Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
-
Chương 33
Buổi tối, trên đất trống trong bộ lạc cử hành một bữa tiệc nghênh đón bộ lạc Hùng tộc. Mấy thú nhân hùng tráng Lang tộc trong tay cầm bó đuốc xúm lại thành vòng tròn hô hào, vừa múa vừa hát, nương theo tiếng ca sục sôi trầm bổng, động tác vũ đạo của bọn hắn vừa đơn giản lại thẳng thắn mạnh mẽ, nhịp điệu mãnh liệt. Người múa thường thường mạnh vẫy đầu, bộ ngực phập phồng, vươn vai lắc hông xoay mông, cơ hồ từng bộ phận thân thể đều đang kịch liệt vận động, cơ bắp cường kiện nhuốm mồ hôi dưới bó đuốc chiếu rọi ánh lên sáng bóng. Tại âm thanh cuối cùng toàn bộ chỉnh tề ngừng lại, mười mấy cái bó đuốc đồng loạt được ném vào đống lửa cực lớn tại trung tâm đất trống, đám người bộc phát ra một hồi tiếng hoan hô, thế lửa rất nhanh lan tràn ra, củi lửa thiêu đốt, bên trong đống lửa bôm bốp vang vọng, ánh lửa hừng hực từ từ bốc lên hòa cùng phông nền màu đen của thiên không với ánh trăng tỏa sáng treo cao cao, chiếu sáng một mảnh bầu trời.
Mọi người tại xung quanh đống lửa lớn tự phát tụ lại thành một vòng tròn, ba bạn tốt hoặc người một nhà vây quanh một bếp lò, trên lửa gác lên đồ ăn muốn nấu. Trên đống lửa của Lập Hạ bên này gác lên một con thú con Rầm Rì, da dai thịt mềm trải qua ngọn lửa tẩy lễ trở nên khô vàng, thân thể con thú được lật qua lật lại chảy ra những giọt mỡ xèo xèo vang vọng, phần bụng chín rục cùng hai bên xương sườn sáng bóng ngon miệng, khiến người nhìn thèm nhỏ nước dãi. Bởi vì quết lên một lớp mật ong Hoắc Khắc Lợi đưa tặng cho, nên màu sắc thú Rầm Rì càng ngày càng nâu hồng xinh đẹp, hương vị tỏa ra từ nhàn nhạt đến nồng nàn, trong bóng đêm bay được cực xa.
Thú nhân giống cái chung quanh bếp lò bị mùi thơm nức mũi kích thích liên tiếp quay đầu lại, càng không bàn tới đám người ngồi một vòng bên bếp lò. Mạc Lâm Đạt là kẻ đầu tiên không nhịn được, hút chút nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, vươn mu bàn tay hung hăng chùi mép. “Đã chín đi, cách ăn mới này nhìn qua thật ngon.”
“Đúng vậy, nếm qua thịt nướng vài chục năm rồi cho tới bây giờ còn không có ngửi thấy loại nào thơm như vậy. Đêm nay lại có lộc ăn no bụng a.” Hoắc Khắc Lợi mới thăng cấp lên cật hóa ngồi bên cạnh cũng gật đầu nhìn chằm chằm vào thịt nướng được lật trong tay Ân Tư Đặc, thuận tiện vẫn không quên đập phát lên tay thằng con của mình đang muốn vươn ra chạm vào thịt nướng. “Nhóc con nhanh tay như vậy, không sợ bị lửa thiêu a!”
Ba Đốn bị đánh một cái hầm hừ xoay người lại, đem mông chổng vào a ba mình. Mặc dù không tiếp tục thò tay chọc thịt nhưng đôi mắt vẫn nháy không nháy nhìn chằm chằm vào.
“Màu sắc đã rất đẹp rồi, vẫn chưa thể ăn sao?” Tô Bỉ nhìn con Rầm Rì bị ngọn lửa nướng hồng ánh lên sáng bóng, cũng cảm thán.
“Không sai biệt lắm có thể ăn rồi, Tô Bỉ cầm bát đến phân cho mọi người.” Lập Hạ vừa nói hướng Tô Bỉ, vừa ở một bên chỉ vào con Rầm Rì đối Ân Tư Đặc khoa tay múa chân, “Tại đây, cắt chỗ này, đúng đúng đúng, cắt xuống…” Ân Tư Đặc hiển nhiên không bác bỏ ý kiến của Lập Hạ, hắn lấy dao vỏ sò dựa theo chỉ dẫn của Lập Hạ rất nhanh và chỉnh tề cắt xuống từng khối thịt Rầm Rì thú.
Không cần Lập Hạ nói thêm gì nữa, cả đám đều tay cầm bát tiến đến chỗ Ân Tư Đặc, sợ muộn một bước không còn đồ ăn nữa, Lập Hạ nhìn mà nhịn không được đi đỡ trán. Bạn bè của cậu đều là đồ tham ăn, đây là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao.
Một chốc ngây người, liền xuất hiện bát ăn đầy ắp thịt Rầm Rì trước mặt Lập Hạ, quay đầu nhìn lại, Ân Tư Đặc vẻ mặt hớn hở nhìn mình. Lập Hạ vội vàng hai tay đón nhận. Nhìn một đám bằng hữu bỏ qua một bên ăn đến hoan hỉ, Lập Hạ bĩu môi, quả nhiên chỉ có Ân Tư Đặc tốt nhất. Nương ánh lửa ngắm Ân Tư Đặc, bởi vì hiển hiện sự ôn nhu mà hòa hoãn bớt đường cong cương nghị của khuôn mặt hắn, cảnh đẹp trực tiếp ấn vào đáy lòng khiến người dị thường tâm động.
Còn không đợi Lập Hạ cảm tưởng nhiều hơn nữa, một góc áo bị kéo khiến cậu lập tức phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy Á Địch nhéo lại nhéo góc áo của cậu lã chã chực khóc, khóe mắt hàm nước mắt to như hạt đậu phảng phất muốn chứng minh nhóc chịu ủy khuất nhường nào. Thấy Lập Hạ hoàn hồn, Á Địch ủy khuất, duỗi tay chỉ thịt trong bát Lập Hạ, lại chỉ Ba Đốn bên kia. Nhìn xem, a ba nhà người ta mớm thịt cho Ba Đốn, mẫu phụ như thế nào còn không uy ta ăn.
Theo ngón tay mập mạp của nhóc Á Địch nhìn sang, Lập Hạ lập tức hiểu rõ tâm tư đứa con nhà mình. Cười thò tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Á Địch, kẹp lấy một khối thịt đưa đến bên miệng vểnh lên kia, “Tốt, Á Địch nhà chúng ta cũng ăn thịt thịt.” Được thịt nhóc con lập tức mặt mày hớn hở.
Lập Hạ dùng đũa kẹp lên một khối thịt, trước cắn lấy da nhai trong miệng, phát ra thanh âm giòn tan răng rắc. Hương vị da thú Rầm Rì khá đặc biệt, bởi vì phương pháp chế biến là nướng, sẽ có cảm giác xốp giòn, thế nhưng vì da rất dày, nên lúc nhai phân giải ra chất protein có tính dính dính, tổ hợp lại vị giác khó để người có thể hình dung. Vừa xốp giòn vừa mềm dính, hai loại vị đối lập trộn lẫn cùng một chỗ lại tạo ra cảm nhận tốt đẹp như vậy mà không hề có cảm giác không tốt nào, khiến người nhịn không được ăn hết lần này tới lần khác. Bởi thịt thú Rầm Rì được bao dưới lớp da, không trực tiếp tiếp xúc với lửa, nên hơi nước được khóa lại bên trong, một ngụm cắn xuống nước tràn ra, lại chấm chút nước chấm chuẩn bị tốt trước khi nướng thịt, càng là thơm ngon đến say lòng người, chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Những người khác xung quanh đống lửa lớn không hưởng được chỗ tốt, không có nghĩa Ngõa Cách cùng Ba Khắc cũng không được hưởng tới, bầu bạn tương lai của bọn hắn đều đang ngồi bên trong đám kia đây này. Hai người đã sớm ngửi được mùi thơm thịt thú Rầm Rì nướng, giờ vừa ngồi xuống cũng không khách khí với người khác, trực tiếp lấy bát đũa ra một trận cuồng ăn, loại liều mạng dốc sức mà ăn này thật khiến người không nhìn thẳng được, chỗ tốt duy nhất chính là bọn hắn thỉnh thoảng còn biết gắp chút thịt vào trong bát đối tượng của mình.
“Oa ~~~~~” một trận thanh âm ồn ào trầm trồ khen ngợi hấp dẫn lấy lực chú ý của Lập Hạ. Chỉ thấy mấy cái thú nhân hùng tráng đứng tại trước đống lửa “làm ra điệu bộ”.
Trung tâm đất trống đứng một loạt bốn, năm thú nhân, bọn hắn dưới ánh lửa biểu hiện ra đủ loại động tác làm nổi bật lên cơ bắp của chính mình. Cong lên cánh tay nổi ra con chuột chắc nịch, cơ bụng dưới bụng phân rõ từng mũi, cùng với cái đùi cường kiện đều chứng minh sự tốt đẹp của bọn hắn, có điều lại nháy mắt ra hiệu với một vòng giống cái xung quanh là xảy ra chuyện gì a? Nhìn ngươi xem, chính là ngươi, một cái giống đực xấu hổ cái rắm a; còn ngươi nữa, mắt bị rút gân sao? Đáng giận nhất chính là ngươi, a! Ngươi đang làm cái gì đó!
Chỉ thấy một giống đực tai gấu trong đó đi đến trước mặt một giống cái trong đám vây xem, mạnh giật ra váy da thú trên người, tiểu huynh đệ hùng vĩ kia thẳng tắp bạo lộ tại trước mắt mọi người, không đề cập đến vấn đề dài thô thẳng nhỏ ra sao, đây là giữa thanh thiên bạch nhật đùa giỡn lưu manh a! Thấy một màn như vậy Lập Hạ cả kinh nhanh rớt cái cằm rồi. Người xung quanh lập tức bộc phát ra một trận trầm trồ khen ngợi. Lại nhìn sang, giống cái trực diện bị trùng kích kia từ mặt mũi trấn định đến hơi hơi đỏ lên, trước mắt bao người kéo lấy thú nhân Hùng tộc xoay người cùng nhau chạy trốn rồi, mọi người bị vứt lại sau lưng thanh âm tán thưởng lại rống đến càng lớn. Đậu xanh rau má, đây là muốn nhảy qua thời kỳ yêu đương thẳng đến lên giường a…
Nhìn mọi người một bộ tập mãi thành quen Lập Hạ bổ não. Thú nhân cầu ái đều là như thế này sao? Ân Tư Đặc vẻ mặt chính trực hướng cậu đi tới, đột nhiên giật ra váy da, người xung quanh một mảnh trầm trồ khen ngợi. Chậc chậc, Lập Hạ nổi da gà đầy người, vẻ mặt ghê tởm, may cỗ thân thể này đã kết đôi rồi. Muốn thật cho cậu trải nghiệm như vậy một lần, thực sự không thể chịu đựng được a. Quay đầu nhìn đám nhóc ngồi vây xung quanh bếp lò, Á Địch đang ôm một móng chân to to của thú Rầm Rì gặm đến vui vẻ, một vòng quanh miệng dính một mảnh mỡ bóng nhẫy, tay cầm khối thịt cũng bóng nhẫy nốt. Hết thảy phát sinh lúc nãy nhóc còn chưa phát giác ra. Giờ nhìn Ba Đốn bên kia cũng không thua kém, xương móng ăn xong còn đập ra mút lấy tủy bên trong. Hô, Lập Hạ thả lại tâm vào trong bụng. Á Địch còn nhỏ như vậy, tiết mục trưởng thành loại này vẫn không nên nhìn là tốt hơn.
Sau khi khoe ra thể hình cân đối khỏe đẹp, lại có rất nhiều thú nhân lên sân khấu đấu tay đôi, tại thế giới bốn phía nguy cơ này, giá trị vũ lực mạnh yếu quan hệ tới khả năng sinh tồn. Giữa các thú nhân rèn luyện với nhau là chuyện thường xảy ra, lúc này vừa vặn có ngoại tộc đến, tỷ thí với nhau càng không cần phải nói. Trên trận đấu các loại sói gấu đủ màu sắc quấn lấy, va đụng vào nhau, giống cái dưới sàn đấu trầm trồ khen ngợi trợ uy.
“Chúng ta cũng đi khoa chân múa tay khoa chân múa tay.” Hoắc Khắc Lợi đã sớm lên sàn, đang đánh đến náo nhiệt rồi. Hai người Ngõa Cách và Ba Khắc uy thịt cho đối tượng thương yêu của mình cũng kìm nén không được muốn đi so đấu một trận, đứng dậy xoa tay liền hướng chỗ thi đấu trộn lẫn. Mạc Lâm Đạt là kẻ chỉ cần có náo nhiệt liền hỗn vào bên trong, lôi kéo Tô Bỉ ngồi một bên cùng đi với hai người kia động viên trợ uy rồi.
“Ba Khắc, bên trái bên trái. A nha ngươi cái đồ đần, kêu ngươi hướng trái chứ.” Nhìn Ba Khắc bị trước sau giáp công, xoay người nhảy lên thiếu chút nữa bị loại ra ngoài, Mạc Lâm Đạt rống to. Hừ hừ, ai bảo ngươi không nghe chỉ huy của ta, muốn uống chút thuốc nhuận tràng đúng không. Quay đầu lại nhìn về phía Ngõa Cách rèn luyện với thú nhân Hùng tộc một bên. “Ngõa Cách cố gắng lên, Tô Bỉ đang nhìn ngươi đấy, biểu hiện tốt một chút!”
“Mạc Lâm Đạt, ngươi nhỏ giọng chút, tất cả mọi người đều nhìn ngươi.” Mạc Lâm Đạt rống to dẫn tới một đống ánh mắt chế nhạo của đám giống cái bên cạnh, cho dù đều là thiện ý cũng đủ làm mặt Tô Bỉ nóng đến phát sốt. Nhưng khi nhìn đến hai thú nhân vẫn đang đánh nhau khó phân, Tô Bỉ còn theo chân mà hô một câu. “Ba Khắc cố gắng lên, Ngõa Cách cố gắng lên.”
Đối với một đám giống đực giống cái rời đi, hai nhóc mới ngộ ra là không có gì không ổn, đối với những người rời đi liền một ánh mắt cũng chưa cho, ôm bát thịt vùi đầu ăn, bọn họ đều đi hết mới tốt, không có người đoạt đám thịt này liền no bụng a.
Lập Hạ quay đầu xem Ân Tư Đặc, chỉ thấy hắn hướng tràng thi đấu bên kia nhìn sang, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút hâm mộ thoáng qua, rồi biến mất vô tung vô ảnh, không được một hồi liền cúi đầu xuống tiếp tục động tác cắt thịt trong tay.
Lập Hạ thấy Ân Tư Đặc như vậy, bỗng nhiên có chút đau lòng. Có thú nhân nào lại không sùng bái vũ lực cường đại chứ. Đã từng, Ân Tư Đặc đã từng cường đại như vậy, thế nhưng đứng càng cao ngã càng đau. Sự chênh lệch sức mạnh không phải một người bình thường có thể tiếp nhận được. Mà Ân Tư Đặc cứ như vậy gắng gượng vượt qua, Lập Hạ biết rõ, tuy hắn không thể lại cùng người khác so đấu năng lực chiến đấu, nhưng nội tâm hắn là thứ kiên cố nhất không thể phá vỡ. Thò tay qua kéo lấy tay cầm đao của Ân Tư Đặc, nắm chặt trong lòng bàn tay, Lập Hạ mỉm cười hướng về phía Ân Tư Đặc, “Ân Tư Đặc, về sau chúng ta có thời gian liền đi ra bên ngoài dạo chơi được không, chỉ hai chúng ta thôi.” Không cần phải nói rõ ràng, nhưng Lập Hạ biết, Ân Tư Đặc nhất định sẽ nghe hiểu, chỉ cần thấy hắn trở tay cầm ngược lại cùng cái gật đầu kiên định liền nói lên hết thảy. Trong lòng em, người có thể bảo hộ em là anh – mãi mãi là người cường đại nhất.
Mọi người tại xung quanh đống lửa lớn tự phát tụ lại thành một vòng tròn, ba bạn tốt hoặc người một nhà vây quanh một bếp lò, trên lửa gác lên đồ ăn muốn nấu. Trên đống lửa của Lập Hạ bên này gác lên một con thú con Rầm Rì, da dai thịt mềm trải qua ngọn lửa tẩy lễ trở nên khô vàng, thân thể con thú được lật qua lật lại chảy ra những giọt mỡ xèo xèo vang vọng, phần bụng chín rục cùng hai bên xương sườn sáng bóng ngon miệng, khiến người nhìn thèm nhỏ nước dãi. Bởi vì quết lên một lớp mật ong Hoắc Khắc Lợi đưa tặng cho, nên màu sắc thú Rầm Rì càng ngày càng nâu hồng xinh đẹp, hương vị tỏa ra từ nhàn nhạt đến nồng nàn, trong bóng đêm bay được cực xa.
Thú nhân giống cái chung quanh bếp lò bị mùi thơm nức mũi kích thích liên tiếp quay đầu lại, càng không bàn tới đám người ngồi một vòng bên bếp lò. Mạc Lâm Đạt là kẻ đầu tiên không nhịn được, hút chút nước miếng sắp chảy ra khỏi miệng, vươn mu bàn tay hung hăng chùi mép. “Đã chín đi, cách ăn mới này nhìn qua thật ngon.”
“Đúng vậy, nếm qua thịt nướng vài chục năm rồi cho tới bây giờ còn không có ngửi thấy loại nào thơm như vậy. Đêm nay lại có lộc ăn no bụng a.” Hoắc Khắc Lợi mới thăng cấp lên cật hóa ngồi bên cạnh cũng gật đầu nhìn chằm chằm vào thịt nướng được lật trong tay Ân Tư Đặc, thuận tiện vẫn không quên đập phát lên tay thằng con của mình đang muốn vươn ra chạm vào thịt nướng. “Nhóc con nhanh tay như vậy, không sợ bị lửa thiêu a!”
Ba Đốn bị đánh một cái hầm hừ xoay người lại, đem mông chổng vào a ba mình. Mặc dù không tiếp tục thò tay chọc thịt nhưng đôi mắt vẫn nháy không nháy nhìn chằm chằm vào.
“Màu sắc đã rất đẹp rồi, vẫn chưa thể ăn sao?” Tô Bỉ nhìn con Rầm Rì bị ngọn lửa nướng hồng ánh lên sáng bóng, cũng cảm thán.
“Không sai biệt lắm có thể ăn rồi, Tô Bỉ cầm bát đến phân cho mọi người.” Lập Hạ vừa nói hướng Tô Bỉ, vừa ở một bên chỉ vào con Rầm Rì đối Ân Tư Đặc khoa tay múa chân, “Tại đây, cắt chỗ này, đúng đúng đúng, cắt xuống…” Ân Tư Đặc hiển nhiên không bác bỏ ý kiến của Lập Hạ, hắn lấy dao vỏ sò dựa theo chỉ dẫn của Lập Hạ rất nhanh và chỉnh tề cắt xuống từng khối thịt Rầm Rì thú.
Không cần Lập Hạ nói thêm gì nữa, cả đám đều tay cầm bát tiến đến chỗ Ân Tư Đặc, sợ muộn một bước không còn đồ ăn nữa, Lập Hạ nhìn mà nhịn không được đi đỡ trán. Bạn bè của cậu đều là đồ tham ăn, đây là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao.
Một chốc ngây người, liền xuất hiện bát ăn đầy ắp thịt Rầm Rì trước mặt Lập Hạ, quay đầu nhìn lại, Ân Tư Đặc vẻ mặt hớn hở nhìn mình. Lập Hạ vội vàng hai tay đón nhận. Nhìn một đám bằng hữu bỏ qua một bên ăn đến hoan hỉ, Lập Hạ bĩu môi, quả nhiên chỉ có Ân Tư Đặc tốt nhất. Nương ánh lửa ngắm Ân Tư Đặc, bởi vì hiển hiện sự ôn nhu mà hòa hoãn bớt đường cong cương nghị của khuôn mặt hắn, cảnh đẹp trực tiếp ấn vào đáy lòng khiến người dị thường tâm động.
Còn không đợi Lập Hạ cảm tưởng nhiều hơn nữa, một góc áo bị kéo khiến cậu lập tức phục hồi lại tinh thần. Chỉ thấy Á Địch nhéo lại nhéo góc áo của cậu lã chã chực khóc, khóe mắt hàm nước mắt to như hạt đậu phảng phất muốn chứng minh nhóc chịu ủy khuất nhường nào. Thấy Lập Hạ hoàn hồn, Á Địch ủy khuất, duỗi tay chỉ thịt trong bát Lập Hạ, lại chỉ Ba Đốn bên kia. Nhìn xem, a ba nhà người ta mớm thịt cho Ba Đốn, mẫu phụ như thế nào còn không uy ta ăn.
Theo ngón tay mập mạp của nhóc Á Địch nhìn sang, Lập Hạ lập tức hiểu rõ tâm tư đứa con nhà mình. Cười thò tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Á Địch, kẹp lấy một khối thịt đưa đến bên miệng vểnh lên kia, “Tốt, Á Địch nhà chúng ta cũng ăn thịt thịt.” Được thịt nhóc con lập tức mặt mày hớn hở.
Lập Hạ dùng đũa kẹp lên một khối thịt, trước cắn lấy da nhai trong miệng, phát ra thanh âm giòn tan răng rắc. Hương vị da thú Rầm Rì khá đặc biệt, bởi vì phương pháp chế biến là nướng, sẽ có cảm giác xốp giòn, thế nhưng vì da rất dày, nên lúc nhai phân giải ra chất protein có tính dính dính, tổ hợp lại vị giác khó để người có thể hình dung. Vừa xốp giòn vừa mềm dính, hai loại vị đối lập trộn lẫn cùng một chỗ lại tạo ra cảm nhận tốt đẹp như vậy mà không hề có cảm giác không tốt nào, khiến người nhịn không được ăn hết lần này tới lần khác. Bởi thịt thú Rầm Rì được bao dưới lớp da, không trực tiếp tiếp xúc với lửa, nên hơi nước được khóa lại bên trong, một ngụm cắn xuống nước tràn ra, lại chấm chút nước chấm chuẩn bị tốt trước khi nướng thịt, càng là thơm ngon đến say lòng người, chỉ muốn nuốt luôn đầu lưỡi.
Những người khác xung quanh đống lửa lớn không hưởng được chỗ tốt, không có nghĩa Ngõa Cách cùng Ba Khắc cũng không được hưởng tới, bầu bạn tương lai của bọn hắn đều đang ngồi bên trong đám kia đây này. Hai người đã sớm ngửi được mùi thơm thịt thú Rầm Rì nướng, giờ vừa ngồi xuống cũng không khách khí với người khác, trực tiếp lấy bát đũa ra một trận cuồng ăn, loại liều mạng dốc sức mà ăn này thật khiến người không nhìn thẳng được, chỗ tốt duy nhất chính là bọn hắn thỉnh thoảng còn biết gắp chút thịt vào trong bát đối tượng của mình.
“Oa ~~~~~” một trận thanh âm ồn ào trầm trồ khen ngợi hấp dẫn lấy lực chú ý của Lập Hạ. Chỉ thấy mấy cái thú nhân hùng tráng đứng tại trước đống lửa “làm ra điệu bộ”.
Trung tâm đất trống đứng một loạt bốn, năm thú nhân, bọn hắn dưới ánh lửa biểu hiện ra đủ loại động tác làm nổi bật lên cơ bắp của chính mình. Cong lên cánh tay nổi ra con chuột chắc nịch, cơ bụng dưới bụng phân rõ từng mũi, cùng với cái đùi cường kiện đều chứng minh sự tốt đẹp của bọn hắn, có điều lại nháy mắt ra hiệu với một vòng giống cái xung quanh là xảy ra chuyện gì a? Nhìn ngươi xem, chính là ngươi, một cái giống đực xấu hổ cái rắm a; còn ngươi nữa, mắt bị rút gân sao? Đáng giận nhất chính là ngươi, a! Ngươi đang làm cái gì đó!
Chỉ thấy một giống đực tai gấu trong đó đi đến trước mặt một giống cái trong đám vây xem, mạnh giật ra váy da thú trên người, tiểu huynh đệ hùng vĩ kia thẳng tắp bạo lộ tại trước mắt mọi người, không đề cập đến vấn đề dài thô thẳng nhỏ ra sao, đây là giữa thanh thiên bạch nhật đùa giỡn lưu manh a! Thấy một màn như vậy Lập Hạ cả kinh nhanh rớt cái cằm rồi. Người xung quanh lập tức bộc phát ra một trận trầm trồ khen ngợi. Lại nhìn sang, giống cái trực diện bị trùng kích kia từ mặt mũi trấn định đến hơi hơi đỏ lên, trước mắt bao người kéo lấy thú nhân Hùng tộc xoay người cùng nhau chạy trốn rồi, mọi người bị vứt lại sau lưng thanh âm tán thưởng lại rống đến càng lớn. Đậu xanh rau má, đây là muốn nhảy qua thời kỳ yêu đương thẳng đến lên giường a…
Nhìn mọi người một bộ tập mãi thành quen Lập Hạ bổ não. Thú nhân cầu ái đều là như thế này sao? Ân Tư Đặc vẻ mặt chính trực hướng cậu đi tới, đột nhiên giật ra váy da, người xung quanh một mảnh trầm trồ khen ngợi. Chậc chậc, Lập Hạ nổi da gà đầy người, vẻ mặt ghê tởm, may cỗ thân thể này đã kết đôi rồi. Muốn thật cho cậu trải nghiệm như vậy một lần, thực sự không thể chịu đựng được a. Quay đầu nhìn đám nhóc ngồi vây xung quanh bếp lò, Á Địch đang ôm một móng chân to to của thú Rầm Rì gặm đến vui vẻ, một vòng quanh miệng dính một mảnh mỡ bóng nhẫy, tay cầm khối thịt cũng bóng nhẫy nốt. Hết thảy phát sinh lúc nãy nhóc còn chưa phát giác ra. Giờ nhìn Ba Đốn bên kia cũng không thua kém, xương móng ăn xong còn đập ra mút lấy tủy bên trong. Hô, Lập Hạ thả lại tâm vào trong bụng. Á Địch còn nhỏ như vậy, tiết mục trưởng thành loại này vẫn không nên nhìn là tốt hơn.
Sau khi khoe ra thể hình cân đối khỏe đẹp, lại có rất nhiều thú nhân lên sân khấu đấu tay đôi, tại thế giới bốn phía nguy cơ này, giá trị vũ lực mạnh yếu quan hệ tới khả năng sinh tồn. Giữa các thú nhân rèn luyện với nhau là chuyện thường xảy ra, lúc này vừa vặn có ngoại tộc đến, tỷ thí với nhau càng không cần phải nói. Trên trận đấu các loại sói gấu đủ màu sắc quấn lấy, va đụng vào nhau, giống cái dưới sàn đấu trầm trồ khen ngợi trợ uy.
“Chúng ta cũng đi khoa chân múa tay khoa chân múa tay.” Hoắc Khắc Lợi đã sớm lên sàn, đang đánh đến náo nhiệt rồi. Hai người Ngõa Cách và Ba Khắc uy thịt cho đối tượng thương yêu của mình cũng kìm nén không được muốn đi so đấu một trận, đứng dậy xoa tay liền hướng chỗ thi đấu trộn lẫn. Mạc Lâm Đạt là kẻ chỉ cần có náo nhiệt liền hỗn vào bên trong, lôi kéo Tô Bỉ ngồi một bên cùng đi với hai người kia động viên trợ uy rồi.
“Ba Khắc, bên trái bên trái. A nha ngươi cái đồ đần, kêu ngươi hướng trái chứ.” Nhìn Ba Khắc bị trước sau giáp công, xoay người nhảy lên thiếu chút nữa bị loại ra ngoài, Mạc Lâm Đạt rống to. Hừ hừ, ai bảo ngươi không nghe chỉ huy của ta, muốn uống chút thuốc nhuận tràng đúng không. Quay đầu lại nhìn về phía Ngõa Cách rèn luyện với thú nhân Hùng tộc một bên. “Ngõa Cách cố gắng lên, Tô Bỉ đang nhìn ngươi đấy, biểu hiện tốt một chút!”
“Mạc Lâm Đạt, ngươi nhỏ giọng chút, tất cả mọi người đều nhìn ngươi.” Mạc Lâm Đạt rống to dẫn tới một đống ánh mắt chế nhạo của đám giống cái bên cạnh, cho dù đều là thiện ý cũng đủ làm mặt Tô Bỉ nóng đến phát sốt. Nhưng khi nhìn đến hai thú nhân vẫn đang đánh nhau khó phân, Tô Bỉ còn theo chân mà hô một câu. “Ba Khắc cố gắng lên, Ngõa Cách cố gắng lên.”
Đối với một đám giống đực giống cái rời đi, hai nhóc mới ngộ ra là không có gì không ổn, đối với những người rời đi liền một ánh mắt cũng chưa cho, ôm bát thịt vùi đầu ăn, bọn họ đều đi hết mới tốt, không có người đoạt đám thịt này liền no bụng a.
Lập Hạ quay đầu xem Ân Tư Đặc, chỉ thấy hắn hướng tràng thi đấu bên kia nhìn sang, trong mắt tựa hồ hiện lên một chút hâm mộ thoáng qua, rồi biến mất vô tung vô ảnh, không được một hồi liền cúi đầu xuống tiếp tục động tác cắt thịt trong tay.
Lập Hạ thấy Ân Tư Đặc như vậy, bỗng nhiên có chút đau lòng. Có thú nhân nào lại không sùng bái vũ lực cường đại chứ. Đã từng, Ân Tư Đặc đã từng cường đại như vậy, thế nhưng đứng càng cao ngã càng đau. Sự chênh lệch sức mạnh không phải một người bình thường có thể tiếp nhận được. Mà Ân Tư Đặc cứ như vậy gắng gượng vượt qua, Lập Hạ biết rõ, tuy hắn không thể lại cùng người khác so đấu năng lực chiến đấu, nhưng nội tâm hắn là thứ kiên cố nhất không thể phá vỡ. Thò tay qua kéo lấy tay cầm đao của Ân Tư Đặc, nắm chặt trong lòng bàn tay, Lập Hạ mỉm cười hướng về phía Ân Tư Đặc, “Ân Tư Đặc, về sau chúng ta có thời gian liền đi ra bên ngoài dạo chơi được không, chỉ hai chúng ta thôi.” Không cần phải nói rõ ràng, nhưng Lập Hạ biết, Ân Tư Đặc nhất định sẽ nghe hiểu, chỉ cần thấy hắn trở tay cầm ngược lại cùng cái gật đầu kiên định liền nói lên hết thảy. Trong lòng em, người có thể bảo hộ em là anh – mãi mãi là người cường đại nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook