Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
Chương 70: Cự tuyệt cầu thân, tứ hôn ( 1 )

Edit: dandelion mc

Edit : Tiếu Tiếu

Màn đêm dần dần buông xuống, ánh tịch dương cuối cùng đã tắt. Khắp phố lớn ngõ nhỏ đã bao phủ một mảnh trong bóng tối, ngẫu nhiên ở nơi ngã tư đường phồn hoa, có các loại đèn đuốc sáng rõ.

Giờ phút này, trong hoàng cung Cẩm quốc.

Bầu trời đen như mực được đèn đuốc của yến hội chiếu sáng rọi giống như ban ngày. Quân Vũ Thần đang ở thiết yến chiêu đãi Tây Quyết thái tử cùng Lăng quốc thái tử.

Quân Vũ Thần mặc long bào màu vàng, dáng người cao ngất ngồi ở phía trên long ỷ. Bề ngoài uy nghiêm ẩn ẩn lộ ra mấy phần sầu lo, làm ý đồ che dấu bệnh trạng của hắn lộ ra ngoài.

Lạc Khuynh Hoàng mặc chiếc váy lụa mỏng sắc vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo thật dày bằng da cừu trắng như tuyết. Trên mặt nàng thần sắc lạnh nhạt, con ngươi đen như mực, sáng như sao, nhìn không thấu suy nghĩ của nàng giờ phút này.

Nàng lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình, hơi mím môi , giống như lâm vào bên trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không chú ý tới có vài ánh mắt tụ tập trên người của nàng.

“Nha đầu, tinh thần đi đâu rồi?” Lạc Vân Chỉ nhìn bộ dáng không yên lòng của Lạc Khuynh Hoàng, không khỏi đưa tay vuốt tóc của Lạc Khuynh Hoàng, nhắc nhở nói.

Lạc Khuynh Hoàng thu hồi mạch suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên, mở miệng cười, thè lưỡi, cười nói, “Không có gì cả.”

Lạc Vân Chỉ ấn lên mi tâm của Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt tràn ngập sủng nịnh, nói, “Rốt cuộc phiền lòng cái gì vậy, muội phiền lòng ta có thể không nhìn ra sao?”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lạc Vân Chỉ liếc mắt một cái, trong mắt cực nhanh hiện lên một chút dị sắc, chậm rãi mở miệng nói, “Ca ca, nếu có một ngày, muội muốn đối phó với phụ thân, ca ca sẽ trách muội sao?”

Khóe miệng Lạc Vân Chỉ nguyên bản đang tươi cười sủng nịch có chút cứng đờ, trong nháy mắt vẻ mặt có chút kỳ quái, hắn nhìn kỹ Lạc Khuynh Hoàng, trịnh trọng nói, “Ở trong lòng ca ca, Khuynh Hoàng là quan trọng nhất, không ai có thể cùng Khuynh Hoàng đánh đồng.Nếu Khuynh Hoàng thật sự phải làm vậy, ca ca sẽ giúp muội. Nhưng là, Khuynh Hoàng thật sự phải làm như thế sao?”

Con ngươi Lạc Khuynh Hoàng hơi trầm xuống.

Nàng đương nhiên phải làm! Ca ca là sợ hãi nàng không đối mặt được với cục diện cùng Lạc Nguyên là cha và con gái tương tàn sao? ! Nhưng trải qua thời điểm tuyệt vọng cùng thống khổ khi bị người thân nhất vứt bỏ, nàng đối với Lạc Nguyên còn có cái gì là tình cảm cha và con gái sao? !

Huống chi nếu Lạc Nguyên lựa chọn hợp tác cùng Quân Kiền Linh, chẳng khác nào cùng nàng đối nghịch, đối với một phụ thân có thể nói là không có thân tình, đối với một người cho tới bây giờ chưa từng yêu quý nàng, luôn luôn lừa gạt nàng, lại cùng hợp tác với kẻ thù của nàng, nàng có lý do gì để nhân từ nương tay.

Nhưng Lạc Vân Chỉ lại không như vậy.

Ngay cả khi biết Lạc Nguyên không phải là thật tình yêu thương bọn họ, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, Lạc Nguyên cũng chưa từng thương tổn qua hắn, muốn hắn cùng Lạc Nguyên phụ tử tương tàn, chỉ sợ trong lòng hắn cũng sẽ băn khoăn đi.

“Đúng vậy ! Muội muốn làm như vậy.Nhưng muội không cần ca ca hỗ trợ.” Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Lạc Vân Chỉ, ánh mắt sáng quắc tỏa sáng. Nếu không muốn Lạc Vân Chỉ khó xử, như vậy, chính nàng sẽ làm!

Lạc Vân Chỉ nhìn bộ dáng kiên trì của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ là đưa tay cầm tay của Lạc Khuynh Hoàng, nắm chặt, lấy phương thức không tiếng động truyền sức mạnh cho Lạc Khuynh Hoàng, nói cho nàng, ca ca vĩnh viễn ở bên cạnh nàng.

Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được đầu ngón tay của Lạc Vân Chỉ truyền đến độ ấm, trong lòng ấm áp, hướng về phía Lạc Vân Chỉ nở nụ cười tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành.

Bên này Lạc Vân Chỉ cùng Lạc Khuynh Hoàng huynh muội tình thâm, nhưng bên kia lại là đánh đổ một bình dấm chua.

Quân Khuynh Vũ như trước một thân y phục đỏ rực, không hề choàng áo khoác, cứ một thân quần áo mỏng manh như vậy, trên người hắn dường như trải ra ráng hồng, lộ ra xương quai xanh cùng một mảng cơ ngực đầy mê hoặc, khóe môi ôm lấy ý cười tà mị, con ngươi đen như mực thẳng tắp nhìn Lạc Vân Chỉ đang nắm tay Lạc Khuynh Hoàng.

Ý cười trên khóe miệng nhiễm một chút hương vị nguy hiểm. Cho dù là ca ca của Hoàng nhi, cũng không thể vô cùng thân thiết lôi kéo tay của Hoàng nhi như vậy. Xem ra hắn phải nhanh nhanh bắt tay vào giúp Lạc Vân Chỉ sớm một chút cưới vào Nạp Lan Lâm!

Bên cạnh Quân Khuynh Vũ, Âu Dương Triệt, Lăng Cảnh Lan, thậm chí là Quân Kiền Linh con ngươi cũng là đồng thời nhìn chằm chằm Lạc Vân Chỉ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng. Trong mắt cũng đều không tránh khỏi lộ ra ghen tị cùng hâm mộ.

Bọn họ hao hết khí lực muốn tới gần nàng nhưng không cách nào làm được, nhưng nàng ở trước mặt Lạc Vân Chỉ lại lộ ra ý cười tinh khiết như thế, tùy ý để hắn nắm tay nàng như vậy. Bọn họ đều hận không thể thay thế vị trí của Lạc Vân Chỉ. Chẳng qua là, chỉ sợ ai cũng không muốn trở thành ca ca của Lạc Khuynh Hoàng đi, như vậy, liền vĩnh viễn không thể dựa vào càng gần nàng.

“Hôm nay mở tiệc chiêu đãi hai vị thái tử.Không biết hai vị thái tử ở Cẩm quốc ta đã nhiều ngày nay có quen không?”Tiếng nói uy nghiêm của Quân Vũ Thần vang lên, trong đó xen lẫn một ít bệnh trạng, không cẩn thận nghe căn bản không nhận ra được.

Lạc Khuynh Hoàng đem ánh mắt dời đến hai má Quân Khuynh Vũ, chỉ thấy nửa bên mặt của Quân Khuynh Vũ, phía dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi như hoa đào tháng ba , hắn môi thật chặt, con ngươi đen như mực nhiễm một tầng sương mù nhàn nhạt.

Với y thuật của Quân Khuynh Vũ, sẽ không thể không nhìn ra chứng bệnh của Quân Vũ Thần. Chỉ là hắn chưa từng có biểu hiện gì. Ngay cả Quân Khuynh Vũ khắp nơi đều cùng Quân Vũ Thần đối nghịch, nhưng sủng ái của Quân Vũ Thần đối với hắn không phải giả, chẳng lẽ Quân Khuynh Vũ thật sự có thể thờ ơ sao?

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ đem mâu quang mơ hồ nhìn Quân Vũ Thần thu trở về, mang theo vài phần sủng nịch vài phần ai oán nhìn Lạc Khuynh Hoàng, lại nhìn tay của Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn tay nắm cùng một chỗ với cùng Lạc Vân Chỉ, nhất thời bật cười. Quân Khuynh Vũ người này chẳng lẽ ngay cả thân ca ca của nàng cũng muốn ăn dấm chua sao? ! Thời còn nhỏ nàng cũng đều bị ca ca ôm vào trong ngực, Quân Khuynh Vũ chẳng phải là muốn tức chết rồi? !

“Đa tạ Cẩm đế đã tiếp đãi, chính là Cảnh Lan còn có một thỉnh cầu quá đáng.”Tiếng nói ôn hòa dễ nghe của Lăng Cảnh Lan vang lên, trong thanh âm thoáng qua vẻ chờ mong.

“Nha? Không biết Lăng quốc thái tử có yêu cầu gì?” Quân Vũ Thần nghe được lời nói của Lăng Cảnh Lan, mày khẽ nhíu,phía sau Lăng Cảnh Lan nói thỉnh cầu, nói vậy cũng là vì chuyện cầu hôn đi.

Lăng Cảnh Lan đem mâu quang dời tới trên mặt Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt lộ ra vài phần kiên định cùng vài phần mong đợi, hắn hít sâu một hơi, thanh âm thuần hậu vang lên, “Cảnh Lan muốn cầu thân với tiểu thư Lạc Khuynh Hoàng của phủ đại tướng quân làm thái tử phi.”

Một câu nói kết thúc. Ánh mắt của đám người đứng xem đều tụ tập trên người Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng thật sâu nhíu mày. Lăng Cảnh Lan đang đùa cái trò gì vậy? ! Cảm giác được ánh mắt trên người nàng, đến từ nữ tử đều là ghen tị, hâm mộ , đến từ nam tử cũng đều là tiếc hận, thương cảm.

Mọi người đều thấy là, tuy rằng địa vị của Lạc Khuynh Hoàng tôn quý, là đích nữ phủ đại tướng quân, lại là hoàng thượng ngự ban thân phong quận chúa, nhưng so với vị trí Lăng quốc thái tử phi mà nói, thân phận này cũng coi như không là cái gì.

Lăng Cảnh Lan là Lăng quốc thái tử, ngày sau chính là Lăng quốc hoàng đế. Lạc Khuynh Hoàng nếu là gả cho hắn làm thái tử phi, vậy về sau cũng chính là Lăng quốc hoàng hậu a.

Hai nước kết thân. Lăng Cảnh Lan lại là thái tử tôn sư, theo đạo lý phải cầu thân với công chúa mới đúng, nay hắn lại bỏ qua công chúa mà cầu thân với Lạc Khuynh Hoàng, xem ra đối Lạc Khuynh Hoàng cũng là một mảnh thâm tình.

Trong mắt Quân Vũ Thần hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ Lăng Cảnh Lan cầu hôn với Lạc Khuynh Hoàng là chuyện rất khó hiểu, không khỏi cười nói, “Lăng quốc thái tử yêu cầu lấy Khuynh Hoàng quận chúa làm thái tử phi?”

“Đúng vậy!”Lăng Cảnh Lan quả quyết nói.

Quân Ngữ Yên nghe được lời nói của Lăng Cảnh Lan, trong mắt phun ra một cỗ oán độc. Mẫu hậu nói cho nàng, có khả năng nàng sẽ cùng Lăng quốc liên minh, trở thành thái tử phi của Lăng Cảnh Lan. Vừa vặn nàng đối Lăng Cảnh Lan cũng là vừa gặp đã thương, mới vừa nghe đến Lăng Cảnh Lan cầu hôn, chính là đang vui vô cùng, lại nghe đến đối tượng mà Lăng Cảnh Lan cầu hôn không phải là nàng, mà là Lạc Khuynh Hoàng – người nàng hận nhất!

Quân Vũ Thần cân nhắc quan hệ của Lăng quốc cùng Cẩm quốc vẫn tương đối hữu hảo , bởi vì thực lực của hai nước là tương đương, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở mặt, nhìn bộ dáng Lăng Cảnh Lan cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng thì có thể thấy, hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng cũng là thật tình, nếu Lạc Khuynh Hoàng là có thể gả qua đó làm thái tử phi, cũng là lựa chọn không sai.

Điều này, Quân Vũ Thần đang muốn mở miệng đáp ứng, lại nghe thấy thanh âm của Âu Dương Triệt, mang theo vài phần nghiền ngẫm vang lên, “Cẩm đế, Triệt cũng có một yêu cầu quá đáng!”

Quân Vũ Thần thật sâu nhíu mày.

“Triệt cũng muốn lấy Lạc Khuynh Hoàng làm thái tử phi.”Âu Dương Triệt nhíu lông mày, trong miệng còn không thấy sự nghiêm túc, ngữ điệu khẽ cao lên nói.

Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng ngồi ở vị trí của mình. Nghe được lời nói của Âu Dương Triệt, ánh mắt tối sầm lại. Âu Dương Triệt cũng muốn cầu hôn với nàng? ! Nhưng nhìn bộ dáng của Âu Dương Triệt, rõ ràng đối với nàng chưa từng chung tình, nhưng lại yêu cầu lấy nàng.

Theo ánh mắt của Âu Dương Triệt nhìn về phía Lăng Cảnh Lan, trong tay áo, Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng nắm chặt tay. Nguyên lai là Âu Dương Triệt có chủ ý này.

Nay Cẩm quốc cùng Lăng quốc cường thịnh, Tây Quyết nhỏ yếu.Nếu là Cẩm quốc cùng Lăng quốc liên minh, Tây Quyết nhất định diệt vong. Cho nên Âu Dương Triệt cầu hôn với nàng, chỉ là vì không cho Lăng Cảnh Lan cưới nàng, do đó khiến cho Cẩm quốc cùng Lăng quốc không thể liên thủ.

Huống hồ giờ phút này hắn đưa ra yêu cầu như vậy, cũng là ý định cho Quân Vũ Thần một nan đề. Nếu là Quân Vũ Thần không chấp nhận yêu cầu của hắn, như vậy ắt là không hợp đạo lý với Tây Quyết.Nếu là đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy sẽ đắc tội với Lăng quốc.

Thần sắc Quân Vũ Thần quả nhiên trở nên hết sức khó xử. Hắn tự nhiên cũng hiểu được quyết định của hắn lần này là lựa chọn lưỡng nan (khó cả đôi đường).

Con ngươi Lăng Cảnh Lan lạnh lùng thẳng tắp nhìn Âu Dương Triệt, Âu Dương Triệt cũng là không cho là đúng, vẫn như cũ là một bộ dáng lười biếng.

Lạc Vân Chỉ lo lắng nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái.Tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, hắn thân là huynh trưởng, nhiều hay ít thì cũng có thể nhìn ra một chút, chỉ sợ hai vị thái tử này cũng không phải là người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng chọn. Nhưng tính tình của Lạc Khuynh Hoàng lại cực kỳ bướng bỉnh, nếu là nàng không muốn gả, chỉ sợ không ai có thể bắt buộc nàng.

Nhưng việc này liên quan đến thế cục thiên hạ, không phải Lạc Khuynh Hoàng muốn tùy hứng là có thể theo ý mình.

“Phụ vương.” Quân Kiền Linh thật sâu nhìn Lạc Khuynh Hoàng liếc mắt một cái, cũng từ chỗ ngồi đứng lên, hướng về phía Lăng Cảnh Lan cùng Âu Dương Triệt chắp tay thi lễ, mang theo xin lỗi nói, “Nhi thần cũng hướng vào Khuynh Hoàng. Vốn định đầu mùa xuân sang năm cầu hôn Khuynh Hoàng làm nhị hoàng tử phi, lại không ngờ, hai vị thái tử cũng chung tình với Khuynh Hoàng. Nhi thần biết quân tử không tranh đoạt người yêu mến, nhưng nhi thần đối Khuynh Hoàng thật sự là một mảnh tình thâm, hy vọng phụ vương thành toàn.”

Quân Vũ Thần nhăn mày lại. Nếu đem Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Kiền Linh, nhưng thật ra cũng không quá mức đắc tội với hai bên, nhưng là, cũng không biết ý nghĩ của Lạc Khuynh Hoàng ra sao.

Lạc Khuynh Hoàng nghe được lời nói của Quân Kiền Linh, khóe môi tràn ra một tia cười lạnh.

Nàng từ chỗ ngồi đứng lên, đi bước một tới trước mặt Lăng Cảnh Lan, Âu Dương Triệt, Quân Kiền Linh. Trong đôi mắt của nàng là một mảnh đen đậm, giống như một hồ nước sâu không thấy đáy, hoàn toàn nhìn không thấu tâm trạng của nàng giờ phút này, khóe môi của nàng như có như không ôm lấy ý cười, nhưng là ý cười này lại mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Các ngươi đều muốn lấy ta?” Lạc Khuynh Hoàng lẳng lặng đứng, xiêm y màu vàng nhạt cũng không bắt mắt, dáng người cũng vô cùng nhỏ bé yếu ớt, nhưng từ trên người nàng lại phóng ra một loại quang mang loá mắt, khóe môi của nàng tràn đầy tươi cười, tuy rằng xinh đẹp, nhưng loại tươi cười này lại giống như nước trong hầm băng.

Quân Kiền Linh nhìn khóe miệng Lạc Khuynh Hoàng mang theo độ cong châm chọc, trong mắt hiện lên một tia do dự, hắn mím môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, không có mở miệng trả lời.

Còn lại là Âu Dương Triệt lại mang theo ý cười vài phần nghiền ngẫm, một đôi con ngươi có mười phần tà khí đánh giá Lạc Khuynh Hoàng, thật sâu trong đôi mắt đen như mực hiện lên một chút tia sáng rọi, độ cong khóe môi cũng rất sâu sắc.

Chỉ có trên mặt Lăng Cảnh Lan lạnh lùng hiện ra một tia kiên định, cao giọng đáp, “Đúng vậy.”

“Mới vừa rồi ba vị đều là hướng hoàng thượng cầu hôn Khuynh Hoàng, tại sao Khuynh Hoàng hỏi một câu, chỉ có một người là Lăng thái tử trả lời. Xem ra Tây Quyết thái tử cùng tam hoàng tử cũng không phải thành tâm cầu hôn Khuynh Hoàng ?”Lạc Khuynh Hoàng nghe được Lăng Cảnh Lan trả lời, giữa đôi lông mày cũng không nhíu, biểu tình trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, nở nụ cười đầy ý vị thâm trường hỏi.

“Nếu bản thái tử đã muốn hướng cẩm đế đưa ra lời cầu thân với Khuynh Hoàng tiểu thư, đương nhiên là sẽ không đổi ý.” Âu Dương Triệt nghe Lạc Khuynh Hoàng hỏi như thế, nhíu lông mày, bất cần đời đáp.

Lạc Khuynh Hoàng cũng nhíu lông mày, bên trong con ngươi đen như mực tinh tế hiện lên quang mang, khóe môi của nàng tràn ra một nụ cười nhạt, lạnh giọng nói, “Mới vừa rồi ngay cả dũng khí trả lời bản quận chúa mà Tây Quyết thái tử còn không có, lấy cái gì bảo bản quận chúa tin tưởng được ngươi? !”

Âu Dương Triệt thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng sẽ nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời như thế nào, hắn nâng mắt thẳng tắp nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Khuynh Hoàng cũng không chút nhượng bộ, con ngươi đen như mực lấp lánh giống như hắc diệu thạch, tỏa ra khí thế sắc bén, nhưng lại làm hắn không tự giác cảm thấy có vài phần áp lực.

Vốn là do tình thế mới mở miệng cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng, lại chưa hề dự đoán được, nữ tử này lại đặc biệt như thế. Lúc ở yến hội lần trước hắn cũng đã chú ý tới nàng, khi đó cho rằng nàng chẳng qua chỉ là dung mạo hơn người, tài nghệ vô song mà thôi, nhưng hôm nay nhìn lại, lại cảm thấy nàng có loại khí chất không ai sánh bằng.

Ý cười bất cần đời nơi khóe miệng dần dần biến mất, ánh mắt Âu Dương Triệt hiện ra ba phần hành vi bảy phần nghiêm túc, đang muốn mở miệng nói chuyện, tiếng nói du dương của Lạc Khuynh Hoàng đã đánh gãy lời định nói của hắn, “Tây Quyết thái tử không lên tiếng, đó chính là chấp nhận. Nếu thành tâm còn không đủ, thành thật là Khuynh Hoàng không thể gả cho ngươi.”

Âu Dương Triệt nâng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng một phen đã chặn hắn gắt gao, nếu là giờ phút này hắn lại mở miệng mạnh mẽ yêu cầu cưới Lạc Khuynh Hoàng, Quân Vũ Thần cự tuyệt hắn cũng có vẻ hợp tình hợp lý, hơn nữa, Tây Quyết vốn là nhỏ yếu, nếu không đứng nổi, căn bản là không thể chống lại được Cẩm quốc.

Ánh mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, Âu Dương Triệt lại khôi phục bộ dáng bất cần đời, hắn nhưng thật ra lại xem thường Lạc Khuynh Hoàng này, nhìn bộ dáng này của nàng rõ ràng là cố ý, từng bước tính kế, cho dù nàng có thể cự tuyệt lời cầu hôn của hắn cùng Quân Kiền Linh, lại như thế nào cự tuyệt Lăng Cảnh Lan đây? !

Chẳng lẽ là, nàng muốn gả cho Lăng Cảnh Lan? !

Nghĩ đến đây, thế nhưng Âu Dương Triệt lại cảm thấy trong lòng bốc lên một cỗ cảm giác ghen tị khó nói lên lời.

“Nhị hoàng tử đâu ? Vẫn không lên tiếng như vậy, Khuynh Hoàng cũng đã muốn bỏ quên mất ngươi.” Lạc Khuynh Hoàng thấy Âu Dương Triệt không hề mở miệng phản bác, đem con ngươi chậm rãi dời về phía Quân Kiền Linh, khóe môi tươi cười mang theo vài phần hàn ý.

Quân Kiền Linh bị ánh mắt ớn lạnh của Lạc Khuynh Hoàng nhìn, ánh mắt phức tạp, cũng không có trả lời.

Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng rất nhanh liếc mắt nhìn Quân Khuynh Vũ một cái, thấy được khóe môi của Quân Khuynh Vũ là ý cười tà mị cùng ánh mắt sủng nịch, ý cười nơi khóe môi cũng trở nên ôn nhu vài phần, nâng mắt nhìn về phía Lăng Cảnh Lan, thanh âm như trước giống như thanh tuyền đổ xuống, “Hiện tại Tây Quyết thái tử cùng nhị hoàng tử đã muốn từ bỏ. Lăng thái tử còn kiên trì muốn kết hôn với Khuynh Hoàng sao?”

Lăng Cảnh Lan chưa từng dự đoán được Lạc Khuynh Hoàng chỉ nói mấy câu đã giải quyết được Âu Dương Triệt cùng Quân Kiền Linh. Thoạt nhìn là mấy câu nói vô cùng đơn giản, nhưng đều là nắm chắc thế cục giờ phút này, mỗi một câu đều cân nhắc lợi hại, khiến cho thế cục bức bách của bọn họ không thể không từ bỏ.

Mưu lược thủ đoạn của Lạc Khuynh Hoàng quả nhiên hơn người, không hổ là nữ tử làm cho hắn vừa gặp đã thương. Nhưng nay nàng lại hỏi hắn như vậy, lại là vì sao? !

Hắn đương nhiên biết rất rõ ràng, người trong lòng Lạc Khuynh Hoàng hướng vào cũng không phải là hắn. Mà tính tình của Lạc Khuynh Hoàng hắn cũng ít nhiều có chút hiểu biết, nếu là việc nàng không muốn làm, không có bất luận kẻ nào có thể bắt buộc nàng, như vậy hiện tại nàng hỏi hắn như vậy, hỏi đầy tự tin như thế, chẳng lẽ là trên tay Lạc Khuynh Hoàng còn có chuyện gì không thành? !

“Đương nhiên! Cảnh Lan một lòng muốn cầu hôn Khuynh Hoàng tiểu thư, trời đất chứng giám.” Lăng Cảnh Lan kiên định mà bướng bỉnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Tính tình của hắn xưa nay lạnh lùng, nhưng từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng, hắn liền mất đi vẻ lạnh lùng, kiềm chế vốn có, mặc kệ cái giá phải trả là cái gì, hắn nhất định phải cưới được nàng!

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lăng Cảnh Lan, bên trong con ngươi đen như mực rất nhanh hiện lên một vết rách, tiếp đó lại gợi lên ý cười hoàn mỹ không tỳ vết, đến gần Lăng Cảnh Lan, cười nói, “Lăng thái tử hãy nghe Khuynh Hoàng nói một lời.Nếu là sau khi nghe xong, Lăng thái tử vẫn muốn lấy Khuynh Hoàng, Khuynh Hoàng liền gả cho ngươi!”

Lạc Khuynh Hoàng nhìn Lăng Cảnh Lan, bên trong con ngươi đen như mực rất nhanh hiện lên một vết rách, tiện đà lại gợi lên ý cười hoàn mỹ không tỳ vết, đến gần Lăng Cảnh Lan, cười nói, “Lăng thái tử hãy nghe Khuynh Hoàng nói một lời.Nếu là sau khi nghe xong, Lăng thái tử vẫn muốn lấy Khuynh Hoàng, Khuynh Hoàng liền gả cho ngươi!”

Lời này từng chữ một vang lên, ở đây tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.

Ánh mắt của Lạc Vân Chỉ hiện lên một tia lo lắng cùng nghi hoặc. Trong lòng Lạc Khuynh Hoàng thích rõ ràng không phải là Lăng Cảnh Lan, mà lấy tình ý của Lăng Cảnh Lan đối với Lạc Khuynh Hoàng mà nói, mặc kệ Lạc Khuynh Hoàng nói cái gì, sợ là hắn đều sẽ không buông tay ! Huống chi Lạc Khuynh Hoàng làm sao có cái gì có thể khiến cho Lăng Cảnh Lan thoái nhường? !

Mới vừa rồi Lạc Khuynh Hoàng có thể dễ dàng nói hai ba câu khiến cho Âu Dương Triệt cùng Quân Kiền Linh buông tha cho, bất quá là lợi dụng tình thế biến bổi, cùng với quốc gia mạnh yếu của bọn họ, làm họ đuối lý cho nên không thể kiên trì mà thôi. Mà Lăng Cảnh Lan sau lưng là Lăng quốc, hơn nữa hắn không có chỗ nào đuối lý, Lạc Khuynh Hoàng phải như thế nào khiến cho hắn buông tha? !

Ánh mắt của Quân Kiền Linh cùng Âu Dương Triệt đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc.

Con ngươi của Quân Kiền Linh có chút đỏ đậm, gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng. Đây là nữ tử làm hắn động tâm, lần lượt giẫm lên tâm tư của hắn, nay nàng là muốn gả cho Lăng Cảnh Lan sao ? ! Không có khả năng. Chính mắt hắn gặp qua cảnh tượng nàng cùng một chỗ với Quân Khuynh Vũ, ăn ý như vậy, xứng đôi như vậy, giống như trong thiên địa không có sức mạnh gì có thể đem bọn họ tách ra, làm sao Lạc Khuynh Hoàng có thể gả cho Lăng Cảnh Lan đây? !

Nhưng là nàng trấn định tự nhiên như thế, trong tay đến tột cùng có nhược điểm gì? !

Bên trong con ngươi không gợn sóng sợ hãi của Âu Dương Triệt cũng hiện lên một tia nghi hoặc, tựa hồ cũng nhìn không thấu dụng ý của Lạc Khuynh Hoàng, chỉ là vẫn duy trì ý cười bất cần đời như trước, nhìn bóng dáng nhỏ bé yếu ớt nhưng cứng cỏi của Lạc Khuynh Hoàng.

Toàn bộ thân thể của Quân Khuynh Vũ tà tà dựa vào ở trên ghế, y phục lửa đỏ càng làm tôn lên vẻ đẹp tuấn mỹ không ai sánh bằng, tà mị vô song,con ngươi như mặc ngọc của hắn mang theo sủng nịnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi vẫn như trước hơi giơ lên, thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên, không có chút lo lắng nào.

Chỉ là xương ngón tay của hắn có chút trắng bệch, vẫn là tiết lộ tâm trạng của hắn giờ phút này.

Hắn biết Lạc Khuynh Hoàng tuyệt đối sẽ không gả cho Lăng Cảnh Lan, hắn cũng tin tưởng Lạc Khuynh Hoàng làm như vậy, nhất định là có nắm chắc. Nhưng hắn thật sự không nghĩ ra được, có cái gì có thể làm Lăng Cảnh Lan buông tay.

Phải biết rằng, nhiều ánh mắt của mọi người dõi theo như vậy, Lăng Cảnh Lan nếu là buông tha cầu hôn với Lạc Khuynh Hoàng, mất đi không chỉ là cơ hội có thể lấy Lạc Khuynh Hoàng, còn có thể bị người thóa mạ, nếu cảm tình của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng đều là giả, nghe xong một câu của Lạc Khuynh Hoàng, liền lùi bước buông tha cho. Nhưng đối thanh danh của Lăng Cảnh Lan sẽ hết sức bất lợi.

Thời điểm này mọi người thần sắc đều khác nhau, bên trong con ngươi của Lăng Cảnh Lan cũng là đột nhiên nở rộ ra hào quang, ánh mắt hắn mang theo nhiều điểm ánh sáng nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cơ hồ là hoan hô nhảy nhót nói, “Nàng nói!”

Lạc Khuynh Hoàng đi bước một đến gần Lăng Cảnh Lan, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ nghe được nói, “Lăng thái tử còn nợ Khuynh Hoàng một chuyện, nói vậy Lăng thái tử vẫn còn nhớ rõ.”

Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng còn lộ ý cười như có như không, con ngươi đen như mực cũng mới nhu hòa đi không ít, người ngoài thoạt nhìn, chỉ cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng đang nỉ non nói nhỏ nhẹ với Lăng Cảnh Lan, nhưng là thân mình Lăng Cảnh Lan đã cứng lại rồi, hắn gắt gao mím môi, nhìn Lạc Khuynh Hoàng.

Hắn chưa từng cảm thấy Lạc Khuynh Hoàng có một khắc ý cười dịu dàng nhưng lại lạnh băng như vậy, hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Lạc Khuynh Hoàng từng chữ một vang lên ở bên tai hắn, hắn là không muốn nghe, nhưng lại nghe được rành mạch như vậy, “Yêu cầu này chính là, không cần lấy ta.”

Lăng Cảnh Lan nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dần dần hiện ra ý cười chua sót, cái loại chua sót này từng chút một thâm nhập vào tận tâm.Nguyên tưởng rằng hắn sẽ có cơ hội, lại không biết rằng hắn mới là người bị từ chối thẳng thắn nhất.

Lúc trước đồng ý với nàng một điều kiện, chỉ là muốn cùng nàng có nhiều liên hệ một chút. Nhưng là, lại thật không ngờ, chính điều kiện này, đem khả năng nàng cùng hắn phát sinh một chút liên hệ đều chặt đứt tận gốc.

“Khuynh Hoàng, tâm của ngươi, thật tàn nhẫn như vậy sao?” Lăng Cảnh Lan chua sót nhìn Lạc Khuynh Hoàng, ý cười nơi khóe môi cũng mang theo vài phần thê lương, hắn bướng bỉnh nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ muốn tìm được trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng dù chỉ một chút động dung.

Đáng tiếc là, thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng không có chút biến hóa nào, tươi cười của nàng như trước hoàn toàn kín kẽ, từng chữ nói ra, so đao kiếm còn làm cho tâm của Lăng Cảnh Lan càng thêm đau đớn hơn, “Tâm của ta chỉ đối với hắn mở ra. Đối những người khác, ta không có tâm, tại sao lại tàn nhẫn?”

Lăng Cảnh Lan nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mím môi cười khổ.

Giờ khắc này, hắn tình nguyện thời điểm bị đuổi giết kia hắn chưa từng gặp nàng. Nếu không gặp nàng, sẽ không bởi vì sự trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cơ trí của nàng, khí chất của nàng mà nhớ mãi không quên.

Giờ khắc này, hắn tình nguyện hắn không bức nàng phải xác nhận thân phận Lạc Khuynh Hoàng. Nếu như chưa từng biết được, sẽ không sẽ có điên cuồng theo đuổi như vậy.

Giờ này, khắc này, hối hận nhất, đó chính là đáp ứng nàng yêu cầu kia. Nếu như chưa từng nhận lời, như vậy giờ phút này nàng có lẽ sẽ trở thành thái tử phi của hắn.Mặc dù hắn biết nàng sẽ không nguyện ý, nhưng ít nhất hắn sẽ không bị động vô lực nhìn nàng rời đi hắn như vậy, không có một chút liên hệ nào.

Bốn phía mọi người đều nhìn thần sắc của Lạc Khuynh Hoàng cùng Lăng Cảnh Lan. Bọn họ chỉ nhìn thấy trên mặt của Lạc Khuynh Hoàng lộ ý cười khéo léo thanh nhã, mà thân hình của Lăng Cảnh Lan cũng là đứng thẳng bất động, dường như ý cười nơi khóe môi có chút chua xót.

“Cảnh Lan không xứng với Khuynh Hoàng quận chúa.” Lăng Cảnh Lan thu hồi ý cười chua xót trên khóe môi, nhìn Quân Vũ Thần, thản nhiên nói một câu, liền lập tức trở về chỗ ngồi của chính mình.

Không ai có thể nhìn ra một chút thần sắc nào trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Cảnh Lan.Mọi người đều đoán mới vừa rồi rốt cuộc là Lạc Khuynh Hoàng nói gì đó cùng Lăng Cảnh Lan, mà lại làm cho Lăng Cảnh Lan từ bỏ.

Ánh mắt mọi người hướng về Lạc Khuynh Hoàng mang theo hơn vài phần đánh giá, mà con ngươi nhìn về phía Lăng Cảnh Lan cũng là hơn vài phần xem thường.

Trong lòng của Lạc Khuynh Hoàng đương nhiên hiểu rõ. Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện người ngoài đều không nghe thấy, tự nhiên là nghĩ đến nàng nói chuyện gì đó ái muội cho Lăng Cảnh Lan biết, Lăng Cảnh Lan ghét bỏ nàng, cho nên đã từ bỏ.

Nàng muốn chính là hiệu quả như vậy.

Cho dù bị người khác nghi ngờ thì sao? ! Nàng muốn tất cả bọn họ đều chặt đứt ý định đối với nàng, Lăng Cảnh Lan đối với nàng tình thâm đến như vậy, ở trên điện cầu hôn, còn bởi vì nàng nói một câu liền từ bỏ, có thể thấy được những lời này sau lưng có cỡ nào ái muội.

Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, xương ngón tay trắng bệch dần dần nắm chặt. Trong mắt hắn hiện lên một tia đau tiếc, thân mình đứng thẳng lên, tay áo lửa đỏ trên người của hắn nhanh chóng giơ lên trên không trung, tạo thành một độ cong giống như liệt diễm, đi từng bước một, giống như huyết liên nở rộ, tà mị vô song.

“Phụ vương.Nhi thần hy vọng cưới Lạc Khuynh Hoàng làm thất hoàng tử phi. Cả đời này chỉ lấy một người là nàng.Vĩnh viễn, không rời bỏ !” Quân Khuynh Vũ đi tới bên người của Lạc Khuynh Hoàng, cường thế kéo Lạc Khuynh Hoàng qua, nắm chặt eo nhỏ của nàng, trong mắt tràn đầy kiên định.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt mang theo ba phần trách cứ bảy phần vui sướng. Nàng thật vất vả mới xử lý được ba người bọn họ, thậm chí lấy điều kiện Lăng Cảnh Lan nợ nàng cũng đều dùng rồi, chính là không hy vọng Quân Khuynh Vũ chính diện chống lại bọn họ, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nhưng vào đúng thời khắc này Quân Khuynh Vũ lại xông ra!

Quân Khuynh Vũ nhìn ánh mắt của Lạc Khuynh Hoàng thì đã hiểu, mở miệng nói, “Nàng không để ý người ta nhìn nàng như thế nào, nhưng ta để ý. Nữ nhân của ta, chịu không nổi ủy khuất như vậy! Nàng là nữ tử tốt nhất thiên hạ này, là bọn hắn không xứng lấy nàng, mà không phải nàng cho bọn họ không dám lấy nàng!”

Lạc Khuynh Hoàng nghe lời nói bá đạo cường thế của Quân Khuynh Vũ, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp . Nàng chịu tất cả ủy khuất, có hắn là người đau lòng cùng thương tiếc, có hắn để ý, tất cả cũng sẽ trở nên không tính là cái gì .

Ở trong lòng nàng, người khác nhìn nàng như thế nào, nàng thật sự không quan tâm.

“Khuynh Vũ, con muốn cưới Khuynh Hoàng?” trong giọng nói của Quân Vũ Thần có phần do dự. Nguyên bản Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ cũng là cực kì vừa lòng hắn. Thứ nhất, có thể mang đến thế lực của đại tướng quân cho Quân Khuynh Vũ, thứ hai, Lạc Khuynh Hoàng vốn cũng là một nữ tử vô song, rất xứng đôi với Quân Khuynh Vũ.

Nhưng là giờ phút này, hắn cũng không nghĩ như vậy .

Lạc Khuynh Hoàng cùng Lạc Nguyên rõ ràng bằng mặt mà không bằng lòng. Nếu lúc này Quân Khuynh Vũ cưới Lạc Khuynh Hoàng cũng không phải lấy được binh quyền Lạc Nguyên, ngược lại sẽ trở thành mục tiên công kích của các hoàng tử khác. Mà mới vừa rồi không biết Lạc Khuynh Hoàng cùng với Lăng Cảnh Lan nói gì đó, nhưng lại làm cho Lăng Cảnh Lan mạo hiểm bị người khác xem thường cũng phải buông tha cho cho việc muốn lấy nàng!

Huống chi Quân Khuynh Vũ nói, cả đời chỉ lấy một người là Lạc Khuynh Hoàng! Vậy làm sao có thể. Hắn thật vất vả mới phát hiện ra tài năng của Quân Khuynh Vũ, biết những năm gần đây Quân Khuynh Vũ bất cần đời chẳng qua chỉ là giả trang, cho nên đã hạ quyết tâm đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, Quân Khuynh Vũ nếu phải làm hoàng đế, làm sao có thể chỉ lấy một người là Lạc Khuynh Hoàng được? !

“Phụ vương.Nhi thần muốn cưới nàng! Ở trong mắt nhi thần, nàng là nữ tử tốt nhất thiên hạ này. Mặc kệ người khác vì lý do gì mà buông tha cho Hoàng nhi, nhi thần đều cho là bọn họ có mắt mà không nhìn được vàng nạm ngọc!” Quân Khuynh Vũ từng chữ kiên định, thu hồi vẻ bất cần đời như trước, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn Quân Vũ Thần, trong ánh mắt mang theo tràn đầy bướng bỉnh cùng kiên quyết, từng chữ một nói, “Ở trong mắt nhi thần, thiên hạ cũng không bằng nàng!”

Một câu nói cuối cùng lại phá lệ vang dội.

Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nắm vòng eo, trên eo truyền đến một cỗ đại lực, cơ hồ làm cho Lạc Khuynh Hoàng cảm thấy đau, nhưng khóe môi của nàng cũng là dạng mở ý cười tuyệt mỹ vô song, tươi cười kia giống như hoa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp mà ấm áp, mang theo mảng lớn hoàng sắc, ấm áp vô cùng.

Trong mắt của Lạc Vân Chỉ hiện lên một tia vui mừng. Tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, làm ca ca, hắn ít nhiều cũng có thể hiểu được một chút.Nguyên bản còn lo lắng Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ, sợ là sẽ không hạnh phúc, nhưng nay nghe đượcnhững lời này của Quân Khuynh Vũ, hắn liền yên tâm.

Mặc kệ Quân Khuynh Vũ là thành tài cũng vậy, không nên thân cũng thế, phần thật tình này của hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng, Lạc Vân Chỉ hắn từ nay về sau, sẽ trợ giúp Quân Khuynh Vũ .

Liễu Tư Triệt ngồi ở vị trí không thấy được. Mới vừa rồi một loạt biến cố kia rốt cục cũng làm vẻ mặt không chút sứt mẻ kia có một tia khe hở, trong đôi mắt đen như mực xuất hiện cảm xúc xao động phức tạp. Tựa hồ có vui mừng, có chúc phúc, lại tựa hồ mang theo vài phần bất đắc dĩ, vài phần chua xót, vài phần phiền muộn.

Con ngươi che sương mù của hắn thản nhiên nhìn Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ, lạnh nhạt giống như không tồn tại, nhưng là không hề chớp mắt nhìn, ngón tay gắt gao nắm chặt, xương ngón tay trắng bệch, móng tay vô ý thức khảm vào lòng bàn tay, mà hắn giống như không cảm giác được đau đớn, trên mặt còn mang theo ý cườiôn nhã không chút sứt mẻ.

Quân Vũ Thần phản ứng cũng rất kịch liệt, thân hình của hắn khống chế không được mà đứng lên, không thể tin nhìn Quân Khuynh Vũ, hỏi, “Khuynh Vũ, con thật nghĩ như vậy sao?”

“Phụ vương chẳng lẽ cảm thấy nhi thần đang nói đùa sao?”Lông mày của Quân Khuynh Vũ khẽ nhíu, tay ở bên người Lạc Khuynh Hoàng có chút buông lỏng, cả người lại giống nhau khôi phục bộ dáng bất cần đời, nhưng là ánh mắt của hắn vẫn là nghiêm túc như vậy.

Quân Vũ Thần nhìn trong mắt Quân Khuynh Vũ là nghiêm túc, lại đem ánh mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.Thôi thôi. Mặc dù thế cục không thích hợp thì như thế nào? !

Hai người bọn họ, một người là con của nữ tử mà hắn chân thành yêu thương, một người là nữ nhi của tỷ tỷ mà hắn kính yêu nhất, hắn như thế nào nhẫn tâm dùng hoàng quyền cướp đoạt tình yêu bọn họ đâu? !

“Tốt! Một khi đã như vậy, trẫm liền tứ hôn, đem đích nữ của đại tướng quân, Khuynh Hoàng quận chúa gả cho thất hoàng tử, Quân Khuynh Vũ !” Quân Vũ Thần quét mắt nhìn mọi người ở đây, liếc mắt một cái nói.

Ý cười nơi khóe môi của Lạc Khuynh Hoàng không giảm, nhìn Quân Khuynh Vũ, trong mắt trách cứ sớm đã biến mất. Nếu hắn lựa chọn con đường này, như vậy nàng liền cùng hắn.Ngay cả kế tiếp gặp càng nhiều phiền toái thì như thế nào? Chỉ cần hắn ở cạnh nàng, nàng liền không có gì sợ hãi .

Quân Khuynh Vũ cũng là ôm lấy ý cười nhìn Lạc Khuynh Hoàng. Từ nay về sau Lạc Khuynh Hoàng chính là thê tử sắp cưới của hắn, từ nay về sau, hắn không cho phép nam nhân nào lại động tâm tư lên Lạc Khuynh Hoàng!

Ánh mắt Âu Dương Triệt hiện lên một đạo hàn quang, cũng là bất động thanh sắc ngồi tại vị trí.Trong mắt Quân Kiền Linh hiện lên một tia ghen ghét, cũng là đầy dục vọng. Lăng Cảnh Lan cũng là cười khổ bất đắc dĩ, hắn nghĩ đến hắn chỉ kém một chút, lại không biết rằng, trước khi sớm nhận thức Lạc Khuynh Hoàng, hắn đã không có cơ hội, bởi vì lòng của nàng, dành cho Quân Khuynh Vũ a!

Thần sắc Liễu Tư Triệt chưa từng có bao nhiêu dao động lớn, chính là ngón tay như trước gắt gao nắm chặt .Tứ hôn sao. Nàng rốt cục là muốn gả cho Quân Khuynh Vũ .

Kỳ thật không có gì không tốt .Quân Khuynh Vũ sẽ chăm sóc tốt nàng, không phải sao?Quân Khuynh Vũ yêu nàng so với hắn càng phóng túng, so với hắn càng chân thành tha thiết, so với hắn càng tự do hơn. Hắn bị người của gia tộc, bị thân tình trói buộc, căn bản là không có tư cách đi yêu Lạc Khuynh Hoàng, cần gì phải sầu não, lại có tư cách gì mà ghen tị?

So với việc các đương sự phản ứng, quan viên cùng với quan viên tử nữ ở đây phản ứng cũng là càng thêm kịch liệt. Bọn họ trong mắt đều có khiếp sợ, không rõ ràng rằng đang là cục diện ba người cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng, như thế nào trong giây lát lúc đó liền biến thành Lạc Khuynh Hoàng tứ hôn gả cho Quân Khuynh Vũ vậy? !

Bè cánh của thái tử cùng tam hoàng tử cũng đều là vô cùng sốt ruột nhìn Lạc Nguyên.

Bọn họ cũng đều biết, cuối cùng muốn đoạt được cái đế vị kia, binh quyền ắt không thể thiếu.Thái độ của Lạc Nguyên đối với bọn họ mà nói là thập phần trọng yếu, nay Lạc Khuynh Hoàng gả cho Quân Khuynh Vũ, không thể nghi ngờ Quân Vũ Thần là cố tình nghiêng binh tướng, quyền lực về phía Quân Khuynh Vũ.

Trong tay Quân Khuynh Vũ nay đã sở hữu binh quyền ở kinh thành, nếu lại thêm binh quyền trong tay Lạc Nguyên nữa, chỉ sợ sẽ không người có thể áp chế được binh lực của Quân Khuynh Vũ.

Quân Khuynh Vũ đương nhiên chú ý tới sự đánh giá hắn từ bốn phương tám hướng. Khóe môi hắn ôm lấy ý cười khinh thường, con ngươi thăm thẳm hiện ra khí phách bễ nghễ thiên hạ, quét mắt một vòng, một lần nữa lại thay ý cười bất cần đời, đi từng bước tiêu sái trở lại vị trí của chính mình.

Nhưng mọi người rõ ràng cảm thấy Quân Khuynh Vũ không giống như vậy. Trên mặt hắn tuy rằng còn lộ ý cười tà mị, nhưng ý cười kia rõ ràng lại có vài phần bí hiểm. Bên trong con ngươi cửa hắn như trước vẫn là vẻ trêu tức bất cần đời, chính là trong trêu tức này rõ ràng còn có thêm vài phần khí phách quân lâm thiên hạ.

Lạc Khuynh Hoàng cũng điềm nhiên về vị trí của mình, đương nhiên là cũng không thiếu những ánh mắt dừng lại ở trên người Lạc Khuynh Hoàng.Trải qua hôm nay làm ầm ĩ như vậy, nói vậy Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đã muốn nổi tiếng toàn bộ Cẩm quốc, thậm chí là tiêu điểm của thiên hạ tam quốc.

“Ha ha, Khuynh Hoàng muội muội thật đúng là vô cùng nở mày nở mặt a!” Lạc Khuynh Quốc thình lình ở sau lưng của Lạc Khuynh Hoàng mở miệng, từ sau khi Lạc Khuynh Hoàng trừng trị Lạc Khuynh Quốc, Lạc Khuynh Quốc đã rất lâu chưa từng mở miệng nói chuyện cùng Lạc Khuynh Hoàng, giờ phút này bộ dáng nàng nói chuyện rõ ràng là ghen ghét Lạc Khuynh Hoàng thấu xương, ánh mắt kia giống như muốn xé rách Lạc Khuynh Hoàng vậy.

Lạc Khuynh Hoàng mày hơi nhíu, đã thấy Lạc Nguyên cũng đem ánh mắt chuyển dời đến trên mặt của nàng, đem ánh mắt thấm thúy cùng dày đặc lạnh lẽo đến tận tâm nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mặc dù Lạc Nguyên che dấu rất tốt, nhưng Lạc Khuynh Hoàng vẫn bắt được sát ý trong nháy mắt kia.

Bởi vì nàng không nghe theo hắn an bài, không muốn gả cho Quân Kiền Linh, phá hủy kế hoạch của hắn, Lạc Nguyên liền động sát tâm với của nàng sao? ! A, đây là cái gọi là cha và con gái tình thâm. May mà nàng sớm đã nhìn thấu bộ mặt thật của Lạc Nguyên, nếu không, giờ này ngày này, kêu nàng như thế nào sống được? !

Vương U Nhược ngồi bên cạnh Lạc Nguyên, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng cũng là cực kỳ oán độc.Chưa từng dự đoán được thế nhưng có nhiều người như vậy cầu hôn Lạc Khuynh Hoàng, mà Lạc Khuynh Hoàng thế nhưng lại gả cho Quân Khuynh Vũ.

Nàng tự nhiên không phải đứa ngốc. Quân Khuynh Vũ rốt cuộc có phải hay không bất cần đời, không có tâm với đế vương, đến giờ này ngày này, nàng cũng đã nhìn thấy rành mạch .

Chính là phụ thân của nàng về phe Quân Kiền Linh.Nàng thật vất vả mới thuyết phục được Lạc Nguyên cùng Quân Kiền Linh hợp tác, nhưng Lạc Khuynh Hoàng nếu gả cho Quân Khuynh Vũ, việc này chỉ sợ sẽ có biến cố !

Vì vậy, kế hoạch bây giờ, chính là trừ bỏ Lạc Khuynh Hoàng!

Trong mắt Vương U Nhược hiện lên một tia oán độc cùng sát khí. Chỉ cần giết Lạc Khuynh Hoàng, sẽ không có ai tranh đoạt được địa vị của nàng ở Lạc gia, Lạc Nguyên cũng không có lựa chọn nào khác là cùng với Quân Kiền Linh hợp tác, hiển nhiên vương gia càng thêm dựa vào thế lực của bọn họ, cho đến lúc này, nàng muốn trở thành chính thất, còn không phải là chuyện dễ dàng sao.

Nghĩ đến đây, khóe môi Vương U Nhược hiện ra ý cười lạnh như băng mà oán độc. Lúc trước nàng không muốn mạo hiểm giết Lạc Khuynh Hoàng, là vì nàng sợ hãi một khi phát sinh chuyện này sẽ vạn kiếp bất phục! Nhưng nay lại bất đồng với ngày xưa, nếu nàng lại một mực ẩn nhẫn, chỉ sợ ngay cả địa vị thiếp thất cũng không bảo đảm được !

Lạc Khuynh Hoàng vẫn bức nàng, còn làm hại nữ nhi bảo bối của nàng phải gả cho mã phu, phần khẩu khí này, nàng như thế nào có thể nhịn được!

Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên chú ý tới ánh mắt oán độc củaVương U Nhược cùng Lạc Khuynh Quốc, khóe môi của nàng tràn đầy ý cười lạnh như băng. Mới an phận một đoạn thời gian ngắn, các nàng đã lại động tâm tư muốn hại nàng sao? !

Tốt. Thật ra muốn nhìn xem các nàng có thể đùa giỡn ra cái dạng thủ đoạn gì. Đến lúc đó ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, nhưng không trách được Lạc Khuynh Hoàng nàng!

“Khuynh Hoàng, không có việc gì , còn có ca ca ở đây.” Tiếng nói ôn hòa của Lạc Vân Chỉ vang lên bên tai Lạc Khuynh Hoàng.

Lạc Khuynh Hoàng chậm rãi nâng lên đôi mắt, nhìn thấy Lạc Vân Chỉ ôn hòa nhìn nàng, vẫn là bề ngoài tuấn lãng như trước, vẫn là ý cười trong sáng như trước, vẫn là biểu tình quan tâm nàng như trước.

Mặc kệ khi nào thì, ca ca luôn bồi ở bên cạnh nàng. Thượng nhất thế ở thời điểm nàng tuyệt vọng, chỉ có ca ca luôn luôn bên cạnh nàng, cuối cùng vì nàng rơi xuống kết cục lăng trì xử tử , kiếp này, nàng nhất định sẽ không lại làm cho ca ca đã bị thương tổn !

“Ân, Khuynh Hoàng biết.”Lạc Khuynh Hoàng gật đầu, trong mắt hiện ra một cỗ lệ mang, nói với Lạc Vân Chỉ, “Ca ca, Khuynh Hoàng không phải tiểu cô nương.Có một số việc, Khuynh Hoàng có thể ứng phó được, ca ca không cần thay Khuynh Hoàng lo lắng. Tỷ như hai nữ nhân trong phủ đại tướng quân kia, Khuynh Hoàng còn không để vào mắt!”

Lạc Vân Chỉ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong lòng không biết là buồn hay vui. Thuở nhỏ nâng niu nàng trong lòng bàn tay, giờ Lạc Khuynh Hoàng đã trưởng thành rồi, thật sự không cần hắn bảo hộ. Chỉ là trưởng thành như vậy không khỏi làm cho người ta trong lòng quá mức chua xót. Vì sao hắn mới rời đi chỉ một năm ngắn ngủi, Khuynh Hoàng liền từ đơn thuần thoải mái biến thành ẩn nhẫn cùng tâm tư kín đáo như bây giờ?

Chỉ là Lạc Vân Chỉ không biết, hắn nghĩ rằng là một năm, cũng là Lạc Khuynh Hoàng sống lại làm người, trải qua khổ sở bốn năm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương