Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
-
Chương 35
Nghĩ là làm. Lập Hạ đem ý tưởng của mình nói một lần cho hai người bạn, trong quá trình còn phải giải đáp hàng loạt cậu hỏi của hai bé ngoan hiếu kỳ. Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ nghe đến hai mắt tỏa sáng, đồ tốt như vậy sao trước kia không có ai nghĩ tới chứ. Mạc Lâm Đạt ở một bên hô to nói cậu ta muốn làm một đôi đẹp nhất để đi, Tô Bỉ bên kia đã sốt ruột mà bận bịu đi bới da thú trong tủ ra, rất có tư thế lập tức sẽ làm được giày.
Lập Hạ vội vàng gọi cậu ta lại, còn có một chuyện muốn nói, Tô Bỉ đang nhấc chân vào buồng trong lập tức chuyển thân vui vẻ vòng trở lại. Phải biết rằng đồ vật Lập Hạ miêu tả ra chắc chắn là những thứ tốt, lần nào Lập Hạ làm ra thứ gì không phải người người đều muốn đoạt sao. Ý tưởng làm ra giày đã rất kinh người rồi, lại còn có thứ tốt nữa, vậy cậu nhất định phải biết đến trước tiên. Nghĩ tới đây Tô Bỉ cũng không nóng nảy đi lấy da thú nữa.
Nhấp một ngụm nước được bày trên mặt bàn, Lập Hạ mới cảm thấy cổ họng của mình dịu đi chút. Một hơi nói nhiều lời như vậy khiến yết hầu khô lợi hại. Nhìn hai người đối diện treo đôi mắt tràn đầy tò mò, Lập Hạ mới không nhanh không chậm nói. “Tô Bỉ, ta lần này tới còn muốn nhờ ngươi làm giúp quần áo cho một nhà ba người của ta, Hoắc Khắc Lợi mang đến một ít vải bông cho ta, ta nghĩ chỗ đó vừa vặn làm đủ mỗi người một bộ. Mặt khác, không phải tuyết quý nhanh đến rồi sao, ta đối với quần áo của chúng ta có một vài ý tưởng.”
Tô Bỉ đã sớm biết rõ Lập Hạ sẽ không làm được quần áo, hơn nửa năm này quần áo rách hay bục chỉ đều là tìm đến cậu may vá lại đó, vì thế không ít lần lấy việc này ra chế nhạo Lập Hạ. Lập Hạ tìm cậu cắt may giúp quần áo cậu cũng đã sớm nghĩ tới rồi. Vốn cậu từ sớm đã định giúp làm hộ, định cho đối phương một cái kinh hỉ, không nghĩ tới người ta lại trực tiếp đến nhờ vả cậu. Cho nên Tô Bỉ cũng không già mồm cãi láo, một ngụm đồng ý luôn. Ngoại trừ làm quần áo, Tô Bỉ ngược lại đối ‘ý tưởng’ được đề cập tới ở phần sau cảm thấy rất hứng thú.
Mạc Lâm Đạt cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những ý tưởng của Lập Hạ. Muốn nói ai chịu cảnh gian nan nhất trong mùa tuyết rơi, thì đó chính là y sư cậu đây. Số lượng thú nhân giống cái sinh bệnh trong tuyết quý những năm qua cũng không ít, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất xếp sau những lần bị đàn thú tập kích. Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời cậu còn phải chạy lần lượt từng nhà từng nhà một, mỗi lần từ bên ngoài trở về nhà đều có thể lạnh mất nửa cái mạng cậu. Nếu Lập Hạ thật có chủ ý tốt gì, vậy năm nay nhất định cậu có thể trải qua thoải mái không ít. Nghĩ tới đây nôn nóng nói chêm vào. “Lập Hạ, ngươi có ý kiến hay gì? Nói một chút coi.”
“Hắc hắc, mùa tuyết rơi rất lạnh a, Mạc Lâm Đạt, ngươi định lúc nào sẽ kết đôi với Ba Khắc? Nhanh kết đôi để tuyết quý có người ủ chân cho ngươi chứ.” Lập Hạ trêu ghẹo nói, chuyện kết đôi của Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ khiến Lập Hạ rất coi trọng đấy, Tô Bỉ cùng Ngõa Cách đều lẫn nhau hữu tình thì tất nhiên không phải nhiều lời; tiểu tử Ba Khắc kia rất cấp thiết mọi người đều có thể thấy, còn bí mật tìm đến Lập Hạ hỗ trợ tác hợp nữa, ngược lại Mạc Lâm Đạt, cũng thích đối phương lại hết lần này tới lần khác ngạo kiều treo khẩu vị người ta. Theo Lập Hạ xem ra, Mạc Lâm Đạt không phải một tên ngạo kiều thụ sao. Hiện tại Lập Hạ còn phải nhờ vả Tô Bỉ làm quần áo cho cậu, nên chỉ có thể lấy Mạc Lâm Đạt làm trò cười. Lập Hạ chưa từng trải qua mùa đông ở đại lục A Nhĩ, không chính thức biết được nhiệt độ sẽ lạnh đến mức nào. Nhưng có biện pháp bảo vệ vẹn toàn vẫn là tốt nhất, nhìn Mạc Lâm Đạt mặt đỏ rực một bộ xắn tay áo muốn nhào lên cắn cậu mấy khối thịt, Lập Hạ cũng không trêu chọc cậu ta nữa, tiếp tục nói chính sự. Vui đùa phải thấy tốt liền thu, cậu cũng không muốn hưởng mấy bát canh tiêu chảy Mạc Lâm Đạt chiêu đãi.
“Ta nghĩ như này. Ngươi xem, bình thường chúng ta chỉ mặc váy da thú, đi trên đường lúc nào cũng hở ra. Nếu như chúng ta có thể làm ra hai cái ống quần, bên trên lại mặc áo có ống tay, vậy chẳng phải sẽ ấm áp hơn nhiều sao. Đương nhiên, ta cũng chỉ đưa ra ý tưởng cho các ngươi, cụ thể thực hiện như thế nào phải dựa vào các ngươi, dù sao ta cũng không biết may quần áo.” Lập Hạ nói xong sợ bọn họ nghe không hiểu, vì vậy dùng ngón tay dính chút nước bên trong bát gỗ vẽ lên mặt bàn.
Mạc Lâm Đạt nghe Lập Hạ nói xong suy nghĩ một chút liền vẻ mặt kinh hỉ vỗ tay bảo tuyệt. Mùa tuyết rơi những năm qua, đại đa số giống cái đều làm ổ trên giường trong nhà mình, đắp chăn da thú suốt ba tháng không chịu ra ngoài. Vì gió tuyết bên ngoài rất lớn, mặc dù trong phòng cũng là ẩm ướt âm u, nhưng cho dù là ai cũng không muốn mạo hiểm tổn thương do giá rét, thậm chí là chết cóng mà đi ra bên ngoài. Điều này cũng khiến giống đực khổ cực, không chỉ phải thỉnh thoảng ứng phó với đàn thú đột kích, còn muốn bận việc trong nhà ngoài nhà, tuy đa số thú nhân tại tuyết quý sẽ biến thân thành hình thú, nhưng cũng không thể chịu được đông lạnh. Cho nên thường thì giống đực sẽ sinh bệnh trước, giống cái không cách nào tránh thoát đồng thời bị nhiễm. Nếu như dựa theo ý tưởng của Lập Hạ dùng quần áo bao trùm toàn thân, như vậy không nói tới đi ra bên ngoài, chỉ cần ở trong phòng cũng có thể xuống giường đi lại một chút, thuận tiện giúp đỡ nấu cơm cái gì.
Đối với Tô Bỉ người chuyên làm quần áo mà nói, thì chuyện này cũng không khó. Nghe xong những lời của Lập Hạ, nhìn nhìn hình vẽ người tí hon mặc quần áo giản dị nhưng rõ ràng trên mặt bàn kia, lòng liền tràn đầy vui mừng, không keo kiệt chút nào mở miệng khích lệ. “Lập Hạ quả thực quá thông minh!”
Nghe Tô Bỉ khích lệ, Lập Hạ nhịn không được đỏ mặt. Đây cũng không phải trí tuệ của cậu, quần áo mặc từ nhỏ đến lớn, này chỉ có thể nói là đúng thời cơ mà thôi. Chuyện hàng đầu để trải qua mùa đông chính là giữ ấm, ngay sau đó Lập Hạ đem ý tưởng áo lông truyền thụ lại một phen cho bọn họ.
“Không phải gần đây trong bộ lạc có rất nhiều còn mồi sao, ta nhìn thấy các loài chim cũng rất nhiều, chúng ta có thể đem những lông vũ này thu thập lại, quần áo sẽ làm thành hai lớp, đem lông vũ nhét vào giữa hai lớp quần áo, mặt áp vào thân thể kia sẽ dùng da Cự Giác Lộc, quần áo làm như vậy lúc mặc sẽ vừa thoải mái lại ấm cúng. Đúng rồi, thời điểm cho lông vào nhớ phải đem quần áo khâu thành những ô nhỏ, như vậy lông vũ bên trong mới không loạn di chuyển.”
Lập Hạ nghĩ tới con mồi đợt này săn bắn nhiều, lúc trước cậu đi nhìn nhìn phòng trữ đồ trên quảng trường, đều thấy sắp phóng đầy một gian phòng rồi. Ngoại trừ đám thực phẩm toàn bộ lạc để chung đấy, mỗi nhà đều được phân tới rất nhiều, hơn nữa số lượng phân phối này vẫn còn tiếp tục gia tăng. Trong bộ lạc, ngoại trừ thú nhân săn bắn ra, còn có một bộ phận giống cái tại phòng trữ đồ xử lý đồ ăn. Tuyết quý nhanh chóng tới, nhưng đến cùng thì hiện nay vẫn còn là mùa khô sau, nếu như đồ ăn không được ướp muối, thì chắc chắn thú nhân vừa săn bắn, đồ ăn cùng lúc bị hỏng rồi, sẽ khiến uổng phí mất rất nhiều công sức. Lập Hạ cũng chú ý tới, chỉ riêng những lông vũ các loài chim kia, sau khi xử lý qua chồng chất một chỗ cũng đủ làm ra vài kiện áo lông.
“Kỳ thật ngoài lông ra, thứ lót ấm tốt nhất là sợi trắng của cây hoa trắng. Có loại hoa trắng cùng vải bông kia, ngoại trừ quần áo, chúng ta còn có thể làm đệm, chăn, những thứ này đắp lên người mới ấm áp.” Nói đến đây Lập Hạ thở dài một hơi, trước kia muốn loại chăn đệm gì trên đường lại không có bán chứ, tơ tằm này lông vũ này lông cừu này, đến nơi đây lại chỉ có thể dùng da thú đắp. Phương pháp xử lý dù có cẩn thận thế nào cũng không đạt tới trình độ tay nghề thuộc da hiện đại, không phải có mùi lạ thì chính là đắp trên người không mềm mại, quan trọng nhất vẫn là rụng lông sản sinh sâu bọ. Có đôi khi đem chăn da thú quần áo da thú mang ra giặt rửa phơi nắng, dùng tay đập hai phát cũng có thể rơi xuống một đám lông, thật khiến người cực kỳ phiền chán. Tại thời điểm đó Lập Hạ thậm chí nghĩ, trẻ nhỏ cả ngày đắp chăn như vậy mà ngủ, thỉnh thoảng động đậy lại khiến một đám bụi bặm cùng lông nhỏ bay lên, nhất định sẽ khiến chúng mắc bệnh đường hô hấp hoặc bệnh ho dị ứng. Cũng may hiện tại bộ lạc Hùng tộc có bông, dù thế nào đi nữa sang năm nhất định phải đem phương pháp gieo trồng bông đổi trở về.
“Nghe ngươi nói như vậy ta đối với cây hoa trắng lại tăng thêm không ít kỳ vọng a, đợi sang năm bộ lạc chúng ta trồng cây hoa trắng, ta cũng muốn làm chăm đệm gì gì mà ngươi nói kia, chỉ dùng tay sờ lên tấm vải bông này thôi cũng biết nó sẽ mềm mại cỡ nào rồi.” Mạc Lâm Đạt dùng tay khẽ vuốt vải bông Lập Hạ mang tới, còn cầm lên cọ vào mặt. Xúc cảm mềm mịn từ da mặt truyền đến khiến cậu ta yêu thích không nỡ buông tay.
Lập Hạ nhìn bộ dáng của cậu ta không khỏi có chút buồn cười, ngẫm lại buổi sáng cùng Ân Tư Đặc nói qua hôm nay không thể về ăn cơm được, lại để Ân Tư Đặc mang theo đứa nhỏ tự mình giải quyết liền không trì hoãn thêm nữa, kêu gọi Tô Bỉ và Mạc Lâm Đạt bắt tay vào nghiên cứu, chế tạo đồ vật mới. Phải biết, giày cùng quần áo càng nhanh làm ra càng sớm có thể phổ cập trong bộ lạc.
Ba người phân công hợp tác, Tô Bỉ phụ trách may quần áo, Mạc Lâm Đạt chạy tới phòng trữ đồ trên quảng trường chọn lọc lông, những thứ này thu thập về còn muốn đi rửa sạch, lông dính máu hoặc thứ bẩn thỉu nói không chừng chứa bao nhiêu là vi khuẩn đấy, Lập Hạ cũng không dám lấy chúng dùng. Bản thân Lập Hạ thì lấy chút da thú ngồi xổm trong phòng bếp một bên đun hồ dán một bên nấu cơm cho ba người, đế nhưng phải làm mất vài ngày, trước xử lý tốt lót giày đã. Về phần ngay cả quần áo rách chính mình cũng không khâu thì Lập Hạ làm sao có thể khâu giày, Lập Hạ nói, cậu chỉ làm chỉ đạo kỹ thuật, cụ thể thực hành ra sao còn cần nhờ tới cấp dưới của cậu – ‘cu li’ Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt.
Mượn khoảng thời gian nhàn rỗi trong quá trình nấu cơm, Lập Hạ làm tốt lót giày, Mạc Lâm Đạt cũng lấy thật nhiều lông trở về, ngồi xổm bên giếng nước rửa sạch. Tô Bỉ không hổ là một hảo thủ làm quần áo, chỉ dựa vào một hồi Lập Hạ giải thích cùng hình vẽ trên mặt bàn đã sớm khô cạn mà biến mất, tại trên người ướm thử nhiều lần, cuối cùng để cho cậu ta mân mê ra một hàng mẫu thí nghiệm đầu tiên, quần vừa làm ra được bộ dáng liền lập tức mặc lên người chuyển động trước mặt Lập Hạ. Cho dù ở hiện đại Lập Hạ cũng chỉ biết mặt trước quần so mặt sau quần phải ngắn hơn một khoảng thôi, đối Tô Bỉ trong đoạn thời gian ngắn như vậy đã có thể lý giải cũng như làm ra quần thì ôm rất lớn cảm khái cùng hứng thú. Về việc Tô Bỉ khoe khoang cũng vui vẻ mà tiếp nhận, vội vàng thả bó củi trên tay xuống, chỉ huy Tô Bỉ xoay một vòng tại chỗ cho cậu xem.
Tô Bỉ làm cái quần này ra bởi vì là vật thí nghiệm, nên dùng da thú Độc Giác Long thô ráp nhất, mặc lên người vừa rộng thùng thình lại cứng rắn, ống quần không chỉ rộng hẹp không đồng nhất mà ngay cả độ dài cũng cái dài cái ngắn. Bởi vì không có bản lĩnh cắt may chuyên nghiệp tại hiện đại, nên cái quần này có chút tương tự với quần bông đời cũ những niên đại ba mươi, bốn mươi, không mặc gì chỉ mặc độc quần ngoài gì kia, chỉ vẻn vẹn dùng một cái dây rút lồng vào cạp quần buộc chắc. Bất quá cho dù có như vậy cũng không sao cả, đối với thú nhân hiện tại chỉ biết mặc váy da thú trống rỗng ra trận, quần như này quả thực có thể được xưng thần kỳ.
Mạc Lâm Đạt quay đầu lại chứng kiến cảnh tượng bên kia, lông cũng không thèm rửa riếc gì nữa, hai tay ướt sũng vui sướng chạy lại đây muốn đoạt lấy mặc thử. Sau khi Tô Bỉ đưa cho cậu ta, cậu ta liền mặc một cái quần ngắn dài không thích hợp như vậy điên chạy trong sân, cứ việc vừa chạy vừa dùng tay túm cạp quần phòng ngừa tuột xuống, nhưng xem gương mặt mừng rỡ cùng tiếng cười to liên tiếp vẫn có thể biểu đạt ra tại giờ khắc này, tâm tình của cậu vui sướng tới bực nào.
Từ khi xuyên việt tới nay Lập Hạ chưa từng mặc qua quần, cho dù cái này là vật thí nghiệm có thô ráp cỡ nào cũng không đỡ nổi từng trận kích động không thể bị dập tắt trong lòng cậu lúc này, tại Mạc Lâm Đạt chạy nhảy đến vòng thứ ba, vẫn là từ trên người cậu ta tụt quần xuống mặc lên người mình. Tuy thô sơ một chút, nhưng bởi vì không có thắt lưng cùng hạn chế độ dài eo, cho nên dù là ngồi xuống hay nhấc chân lên đều cực kỳ thoải mái. Quay đầu lại, Lập Hạ từ trong mắt tỏa sáng như chó sói của hai người khác đang nhìn chằm chằm quần da thú trên tay, đều có thể phát hiện ra cùng một ý truyền đạt tới. Đó chính là: chờ mong.
Lập Hạ vội vàng gọi cậu ta lại, còn có một chuyện muốn nói, Tô Bỉ đang nhấc chân vào buồng trong lập tức chuyển thân vui vẻ vòng trở lại. Phải biết rằng đồ vật Lập Hạ miêu tả ra chắc chắn là những thứ tốt, lần nào Lập Hạ làm ra thứ gì không phải người người đều muốn đoạt sao. Ý tưởng làm ra giày đã rất kinh người rồi, lại còn có thứ tốt nữa, vậy cậu nhất định phải biết đến trước tiên. Nghĩ tới đây Tô Bỉ cũng không nóng nảy đi lấy da thú nữa.
Nhấp một ngụm nước được bày trên mặt bàn, Lập Hạ mới cảm thấy cổ họng của mình dịu đi chút. Một hơi nói nhiều lời như vậy khiến yết hầu khô lợi hại. Nhìn hai người đối diện treo đôi mắt tràn đầy tò mò, Lập Hạ mới không nhanh không chậm nói. “Tô Bỉ, ta lần này tới còn muốn nhờ ngươi làm giúp quần áo cho một nhà ba người của ta, Hoắc Khắc Lợi mang đến một ít vải bông cho ta, ta nghĩ chỗ đó vừa vặn làm đủ mỗi người một bộ. Mặt khác, không phải tuyết quý nhanh đến rồi sao, ta đối với quần áo của chúng ta có một vài ý tưởng.”
Tô Bỉ đã sớm biết rõ Lập Hạ sẽ không làm được quần áo, hơn nửa năm này quần áo rách hay bục chỉ đều là tìm đến cậu may vá lại đó, vì thế không ít lần lấy việc này ra chế nhạo Lập Hạ. Lập Hạ tìm cậu cắt may giúp quần áo cậu cũng đã sớm nghĩ tới rồi. Vốn cậu từ sớm đã định giúp làm hộ, định cho đối phương một cái kinh hỉ, không nghĩ tới người ta lại trực tiếp đến nhờ vả cậu. Cho nên Tô Bỉ cũng không già mồm cãi láo, một ngụm đồng ý luôn. Ngoại trừ làm quần áo, Tô Bỉ ngược lại đối ‘ý tưởng’ được đề cập tới ở phần sau cảm thấy rất hứng thú.
Mạc Lâm Đạt cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những ý tưởng của Lập Hạ. Muốn nói ai chịu cảnh gian nan nhất trong mùa tuyết rơi, thì đó chính là y sư cậu đây. Số lượng thú nhân giống cái sinh bệnh trong tuyết quý những năm qua cũng không ít, đây cũng là thời điểm bận rộn nhất xếp sau những lần bị đàn thú tập kích. Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời cậu còn phải chạy lần lượt từng nhà từng nhà một, mỗi lần từ bên ngoài trở về nhà đều có thể lạnh mất nửa cái mạng cậu. Nếu Lập Hạ thật có chủ ý tốt gì, vậy năm nay nhất định cậu có thể trải qua thoải mái không ít. Nghĩ tới đây nôn nóng nói chêm vào. “Lập Hạ, ngươi có ý kiến hay gì? Nói một chút coi.”
“Hắc hắc, mùa tuyết rơi rất lạnh a, Mạc Lâm Đạt, ngươi định lúc nào sẽ kết đôi với Ba Khắc? Nhanh kết đôi để tuyết quý có người ủ chân cho ngươi chứ.” Lập Hạ trêu ghẹo nói, chuyện kết đôi của Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ khiến Lập Hạ rất coi trọng đấy, Tô Bỉ cùng Ngõa Cách đều lẫn nhau hữu tình thì tất nhiên không phải nhiều lời; tiểu tử Ba Khắc kia rất cấp thiết mọi người đều có thể thấy, còn bí mật tìm đến Lập Hạ hỗ trợ tác hợp nữa, ngược lại Mạc Lâm Đạt, cũng thích đối phương lại hết lần này tới lần khác ngạo kiều treo khẩu vị người ta. Theo Lập Hạ xem ra, Mạc Lâm Đạt không phải một tên ngạo kiều thụ sao. Hiện tại Lập Hạ còn phải nhờ vả Tô Bỉ làm quần áo cho cậu, nên chỉ có thể lấy Mạc Lâm Đạt làm trò cười. Lập Hạ chưa từng trải qua mùa đông ở đại lục A Nhĩ, không chính thức biết được nhiệt độ sẽ lạnh đến mức nào. Nhưng có biện pháp bảo vệ vẹn toàn vẫn là tốt nhất, nhìn Mạc Lâm Đạt mặt đỏ rực một bộ xắn tay áo muốn nhào lên cắn cậu mấy khối thịt, Lập Hạ cũng không trêu chọc cậu ta nữa, tiếp tục nói chính sự. Vui đùa phải thấy tốt liền thu, cậu cũng không muốn hưởng mấy bát canh tiêu chảy Mạc Lâm Đạt chiêu đãi.
“Ta nghĩ như này. Ngươi xem, bình thường chúng ta chỉ mặc váy da thú, đi trên đường lúc nào cũng hở ra. Nếu như chúng ta có thể làm ra hai cái ống quần, bên trên lại mặc áo có ống tay, vậy chẳng phải sẽ ấm áp hơn nhiều sao. Đương nhiên, ta cũng chỉ đưa ra ý tưởng cho các ngươi, cụ thể thực hiện như thế nào phải dựa vào các ngươi, dù sao ta cũng không biết may quần áo.” Lập Hạ nói xong sợ bọn họ nghe không hiểu, vì vậy dùng ngón tay dính chút nước bên trong bát gỗ vẽ lên mặt bàn.
Mạc Lâm Đạt nghe Lập Hạ nói xong suy nghĩ một chút liền vẻ mặt kinh hỉ vỗ tay bảo tuyệt. Mùa tuyết rơi những năm qua, đại đa số giống cái đều làm ổ trên giường trong nhà mình, đắp chăn da thú suốt ba tháng không chịu ra ngoài. Vì gió tuyết bên ngoài rất lớn, mặc dù trong phòng cũng là ẩm ướt âm u, nhưng cho dù là ai cũng không muốn mạo hiểm tổn thương do giá rét, thậm chí là chết cóng mà đi ra bên ngoài. Điều này cũng khiến giống đực khổ cực, không chỉ phải thỉnh thoảng ứng phó với đàn thú đột kích, còn muốn bận việc trong nhà ngoài nhà, tuy đa số thú nhân tại tuyết quý sẽ biến thân thành hình thú, nhưng cũng không thể chịu được đông lạnh. Cho nên thường thì giống đực sẽ sinh bệnh trước, giống cái không cách nào tránh thoát đồng thời bị nhiễm. Nếu như dựa theo ý tưởng của Lập Hạ dùng quần áo bao trùm toàn thân, như vậy không nói tới đi ra bên ngoài, chỉ cần ở trong phòng cũng có thể xuống giường đi lại một chút, thuận tiện giúp đỡ nấu cơm cái gì.
Đối với Tô Bỉ người chuyên làm quần áo mà nói, thì chuyện này cũng không khó. Nghe xong những lời của Lập Hạ, nhìn nhìn hình vẽ người tí hon mặc quần áo giản dị nhưng rõ ràng trên mặt bàn kia, lòng liền tràn đầy vui mừng, không keo kiệt chút nào mở miệng khích lệ. “Lập Hạ quả thực quá thông minh!”
Nghe Tô Bỉ khích lệ, Lập Hạ nhịn không được đỏ mặt. Đây cũng không phải trí tuệ của cậu, quần áo mặc từ nhỏ đến lớn, này chỉ có thể nói là đúng thời cơ mà thôi. Chuyện hàng đầu để trải qua mùa đông chính là giữ ấm, ngay sau đó Lập Hạ đem ý tưởng áo lông truyền thụ lại một phen cho bọn họ.
“Không phải gần đây trong bộ lạc có rất nhiều còn mồi sao, ta nhìn thấy các loài chim cũng rất nhiều, chúng ta có thể đem những lông vũ này thu thập lại, quần áo sẽ làm thành hai lớp, đem lông vũ nhét vào giữa hai lớp quần áo, mặt áp vào thân thể kia sẽ dùng da Cự Giác Lộc, quần áo làm như vậy lúc mặc sẽ vừa thoải mái lại ấm cúng. Đúng rồi, thời điểm cho lông vào nhớ phải đem quần áo khâu thành những ô nhỏ, như vậy lông vũ bên trong mới không loạn di chuyển.”
Lập Hạ nghĩ tới con mồi đợt này săn bắn nhiều, lúc trước cậu đi nhìn nhìn phòng trữ đồ trên quảng trường, đều thấy sắp phóng đầy một gian phòng rồi. Ngoại trừ đám thực phẩm toàn bộ lạc để chung đấy, mỗi nhà đều được phân tới rất nhiều, hơn nữa số lượng phân phối này vẫn còn tiếp tục gia tăng. Trong bộ lạc, ngoại trừ thú nhân săn bắn ra, còn có một bộ phận giống cái tại phòng trữ đồ xử lý đồ ăn. Tuyết quý nhanh chóng tới, nhưng đến cùng thì hiện nay vẫn còn là mùa khô sau, nếu như đồ ăn không được ướp muối, thì chắc chắn thú nhân vừa săn bắn, đồ ăn cùng lúc bị hỏng rồi, sẽ khiến uổng phí mất rất nhiều công sức. Lập Hạ cũng chú ý tới, chỉ riêng những lông vũ các loài chim kia, sau khi xử lý qua chồng chất một chỗ cũng đủ làm ra vài kiện áo lông.
“Kỳ thật ngoài lông ra, thứ lót ấm tốt nhất là sợi trắng của cây hoa trắng. Có loại hoa trắng cùng vải bông kia, ngoại trừ quần áo, chúng ta còn có thể làm đệm, chăn, những thứ này đắp lên người mới ấm áp.” Nói đến đây Lập Hạ thở dài một hơi, trước kia muốn loại chăn đệm gì trên đường lại không có bán chứ, tơ tằm này lông vũ này lông cừu này, đến nơi đây lại chỉ có thể dùng da thú đắp. Phương pháp xử lý dù có cẩn thận thế nào cũng không đạt tới trình độ tay nghề thuộc da hiện đại, không phải có mùi lạ thì chính là đắp trên người không mềm mại, quan trọng nhất vẫn là rụng lông sản sinh sâu bọ. Có đôi khi đem chăn da thú quần áo da thú mang ra giặt rửa phơi nắng, dùng tay đập hai phát cũng có thể rơi xuống một đám lông, thật khiến người cực kỳ phiền chán. Tại thời điểm đó Lập Hạ thậm chí nghĩ, trẻ nhỏ cả ngày đắp chăn như vậy mà ngủ, thỉnh thoảng động đậy lại khiến một đám bụi bặm cùng lông nhỏ bay lên, nhất định sẽ khiến chúng mắc bệnh đường hô hấp hoặc bệnh ho dị ứng. Cũng may hiện tại bộ lạc Hùng tộc có bông, dù thế nào đi nữa sang năm nhất định phải đem phương pháp gieo trồng bông đổi trở về.
“Nghe ngươi nói như vậy ta đối với cây hoa trắng lại tăng thêm không ít kỳ vọng a, đợi sang năm bộ lạc chúng ta trồng cây hoa trắng, ta cũng muốn làm chăm đệm gì gì mà ngươi nói kia, chỉ dùng tay sờ lên tấm vải bông này thôi cũng biết nó sẽ mềm mại cỡ nào rồi.” Mạc Lâm Đạt dùng tay khẽ vuốt vải bông Lập Hạ mang tới, còn cầm lên cọ vào mặt. Xúc cảm mềm mịn từ da mặt truyền đến khiến cậu ta yêu thích không nỡ buông tay.
Lập Hạ nhìn bộ dáng của cậu ta không khỏi có chút buồn cười, ngẫm lại buổi sáng cùng Ân Tư Đặc nói qua hôm nay không thể về ăn cơm được, lại để Ân Tư Đặc mang theo đứa nhỏ tự mình giải quyết liền không trì hoãn thêm nữa, kêu gọi Tô Bỉ và Mạc Lâm Đạt bắt tay vào nghiên cứu, chế tạo đồ vật mới. Phải biết, giày cùng quần áo càng nhanh làm ra càng sớm có thể phổ cập trong bộ lạc.
Ba người phân công hợp tác, Tô Bỉ phụ trách may quần áo, Mạc Lâm Đạt chạy tới phòng trữ đồ trên quảng trường chọn lọc lông, những thứ này thu thập về còn muốn đi rửa sạch, lông dính máu hoặc thứ bẩn thỉu nói không chừng chứa bao nhiêu là vi khuẩn đấy, Lập Hạ cũng không dám lấy chúng dùng. Bản thân Lập Hạ thì lấy chút da thú ngồi xổm trong phòng bếp một bên đun hồ dán một bên nấu cơm cho ba người, đế nhưng phải làm mất vài ngày, trước xử lý tốt lót giày đã. Về phần ngay cả quần áo rách chính mình cũng không khâu thì Lập Hạ làm sao có thể khâu giày, Lập Hạ nói, cậu chỉ làm chỉ đạo kỹ thuật, cụ thể thực hành ra sao còn cần nhờ tới cấp dưới của cậu – ‘cu li’ Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt.
Mượn khoảng thời gian nhàn rỗi trong quá trình nấu cơm, Lập Hạ làm tốt lót giày, Mạc Lâm Đạt cũng lấy thật nhiều lông trở về, ngồi xổm bên giếng nước rửa sạch. Tô Bỉ không hổ là một hảo thủ làm quần áo, chỉ dựa vào một hồi Lập Hạ giải thích cùng hình vẽ trên mặt bàn đã sớm khô cạn mà biến mất, tại trên người ướm thử nhiều lần, cuối cùng để cho cậu ta mân mê ra một hàng mẫu thí nghiệm đầu tiên, quần vừa làm ra được bộ dáng liền lập tức mặc lên người chuyển động trước mặt Lập Hạ. Cho dù ở hiện đại Lập Hạ cũng chỉ biết mặt trước quần so mặt sau quần phải ngắn hơn một khoảng thôi, đối Tô Bỉ trong đoạn thời gian ngắn như vậy đã có thể lý giải cũng như làm ra quần thì ôm rất lớn cảm khái cùng hứng thú. Về việc Tô Bỉ khoe khoang cũng vui vẻ mà tiếp nhận, vội vàng thả bó củi trên tay xuống, chỉ huy Tô Bỉ xoay một vòng tại chỗ cho cậu xem.
Tô Bỉ làm cái quần này ra bởi vì là vật thí nghiệm, nên dùng da thú Độc Giác Long thô ráp nhất, mặc lên người vừa rộng thùng thình lại cứng rắn, ống quần không chỉ rộng hẹp không đồng nhất mà ngay cả độ dài cũng cái dài cái ngắn. Bởi vì không có bản lĩnh cắt may chuyên nghiệp tại hiện đại, nên cái quần này có chút tương tự với quần bông đời cũ những niên đại ba mươi, bốn mươi, không mặc gì chỉ mặc độc quần ngoài gì kia, chỉ vẻn vẹn dùng một cái dây rút lồng vào cạp quần buộc chắc. Bất quá cho dù có như vậy cũng không sao cả, đối với thú nhân hiện tại chỉ biết mặc váy da thú trống rỗng ra trận, quần như này quả thực có thể được xưng thần kỳ.
Mạc Lâm Đạt quay đầu lại chứng kiến cảnh tượng bên kia, lông cũng không thèm rửa riếc gì nữa, hai tay ướt sũng vui sướng chạy lại đây muốn đoạt lấy mặc thử. Sau khi Tô Bỉ đưa cho cậu ta, cậu ta liền mặc một cái quần ngắn dài không thích hợp như vậy điên chạy trong sân, cứ việc vừa chạy vừa dùng tay túm cạp quần phòng ngừa tuột xuống, nhưng xem gương mặt mừng rỡ cùng tiếng cười to liên tiếp vẫn có thể biểu đạt ra tại giờ khắc này, tâm tình của cậu vui sướng tới bực nào.
Từ khi xuyên việt tới nay Lập Hạ chưa từng mặc qua quần, cho dù cái này là vật thí nghiệm có thô ráp cỡ nào cũng không đỡ nổi từng trận kích động không thể bị dập tắt trong lòng cậu lúc này, tại Mạc Lâm Đạt chạy nhảy đến vòng thứ ba, vẫn là từ trên người cậu ta tụt quần xuống mặc lên người mình. Tuy thô sơ một chút, nhưng bởi vì không có thắt lưng cùng hạn chế độ dài eo, cho nên dù là ngồi xuống hay nhấc chân lên đều cực kỳ thoải mái. Quay đầu lại, Lập Hạ từ trong mắt tỏa sáng như chó sói của hai người khác đang nhìn chằm chằm quần da thú trên tay, đều có thể phát hiện ra cùng một ý truyền đạt tới. Đó chính là: chờ mong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook