“Ba tôi vì cái nhà này trả giá còn chưa đủ sao, ông nội mất sơm, khi đó ba tôi mới vừa 20 tuổi, em trai em gái khác, tay bà không thể đề, vai không thể kháng, là ba tôi một người đi đội sản xuất kiếm công điểm, đi lên núi lấy đá đến nuôi cái nhà này! Ba tôi nuôi bọn họ 20 năm, vì cái nhà này 40 tuổi mới kết hôn, bà cảm thấy ba tôi trả giá còn chưa đủ, còn muốn lại vì các ngươi trả giá 20 năm sao?”
Việc này Tô Miên vốn không biết, vẫn là mấy ngày hôm trước cùng Lưu bà nói chuyện phiếm, Lưu đại thẩm nói cho cô, “Hài tử, ba con không dễ dàng, thời điểm tuổi trẻ vì cả gia đình này chậm trễ chung thân đại sự, hiện tại rốt cuộc có hai con, các con phải đối với ba thật tốt!”
Mấy bà cô của Tô Miên cúi đầu không lên tiếng, Tô lão thái thái lại không buông tha, “Kia cho tao phí phụng dưỡng dù sao cũng phải cho tao đi!”
Tô Miên lấy ra 5 tờ đại đoàn kết, “Cho bà!”
Tô lão thái thái tiếp nhận tiền, lập tức từ áo bông lấy ra cái khăn tay, đem tiền cẩn thận bao tốt lại lần nữa nhét trở lại đi, đứng dậy liền đi.
Tới địa phương không có ai, Tô lão thái thái lại đem khăn tay lấy ra tới, cho mỗi cái con gái 10 đồng tiền, “Các con trước cầm, ngày nào đó mẹ lại đến lấy.”
Ba cô cô của Tô Miên tuy rằng nhận, lại không thấy cảm kích, bọn họ chính là muốn mấy trăm đồng, 10 đồng tiền bọn họ tùy tiện bán mấy cân thịt liền ra tới.
“Ba, như vậy không được, bà nội ra cửa liền đem tiền cho mấy cô cô, người ta chưa chắc nhìn trúng, ngày nào đó không có tiền, bà ta còn phải tới muốn.
Con thấy ba nên đến tìm chú hai cùng chú út thương lượng, mỗi năm cho bà nội bao nhiêu tiền phụng dưỡng.” Bọn họ vừa ra cửa lớn Tô Miên liền nghe thấy được lời bà nội cô cùng mấy cô cô nói.
Tô Giang Hải gật đầu.
Bị bọn họ làm ầm ĩ một trận, Tô Giang Hải không ăn cơm trưa liền đi hạ phòng làm việc.
Buổi chiều Tô Miên lại đi nhà Trương Diễm Kiệt, lần này Tề Phương lại nhiệt tình nhiều, đem Tô Miên mời vào phòng, lại làm bộ lại lấy hạt dưa, cùng buổi sáng lạnh như băng quả thực nhiệt tình đến kỳ cục, Tô Miên bị làm cho sửng sốt.
Ngụy Mẫn nhỏ giọng cùng cô nói, “Việc ba cậu kiếm tiền đều truyền đi, bà ta phỏng chừng nghe nói.”
Cũng phải, giữa trưa bà nooin cô nháo như vậy, phỏng chừng trong thôn đều đang nói việc này. Nông thôn không có tiêu khiển gì, một đống phụ nữ ngồi ở cùng nhau nói hết chuyện nhà này đến nhà khác.
“Cậu lần này lại nổi danh?”
“Danh gì?”
“Người đàn bà đanh đá a! Người trong thôn truyền cậu cùng bà nội, cô cô cậu la lối khóc lóc!”
“Tôi đó là Gia Cát Lượng khẩu chiến quần Nho*!”
* Trích đoạn “Khổng Minh khẩu chiến quần hùng” diễn ra trong bối cảnh Tào Tháo vừa đánh chiếm được Kinh Châu qua đó thâu tóm được gần hết (khoảng 2/3) lãnh thổ Trung Quốc thời bấy giờ. Mục tiêu còn lại của họ Tào là phần lãnh thổ phía Đông Nam sông Trường Giang. Trước tình thế này, Lưu Bị đã quyết định cử Gia Cát Lượng sang Giang Đông gặp Tôn Quyền để thuyết khách và tạo liên minh chống lại Tào Tháo.
Khi sang đất Giang Đông, Gia Cát Lượng đã gặp phải rào cản rất lớn đến từ các mưu sĩ của Tôn Quyền (những người đang có ý định đầu hàng Tào Tháo). Tuy nhiên, bằng khả năng hùng biện đại tài của mình, Khổng Minh đã có màn “solo” kinh điển để lấn át hết những ý kiến nhu nhược của quần hùng Giang Đông. Cộng thêm sự hậu thuẫn của hai nhân vật quan trọng là Chu Du và Lỗ Túc, cuối cùng Gia Cát Lượng đã thuyết phục được Tôn Quyền đứng lên chống lại Tào Tháo.
Ngụy Mẫn liếc mắt Lý Á Quân một cái, thấp giọng nói, “Người này cậu cũng thật không gả sao!”
Tô Miên thấy đôi mắt cô ấy vẫn luôn hướng Lý Á Quân kia nhìn, minh bạch ý tứ cô ấy, chính là cô thật không thích Lý Á Quân a!
Lý Á Quân lại đột nhiên mặt đỏ, môi mỏng nhấp thành thẳng tắp. Trong lòng nghĩ chờ thi đại học kết thúc, mặc kệ Tô Miên thi đậu hay không đậu thi, hắn đều đi nhà cô cầu hôn.
Có giáo huấn buổi sáng, Trương Diễm Kiệt lần này ngồi ở bên cạnh Lý Á Quân, cánh tay còn không dừng mà hướng Lý Á Quân bên kia dịch, Lý Á Quân vẫn luôn trốn, đến cuối cùng liền chiếm cái biên bàn.
Ngụy Mẫn nhìn đến vui vẻ, Trương Diễm Kiệt thật là không hiểu nam sinh, cô ta càng chủ động, Lý Á Quân người ta lại càng trốn.
Buổi tối, Tô Miên mới vừa tiến vào nhà, liền thấy đông phòng Tô Giang Hải nằm ở trên giường đất, còn đắp chăn bông.
“Ba, ba đây là làm sao?”
“Tiểu Miên, không có việc gì, ba chính là đau eo, nghỉ hai ngày thì tốt rồi.” Tô Giang Hải sợ Tô Miên lo lắng, thân thể ông thật là không biết cố gắng, giữa trưa tức giận, thời điểm làm việc liền đem áo bông cởi ra.
Vậy phải làm sao bây giờ, cô hiện tại còn không biết xem mạch, trung dược trị thân thể bị thương lại không trị được tận gốc.
【 Ta nhưng thật ra có biện pháp giảm bớt! 】
Kia còn không mau nói!
Việc này Tô Miên vốn không biết, vẫn là mấy ngày hôm trước cùng Lưu bà nói chuyện phiếm, Lưu đại thẩm nói cho cô, “Hài tử, ba con không dễ dàng, thời điểm tuổi trẻ vì cả gia đình này chậm trễ chung thân đại sự, hiện tại rốt cuộc có hai con, các con phải đối với ba thật tốt!”
Mấy bà cô của Tô Miên cúi đầu không lên tiếng, Tô lão thái thái lại không buông tha, “Kia cho tao phí phụng dưỡng dù sao cũng phải cho tao đi!”
Tô Miên lấy ra 5 tờ đại đoàn kết, “Cho bà!”
Tô lão thái thái tiếp nhận tiền, lập tức từ áo bông lấy ra cái khăn tay, đem tiền cẩn thận bao tốt lại lần nữa nhét trở lại đi, đứng dậy liền đi.
Tới địa phương không có ai, Tô lão thái thái lại đem khăn tay lấy ra tới, cho mỗi cái con gái 10 đồng tiền, “Các con trước cầm, ngày nào đó mẹ lại đến lấy.”
Ba cô cô của Tô Miên tuy rằng nhận, lại không thấy cảm kích, bọn họ chính là muốn mấy trăm đồng, 10 đồng tiền bọn họ tùy tiện bán mấy cân thịt liền ra tới.
“Ba, như vậy không được, bà nội ra cửa liền đem tiền cho mấy cô cô, người ta chưa chắc nhìn trúng, ngày nào đó không có tiền, bà ta còn phải tới muốn.
Con thấy ba nên đến tìm chú hai cùng chú út thương lượng, mỗi năm cho bà nội bao nhiêu tiền phụng dưỡng.” Bọn họ vừa ra cửa lớn Tô Miên liền nghe thấy được lời bà nội cô cùng mấy cô cô nói.
Tô Giang Hải gật đầu.
Bị bọn họ làm ầm ĩ một trận, Tô Giang Hải không ăn cơm trưa liền đi hạ phòng làm việc.
Buổi chiều Tô Miên lại đi nhà Trương Diễm Kiệt, lần này Tề Phương lại nhiệt tình nhiều, đem Tô Miên mời vào phòng, lại làm bộ lại lấy hạt dưa, cùng buổi sáng lạnh như băng quả thực nhiệt tình đến kỳ cục, Tô Miên bị làm cho sửng sốt.
Ngụy Mẫn nhỏ giọng cùng cô nói, “Việc ba cậu kiếm tiền đều truyền đi, bà ta phỏng chừng nghe nói.”
Cũng phải, giữa trưa bà nooin cô nháo như vậy, phỏng chừng trong thôn đều đang nói việc này. Nông thôn không có tiêu khiển gì, một đống phụ nữ ngồi ở cùng nhau nói hết chuyện nhà này đến nhà khác.
“Cậu lần này lại nổi danh?”
“Danh gì?”
“Người đàn bà đanh đá a! Người trong thôn truyền cậu cùng bà nội, cô cô cậu la lối khóc lóc!”
“Tôi đó là Gia Cát Lượng khẩu chiến quần Nho*!”
* Trích đoạn “Khổng Minh khẩu chiến quần hùng” diễn ra trong bối cảnh Tào Tháo vừa đánh chiếm được Kinh Châu qua đó thâu tóm được gần hết (khoảng 2/3) lãnh thổ Trung Quốc thời bấy giờ. Mục tiêu còn lại của họ Tào là phần lãnh thổ phía Đông Nam sông Trường Giang. Trước tình thế này, Lưu Bị đã quyết định cử Gia Cát Lượng sang Giang Đông gặp Tôn Quyền để thuyết khách và tạo liên minh chống lại Tào Tháo.
Khi sang đất Giang Đông, Gia Cát Lượng đã gặp phải rào cản rất lớn đến từ các mưu sĩ của Tôn Quyền (những người đang có ý định đầu hàng Tào Tháo). Tuy nhiên, bằng khả năng hùng biện đại tài của mình, Khổng Minh đã có màn “solo” kinh điển để lấn át hết những ý kiến nhu nhược của quần hùng Giang Đông. Cộng thêm sự hậu thuẫn của hai nhân vật quan trọng là Chu Du và Lỗ Túc, cuối cùng Gia Cát Lượng đã thuyết phục được Tôn Quyền đứng lên chống lại Tào Tháo.
Ngụy Mẫn liếc mắt Lý Á Quân một cái, thấp giọng nói, “Người này cậu cũng thật không gả sao!”
Tô Miên thấy đôi mắt cô ấy vẫn luôn hướng Lý Á Quân kia nhìn, minh bạch ý tứ cô ấy, chính là cô thật không thích Lý Á Quân a!
Lý Á Quân lại đột nhiên mặt đỏ, môi mỏng nhấp thành thẳng tắp. Trong lòng nghĩ chờ thi đại học kết thúc, mặc kệ Tô Miên thi đậu hay không đậu thi, hắn đều đi nhà cô cầu hôn.
Có giáo huấn buổi sáng, Trương Diễm Kiệt lần này ngồi ở bên cạnh Lý Á Quân, cánh tay còn không dừng mà hướng Lý Á Quân bên kia dịch, Lý Á Quân vẫn luôn trốn, đến cuối cùng liền chiếm cái biên bàn.
Ngụy Mẫn nhìn đến vui vẻ, Trương Diễm Kiệt thật là không hiểu nam sinh, cô ta càng chủ động, Lý Á Quân người ta lại càng trốn.
Buổi tối, Tô Miên mới vừa tiến vào nhà, liền thấy đông phòng Tô Giang Hải nằm ở trên giường đất, còn đắp chăn bông.
“Ba, ba đây là làm sao?”
“Tiểu Miên, không có việc gì, ba chính là đau eo, nghỉ hai ngày thì tốt rồi.” Tô Giang Hải sợ Tô Miên lo lắng, thân thể ông thật là không biết cố gắng, giữa trưa tức giận, thời điểm làm việc liền đem áo bông cởi ra.
Vậy phải làm sao bây giờ, cô hiện tại còn không biết xem mạch, trung dược trị thân thể bị thương lại không trị được tận gốc.
【 Ta nhưng thật ra có biện pháp giảm bớt! 】
Kia còn không mau nói!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook