Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ
-
Chương 29
“Ân Tư Đặc, anh đã về rồi.”
Lập Hạ đang làm đồ ăn, vừa ngẩng đầu liền thấy bầu bạn nhà mình lưng cõng đồ đạc đi đến trước mặt, cậu rất tự nhiên dang rộng hai tay nhào vào trong lồng ngực ôm lấy đối phương, thuận tiện giúp đối phương dỡ xuống đồ vật trên người. Một gùi tràn đầy nấm mộc nhĩ được thuận tay đặt lên trên bàn bếp, Lập Hạ dự định lưu lại một chút để ăn tươi, còn lại dùng toàn bộ đem đi phơi nắng thành đồ khô.
Đang chuẩn bị đem đám bắp ngô trên tay Ân Tư Đặc cũng nhận lấy, lại không nghĩ tới cả người bị Ân Tư Đặc kéo trở về trong ngực. Lập Hạ ngẩng đầu muốn nhìn xem sao, Ân Tư Đặc lại thừa dịp Lập Hạ nâng cằm lên, cúi người xuống đem môi mình ấn lên đôi môi hồng nhuận phơn phớt mà bản thân mong muốn đã lâu. Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào bên trong khoang miệng đỏ ướt át, một trận càn quấy, khiến Lập Hạ sửng sốt, vùi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của mình vào trong ngực Ân Tư Đặc.
Ân Tư Đặc nhìn vành tai hồng thấu của bầu bạn nhà mình, không khỏi sung sướng phát ra từ nội tâm, sau đó lại đưa qua mấy cái hôn nhẹ lên mặt đối phương. Lúc này, Á Địch trên lưng Lập Hạ đã thả ra đuôi tóc đen nhánh mà bản thân vẫn một mực chơi đùa trong tay, mở to một đôi mắt xanh biếc sáng ngời lấp lánh hữu thần nhìn sang Ân Tư Đặc, miệng mơ hồ không rõ hô “A mạt a mạt”, bàn tay nhỏ bé béo núp kia trực tiếp chỉ vào bắp ngô trên tay Ân Tư Đặc, ý đồ muốn sờ sờ một chút, lại phối hợp bản mặt béo phì vô cùng nịnh nọt ton hót kia, thật sự nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
“Á Địch, chúng ta đi phòng khách chơi, đừng cản trở mẫu phụ nấu cơm, được chứ?” Ân Tư Đặc cởi da thú cột Á Địch ra, đem nhóc ngồi lên vai mình, lại thuận tay lấy một bắp ngô nhỏ cho nhóc, Á Địch lập tức hưng phấn, miệng hô cha cha cha vui sướng, giống như nhóc chính là vương giả chinh chiến bốn phương vậy, hai cái mông mập ú cưỡi trên vai Ân Tư Đặc uốn éo không ngừng. “Lập Hạ, ngô trên núi phải vài ngày nữa mới có thể thu, đám Ngõa Cách trong chốc lát muốn tới nhà chúng ta, em làm chút bắp ngô cho bọn hắn nếm thử.” Ân Tư Đặc vừa nói vừa đi hướng phòng khách, vẫn không quên nắm chặt đôi chân liên tục đạp đá lung tung kia, phòng ngừa Á Địch rơi xuống đất.
“Được.” Nhìn hai cha con đi khỏi phòng bếp, Lập Hạ mới quay người tiếp tục công cuộc nấu nướng của mình.
Trước đó Lập Hạ đã rửa sạch rau xanh để trộn cùng dưa chuột rồi, hiện tại muốn nấu bắp ngô, dứt khoát làm món ngô xào rau đi. Lập Hạ lấy tới bắp ngô để trên bàn, ngắt râu ngô xuống, thả vào một đống chuyên biệt, chớ xem thường một dúm sợi râu màu nâu này, người mắc bệnh viêm thận uống nước râu ngô luộc có thể giảm protein niệu. Vỏ ngô bao bên ngoài lấy xuống cũng không thể vứt đi được, Lập Hạ tiện tay đem bọn chúng ném tại góc viện, thứ này hong khô tại tuyết quý có thể mang ra nhóm lửa, nơi đây không phải Thiên triều, vật hữu dụng cần được tích lũy lại.
Lập Hạ cầm dao vỏ sò đem hạt ngô tách khỏi lõi, lấy chúng rửa qua nước, lỗi ngô trực tiếp ném cho đám chim Cổ Lỗ mổ ăn. Mộc nhĩ, nấm lấy ra một ít phân biệt rửa sạch cắt miếng, thịt trên bàn cũng được cắt thành hạt lựu kích cỡ như hạt ngô. Hai bình gốm trên bếp lò đã chưng chín bánh bao cùng hầm tốt thịt kho tàu đều bị Lập Hạ bắc xuống một bên, đậy nắp lên giữ ấm, trên kệ hai bếp song song đặt bình xào rau cùng gác lên gậy gỗ cắm đầy bắp ngô đã quết mỡ.
Đáy bình nóng, Lập Hạ trước tiên cho mỡ, đổ thịt xắt hạt lựu vào đảo thoáng qua, cho ra, lại lần nữa làm nóng mỡ rồi thả hạt ngô vào, đợi tới lúc sắp chín mới cho thêm mộc nhĩ dễ bắn và nấm thái miếng cùng dưa leo cắt hạt lựu dễ chảy nước vào, cuối cùng cho thịt đã xào tốt, nhanh chóng đảo mình xào mấy cái rồi phóng đường, muối, bắc xuống. (ý là mộc nhĩ cho vào mỡ nóng dễ bị bắn ra ngoài, còn nấm và dưa chuột ra nhiều nước trong quá trình xào)
Xem thời gian còn thừa chút, Lập Hạ nhanh chóng làm một bát rau ba tập trộn tôm nõn, thêm muối, vụn gừng, hỗn hợp xì dầu cùng nước chanh pha loãng, liền thành một món rau trộn ăn cực ngon miệng. Lúc này, bắp ngô gác trên lửa nướng cũng đã tản ra hương khí thơm ngon, Lập Hạ rắc bột ớt cùng muối lên trên, lại quết thêm chút mỡ, lửa bếp gặp phải dầu chảy xuống lập tức bùng lên từng ngọn liếm láp bắp ngô, bắp ngô trên gậy gỗ phát ra tiếng vang xèo xèo, mùi thơm tỏa ra càng nồng nàn.
Mấy người Mạc Lâm Đạt cả ngày ăn chực trong nhà Ân Tư Đặc đều hỗn đến mức thành tinh rồi, Lập Hạ vừa đem đồ ăn làm tốt, để bát đũa lên bàn, nguyên một đám liền thảnh thơi chọn trúng thời gian tới gõ cửa tiến vào ăn cơm.
“Ha ha, Tô Bỉ, hiện tại ta cuối cùng biết rõ ưu điểm ở ngay bên cạnh nhà Lập Hạ rồi, mỗi ngày chỉ cần ngửi thấy được mùi thơm liền sang là được, cả một bàn đồ ăn tràn đầy đang chờ chúng ta a.” Mạc Lâm Đạt vừa vào cửa liền đi thẳng về phía đồ ăn, còn thuận tay kẹp một miếng kho tàu tỏm vào miệng. “Lập Hạ, thịt kho tàu này càng ngày ăn càng ngon a.” Lập Hạ ngẩng đầu liền chứng kiến một khuôn mặt nhỏ nhắn béo mụp cố gắng bày ra bộ dạng tức giận trừng mắt cậu ta.
Á Địch là giận a, miếng thịt kho tàu góc cạnh rõ ràng, béo mà không ngán, màu hồng nhuận phơn phớt, mềm mại trơn trượt, bốc hơi nóng hôi hổi là cái mà nhóc liếc mắt chọn trúng trước chứ. Chú Mạc Lâm Đạt thật xấu, xung quanh còn nhiều miếng như vậy, thế nào lại hết lần này tới lần khác chọn đúng khối lớn nhất đó a. Hừ! Nhóc trừng. Á Địch càng nghĩ càng thương tâm, ngón tay mập kia chỉ vào Mạc Lâm Đạt cũng run rẩy không ngừng, tựa như đã nhận phải biết bao đả kích.
Mạc Lâm Đạt thông minh như thế sao lại không biết nội tâm Á Địch nghĩ gì. Cố ý đem miệng chóp chép lợi hại hơn, còn tới trước mặt Á Địch nhai một ngụm nói một câu “Khối thịt này thật là thơm a”. Á Địch bi phẫn rồi, nhóc còn nhỏ, sở hữu lượng từ ngữ không đủ để có thể đả kích lại đối phương, hơn nữa truyền thừa trong sinh mạng thú nhân có một quy tắc: giống cái quý giá, không thể bắt nạt, miệng Á Địch đóng đóng mở mở một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng xoay người nằm sấp vào ngực Ân Tư Đặc, ôm cổ hắn gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Tư thế kia không đem phòng chấn sụp là không dừng lại.
“Ta nói Mạc Lâm Đạt, ngươi không thể mỗi lần tới không đem con ta chọc khóc sao?” Lập Hạ quả thực bó tay rồi, trong đám người này Mạc Lâm Đạt là kẻ có năng lực nhất, mỗi lần đều có thể khiến cho Á Địch khóc lóc, không phải đoạt ăn thì chính là cầm chút đồ vật kỳ quái đến hù dọa, còn mỹ kỳ danh kêu rèn luyện ý chí kiên định từ nhỏ cho thú nhân. Quay đầu nhìn tên mập mạp dùng hai chân một tay siết chặt người, gào cuống họng một trận khóc thét kia, Lập Hạ thở dài, chỉ có thể đi qua ôm lấy đứa nhóc đi ra ngoài rửa mặt, Mạc Lâm Đạt gây họa, kết quả còn phải khiến cậu tới thu thập cục diện rối rắm. Ai u, đứa nhóc này lại nặng thêm chút nữa cậu thật sự ôm bất động a.
Cả đám vây quanh bàn ăn đồng loạt động đũa, Á Địch được Lập Hạ ôm ngồi trên đùi uy ăn bắp ngô nướng. Á Địch há mồm ngoạm lên bắp ngô gặm ra hai hàng dấu răng nhỏ, vừa nhai vừa hút hút cái mũi, Lập Hạ xem mà kinh hồn táng đảm, chỉ sợ nhóc khóc thút thít hút một cái đem hạt ngô hít vào bên trong khí quản. Vừa rồi đã bị chọc khóc một lần, giờ cũng chỉ có thể dùng lời hay lẽ phải an ủi, Lập Hạ dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng giúp nhóc thuận khí.
Mấy người Ngõa Cách là vì bắp ngô mà đến, nên lập tức bị món ngô xào rau cùng ngô nướng hấp dẫn đi hoàn toàn lực chú ý rồi, đối với chuyện Á Địch bị trêu khóc bọn hắn cũng không quá để trong lòng. Á Địch mặc dù nhỏ nhưng dầu sao cũng là một thú nhân, cứng rắn lắm, bình thường người ta cũng không sủng ái như vậy. Ngược lại Tô Bỉ nhìn đứa nhóc khóc thút thít có thò tay vuốt ve đỉnh đầu Á Địch an ủi một phen.
Những người ngồi đây ngoại trừ Tô Bỉ thì chưa ai từng nếm qua ngô nướng, nên vừa nhập bữa mỗi người liền cầm lấy một bắp ăn đến là vui vẻ. Không hổ là đồ ăn có thể ăn, một ngụm cắn lên bề ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại co dãn mười phần, hương ngọt nhàn nhạt tăng thêm gia vị trộn đều cùng nhau quả thực ăn cực ngon. Món ngô xào rau kia phối hợp dưa chuột xắt hạt lựu ăn thanh đạm vừa miệng. Bánh bao cùng thịt trái lại thường xuyên ăn tới, điểm khác biệt duy nhất chính là hương vị thịt hôm nay càng ngon.
“Ngô này ăn thật ngon. Đợi những bắp ngô trong rừng kia đều thu hoạch về, bộ lạc chúng ta liền có thật nhiều ngô để ăn.” Ngõa Cách chọt đúng trọng tâm nói một câu, Ba Khắc bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
“Lập Hạ còn có thể dùng ngô làm những món ăn khác a, đợi tới lúc ngô được thu hoạch về sẽ dạy cho mọi người.”
“Mùa tuyết rơi năm nay có ngô có lúa nước có tiểu mạch, không lo chịu đói rồi.”
Mạc Lâm Đạt chính mình ăn còn kẹp khối thịt đưa tới miệng Á Địch. Á Địch nhìn miếng thịt trên chiếc đũa, ừm, so khối chọn trúng vừa rồi to hơn. Lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Mạc Lâm Đạt ngồi đối diện cười làm lành, được rồi, cố gắng lắm mới tha thứ cho nha. Á Địch há to miệng a ô một ngụm ngoạm mất miếng thịt. Cứ như vậy, một vòng tiết mục chọc khóc rồi tha thứ liền kết thúc hoàn mỹ.
Ân Tư Đặc ăn cơm vô cùng nhanh, bụng được lấp đầy liền lập tức tiếp nhận Á Địch từ trong ngực Lập Hạ. Thấy bầu bạn rốt cuộc có thể dành ra tay ăn cơm mới đưa mập mạp đặt lên đùi đút ăn.
“Ngô có thể ăn lúc tươi mới, có thể dùng cối xay nghiền nát, bột được dùng giống như bột mì mà chưng bánh bao, nướng áp chảo, xay to chút có thể để nấu cháo uống.” Thấy mấy người nói đến hưng phấn, Lập Hạ xen vào, đợi ánh mắt mọi người đều phóng lên người cậu mới nói tiếp. “Nói tới thu hoạch, không thể không nhắc tới gieo trồng. Đồng dạng như các loại rau ba tập cùng phốc bặc, lúa mì, lúc nước cùng ngô chúng ta ăn hiện tại đều phải gieo trồng, nếu như không gieo trồng, năm nay chúng ta đem chúng ăn xong, vậy sang năm ăn cái gì? Hiện tại mùa này thích hợp gieo trồng lúa nước và tiểu mạch, ngô thì đợi tới sang năm tại mùa khô là có thể trồng trọt. Chúng ta đã tìm được những thứ này bên trong rừng rậm, điều đó có thể nói rõ đất đai xung quanh nhất định sẽ còn có, thời điểm bộ lạc ra ngoài săn bắn có thể thuận tiện quan sát xem sao.”
Chuyện trồng trọt, Lập Hạ đã suy nghĩ không phải một hai ngày, cậu có không gian không lo ăn uống, nhưng cả một bộ lạc muốn sinh rồn cũng không phải một chút đồ ăn như vậy là có thể giải quyết. Hiện tại đem chúng ăn xong thì năm sau liền lập tức trở lại tháng ngày khó khăn trước kia. Thời điểm thu hoạch tiểu mạch lần trước theo suy tính hẳn là lúa mì vụ đông, tại mùa khô sau gieo trồng là phù hợp, đợi đến mùa khô trước cũng có thể thử trồng xem sao, như vậy một năm hai mùa, lượng thu hoạch là rất lớn. Hồi trước lúc học qua lúa nước, trên sách đã giới thiệu sơ qua, có nhiều nơi thậm chí một năm ba quý gieo trồng, nếu nói như vậy, ở đây cũng có lẽ có thể trồng được. Ngô cái gì đại khái thuộc về vụ xuân a.
Có thể trồng thành công hay không, bất kể nói ra sao cũng phải thử trước đã, nếu quả thật thất bại còn có xuất phẩm từ không gian làm đường lui, như vậy xem ra tổn thất cũng không lớn. Hiện tại nhà trong bộ lạc đã xây dựng không sai biệt lắm, khai khẩn đất đai cũng có thể sắp xếp ra nhân thủ, vốn để thí nghiệm cũng không cần thiết lấy đất quá lớn, về phần bón phân cái gì, hắc hắc, nhà vệ sinh toàn bộ lạc cũng đủ khả năng cung cấp phân bón thiên nhiên đi.
Lập Hạ cân nhắc trong lòng hồi lâu mới đem ra giảng giải với mấy người, thân là người được đề cử cho chức tộc trưởng, Ngõa Cách nghe đặc biệt chăm chú cẩn thận. Không riêng tiếp nhận những đề nghị của Lập Hạ mà còn đưa ra rất nhiều vấn đề mới, ví dụ như như thế nào chọn đất gieo trồng các loại. Lập Hạ từ bé đều ở trong thành mà mua đồ ăn, dù cho có không gian trong tay, lại như thế nào trồng trọt cũng chỉ biết giới hạn tại cày ruộng, ươm giống, gieo cây giống, tưới nước, bón phân, làm cỏ trừ sâu, nói cho cùng, so với đám thú nhân này cũng không hiểu biết rõ hơn, ngược lại là lúa nước, Lập Hạ biết rõ trước phải ươm giống mới cắm vào bên trong ruộng nước. Dùng đậu nành làm giá xong, Lập Hạ biểu thị ươm giống nảy mầm cũng đơn giản tựa như trồng giá đỗ, tát hạt giống che lên lớp đất mỏng bảo trì độ ấm độ ẩm thích hợp, đợi đến khi nảy mầm là OK rồi. (Này kỳ thực so với không biết cũng không chênh lệch nhiều)
Sau một bữa cơm, Ngõa Cách nóng lòng báo cáo cùng tộc trưởng công việc làm ruộng liền mang theo Tô Bỉ – muốn bộc lộ khả năng nấu ăn cho cha mẹ chồng – cùng trở về, Mạc Lâm Đạt cũng bị Ba Khắc nói cám ơn mà dẫn theo ra ngoài.
Lập Hạ đang làm đồ ăn, vừa ngẩng đầu liền thấy bầu bạn nhà mình lưng cõng đồ đạc đi đến trước mặt, cậu rất tự nhiên dang rộng hai tay nhào vào trong lồng ngực ôm lấy đối phương, thuận tiện giúp đối phương dỡ xuống đồ vật trên người. Một gùi tràn đầy nấm mộc nhĩ được thuận tay đặt lên trên bàn bếp, Lập Hạ dự định lưu lại một chút để ăn tươi, còn lại dùng toàn bộ đem đi phơi nắng thành đồ khô.
Đang chuẩn bị đem đám bắp ngô trên tay Ân Tư Đặc cũng nhận lấy, lại không nghĩ tới cả người bị Ân Tư Đặc kéo trở về trong ngực. Lập Hạ ngẩng đầu muốn nhìn xem sao, Ân Tư Đặc lại thừa dịp Lập Hạ nâng cằm lên, cúi người xuống đem môi mình ấn lên đôi môi hồng nhuận phơn phớt mà bản thân mong muốn đã lâu. Đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào bên trong khoang miệng đỏ ướt át, một trận càn quấy, khiến Lập Hạ sửng sốt, vùi khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của mình vào trong ngực Ân Tư Đặc.
Ân Tư Đặc nhìn vành tai hồng thấu của bầu bạn nhà mình, không khỏi sung sướng phát ra từ nội tâm, sau đó lại đưa qua mấy cái hôn nhẹ lên mặt đối phương. Lúc này, Á Địch trên lưng Lập Hạ đã thả ra đuôi tóc đen nhánh mà bản thân vẫn một mực chơi đùa trong tay, mở to một đôi mắt xanh biếc sáng ngời lấp lánh hữu thần nhìn sang Ân Tư Đặc, miệng mơ hồ không rõ hô “A mạt a mạt”, bàn tay nhỏ bé béo núp kia trực tiếp chỉ vào bắp ngô trên tay Ân Tư Đặc, ý đồ muốn sờ sờ một chút, lại phối hợp bản mặt béo phì vô cùng nịnh nọt ton hót kia, thật sự nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
“Á Địch, chúng ta đi phòng khách chơi, đừng cản trở mẫu phụ nấu cơm, được chứ?” Ân Tư Đặc cởi da thú cột Á Địch ra, đem nhóc ngồi lên vai mình, lại thuận tay lấy một bắp ngô nhỏ cho nhóc, Á Địch lập tức hưng phấn, miệng hô cha cha cha vui sướng, giống như nhóc chính là vương giả chinh chiến bốn phương vậy, hai cái mông mập ú cưỡi trên vai Ân Tư Đặc uốn éo không ngừng. “Lập Hạ, ngô trên núi phải vài ngày nữa mới có thể thu, đám Ngõa Cách trong chốc lát muốn tới nhà chúng ta, em làm chút bắp ngô cho bọn hắn nếm thử.” Ân Tư Đặc vừa nói vừa đi hướng phòng khách, vẫn không quên nắm chặt đôi chân liên tục đạp đá lung tung kia, phòng ngừa Á Địch rơi xuống đất.
“Được.” Nhìn hai cha con đi khỏi phòng bếp, Lập Hạ mới quay người tiếp tục công cuộc nấu nướng của mình.
Trước đó Lập Hạ đã rửa sạch rau xanh để trộn cùng dưa chuột rồi, hiện tại muốn nấu bắp ngô, dứt khoát làm món ngô xào rau đi. Lập Hạ lấy tới bắp ngô để trên bàn, ngắt râu ngô xuống, thả vào một đống chuyên biệt, chớ xem thường một dúm sợi râu màu nâu này, người mắc bệnh viêm thận uống nước râu ngô luộc có thể giảm protein niệu. Vỏ ngô bao bên ngoài lấy xuống cũng không thể vứt đi được, Lập Hạ tiện tay đem bọn chúng ném tại góc viện, thứ này hong khô tại tuyết quý có thể mang ra nhóm lửa, nơi đây không phải Thiên triều, vật hữu dụng cần được tích lũy lại.
Lập Hạ cầm dao vỏ sò đem hạt ngô tách khỏi lõi, lấy chúng rửa qua nước, lỗi ngô trực tiếp ném cho đám chim Cổ Lỗ mổ ăn. Mộc nhĩ, nấm lấy ra một ít phân biệt rửa sạch cắt miếng, thịt trên bàn cũng được cắt thành hạt lựu kích cỡ như hạt ngô. Hai bình gốm trên bếp lò đã chưng chín bánh bao cùng hầm tốt thịt kho tàu đều bị Lập Hạ bắc xuống một bên, đậy nắp lên giữ ấm, trên kệ hai bếp song song đặt bình xào rau cùng gác lên gậy gỗ cắm đầy bắp ngô đã quết mỡ.
Đáy bình nóng, Lập Hạ trước tiên cho mỡ, đổ thịt xắt hạt lựu vào đảo thoáng qua, cho ra, lại lần nữa làm nóng mỡ rồi thả hạt ngô vào, đợi tới lúc sắp chín mới cho thêm mộc nhĩ dễ bắn và nấm thái miếng cùng dưa leo cắt hạt lựu dễ chảy nước vào, cuối cùng cho thịt đã xào tốt, nhanh chóng đảo mình xào mấy cái rồi phóng đường, muối, bắc xuống. (ý là mộc nhĩ cho vào mỡ nóng dễ bị bắn ra ngoài, còn nấm và dưa chuột ra nhiều nước trong quá trình xào)
Xem thời gian còn thừa chút, Lập Hạ nhanh chóng làm một bát rau ba tập trộn tôm nõn, thêm muối, vụn gừng, hỗn hợp xì dầu cùng nước chanh pha loãng, liền thành một món rau trộn ăn cực ngon miệng. Lúc này, bắp ngô gác trên lửa nướng cũng đã tản ra hương khí thơm ngon, Lập Hạ rắc bột ớt cùng muối lên trên, lại quết thêm chút mỡ, lửa bếp gặp phải dầu chảy xuống lập tức bùng lên từng ngọn liếm láp bắp ngô, bắp ngô trên gậy gỗ phát ra tiếng vang xèo xèo, mùi thơm tỏa ra càng nồng nàn.
Mấy người Mạc Lâm Đạt cả ngày ăn chực trong nhà Ân Tư Đặc đều hỗn đến mức thành tinh rồi, Lập Hạ vừa đem đồ ăn làm tốt, để bát đũa lên bàn, nguyên một đám liền thảnh thơi chọn trúng thời gian tới gõ cửa tiến vào ăn cơm.
“Ha ha, Tô Bỉ, hiện tại ta cuối cùng biết rõ ưu điểm ở ngay bên cạnh nhà Lập Hạ rồi, mỗi ngày chỉ cần ngửi thấy được mùi thơm liền sang là được, cả một bàn đồ ăn tràn đầy đang chờ chúng ta a.” Mạc Lâm Đạt vừa vào cửa liền đi thẳng về phía đồ ăn, còn thuận tay kẹp một miếng kho tàu tỏm vào miệng. “Lập Hạ, thịt kho tàu này càng ngày ăn càng ngon a.” Lập Hạ ngẩng đầu liền chứng kiến một khuôn mặt nhỏ nhắn béo mụp cố gắng bày ra bộ dạng tức giận trừng mắt cậu ta.
Á Địch là giận a, miếng thịt kho tàu góc cạnh rõ ràng, béo mà không ngán, màu hồng nhuận phơn phớt, mềm mại trơn trượt, bốc hơi nóng hôi hổi là cái mà nhóc liếc mắt chọn trúng trước chứ. Chú Mạc Lâm Đạt thật xấu, xung quanh còn nhiều miếng như vậy, thế nào lại hết lần này tới lần khác chọn đúng khối lớn nhất đó a. Hừ! Nhóc trừng. Á Địch càng nghĩ càng thương tâm, ngón tay mập kia chỉ vào Mạc Lâm Đạt cũng run rẩy không ngừng, tựa như đã nhận phải biết bao đả kích.
Mạc Lâm Đạt thông minh như thế sao lại không biết nội tâm Á Địch nghĩ gì. Cố ý đem miệng chóp chép lợi hại hơn, còn tới trước mặt Á Địch nhai một ngụm nói một câu “Khối thịt này thật là thơm a”. Á Địch bi phẫn rồi, nhóc còn nhỏ, sở hữu lượng từ ngữ không đủ để có thể đả kích lại đối phương, hơn nữa truyền thừa trong sinh mạng thú nhân có một quy tắc: giống cái quý giá, không thể bắt nạt, miệng Á Địch đóng đóng mở mở một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng xoay người nằm sấp vào ngực Ân Tư Đặc, ôm cổ hắn gào khóc, nước mắt nước mũi tèm lem. Tư thế kia không đem phòng chấn sụp là không dừng lại.
“Ta nói Mạc Lâm Đạt, ngươi không thể mỗi lần tới không đem con ta chọc khóc sao?” Lập Hạ quả thực bó tay rồi, trong đám người này Mạc Lâm Đạt là kẻ có năng lực nhất, mỗi lần đều có thể khiến cho Á Địch khóc lóc, không phải đoạt ăn thì chính là cầm chút đồ vật kỳ quái đến hù dọa, còn mỹ kỳ danh kêu rèn luyện ý chí kiên định từ nhỏ cho thú nhân. Quay đầu nhìn tên mập mạp dùng hai chân một tay siết chặt người, gào cuống họng một trận khóc thét kia, Lập Hạ thở dài, chỉ có thể đi qua ôm lấy đứa nhóc đi ra ngoài rửa mặt, Mạc Lâm Đạt gây họa, kết quả còn phải khiến cậu tới thu thập cục diện rối rắm. Ai u, đứa nhóc này lại nặng thêm chút nữa cậu thật sự ôm bất động a.
Cả đám vây quanh bàn ăn đồng loạt động đũa, Á Địch được Lập Hạ ôm ngồi trên đùi uy ăn bắp ngô nướng. Á Địch há mồm ngoạm lên bắp ngô gặm ra hai hàng dấu răng nhỏ, vừa nhai vừa hút hút cái mũi, Lập Hạ xem mà kinh hồn táng đảm, chỉ sợ nhóc khóc thút thít hút một cái đem hạt ngô hít vào bên trong khí quản. Vừa rồi đã bị chọc khóc một lần, giờ cũng chỉ có thể dùng lời hay lẽ phải an ủi, Lập Hạ dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng giúp nhóc thuận khí.
Mấy người Ngõa Cách là vì bắp ngô mà đến, nên lập tức bị món ngô xào rau cùng ngô nướng hấp dẫn đi hoàn toàn lực chú ý rồi, đối với chuyện Á Địch bị trêu khóc bọn hắn cũng không quá để trong lòng. Á Địch mặc dù nhỏ nhưng dầu sao cũng là một thú nhân, cứng rắn lắm, bình thường người ta cũng không sủng ái như vậy. Ngược lại Tô Bỉ nhìn đứa nhóc khóc thút thít có thò tay vuốt ve đỉnh đầu Á Địch an ủi một phen.
Những người ngồi đây ngoại trừ Tô Bỉ thì chưa ai từng nếm qua ngô nướng, nên vừa nhập bữa mỗi người liền cầm lấy một bắp ăn đến là vui vẻ. Không hổ là đồ ăn có thể ăn, một ngụm cắn lên bề ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại co dãn mười phần, hương ngọt nhàn nhạt tăng thêm gia vị trộn đều cùng nhau quả thực ăn cực ngon. Món ngô xào rau kia phối hợp dưa chuột xắt hạt lựu ăn thanh đạm vừa miệng. Bánh bao cùng thịt trái lại thường xuyên ăn tới, điểm khác biệt duy nhất chính là hương vị thịt hôm nay càng ngon.
“Ngô này ăn thật ngon. Đợi những bắp ngô trong rừng kia đều thu hoạch về, bộ lạc chúng ta liền có thật nhiều ngô để ăn.” Ngõa Cách chọt đúng trọng tâm nói một câu, Ba Khắc bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
“Lập Hạ còn có thể dùng ngô làm những món ăn khác a, đợi tới lúc ngô được thu hoạch về sẽ dạy cho mọi người.”
“Mùa tuyết rơi năm nay có ngô có lúa nước có tiểu mạch, không lo chịu đói rồi.”
Mạc Lâm Đạt chính mình ăn còn kẹp khối thịt đưa tới miệng Á Địch. Á Địch nhìn miếng thịt trên chiếc đũa, ừm, so khối chọn trúng vừa rồi to hơn. Lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt Mạc Lâm Đạt ngồi đối diện cười làm lành, được rồi, cố gắng lắm mới tha thứ cho nha. Á Địch há to miệng a ô một ngụm ngoạm mất miếng thịt. Cứ như vậy, một vòng tiết mục chọc khóc rồi tha thứ liền kết thúc hoàn mỹ.
Ân Tư Đặc ăn cơm vô cùng nhanh, bụng được lấp đầy liền lập tức tiếp nhận Á Địch từ trong ngực Lập Hạ. Thấy bầu bạn rốt cuộc có thể dành ra tay ăn cơm mới đưa mập mạp đặt lên đùi đút ăn.
“Ngô có thể ăn lúc tươi mới, có thể dùng cối xay nghiền nát, bột được dùng giống như bột mì mà chưng bánh bao, nướng áp chảo, xay to chút có thể để nấu cháo uống.” Thấy mấy người nói đến hưng phấn, Lập Hạ xen vào, đợi ánh mắt mọi người đều phóng lên người cậu mới nói tiếp. “Nói tới thu hoạch, không thể không nhắc tới gieo trồng. Đồng dạng như các loại rau ba tập cùng phốc bặc, lúa mì, lúc nước cùng ngô chúng ta ăn hiện tại đều phải gieo trồng, nếu như không gieo trồng, năm nay chúng ta đem chúng ăn xong, vậy sang năm ăn cái gì? Hiện tại mùa này thích hợp gieo trồng lúa nước và tiểu mạch, ngô thì đợi tới sang năm tại mùa khô là có thể trồng trọt. Chúng ta đã tìm được những thứ này bên trong rừng rậm, điều đó có thể nói rõ đất đai xung quanh nhất định sẽ còn có, thời điểm bộ lạc ra ngoài săn bắn có thể thuận tiện quan sát xem sao.”
Chuyện trồng trọt, Lập Hạ đã suy nghĩ không phải một hai ngày, cậu có không gian không lo ăn uống, nhưng cả một bộ lạc muốn sinh rồn cũng không phải một chút đồ ăn như vậy là có thể giải quyết. Hiện tại đem chúng ăn xong thì năm sau liền lập tức trở lại tháng ngày khó khăn trước kia. Thời điểm thu hoạch tiểu mạch lần trước theo suy tính hẳn là lúa mì vụ đông, tại mùa khô sau gieo trồng là phù hợp, đợi đến mùa khô trước cũng có thể thử trồng xem sao, như vậy một năm hai mùa, lượng thu hoạch là rất lớn. Hồi trước lúc học qua lúa nước, trên sách đã giới thiệu sơ qua, có nhiều nơi thậm chí một năm ba quý gieo trồng, nếu nói như vậy, ở đây cũng có lẽ có thể trồng được. Ngô cái gì đại khái thuộc về vụ xuân a.
Có thể trồng thành công hay không, bất kể nói ra sao cũng phải thử trước đã, nếu quả thật thất bại còn có xuất phẩm từ không gian làm đường lui, như vậy xem ra tổn thất cũng không lớn. Hiện tại nhà trong bộ lạc đã xây dựng không sai biệt lắm, khai khẩn đất đai cũng có thể sắp xếp ra nhân thủ, vốn để thí nghiệm cũng không cần thiết lấy đất quá lớn, về phần bón phân cái gì, hắc hắc, nhà vệ sinh toàn bộ lạc cũng đủ khả năng cung cấp phân bón thiên nhiên đi.
Lập Hạ cân nhắc trong lòng hồi lâu mới đem ra giảng giải với mấy người, thân là người được đề cử cho chức tộc trưởng, Ngõa Cách nghe đặc biệt chăm chú cẩn thận. Không riêng tiếp nhận những đề nghị của Lập Hạ mà còn đưa ra rất nhiều vấn đề mới, ví dụ như như thế nào chọn đất gieo trồng các loại. Lập Hạ từ bé đều ở trong thành mà mua đồ ăn, dù cho có không gian trong tay, lại như thế nào trồng trọt cũng chỉ biết giới hạn tại cày ruộng, ươm giống, gieo cây giống, tưới nước, bón phân, làm cỏ trừ sâu, nói cho cùng, so với đám thú nhân này cũng không hiểu biết rõ hơn, ngược lại là lúa nước, Lập Hạ biết rõ trước phải ươm giống mới cắm vào bên trong ruộng nước. Dùng đậu nành làm giá xong, Lập Hạ biểu thị ươm giống nảy mầm cũng đơn giản tựa như trồng giá đỗ, tát hạt giống che lên lớp đất mỏng bảo trì độ ấm độ ẩm thích hợp, đợi đến khi nảy mầm là OK rồi. (Này kỳ thực so với không biết cũng không chênh lệch nhiều)
Sau một bữa cơm, Ngõa Cách nóng lòng báo cáo cùng tộc trưởng công việc làm ruộng liền mang theo Tô Bỉ – muốn bộc lộ khả năng nấu ăn cho cha mẹ chồng – cùng trở về, Mạc Lâm Đạt cũng bị Ba Khắc nói cám ơn mà dẫn theo ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook