Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
-
Chương 75: Độc kế, cực kỳ nguy hiểm
Đầu mùa xuân thời tiết rất lạnh. Nước trong ao lại càng lạnh thấu xương.
Lạc Khuynh Thành sau khi được Quân Kiền Linh cứu lên từ dưới ao liền sốt cao không ngừng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
“Tiểu thư. Nhị hoàng tử lại tới.” Hương Lăng vào phòng nói.
Lạc Khuynh Hoàng bỏ cái chén trong tay xuống, con ngươi đen như mực rõ ràng phân minh, hoàn toàn nhìn không thấu lòng nàng. Nàng nâng mắt nhìn Hương Lăng, từ từ nói, “Có phải muốn ta đi gặp Lạc Khuynh Thành?”
“Vâng. Nhị hoàng tử nói sau khi tam tiểu thư tỉnh lại liền không ăn không uống, chỉ muốn gặp tiểu thư.” Hương Lăng nhíu mày, nói.
Lạc Khuynh Hoàng hơi cụp lông mi lại, ngón tay cầm chén càng xiết chặt. Lạc Khuynh Thành hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu. Quân Kiền Linh đã tới đây ba lần, mà bây giờ mặt trời đã ngả về tây, nói cách khác sau khi tỉnh lại Lạc Khuynh Thành đã trọn một ngày không ăn cơm.
Thân mình Lạc KhuynhThành vốn đã suy yếu, trong thời tiết lạnh lẽo rơi xuống ao, lại đã bị đả kích vô cùng lớn, muốn tỉnh lại không phải là dễ dàng. Nguyên khí vốn bị tổn thương, tỉnh lại còn không ăn cơm, đó không phải là không muốn sống sao.
Lạc Khuynh Thành làm xiếc gì, Lạc Khuynh Hoàng không có tâm tư mà quan tâm. Nhưng Quân Kiền Linh đã đến đây ba lần, xem ra Lạc Khuynh Thành không thấy nàng thì sẽ không chịu. Chẳng lẽ nàng ta thực sự sẽ lấy tính mạng chính mình ra làm trò đùa sao?!
“Thôi. Ta phải đi xem nàng ta muốn diễn xiếc gì đây.” Lạc Khuynh Hoàng hít sâu một hơi, buông cái chén đang cầm trong tay, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
Hương Lăng lập tức đi theo sau Lạc Khuynh Hoàng, cũng khẽ thở dài một hơi. Tiểu thư nàng, mặc dù thoạt nhìn độc ác lạnh lùng, nhưng tâm địa vẫn hiền lành như trước. Thực ra tiểu thư có thể không đi, nhưng tiểu thư sợ không đi sẽ hại chết Lạc Khuynh Thành, mới nói muốn đi xem một cái.
Tiểu thư như vậy, mới đáng giá để nàng đầu rơi máu chảy vì người. Chỉ hy vọng tam tiểu thư bây giờ thật sự đã hối cải để làm lại từ đầu.
“Khuynh Hoàng.” Quân Kiền Linh thấy Lạc Khuynh Hoàng đi ra, hình như có chút kinh ngạc, tiện đà hô nhỏ, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc Quân Kiền Linh một cái, đứng trên bậc thang, thân hình cao hơn một ít so với Quân Kiền Linh, nàng vẫn chưa khoác áo lông cừu, chỉ mặc một thân lụa mỏng màu trắng đơn thuần, thoạt nhìn giống như tiên tử trên cung trăng, phiêu phiêu dục tiên, trông trẻo mà vô cùng lạnh lùng.
“Nàng vì sao không ăn không uống mà muốn gặp ta?” Lạc Khuynh Hoàng đứng trên bậc thang, bình thản nhìn Quân Kiền Linh, trong khẩu khí mang theo vài phần lạnh lẽo nhưng hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.
Thần sắc trên mặt Quân Kiền Linh lóe lên , hiện ra vẻ mặt phức tạp, trả lời, “Nàng ta chỉ nói muốn gặp ngươi. Không nói gì khác. Dù cho ai bón nàng ta, nàng ta cũng không ăn.”
“Hôn mê ba ngày ba đêm vốn là hư thoát, nếu không ăn gì, có lúc sẽ chết. Nàng ta như thế mà muốn gặp ta? Ta không biết từ khi nào nàng ta thân thiết với ta như vậy..” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, trong miệng không phải là không có châm chọc, nhưng chân cũng bước xuống bậc thang, lạnh giọng nói, “Đưa ta đi.”
Quân Kiền Linh nhìn Lạc Khuynh Hoàng bước xuống, trong mắt vừa lo lắng vừa quyết tuyệt, giật giật môi, nói, “Nàng không cần mặc áo lông cừu sao?”
“Không cần nhị hoàng tử quan tâm. Lạnh như thế, Khuynh Hoàng vẫn chịu được.” Lạc Khuynh Hoàng hờ hững nâng mắt, không chút khách khí trả lời.
Sắc mặt Quân Kiền Linh trầm xuống. Xoay người ra chỗ khác, lo lắng trong mắt đã biến mất, ngoan độc hơn, thậm chí mang theo vài phần đáng sợ và hung ác nham hiểm.
Lạc Khuyh Hoàng theo Quân Kiền Linh dẫn đường đến thiên viện mà Lạc Khuynh Thành tạm thời ở lại. Vừa mới vào sân liền cảm giác mùi thuốc nồng nặc. Lạc Khuynh Thành lần này đúng là cửu tử nhất sinh.
Vào phòng, liền thấy Lạc Khuynh Thành bệnh tật tựa trên giường, trên người đắp một cái chăn thật dày. Khuôn mặt như đi ra từ trong hầm băng, không hề có huyết sắc, một đôi con ngươi cũng không có nửa phần ánh sáng, hữu khí vô lực dựa vào.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Khuynh Thành chậm chạp nâng mắt, trong mắt mang nhiều sự chờ đợi, đợi sau khi thấy rõ Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt nàng ta hơi sáng lên, miệng vội vàng gọi, “Nhị tỷ tỷ.”
Thân mình Lạc Khuynh Hoàng bỗng chấn động. Nàng dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, bên trong con ngươi hoàn toàn hờ hững lại hình như có cái gì vỡ vụn, nàng đứng đó nhìn Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nhị tỷ tỷ.
Bao nhiêu năm rồi chưa được nghe câu gọi này.
Đó là xưng hô của Lạc Khuynh Thành đối với nàng trước đây. Đó là khi Lạc Khuynh Thành còn rất nhỏ. Lạc Khuynh Quốc luôn tìm cớ để khi dễ Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành luôn khóc chạy tới tìm nàng, vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, đại tỷ thật xấu, luôn đánh Khuynh Thành, ô ô ô.”
Trong đầu như hiện ra tiểu cô nương nhỏ nhắn nhu nhược vết thương đầy người đó. Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng hơi lóe lên, cuối cùng khôi phục trong trẻo mà lạnh lùng, nàng mím môi, thản nhiên nói, “Nhược Lan tiểu thư sao gọi ta như vậy.”
Thân mình Lạc Khuynh Thành run rẩy, nước mắt đã trào ra, điềm đạm đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng nói vô cùng hàm chứa sự hối hận, Lạc Khuynh Hoàng dường như hoài nghi nàng ta ngay lập tức sẽ ngất xỉu, Lạc Khuynh Thành vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, người thật sự không thể tha thứ cho Khuynh Thành sao! Chỉ cần người có thể tha thứ cho Khuynh Thành, thì dù bây giờ Khuynh Thành bị lôi đi chém đầu, chết cũng không tiếc nuối!”
Sắc đen trong mắt Lạc Khuynh Hoàng càng đậm, mày hơi nhíu lại, làm như hơi khó hiểu. Trước khi chết không phải Lạc Khuynh Thành còn nói hận nàng sao? Sao mới đi một vòng qua quỷ môn quan đã muốn cầu xin sự tha thứ của nàng?! Lạc Khuynh Thành cầu xin nàng tha thứ thì được lợi gì?!
“Ta mặc kệ ngươi là Nhược Lan hay là Lạc Khuynh Thành. Ta và ngươi đã không liên quan gì tới nhau. Ta cũng sẽ không nói ra thân phận này của ngươi, ngươi cũng không cần ở trong đây làm bộ làm tịch.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành không chớp mắt, lãnh đạm nói.
“Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thật sự biết sai rồi!” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng vẫn không chịu tha thứ cho nàng ta, cả người trên giường bật dậy, lại bởi vì sau khi hôn mê ba ngày ba đêm không ăn gì, thân mình không vững liền ngã lăn ra.
Nàng ta bởi vì không có sức lực mà ngã lăn ra đất, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, nhưng con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Hoàng, mang theo sự áy náy và chờ đợi, từng chữ từng chữ nói, “Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thực sự biết sai rồi…”
“Không phải ngươi luôn rất hận ta?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng khóc đứt từng khúc ruột gan của Lạc Khuynh Thành, không khỏi nhíu mi, ý bảo nha hoàn dìu Lạc Khuynh Thành lên giường, thản nhiên hói.
Khuôn mặt yếu ớt Lạc Khuynh Thành dựa vào tay nha hoàn, nở ra nụ cười thê thảm, khóc nói, “Nhị tỷ tỷ, là lỗi của Khuynh Thành, là ta luôn hiểu lầm tỷ. Tỷ còn nhớ có một lần chúng ta lén chuồn đi, tỷ cho ta đi cửa sau, còn tỷ đi cửa chính, kết quả ta bị nhị di nương đánh không?”
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mê ly. Nàng dĩ nhiên nhớ rõ chuyện đó. Nàng và Lạc Khuynh Thành lén đi chơi, vì sợ sau khi Vương U Nhược biết sẽ trách phạt các nàng, nên nàng chọn đi cửa chính làm dời đi sự chú ý của Vương U Nhược, để Lạc Khuynh Thành đi vào từ của sau.
Nhưng thật không ngờ Vương U Nhược lại không canh giữ ở cửa chính mà canh giữu ở cửa sau. Bắt được Lạc Khuynh Thành sau đó đánh Lạc Khuynh Thành, đánh nàng ta mình đầy vết thương, nàng lại lông tóc vô thương (không bị tổn hại gì). Sau đó nàng cũng đã giải thích với Lạc Khuynh Thành, nàng căn bản không biết Vương U Nhược sẽ chờ ở cổng sau, nàng cứ tưởng, nàng đi cửa chính bị Vương U Nhược bắt được, Vương U Nhược nhìn vào thân phận của nàng , cũng không dám đánh nàng, cùng lắm chỉ quở trách hai câu.
Nghe xong lời giải thích của nàng Lạc Khuynh Thành cũng tỏ vẻ sẽ không trách nàng. Nhưng bây giờ Lạc Khuynh Thành đột nhiên kể lại chuyên này để làm gì?
“Việc đó ta đã giải thích với ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng thấy Lạc Khuynh Thành nhắc tới chuyện trước đây, ngữ điệu bất giác nhẹ nhàng hơn một chút, nói.
Lạc Khuynh Thành nghe xong khóc không thành tiếng, nói, “Nhưng lúc đó ta không tin tưởng lời của nhị tỷ tỷ, nghĩ là nhị tỷ tỷ giống các nàng đều muốn hại ta, có yêu sâu mới hận sâu, ta mới hận tỷ như vậy. Nhưng vừa rồi ta sau khi hôn mê tỉnh lại, lại vô tình nghe mẹ của nhị di nương nói đến chuyện năm đó, ta mới biết được, từ trước tới giờ đều là ta sai!”
Lạc Khuynh Thành nói xong liền hôn mê bất tỉnh, cả người ngã xuống giường, trên mặt không hề có huyết sắc, giống như đã mất hết sức sống.
Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cực kỳ khiếp sợ, nhanh chóng tiến lên phía trước, đè cổ tay Lạc Khuynh Thành, mạch tượng mỏng manh, thật không tốt. Lạc Khuynh Thành lập tức phái người mang tới ngân châm, châm vào các huyệt đạo của Lạc Khuynh Thành, sau đó lệnh nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tự mình ngồi canh ở bên cạnh giường Lạc Khuynh Thành.
Đối với chuyện Lạc Khuynh Thành vừa nói, nàng vẫn nửa tin nửa ngờ. Thật sự vì chuyện nhỏ như vậy mà Lạc Khuynh Thành hận nàng như vậy sao?! Nhưng ngoài lý do này, rốt cuộc còn lý do nào khác làm Lạc Khuynh Thành hận nàng?!
Nếu Lạc Khuynh Thành thật lòng hối cải. Nàng còn có thể tha thứ cho Lạc Khuynh Thành ư? Còn có thể cho rằng nàng ta là muội muội tốt để yêu thương sao?! Sợ là không thể, đã có tổn thương, muốn nghĩ rằng đã không xảy ra chuyện gì, sợ không dễ dàng như vậy.
Nhưng, nếu thật là như thế, nàng có thể còn không quan tâm Lạc Khuynh Thành sống chết ra sao, thậm chí động thủ giết nàng ư?! Sợ là cũng không thể. Dù sao Lạc Khuynh Thành làm vậy cũng có nguyên nhân, dù sao nàng ta đã biết sai rồi, dù sao nàng từng là muội muội tốt nhất của nàng.
Thôi. Nếu Lạc Khuynh Thành thật sự hối cải. Nàng đành buông tha nàng ta được không?!
“Nếu nàng ta tỉnh, cho nàng ta ăn. Nói cho nàng ta, ta tha thứ cho nàng ta.” Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái nhìn gương mặt hôn mê tái nhợt của Lạc Khuynh Thành hồi lâu, rồi lập tức đi ra ngoài, lúc đi qua Quân Kiền Linh, cúi người nói một câu.
Quân Kiền Linh nhìn bóng dáng rời đi không dừng lại chút nào của Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay nắm chặt. Hắn làm nàng ngay cả gặp mặt cũng khinh thường sao, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện cũng không muốn liếc hắn một cái?!
Lạc Khuynh Thành làm nhiều chuyện hại nàng như vậy, nàng còn lựa chọn tha thứ cho nàng ta! Còn hắn? Hắn cũng không làm ra chuyện gì hại nàng, thậm chí từ đầu đã rất nhiệt tình với nàng, nhưng nhiều lần nàng làm nhục hắn, lại ngay cả gặp mặt hắn cũng không thèm!
Rốt cuộc là hắn làm gì sai?! Lạc Khuynh Hoàng! Nếu chính nàng không biết quý trọng tình cảm của ta, thì đừng trách ta độc ác! Khiến nàng cùng Quân Khuynh Vũ phải chết!
Lạc Khuynh Hoàng một đường trở về sân của mình cũng không lần nào quay đầu. Đương nhiên không biết vẻ mặt và ý nghĩ của Quân Kiền Linh.
“Ta nghe hạ nhân nói, nàng ra tay cứu Lạc Khuynh Thành?” Trong giọng nói luôn luôn đoán trước được mang theo vài phần nghi hoặc, một đôi mắt hoa đào hẹp dài
cũng mang theo vài phần nghi hoặc.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ tự cố tự ngồi trong phòng của nàng uống trà, từ từ thở dài, ôn nhu nói, “Ta chỉ cảm thấy, hận một người, cũng không dễ dàng.”
“Hoàng nhi vẫn rất mềm lòng.” Quân Khuynh Vũ hơi lo lắng cưng chiều nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tay vén sợi tóc rối của Lạc Khuynh Hoàng ra sau tai, đáy lòng thở dài một hơi.
Đã trải qua sự phản bội như vậy, đau đớn thấu xương như vậy, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng vẫn hiền lành như vậy. Đôi khi hắn nhớ lại, làm hắn rung động cuối cùng là Lạc Khuynh Hoàng ngoan độc lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại kia, hay là Lạc Khuynh Hoàng giấu trong lòng hiền lành yếu ớt kia?!
Không có đáp án. Chính vì hắn yêu nàng! Mặc kệ bên ngoài nàng quả quyết trí tuệ, xinh đẹp tao nhã, hay trong lòng nàng yếu ớt ôn nhu, trọng tình trọng nghĩa. Hắn yêu nàng, yêu nàng quật cường như vậy!
Ôm Lạc Khuynh Hoàng vào trong ngực, cằm Quân Khuynh Vũ gác trên vai Lạc Khuynh Hoàng, sóng mắt trong đôi mắt hoa hẹp dài lưu chuyển. Lạc Khuynh Hoàng tin lời Lạc Khuynh Thành, không có nghĩa là hắn cũng tin.
Nếu Lạc Khuynh Thành thật lòng muốn sửa chữa. Lạc Khuynh Hoàng không truy cứu như vậy, hắn cũng có thể tha cho nàng ta một con đường sống. Nhưng nếu nàng ta còn dám động tới Lạc Khuynh Hoàng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
“Gần đây Lạc Khuynh Thành có động tĩnh khác thường gì không?” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong phòng, Nặc Nhĩ một thân hắc y bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng từ từ đặt chén trà xuống, nhìn Nặc Nhĩ hỏi.
“Không có hành động gì bất thường.” Mấy ngày trước có đi Minh Châu tự một lần. Thuộc hạ nhìn thấy, là cầu bình an cho lâu chủ.” Nặc Nhĩ trả lời.
Lạc Khuynh Hoàng đặt xuống chén trà hơi trệ trệ, dường như có tình cảm gì đó bắt đầu, nàng mím môi, nói với Nặc Nhĩ, “ Trước tiên ngươi lui xuống. Về sau không cần theo dõi nàng ta nữa.”
Từ khi Lạc Khuynh Thành tỉnh lại cũng đã hơn một tháng trôi qua. Thời tiết cũng đã trở nên ấm dần. Bên ngoài nàng hòa hợp chút với Lạc Khuynh Thành, nhưng vẫn ngầm phái Nặc Nhĩ âm thầm theo dõi Lạc Khuynh Thành.
Nhưng hơn một tháng nay, Lạc Khuynh Thành đều không hề có hành động gì bất thường, ngược lại còn đi cầu bình an cho nàng, thậm chí tự mình xuống bếp học tập, nấu ăn cho nàng.
Có lẽ Lạc Khuynh Thành thật hối cải để làm lại từ đầu?
Lạc Khuynh Hoàng tự hỏi chính mình như vậy. Nàng còn có thể tin tưởng Lạc Khuynh Thành sao, trải qua hết thảy tổn thương đó, lại thật sự có thể quên đi sao?!
“Nhị tỷ tỷ.” Giọng nói nhẹ nhàng bên trong mang theo vài phần hoạt bát ở cửa phòng vang lên, từ một tháng trước tới nay, Lạc Khuynh Thành trước mặt Lạc Khuynh Hoàng không những nhu nhược ngoan ngoãn phục tùng, mà còn hoạt bát và hồn nhiên hơn, Lạc Khuynh Thành như vậy, so với trước đây, càng có vẻ chân thật.
“Nhược Lan lại đây.” Vì tránh cho thân phận Lạc Khuynh Hoàng dẫn đến tranh cãi không cần thiết, Lạc Khuynh Hoàng vẫn gọi nàng ta là Nhược Lan , nghe thấy giọng Lạc Khuynh Thành, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt lên, nhợt nhạt cười đáp.
“Nhị tỷ tỷ! Hôm nay là mười lăm tháng giêng, có hội đèn lồng tết nguyên tiêu! Buổi tối chúng ta ra đường đi!” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng mở cửa ra, liền nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, tính trẻ con nói.
Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày. Hội đèn lồng tết nguyên tiêu nhiều người bán hàng, huống chi hội này rất kỳ quái, đèn dài mười dặm, lại đặt vào chỗ núi hoang nơi ngoại ô, sợ là không được an toàn cho lắm.
Nhưng nhìn bộ dáng rất muốn đi của Lạc Khuynh Thành, nàng lại không đành lòng cự tuyệt nàng ta. Huống chi hôm nay là mười lăm. Mười lăm, Quân Khuynh Vũ sẽ không xuất hiện trước mặt nàng, nếu không cùng Lạc Khuynh Thành ra ngoài, trong phủ tướng quân này, nàng cũng không làm được chuyện gì.
Nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, chi bằng ra ngoài một chút. Bây giờ nàng đã học không ít võ công, nội lực tuy rằng không thâm hậu, nhưng khinh công cũng không tệ, chạy trối hết cũng không khó.
Hơn nữa nàng có thể mang theo Nặc Nhĩ cùng thủ hạ của Phi Hoa lâu ra ngoài, chắc cũng không sao. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền cười đáp, “Đêm đó chúng ta ra ngoài xem đi.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong thập phần vui vẻ, lại cùng Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện một hồi, rồi vui vẻ rời đi.
Hơn nữa nàng có thể mang theo Nặc Nhĩ cùng thủ hạ của Phi Hoa lâu ra ngoài, chắc cũng không sao. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền cười đáp, “Đêm đó chúng ta ra ngoài xem đi.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong thập phần vui vẻ, lại cùng Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện một hồi, rồi vui vẻ rời đi.
Ban đêm.
Trên đường của kinh thành Cẩm quốc rộn ràng ồn ào đều là dân chúng đến góp vui. Lạc Khuynh Hoàng mặc áo trắng thuần quần lụa mỏng, khoác bộ lông cừu trắng như tuyết, cả người toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, ngay cả vết sẹo đáng sợ trên mặt cũng nhu hòa đi không ít.
Còn Lạc Khuynh Thành mặc quần áo màu xanh nhạt quần lụa mỏng, khoác bộ lông cừu màu hồng phấn, có vẻ xinh đẹp ôn nhu, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, thoạt nhìn như một đôi tỷ muội khăng khít thân mật.
Tuy rằng Lạc Khuynh Hoàng vẫn không quen Lạc Khuynh Thành tự dưng thân mật, nhưng cũng không từng bài xích. Dù sao lần trước chuyện Lạc Khuynh Thành rơi xuống nước, đã giải quyết không ít khúc mắc, nàng cũng đã quyết định không truy cứu Lạc Khuynh Thành, cho nên không cần phải mỗi lần gặp mặt đều như nhìn thấy kẻ thù châm chọc khiêu khích.
“Hoa đăng thật đẹp.” Lạc Khuynh Thành chỉ vào một hoa đăng hoa đào cách đó không xa, thập phần vui vẻ nói, trên mặt cũng lộ ra màu hồng nhợt nhạt.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn theo tay Lạc Khuynh Thành chỉ, quả nhiên có một hoa đăng màu hồng thập phần tiên diễm. Chỉ là hoa đăng này đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn hơi diễm tục, so với nó, hoa đăng hoa sen trắng bên cạnh thật ra còn đẹp hơn.
“Tuân ca ca, huynh nhìn hoa đăng hoa sen màu trắng kìa.” Giọng nói ôn nhu đoan trang, làm cho người ta không nghe lầm, vừa nghe liền biết ngay là tiểu thư khuê các.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, nhìn một đôi bích nhân cách đó không xa.
Nữ tử mặc quần áo thiển màu xanh quần lụa mỏng, khoác lông cừu màu tím, cả người được bao vây ở trong những sắc màu, không hề che giấu hào quang của nàng ta. Nàng ta xinh đẹp ở chỗ nhu uyển yên tĩnh, sẽ làm người ta khó bỏ qua, chỉ là điềm tĩnh đứng ở đó như vậy, còn có một cỗ quý phái ở bốn phía.
Mà nam tử đứng bên cạnh nữ tử, quần áo thanh sam, thắt lưng bạch ngọc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như tiên đồng, ngay cả bên trong con ngươi đen nhánh cũng hiện lên sự trong suốt trong vắt, giờ phút này một đôi con ngươi kia si mê nhìn nữ tử bên cạnh, tràn ngập sự yêu thương đầy say đắm.
“Là ngũ công chúa và hình bộ thượng thư công tử.” Lạc Khuynh Thành để ý tới ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói, trong mắt hình như còn hơi kinh ngạc.
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Thành, trong mắt hiện lên một tia dò xét, lại rất nhanh bị nàng phủ định. Khóe môi nàng nở ra nụ cười nhạt, rồi đi vài bước, đến gần Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nhếch môi nói, “Thiên Lam công chúa, Trương công tử.”
Quân Thiên Lam nâng mắt, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhu hòa nhìn nàng, cho đến khi nhìn rõ người bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt lại hiện lên một tia kinh ngạc, hơi kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên chú ý tới phản ứng của Quân Thiên Lam. Chuyện Lạc Khuynh Thành còn sống trên đời, có lẽ người khác không biết, nhưng thân là muội muội của Quân Khuynh Vũ, Quân Thiên Lam hẳn là biết. Sở dĩ nàng kinh ngạc như vậy, sợ là kinh ngạc vì sao nàng lại cùng Lạc Khuynh Thành đi ngắm hoa đăng.
“Đây là nghĩa nữ cha ta mới nhận nuôi, tên là Nhược Lan.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua Trương Tuân đang kinh ngạc không thôi, lại nhìn lướt qua Quân Thiên Lam, thản nhiên giải thích.
Lạc Khuynh Thành phản ứng lại rất nhanh, cúi mắt cười yếu ớt, hành lễ với Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nhẹ nhàng nói, “Nhược Lan tham kiến Ngũ công chúa, Trương công tử.”
“Thế gian này thực sự có một người như vậy? Khó trách đại tướng quân muốn nhận nàng làm nghĩa nữ.” Trương Tuân cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Thành, dường như vẫn không thể tin được, vừa ôn nhu nói với Quân Thiên Lam.
Bên trong con ngươi đen như mực của Quân Thiên Lam hiện lên một tia cân nhắc, vẫn lộ ra nụ cười đoan trang, trả lời, “Thế gian rộng lớn, không gì là không thể.”
“Gặp nhau là duyên phận, Nhược Lan cả gan, muốn mời hai vị cũng ngắm hoa đăng, không biết có được không?” Trong mắt xếch hẹp dài rất nhanh lướt qua một tia tính kế, cười duyên nói với Quân Thiên Lam và Trương Tuân.
Trong đôi mắt tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên mũi dao lạnh băng sắc bén.Nhưng hào quang này đã bao phủ mắt nàng rất nhanh, lại nhìn ánh mắt của nàng, đã khôi phục một mảnh tối đen không chút sợ hãi. Nàng liếc mắt nhìn Quân Thiên Lam một cái thật lâu, nhếch môi nói, “Nhược lan, Thiên Lam công chúa và Trương công tử khó có được lúc ra ngoài đi dạo, chúng ta không nên làm phiền người ta.”
Nói xong câu đó, lại liếc mắt một cái nhìn Quân Thiên Lam ý vị sâu xa, nhếch môi nói, “Thiên Lam thật có phúc khí tốt. Sao giống ta, chỉ có Nhược Lan và ta, Vũ cũng không biết lại đi đâu.”
Thần sắc Quân Thiên Lam hơi rùng mình. Tuy rằng nàng không có nhiều hận thù, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy, kỹ năng xét lời nói nhìn sắc mặt cũng không tệ, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng nhìn nàng ta rõ ràng có thâm ý khác, lại cố ý nhắc đến Quân Khuynh Vũ, chẳng lẽ muốn nàng ta đi báo cho Quân Khuynh Vũ chuyện này sao?
Nhưng hôm nay là mười lăm. Nếu nàng đi báo với ca ca, sợ là không tốt. Nhưng nếu không đi báo cho ca ca, nếu Lạc Khuynh Hoàng xảy ra chuyện gì xấu, tất nhiên ca ca sẽ hôi hận cả đời. Càng nghĩ, Quân Thiên Lam càng như hạ quyết tâm, đáp, “Quả thật là ca ca không phải, Thiên Lam nhất định thay chị dâu tương lai nói huynh ấy!”
Lạc Khuynh Hoàng che miệng cười, liền kéo tay Lạc Khuynh Thành tránh ra.
Lông mi của nàng hơi cụp xuống, che đi vẻ mặt nàng lúc này. Mới vừa rồi khoảnh khắc Lạc Khuynh Thành khuyên Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nàng liền nhận ra tình hình tựa hồ có chút không hợp lý.
Nói về lý, Lạc Khuynh Thành với Quân Thiên Lam và cả Trương Tuân căn bản không có giao tình, hoàn toàn không có lý do gì mời bọn họ đi cùng, huống chi lúc ấy vẻ mặt Lạc Khuynh Thành hơi lóe lên, hình như có âm mưu.
Liên hệ với chuyện Lạc Khuynh Thành đột nhiên nhận sai với nàng, mấy ngày nay tới giờ đều vô cũng thân thiết với nàng, cố ý vào một ngày mười lăm này rủ nàng ra khỏi phủ ngắm hoa đăng, Lạc Khuynh Hoàng cảm nhận dường như có một hương vị âm mưu.
Nếu Lạc Khuynh Thành đã thành công trong việc lừa nàng, nếu thật sự sau lưng có âm mưu, đương nhiên nàng cũng sẽ không dễ dàng cho nàng ta rời đi như vậy,. Nếu là nàng không đuổi Quân Thiên Lam và Trương Tuân đi, chỉ sợ sẽ vộ tội mà liên lụy.
Bây giờ nàng đã ra khỏi phủ đại tướng quân, sợ là tên đã đặt trên dây không thể không bắn. Chỉ là nàng đã bảo Quân Thiên Lam báo cho Quân Khuynh Vũ. Nói vậy sẽ không có chuyện gì.
Thực ra nàng cũng có tư tâm. Nàng chỉ là muốn nhân cơ hội này, xem trong lòng Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc là bí mật này mười lăm hàng tháng, mới là để tâm lớn nhất của nàng.
Khẽ nhắm mắt lại, nhìn bóng dáng hoạt bát nhu hòa của Lạc Khuynh Thành. Chỉ mong sự tình không như nàng tưởng tượng như thế. Khó khăn lắm nàng mới quyết định không so đo tổn thương trước kia, Lạc Khuynh Thành không cần lại làm nàng thất vọng thì tốt!
“Hoa đăng hoa đào này bao nhiêu tiền?” Lạc Khuynh Thành kéo tay Lạc Khuynh Hoàng tới quầy bán hoa đăng, cầm hoa đăng hoa đào, dò hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng một bên. Bên trong con ngươi đen như mực bớt vài phần ôn hòa, thêm vài phần bình tĩnh và dò xét.
Người bán hoa đăng kia nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, miệng mở lớn, cười hì hì lấy lòng nói, “Mười lượng bạc. Hoa đăng đẹp như vậy, chỉ có mỹ nhân như tiểu thư mới xứng!”
Lạc Khuynh Thành bị người bán hoa đăng làm cho hơi ngượng ngùng, thuận tay lấy ra từ trong túi mười lượng bạc cho người bán hàng rong kia, ôn nhu nói, “Ta mua.”
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở một bên bình tĩnh quan sát lời nói Lạc Khuynh Thành, nhìn không ra tí dị thường, mà người hàng rong bán hoa đăng, nàng cũng đã cẩn thận kiểm tra, không có gì dị thường. chẳng lẽ nàng thật sự đã đoán sai sao? Tái thế làm người, nàng hình như hơi mẫn cảm quá.
Thần sắc căng thẳng hơi thả lỏng. Lạc Khuynh Hoàng cũng tự nhiên nhìn hoa đăng. Đột nhiên một bông hoa phù dung màu đỏ tươi đập vào mắt nàng, đôi mắt nàng hơi sáng lên.
Phù dung. Đó là thứ mẫu thân nàng thích nhất. Cũng là loại hoa nàng thích nhất.
Hoa sen gần bùn mà không mùi bùn, lại có nhiệt tình đỏ như máu. Đóa hoa tự nhiên nở rộ như vậy, giống như nàng bây giờ. Nàng chỉ để ý sự chói mắt và khám phá của nàng, không cần phải bận tâm việc nàng không muốn bận tâm.
Sắc đỏ nhiệt tình mà không bị ngăn cản, mặc dù ở trong bóng đêm mù mịt đó, cũng sẽ có mị lực của riêng nàng.
Bất giác vươn tay ra, cầm lấy hoa đăng phù dung, giọng nói như nước suối leng keng réo rắt vang lên, “Lão bản, hoa đăng này bao nhiêu tiền?”
“Ồ, tiểu thư thật có mắt nhìn. Đây là hoa đăng tốt nhất của chúng tôi, mười lăm lượng!” Người bán hàng rong lòng vui rạo rực đón lấy hoa đăng phù dung, vừa lấy lòng nói, “Hoa đăng này đẹp như vậy, thật xứng với tiểu thư!”
Nói xong, người bán hàng rong nâng mắt nhìn mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và xấu hổ. Vừa rồi hắn chỉ nhìn qua thân hình và khí chất của Lạc Khuynh Hoàng, chưa từng nhìn kỹ mặt của Lạc Khuynh Hoàng, nhưng không ngờ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng có vết sẹo đáng sợ như vậy.
“Lão bản cảm thấy khuôn mặt này của ta bêu xấu hoa đăng này sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn nhìn người bán hàng rong, dường như không ngại sự khinh cụ trong mắt hắn, khóe môi vẫn là nụ cười nhạt như trước.
“Cô nương nói thế là thế nào! Như lão nhân thấy, nếu không phải trên mặt cô nương có vết sẹo này, sợ là toàn bộ Kinh Thành cũng tìm không ra nữ tử hấp dẫn hơn cô nương!” Lão bản kia hơi sửng sốt, đặt hoa đăng vào tay Lạc Khuynh Hoàng, cười hì hì nói.
Lạc Khuynh Hoàng thừa lúc nhận hoa đăng dò xét mạch đập của người bán hàng rong kia, không có võ công. Xem ra là nàng thật sự nghĩ nhiều.
“Nhị tỷ tỷ, chúng ta qua kia xem, được không?” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng cũng mua một hoa đăng, hình như tâm tình rất tốt, cầm hoa đăng hoa đào, kéo Lạc Khuynh Hoàng về phía trước.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hơi nhếch lên, cũng cầm hoa đăng phù dung đi theo. Dường như đã rất lâu rồi không cầm hoa đăng chạy xung quanh như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Lạc Khuynh Thành dẫn đi chạy lòng vòng hồi lâu, cách trung tâm kinh thành Cẩm quốc cũng càng ngày càng xa, dần dần đến gần núi hoang nơi ngoại ô.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu đầu mày, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một chút thâm sắc, khóe môi cũng mím chặt, hình như có điều gì đó không đúng. Đáng lý ra ngoại ô này cũng phải rất náo nhiệt, nhưng sao bây giờ trống trải như vậy, dường như trong không khí còn có mùi máu tươi?!
Trên mặt hiện lên một tia ngưng trọng. Trong ngưng trọng lại hàm chứa một tia chua xót. Nàng tưởng. Đáng tiếc. Nàng đã thua.
Nàng tưởng Lạc Khuynh Thành thật lòng hối cải. Chưa từng tính kế nàng. Nhưng xem tình hình hiện giờ, ngoại ô này rõ ràng là một cạm bẫy. Là nàng quá mềm lòng. Người vốn không nên tha thứ, nàng lại chọn tha thứ?! Kết quả chính là bị lừa gạt và sát hại một lần nữa!
Nàng tưởng Quân Khuynh Vũ sẽ bỏ qua chuyện quan trọng ngày mười lăm kia để tới tìm nàng. Đơn giản vì an nguy của nàng trong lòng hắn hơn tất cả mọi thứ, nhưng hắn vẫn chưa tới! Nàng trong lòng hắn, chẳng lễ thực sự không bằng bí mật quan trọng ngày mười lăm mỗi tháng này sao?!
Đồng tử đen như mực dần co lại. Bên trong con ngươi tối tăm hiện lên hàn quang. Như chủy thủ thấm vào khí lạnh từng chút từng chút một rút ra khỏi vỏ lóe ra quang mang làm người ta sợ hãi. Khóe môi hơi nhếch lên, độ cong càng lúc càng lớn, có vẻ yêu dị mà xơ xác tiêu điều.
Tuy rằng nàng cùng chính mình đặt cược hai ván này đều thua cuộc, nhưng nàng sẽ không khoanh tay chịu trói. Đi theo bên người nàng là Nặc Nhĩ và ba mươi sáu tử sĩ của Phi Hoa lâu. Lạc Khuynh Thành và Quân Kiền Linh muốn thực sự làm haị nàng, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cái này cũng dựa vào việc nàng dám theo Lạc Khuynh Thành tới tận đây.
Huống chi Mị Ảnh thủ lĩnh của bảy mươi hai ám vệ ở Lưu Tô các luôn luôn âm thầm bảo vệ nàng. Việc này Quân Khuynh Vũ chưa từng nói cho nàng, chỉ là có một lần nàng gặp nguy hiểm, mơ hồ cảm thấy hơi thở của Mị Ảnh. Nhưng võ công của Mị Ảnh cao hơn nàng rất nhiều, bây giờ nàng không thể nhận thấy hơi thở của Mị Ảnh.
“Khuynh Thành. Không cần qua đó.” Trong đôi mắt tối đen của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mệt mỏi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, từ từ nói, “Bên đó không an toàn.”
Lạc Khuynh Thành không để ý tới Lạc Khuynh Hoàng, mà đi vài bước về phiá trước, khi cách Lạc Khuynh Hoàng ba thước, Lạc Khuynh Thành dừng lại, tao nhã tự nhiên xoay người, nhếch môi cười oán độc, nhìn Lạc Khuynh Thành , chua ngoa nói, “Ngươi nói đúng. Thật là nguy hiểm. Chỉ là người gặp nguy hiểm, không phải ta, mà là ngươi! Lạc Khuynh Hoàng, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!”
Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia chua xót. Quả nhiên là thế này sao. Lạc Khuynh Thành cái gọi là nhận sai, cái gọi là hối cải, chỉ là để lừa nàng sao?!
“Ngươi rốt cuộc vì sao, hận ta như vậy?” Lạc Khuynh Hoàng hỏi vấn đề mà trong lòng nàng không rõ. Nàng tốt với Lạc Khuynh Thành như vậy, vì sao Lạc Khuynh Thành hận nàng như vậy, hận nàng không thể chết đi?!
“Không cần hỏi làm gì! Chính là ta hận ngươi! Ta hận ngươi xinh đẹp hơn ta, ta hận ngươi sinh ra cao quý hơn ta, ta hận ngươi học cái gì cũng tốt hơn ta, ta hận ngươi cướp đi sự quan tâm ái mộ của mọi người, ngay cả mẹ ta cũng đều thương ngươi như vậy!” Lạc Khuynh Thành hơi vặn vẹo nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chanh chua quát, tiện thể lộ ra chút ý cười ngoan độc, hét với phía sau, “Mau giết người quái dị này!”
Lạc Khuynh Hoàng lập tức nhanh chóng lui lại mấy bước, thấp giọng gọi, “Nặc Nhĩ!”
Cùng lắm trong thời gian một giây. Ngoại ô liền lập tức bị một cỗ sát khí dày đặc tràn ngập.
Phía sau Lạc Khuynh Hoàng có hàng trăm hắc y nhân đang đứng. Thoạt nhìn võ công của mỗi người, đều không tầm thường. Hơi thở của bọn chúng Lạc Khuynh Hoàng rất quen thuộc, không khác lắm so với hắc y nhân một lần đuổi giết Lăng Cảnh Lan. Chắc chắn là tử sĩ Quân Kiền Linh lén lút nuôi dưỡng.
So sánh với hắc y nhân lần trước đuổi giết Lăng Cảnh Lan, sát khí càng lớn, nói vậy võ công càng cao cường. Hơn nữa còn có hơn trăm người. A, danh tiếng Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng thật lớn, còn so với mạng của còn Lăng quốc thái tử đáng giá hơn?!
Chỉ là nghĩ, Quân Kiền Linh muốn hoàn toàn được Lạc Nguyên ủng hộ, giết nàng là cách ổn thỏa nhất, nếu không Lạc Nguyên có thể tùy lúc gió chiều nào che chiều ấy, rồi đánh bại Quân Khuynh Vũ. Hơn nữa giết nàng, không chừng có thể làm Lạc Nguyên và Quân Khuynh Vũ bất hòa.
Chỉ là hắn tính sai vị trí của nàng trong lòng Lạc Nguyên rồi. Sợ là cho dù nàng có chết, Lạc Nguyên cũng không có tí ti cảm xúc, giống như khi Lạc Khuynh Quốc chết, không có chút ảnh hưởng với Lạc Nguyên. Nàng thật sự không biết trong lòng vị phụ thân từ ái kia, trừ quyền thế, rốt cuộc còn chứa thứ khác không.
“A. Vì muốn lấy mạng ta. Nhị hoàng tử đúng là nhọc lòng!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh đứng cạnh Lạc Khuynh Thành. Quân Liền Linh cũng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc có một tia phức tạp, trong mắt lướt nhanh một tia do dự, nhưng lại bị ý muốn giết người che giấu.
“Lâu chủ. Chúng tôi có thể chống đỡ một lúc, người đi mau!” Nặc Nhĩ nhìn bên này bọn họ ba mươi bảy người, lại nhìn nhìn trăm người bên đối phương, sắc mặt ngưng trọng nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghiêng một bên mặt, nhìn Nặc Nhĩ. Thần sắc trên mặt Nặc Nhĩ là thấy chết không sợ, không tính đến gương mặt xinh đẹp, giờ phút này cũng bao trùm một lớp hào quang.
Thực lực chênh lệch lớn. Nàng dĩ nhiên cũng biết.
Phi Hoa lâu thành lập không lâu, ba mươi sáu tử sĩ này tuy rằng trải qua đào tạo kĩ lưỡng, nhưng hai đấm sao địch nổi bốn tay, người ngựa bên đối phương gấp ba bọn họ, muốn đánh thắng, sợ là không có khả năng.
Nhưng nếu Quân Kiền Linh có thể làm một chuyện mạo hiểm muốn lấy mạng của nàng, thì sao có thể cho nàng có cơ hội rời khỏi?! Trên đường quay về, cũng không an toàn!
Huống chi Nặc Nhĩ không chỉ là thuộc hạ của nàng, trong lòng nàng, cũng giống như tỷ tỷ, sao nàng có thể bỏ lại Nặc Nhĩ một mình chạy trốn, dù nàng có thể chạy trốn, Nặc Nhĩ hẳn là phải chết không phải bàn, sao nàng có thể an tâm?!
“Không. Ta không đi.” Lạc Khuynh Hoàng kiên định mà từ chối đề nghị của Nặc Nhĩ.
“Lâu chủ!” Giọng nói của Nặc Nhĩ cao lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt sáng quắc, như một dòng nước ấm, lưu biến toàn thân Lạc Khuynh Hoàng.
“Ta không thể bỏ mặc ngươi!” Trong con ngươi tối đen của Lạc Khuynh Hoàng sáng lên như hắc diệu thạch, nụ cười khóe môi nàng cũng có vẻ càng đẹp đẽ, nàng từng chữ từng chữ nói, mỗi câu đều thật chậm, nhưng lại kiên định vô cùng, “Hơn nữa, ta tin hắn sẽ đến cứu ta!”
Đúng vậy. Ngay cả vì bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, nàng cảm thấy thất vọng và chua xót, nhưng nàng vẫn tin tưởng, chắc chắn Quân Khuynh Vũ sẽ đến, sẽ không thấy nàng chết mà không cứu, sẽ không!”
“Lên đi! Phải giết Lạc Khuynh Hoàng!” Hiển nhiên Quân Kiền Linh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ra lệnh cho tử sĩ phía sau, hơn trăm tử sĩ kia liền xông lên.
Đao quang kiếm ảnh. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Nơi này không phải chiến trường, nhưng không chút nào không đáng sợ và hung tàn.
Xiêm y tuyết trắng của Lạc Khuynh Hoàng bắn tung tóe đầy máu tươi, như một đóa hoa sen máu nở rộ, có vẻ vô cùng yêu dị. Trong mắt tối tăm của nàng lộ vẻ sát phạt khí, giơ tay chém xuống, không nửa phần do dự, cả người như Tu la đắm chìm trong máu tươi.
Nàng đã tập võ hơn một năm. Nhưng thực sự giết người, đây cũng là lần đầu tiên. Nàng nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, nhuyễn kiếm di chuyển theo góc độ kì dị tấn công sát thủ hướng này.
Nhưng chung quy không thể địch lại chúng. Ba mươi sáu tử sĩ bên người Lạc Khuynh Hoàng đã chết đi gần như toàn bộ, chỉ có Nặc Nhĩ và nàng tựa vào gần nhau, mà bốn phía còn lại hai ba mươi sát thủ, còn có một người võ công hơn hẳn bọn họ là Quân Kiền Linh.
Lạc Khuynh Hoàng và Nặc Nhĩ tựa lưng vào nhau, lui từng bước về nơi vắng vẻ, mà bọn sát thủ cũng hình thành một vòng vây, từng bước ép sát.
“Lâu chủ, Nặc Nhĩ có thể liều chết tạo một lỗ hổng một lúc, người đi mau!” Trên vai Nặc Nhĩ bị thương hai chỗ, trên mặt cũng dính máu, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.
Cánh tay Lạc Khuynh Hoàng cũng bị thương, giờ này máu đã nhiễm đỏ tay áo nàng. Nàng không quan tâm miệng vết thương đang đau đớn, chỉ nhìn Nặc Nhĩ thật lâu, cắn răng nói, “Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết! Ta sao có thể hi sinh tính mạng của ngươi vì ta?!”
“Lâu chủ!” mắt Nặc Nhĩ như muốn nứt ra, vừa quyết tâm nhìn về phía ít quân địch nhất, vừa hét lớn, “Nếu Lâu chủ không thể thoát khỏi đây, Nặc Nhĩ chết không nhắm mắt!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng hình kiên quyết của Nặc Nhĩ, hét lên đầy bi thương, “Nặc Nhĩ!”
Đao kiếm vô tình đâm vào thân hình Nặc Nhĩ. Nặc Nhĩ không quan tâm mà giết chết năm sáu tử sĩ, mở ra một chỗ hổng cho Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân hình Nặc Nhĩ chậm chạp ngã xuống, trong ánh mắt hiện lên lệ ý.
Nhưng nàng biết, bây giờ không phải lúc để yếu đuối và đau lòng, nếu nàng không đi, như vậy Nặc Nhĩ hi sinh thực vô nghĩa!
Nhưng Quân Kiền Linh sẽ không cho Lạc Khuynh Hoàng có cơ hội chạy trốn. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Kiền Linh đánh trúng một chưởng, hộc ra một đống máu. Nhìn còn có hơn mười tên sát thủ đang tiến nhanh về phía nàng.
Nàng muốn giơ kiếm chống trả, nhưng nàng trúng một chưởng của Quân Kiền Linh, đương nhiên không có đến nửa phần sức lực. Nàng tuyệt vọng nhìn về phía trước, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết như thế sao?! Không! Nhất định không!
Lạc Khuynh Thành sau khi được Quân Kiền Linh cứu lên từ dưới ao liền sốt cao không ngừng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.
“Tiểu thư. Nhị hoàng tử lại tới.” Hương Lăng vào phòng nói.
Lạc Khuynh Hoàng bỏ cái chén trong tay xuống, con ngươi đen như mực rõ ràng phân minh, hoàn toàn nhìn không thấu lòng nàng. Nàng nâng mắt nhìn Hương Lăng, từ từ nói, “Có phải muốn ta đi gặp Lạc Khuynh Thành?”
“Vâng. Nhị hoàng tử nói sau khi tam tiểu thư tỉnh lại liền không ăn không uống, chỉ muốn gặp tiểu thư.” Hương Lăng nhíu mày, nói.
Lạc Khuynh Hoàng hơi cụp lông mi lại, ngón tay cầm chén càng xiết chặt. Lạc Khuynh Thành hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu. Quân Kiền Linh đã tới đây ba lần, mà bây giờ mặt trời đã ngả về tây, nói cách khác sau khi tỉnh lại Lạc Khuynh Thành đã trọn một ngày không ăn cơm.
Thân mình Lạc KhuynhThành vốn đã suy yếu, trong thời tiết lạnh lẽo rơi xuống ao, lại đã bị đả kích vô cùng lớn, muốn tỉnh lại không phải là dễ dàng. Nguyên khí vốn bị tổn thương, tỉnh lại còn không ăn cơm, đó không phải là không muốn sống sao.
Lạc Khuynh Thành làm xiếc gì, Lạc Khuynh Hoàng không có tâm tư mà quan tâm. Nhưng Quân Kiền Linh đã đến đây ba lần, xem ra Lạc Khuynh Thành không thấy nàng thì sẽ không chịu. Chẳng lẽ nàng ta thực sự sẽ lấy tính mạng chính mình ra làm trò đùa sao?!
“Thôi. Ta phải đi xem nàng ta muốn diễn xiếc gì đây.” Lạc Khuynh Hoàng hít sâu một hơi, buông cái chén đang cầm trong tay, trên mặt một mảnh lạnh lẽo.
Hương Lăng lập tức đi theo sau Lạc Khuynh Hoàng, cũng khẽ thở dài một hơi. Tiểu thư nàng, mặc dù thoạt nhìn độc ác lạnh lùng, nhưng tâm địa vẫn hiền lành như trước. Thực ra tiểu thư có thể không đi, nhưng tiểu thư sợ không đi sẽ hại chết Lạc Khuynh Thành, mới nói muốn đi xem một cái.
Tiểu thư như vậy, mới đáng giá để nàng đầu rơi máu chảy vì người. Chỉ hy vọng tam tiểu thư bây giờ thật sự đã hối cải để làm lại từ đầu.
“Khuynh Hoàng.” Quân Kiền Linh thấy Lạc Khuynh Hoàng đi ra, hình như có chút kinh ngạc, tiện đà hô nhỏ, thần sắc trong mắt có chút phức tạp.
Lạc Khuynh Hoàng thản nhiên liếc Quân Kiền Linh một cái, đứng trên bậc thang, thân hình cao hơn một ít so với Quân Kiền Linh, nàng vẫn chưa khoác áo lông cừu, chỉ mặc một thân lụa mỏng màu trắng đơn thuần, thoạt nhìn giống như tiên tử trên cung trăng, phiêu phiêu dục tiên, trông trẻo mà vô cùng lạnh lùng.
“Nàng vì sao không ăn không uống mà muốn gặp ta?” Lạc Khuynh Hoàng đứng trên bậc thang, bình thản nhìn Quân Kiền Linh, trong khẩu khí mang theo vài phần lạnh lẽo nhưng hàm chứa vài phần bất đắc dĩ.
Thần sắc trên mặt Quân Kiền Linh lóe lên , hiện ra vẻ mặt phức tạp, trả lời, “Nàng ta chỉ nói muốn gặp ngươi. Không nói gì khác. Dù cho ai bón nàng ta, nàng ta cũng không ăn.”
“Hôn mê ba ngày ba đêm vốn là hư thoát, nếu không ăn gì, có lúc sẽ chết. Nàng ta như thế mà muốn gặp ta? Ta không biết từ khi nào nàng ta thân thiết với ta như vậy..” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, trong miệng không phải là không có châm chọc, nhưng chân cũng bước xuống bậc thang, lạnh giọng nói, “Đưa ta đi.”
Quân Kiền Linh nhìn Lạc Khuynh Hoàng bước xuống, trong mắt vừa lo lắng vừa quyết tuyệt, giật giật môi, nói, “Nàng không cần mặc áo lông cừu sao?”
“Không cần nhị hoàng tử quan tâm. Lạnh như thế, Khuynh Hoàng vẫn chịu được.” Lạc Khuynh Hoàng hờ hững nâng mắt, không chút khách khí trả lời.
Sắc mặt Quân Kiền Linh trầm xuống. Xoay người ra chỗ khác, lo lắng trong mắt đã biến mất, ngoan độc hơn, thậm chí mang theo vài phần đáng sợ và hung ác nham hiểm.
Lạc Khuyh Hoàng theo Quân Kiền Linh dẫn đường đến thiên viện mà Lạc Khuynh Thành tạm thời ở lại. Vừa mới vào sân liền cảm giác mùi thuốc nồng nặc. Lạc Khuynh Thành lần này đúng là cửu tử nhất sinh.
Vào phòng, liền thấy Lạc Khuynh Thành bệnh tật tựa trên giường, trên người đắp một cái chăn thật dày. Khuôn mặt như đi ra từ trong hầm băng, không hề có huyết sắc, một đôi con ngươi cũng không có nửa phần ánh sáng, hữu khí vô lực dựa vào.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân, Lạc Khuynh Thành chậm chạp nâng mắt, trong mắt mang nhiều sự chờ đợi, đợi sau khi thấy rõ Lạc Khuynh Hoàng, ánh mắt nàng ta hơi sáng lên, miệng vội vàng gọi, “Nhị tỷ tỷ.”
Thân mình Lạc Khuynh Hoàng bỗng chấn động. Nàng dừng bước, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, bên trong con ngươi hoàn toàn hờ hững lại hình như có cái gì vỡ vụn, nàng đứng đó nhìn Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nhị tỷ tỷ.
Bao nhiêu năm rồi chưa được nghe câu gọi này.
Đó là xưng hô của Lạc Khuynh Thành đối với nàng trước đây. Đó là khi Lạc Khuynh Thành còn rất nhỏ. Lạc Khuynh Quốc luôn tìm cớ để khi dễ Lạc Khuynh Thành. Lạc Khuynh Thành luôn khóc chạy tới tìm nàng, vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, đại tỷ thật xấu, luôn đánh Khuynh Thành, ô ô ô.”
Trong đầu như hiện ra tiểu cô nương nhỏ nhắn nhu nhược vết thương đầy người đó. Thần sắc Lạc Khuynh Hoàng hơi lóe lên, cuối cùng khôi phục trong trẻo mà lạnh lùng, nàng mím môi, thản nhiên nói, “Nhược Lan tiểu thư sao gọi ta như vậy.”
Thân mình Lạc Khuynh Thành run rẩy, nước mắt đã trào ra, điềm đạm đáng yêu nhìn Lạc Khuynh Hoàng, giọng nói vô cùng hàm chứa sự hối hận, Lạc Khuynh Hoàng dường như hoài nghi nàng ta ngay lập tức sẽ ngất xỉu, Lạc Khuynh Thành vừa khóc vừa nói, “Nhị tỷ tỷ, người thật sự không thể tha thứ cho Khuynh Thành sao! Chỉ cần người có thể tha thứ cho Khuynh Thành, thì dù bây giờ Khuynh Thành bị lôi đi chém đầu, chết cũng không tiếc nuối!”
Sắc đen trong mắt Lạc Khuynh Hoàng càng đậm, mày hơi nhíu lại, làm như hơi khó hiểu. Trước khi chết không phải Lạc Khuynh Thành còn nói hận nàng sao? Sao mới đi một vòng qua quỷ môn quan đã muốn cầu xin sự tha thứ của nàng?! Lạc Khuynh Thành cầu xin nàng tha thứ thì được lợi gì?!
“Ta mặc kệ ngươi là Nhược Lan hay là Lạc Khuynh Thành. Ta và ngươi đã không liên quan gì tới nhau. Ta cũng sẽ không nói ra thân phận này của ngươi, ngươi cũng không cần ở trong đây làm bộ làm tịch.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Khuynh Thành không chớp mắt, lãnh đạm nói.
“Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thật sự biết sai rồi!” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng vẫn không chịu tha thứ cho nàng ta, cả người trên giường bật dậy, lại bởi vì sau khi hôn mê ba ngày ba đêm không ăn gì, thân mình không vững liền ngã lăn ra.
Nàng ta bởi vì không có sức lực mà ngã lăn ra đất, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, nhưng con ngươi đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm vào Lạc Khuynh Hoàng, mang theo sự áy náy và chờ đợi, từng chữ từng chữ nói, “Nhị tỷ tỷ, Khuynh Thành thực sự biết sai rồi…”
“Không phải ngươi luôn rất hận ta?” Lạc Khuynh Hoàng nhìn bộ dạng khóc đứt từng khúc ruột gan của Lạc Khuynh Thành, không khỏi nhíu mi, ý bảo nha hoàn dìu Lạc Khuynh Thành lên giường, thản nhiên hói.
Khuôn mặt yếu ớt Lạc Khuynh Thành dựa vào tay nha hoàn, nở ra nụ cười thê thảm, khóc nói, “Nhị tỷ tỷ, là lỗi của Khuynh Thành, là ta luôn hiểu lầm tỷ. Tỷ còn nhớ có một lần chúng ta lén chuồn đi, tỷ cho ta đi cửa sau, còn tỷ đi cửa chính, kết quả ta bị nhị di nương đánh không?”
Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mê ly. Nàng dĩ nhiên nhớ rõ chuyện đó. Nàng và Lạc Khuynh Thành lén đi chơi, vì sợ sau khi Vương U Nhược biết sẽ trách phạt các nàng, nên nàng chọn đi cửa chính làm dời đi sự chú ý của Vương U Nhược, để Lạc Khuynh Thành đi vào từ của sau.
Nhưng thật không ngờ Vương U Nhược lại không canh giữ ở cửa chính mà canh giữu ở cửa sau. Bắt được Lạc Khuynh Thành sau đó đánh Lạc Khuynh Thành, đánh nàng ta mình đầy vết thương, nàng lại lông tóc vô thương (không bị tổn hại gì). Sau đó nàng cũng đã giải thích với Lạc Khuynh Thành, nàng căn bản không biết Vương U Nhược sẽ chờ ở cổng sau, nàng cứ tưởng, nàng đi cửa chính bị Vương U Nhược bắt được, Vương U Nhược nhìn vào thân phận của nàng , cũng không dám đánh nàng, cùng lắm chỉ quở trách hai câu.
Nghe xong lời giải thích của nàng Lạc Khuynh Thành cũng tỏ vẻ sẽ không trách nàng. Nhưng bây giờ Lạc Khuynh Thành đột nhiên kể lại chuyên này để làm gì?
“Việc đó ta đã giải thích với ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng thấy Lạc Khuynh Thành nhắc tới chuyện trước đây, ngữ điệu bất giác nhẹ nhàng hơn một chút, nói.
Lạc Khuynh Thành nghe xong khóc không thành tiếng, nói, “Nhưng lúc đó ta không tin tưởng lời của nhị tỷ tỷ, nghĩ là nhị tỷ tỷ giống các nàng đều muốn hại ta, có yêu sâu mới hận sâu, ta mới hận tỷ như vậy. Nhưng vừa rồi ta sau khi hôn mê tỉnh lại, lại vô tình nghe mẹ của nhị di nương nói đến chuyện năm đó, ta mới biết được, từ trước tới giờ đều là ta sai!”
Lạc Khuynh Thành nói xong liền hôn mê bất tỉnh, cả người ngã xuống giường, trên mặt không hề có huyết sắc, giống như đã mất hết sức sống.
Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng cực kỳ khiếp sợ, nhanh chóng tiến lên phía trước, đè cổ tay Lạc Khuynh Thành, mạch tượng mỏng manh, thật không tốt. Lạc Khuynh Thành lập tức phái người mang tới ngân châm, châm vào các huyệt đạo của Lạc Khuynh Thành, sau đó lệnh nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, tự mình ngồi canh ở bên cạnh giường Lạc Khuynh Thành.
Đối với chuyện Lạc Khuynh Thành vừa nói, nàng vẫn nửa tin nửa ngờ. Thật sự vì chuyện nhỏ như vậy mà Lạc Khuynh Thành hận nàng như vậy sao?! Nhưng ngoài lý do này, rốt cuộc còn lý do nào khác làm Lạc Khuynh Thành hận nàng?!
Nếu Lạc Khuynh Thành thật lòng hối cải. Nàng còn có thể tha thứ cho Lạc Khuynh Thành ư? Còn có thể cho rằng nàng ta là muội muội tốt để yêu thương sao?! Sợ là không thể, đã có tổn thương, muốn nghĩ rằng đã không xảy ra chuyện gì, sợ không dễ dàng như vậy.
Nhưng, nếu thật là như thế, nàng có thể còn không quan tâm Lạc Khuynh Thành sống chết ra sao, thậm chí động thủ giết nàng ư?! Sợ là cũng không thể. Dù sao Lạc Khuynh Thành làm vậy cũng có nguyên nhân, dù sao nàng ta đã biết sai rồi, dù sao nàng từng là muội muội tốt nhất của nàng.
Thôi. Nếu Lạc Khuynh Thành thật sự hối cải. Nàng đành buông tha nàng ta được không?!
“Nếu nàng ta tỉnh, cho nàng ta ăn. Nói cho nàng ta, ta tha thứ cho nàng ta.” Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái nhìn gương mặt hôn mê tái nhợt của Lạc Khuynh Thành hồi lâu, rồi lập tức đi ra ngoài, lúc đi qua Quân Kiền Linh, cúi người nói một câu.
Quân Kiền Linh nhìn bóng dáng rời đi không dừng lại chút nào của Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay nắm chặt. Hắn làm nàng ngay cả gặp mặt cũng khinh thường sao, thậm chí ngay cả lúc nói chuyện cũng không muốn liếc hắn một cái?!
Lạc Khuynh Thành làm nhiều chuyện hại nàng như vậy, nàng còn lựa chọn tha thứ cho nàng ta! Còn hắn? Hắn cũng không làm ra chuyện gì hại nàng, thậm chí từ đầu đã rất nhiệt tình với nàng, nhưng nhiều lần nàng làm nhục hắn, lại ngay cả gặp mặt hắn cũng không thèm!
Rốt cuộc là hắn làm gì sai?! Lạc Khuynh Hoàng! Nếu chính nàng không biết quý trọng tình cảm của ta, thì đừng trách ta độc ác! Khiến nàng cùng Quân Khuynh Vũ phải chết!
Lạc Khuynh Hoàng một đường trở về sân của mình cũng không lần nào quay đầu. Đương nhiên không biết vẻ mặt và ý nghĩ của Quân Kiền Linh.
“Ta nghe hạ nhân nói, nàng ra tay cứu Lạc Khuynh Thành?” Trong giọng nói luôn luôn đoán trước được mang theo vài phần nghi hoặc, một đôi mắt hoa đào hẹp dài
cũng mang theo vài phần nghi hoặc.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ tự cố tự ngồi trong phòng của nàng uống trà, từ từ thở dài, ôn nhu nói, “Ta chỉ cảm thấy, hận một người, cũng không dễ dàng.”
“Hoàng nhi vẫn rất mềm lòng.” Quân Khuynh Vũ hơi lo lắng cưng chiều nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tay vén sợi tóc rối của Lạc Khuynh Hoàng ra sau tai, đáy lòng thở dài một hơi.
Đã trải qua sự phản bội như vậy, đau đớn thấu xương như vậy, trong lòng Lạc Khuynh Hoàng vẫn hiền lành như vậy. Đôi khi hắn nhớ lại, làm hắn rung động cuối cùng là Lạc Khuynh Hoàng ngoan độc lạnh lùng, phong hoa tuyệt đại kia, hay là Lạc Khuynh Hoàng giấu trong lòng hiền lành yếu ớt kia?!
Không có đáp án. Chính vì hắn yêu nàng! Mặc kệ bên ngoài nàng quả quyết trí tuệ, xinh đẹp tao nhã, hay trong lòng nàng yếu ớt ôn nhu, trọng tình trọng nghĩa. Hắn yêu nàng, yêu nàng quật cường như vậy!
Ôm Lạc Khuynh Hoàng vào trong ngực, cằm Quân Khuynh Vũ gác trên vai Lạc Khuynh Hoàng, sóng mắt trong đôi mắt hoa hẹp dài lưu chuyển. Lạc Khuynh Hoàng tin lời Lạc Khuynh Thành, không có nghĩa là hắn cũng tin.
Nếu Lạc Khuynh Thành thật lòng muốn sửa chữa. Lạc Khuynh Hoàng không truy cứu như vậy, hắn cũng có thể tha cho nàng ta một con đường sống. Nhưng nếu nàng ta còn dám động tới Lạc Khuynh Hoàng, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
“Gần đây Lạc Khuynh Thành có động tĩnh khác thường gì không?” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong phòng, Nặc Nhĩ một thân hắc y bên cạnh, Lạc Khuynh Hoàng từ từ đặt chén trà xuống, nhìn Nặc Nhĩ hỏi.
“Không có hành động gì bất thường.” Mấy ngày trước có đi Minh Châu tự một lần. Thuộc hạ nhìn thấy, là cầu bình an cho lâu chủ.” Nặc Nhĩ trả lời.
Lạc Khuynh Hoàng đặt xuống chén trà hơi trệ trệ, dường như có tình cảm gì đó bắt đầu, nàng mím môi, nói với Nặc Nhĩ, “ Trước tiên ngươi lui xuống. Về sau không cần theo dõi nàng ta nữa.”
Từ khi Lạc Khuynh Thành tỉnh lại cũng đã hơn một tháng trôi qua. Thời tiết cũng đã trở nên ấm dần. Bên ngoài nàng hòa hợp chút với Lạc Khuynh Thành, nhưng vẫn ngầm phái Nặc Nhĩ âm thầm theo dõi Lạc Khuynh Thành.
Nhưng hơn một tháng nay, Lạc Khuynh Thành đều không hề có hành động gì bất thường, ngược lại còn đi cầu bình an cho nàng, thậm chí tự mình xuống bếp học tập, nấu ăn cho nàng.
Có lẽ Lạc Khuynh Thành thật hối cải để làm lại từ đầu?
Lạc Khuynh Hoàng tự hỏi chính mình như vậy. Nàng còn có thể tin tưởng Lạc Khuynh Thành sao, trải qua hết thảy tổn thương đó, lại thật sự có thể quên đi sao?!
“Nhị tỷ tỷ.” Giọng nói nhẹ nhàng bên trong mang theo vài phần hoạt bát ở cửa phòng vang lên, từ một tháng trước tới nay, Lạc Khuynh Thành trước mặt Lạc Khuynh Hoàng không những nhu nhược ngoan ngoãn phục tùng, mà còn hoạt bát và hồn nhiên hơn, Lạc Khuynh Thành như vậy, so với trước đây, càng có vẻ chân thật.
“Nhược Lan lại đây.” Vì tránh cho thân phận Lạc Khuynh Hoàng dẫn đến tranh cãi không cần thiết, Lạc Khuynh Hoàng vẫn gọi nàng ta là Nhược Lan , nghe thấy giọng Lạc Khuynh Thành, Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt lên, nhợt nhạt cười đáp.
“Nhị tỷ tỷ! Hôm nay là mười lăm tháng giêng, có hội đèn lồng tết nguyên tiêu! Buổi tối chúng ta ra đường đi!” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng mở cửa ra, liền nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, tính trẻ con nói.
Lạc Khuynh Hoàng hơi nhíu mày. Hội đèn lồng tết nguyên tiêu nhiều người bán hàng, huống chi hội này rất kỳ quái, đèn dài mười dặm, lại đặt vào chỗ núi hoang nơi ngoại ô, sợ là không được an toàn cho lắm.
Nhưng nhìn bộ dáng rất muốn đi của Lạc Khuynh Thành, nàng lại không đành lòng cự tuyệt nàng ta. Huống chi hôm nay là mười lăm. Mười lăm, Quân Khuynh Vũ sẽ không xuất hiện trước mặt nàng, nếu không cùng Lạc Khuynh Thành ra ngoài, trong phủ tướng quân này, nàng cũng không làm được chuyện gì.
Nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì, chi bằng ra ngoài một chút. Bây giờ nàng đã học không ít võ công, nội lực tuy rằng không thâm hậu, nhưng khinh công cũng không tệ, chạy trối hết cũng không khó.
Hơn nữa nàng có thể mang theo Nặc Nhĩ cùng thủ hạ của Phi Hoa lâu ra ngoài, chắc cũng không sao. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền cười đáp, “Đêm đó chúng ta ra ngoài xem đi.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong thập phần vui vẻ, lại cùng Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện một hồi, rồi vui vẻ rời đi.
Hơn nữa nàng có thể mang theo Nặc Nhĩ cùng thủ hạ của Phi Hoa lâu ra ngoài, chắc cũng không sao. Nghĩ đến đây, Lạc Khuynh Hoàng liền cười đáp, “Đêm đó chúng ta ra ngoài xem đi.”
Lạc Khuynh Thành nghe xong thập phần vui vẻ, lại cùng Lạc Khuynh Hoàng nói chuyện một hồi, rồi vui vẻ rời đi.
Ban đêm.
Trên đường của kinh thành Cẩm quốc rộn ràng ồn ào đều là dân chúng đến góp vui. Lạc Khuynh Hoàng mặc áo trắng thuần quần lụa mỏng, khoác bộ lông cừu trắng như tuyết, cả người toát lên vẻ thanh lệ thoát tục, ngay cả vết sẹo đáng sợ trên mặt cũng nhu hòa đi không ít.
Còn Lạc Khuynh Thành mặc quần áo màu xanh nhạt quần lụa mỏng, khoác bộ lông cừu màu hồng phấn, có vẻ xinh đẹp ôn nhu, nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, thoạt nhìn như một đôi tỷ muội khăng khít thân mật.
Tuy rằng Lạc Khuynh Hoàng vẫn không quen Lạc Khuynh Thành tự dưng thân mật, nhưng cũng không từng bài xích. Dù sao lần trước chuyện Lạc Khuynh Thành rơi xuống nước, đã giải quyết không ít khúc mắc, nàng cũng đã quyết định không truy cứu Lạc Khuynh Thành, cho nên không cần phải mỗi lần gặp mặt đều như nhìn thấy kẻ thù châm chọc khiêu khích.
“Hoa đăng thật đẹp.” Lạc Khuynh Thành chỉ vào một hoa đăng hoa đào cách đó không xa, thập phần vui vẻ nói, trên mặt cũng lộ ra màu hồng nhợt nhạt.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn theo tay Lạc Khuynh Thành chỉ, quả nhiên có một hoa đăng màu hồng thập phần tiên diễm. Chỉ là hoa đăng này đẹp thì đẹp thật, nhưng vẫn hơi diễm tục, so với nó, hoa đăng hoa sen trắng bên cạnh thật ra còn đẹp hơn.
“Tuân ca ca, huynh nhìn hoa đăng hoa sen màu trắng kìa.” Giọng nói ôn nhu đoan trang, làm cho người ta không nghe lầm, vừa nghe liền biết ngay là tiểu thư khuê các.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày, nhìn một đôi bích nhân cách đó không xa.
Nữ tử mặc quần áo thiển màu xanh quần lụa mỏng, khoác lông cừu màu tím, cả người được bao vây ở trong những sắc màu, không hề che giấu hào quang của nàng ta. Nàng ta xinh đẹp ở chỗ nhu uyển yên tĩnh, sẽ làm người ta khó bỏ qua, chỉ là điềm tĩnh đứng ở đó như vậy, còn có một cỗ quý phái ở bốn phía.
Mà nam tử đứng bên cạnh nữ tử, quần áo thanh sam, thắt lưng bạch ngọc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như tiên đồng, ngay cả bên trong con ngươi đen nhánh cũng hiện lên sự trong suốt trong vắt, giờ phút này một đôi con ngươi kia si mê nhìn nữ tử bên cạnh, tràn ngập sự yêu thương đầy say đắm.
“Là ngũ công chúa và hình bộ thượng thư công tử.” Lạc Khuynh Thành để ý tới ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói, trong mắt hình như còn hơi kinh ngạc.
Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Thành, trong mắt hiện lên một tia dò xét, lại rất nhanh bị nàng phủ định. Khóe môi nàng nở ra nụ cười nhạt, rồi đi vài bước, đến gần Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nhếch môi nói, “Thiên Lam công chúa, Trương công tử.”
Quân Thiên Lam nâng mắt, nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, dịu dàng nhu hòa nhìn nàng, cho đến khi nhìn rõ người bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, trên mặt lại hiện lên một tia kinh ngạc, hơi kinh ngạc nhìn Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng dĩ nhiên chú ý tới phản ứng của Quân Thiên Lam. Chuyện Lạc Khuynh Thành còn sống trên đời, có lẽ người khác không biết, nhưng thân là muội muội của Quân Khuynh Vũ, Quân Thiên Lam hẳn là biết. Sở dĩ nàng kinh ngạc như vậy, sợ là kinh ngạc vì sao nàng lại cùng Lạc Khuynh Thành đi ngắm hoa đăng.
“Đây là nghĩa nữ cha ta mới nhận nuôi, tên là Nhược Lan.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn thoáng qua Trương Tuân đang kinh ngạc không thôi, lại nhìn lướt qua Quân Thiên Lam, thản nhiên giải thích.
Lạc Khuynh Thành phản ứng lại rất nhanh, cúi mắt cười yếu ớt, hành lễ với Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nhẹ nhàng nói, “Nhược Lan tham kiến Ngũ công chúa, Trương công tử.”
“Thế gian này thực sự có một người như vậy? Khó trách đại tướng quân muốn nhận nàng làm nghĩa nữ.” Trương Tuân cẩn thận đánh giá Lạc Khuynh Thành, dường như vẫn không thể tin được, vừa ôn nhu nói với Quân Thiên Lam.
Bên trong con ngươi đen như mực của Quân Thiên Lam hiện lên một tia cân nhắc, vẫn lộ ra nụ cười đoan trang, trả lời, “Thế gian rộng lớn, không gì là không thể.”
“Gặp nhau là duyên phận, Nhược Lan cả gan, muốn mời hai vị cũng ngắm hoa đăng, không biết có được không?” Trong mắt xếch hẹp dài rất nhanh lướt qua một tia tính kế, cười duyên nói với Quân Thiên Lam và Trương Tuân.
Trong đôi mắt tối tăm của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên mũi dao lạnh băng sắc bén.Nhưng hào quang này đã bao phủ mắt nàng rất nhanh, lại nhìn ánh mắt của nàng, đã khôi phục một mảnh tối đen không chút sợ hãi. Nàng liếc mắt nhìn Quân Thiên Lam một cái thật lâu, nhếch môi nói, “Nhược lan, Thiên Lam công chúa và Trương công tử khó có được lúc ra ngoài đi dạo, chúng ta không nên làm phiền người ta.”
Nói xong câu đó, lại liếc mắt một cái nhìn Quân Thiên Lam ý vị sâu xa, nhếch môi nói, “Thiên Lam thật có phúc khí tốt. Sao giống ta, chỉ có Nhược Lan và ta, Vũ cũng không biết lại đi đâu.”
Thần sắc Quân Thiên Lam hơi rùng mình. Tuy rằng nàng không có nhiều hận thù, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy, kỹ năng xét lời nói nhìn sắc mặt cũng không tệ, ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng nhìn nàng ta rõ ràng có thâm ý khác, lại cố ý nhắc đến Quân Khuynh Vũ, chẳng lẽ muốn nàng ta đi báo cho Quân Khuynh Vũ chuyện này sao?
Nhưng hôm nay là mười lăm. Nếu nàng đi báo với ca ca, sợ là không tốt. Nhưng nếu không đi báo cho ca ca, nếu Lạc Khuynh Hoàng xảy ra chuyện gì xấu, tất nhiên ca ca sẽ hôi hận cả đời. Càng nghĩ, Quân Thiên Lam càng như hạ quyết tâm, đáp, “Quả thật là ca ca không phải, Thiên Lam nhất định thay chị dâu tương lai nói huynh ấy!”
Lạc Khuynh Hoàng che miệng cười, liền kéo tay Lạc Khuynh Thành tránh ra.
Lông mi của nàng hơi cụp xuống, che đi vẻ mặt nàng lúc này. Mới vừa rồi khoảnh khắc Lạc Khuynh Thành khuyên Quân Thiên Lam và Trương Tuân, nàng liền nhận ra tình hình tựa hồ có chút không hợp lý.
Nói về lý, Lạc Khuynh Thành với Quân Thiên Lam và cả Trương Tuân căn bản không có giao tình, hoàn toàn không có lý do gì mời bọn họ đi cùng, huống chi lúc ấy vẻ mặt Lạc Khuynh Thành hơi lóe lên, hình như có âm mưu.
Liên hệ với chuyện Lạc Khuynh Thành đột nhiên nhận sai với nàng, mấy ngày nay tới giờ đều vô cũng thân thiết với nàng, cố ý vào một ngày mười lăm này rủ nàng ra khỏi phủ ngắm hoa đăng, Lạc Khuynh Hoàng cảm nhận dường như có một hương vị âm mưu.
Nếu Lạc Khuynh Thành đã thành công trong việc lừa nàng, nếu thật sự sau lưng có âm mưu, đương nhiên nàng cũng sẽ không dễ dàng cho nàng ta rời đi như vậy,. Nếu là nàng không đuổi Quân Thiên Lam và Trương Tuân đi, chỉ sợ sẽ vộ tội mà liên lụy.
Bây giờ nàng đã ra khỏi phủ đại tướng quân, sợ là tên đã đặt trên dây không thể không bắn. Chỉ là nàng đã bảo Quân Thiên Lam báo cho Quân Khuynh Vũ. Nói vậy sẽ không có chuyện gì.
Thực ra nàng cũng có tư tâm. Nàng chỉ là muốn nhân cơ hội này, xem trong lòng Quân Khuynh Vũ, rốt cuộc là bí mật này mười lăm hàng tháng, mới là để tâm lớn nhất của nàng.
Khẽ nhắm mắt lại, nhìn bóng dáng hoạt bát nhu hòa của Lạc Khuynh Thành. Chỉ mong sự tình không như nàng tưởng tượng như thế. Khó khăn lắm nàng mới quyết định không so đo tổn thương trước kia, Lạc Khuynh Thành không cần lại làm nàng thất vọng thì tốt!
“Hoa đăng hoa đào này bao nhiêu tiền?” Lạc Khuynh Thành kéo tay Lạc Khuynh Hoàng tới quầy bán hoa đăng, cầm hoa đăng hoa đào, dò hỏi.
Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng một bên. Bên trong con ngươi đen như mực bớt vài phần ôn hòa, thêm vài phần bình tĩnh và dò xét.
Người bán hoa đăng kia nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, miệng mở lớn, cười hì hì lấy lòng nói, “Mười lượng bạc. Hoa đăng đẹp như vậy, chỉ có mỹ nhân như tiểu thư mới xứng!”
Lạc Khuynh Thành bị người bán hoa đăng làm cho hơi ngượng ngùng, thuận tay lấy ra từ trong túi mười lượng bạc cho người bán hàng rong kia, ôn nhu nói, “Ta mua.”
Lạc Khuynh Hoàng đứng ở một bên bình tĩnh quan sát lời nói Lạc Khuynh Thành, nhìn không ra tí dị thường, mà người hàng rong bán hoa đăng, nàng cũng đã cẩn thận kiểm tra, không có gì dị thường. chẳng lẽ nàng thật sự đã đoán sai sao? Tái thế làm người, nàng hình như hơi mẫn cảm quá.
Thần sắc căng thẳng hơi thả lỏng. Lạc Khuynh Hoàng cũng tự nhiên nhìn hoa đăng. Đột nhiên một bông hoa phù dung màu đỏ tươi đập vào mắt nàng, đôi mắt nàng hơi sáng lên.
Phù dung. Đó là thứ mẫu thân nàng thích nhất. Cũng là loại hoa nàng thích nhất.
Hoa sen gần bùn mà không mùi bùn, lại có nhiệt tình đỏ như máu. Đóa hoa tự nhiên nở rộ như vậy, giống như nàng bây giờ. Nàng chỉ để ý sự chói mắt và khám phá của nàng, không cần phải bận tâm việc nàng không muốn bận tâm.
Sắc đỏ nhiệt tình mà không bị ngăn cản, mặc dù ở trong bóng đêm mù mịt đó, cũng sẽ có mị lực của riêng nàng.
Bất giác vươn tay ra, cầm lấy hoa đăng phù dung, giọng nói như nước suối leng keng réo rắt vang lên, “Lão bản, hoa đăng này bao nhiêu tiền?”
“Ồ, tiểu thư thật có mắt nhìn. Đây là hoa đăng tốt nhất của chúng tôi, mười lăm lượng!” Người bán hàng rong lòng vui rạo rực đón lấy hoa đăng phù dung, vừa lấy lòng nói, “Hoa đăng này đẹp như vậy, thật xứng với tiểu thư!”
Nói xong, người bán hàng rong nâng mắt nhìn mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và xấu hổ. Vừa rồi hắn chỉ nhìn qua thân hình và khí chất của Lạc Khuynh Hoàng, chưa từng nhìn kỹ mặt của Lạc Khuynh Hoàng, nhưng không ngờ trên mặt Lạc Khuynh Hoàng có vết sẹo đáng sợ như vậy.
“Lão bản cảm thấy khuôn mặt này của ta bêu xấu hoa đăng này sao?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn nhìn người bán hàng rong, dường như không ngại sự khinh cụ trong mắt hắn, khóe môi vẫn là nụ cười nhạt như trước.
“Cô nương nói thế là thế nào! Như lão nhân thấy, nếu không phải trên mặt cô nương có vết sẹo này, sợ là toàn bộ Kinh Thành cũng tìm không ra nữ tử hấp dẫn hơn cô nương!” Lão bản kia hơi sửng sốt, đặt hoa đăng vào tay Lạc Khuynh Hoàng, cười hì hì nói.
Lạc Khuynh Hoàng thừa lúc nhận hoa đăng dò xét mạch đập của người bán hàng rong kia, không có võ công. Xem ra là nàng thật sự nghĩ nhiều.
“Nhị tỷ tỷ, chúng ta qua kia xem, được không?” Lạc Khuynh Thành thấy Lạc Khuynh Hoàng cũng mua một hoa đăng, hình như tâm tình rất tốt, cầm hoa đăng hoa đào, kéo Lạc Khuynh Hoàng về phía trước.
Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng hơi nhếch lên, cũng cầm hoa đăng phù dung đi theo. Dường như đã rất lâu rồi không cầm hoa đăng chạy xung quanh như vậy.
Lạc Khuynh Hoàng tùy ý để Lạc Khuynh Thành dẫn đi chạy lòng vòng hồi lâu, cách trung tâm kinh thành Cẩm quốc cũng càng ngày càng xa, dần dần đến gần núi hoang nơi ngoại ô.
Lạc Khuynh Hoàng nhíu đầu mày, trong đôi mắt đen như mực lộ ra một chút thâm sắc, khóe môi cũng mím chặt, hình như có điều gì đó không đúng. Đáng lý ra ngoại ô này cũng phải rất náo nhiệt, nhưng sao bây giờ trống trải như vậy, dường như trong không khí còn có mùi máu tươi?!
Trên mặt hiện lên một tia ngưng trọng. Trong ngưng trọng lại hàm chứa một tia chua xót. Nàng tưởng. Đáng tiếc. Nàng đã thua.
Nàng tưởng Lạc Khuynh Thành thật lòng hối cải. Chưa từng tính kế nàng. Nhưng xem tình hình hiện giờ, ngoại ô này rõ ràng là một cạm bẫy. Là nàng quá mềm lòng. Người vốn không nên tha thứ, nàng lại chọn tha thứ?! Kết quả chính là bị lừa gạt và sát hại một lần nữa!
Nàng tưởng Quân Khuynh Vũ sẽ bỏ qua chuyện quan trọng ngày mười lăm kia để tới tìm nàng. Đơn giản vì an nguy của nàng trong lòng hắn hơn tất cả mọi thứ, nhưng hắn vẫn chưa tới! Nàng trong lòng hắn, chẳng lễ thực sự không bằng bí mật quan trọng ngày mười lăm mỗi tháng này sao?!
Đồng tử đen như mực dần co lại. Bên trong con ngươi tối tăm hiện lên hàn quang. Như chủy thủ thấm vào khí lạnh từng chút từng chút một rút ra khỏi vỏ lóe ra quang mang làm người ta sợ hãi. Khóe môi hơi nhếch lên, độ cong càng lúc càng lớn, có vẻ yêu dị mà xơ xác tiêu điều.
Tuy rằng nàng cùng chính mình đặt cược hai ván này đều thua cuộc, nhưng nàng sẽ không khoanh tay chịu trói. Đi theo bên người nàng là Nặc Nhĩ và ba mươi sáu tử sĩ của Phi Hoa lâu. Lạc Khuynh Thành và Quân Kiền Linh muốn thực sự làm haị nàng, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Cái này cũng dựa vào việc nàng dám theo Lạc Khuynh Thành tới tận đây.
Huống chi Mị Ảnh thủ lĩnh của bảy mươi hai ám vệ ở Lưu Tô các luôn luôn âm thầm bảo vệ nàng. Việc này Quân Khuynh Vũ chưa từng nói cho nàng, chỉ là có một lần nàng gặp nguy hiểm, mơ hồ cảm thấy hơi thở của Mị Ảnh. Nhưng võ công của Mị Ảnh cao hơn nàng rất nhiều, bây giờ nàng không thể nhận thấy hơi thở của Mị Ảnh.
“Khuynh Thành. Không cần qua đó.” Trong đôi mắt tối đen của Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia mệt mỏi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Khuynh Thành, từ từ nói, “Bên đó không an toàn.”
Lạc Khuynh Thành không để ý tới Lạc Khuynh Hoàng, mà đi vài bước về phiá trước, khi cách Lạc Khuynh Hoàng ba thước, Lạc Khuynh Thành dừng lại, tao nhã tự nhiên xoay người, nhếch môi cười oán độc, nhìn Lạc Khuynh Thành , chua ngoa nói, “Ngươi nói đúng. Thật là nguy hiểm. Chỉ là người gặp nguy hiểm, không phải ta, mà là ngươi! Lạc Khuynh Hoàng, hôm nay ta sẽ giết chết ngươi!”
Trên mặt Lạc Khuynh Hoàng hiện lên một tia chua xót. Quả nhiên là thế này sao. Lạc Khuynh Thành cái gọi là nhận sai, cái gọi là hối cải, chỉ là để lừa nàng sao?!
“Ngươi rốt cuộc vì sao, hận ta như vậy?” Lạc Khuynh Hoàng hỏi vấn đề mà trong lòng nàng không rõ. Nàng tốt với Lạc Khuynh Thành như vậy, vì sao Lạc Khuynh Thành hận nàng như vậy, hận nàng không thể chết đi?!
“Không cần hỏi làm gì! Chính là ta hận ngươi! Ta hận ngươi xinh đẹp hơn ta, ta hận ngươi sinh ra cao quý hơn ta, ta hận ngươi học cái gì cũng tốt hơn ta, ta hận ngươi cướp đi sự quan tâm ái mộ của mọi người, ngay cả mẹ ta cũng đều thương ngươi như vậy!” Lạc Khuynh Thành hơi vặn vẹo nhìn Lạc Khuynh Hoàng, chanh chua quát, tiện thể lộ ra chút ý cười ngoan độc, hét với phía sau, “Mau giết người quái dị này!”
Lạc Khuynh Hoàng lập tức nhanh chóng lui lại mấy bước, thấp giọng gọi, “Nặc Nhĩ!”
Cùng lắm trong thời gian một giây. Ngoại ô liền lập tức bị một cỗ sát khí dày đặc tràn ngập.
Phía sau Lạc Khuynh Hoàng có hàng trăm hắc y nhân đang đứng. Thoạt nhìn võ công của mỗi người, đều không tầm thường. Hơi thở của bọn chúng Lạc Khuynh Hoàng rất quen thuộc, không khác lắm so với hắc y nhân một lần đuổi giết Lăng Cảnh Lan. Chắc chắn là tử sĩ Quân Kiền Linh lén lút nuôi dưỡng.
So sánh với hắc y nhân lần trước đuổi giết Lăng Cảnh Lan, sát khí càng lớn, nói vậy võ công càng cao cường. Hơn nữa còn có hơn trăm người. A, danh tiếng Lạc Khuynh Hoàng nàng cũng thật lớn, còn so với mạng của còn Lăng quốc thái tử đáng giá hơn?!
Chỉ là nghĩ, Quân Kiền Linh muốn hoàn toàn được Lạc Nguyên ủng hộ, giết nàng là cách ổn thỏa nhất, nếu không Lạc Nguyên có thể tùy lúc gió chiều nào che chiều ấy, rồi đánh bại Quân Khuynh Vũ. Hơn nữa giết nàng, không chừng có thể làm Lạc Nguyên và Quân Khuynh Vũ bất hòa.
Chỉ là hắn tính sai vị trí của nàng trong lòng Lạc Nguyên rồi. Sợ là cho dù nàng có chết, Lạc Nguyên cũng không có tí ti cảm xúc, giống như khi Lạc Khuynh Quốc chết, không có chút ảnh hưởng với Lạc Nguyên. Nàng thật sự không biết trong lòng vị phụ thân từ ái kia, trừ quyền thế, rốt cuộc còn chứa thứ khác không.
“A. Vì muốn lấy mạng ta. Nhị hoàng tử đúng là nhọc lòng!” Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Kiền Linh đứng cạnh Lạc Khuynh Thành. Quân Liền Linh cũng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc có một tia phức tạp, trong mắt lướt nhanh một tia do dự, nhưng lại bị ý muốn giết người che giấu.
“Lâu chủ. Chúng tôi có thể chống đỡ một lúc, người đi mau!” Nặc Nhĩ nhìn bên này bọn họ ba mươi bảy người, lại nhìn nhìn trăm người bên đối phương, sắc mặt ngưng trọng nói.
Lạc Khuynh Hoàng nghiêng một bên mặt, nhìn Nặc Nhĩ. Thần sắc trên mặt Nặc Nhĩ là thấy chết không sợ, không tính đến gương mặt xinh đẹp, giờ phút này cũng bao trùm một lớp hào quang.
Thực lực chênh lệch lớn. Nàng dĩ nhiên cũng biết.
Phi Hoa lâu thành lập không lâu, ba mươi sáu tử sĩ này tuy rằng trải qua đào tạo kĩ lưỡng, nhưng hai đấm sao địch nổi bốn tay, người ngựa bên đối phương gấp ba bọn họ, muốn đánh thắng, sợ là không có khả năng.
Nhưng nếu Quân Kiền Linh có thể làm một chuyện mạo hiểm muốn lấy mạng của nàng, thì sao có thể cho nàng có cơ hội rời khỏi?! Trên đường quay về, cũng không an toàn!
Huống chi Nặc Nhĩ không chỉ là thuộc hạ của nàng, trong lòng nàng, cũng giống như tỷ tỷ, sao nàng có thể bỏ lại Nặc Nhĩ một mình chạy trốn, dù nàng có thể chạy trốn, Nặc Nhĩ hẳn là phải chết không phải bàn, sao nàng có thể an tâm?!
“Không. Ta không đi.” Lạc Khuynh Hoàng kiên định mà từ chối đề nghị của Nặc Nhĩ.
“Lâu chủ!” Giọng nói của Nặc Nhĩ cao lên, vẻ mặt lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong ánh mắt sáng quắc, như một dòng nước ấm, lưu biến toàn thân Lạc Khuynh Hoàng.
“Ta không thể bỏ mặc ngươi!” Trong con ngươi tối đen của Lạc Khuynh Hoàng sáng lên như hắc diệu thạch, nụ cười khóe môi nàng cũng có vẻ càng đẹp đẽ, nàng từng chữ từng chữ nói, mỗi câu đều thật chậm, nhưng lại kiên định vô cùng, “Hơn nữa, ta tin hắn sẽ đến cứu ta!”
Đúng vậy. Ngay cả vì bây giờ hắn còn chưa xuất hiện, nàng cảm thấy thất vọng và chua xót, nhưng nàng vẫn tin tưởng, chắc chắn Quân Khuynh Vũ sẽ đến, sẽ không thấy nàng chết mà không cứu, sẽ không!”
“Lên đi! Phải giết Lạc Khuynh Hoàng!” Hiển nhiên Quân Kiền Linh đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi, hắn nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ra lệnh cho tử sĩ phía sau, hơn trăm tử sĩ kia liền xông lên.
Đao quang kiếm ảnh. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi. Nơi này không phải chiến trường, nhưng không chút nào không đáng sợ và hung tàn.
Xiêm y tuyết trắng của Lạc Khuynh Hoàng bắn tung tóe đầy máu tươi, như một đóa hoa sen máu nở rộ, có vẻ vô cùng yêu dị. Trong mắt tối tăm của nàng lộ vẻ sát phạt khí, giơ tay chém xuống, không nửa phần do dự, cả người như Tu la đắm chìm trong máu tươi.
Nàng đã tập võ hơn một năm. Nhưng thực sự giết người, đây cũng là lần đầu tiên. Nàng nắm chặt nhuyễn kiếm trong tay, nhuyễn kiếm di chuyển theo góc độ kì dị tấn công sát thủ hướng này.
Nhưng chung quy không thể địch lại chúng. Ba mươi sáu tử sĩ bên người Lạc Khuynh Hoàng đã chết đi gần như toàn bộ, chỉ có Nặc Nhĩ và nàng tựa vào gần nhau, mà bốn phía còn lại hai ba mươi sát thủ, còn có một người võ công hơn hẳn bọn họ là Quân Kiền Linh.
Lạc Khuynh Hoàng và Nặc Nhĩ tựa lưng vào nhau, lui từng bước về nơi vắng vẻ, mà bọn sát thủ cũng hình thành một vòng vây, từng bước ép sát.
“Lâu chủ, Nặc Nhĩ có thể liều chết tạo một lỗ hổng một lúc, người đi mau!” Trên vai Nặc Nhĩ bị thương hai chỗ, trên mặt cũng dính máu, nhìn Lạc Khuynh Hoàng nói.
Cánh tay Lạc Khuynh Hoàng cũng bị thương, giờ này máu đã nhiễm đỏ tay áo nàng. Nàng không quan tâm miệng vết thương đang đau đớn, chỉ nhìn Nặc Nhĩ thật lâu, cắn răng nói, “Muốn sống thì cùng sống, muốn chết thì cùng chết! Ta sao có thể hi sinh tính mạng của ngươi vì ta?!”
“Lâu chủ!” mắt Nặc Nhĩ như muốn nứt ra, vừa quyết tâm nhìn về phía ít quân địch nhất, vừa hét lớn, “Nếu Lâu chủ không thể thoát khỏi đây, Nặc Nhĩ chết không nhắm mắt!”
Lạc Khuynh Hoàng nhìn bóng hình kiên quyết của Nặc Nhĩ, hét lên đầy bi thương, “Nặc Nhĩ!”
Đao kiếm vô tình đâm vào thân hình Nặc Nhĩ. Nặc Nhĩ không quan tâm mà giết chết năm sáu tử sĩ, mở ra một chỗ hổng cho Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng nhìn thân hình Nặc Nhĩ chậm chạp ngã xuống, trong ánh mắt hiện lên lệ ý.
Nhưng nàng biết, bây giờ không phải lúc để yếu đuối và đau lòng, nếu nàng không đi, như vậy Nặc Nhĩ hi sinh thực vô nghĩa!
Nhưng Quân Kiền Linh sẽ không cho Lạc Khuynh Hoàng có cơ hội chạy trốn. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Kiền Linh đánh trúng một chưởng, hộc ra một đống máu. Nhìn còn có hơn mười tên sát thủ đang tiến nhanh về phía nàng.
Nàng muốn giơ kiếm chống trả, nhưng nàng trúng một chưởng của Quân Kiền Linh, đương nhiên không có đến nửa phần sức lực. Nàng tuyệt vọng nhìn về phía trước, chẳng lẽ nàng thật sự sẽ chết như thế sao?! Không! Nhất định không!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook