Trọng Sinh Em Gái Quốc Dân
-
Chương 29: Yên hoa
Úc Ninh theo bản năng muốn nói không.
Lý Bân nói:" Cô có phải cảm thấy bộ phim này sắp quay xong rồi nên không cần đến trợ lý? Nhưng cô có nghĩ qua là một vai diễn quan trọng trong phim sẽ phải tùy thời mà đến, lại còn khi nổi tiếng, fan hâm mộ và các hoạt động tuyên truyền khác "
Úc Ninh ngẩn người-------------- đúng vậy, cô hoàn toàn không có nghĩ qua.
Nhìn thấy biểu cảm của Úc Ninh, Lý Bân tiếp tục nói:" Cô vẫn là học sinh, việc gì sau này cũng muốn tự mình làm sao? Những việc trong vòng luẩn quẩn này cô biết được bao nhiêu? Hiện nay còn có đạo diễn và nhân viên đoàn phim giúp đỡ, sau này thì sao?"
Úc Ninh trầm mặc, cô không nghĩ tới Lý Bân lại có tài ăn nói tốt như vậy.
Những việc đời trước ảnh hưởng đến cô quá nhiều, thế nên cô chỉ chú ý đến những mặt trái của người quản lý mà quên mất những lợi ích mà nó mang lại.
Ngay cả công ty giải trí Tinh Quang đều chi một khoản tiền lớn đưa các nghệ sĩ tiềm năng đi đào tạo, thẩm mỹ.... thì đừng nói đến những công ty khác.
Úc Ninh trầm mặc một lát:" Cho quay về suy nghĩ lại lần nữa "
Lý Bân:" Được "
Dù sao Úc Ninh vẫn là học sinh cao trung,những việc như là phải về hỏi ý kiến cha mẹ cũng là hết sức bình thường.
Lý Bân quay về phòng, Lục Xiển đang dựa nửa người trên giường nghịch điện thoại. Lý Bân cau mày đi đến, vươn tay đoạt lấy điện thoại của Lục Xiển.
Người sau vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt lập tức chuyển sang âm trầm:" trả lại cho tớ "
Lý Bân mở màn hình, gõ gõ vào thời gian trên đó. Lục Xiển nhìn thấy hình ảnh bọt khí nhỏ hiện lên trên màn hình không tự chủ cười rộ lên, anh ta ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, thanh âm nhu hòa trước nay chưa từng có:" Cậu trước trả lại cho tớ, tớ liền cùng cô ấy nói ngủ ngon"
Lý Bân không nói hai lời, mở khóa màn hình điện thoại, viết "ngủ ngon" rồi gửi đi.
"...................."
Lục Xiển tức giận, ngồi dậy cướp lại di động, lại không nghĩ đến dẫn đến thở dốc, ho khan liên tiếp.
Thanh âm ho khan thật nặng nề, từng tiếng từng tiếng giống như phát ra từ nơi sâu nhất trong lồng ngực.
Lý Bân vội vàng bỏ điện thoại xuống giúp Lục Xiển vỗ lưng. Tiếng ho khan rốt cục dần dần bình ổn, hai người nhất thời đều không có động tác gì.
Lý Bân đứng dậy rót cốc nước ấm, vừa đưa cho Lục Xiển, nhẹ giọng nói:" ngủ đi, đã muộn rồi "
Lục Xiển chầm chậm uống hai ngụm nước, hít sâu một hơi, quay lại giường, nhưng bởi vì cử động quá nhanh mà lại ho vài cái.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã đổ mưa. Úc Ninh bị gió biển thổi đến tỉnh, lúc này mới kịp phản ứng đêm hôm qua không đóng cửa sổ, rõ ràng trong tin nhắn nói dự báo là trời nhiều mây.
Đứng ở trước cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn quyết định đáp ứng lời mời của Lý Bân.
Đời trước khi cô được tiếp xúc với phòng làm việc của Lý Bân thì nó cũng đã giải tán, nhưng vẫn có tiếp xúc với một vài nghệ sĩ và nhân viên trước đây, họ đều rất tốt. Thậm chí đạo diễn Lục Xiển nổi tiếng nhiều năm tiếp xúc làm việc cùng Lý Bân, kỳ tài trong phòng làm việc đó cũng được khen ngợi rất nhiều.
Hơn nữa với hiểu biết của cô về Lý Bân trong những ngày hợp tác cùng nhau thì Lý Bân không phải là người trong mắt chứa được một hạt cát. Về phẩn khiến cho anh ta đi quy tắc ngầm với người khác.......
Trong đầu Úc Ninh hiện lên hình ảnh Lý Bân mặt không cảm xúc đối diện với gương mặt kích động của người được anh ta quy tắc ngầm, thiếu chút bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười.
Nghĩ thông suốt vấn đền này, tâm trạng Úc Ninh thoải mái hơn rất nhiều.
Úc Ninh chuẩn bị ổn thỏa, điện thoại của đoàn phim gọi tới, thông báo với mọi người đến ăn sáng tại quán ăn trung quốc ở tầng 2.
Úc Ninh tới sớm, đại sảnh quán ăn không có người nào, nhân viên đoàn phim đang đứng ỏ cửa phát bữa sáng. Cô cùng cô ấy chào hỏi, đi vào liền nhìn thấy Lý Bân và trợ lý ngồi đưa lưng về phía cửa.
Cũng không phải cô có hỏa nhãn kim tinh, hai người kia thật rất nổi bật giữa nhóm nhân viên đoàn phim, còn người trợ lý kia suốt ngày đeo khẩu trang đen, thật sự là rất dễ dàng để nhận ra.
Úc Ninh thừa dịp đang ít người muốn đem ý định muốn ký hợp đồng của mình nói rõ ràng, liền đi đến bàn đó.
Lý Bân trong tay cầm một hộp thuốc nhỏ màu trắng nhìn Lục Xiển uống thuốc. Người sau cau mày đem cả thuốc và nước nuốt xuống, thấy Úc Ninh đến liền đeo khẩu trang.
Úc Ninh:"........"
Lý Bân nghi hoặc nhìn cô.
Úc Ninh:" Chuyện hôm qua, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý với anh "
Lý Bân hơi vuốt cằm hỏi:" Vậy người trong nhà cô đồng ý sao?"
Úc Ninh gật đầu:" Mẹ tôi nói tất cả theo ý nguyện của tôi "
Lý Bân nhìn về phía Lục Xiển, thấy người sau gật đầu, liền tiếp tục nói:" Trong mấy ngày tới người công ty tôi sẽ liên hệ với cô "
Úc Ninh cười hướng Lý Bân nói cảm ơn, cũng hướng người trợ lý gật đầu, quay đi ăn sáng.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi người trợ lý kia đeo khẩu trang lên, cô mơ hồ thấy sườn mặt anh ta, nhìn rất quen mắt, hơn nữa thái độ Lý Bân đối xử với anh ta không giống với trợ lý một chút nào.
Đợi Úc Ninh đi xa, Lục Xiển lại tháo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn sáng.
Lý Bân vừa ăn vừa nhìn anh ta, lo lắng nói:" Nếu không cậu vẫn là về trước đi, đi theo đoàn phim lâu như vậy rồi đối với lần đầu tư này cũng yên tâm rồi đi "
Lục Xiển không lên tiếng trả lời, vươn tay xiên mấy hạt ngô trong đĩa.
Sau khi chậm rãi nuốt xuống, anh ta đột nhiên nói:" Bộ phim mới của tớ tạm thời vẫn chưa dự định quay "
Lý Bân mím môi, ánh mắt trở nên chăm chú.
Lục Xiển dùng dĩa quấn quấn mấy vòng mỳ, tiếp tục nói:" Đạo diễn Tiền......ông ta là một đạo diễn có năng lực, bộ phim của tớ bất luận là đề tài hay bối cảnh thời gian đều có chỗ tương đồng với bộ phim này, tớ không nghĩ sẽ tham gia một trận chiến mà nhất định mình sẽ thua."
Lý Bân trầm mặc.
Lý gia cùng Lục gia là hàng xóm quen biết đã lâu, trưởng bối trong nhà qua lại thân thiết. Vì không có anh em nên từ khi còn nhỏ Lý Bân đã xem Lục Xiển như em trai. Bởi vì thân thể có bẩm sinh không tốt nên từ nhỏ Lục Xiển không thể ra ngoài chơi đùa, làm việc gì cũng mang bộ dạng uể oải.
Nhưng hai năm trước, Lục Xiển đột nhiên nói mình muốn làm đạo diễn. Lục gia chỉ có một cháu trai đích tôn, mấy đời đơn truyền, nào dám cho anh ta mang thân đi mạo hiểm, chỉ có Lý Bân ủng hộ anh---------
Nào sợ tỏa sáng trong phút chốc, đời người là như vậy, nó còn có ý nghĩa hơn nhiều so với cứ ở nhà buồn bực.
Trưởng bối hai nhà đều không thể lý giải, Lý Bân cùng cha mẹ bởi vì anh "theo người khác hổ nháo" mà đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Gà bay chó sủa hơn nửa năm, Lục Xiển nguyên bản bệnh tình đã ổn định nhưng vì tâm lý cùng sinh lý thay đổi mấy lần đi dạo quỷ môn quan mà cha mẹ Lục gia rốt cục cũng khuất phục.
Mà Lục Xiển cũng không phụ hy vọng của mọi người, trở thành một trong những thế hệ đạo diễn trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Là người luôn bên cạnh Lục Xiển, Lý Bân càng biết rõ hơn những cố gắng và sự kiêu ngạo của Lục Xiển.
Nhưng hiện tại cậu ấy lại muốn buông bỏ kế hoạch được cho là đáng kiêu ngạo của mình.
Nhiều lời cũng dư thừa.
Lý Bân vỗ vỗ vai Lục Xiển, chỉ hi vọng cậu ấy có thể từ trong chuyến du lịch ngắn này mà giải quyết những buồn phiền trong lòng.
Thời tiết không được đẹp, mãi đến 3 giờ chiều gió mới ngừng. Trên mặt biển xanh lam từng đám từng đám mây đen chầm chầm bay đến, mặt trời trên các tầng mây như ẩn như hiện, sóng biển xô vào đá ngầm, những hạt cát trên bờ bắt đầu "nhảy múa".
Đây chính là hình ảnh giống hệt trong giấc mộng của đạo diễn Tiền.
Đoàn phim được nghỉ buổi sáng giờ bắt đầu chuẩn bị, tranh thủ thời gian vận chuyển thiết bị, nhân viên hóa tranh bận rộn trang điểm lại cho mọi người, nắm chắc từng phút từng giây.
Cũng may nhóm diễn viên đủ chuyên nghiệp, dưới trận mưa xối xả, cảnh quay của Úc Ninh cũng quay xong.
Bởi vì phải nhanh chóng bắt chuyến tàu tối quay về ngày mai đi học, Úc Ninh liền tạm biệt mọi người, những người còn lại vẫn sẽ ở lại tiếp tục quay.
Trở lại khách sạn, bác lái xe của đoàn phim đã đứng ở đại sảnh chờ. Úc Ninh bảo bác chờ một chút, lên tầng lấy ba lô đã chuẩn bị gọn gàng, lại đem thẻ phòng trả lại cho nhân viên đoàn phim, cuối cùng đi theo lái xe ra khỏi khách sạn.
Lục Xiển chính là đang ngồi hai tay chống lên bồn hoa, aanh ta đội một chiếc mũ màu xanh xám, cúi đầu, biểu tình trên mặt cũng bị khẩu tranh che không lộ ra tí nào.
Nghĩ đến tốt xấu gì cũng là người cùng đoàn phim, Úc Ninh hướng anh ta chào tạm biệt.
Lục Xiển lại dường như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực áo T-shirt đnag phập phồng chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.
Úc Ninh xấu hổ thu lại nụ cười, đi hai bước, rồi lại đột nhiên thấy có gì không thích hợp.
-------------người bình thường khi hô hấp ngực sẽ phập phồng mạnh như vậy sao?
Cô tiến lên hai bước, quả nhiên thấy Lục Xiển phát ra tiếng thở dốc dồn dập, lại cúi đầu thấy hai mắt anh ta nhắm nghiền,□□ đoạn ngắn cổ tay lộ bên ngoài gân xanh đều nổi lên, hiển nhiên đây là dấu hiệu của bênh cấp tính!
" Chú! cứu người!!! " Úc Ninh vội la lớn.
Người lái xe nguyên bản còn thấy cô bé này thật thích lấy mặt nóng áp mông lạnh cũng vội vàng chạy tới, hai người liếc nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định.
----
Khi nhận được tinh tức đã là nửa giờ sau, Lý Bân liền vội vàng chạy đến bệnh viện, đi theo còn có đạo diễn Tiền và mấy nhân viên đoàn phim.
Đạo diễn Tiền lo lắng hỏi Úc Ninh:" Tiểu...tiểu Lục đứa trẻ này, cậu ta làm sao vậy?"
Úc Ninh lắc đầu, cô cùng lái xe đưa Lục Xiển đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ thấy tình trạng của anh ta liền lập tức quyết đinh đem người đưa đến ICU cấp cứu. Cô đối với tình huống bây giờ cũng không biết gì cả.
Đạo diễn Tiền thở dài một hơi, tháo chiếc mũ đạo diễn ngàn năm không dời trên đầu, nặng nề ngồi xuống.
Ông oán trách nhìn Lý Bân:" Tình trạng sức khỏe của tiểu Lục cậu như thế nào lại không nói sớm?"
Lý Bân tự trách lắc đầu, lo lắng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Đạo diễn Tiền:" Hai người các cậu đều còn trẻ, không lẽ cho rằng lần cải trang này tôi không nhận ra sao? Hay là cho rằng tôi là đồ ngốc?"
Lý Bân không đáp lời.
Đạo diễn Tiền thở dài một hơi, lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Úc Ninh xấu hổ lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy chính là thông báo nhắc nhở----
Là chủ nhiệm Tống.
Cô đột nhiên giật mình nhìn đồng hồ treo tường, sắp tám giờ, cô lại "may mắn " bỏ lỡ chuyến tàu về nhà.
Lý Bân nói:" Cô có phải cảm thấy bộ phim này sắp quay xong rồi nên không cần đến trợ lý? Nhưng cô có nghĩ qua là một vai diễn quan trọng trong phim sẽ phải tùy thời mà đến, lại còn khi nổi tiếng, fan hâm mộ và các hoạt động tuyên truyền khác "
Úc Ninh ngẩn người-------------- đúng vậy, cô hoàn toàn không có nghĩ qua.
Nhìn thấy biểu cảm của Úc Ninh, Lý Bân tiếp tục nói:" Cô vẫn là học sinh, việc gì sau này cũng muốn tự mình làm sao? Những việc trong vòng luẩn quẩn này cô biết được bao nhiêu? Hiện nay còn có đạo diễn và nhân viên đoàn phim giúp đỡ, sau này thì sao?"
Úc Ninh trầm mặc, cô không nghĩ tới Lý Bân lại có tài ăn nói tốt như vậy.
Những việc đời trước ảnh hưởng đến cô quá nhiều, thế nên cô chỉ chú ý đến những mặt trái của người quản lý mà quên mất những lợi ích mà nó mang lại.
Ngay cả công ty giải trí Tinh Quang đều chi một khoản tiền lớn đưa các nghệ sĩ tiềm năng đi đào tạo, thẩm mỹ.... thì đừng nói đến những công ty khác.
Úc Ninh trầm mặc một lát:" Cho quay về suy nghĩ lại lần nữa "
Lý Bân:" Được "
Dù sao Úc Ninh vẫn là học sinh cao trung,những việc như là phải về hỏi ý kiến cha mẹ cũng là hết sức bình thường.
Lý Bân quay về phòng, Lục Xiển đang dựa nửa người trên giường nghịch điện thoại. Lý Bân cau mày đi đến, vươn tay đoạt lấy điện thoại của Lục Xiển.
Người sau vẻ mặt kinh ngạc, vẻ mặt lập tức chuyển sang âm trầm:" trả lại cho tớ "
Lý Bân mở màn hình, gõ gõ vào thời gian trên đó. Lục Xiển nhìn thấy hình ảnh bọt khí nhỏ hiện lên trên màn hình không tự chủ cười rộ lên, anh ta ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, thanh âm nhu hòa trước nay chưa từng có:" Cậu trước trả lại cho tớ, tớ liền cùng cô ấy nói ngủ ngon"
Lý Bân không nói hai lời, mở khóa màn hình điện thoại, viết "ngủ ngon" rồi gửi đi.
"...................."
Lục Xiển tức giận, ngồi dậy cướp lại di động, lại không nghĩ đến dẫn đến thở dốc, ho khan liên tiếp.
Thanh âm ho khan thật nặng nề, từng tiếng từng tiếng giống như phát ra từ nơi sâu nhất trong lồng ngực.
Lý Bân vội vàng bỏ điện thoại xuống giúp Lục Xiển vỗ lưng. Tiếng ho khan rốt cục dần dần bình ổn, hai người nhất thời đều không có động tác gì.
Lý Bân đứng dậy rót cốc nước ấm, vừa đưa cho Lục Xiển, nhẹ giọng nói:" ngủ đi, đã muộn rồi "
Lục Xiển chầm chậm uống hai ngụm nước, hít sâu một hơi, quay lại giường, nhưng bởi vì cử động quá nhanh mà lại ho vài cái.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã đổ mưa. Úc Ninh bị gió biển thổi đến tỉnh, lúc này mới kịp phản ứng đêm hôm qua không đóng cửa sổ, rõ ràng trong tin nhắn nói dự báo là trời nhiều mây.
Đứng ở trước cửa sổ suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn quyết định đáp ứng lời mời của Lý Bân.
Đời trước khi cô được tiếp xúc với phòng làm việc của Lý Bân thì nó cũng đã giải tán, nhưng vẫn có tiếp xúc với một vài nghệ sĩ và nhân viên trước đây, họ đều rất tốt. Thậm chí đạo diễn Lục Xiển nổi tiếng nhiều năm tiếp xúc làm việc cùng Lý Bân, kỳ tài trong phòng làm việc đó cũng được khen ngợi rất nhiều.
Hơn nữa với hiểu biết của cô về Lý Bân trong những ngày hợp tác cùng nhau thì Lý Bân không phải là người trong mắt chứa được một hạt cát. Về phẩn khiến cho anh ta đi quy tắc ngầm với người khác.......
Trong đầu Úc Ninh hiện lên hình ảnh Lý Bân mặt không cảm xúc đối diện với gương mặt kích động của người được anh ta quy tắc ngầm, thiếu chút bị chính suy nghĩ của mình làm cho bật cười.
Nghĩ thông suốt vấn đền này, tâm trạng Úc Ninh thoải mái hơn rất nhiều.
Úc Ninh chuẩn bị ổn thỏa, điện thoại của đoàn phim gọi tới, thông báo với mọi người đến ăn sáng tại quán ăn trung quốc ở tầng 2.
Úc Ninh tới sớm, đại sảnh quán ăn không có người nào, nhân viên đoàn phim đang đứng ỏ cửa phát bữa sáng. Cô cùng cô ấy chào hỏi, đi vào liền nhìn thấy Lý Bân và trợ lý ngồi đưa lưng về phía cửa.
Cũng không phải cô có hỏa nhãn kim tinh, hai người kia thật rất nổi bật giữa nhóm nhân viên đoàn phim, còn người trợ lý kia suốt ngày đeo khẩu trang đen, thật sự là rất dễ dàng để nhận ra.
Úc Ninh thừa dịp đang ít người muốn đem ý định muốn ký hợp đồng của mình nói rõ ràng, liền đi đến bàn đó.
Lý Bân trong tay cầm một hộp thuốc nhỏ màu trắng nhìn Lục Xiển uống thuốc. Người sau cau mày đem cả thuốc và nước nuốt xuống, thấy Úc Ninh đến liền đeo khẩu trang.
Úc Ninh:"........"
Lý Bân nghi hoặc nhìn cô.
Úc Ninh:" Chuyện hôm qua, tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi đồng ý với anh "
Lý Bân hơi vuốt cằm hỏi:" Vậy người trong nhà cô đồng ý sao?"
Úc Ninh gật đầu:" Mẹ tôi nói tất cả theo ý nguyện của tôi "
Lý Bân nhìn về phía Lục Xiển, thấy người sau gật đầu, liền tiếp tục nói:" Trong mấy ngày tới người công ty tôi sẽ liên hệ với cô "
Úc Ninh cười hướng Lý Bân nói cảm ơn, cũng hướng người trợ lý gật đầu, quay đi ăn sáng.
Không biết có phải ảo giác hay không, khi người trợ lý kia đeo khẩu trang lên, cô mơ hồ thấy sườn mặt anh ta, nhìn rất quen mắt, hơn nữa thái độ Lý Bân đối xử với anh ta không giống với trợ lý một chút nào.
Đợi Úc Ninh đi xa, Lục Xiển lại tháo khẩu trang xuống, cúi đầu ăn sáng.
Lý Bân vừa ăn vừa nhìn anh ta, lo lắng nói:" Nếu không cậu vẫn là về trước đi, đi theo đoàn phim lâu như vậy rồi đối với lần đầu tư này cũng yên tâm rồi đi "
Lục Xiển không lên tiếng trả lời, vươn tay xiên mấy hạt ngô trong đĩa.
Sau khi chậm rãi nuốt xuống, anh ta đột nhiên nói:" Bộ phim mới của tớ tạm thời vẫn chưa dự định quay "
Lý Bân mím môi, ánh mắt trở nên chăm chú.
Lục Xiển dùng dĩa quấn quấn mấy vòng mỳ, tiếp tục nói:" Đạo diễn Tiền......ông ta là một đạo diễn có năng lực, bộ phim của tớ bất luận là đề tài hay bối cảnh thời gian đều có chỗ tương đồng với bộ phim này, tớ không nghĩ sẽ tham gia một trận chiến mà nhất định mình sẽ thua."
Lý Bân trầm mặc.
Lý gia cùng Lục gia là hàng xóm quen biết đã lâu, trưởng bối trong nhà qua lại thân thiết. Vì không có anh em nên từ khi còn nhỏ Lý Bân đã xem Lục Xiển như em trai. Bởi vì thân thể có bẩm sinh không tốt nên từ nhỏ Lục Xiển không thể ra ngoài chơi đùa, làm việc gì cũng mang bộ dạng uể oải.
Nhưng hai năm trước, Lục Xiển đột nhiên nói mình muốn làm đạo diễn. Lục gia chỉ có một cháu trai đích tôn, mấy đời đơn truyền, nào dám cho anh ta mang thân đi mạo hiểm, chỉ có Lý Bân ủng hộ anh---------
Nào sợ tỏa sáng trong phút chốc, đời người là như vậy, nó còn có ý nghĩa hơn nhiều so với cứ ở nhà buồn bực.
Trưởng bối hai nhà đều không thể lý giải, Lý Bân cùng cha mẹ bởi vì anh "theo người khác hổ nháo" mà đoạn tuyệt quan hệ với anh.
Gà bay chó sủa hơn nửa năm, Lục Xiển nguyên bản bệnh tình đã ổn định nhưng vì tâm lý cùng sinh lý thay đổi mấy lần đi dạo quỷ môn quan mà cha mẹ Lục gia rốt cục cũng khuất phục.
Mà Lục Xiển cũng không phụ hy vọng của mọi người, trở thành một trong những thế hệ đạo diễn trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Là người luôn bên cạnh Lục Xiển, Lý Bân càng biết rõ hơn những cố gắng và sự kiêu ngạo của Lục Xiển.
Nhưng hiện tại cậu ấy lại muốn buông bỏ kế hoạch được cho là đáng kiêu ngạo của mình.
Nhiều lời cũng dư thừa.
Lý Bân vỗ vỗ vai Lục Xiển, chỉ hi vọng cậu ấy có thể từ trong chuyến du lịch ngắn này mà giải quyết những buồn phiền trong lòng.
Thời tiết không được đẹp, mãi đến 3 giờ chiều gió mới ngừng. Trên mặt biển xanh lam từng đám từng đám mây đen chầm chầm bay đến, mặt trời trên các tầng mây như ẩn như hiện, sóng biển xô vào đá ngầm, những hạt cát trên bờ bắt đầu "nhảy múa".
Đây chính là hình ảnh giống hệt trong giấc mộng của đạo diễn Tiền.
Đoàn phim được nghỉ buổi sáng giờ bắt đầu chuẩn bị, tranh thủ thời gian vận chuyển thiết bị, nhân viên hóa tranh bận rộn trang điểm lại cho mọi người, nắm chắc từng phút từng giây.
Cũng may nhóm diễn viên đủ chuyên nghiệp, dưới trận mưa xối xả, cảnh quay của Úc Ninh cũng quay xong.
Bởi vì phải nhanh chóng bắt chuyến tàu tối quay về ngày mai đi học, Úc Ninh liền tạm biệt mọi người, những người còn lại vẫn sẽ ở lại tiếp tục quay.
Trở lại khách sạn, bác lái xe của đoàn phim đã đứng ở đại sảnh chờ. Úc Ninh bảo bác chờ một chút, lên tầng lấy ba lô đã chuẩn bị gọn gàng, lại đem thẻ phòng trả lại cho nhân viên đoàn phim, cuối cùng đi theo lái xe ra khỏi khách sạn.
Lục Xiển chính là đang ngồi hai tay chống lên bồn hoa, aanh ta đội một chiếc mũ màu xanh xám, cúi đầu, biểu tình trên mặt cũng bị khẩu tranh che không lộ ra tí nào.
Nghĩ đến tốt xấu gì cũng là người cùng đoàn phim, Úc Ninh hướng anh ta chào tạm biệt.
Lục Xiển lại dường như không nghe thấy, vẫn không nhúc nhích, chỉ có ngực áo T-shirt đnag phập phồng chứng tỏ anh ta vẫn còn sống.
Úc Ninh xấu hổ thu lại nụ cười, đi hai bước, rồi lại đột nhiên thấy có gì không thích hợp.
-------------người bình thường khi hô hấp ngực sẽ phập phồng mạnh như vậy sao?
Cô tiến lên hai bước, quả nhiên thấy Lục Xiển phát ra tiếng thở dốc dồn dập, lại cúi đầu thấy hai mắt anh ta nhắm nghiền,□□ đoạn ngắn cổ tay lộ bên ngoài gân xanh đều nổi lên, hiển nhiên đây là dấu hiệu của bênh cấp tính!
" Chú! cứu người!!! " Úc Ninh vội la lớn.
Người lái xe nguyên bản còn thấy cô bé này thật thích lấy mặt nóng áp mông lạnh cũng vội vàng chạy tới, hai người liếc nhau, nhanh chóng đưa ra quyết định.
----
Khi nhận được tinh tức đã là nửa giờ sau, Lý Bân liền vội vàng chạy đến bệnh viện, đi theo còn có đạo diễn Tiền và mấy nhân viên đoàn phim.
Đạo diễn Tiền lo lắng hỏi Úc Ninh:" Tiểu...tiểu Lục đứa trẻ này, cậu ta làm sao vậy?"
Úc Ninh lắc đầu, cô cùng lái xe đưa Lục Xiển đến bệnh viện gần nhất, bác sĩ thấy tình trạng của anh ta liền lập tức quyết đinh đem người đưa đến ICU cấp cứu. Cô đối với tình huống bây giờ cũng không biết gì cả.
Đạo diễn Tiền thở dài một hơi, tháo chiếc mũ đạo diễn ngàn năm không dời trên đầu, nặng nề ngồi xuống.
Ông oán trách nhìn Lý Bân:" Tình trạng sức khỏe của tiểu Lục cậu như thế nào lại không nói sớm?"
Lý Bân tự trách lắc đầu, lo lắng nhìn cánh cửa phòng cấp cứu.
Đạo diễn Tiền:" Hai người các cậu đều còn trẻ, không lẽ cho rằng lần cải trang này tôi không nhận ra sao? Hay là cho rằng tôi là đồ ngốc?"
Lý Bân không đáp lời.
Đạo diễn Tiền thở dài một hơi, lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
Úc Ninh xấu hổ lấy điện thoại ra vừa nhìn thấy chính là thông báo nhắc nhở----
Là chủ nhiệm Tống.
Cô đột nhiên giật mình nhìn đồng hồ treo tường, sắp tám giờ, cô lại "may mắn " bỏ lỡ chuyến tàu về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook