Trọng Sinh Cứu Vớt Hình Tượng Không Thành
-
C97: Chương 97
Nhịp tim Văn Tú Anh vì bị Nghị Úy dọa mà đập nhanh loạn xạ. Cô cố bình tĩnh nói: “Tôi nói chuyện với bạn trai. Không lẽ giờ nghỉ trưa tôi cũng không được phép gọi điện thoại sao?”
Nghị Úy khẽ nhướng mày, xòe bàn tay về phía Văn Tú Anh, trán cô nàng đã lấm tấm mồ hôi lạnh, lại vẫn làm ra dáng vẻ một cô nhân viên đanh đá: “Còn muốn bốc lọt nhân viên nữa à…”
Nghị Úy không lên tiếng, ánh mắt đầy sát khí cùng uy nghiêm khiến Văn Tú Anh càng thêm sợ hãi. Văn Tú Anh biết rõ nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, những nhân viên ngoài kia đều sẽ không một chút mảy may quan tâm. Hay nói đúng hơn là bọn họ không dám quan tâm.
Trước khi vào đây, Đại Đồng từng điều tra qua, đã có hai người thuộc lãnh đạo cấp cao của công ty, không rõ vì lí do gì mà từ chức. Khi ấy Nghị Úy đã thưởng lương cho hai người họ rất hậu hĩnh, không ngờ rằng qua mấy ngày sau, cả hai đều lần lượt qua đời. Một người là do sự cố rò rỉ gas, người còn lại là bị tai nạn xe. Lúc ấy, Đại Đồng đã nói: “Là tai nạn, hay là ý người.”
Văn Tú Anh không thể lén lút báo tin hay tắt điện thoại được, càng là như vậy, sự nghi ngờ của Nghị Úy càng cao hơn. Cô bất đắc dĩ chậm rãi đưa điện thoại ra. Các mạch máu cảm nhận được sự căng thẳng của chủ nhân, đều thi nhau đập thật mạnh như thể muốn thi đua với nhịp tim. Đại não Văn Tú Anh chỉ có thể thầm cầu nguyện phía bên kia sẽ không lên tiếng.
Phía đầu dây truyền đến giọng nói khiến Văn Tú Anh cứng chặt toàn thân: “Em yêu à, chờ em tan làm liền dẫn em đi ăn tối. Hôm nay là kỉ niệm hai tháng yêu nhau, em đừng quên.”
Nghị Úy vẫn một bộ lạnh lùng, đưa tay trả điện thoại lại cho Văn Tú Anh, còn muốn nói gì đó liền có người đi vào. Dù đã cố ổn định lại bước chân và nhịp thở, Văn Tú Anh vẫn nhận ra người kia đang rất gấp. Cũng không biết nói gì, chỉ nghe thấy Nghị Úy mắng một câu: “Có một thằng nhãi ranh cũng không tìm được. Thôi kệ đi, mẹ và em nó vẫn ở đây, nó không dám làm gì đâu.” Nói xong lão ta nhìn về phía Nghị Úy mỉm cười, nụ cười khiến sóng lưng Văn Tú Anh lạnh toát: "Đã làm phiền cô với bạn trai rồi, tháng này tôi sẽ nói phòng kế toán thưởng thêm để bồi thường cho cô. À phải rồi, hiện tại công ty có kẻ đột nhập, cô phải cẩn thận. "
Văn Tú Anh thấy Nghị Úy rời đi xa, sự sợ hãi vẫn luôn kìm nén chợt bộc phát. Hai chân mất hết sức lực nhũn xuống, cô ngồi phịch xuống đất, khóe mắt hơi đỏ lên. Cơ thể được thả lỏng liền run rẩy kịch liệt. Văn Tú Anh từ sau khi theo nhà họ Lí, đều luôn là một người không sợ trời không sợ đất, nhưng đây là lần đầu tiên cô không khống chế được sợ hãi khi trước Nghị Úy. Không phải là vì dáng vẻ của lão dọa sợ, mà cô sợ bản thân để lộ sơ hở, càng sợ hơn việc Đại Đồng bị phát hiện.
Từ sau khi quen biết đến nay, cả hai luôn ở cùng nhau. Văn Tú Anh trước nay luôn là người phụ nữ mạnh mẽ, tự chủ và cực kì lí trí… Lúc đầu chẳng qua là coi trọng năng lực của Đại Đồng. Lại không biết từ bao giờ, Đại Đồng lại trở nên quan trọng với cô trong mỗi lần hành động. Vô thức đã một tên nhóc như nó có thể tự do ra và tâm trí mình như vậy.
…****************…
Kỉ Hoan đang trên đường đến phòng tập, đột nhiên bị Lưu Diệp Minh từ đâu tóm lại, chỉ thấy hắn giơ điện thoại lên, bắt mình phải nói theo những gì ghi trong đó. Nói xong hắn không chút lưu tình mà kêu Kỉ Hoan rời đi. Khiến Kỉ Hoan trên đầu đầy dấu chấm hỏi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai người bên kia nghe thấy tình cảnh của Văn Tú Anh không khỏi bật cười thương cảm. Lưu Diệp Minh còn nói: “Anh phải thưởng thêm cho cô ấy nữa đấy, em chắc Tú Anh bị Nghị Úy dọa đến tổn thương tâm lí mất rồi.” Trần Đình Y cũng cười gật đầu.
Lưu Diệp Minh lại nói: “May là Đại Đồng nó không sao. Chờ nó ra khỏi đó, thời gian tới cứ để nó anh chừng Lập Ngư đi. Chắc cũng nên nói Tú Anh sớm rút, Nghị Úy phát hiện Đại Đồng, nhiều khả năng sẽ điều tra tất cả người còn lại.”
Trần Đình Y: “Sắp đến xuân rồi, chuyện của Nghị Úy không nên để qua sang năm.”
Lưu Diệp Minh khó hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Đình Y: “Sao vậy?”
Trần Đình Y dùng ánh mắt ấm áp nhìn Lưu Diệp Minh: “Anh muốn cùng em bình an đón mùa xuân.”
Lưu Diệp Minh kinh ngạc với suy nghĩ này của Trần Đình Y, không nghĩ y như thế mà lại vì chút chuyện này mà đẩy nhanh việc lật đổ Nghị Úy.
Lưu Diệp Minh từ khi sống lại, chủ nghĩ bản thân sẽ không đi vào con đường xưa, chứ chưa bao giờ dám suy nghĩ đến việc sẽ trả thù Nghị Úy. Càng không nói đến việc cái chết của bản thân có liên quan đến sự tình năm xưa. Mọi thứ mà hắn có ở đời này đều là Trần Đình Y cho hắn. Trần Đình Y dùng toàn bộ trái tim, lí trí và mưu mô của mình để bảo vệ Lưu Diệp Minh không bị tổn hại. Lưu Diệp Minh trong lòng có phần kích động, hắn nhân lúc Trần Đình Y không để ý, choàng tay qua cổ y, trao cho y một nụ hôn thân mật.
Trần Đình Y lúc đầu bị tập kích bất ngờ, rất nhanh đã đảo khách thành chủ, đưa tay ôm lấy gáy Lưu Diệp Minh giữ cho người kia không thể thoát được. Môi lưỡi cả hai quấn quýt, mãi đến khi Lưu Diệp Minh bị Trần Đình Y rút cạn không khí, mới luyến tiếc buông nhau ra. Giữa hai cánh môi tách ra, còn kéo theo sợi chỉ trắng trong suốt.
Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, từ ánh mắt và môi đều hiện lên ý cười vui sướng. Trần Đình Y như nghĩ đến gì đó, nắm tay Lưu Diệp Minh vòng ra sau bàn. Y lấy từ trong ngăn kéo ra một tệp hồ sơ, có điều khác với những hồ sơ bình thường mà mọi người vẫn thấy. Tệp hồ sơ này nhìn qua rất quen mắt.
Trần Đình Y dùng hai tay mình cầm lên, cực kì trang trọng đưa cho Lưu Diệp Minh. Nhìn bề ngoài đã biết nó là cái gì, nhưng khi Lưu Diệp Minh từ từ mở ra vẫn không kìm được ngơ ngác cùng hoang mang: " Cái …cái này…’
Trần Đình Y cong khóe môi lên thành một vòng cung nhất định, y hôn nhẹ lên chóp mũi có dấu hiệu chuyển đỏ của Lưu Diệp Minh: “Đều là của em…”
Bên trong toàn bộ là giấy tờ nhà, còn có…hợp đồng chuyển nhượng. Thứ được Trần Đình Y chuyển nhượng cho Lưu Diệp Minh là Hướng Thiên.
Lưu Diệp Minh cảm giác thứ mình cầm trên tay không phải là giấy tờ, mà là ngọn lửa đang rực cháy muốn thiêu rụi cả bàn tay này.
Lưu Diệp Minh môi cứ mở ra lại đóng vào, cuối cùng cũng không nói được lời nào. Trần Đình Y tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn: “Anh từng công khai việc bản thân mình giờ chỉ là một nhân viên bình thường, ăn nhờ ở đậu mà.”
Lưu Diệp Minh hai mắt vẫn chưa thoát khỏi kinh ngạc: “Em… cái đó… em không biết. Nhưng mà sao anh lại làm vậy? Cái này là của anh, em từ trước đến nay đều không giúp gì được, cũng không có gì trong tay. Những cái này vẫn là nên…”
Trần Đình Y hôn chặn những lời Lưu Diệp Minh muốn nói: “Chính vì em không có gì, nên những thứ này sẽ đảm bảo cho cuộc sống của em. Nếu em về sau từ bỏ anh, em vẫn sẽ có được một cuộc sống không âu không lo.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Trần Đình Y cười: “Nhưng mà anh giờ đã là người vô sản rồi. Trong công ty cũng chỉ còn là cái danh, em vẫn là ông chủ đằng sau của Hướng Thiên. Vậy nên tiền lương của anh sau này đều là do em phát rồi.”
Lưu Diệp Minh còn mơ mơ hồ hồ, chỉ lập lại vài từ bản thân nghe được: “Em… phát lương cho anh? Phát kiểu gì? Em cũng không biết rõ mấy chuyện này.”
Trần Đình Y bắt được điểm mà bản thân mong muốn, y ghé sát vào tai Lưu Diệp Minh. Trầm giọng nói: “Em phát lương cho anh, mỗi lần tăng thêm một hiệp.”
Lưu Diệp Minh: “…”
Trần Đình Y:"…"
Tiếng động ghế bị đá rầm lên một cái, nổi theo sau là một màn lời hay ý đẹp mà Lưu Diệp Minh học được từ Tào Cận tuôn trào ra.
Qua hồi Lưu Diệp Minh được Trần Đình Y dỗ mãi mơi chịu bỏ qua cho y thêm một lần. Trần Đình Y kéo Lưu Diệp Minh ngồi trên ghế, ôm vào lòng. Y đặt cằm lên vai Lưu Diệp Minh mà thủ thỉ: “Em đừng nghĩ những thứ anh cho em là lớn lao. Anh đã một lần có xây dựng được nó, thì sẽ có nhiều lần như vậy. Vì vậy những thứ vật chất này với anh không quan trọng. So với việc Chí Vân làm chỉ có thể nói là không bằng.”
Lưu Diệp Minh ngẩng đầu nhìn Trần Đình Y: “Anh Chí Vân đã là gì sao?”
Trần Đình Y cuối người, nói nhỏ vào tai Lưu Diệp Minh. Chỉ thấy Lưu Diệp Minh kinh ngạc: “Anh nói thật? Vậy anh Cận đã biết chuyện chưa?”
Trần Đình Y lắc đầu: “Anh cũng không rõ”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook