Về chuyện Tần Hướng Nam đi hay ở, dưới tình huống cả nhà đều không phản đối, Tần Hướng Bắc bị bắt tiếp nhận hiện thực, thế là dù anh không tình nguyện thế nào, cũng cần gọi điện thoại cho người nọ xin ý kiến.

Sau khi điện thoại được kết nối, ba câu ngắn ngủn nói xong liền cúp, tỏ rõ thái độ “người ngoài” của anh.

Câu đầu tiên, Tần Hướng Nam muốn ở lại.

Câu thứ hai, Tần Hướng Nam có thói hư tật xấu gì?

Câu thứ ba, huynh trưởng như cha, tôi sẽ ấn theo gia giáo Tần gia quản nó.

Từ đầu đến cuối, Lâm Niên cũng chưa nghe anh gọi người nọ một tiếng, xem ra trong lòng nhiều ít vẫn có khúc mắc. Nhưng mà ba câu nói này thật là tuyệt, không biết người nọ có phản ứng gì, dù sao Lâm Niên rất muốn ôm bụng cười to, đây mà là xin ý kiến à, có mà đang cường thế tuyên bố kết quả ấy.

“Tần gia anh có gia giáo gì? Từ tục tĩu em không nói, thế anh cũng không được cứng nhắc với Mỗ Mỗ, con nít nên vô ưu vô lự, anh trăm triệu đừng nghĩ quăng cho nó một đống áp lực đấy.” Lâm Niên dụi điếu thuốc trong tay, trừng mắt nhìn qua.

Tần Hướng Bắc nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bây giờ em nên ngủ, anh đi xem Mỗ Mỗ đã ngủ chưa, còn nữa sau này hút thuốc ít thôi, không tốt cho cơ thể.” Nói xong, người đã đứng dậy xuống giường. Hôm nay Lâm Minh Thanh có việc trở về nông thôn, không ai ngủ với Lâm Ngôn Mặc, vốn dĩ anh muốn ôm Lâm Ngôn Mặc sang đây ngủ với họ, kết quả Tần Hướng Nam một hai ầm ĩ muốn ngủ cùng Lâm Ngôn Mặc, anh tự nhiên không có lý do từ chối.

Vừa mở cửa ra, đứng trước cửa không phải Bánh Trôi nhỏ nhà mình sao.

Bé ôm gối đầu nhỏ của mình, mặt bánh bao QAQ phồng lên, đôi mắt đen láy trong sáng ánh nước lấp lánh nhìn Tần Hướng Bắc.

Cái miệng nhỏ bẹp bẹp, tiếng nói mang theo chút nức nở: “Ba ba, chú nhỏ đoạt chăn của Mỗ Mỗ, Mỗ Mỗ lạnh quá hông ngủ được.”

Trái tim Tần Hướng Bắc hung hăng co rút, vội vàng bế Lâm Ngôn Mặc đặt lên giường, rồi bọc người kín mít, cũng chỉnh điều hòa cao lên.

Nhìn mặt bánh bao QAQ, Lâm Niên buông sách, vừa ngáp vừa không chút khách khí duỗi tay vò loạn mái tóc đen hơi xoăn của bé: “Kêu con ngủ với bọn ba con còn một hai phải ngủ với chú nhỏ, lần sau ông ngoại không ở nhà, phải ngủ với ba ba biết không?” Trước kia Lâm Ngôn Mặc rất dính cậu, chỉ cần cậu về đều do cậu dỗ ngủ, nhưng gần đây không biết vì sao tiểu gia hỏa không dính cậu nữa, vì việc này cậu còn mất mát hồi lâu.

Lâm Ngôn Mặc nghiêng đầu nhỏ nghĩ nghĩ: “Nhưng mà ông ngoại nói không thể ngủ với các ba ba, bởi vì các ba ba thích làm chuyện xấu, con nhìn thấy sẽ bị đánh mông.”

…………

Lâm Niên câm nín, không tính nói tiếp nữa.

Tần Hướng Bắc lại vô cùng bình tĩnh: “Mỗ Mỗ là cục cưng lớn nhất nhà chúng ta, sao lại bị đánh mông chứ, sau này chỉ cần Mỗ Mỗ muốn, lúc nào cũng có thể ngủ cùng các ba ba.”

Lâm Ngôn Mặc vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nháy mắt vui vẻ đến nở hoa, bé xốc chăn ngồi dậy đặt gối đầu nhỏ của mình vào giữa gối hai người. Bé vỗ nhẹ gối, rồi mới cúi đầu tặng một mặt nước miếng cho Tần Hướng Bắc, lại tặng thêm một mặt nước miếng cho Lâm Niên, lúc này mới thỏa mãn nằm xuống, tìm vị trí thoải mái dễ chịu trong ngực Lâm Niên, rồi co người nhắm mắt lại.

Lâm Niên cười khẽ, cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Lâm Ngôn Mặc, yêu thương nồng đậm không cần phải nói ra.

Tần Hướng Bắc nhìn khuôn mặt nhỏ dần dần ửng hồng, liền chỉnh lại điều hòa, anh giơ tay tắt đèn đầu giường, duỗi cánh tay dài ra, nhẹ nhàng kéo hai ba con đang ngủ vào lồng ngực.

Không có tiếng chúc ngủ ngon, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều, cả phòng ấm áp đến bình minh.

Vào cuối năm, hợp đồng mua bán tầng ba Thần Châu cuối cùng cũng được ký, cũng bắt đầu trang trí công ty.

Tầng một tạm thời không động đến, Thần Châu cứ buôn bán theo lẽ thường, Lâm Niên dẫn theo mọi người bắt đầu làm alpha test Thần Châu Online; trang trí tầng hai lấy tiêu chuẩn gọn nhẹ là chủ đạo, chủ yếu có hai khu vực là khu video và khu học tập, video này vừa mới xuất hiện còn chưa đến thời kỳ phổ biến, thời gian mỗi giờ lên máy video sẽ đắt hơn máy bình thường hai tệ; tầng ba là ghế dài với bao sương nhỏ, hoàn cảnh ưu nhã, phí đương nhiên cao hơn tầng dưới rất nhiều; còn lại tầng bốn là nơi sau này dùng để làm việc.

Mà làm cô ruột, Tần Hải Quỳnh đương nhiên rất để bụng chuyện của Tần Hướng Nam, sau một phen cân nhắc, quyết đoán ném Tần Hướng Nam vào Thất Trung.

Thất Trung ở đâu?

Thật trùng hợp, Thất Trung ở cùng con phố với Thần Châu.

Nơi đó cách chỗ Lâm Niên gần, tan học có thể đến chỗ Lâm Niên giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng vấn đề là vị tôn thần này mê game đám Lâm Niên nghiên cứu phát minh, mỗi ngày đều gào thét muốn giúp Lâm Niên không đến trường nữa.

Tần Hướng Bắc vốn bận rộn muốn chết, bị Tần Hướng Nam không biết cố gắng ầm ĩ như vậy, trực tiếp túm người từ Thần Châu lôi về nhà gia pháp hầu hạ.

Gậy trúc to bằng hai ngón tay đánh vào trên người cũng không phải là nói giỡn, thật sự rất đau đó, mệt Tần Hướng Bắc tìm ra được, nhưng mà Lâm Niên nào dám để anh đánh thật, vội vàng giữ chặt tay anh khuyên nhủ: “Hướng Nam mới hơn mười tuổi mà thôi, vốn đang trong độ tuổi thích chơi đùa, anh tức giận như vậy làm gì?”

Cái gì gọi là càng khuyên lửa càng lớn, đây chính là ví dụ thực tế.

Tần Hướng Bắc lạnh lùng nhìn cậu, chất vấn: “Hơn mười tuổi là lý do? Lúc em bằng tuổi nó sao không phải như thế! Sao anh lại không phải! Để nó đi học là sai à?”

** mẹ! Lại là loại ngôn luận không đầu óc như thần này!

Lâm Niên trừ thở dài vẫn là thở dài, Tần Hướng Bắc chỉ cần vừa giận, lời nói ra mãi mãi cũng không dùng đầu óc. May mà xưa nay tâm tính Tần Hướng Bắc lạnh nhạt, hiếm khi có chuyện gì có thể làm anh tức, nhiều lắm là lạnh mặt cho qua, giống như bây giờ thật sự rất ít khi thấy.

Nhớ lại trước kia, Tần Hướng Bắc cũng nói vì sao người bên người anh không có, vì sao là anh……

Vấn đề ở đây là có thể giống nhau sao, có thể so sánh sao……

“Không sai không sai, để nó đi học không sai. Nhưng mỗi người có cuộc sống khác nhau, suy nghĩ và nhận thức tất nhiên cũng không giống nhau, anh trước đừng nóng giận, chúng ta có việc thì từ từ nói, để Hướng Nam sửa không phải được rồi sao?” Lâm Niên mãnh liệt chớp mắt với Tần Hướng Nam, ý bảo mau nói mấy câu biểu thị thái độ đi.

Nhưng mà người Tần gia đều có đặc tính cộng đồng, chính là ý thức chủ quan của bản thân quá mạnh, nói chuyện quá trực tiếp dứt khoát, dù sao chuyện sai cũng nói là đúng.

Tần Hướng Bắc là như thế, Tần Hướng Nam cũng vậy.

Tần Hướng Nam nhún nhún vai, rất khinh thường: “Làm ơn, anh, đã là thời đại nào rồi vì sao lại ép em đi học? Em có rất nhiều bạn đã nghỉ học, trong nhà người ta cũng không nói gì, tư tưởng của anh sao lại cổ hủ không phát triển như thế.”

Ông trời ơi, cầu xin ông cho sét đánh chết con đi! Khóe miệng Lâm Niên run rẩy, đứa nhỏ này thật sự là không có tâm nhãn mà.

Tần Hướng Bắc nổi giận tránh khỏi Lâm Niên, gậy trúc trên tay quất xuống: “Vậy thì cút về đi, cút về đó thì mẹ cậu chẳng nói gì đâu. Không đi học mà còn trốn học, cậu có lý đấy!”

“A……” Tần Hướng Nam không muốn bị đánh càng không muốn trở về, vội vàng né tránh kêu lên: “Em không về, anh đừng nghĩ nhân cơ hội này đuổi em đi! Hơn nữa không phải anh với anh Lâm cũng không đi học xong sao? Anh Lâm không tốt nghiệp đại học, anh cũng không học đại học, dựa vào cái gì bắt em một hai phải ngoan ngoãn đi học. Anh Lâm đã nói không đi học có thể đọc sách, không đọc sách có thể đọc nhiều sách, có vô dụng thì đi học nghề cũng được mà, dù sao em không muốn đến trường, em không muốn đi học cũng không muốn về, anh Lâm cũng không có ý kiến, đúng không anh Lâm!”

Trái một câu anh Lâm, phải một câu anh Lâm, gọi đến Lâm Niên rùng mình, cậu bây giờ chỉ muốn đào cái hố chôn mình luôn, đỡ phải buổi tối Tần Hướng Bắc tìm cậu “đánh rắm”, đến lúc đó chịu tội chính là cậu đó.

“Lâm Niên!” Tần Hướng Bắc lạnh lùng quát, trên mặt trầm như kết băng.

Lâm Niên ngoan ngoãn giơ tay: “Em đây, thật ra, thật ra việc này……” Thật ra nửa ngày, cậu cũng không thể nói thật ra cái gì, thế là ngậm miệng luôn.

Tần Hướng Nam trốn sau lưng Lâm Niên, xoa cánh tay vừa bị đánh, tủi thân khóc ròng: “Tần Hướng Bắc, em biết anh không thích em, thậm chí là hận em, hận mommy đoạt daddy của anh, hận daddy bỏ anh nhiều năm như thế, nhưng anh dựa vào gì mà đánh em? Từ nhỏ đến lớn daddy và mommy đến một câu nói nặng cũng không nói em, anh dựa vào gì mà đánh em! Daddy không có lỗi với anh, chúng em cũng không có lỗi với anh, anh dựa vào cái gì mà đối xử với em như vậy! Em là em trai anh, không phải con hoang do tiểu tam sinh ra! Căn nhà này cũng có phần của em, anh dựa vào gì mà đuổi em đi!”

Nháy mắt, Tần Hướng Bắc ngây ngẩn cả người, lạnh nhạt nhìn người lớn lên có vài phần giống mình, không khỏi vỗ tim tự hỏi nội tâm anh thật sự nghĩ như vậy sao? Thì ra anh còn ghi hận sao?

Không, anh sớm đã không để bụng chuyện trước kia, sao lại đi ghi hận.

Tự hỏi xong, Tần Hướng Bắc cong khóe môi, ngữ khí lạnh nhạt không nghe ra là giận hay đau: “A, em trai ngậm chìa khóa vàng sinh ra, nhận hết vạn thiên sủng ái của tôi, cậu không phải tôi, cậu dựa vào đâu nói với tôi mấy lời này, huynh trưởng như cha, hôm nay đừng nói là đánh cậu, dù bắt cậu quỳ ở đây một ngày cũng không quá đáng.” Nói tới đây, Tần Hướng Bắc bỗng nhiên ném gậy trúc xuống, đút tay vào túi: “Nếu cậu không phải em trai tôi, tôi còn lười quản cậu. Bây giờ có hai lựa chọn, một ngày mai ngoan ngoãn đi học, hai cút về bên người mẹ cậu.”

Nói xong, anh nhấc chân ra khỏi phòng.

Lâm Niên đứng ở một bên, thấy thần sắc Tần Hướng Bắc liền biết tâm tình của anh không tốt, trong lòng tự nhiên thương tiếc muốn đuổi theo, nhưng cậu càng rõ lúc này Tần Hướng Bắc cầ một mình bình tĩnh, cho nên cậu lựa chọn ở lại an ủi đứa nhỏ trong nhà.

Thấy Tần Hướng Bắc rời đi, nước mắt Tần Hướng Nam rơi càng nhiều hơn, cậu đã từng phải chịu đựng cơn giận như vậy đâu, hơn nữa cậu lại chưa nói sai cái gì.

Lâm Niên thở dài: “Hướng Nam, nghe anh nói tối nay đi xin lỗi anh của em, anh ấy đều vì tốt cho em, thật ra trong lòng anh ấy rất thích đứa em trai như em, người không tệ chính là có đôi khi phương thức biểu đạt không tốt, trước kia anh cũng không ít lần bị anh ấy răn dạy.”

Tần Hướng Nam đặt mông ngồi mạnh trên sô pha, nức nở nói: “Nếu thích em, vì sao lại đánh em, daddy với mommy sẽ không như vậy.”

Lâm Niên tự giễu cười cười: “Em còn nhỏ, tất nhiên không hiểu tình yêu cũng có rất nhiều loại.” Ví dụ như daddy của em đã từng đánh anh của em đến máu chảy đầy người phải vào bệnh viện, vậy có thể nói ông ta không yêu đứa con trai này sao? Đương nhiên không phải, ông ta chỉ đột nhiên mất đi người âu yếm mất khống chế mà thôi, những lời này cậu chưa nói ra bởi vì căn bản không quan trọng.

…………

Tần Hướng Bắc ra khỏi nhà, thật ra tâm tình cũng đã bình phục rất nhiều, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thấy còn có nửa giờ là nhà trẻ tan học, liền xoay người đi đến nhà trẻ.

Đứng phía xa xa, anh liền thấy đình hóng gió đối diện nhà trẻ có vài người ngồi, Lâm Minh Thanh cũng trong số đó. Lâm Minh Thanh hiện tại mỗi ngày đưa đón Lâm Ngôn Mặc đi học mua đồ ăn, khi nhàm chán lại cùng tâm sự với người già trong tiểu khu, cũng nhanh chóng quen thuộc với sinh hoạt thành phố.

Tần Hướng Bắc đi ra phía trước: “Ba.”

Lâm Minh Thanh có chút kinh ngạc đáp: “Ai, sao hôm nay về sớm như thế, bận rộn xong rồi?”

Tần Hướng Bắc ngồi xuống bên cạnh ông, lắc đầu: “Không có, nhớ Mỗ Mỗ nên tới đón nó.”

Lâm Minh Thanh cười ha ha: “Sắp tan học rồi, đợi lát nữa Mỗ Mỗ nhìn thấy con nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Tần Hướng Bắc nhìn nhà trẻ, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi hỏi: “Ba, có phải con rất thất bại không? Làm ba mà thời gian ở cùng Mỗ Mỗ rất ít, ngay cả lúc Mỗ Mỗ sinh ra con cũng không biết, làm người yêu đến bây giờ cũng chưa thể cho Bánh Trôi hạnh phúc, còn khiến Bánh Trôi mỗi ngày vất vả như thế, làm con trai con càng có lỗi với ba, chuyện của con với Bánh Trôi không ít lần làm ba thất vọng khổ sở, bây giờ làm huynh trưởng, đến Hướng Nam cũng không quản giáo tốt……”

Lâm Minh Thanh vỗ vỗ vai anh: “Sao vậy, cãi nhau với thằng bé Hướng Nam kia?”

Tần Hướng Bắc gật gật đầu.

Lâm Minh Thanh: “Hướng Bắc, nhà ai mà không có mâu thuẫn, mỗi ngày đều là như thế, con còn trẻ, có thể làm được như vậy đã rất tốt rồi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Khi còn nhỏ Bánh Trôi còn nghịch ngợm, bướng bỉnh hơn cả Hướng Nam, bây giờ không phải đã hiểu chuyện rồi sao? Con người mà, nên trải qua thất bại mới học được cách trưởng thành, thằng bé Hướng Nam kia ba thấy không tệ, chỉ là có hơi tùy hứng, con đừng tức giận với nó, hai anh em có gì không thể nói. Tối nay ba xuống bếp nấu cơm cho các con, hôm nay con phải nghỉ ngơi thả lỏng một chút, khoảng thời gian này ba thấy các con mệt đến độ gầy đi không ít.”

“Cảm ơn ba, nhưng con không mệt.”

“Ba thấy các con là không lăn lộn đến bản thân đổ bệnh thì không chịu bỏ qua, quên đi, các con làm chuyện lý tưởng của các con ba đều không hiểu, còn nói nhiều lại chê ông già này dài dòng.”

Tần Hướng Bắc nhẹ giọng: “Ba, con chưa từng nghĩ như vậy, con thích nghe ba dạy dỗ, nó khiến lòng con thêm kiên định và bình tĩnh. Nhớ trước đây ba hỏi sơ tâm của con là gì, con đáp muốn có gia đình ấm áp hạnh phúc, ba nói vậy thì nhớ kỹ dù gặp phải khó khăn gì cũng không được quên sơ tâm, cố gắng phấn đấu vì phần sơ tâm ấy, đến cùng sẽ thực hiện được nguyện vọng. Mà bây giờ, nguyện vọng của con đã thực hiện được, đúng không ba?”

Lâm Minh Thanh cười khẳng định: “Đương nhiên. Được rồi, nhà trẻ mở cửa, chúng ta đến đón Mỗ Mỗ thôi.”

Bước vào nhà trẻ, hai người trực tiếp đi vào lớp Mông Nhỏ, cách cửa sổ đã nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngồi trên chỗ ngồi, nghiêm túc vẽ vẽ gì đó.

“Lâm Mỗ Mỗ, ông ngoại con đến đón.” Giáo viên mầm non hướng vào phòng học gọi, chỉ là ánh mắt dừng trên người Tần Hướng Bắc lại không khỏi sửng sốt, cô chợt giãn mặt ra cười nói: “Ngài Tần, anh hôm nay cũng rảnh tới đón Mỗ Mỗ à.”

Tần Hướng Bắc lạnh nhạt  một tiếng.

“Hôm nay Mỗ Mỗ làm lớp trưởng, biểu hiện rất tuyệt. Tuần này nhà trẻ chúng tôi muốn tổ chức hoạt động gia đình, đến lúc đó ngài Tần rảnh hy vọng có thể tới tham gia một chút.” Giáo viên cười cười. Mỗ Mỗ mới chuyển tới học kỳ này không có mẹ, đây là chuyện toàn nhà trẻ đều biết, nhưng bé lại có hai người ba đẹp trai đến không có thiên lý. Mặc dù họ đều cảm thấy kỳ lạ vì sao là hai người ba, nhưng cũng không ảnh hưởng đến yêu thích của họ với hai người ba độc thân này.

“Ba ba!” Nhìn thấy Tần Hướng Bắc, Lâm Ngôn Mặc vui vẻ chạy tới.

Tần Hướng Bắc lại  một tiếng, bế tiểu gia hỏa nghênh diện chạy tới: “Tạm biệt cô đi.” Từ đầu chí cuối, anh cũng chưa liếc mắt nhìn cô giáo kia một cái, người không liên quan trước nay anh đều không thèm để ý.

“Tạm biệt cô ạ.”

“Tạm biệt Mỗ Mỗ, mai gặp lại.” Cô giáo vẫy vẫy tay nhìn người rời đi.

Từ nhà trẻ đi ra, Tần Hướng Bắc nhìn tờ giấy trong ngực con trai cưng, buồn cười hỏi: “Trong tay Mỗ Mỗ là gì thế, cho ba xem một cái được không?” Lâm Minh Thanh chắp tay sau lưng đi theo bên cạnh, mặt đầy ý cười.

Lâm Ngôn Mặc nghiêm túc nói: “Ba ba muốn xem thì cũng được, nhưng không thể lấy của con nha.”

Tần Hướng Bắc hơi nhướng mày, vì sao anh muốn lấy? Nhưng vẫn hứa hẹn: “Được.”

Lâm Ngôn Mặc chớp chớp mắt, vẫn hơi do dự, sau một lúc mới chậm rãi mở tờ giấy trong tay ra: “Ba ba, con vẽ thêm hai cái vòng tròn ở phía sau, vậy có phải trở nên càng nhiều tiền hay không?”

Sau khi thấy rõ tờ giấy kia, mặt than như Tần Hướng Bắc cũng không khỏi cười ra tiếng, tiểu gia hỏa sao lại đáng yêu như thế chứ. Mấy ngày hôm trước tiểu gia hỏa chặn đường anh đòi tiền, nói bạn nhỏ khác trong lớp đều có tiền riêng. Anh nghĩ mới vừa chuyển tới đã lây dính cái loại không khí đua đòi này thì không tốt cho sự trưởng thành của tiểu gia hỏa, thế là anh tìm tờ giấy, viết lên trên số 100, nói với tiểu gia hỏa là con nít không thể mang tiền trên người, bảo tiểu gia hỏa giữ tốt tờ giấy này, sau này muốn mua gì thì lấy tờ giấy này đến chỗ anh đổi tiền. Ví dụ như muốn mua đồ giá 5 tệ, anh sẽ ghi 100 – 5 và tiếp tục như thế, cho đến khi dùng hết 100, nhưng bây giờ tiểu gia hỏa lại vẽ thêm hai vòng tròn lớn phía sau, không phải từ một trăm biến một vạn sao.

“Ừm, nói cho ba biết ai dạy con làm như vậy?” Tần Hướng Bắc cố ý xụ mặt, con trai nhà mình anh rất hiểu, ngốc ngốc cùng một cái đức hạnh với Lâm Niên, không thể nào nghĩ ra loại mưu ma chước quỷ này được. Đừng nhìn Lâm Niên bây giờ lợi hại, đó cũng cố gắng và trả giá rất nhiều, còn có nề nếp khuôn sáo tốt mới có thể đi bước vững một bước như bây giờ, đối với điểm này anh rất bội phục Lâm Niên cũng càng đau lòng hơn, bởi vì những cố gắng trước đó anh lại không thể tham gia vào.

Lâm Ngôn Mặc rụt rụt cổ, có hơi sợ: “Ba ba muốn nuốt lời sao?”

Ừm……

“Đương nhiên không phải. Nhưng con nít không thể nói dối, nói cho ba biết là ai dạy con, vì sao con muốn thêm hai cái vòng tròn?” Đối với việc giáo dục tiểu gia hỏa, Tần Hướng Bắc không có yêu thương dễ nói chuyện như Lâm Niên và Lâm Minh Thanh.

Lâm Ngôn Mặc nhỏ giọng nói: “Là Hổ Hổ, Hổ Hổ nói vẽ thêm vòng tròn là có thể mua TV lớn, con muốn TV lớn, đặt ở phòng để ông ngoại xem.” Chú nhỏ ở nhà bá đạo chiếm TV, ông ngoại không thể xem, bé cũng không thể xem.

Lâm Minh Thanh xen miệng: “Hướng Bắc, trăm triệu đừng nghe tiểu gia hỏa nói, đừng đi mua.”

Nghe thấy lý do này, Tần Hướng Bắc sao còn nhẫn tâm răn dạy, nhưng gần đây hay nghe tiểu gia hỏa nhắc đến tên này, xem ra phải bớt thời giờ đến nhà trẻ gặp mặt.

“Ba, trong nhà sớm muộn gì muốn cũng đổi chỗ ở mới, dù gì cũng phải đặt mua, là con sơ sót, chờ cuối tuần con với Bánh Trôi đi xem thử.”

“……” Lâm Minh Thanh còn muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không lên tiếng, Tần Hướng Bắc một khi quyết định nói nhiều cũng không thể thay đổi.

Lúc ăn cơm tối, Tần Hướng Nam chủ động thừa nhận sai lầm, cũng bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đi học, sau này tuyệt đối không trốn học nữa.

Tần Hướng Bắc gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm chữ nào về việc xảy ra buổi chiều.

Thứ bảy, cùng Lâm Ngôn Mặc tham gia hoạt động gia đình.

Chủ nhật, cả nhà đi mú TV.

Một tuần cứ như vậy trôi qua, vào thứ hai, Tần Hướng Bắc lại nhận được điện thoại của cậu anh, nhưng lần này là cậu tự mình trở lại. Sau khi Lâm Ngôn Mặc biết, chết sống không đi nhà trẻ, một hai phải đi với bọn Lâm Niên ra sân bay đón ông cậu. Lâm Minh Thanh rất yêu thương Lâm Ngôn Mặc, vừa thấy Lâm Ngôn Mặc muốn khóc, nên vội vàng đồng ý ngay, còn tự mình chạy tới nhà trẻ xin cho Lâm Ngôn Mặc nghỉ, thuận tiện đi chợ bán thức ăn mua đồ. Vốn Tần Hướng Nam cũng muốn đi theo, nhưng một ánh mắt của Tần Hướng Bắc nên chỉ phải ngoan ngoãn đeo balo ra cửa đi học.

Trên đường đến sân bay, Lâm Niên cảm thấy rất câm nín: “Có phải người nhà các anh đều thích như vậy không?”

Tần Hướng Bắc khó hiểu, ngón tay nhẹ gõ tay lái: “Như vậy?”

“Năm đó anh không rên một tiếng chạy đến thành phố T, sau này Tần Hướng Nam cũng không rên một tiếng trở lại thành phố Cẩm Dương, hiện tại cậu anh cũng như vậy.”

Tần Hướng Bắc mím môi, chần chờ nói: “Có lẽ.”

“Đúng rồi, cậu anh dễ ở chung không? Ông ấy có phản đối chúng ta hay không? Không thích Mỗ Mỗ thì làm sao bây giờ?” Cách sân bay ngày càng gần, Lâm Niên bỗng nhiên có chút khẩn trương. Tần Hải Quỳnh là bị bất đắc dĩ hơn nữa trước kia lại quen biết, nhưng cậu Tần Hướng Bắc đến điện thoại cũng chưa gọi càng đừng nói đến tiếp xúc, trong lòng không khỏi có chút hoảng.

“Bây giờ mới lo lắng đến chuyện này, không cảm thấy bản thân quá trì độn sao?” Tần Hướng Bắc khinh thường hừ một tiếng.

Lâm Niên liếc anh một cái cũng không cãi lại, mà Lâm Ngôn Mặc ngoan ngoãn ngồi trong ngực cậu ngẩng đầu hỏi: “Ba ba, vì sao không thích Mỗ Mỗ?”

Lâm Niên cầm cái tay beo béo của Lâm Ngôn Mặc, tựa như khẳng định tựa như tự an ủi mình: “Không, Mỗ Mỗ ngoan như thế, nhất định sẽ thích.”

Trong sân bay, Tần Hướng Bắc ôm Lâm Ngôn Mặc, Lâm Niên đứng bên cạnh trong lòng hơi ngượng ngùng lại có chút sợ hãi, nỗi lòng sớm đã bay theo gió.

Cậu Tần Hướng Bắc thoạt nhìn tuổi không lớn, ước chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, nhưng nghe nói tuổi thực tế đã qua bốn mươi. Ông mang cặp kính gọng vàng, một thân đồ thoải mái, toàn bộ cho người ta cảm giác bốn chữ: Ôn văn nho nhã.

Tuy Lâm Niên đã sống hai đời, nhưng giờ phút này trong đầu lại trống rỗng một mảnh, thật vất vả mới ổn định được tinh thần, châm chước nói: “Chào cậu, con là……”

Dương Xa Úc dùng ánh mắt đen thăm thẳm không rõ chăm chú nhìn cậu, hiển nhiên không vội tiếp lời.

Đúng lúc này, Tần Hướng Bắc cầm lấy tay cậu, tiếng nói thanh nhuận, giọng điệu trầm ổn, cổ vũ trấn an: “Muốn nói gì thì nói cái đó, không cần băn khoăn.”

Được bàn tay ấm áp quen thuộc nắm lấy, lòng Lâm Niên bỗng kiên định, cậu không còn e dè nữa, há miệng nói: “Chào cậu, con là Lâm Niên, là người yêu của Tần Hướng Bắc, xin cậu yên tâm để anh ấy đi theo con, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt. Tụi con còn có tiểu gia hỏa đáng yêu, cả nhà sống với nhau rất hạnh phúc, hy vọng cậu cũng có thể chúc phúc cho tụi con.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Dương Xa Úc sửng sốt, Tần Hướng Bắc sửng sốt, chỉ có Lâm Ngôn Mặc mờ mịt chớp chớp mắt.

Lâm Niên cũng phản ứng lại bản thân vừa nói gì, tức khắc mặt đỏ lên, lần này thật sự là mất mặt ném nhà bà ngoại rồi.

Dù sao Dương Xa Úc cũng là trưởng bối, rất nhanh đã khôi phục phong phạm trưởng bối, ôm Lâm Ngôn Mặc rồi cười nói: “Lâm Niên, cậu thích người trẻ tuổi như con vậy, đi thôi đến khách sạn trước lại nói. Ai da Mỗ Mỗ nhà ta lớn lên thật đáng yêu, giống y như ba con khi còn nhỏ vậy, ông cậu có mang theo quà cho con này, đợi lát nữa chúng ta mở từng cái có được không.”

Nhìn thân ảnh Dương Xa Úc phía trước, Lâm Niên ôm ngực nặng nề thở ra. Tần Hướng Bắc đẩy vali, cười như không cười: “Bà xã tính chăm sóc anh thế nào đây, anh rửa mắt mong chờ.”

Lâm Niên kéo kéo khóe miệng: “Cút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương