Trọng Sinh Đến Nông Gia
-
Chương 21
Có điều Thẩm Thiên Úc cũng không để những lời y nói vào trong lòng, nói thẳng:
“Vậy anh rửa mặt đi, lát nữa đưa em đi tìm anh trai.”
Xuân Dương sửng sốt một chút, nói tôi rửa mặt? Trên mặt tôi có cái gì? Vội vàng đổ nước vào chậu soi, phát hiện trên khóe mắt có một cục nhử nhèm to đùng. Nhất thời thẹn quá hóa giận, thầm mắng: mẹ nó, thằng nhóc này lớn thành như vậy, tại sao vẫn không để cho người ta thích được nhỉ? Thật là không biết vì sao mỗi ngày Cẩn Đản đều nhắc tới cậu ta.
Xuân Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng không nói lời nào mà đẩy cửa bước đi.
Thẩm Thiên Úc đi phía sau y không xa, rất nghi hoặc nhìn Xuân Dương đi càng ngày càng xa, đến một chỗ nhìn giống nhà xưởng thì dừng lại.
Xuân Dương hất cằm, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Anh cậu ở trong này, tự vào mà tìm.”
Thẩm Thiên Úc nhíu mày, hỏi: “Còn anh?”
“Tôi ở ngoài này chờ cậu.” Xuân Dương nói, “Bên trong bẩn lắm, tôi không muốn vào.”
Bẩn?
Lòng Thẩm Thiên Úc chùng xuống, quay đầu nhìn bên ngoài, chỉ thấy xa xa có một cái ống khói cao ngất, bên cạnh thì yên tĩnh, hoang vắng nói không nên lời.
Hắn nuốt nước miếng, thong thả kiên định đi vào bên trong. Thẩm Thiên Úc nghĩ, Trần Hạ Sinh đang làm cái quỷ gì vậy? Anh đến chỗ này làm gì? Nghĩ không ra, có điều, cho dù anh có bộ dạng gì đi nữa, hắn cũng muốn dùng hết sức ôm lấy anh một cái thật chặt.
Nhà xưởng này rất lớn, đi năm sáu chục mét mới thấy một người, Thẩm Thiên Úc còn chưa hỏi được câu nào mà người kia không không để ý chỉ chỉ vào bậc thang bên phải hắn, đoạn xoay người bước đi.
Bậc thang kia uốn lượn xoay hướng về phía trước, không biết là dẫn đến đâu.
“Này…” Thẩm Thiên Úc gọi người nọ, muốn hỏi xem đây là chỗ nào, nhưng người nọ không chút dài dòng dây dưa, câu nói kia đành phải nuốt xuống.
Chắc là nơi này đi? Có điều, Trần Hạ Sinh vì sao lại làm công ở chỗ nào?
Thẩm Thiên Úc chần chờ đi về phía trước, ngửi thấy một mùi rất lạ, khiến hắn nhịn không được mà ho hai cái.
Sau đó là ánh sáng ngày càng mạnh, mấy bậc thang đều bị ánh nắng chiều vào. Hắn nghe phía trước có người nói chuyện, vui cười, ăn uống, nhưng là cách rất xa, Thẩm Thiên Úc căn bản không nhìn rõ lắm.
Hắn đi theo tiếng người, bỗng run lên một chút, sau đó nện bước nhanh hơn.
Thẩm Thiên Úc nghe được tiếng nói của Trần Hạ Sinh, hắn nghe được tiếng cười của Trần Hạ Sinh. Âm thanh kia tuyệt đối hắn sẽ không nhận sai, bởi vì hắn đã nghe rất nhiều lần, rất rất nhiều.
Những âm thanh ồn ào đó bị một cách cửa khép hờ ngăn lại, Thẩm Thiên Úc vươn tay đẩy, cửa liền mở.
Hơi nóng phả vào mặt, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi hôi chân hỗn hợp cùng một chỗ, chính là hương vị kỳ quái mà vừa nãy Thẩm Thiên Úc ngửi thấy. Tiếng ồn ào bên trong đều là giọng nam, âm thanh rất lớn. Đây là một nhà ăn, bên trong có rất nhiều người, bởi vì vậy nên rất nóng, lại không có điều hòa, ngay cả quạt điện cũng không có, mở cửa liền nóng muốn chết, Thẩm Thiên Úc thực là bị nhiệt độ cùng mùi kia bức ra ngoài.
Nhưng hắn lại không muốn đi ra, bởi vì hắn nghe được tiếng Trần Hạ Sinh. Theo hướng đó mà nhìn, chỉ thấy rất nhiều đàn ông cởi trần ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm màn thầu, một tay cầm bát chứa vài cái bánh. Những người đàn ông ăn uống sảng khoái, uống nước, nói chuyện, lúc này Thẩm Thiên Úc chợt không nghe được tiếng Trần Hạ Sinh nữa.
Một người đàn ông mập mạp thô cổ hỏi: “Ê, cậu nhóc kia đến đây làm gì?”
Thẩm Thiên Úc nhìn xung quanh, lại hướng bên kia nhìn:
“Chú có biết Trần Hạ Sinh ở đâu không?”
Người nọ một hơi cắn nửa cái bánh màn thầu, tùy tiện chỉ ra một chỗ.
vì thế Thẩm Thiên Úc liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh.
Trần Hạ Sinh cao lớn lại đặc biệt đen. Loại đen này không phải là vì phơi nắng, mà là đen không đều. Thẩm Thiên Úc liếc mắt cái liền nhận ra, trên người Trần Hạ Sinh có rất nhiều bột than, không chỉ là trên người, ngay cả trên gáy cũng có.
Trần Hạ Sinh ngồi xổm trên bậc thang, đưa lưng về phía hắn mà trò chuyện với người khác. Từ hướng của Thẩm Thiên Úc chỉ nhìn thấy gáy của anh. Anh cũng giống như mấy người còn lại, cởi trần, Thẩm Thiên Úc nhìn sau lưng anh có mồ hôi, hỗn hợp bột than màu đen chảy xuống sống lưng. Anh đang nghe một lão nhân nói chuyện thực nghiêm túc, thường cầm cái màn thầu cắn một hơi, lau mồ hôi trên trán mình.
Người đàn ông mập mạp kia nhìn Thẩm Thiên Úc đứng ở đó không nhúc nhích, liền cao giọng gọi:
“Trần Hạ Sinh, có người tìm kìa.”
“Ai?” Trần Hạ Sinh lên tiếng, cầm chén đứng lên, hỏi: “Ai-a…”
Trần Hạ Sinh trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn Thẩm Thiên Úc.
Trong mắt anh tất cả đều là hình dáng thiếu niên cao gầy kia, tất cả xung quanh đều trở nên yên tĩnh, anh cúi đầu nhìn thiếu niên cao gầy chậm rãi hướng về phía trước, giống như đang đi về phía mình.
Trái tim Thẩm Thiên Úc nhảy lên một nhịp, máu toàn thân dồn lên não, dồn đến choáng váng đầu óc, mặt cũng nóng lên.
Không cần nhìn cũng biết mặt của anh rất đỏ. Trần Hạ Sinh hứng phấn muốn gào thét, đây là em trai của anh, là người mà anh thích, người nọ đến tìm anh, anh có thể về nhà cùng cậu.
Trần Hạ Sinh kích động muốn đi về phía trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại. Anh nhớ đến trên người mình thật bẩn, trên mặt uể oải, khẳng định là bẩn muốn chết. Quần áo Thẩm Thiên Úc sạch sẽ như vậy, vẫn là không nên làm bẩn thì tốt hơn.
Nhưng mỗi tế bào trên cơ thể Trần Hạ Sinh đều gào thét muốn người trước mắt. Anh khổ sở, ánh mắt nóng lên, tựa như giây tiếp theo sẽ đau khóc lên thành tiếng.
Thẩm Thiên Úc chậm rãi đi về phía anh, sau đó càng chạy càng nhanh, vài bước liền đứng trước mặt Trần Hạ Sinh. Hắn nhìn Trần Hạ Sinh chần chờ lùi về phía sau một bước, tựa hồ có chút xa cách Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc giữ chặt tay anh, hung hăng kéo về phía mình, nửa thân trên trần trụi đầy mồ hôi của Trần Hạ Sinh đã được Thẩm Thiên Úc ôm vào ngực.
Trần Hạ Sinh cả người đều cứng ngắc. Anh vốn muốn há mồm nói chuyện, sau đó lại phát hiện ra mình còn đang ngậm nửa cái màn thầu. Trần Hạ Sinh cuống quít nhai hai cái, dùng sức nuốt xuống, thiếu chút thì nghẹn trợn mắt. Anh nghẹn ngào nói: “Hoa Nha, người anh bẩn lắm, em-“
“Im mồm.” Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại, tay có chút run rẩy, chôn mặt thật sâu vào hõm vai Trần Hạ Sinh, quả nhiên cọ đến một mặt dính bẩn.
Hắn ngửi được mùi mồ hôi trên người Thẩm Thiên Úc, nửa ngày, cắn răng hỏi:
“Sao anh lại chạy đến đây? Không phải nói là làm trong xưởng trang phục của cậu sao –sao lại không nói gì với em hết?”
Thẩm Thiên Úc vẫn luôn là loại tính cách an tĩnh này, từ lúc nào đã lớn tiếng rống Trần Hạ Sinh như vậy? Trần Hạ Sinh luống cuống chân tay một lúc, hít một hơi thật sau, cũng ôm lấy Thẩm Thiên Úc.
Trần Hạ Sinh run nhè nhẹ, môi không ngừng cọ xát vào vành tay Thẩm Thiên Úc, thanh âm đều là khàn khàn, vẫn luôn nói:
“Anh rất nhớ em, rất nhớ em.”
Thẩm Thiên Úc chịu đựng không cười, vỗ vỗ lưng Trần Hạ Sinh, cả giận nói:
“Đi đi, có giỏi thì đừng về nữa…”
Trần Hạ Sinh ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, nhỏ giọng nói: “Về nhà nói với em sau. Cái gì cũng nói hết…”
Mấy người bên cạnh đều bị tình huống ôm ấp của hai người làm hoảng sợ. Nhưng đều là người tính cách tùy tiện, một lát sau, lão nhân bên cạnh Trần Hạ Sinh đứng lên, dùng điếu cày gõ gõ lên lưng Trần Hạ Sinh, nói:
“Cẩu Đản, đây là ai vậy?”
Trần Hạ Sinh mới phản ứng lại, chậm rãi buông Thẩm Thiên Úc ra, rồi lại nắm chặt tay hắn, nói:
“Đây là em cháu, đến tìm cháu.”
Lão nhân hiển nhiên là có tình cảm tốt với Thẩm Thiên Úc, nói giỡn cũng không lưu tình, cười ha ha mà nói:
“Ai u, không biết còn tưởng là cô vợ bé đâu. Khẩn trương như vậy, sợ là bị người khác đoạt mất đi?”
Trần Hạ Sinh đùng một cái đỏ mặt, lắp bắp nói:
“Bác Lý, bác bác bác, nói gì thế…”
Thẩm Thiên Úc ngược lại hào phóng cười cười, không nói chuyện, chỉ hỏi Trần Hạ Sinh:
“Khi nào thì tan tầm?”
Trần Hạ Sinh nói: “Chờ một lát. Giờ mới vừa mười hai giờ. Chiều nay bốn giờ là anh có thể về rồi…” Anh nhếch môi cười, cũng đang giãy dụa, đột nhiêu nói với bác Lý bên cạnh: “Hay là chiều nay bác xin phép hộ cháu với? Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cháu về trước được không?”
“Đi đi.” Lão nhân huơ tay, cười tủm tỉm mà đánh giá Thẩm Thiên Úc: “Hôm nay là buổi cuối cùng phải không? Sáng mai đến một lần nữa, nói với ông chủ một tiếng, sau này không cần đến nữa.”
Trần Hạ Sinh vâng dạ, dắt Thẩm Thiên Úc ra khỏi nhà ăn. Hỏi hắn có đói bụng không, ăn cơm chưa. Anh vốn cởi trần, sau đó có chút ngại nên đường cứ cúi người xuống. Anh nói với Thẩm Thiên Úc:
“Anh đi tắm cái đã, trên người bẩn quá, thay quần áo rồi mới về nhà.”
“Ở đây có chỗ tắm không?”
“Có” Trần Hạ Sinh ngượng ngùng mà cười, “Chờ anh tí.”
“Được rồi.” Thẩm Thiên Úc đi theo sau Trần Hạ Sinh, sờ mồ hôi ướt sau lưng anh, hỏi: “Anh ở trong này làm gì? Sao lại biến thành bẩn như thế nào?”
Ngón tay Thẩm Thiên Úc khô ráo lạnh lẽo, sờ trên lưng Trần Hạ Sinh khiến anh cảm thấy như bị điện giật. Trần Hạ Sinh né về phía trước, phi thường xấu hổ, giống như oán giận mà nói: “Người anh bẩn thế, em còn sờ? Đem tay mình thành bẩn như vậy…”
“Không chê anh.” Thẩm Thiên Úc cười nói, “Có điều, anh thực sự nên đi tắm đi.”
Trần Hạ Sinh mặt mũi đỏ bừng mang theo Thẩm Thiên Úc về phía trước, đến một cái phòng thì dừng lại, để Thẩm Thiên Úc đứng chờ chỗ đó, còn mình thì đi vào tắm rửa.
Nhưng nửa ngày sau Thẩm Thiên Úc cũng không nghe được tiếng nước chảy. Hắn cùng Trần Hạ Sinh không xa lạ, trực tiếp đẩy cửa mà vào, chỉ thấy bên trong có vài cái thùng gỗ, Trần Hạ Sinh cởi hết quần áo, đi vào một thùng.
Thẩm Thiên Úc nói: “Cẩn thận một chút, ngã đấy.”
Ai biết Thẩm Thiên Úc vừa lên tiếng, Trần Hạ Sinh còn bị dọa gần chết, trực tiếp nhảy vào thùng, còn giống như bị sặc, tóc ướt hết, hỏi: “Sao em lại vào?”
Thẩm Thiên Úc nói: “Em đứng ngoài một mình chán lắm…” Hắn nhìn Trần Hạ Sinh đỏ mặt tận cổ, biết là anh thẹn thùng, trêu chọc một câu: “Anh xem cả người đều đen có mỗi cái mông trắng.” (Và bé đã để ý đến cái mông của anh, r.i.p Cẩu Đản =)))
Nghe đến đó, Trần Hạ Sinh càng đỏ mặt hơn, cúi đầu không nói chuyện.
Thẩm Thiên Úc vì sao muốn vào? Kỳ thật cũng đơn giản, hai người họ một năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn chính là muốn tán gẫu cùng Trần Hạ Sinh.
Lần tắm này Trần Hạ Sinh cực kỳ chật vật, đặc biệt sợ hãi nhìn mặt Thẩm Thiên Úc. Một năm nay anh nhớ em họ muốn chết, tắm qua loa cái liền đứng lên, ôm Thẩm Thiên Úc vào trong ngực.
“Vậy anh rửa mặt đi, lát nữa đưa em đi tìm anh trai.”
Xuân Dương sửng sốt một chút, nói tôi rửa mặt? Trên mặt tôi có cái gì? Vội vàng đổ nước vào chậu soi, phát hiện trên khóe mắt có một cục nhử nhèm to đùng. Nhất thời thẹn quá hóa giận, thầm mắng: mẹ nó, thằng nhóc này lớn thành như vậy, tại sao vẫn không để cho người ta thích được nhỉ? Thật là không biết vì sao mỗi ngày Cẩn Đản đều nhắc tới cậu ta.
Xuân Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng không nói lời nào mà đẩy cửa bước đi.
Thẩm Thiên Úc đi phía sau y không xa, rất nghi hoặc nhìn Xuân Dương đi càng ngày càng xa, đến một chỗ nhìn giống nhà xưởng thì dừng lại.
Xuân Dương hất cằm, nói với Thẩm Thiên Úc:
“Anh cậu ở trong này, tự vào mà tìm.”
Thẩm Thiên Úc nhíu mày, hỏi: “Còn anh?”
“Tôi ở ngoài này chờ cậu.” Xuân Dương nói, “Bên trong bẩn lắm, tôi không muốn vào.”
Bẩn?
Lòng Thẩm Thiên Úc chùng xuống, quay đầu nhìn bên ngoài, chỉ thấy xa xa có một cái ống khói cao ngất, bên cạnh thì yên tĩnh, hoang vắng nói không nên lời.
Hắn nuốt nước miếng, thong thả kiên định đi vào bên trong. Thẩm Thiên Úc nghĩ, Trần Hạ Sinh đang làm cái quỷ gì vậy? Anh đến chỗ này làm gì? Nghĩ không ra, có điều, cho dù anh có bộ dạng gì đi nữa, hắn cũng muốn dùng hết sức ôm lấy anh một cái thật chặt.
Nhà xưởng này rất lớn, đi năm sáu chục mét mới thấy một người, Thẩm Thiên Úc còn chưa hỏi được câu nào mà người kia không không để ý chỉ chỉ vào bậc thang bên phải hắn, đoạn xoay người bước đi.
Bậc thang kia uốn lượn xoay hướng về phía trước, không biết là dẫn đến đâu.
“Này…” Thẩm Thiên Úc gọi người nọ, muốn hỏi xem đây là chỗ nào, nhưng người nọ không chút dài dòng dây dưa, câu nói kia đành phải nuốt xuống.
Chắc là nơi này đi? Có điều, Trần Hạ Sinh vì sao lại làm công ở chỗ nào?
Thẩm Thiên Úc chần chờ đi về phía trước, ngửi thấy một mùi rất lạ, khiến hắn nhịn không được mà ho hai cái.
Sau đó là ánh sáng ngày càng mạnh, mấy bậc thang đều bị ánh nắng chiều vào. Hắn nghe phía trước có người nói chuyện, vui cười, ăn uống, nhưng là cách rất xa, Thẩm Thiên Úc căn bản không nhìn rõ lắm.
Hắn đi theo tiếng người, bỗng run lên một chút, sau đó nện bước nhanh hơn.
Thẩm Thiên Úc nghe được tiếng nói của Trần Hạ Sinh, hắn nghe được tiếng cười của Trần Hạ Sinh. Âm thanh kia tuyệt đối hắn sẽ không nhận sai, bởi vì hắn đã nghe rất nhiều lần, rất rất nhiều.
Những âm thanh ồn ào đó bị một cách cửa khép hờ ngăn lại, Thẩm Thiên Úc vươn tay đẩy, cửa liền mở.
Hơi nóng phả vào mặt, mùi đồ ăn, mùi mồ hôi, mùi hôi chân hỗn hợp cùng một chỗ, chính là hương vị kỳ quái mà vừa nãy Thẩm Thiên Úc ngửi thấy. Tiếng ồn ào bên trong đều là giọng nam, âm thanh rất lớn. Đây là một nhà ăn, bên trong có rất nhiều người, bởi vì vậy nên rất nóng, lại không có điều hòa, ngay cả quạt điện cũng không có, mở cửa liền nóng muốn chết, Thẩm Thiên Úc thực là bị nhiệt độ cùng mùi kia bức ra ngoài.
Nhưng hắn lại không muốn đi ra, bởi vì hắn nghe được tiếng Trần Hạ Sinh. Theo hướng đó mà nhìn, chỉ thấy rất nhiều đàn ông cởi trần ngồi xổm trên mặt đất, một tay cầm màn thầu, một tay cầm bát chứa vài cái bánh. Những người đàn ông ăn uống sảng khoái, uống nước, nói chuyện, lúc này Thẩm Thiên Úc chợt không nghe được tiếng Trần Hạ Sinh nữa.
Một người đàn ông mập mạp thô cổ hỏi: “Ê, cậu nhóc kia đến đây làm gì?”
Thẩm Thiên Úc nhìn xung quanh, lại hướng bên kia nhìn:
“Chú có biết Trần Hạ Sinh ở đâu không?”
Người nọ một hơi cắn nửa cái bánh màn thầu, tùy tiện chỉ ra một chỗ.
vì thế Thẩm Thiên Úc liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh.
Trần Hạ Sinh cao lớn lại đặc biệt đen. Loại đen này không phải là vì phơi nắng, mà là đen không đều. Thẩm Thiên Úc liếc mắt cái liền nhận ra, trên người Trần Hạ Sinh có rất nhiều bột than, không chỉ là trên người, ngay cả trên gáy cũng có.
Trần Hạ Sinh ngồi xổm trên bậc thang, đưa lưng về phía hắn mà trò chuyện với người khác. Từ hướng của Thẩm Thiên Úc chỉ nhìn thấy gáy của anh. Anh cũng giống như mấy người còn lại, cởi trần, Thẩm Thiên Úc nhìn sau lưng anh có mồ hôi, hỗn hợp bột than màu đen chảy xuống sống lưng. Anh đang nghe một lão nhân nói chuyện thực nghiêm túc, thường cầm cái màn thầu cắn một hơi, lau mồ hôi trên trán mình.
Người đàn ông mập mạp kia nhìn Thẩm Thiên Úc đứng ở đó không nhúc nhích, liền cao giọng gọi:
“Trần Hạ Sinh, có người tìm kìa.”
“Ai?” Trần Hạ Sinh lên tiếng, cầm chén đứng lên, hỏi: “Ai-a…”
Trần Hạ Sinh trừng lớn mắt, không dám tin mà nhìn Thẩm Thiên Úc.
Trong mắt anh tất cả đều là hình dáng thiếu niên cao gầy kia, tất cả xung quanh đều trở nên yên tĩnh, anh cúi đầu nhìn thiếu niên cao gầy chậm rãi hướng về phía trước, giống như đang đi về phía mình.
Trái tim Thẩm Thiên Úc nhảy lên một nhịp, máu toàn thân dồn lên não, dồn đến choáng váng đầu óc, mặt cũng nóng lên.
Không cần nhìn cũng biết mặt của anh rất đỏ. Trần Hạ Sinh hứng phấn muốn gào thét, đây là em trai của anh, là người mà anh thích, người nọ đến tìm anh, anh có thể về nhà cùng cậu.
Trần Hạ Sinh kích động muốn đi về phía trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại. Anh nhớ đến trên người mình thật bẩn, trên mặt uể oải, khẳng định là bẩn muốn chết. Quần áo Thẩm Thiên Úc sạch sẽ như vậy, vẫn là không nên làm bẩn thì tốt hơn.
Nhưng mỗi tế bào trên cơ thể Trần Hạ Sinh đều gào thét muốn người trước mắt. Anh khổ sở, ánh mắt nóng lên, tựa như giây tiếp theo sẽ đau khóc lên thành tiếng.
Thẩm Thiên Úc chậm rãi đi về phía anh, sau đó càng chạy càng nhanh, vài bước liền đứng trước mặt Trần Hạ Sinh. Hắn nhìn Trần Hạ Sinh chần chờ lùi về phía sau một bước, tựa hồ có chút xa cách Thẩm Thiên Úc.
Thẩm Thiên Úc giữ chặt tay anh, hung hăng kéo về phía mình, nửa thân trên trần trụi đầy mồ hôi của Trần Hạ Sinh đã được Thẩm Thiên Úc ôm vào ngực.
Trần Hạ Sinh cả người đều cứng ngắc. Anh vốn muốn há mồm nói chuyện, sau đó lại phát hiện ra mình còn đang ngậm nửa cái màn thầu. Trần Hạ Sinh cuống quít nhai hai cái, dùng sức nuốt xuống, thiếu chút thì nghẹn trợn mắt. Anh nghẹn ngào nói: “Hoa Nha, người anh bẩn lắm, em-“
“Im mồm.” Thẩm Thiên Úc nhắm mắt lại, tay có chút run rẩy, chôn mặt thật sâu vào hõm vai Trần Hạ Sinh, quả nhiên cọ đến một mặt dính bẩn.
Hắn ngửi được mùi mồ hôi trên người Thẩm Thiên Úc, nửa ngày, cắn răng hỏi:
“Sao anh lại chạy đến đây? Không phải nói là làm trong xưởng trang phục của cậu sao –sao lại không nói gì với em hết?”
Thẩm Thiên Úc vẫn luôn là loại tính cách an tĩnh này, từ lúc nào đã lớn tiếng rống Trần Hạ Sinh như vậy? Trần Hạ Sinh luống cuống chân tay một lúc, hít một hơi thật sau, cũng ôm lấy Thẩm Thiên Úc.
Trần Hạ Sinh run nhè nhẹ, môi không ngừng cọ xát vào vành tay Thẩm Thiên Úc, thanh âm đều là khàn khàn, vẫn luôn nói:
“Anh rất nhớ em, rất nhớ em.”
Thẩm Thiên Úc chịu đựng không cười, vỗ vỗ lưng Trần Hạ Sinh, cả giận nói:
“Đi đi, có giỏi thì đừng về nữa…”
Trần Hạ Sinh ôm chặt cổ Thẩm Thiên Úc, nhỏ giọng nói: “Về nhà nói với em sau. Cái gì cũng nói hết…”
Mấy người bên cạnh đều bị tình huống ôm ấp của hai người làm hoảng sợ. Nhưng đều là người tính cách tùy tiện, một lát sau, lão nhân bên cạnh Trần Hạ Sinh đứng lên, dùng điếu cày gõ gõ lên lưng Trần Hạ Sinh, nói:
“Cẩu Đản, đây là ai vậy?”
Trần Hạ Sinh mới phản ứng lại, chậm rãi buông Thẩm Thiên Úc ra, rồi lại nắm chặt tay hắn, nói:
“Đây là em cháu, đến tìm cháu.”
Lão nhân hiển nhiên là có tình cảm tốt với Thẩm Thiên Úc, nói giỡn cũng không lưu tình, cười ha ha mà nói:
“Ai u, không biết còn tưởng là cô vợ bé đâu. Khẩn trương như vậy, sợ là bị người khác đoạt mất đi?”
Trần Hạ Sinh đùng một cái đỏ mặt, lắp bắp nói:
“Bác Lý, bác bác bác, nói gì thế…”
Thẩm Thiên Úc ngược lại hào phóng cười cười, không nói chuyện, chỉ hỏi Trần Hạ Sinh:
“Khi nào thì tan tầm?”
Trần Hạ Sinh nói: “Chờ một lát. Giờ mới vừa mười hai giờ. Chiều nay bốn giờ là anh có thể về rồi…” Anh nhếch môi cười, cũng đang giãy dụa, đột nhiêu nói với bác Lý bên cạnh: “Hay là chiều nay bác xin phép hộ cháu với? Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng, cháu về trước được không?”
“Đi đi.” Lão nhân huơ tay, cười tủm tỉm mà đánh giá Thẩm Thiên Úc: “Hôm nay là buổi cuối cùng phải không? Sáng mai đến một lần nữa, nói với ông chủ một tiếng, sau này không cần đến nữa.”
Trần Hạ Sinh vâng dạ, dắt Thẩm Thiên Úc ra khỏi nhà ăn. Hỏi hắn có đói bụng không, ăn cơm chưa. Anh vốn cởi trần, sau đó có chút ngại nên đường cứ cúi người xuống. Anh nói với Thẩm Thiên Úc:
“Anh đi tắm cái đã, trên người bẩn quá, thay quần áo rồi mới về nhà.”
“Ở đây có chỗ tắm không?”
“Có” Trần Hạ Sinh ngượng ngùng mà cười, “Chờ anh tí.”
“Được rồi.” Thẩm Thiên Úc đi theo sau Trần Hạ Sinh, sờ mồ hôi ướt sau lưng anh, hỏi: “Anh ở trong này làm gì? Sao lại biến thành bẩn như thế nào?”
Ngón tay Thẩm Thiên Úc khô ráo lạnh lẽo, sờ trên lưng Trần Hạ Sinh khiến anh cảm thấy như bị điện giật. Trần Hạ Sinh né về phía trước, phi thường xấu hổ, giống như oán giận mà nói: “Người anh bẩn thế, em còn sờ? Đem tay mình thành bẩn như vậy…”
“Không chê anh.” Thẩm Thiên Úc cười nói, “Có điều, anh thực sự nên đi tắm đi.”
Trần Hạ Sinh mặt mũi đỏ bừng mang theo Thẩm Thiên Úc về phía trước, đến một cái phòng thì dừng lại, để Thẩm Thiên Úc đứng chờ chỗ đó, còn mình thì đi vào tắm rửa.
Nhưng nửa ngày sau Thẩm Thiên Úc cũng không nghe được tiếng nước chảy. Hắn cùng Trần Hạ Sinh không xa lạ, trực tiếp đẩy cửa mà vào, chỉ thấy bên trong có vài cái thùng gỗ, Trần Hạ Sinh cởi hết quần áo, đi vào một thùng.
Thẩm Thiên Úc nói: “Cẩn thận một chút, ngã đấy.”
Ai biết Thẩm Thiên Úc vừa lên tiếng, Trần Hạ Sinh còn bị dọa gần chết, trực tiếp nhảy vào thùng, còn giống như bị sặc, tóc ướt hết, hỏi: “Sao em lại vào?”
Thẩm Thiên Úc nói: “Em đứng ngoài một mình chán lắm…” Hắn nhìn Trần Hạ Sinh đỏ mặt tận cổ, biết là anh thẹn thùng, trêu chọc một câu: “Anh xem cả người đều đen có mỗi cái mông trắng.” (Và bé đã để ý đến cái mông của anh, r.i.p Cẩu Đản =)))
Nghe đến đó, Trần Hạ Sinh càng đỏ mặt hơn, cúi đầu không nói chuyện.
Thẩm Thiên Úc vì sao muốn vào? Kỳ thật cũng đơn giản, hai người họ một năm không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói, hắn chính là muốn tán gẫu cùng Trần Hạ Sinh.
Lần tắm này Trần Hạ Sinh cực kỳ chật vật, đặc biệt sợ hãi nhìn mặt Thẩm Thiên Úc. Một năm nay anh nhớ em họ muốn chết, tắm qua loa cái liền đứng lên, ôm Thẩm Thiên Úc vào trong ngực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook