Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu
-
Chương 37: Bộc lộ tài năng
Khóe môi Quân Khuynh Vũ là ý cười nghiền ngẫm , từ trong đám người đi ra. Hắn không nhanh không chậm đi , tay áo màu hỏa diễm bay lên trong gió , mỗi bước đi của hắn đều tao nhã, khiến người khác không thể dời tầm mắt ra khỏi mặt hắn .
Nhưng mà, con ngươi của hắn sâu thẳm giống như biển, không ai có thể nhìn thấu được lòng hắn.
” Lúc Hoàng thượng tứ phong , thất điện hạ đúng là có mặt.” Lạc Khuynh Hoàng rũ mắt xuống, gợi lên chút tươi cười, đối với Quân Ngữ Yên nói.
Quân Ngữ Yên nhìn Quân Khuynh Vũ, sắc mặt khẽ thay đổi, đôi con ngươi giống như một lưỡi dao sắc bén bắn về phía Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi gợi lên ý cười châm chọc, nói, “Nếu là Khuynh Hoàng quận chúa, sao lại ăn mặc đơn giản như thế ? một thân trắng thuần này, ta còn tưởng là thứ nữ trà trộn theo vào đâu!”
Quân Ngữ Yên vừa mới dứt lời, Lạc Khuynh Hoàng liền cảm giác được Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Quốc mãnh mẽ hút một hơi. Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng khẽ gợi lên ý cười châm chọc . Chỉ sợ Quân Ngữ Yên này xưa nay được nuông chiều nên kiêu căng , liền ngay cả mắng người khác cũng đều không hiểu mắng như thế nào.
Lời này của Quân Ngữ Yên hiển nhiên là muốn đả kích nàng, nhưng đồng thời cũng đả kích Lạc Khuynh Quốc cùng Lạc Khuynh Thành, có lẽ còn có rất nhiều thứ xuất che dấu ở trong đám người đi theo con vợ cả vào , nghe nói như thế chỉ sợ trong lòng hận chết quân Ngữ Yên đi.
Buồn cười là Quân Ngữ Yên còn không ý thức được, vẫn đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung hiện lên một tia oán độc.
“Đơn giản? Công chúa thiên kim chi quý, nhưng lại không nhận biết được chất liệu may mặc này?” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên, mâu trung mỉm cười, ôn hòa hỏi.
Quân Ngữ Yên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng cười ôn nhu bình tĩnh như thế, nàng lại càng hận đến lợi hại, khẽ liếc mắt nhìn quần áo Lạc Khuynh Hoàng một cái, thoạt nhìn là loại vải thượng hạng, nhưng quả thật là nàng chưa từng gặp qua loại vải như vậy , vì thế lạnh lùng nói, “Bản công chúa là thân phận gì , có chất liệu may mặc gì mà chưa từng gặp qua. Chất liệu này căn bản không xứng để bản công chúa thấy qua!”
Trong lời nói của Quân Ngữ Yên toàn chứa những ý không tốt, Lạc Khuynh Hoàng lại như trước đạm cười mà chống đỡ. Một người dịu dàng động lòng người, một người giống như gà bị nhổ lông. Mọi người trong lòng lại cao thấp đánh giá, ai chưa từng gặp qua Quân Ngữ Yên , đều không khỏi oán thầm, giáo dưỡng của công chúa cũng không hơn gì thế này.
“Đây là thiên tàm y do bằng hữu ta tặng , thiên hạ này chỉ sợ cũng chỉ có một kiện duy nhất này. Công chúa không biết cũng không kỳ quái.” Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Ngữ Yên, khóe môi vẫn đạm ý cười , ôn hòa có lễ giải thích nói. Quân Ngữ Yên, ngươi không nên đụng vào lưỡi đao của ta, cũng không thể trách ta.
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía lập tức truyền đến từng trận thanh âm hút không khí . Người ở đây đều là những người có thân phận, cho dù chưa từng gặp qua thiên tàm ti, nhưng giá trị cùng tác dụng của thiên tàm ti đều rất rõ ràng. Mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng có thêm vài phần đánh giá cùng khâm phục.
Đích nữ phủ Đại tướng quân , đằng sau là trưởng công chúa. Hoàng thượng ngự ban phong hào Khuynh Hoàng quận chúa. Có Thất hoàng tử làm chỗ dựa. Còn có một bằng hữu thần bí, thế nhưng đưa tặng thiên tàm y trân bảo hiếm có như vậy.
Hiện tại ở trong mắt mọi người, địa vị của Lạc Khuynh Hoàng đã muốn cao hơn cả Quân Ngữ Yên. Quân Ngữ Yên tuy rằng là công chúa, địa vị tôn quý, nhưng dù sao cũng không có thực quyền. Mà Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có địa vị tôn quý , còn có Quân Khuynh Vũ làm chỗ dựa, cũng có một bằng hữu thần bí như thế.
“Ngữ Yên tỷ tỷ mất mặt đi, có mắt như mù a!” Một thanh âm nghịch ngợm đáng yêu vang lên, bộ dạng thủy linh vô cùng, là một tiểu cô nương thoạt nhìn chưa quá mười tuổi hướng quân Ngữ Yên nói.
Sắc mặt Quân Ngữ Yên lập tức trở nên xanh mét, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều hàm chứa xem thường, không khỏi tức giận, nhưng lại không thể phát tác . Những câu nói của Lạc Khuynh Hoàng đều dịu dàng động lòng người, nếu nàng lấy khí thế bức người, chỉ càng thêm mất mặt.
Bất quá nàng chỉ muốn sửa trị Lạc Khuynh Hoàng một phen, nào biết đâu rằng lại tự làm mất mặt chính mình . Mới vừa rồi nàng châm chọc quần áo của Lạc Khuynh Hoàng , thật không ngờ lại đúng là do thiên tàm ti sở chế , thành ra nàng lại là kẻ không có kiến thức.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Quân Ngữ Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia một cái , nàng ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng bị tức giận không ít đâu, cư nhiên Liễu Cẩn Nguyệt còn trước mặt mọi người nói ra, bảo nàng như thế nào ở chỗ này nữa.
Liễu Cẩn Nguyệt chính là tiểu nữ nhi của thừa tướng Liễu Viễn Chinh , bất quá chỉ mới chín tuổi, vẫn còn rất hồn nhiên ngây ngô, hơn nữa huynh trưởng cùng tỷ tỷ lại đều là người hết sức ôn nhu nho nhã , thuở nhỏ nhận hết yêu thương, tính tình cũng có chút kiêu căng, không sợ trời không sợ đất nói , “Ngữ Yên tỷ tỷ thẹn quá thành giận thôi!”
Dứt lời còn làm cái mặt quỷ. Quân Ngữ Yên cơ hồ bị Lạc Cẩn Nguyệt chọc tức đến muốn ngất xỉu, đang định nói lại, lại nghe một thanh âm vô cùng ôn nhuận nói, “Cẩn Nguyệt không thể vô lễ.”
Lạc Khuynh Hoàng theo thanh âm nhìn lại. Người tới mặc một thân cẩm y màu tím, sợi tóc đên như mực buộc lên cao, quả nhiên là phong thái kỳ tú, thanh nhã vô song. Ngũ quan cũng là thanh tú tuyệt luân, một đôi con ngươi giống như sương mù ngoài trời , bao hàm cảm giác vô cùng thần bí .
Liễu Cẩn Nguyệt nhìn thấy người tới, thè lưỡi, liền ngoan ngoãn không nói, hiển nhiên rất là nghe người nọ . Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn lại, phong độ nhẹ nhàng tao nhã, đó là công tử Tư Triệt, trưởng tử thừa tướng , Liễu Tư Triệt sao?
“Bách hoa thịnh yến sẽ bắt đầu, thỉnh các vị sang bên kia ngồi xuống đi.” con ngươi Liễu Tư Triệt thản nhiên đảo qua mặt Lạc Khuynh Hoàng , mâu quang chợt lóe lên ánh sáng , bất động thanh sắc đảo qua, tao nhã nói.
Quân Ngữ Yên nghe xong, sắc mặt mới thoáng tốt hơn một chút. Lạc Khuynh Hoàng cũng là nhẹ nhàng cười, nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nàng vô tình cùng quân Ngữ Yên kết thù kết oán, bất quá mượn việc này lập uy tín, khiến bọn họ biết điều, Lạc Khuynh Hoàng nàng không phải là nhân vật dễ khi dễ. Trừ việc đó ra, cũng là cấp cho những người đó một cái tín hiệu, Lạc Khuynh Hoàng nàng , là đối tượng có thể hợp tác .
Muốn đối phó Quân Kiền Linh, muốn bảo đảm an toàn của mình cùng ca ca, nàng phải tìm kiếm một đối tượng cường đại để hợp tác. Thái tử. Tứ hoàng tử. Thất hoàng tử. Trưởng tử Thừa tướng . Nàngnên lựa chọn cùng người nào hợp tác ?
Mọi người nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , đều lộ ra một chút tán thưởng, tán thưởng Lạc Khuynh Hoàng hiểu thời thế, ánh mắt nhìn Quân Ngữ Yên lại càng thêm khinh thường, có rất nhiều quan gia tiểu thư đã muốn vây quanh bên người Lạc Khuynh Hoàng phụ họa nói, “Khuynh Hoàng muội muội, chúng ta cùng đi thôi!”
Nhìn phản ứng của mọi người , sắc mặt Lạc Khuynh Quốc ủ rũ giống như cà héo , rất là khó coi, hận không thể xông lên đem Lạc Khuynh Hoàng dập nát. sắc mặt Lạc Khuynh Thành không có gì biến hóa, chính là mâu trung nhanh chóng lướt qua một tia ghen ghét.
Nhưng mà, con ngươi của hắn sâu thẳm giống như biển, không ai có thể nhìn thấu được lòng hắn.
” Lúc Hoàng thượng tứ phong , thất điện hạ đúng là có mặt.” Lạc Khuynh Hoàng rũ mắt xuống, gợi lên chút tươi cười, đối với Quân Ngữ Yên nói.
Quân Ngữ Yên nhìn Quân Khuynh Vũ, sắc mặt khẽ thay đổi, đôi con ngươi giống như một lưỡi dao sắc bén bắn về phía Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi gợi lên ý cười châm chọc, nói, “Nếu là Khuynh Hoàng quận chúa, sao lại ăn mặc đơn giản như thế ? một thân trắng thuần này, ta còn tưởng là thứ nữ trà trộn theo vào đâu!”
Quân Ngữ Yên vừa mới dứt lời, Lạc Khuynh Hoàng liền cảm giác được Lạc Khuynh Thành cùng Lạc Khuynh Quốc mãnh mẽ hút một hơi. Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng khẽ gợi lên ý cười châm chọc . Chỉ sợ Quân Ngữ Yên này xưa nay được nuông chiều nên kiêu căng , liền ngay cả mắng người khác cũng đều không hiểu mắng như thế nào.
Lời này của Quân Ngữ Yên hiển nhiên là muốn đả kích nàng, nhưng đồng thời cũng đả kích Lạc Khuynh Quốc cùng Lạc Khuynh Thành, có lẽ còn có rất nhiều thứ xuất che dấu ở trong đám người đi theo con vợ cả vào , nghe nói như thế chỉ sợ trong lòng hận chết quân Ngữ Yên đi.
Buồn cười là Quân Ngữ Yên còn không ý thức được, vẫn đắc ý dào dạt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung hiện lên một tia oán độc.
“Đơn giản? Công chúa thiên kim chi quý, nhưng lại không nhận biết được chất liệu may mặc này?” Khóe môi Lạc Khuynh Hoàng gợi lên ý cười thản nhiên, mâu trung mỉm cười, ôn hòa hỏi.
Quân Ngữ Yên nhìn thấy Lạc Khuynh Hoàng cười ôn nhu bình tĩnh như thế, nàng lại càng hận đến lợi hại, khẽ liếc mắt nhìn quần áo Lạc Khuynh Hoàng một cái, thoạt nhìn là loại vải thượng hạng, nhưng quả thật là nàng chưa từng gặp qua loại vải như vậy , vì thế lạnh lùng nói, “Bản công chúa là thân phận gì , có chất liệu may mặc gì mà chưa từng gặp qua. Chất liệu này căn bản không xứng để bản công chúa thấy qua!”
Trong lời nói của Quân Ngữ Yên toàn chứa những ý không tốt, Lạc Khuynh Hoàng lại như trước đạm cười mà chống đỡ. Một người dịu dàng động lòng người, một người giống như gà bị nhổ lông. Mọi người trong lòng lại cao thấp đánh giá, ai chưa từng gặp qua Quân Ngữ Yên , đều không khỏi oán thầm, giáo dưỡng của công chúa cũng không hơn gì thế này.
“Đây là thiên tàm y do bằng hữu ta tặng , thiên hạ này chỉ sợ cũng chỉ có một kiện duy nhất này. Công chúa không biết cũng không kỳ quái.” Con ngươi đen như mực của Lạc Khuynh Hoàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Quân Ngữ Yên, khóe môi vẫn đạm ý cười , ôn hòa có lễ giải thích nói. Quân Ngữ Yên, ngươi không nên đụng vào lưỡi đao của ta, cũng không thể trách ta.
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía lập tức truyền đến từng trận thanh âm hút không khí . Người ở đây đều là những người có thân phận, cho dù chưa từng gặp qua thiên tàm ti, nhưng giá trị cùng tác dụng của thiên tàm ti đều rất rõ ràng. Mắt nhìn về phía Lạc Khuynh Hoàng có thêm vài phần đánh giá cùng khâm phục.
Đích nữ phủ Đại tướng quân , đằng sau là trưởng công chúa. Hoàng thượng ngự ban phong hào Khuynh Hoàng quận chúa. Có Thất hoàng tử làm chỗ dựa. Còn có một bằng hữu thần bí, thế nhưng đưa tặng thiên tàm y trân bảo hiếm có như vậy.
Hiện tại ở trong mắt mọi người, địa vị của Lạc Khuynh Hoàng đã muốn cao hơn cả Quân Ngữ Yên. Quân Ngữ Yên tuy rằng là công chúa, địa vị tôn quý, nhưng dù sao cũng không có thực quyền. Mà Lạc Khuynh Hoàng không chỉ có địa vị tôn quý , còn có Quân Khuynh Vũ làm chỗ dựa, cũng có một bằng hữu thần bí như thế.
“Ngữ Yên tỷ tỷ mất mặt đi, có mắt như mù a!” Một thanh âm nghịch ngợm đáng yêu vang lên, bộ dạng thủy linh vô cùng, là một tiểu cô nương thoạt nhìn chưa quá mười tuổi hướng quân Ngữ Yên nói.
Sắc mặt Quân Ngữ Yên lập tức trở nên xanh mét, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt mọi người nhìn nàng đều hàm chứa xem thường, không khỏi tức giận, nhưng lại không thể phát tác . Những câu nói của Lạc Khuynh Hoàng đều dịu dàng động lòng người, nếu nàng lấy khí thế bức người, chỉ càng thêm mất mặt.
Bất quá nàng chỉ muốn sửa trị Lạc Khuynh Hoàng một phen, nào biết đâu rằng lại tự làm mất mặt chính mình . Mới vừa rồi nàng châm chọc quần áo của Lạc Khuynh Hoàng , thật không ngờ lại đúng là do thiên tàm ti sở chế , thành ra nàng lại là kẻ không có kiến thức.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Quân Ngữ Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia một cái , nàng ở trước mặt Lạc Khuynh Hoàng bị tức giận không ít đâu, cư nhiên Liễu Cẩn Nguyệt còn trước mặt mọi người nói ra, bảo nàng như thế nào ở chỗ này nữa.
Liễu Cẩn Nguyệt chính là tiểu nữ nhi của thừa tướng Liễu Viễn Chinh , bất quá chỉ mới chín tuổi, vẫn còn rất hồn nhiên ngây ngô, hơn nữa huynh trưởng cùng tỷ tỷ lại đều là người hết sức ôn nhu nho nhã , thuở nhỏ nhận hết yêu thương, tính tình cũng có chút kiêu căng, không sợ trời không sợ đất nói , “Ngữ Yên tỷ tỷ thẹn quá thành giận thôi!”
Dứt lời còn làm cái mặt quỷ. Quân Ngữ Yên cơ hồ bị Lạc Cẩn Nguyệt chọc tức đến muốn ngất xỉu, đang định nói lại, lại nghe một thanh âm vô cùng ôn nhuận nói, “Cẩn Nguyệt không thể vô lễ.”
Lạc Khuynh Hoàng theo thanh âm nhìn lại. Người tới mặc một thân cẩm y màu tím, sợi tóc đên như mực buộc lên cao, quả nhiên là phong thái kỳ tú, thanh nhã vô song. Ngũ quan cũng là thanh tú tuyệt luân, một đôi con ngươi giống như sương mù ngoài trời , bao hàm cảm giác vô cùng thần bí .
Liễu Cẩn Nguyệt nhìn thấy người tới, thè lưỡi, liền ngoan ngoãn không nói, hiển nhiên rất là nghe người nọ . Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn lại, phong độ nhẹ nhàng tao nhã, đó là công tử Tư Triệt, trưởng tử thừa tướng , Liễu Tư Triệt sao?
“Bách hoa thịnh yến sẽ bắt đầu, thỉnh các vị sang bên kia ngồi xuống đi.” con ngươi Liễu Tư Triệt thản nhiên đảo qua mặt Lạc Khuynh Hoàng , mâu quang chợt lóe lên ánh sáng , bất động thanh sắc đảo qua, tao nhã nói.
Quân Ngữ Yên nghe xong, sắc mặt mới thoáng tốt hơn một chút. Lạc Khuynh Hoàng cũng là nhẹ nhàng cười, nói, “Vậy chúng ta đi thôi.”
Nàng vô tình cùng quân Ngữ Yên kết thù kết oán, bất quá mượn việc này lập uy tín, khiến bọn họ biết điều, Lạc Khuynh Hoàng nàng không phải là nhân vật dễ khi dễ. Trừ việc đó ra, cũng là cấp cho những người đó một cái tín hiệu, Lạc Khuynh Hoàng nàng , là đối tượng có thể hợp tác .
Muốn đối phó Quân Kiền Linh, muốn bảo đảm an toàn của mình cùng ca ca, nàng phải tìm kiếm một đối tượng cường đại để hợp tác. Thái tử. Tứ hoàng tử. Thất hoàng tử. Trưởng tử Thừa tướng . Nàngnên lựa chọn cùng người nào hợp tác ?
Mọi người nghe thấy lời nói của Lạc Khuynh Hoàng , đều lộ ra một chút tán thưởng, tán thưởng Lạc Khuynh Hoàng hiểu thời thế, ánh mắt nhìn Quân Ngữ Yên lại càng thêm khinh thường, có rất nhiều quan gia tiểu thư đã muốn vây quanh bên người Lạc Khuynh Hoàng phụ họa nói, “Khuynh Hoàng muội muội, chúng ta cùng đi thôi!”
Nhìn phản ứng của mọi người , sắc mặt Lạc Khuynh Quốc ủ rũ giống như cà héo , rất là khó coi, hận không thể xông lên đem Lạc Khuynh Hoàng dập nát. sắc mặt Lạc Khuynh Thành không có gì biến hóa, chính là mâu trung nhanh chóng lướt qua một tia ghen ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook