Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
-
Chương 541: Tiếp Cận Làm Quen
Tâm trạng đang ngột ngạt, bỗng dưng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc trước mắt, Nguyễn Trung như bắt được một tia hi vọng, không kìm được kinh hỉ mà vội vàng gấp giọng đáp.
- “Chưa, vẫn còn chưa bán đi nữa. Người anh em, ngươi đổi ý muốn mua rồi hả?”
Đình Tấn lắc lắc đầu nở một nụ cười tà, cũng không có lập tức trả lời ngay câu hỏi của Nguyễn Trung hoặc nói ra ý đồ của mình khi tới đây. Thấy Nguyễn Trung đang có ý định đứng dậy nói chuyện với mình, hắn mới một tay đưa ra ngăn cản đối phương.
Trong ánh mắt đi từ mừng rỡ đến ngờ vực của Nguyễn Trung, Đình Tấn chỉ nhàn nhã đặt mông ngồi xuống bờ thềm bên cạnh, từ tốn nói.
- “Ừm, quả thật là có chút hứng thú, muốn mua về sung công quỹ để làm phần thưởng cho các anh em trong công hội. Bất quá, trông bộ dáng của ngươi có vẻ như đang gặp rắc rối, là vấn đề về tiền bạc hả?”
Vẫn còn nghĩ Đình Tấn không muốn mua trứng thú cưng, Nguyễn Trung khá là hồi hộp trong lòng, bây giờ lại nghe được đối phương xác nhận, hắn mới an tâm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Bán ít bán nhiều đều được, tối đa cũng xem như có chút tiền, Nguyễn Trung tự an ủi lấy mình, như thế thì còn đỡ hơn là phải ôm lấy đồ vật trong người, để qua một thời gian lại mất giá lại càng nguy hiểm hơn.
An tâm ngồi xuống bên cạnh Đình Tấn, Nguyễn Trung muốn lắc đầu, nhưng ngẫm nghĩ lại gì đó liền gật gù ứng thanh đáp.
- “Cũng… cần chút tiền chi tiêu cho sinh hoạt gia đình.”
- “Há, ta cũng đang rảnh rỗi, anh em có muốn chia sẻ một chút không? Ngươi biết đó, cái gì giấu kín ở trong lòng cũng không tốt lắm đâu.”
Ngơ ngác nhìn qua Đình Tấn, Nguyễn Trung thật không hiểu vì sao người này lại hỏi mình một số chuyện riêng tư vậy.
Bất quá, ngẫm nghĩ lại đây cũng chẳng phải là vấn đề gì quan trọng cần phải che giấu. Đình Tấn phỏng chừng đang có lòng tốt, muốn chia sẻ cho nhẹ lòng xem như không thiệt thòi gì cho mình, Nguyễn Trung nghĩ vậy mới bùi ngùi kể lại tình huống của hắn.
Mặc dù đã biết được đôi chút hoàn cảnh hiện tại của Nguyễn Trung thông qua tin tức mà Báo Đen truyền tới, nhưng đến khi được tận tai nghe Nguyễn Trung kể lại tường tận, Đình Tấn quả thật không thể không cảm thán một hồi, cuộc sống này quả thật quá khó khăn.
Nguyễn Trung sinh ra tại một gia đình nghèo, thời xưa vì chiến tranh mà lưu lạc qua Entire Land, sinh sống đến hiện tại đã không còn họ hàng thân thích gì, chỉ có mỗi gia đình bốn người gồm cha mẹ, hắn và một cô em gái chỉ mới hơn 13 tuổi.
Một năm trước đây, bởi vì tính tình nóng nảy của hắn, lại thêm bạn bè xúi giục mà làm ra hành vi ẩu đả với người khác. Kết quả dẫn đến một người không may bị chết.
Cha mẹ hắn vì đau xót con cái, cho nên mới dốc sức rót hết tiền của trong nhà để thuê luật sư bào chữa cho hắn.
Rất may được pháp luật khoan hồng nên hắn chỉ bị tạm giam một năm vì tội ngộ sát, sau đó vì được cất nhắc thành án treo thêm hai năm và bây giờ vẫn còn đang trong thời gian giám sát.
Ra tù một thời gian, Nguyễn Trung mới nhận thấy rõ được bộ mặt thật của cuộc đời, thế gian nhân tình là cỡ nào đen tối. Hết thảy bạn bè thân thiết mà hắn luôn đối xử nhiệt tình trước kia đều là một dạng muốn lẫn tránh không muốn gặp mặt, phảng phất như sợ bị hắn làm phiền.
Còn cha mẹ mà từ đó đến giờ vẫn bị hắn ngó lơ lại một ngày càng già yếu đi, em gái nhỏ cũng không có điều kiện được học tập đến nơi đến chốn.
Nguyễn Trung đã hồi tâm chuyển ý muốn làm một người con hiếu thảo, một người anh mẫu mực. Hắn thực sự muốn bù đắp cho người thân của mình, nhưng thế gian lại không có thuốc chữa hối hận, không ai cho hắn có cơ hội được làm chuyện đó một cách đường hoàng.
Lý lịch quá xấu, lại thêm không có kiến thức chuyên môn, một thân hắn vẫn không nghề thất nghiệp, không nơi nào dám nhận vào làm. Mãi cho tới khi phát hiện ra Anh Hùng, một thế giới mới với đầy tiềm năng, Nguyễn Trung mới dốc hết gia sản dành dụm, đầu tư cho mình một cái mũ trò chơi.
Dẫu rằng hắn có lý tưởng của riêng mình, nhưng hiện thực thì lại luôn luôn đối đầu với hắn. Gia nhập vào trò chơi đã quá trễ, lại chẳng có người nào giúp đỡ, hắn không nắm được bất kì ưu thế nào ở tiền kỳ, một mực luẩn quẩn ở chỗ người chơi tầng dưới chót có thu nhập cực ít ỏi.
Và mới đây thôi, vận may bộc phát làm hắn nhặt được một quả trứng thú cưng, Nguyễn Trung lần đầu tiên dám mơ tưởng đến một tương lai màu hồng, khi bán được nó với giá cao để đổi đời.
Đáng tiếc lần này cũng như bao lần trước, đồ vật trong tay không bán được làm hắn không thể không ngao ngán chán nản.
‘Bộp’
- “Anh em, cố gắng lên. Còn sống là còn đường để đi, đừng vội gục ngã sớm như vậy.”
Tại thời điểm Nguyễn Trung hụt hẫng cúi đầu trầm mặt, giọng nói trầm ấm của Đình Tấn lại vang lên. Kèm theo đó còn có một bàn tay ấm áp đồng thời vỗ nhẹ lên vai hắn, như chứa một loại ma lực thần kỳ khiến hắn cảm thấy tự tin lên không ít.
Còn không đợi hắn kịp mở miệng nói tiếng nào, một yêu cầu giao dịch từ Đình Tấn đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
Chấp nhận giao dịch, Nguyễn Trung một tay giao trứng thú cưng một tay nhận tiền trong trạng thái mơ hồ như đang nằm mộng. Đến thời điểm giao dịch hoàn tất, lại cầm trong tay một túi tiền nặng trịch, hắn mới hoàn hồn tỉnh lại và thực sự xác nhận là mình không có nhìn lầm.
Đình Tấn bỏ ra tận 5.000 đồng tiền vàng, một con số vượt qua gấp mấy lần giá tiền dự tính ban đầu mà Nguyễn Trung đã tưởng tượng trong đầu.
- “Cái này…”
Ngơ ngác nhìn lấy Đình Tấn, Nguyễn Trung run rẩy bờ môi, ngập ngừng nói không nên lời.
Trong khi đó, Đình Tấn thì từ đầu đến cuối đều là một vẻ tươi cười thân thiện. Cất xong trứng thú cưng vào trong ba lô, nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang Nguyễn Trung, không có dấu hiệu nào lên tiếng nói.
- “Đừng bận tâm suy đoán lung tung, ta có nhiều tiền mà tâm trạng lại đang cao hứng nữa, coi như anh em có duyên gặp gỡ, giúp đỡ nhau một hồi. Trông ngươi có vẻ như đẳng cấp cũng không cao lắm, có muốn cùng đi luyện cấp không?”
Nguyễn Trung giật mình một cái, ánh mắt cảnh giác nhìn tới Đình Tấn. Tuy nhiên, sau một hồi, hắn nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý.
- “Được, đợi ta cất đồ rồi cùng đi chung.”
Nói đoạn, hắn cũng không chờ Đình Tấn nói đồng ý, một hơi xoay người chạy về phía cánh cổng [Thủy Tinh Thể] để trở về EL thành.
Nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Trung rời đi, Đình Tấn mừng thầm trong bụng, quá trình tiếp cận lấy lòng tin với mục tiêu gần như đã thành công một cách hoàn mỹ.
Đáng lẽ ra, hắn có thể đứng ra làm một vụ giao dịch, đưa cho Nguyễn Trung một số tiền lớn rồi mời mọc đối phương vào [The Alliance] một cách dễ dàng mà không cần phải tốn quá nhiều công sức miệng lưỡi như vậy.
Tuy nhiên, làm thế cũng có một tác dụng phụ sẽ khiến Nguyễn Trung sinh ra một loại cảm giác ỷ lại, dần dà đánh mất bản tâm cùng ý chí phấn đấu vượt khó ban đầu.
Hai người vốn dĩ là anh em chiến hữu nhiều năm trong tận thế, Đình Tấn thật không muốn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng như vậy, thế nên chỉ có thể chọn cách khó khăn hơn là từng bước tiếp cận, để cho Nguyễn Trung cảm nhận được sự coi trọng của mình, từ đó quý trọng mà nắm lấy cơ hội phát triển.
Cùng lúc ấy, Nguyễn Trung đã trở về EL thành, sau đó nhanh chân tìm một góc vắng vẻ chui vào, cấp tốc đổi hết số tiền 5.000 đồng vàng mới nhận được từ Đình Tấn sang tiền hiện thực vào tài khoản của mình.
Kiểm tra trong tài khoản ngân hàng vừa nhận thêm được một khoản tiền tương đương 1.500$, tảng đá đang treo nặng trong lòng Nguyễn Trung tức thì bị ném đi không thấy tăm hơi.
Dù sao đây cũng là tất cả gia sản của hắn, tuy Đình Tấn có lòng tốt nhưng hắn cũng không thể không đề phòng.
Lỡ như đối phương mặt ngoài nói ngon ngọt, nhưng chờ hắn ra ngoài dã ngoại luyện cấp lại đột ngột trở mặt, bật đồ sát chiếm đoạt đồ vật với tiền bạc trên người hắn thì có mà khóc không ra nước mắt.
Làm xong hết những chuyện này, lại chuyển khoản cho mẹ mình số tiền lớn ấy, Nguyễn Trung mới an tâm quay trở lại cứ điểm [The Alliance] hội họp với Đình Tấn.
Trên đường đi, Nguyễn Trung không ngừng suy đoán liệu Đình Tấn có còn chờ đợi hắn hay không. Tuy rằng không có kết quả nhưng hắn cũng không thể dứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Tận đến lúc nhìn thấy thân ảnh của Đình Tấn, hắn mới yên lòng nhẹ dạ xuống.
- “Xin lỗi để ngươi chờ lâu.”
Nguyễn Trung ngượng ngùng gật đầu chào, hiển nhiên hắn hiểu rõ là Đình Tấn biết mình đã đi đâu và làm gì, nhưng đối phương ngầm hiểu ý không nhắc tới mà thôi.
- “Xong rồi chứ? Đi được chưa?”
Không có hỏi Nguyễn Trung là đã đi đâu hay làm gì, Đình Tấn chỉ thờ ơ nói một câu.
- “Chỉ hai chúng ta?”
Trố mắt ra vì ngạc nhiên, Nguyễn Trung đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy một người đồng đội nào khác, nhịn không được phải hỏi lại Đình Tấn.
- “Haha, đừng lo, không sao đâu. Cứ đi theo ta một hồi sau sẽ rõ.”
Biết rằng Nguyễn Trung không nhận ra thân phận của mình, Đình Tấn cũng không giải thích rõ ràng mà cười cười thần bí vỗ vai lôi kéo đối phương rời đi cứ điểm.
Trong khi đó, Nguyễn Trung cảm giác đầu óc có chút mộng, hắn không hiểu Đình Tấn lấy đâu ra tự tin mà đi luyện cấp, làm nhiệm vụ trong khi tổ đội này chỉ có duy nhất hai người.
Phải biết từ trước đến nay, mỗi lần rời cứ điểm, hắn đều là phải theo một tổ đội có không dưới mười người mới cảm thấy đủ an toàn.
Chưa nói tới quái vật có thể đi theo bầy đàn, chỉ cần xui xẻo đụng trúng một con Boss hoặc quái vật Tinh Anh thôi cũng đã đủ làm cả tổ đội sống dở chết dở rồi.
- “Anh em, không đúng, tổ tông à, ta biết ngươi có tiền tùy hứng, cũng không phải ta xem thường ngươi, nhưng nhà ta còn cha mẹ già yếu, em thơ chờ ta về nuôi dưỡng đây. Quỳ cầu tha mạng, coi như có duyên gặp gỡ thì cũng không cần phải triệt luôn đường sống của nhau vậy đi.”
Vẻ mặt nhăn nhó, khóe miệng co giật gần như là muốn khóc, Nguyễn Trung khổ bức khẩn cầu, tỏ vẻ đáng thương với hi vọng Đình Tấn có thể tuyển thêm vài tên thành viên nữa làm bảo hiểm an toàn.
Hắn là người chơi độc hành, không có công hội, cũng không có đội nhóm riêng, nếu lỡ như rớt mất một nửa cấp kinh nghiệm thì quả thật không thể gánh chịu nổi tổn thất.
Coi như Đình Tấn có ủng hộ cho hắn một số tiền lớn, nhưng dù sao đó chỉ là nhất thời, về sau không thể mang theo mãi được.
Phát giác ra biểu hiện kì lạ của Nguyễn Trung, Đình Tấn liền hiểu rõ người anh em của mình vì sao phải như vậy.
Nghĩ ngợi đôi chút, Đình Tấn liền thỏa hiệp.
- “Được rồi, vậy để ta gọi người.”
Nói đoạn, hắn không nhanh không chậm mở ra giao diện tin nhắn mật, gửi tin cho đám người Ameerah, David, kêu gọi bọn họ nhanh chóng tập trung đến đây.
- “Cũng đã lâu không cùng nhau đi làm nhiệm vụ luyện cấp rồi.”
Gửi đi tin nhắn, Đình Tấn âm thầm nhếch mép cười, lòng tự nhủ xem như đây là một bài kiểm tra khảo sát.
- “Tốt, tốt, ngươi gọi, ta chờ được.”
Đứng bên cạnh, Nguyễn Trung vuốt ngực nhẹ nhõm, bộ dạng tốt hơn trước nhiều lắm.
Cứ như vậy, hai người tại chỗ đứng đợi một hồi lâu, Đình Tấn thì bận rộn mở ra diễn đàn, tìm kiếm thông tin các loại Đá Nguyên Tố Hạt Nhân để một hồi sẵn tiện nhờ David chuẩn bị cho mình.
Còn Nguyễn Trung sau khi đã giải tỏa được áp lực đè nặng tâm lý thì đã trở về với con người náo nhiệt của trước kia, miệng không ngừng huyên thuyên nói chuyện, khiến Đình Tấn đau đầu không kịp ứng phó.
- “Hội Trưởng!”
Thật lâu sau đó, dưới một tiếng yêu kiều kêu gọi của Ameerah, Đình Tấn lập tức bị lôi kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Nguyễn Trung đồng dạng cũng bị thu hút sự chú ý, đưa mắt nhìn sang nơi phương hướng thanh âm truyền tới. Bất thình lình như phát hiện ra được điều gì đó, gương mặt hắn liền bị kinh ngạc che lấp, miệng há hốc ra hầu như có thể nhét vào được cả một quả trứng gà.
- “Chưa, vẫn còn chưa bán đi nữa. Người anh em, ngươi đổi ý muốn mua rồi hả?”
Đình Tấn lắc lắc đầu nở một nụ cười tà, cũng không có lập tức trả lời ngay câu hỏi của Nguyễn Trung hoặc nói ra ý đồ của mình khi tới đây. Thấy Nguyễn Trung đang có ý định đứng dậy nói chuyện với mình, hắn mới một tay đưa ra ngăn cản đối phương.
Trong ánh mắt đi từ mừng rỡ đến ngờ vực của Nguyễn Trung, Đình Tấn chỉ nhàn nhã đặt mông ngồi xuống bờ thềm bên cạnh, từ tốn nói.
- “Ừm, quả thật là có chút hứng thú, muốn mua về sung công quỹ để làm phần thưởng cho các anh em trong công hội. Bất quá, trông bộ dáng của ngươi có vẻ như đang gặp rắc rối, là vấn đề về tiền bạc hả?”
Vẫn còn nghĩ Đình Tấn không muốn mua trứng thú cưng, Nguyễn Trung khá là hồi hộp trong lòng, bây giờ lại nghe được đối phương xác nhận, hắn mới an tâm thở phào ra một hơi nhẹ nhõm.
Bán ít bán nhiều đều được, tối đa cũng xem như có chút tiền, Nguyễn Trung tự an ủi lấy mình, như thế thì còn đỡ hơn là phải ôm lấy đồ vật trong người, để qua một thời gian lại mất giá lại càng nguy hiểm hơn.
An tâm ngồi xuống bên cạnh Đình Tấn, Nguyễn Trung muốn lắc đầu, nhưng ngẫm nghĩ lại gì đó liền gật gù ứng thanh đáp.
- “Cũng… cần chút tiền chi tiêu cho sinh hoạt gia đình.”
- “Há, ta cũng đang rảnh rỗi, anh em có muốn chia sẻ một chút không? Ngươi biết đó, cái gì giấu kín ở trong lòng cũng không tốt lắm đâu.”
Ngơ ngác nhìn qua Đình Tấn, Nguyễn Trung thật không hiểu vì sao người này lại hỏi mình một số chuyện riêng tư vậy.
Bất quá, ngẫm nghĩ lại đây cũng chẳng phải là vấn đề gì quan trọng cần phải che giấu. Đình Tấn phỏng chừng đang có lòng tốt, muốn chia sẻ cho nhẹ lòng xem như không thiệt thòi gì cho mình, Nguyễn Trung nghĩ vậy mới bùi ngùi kể lại tình huống của hắn.
Mặc dù đã biết được đôi chút hoàn cảnh hiện tại của Nguyễn Trung thông qua tin tức mà Báo Đen truyền tới, nhưng đến khi được tận tai nghe Nguyễn Trung kể lại tường tận, Đình Tấn quả thật không thể không cảm thán một hồi, cuộc sống này quả thật quá khó khăn.
Nguyễn Trung sinh ra tại một gia đình nghèo, thời xưa vì chiến tranh mà lưu lạc qua Entire Land, sinh sống đến hiện tại đã không còn họ hàng thân thích gì, chỉ có mỗi gia đình bốn người gồm cha mẹ, hắn và một cô em gái chỉ mới hơn 13 tuổi.
Một năm trước đây, bởi vì tính tình nóng nảy của hắn, lại thêm bạn bè xúi giục mà làm ra hành vi ẩu đả với người khác. Kết quả dẫn đến một người không may bị chết.
Cha mẹ hắn vì đau xót con cái, cho nên mới dốc sức rót hết tiền của trong nhà để thuê luật sư bào chữa cho hắn.
Rất may được pháp luật khoan hồng nên hắn chỉ bị tạm giam một năm vì tội ngộ sát, sau đó vì được cất nhắc thành án treo thêm hai năm và bây giờ vẫn còn đang trong thời gian giám sát.
Ra tù một thời gian, Nguyễn Trung mới nhận thấy rõ được bộ mặt thật của cuộc đời, thế gian nhân tình là cỡ nào đen tối. Hết thảy bạn bè thân thiết mà hắn luôn đối xử nhiệt tình trước kia đều là một dạng muốn lẫn tránh không muốn gặp mặt, phảng phất như sợ bị hắn làm phiền.
Còn cha mẹ mà từ đó đến giờ vẫn bị hắn ngó lơ lại một ngày càng già yếu đi, em gái nhỏ cũng không có điều kiện được học tập đến nơi đến chốn.
Nguyễn Trung đã hồi tâm chuyển ý muốn làm một người con hiếu thảo, một người anh mẫu mực. Hắn thực sự muốn bù đắp cho người thân của mình, nhưng thế gian lại không có thuốc chữa hối hận, không ai cho hắn có cơ hội được làm chuyện đó một cách đường hoàng.
Lý lịch quá xấu, lại thêm không có kiến thức chuyên môn, một thân hắn vẫn không nghề thất nghiệp, không nơi nào dám nhận vào làm. Mãi cho tới khi phát hiện ra Anh Hùng, một thế giới mới với đầy tiềm năng, Nguyễn Trung mới dốc hết gia sản dành dụm, đầu tư cho mình một cái mũ trò chơi.
Dẫu rằng hắn có lý tưởng của riêng mình, nhưng hiện thực thì lại luôn luôn đối đầu với hắn. Gia nhập vào trò chơi đã quá trễ, lại chẳng có người nào giúp đỡ, hắn không nắm được bất kì ưu thế nào ở tiền kỳ, một mực luẩn quẩn ở chỗ người chơi tầng dưới chót có thu nhập cực ít ỏi.
Và mới đây thôi, vận may bộc phát làm hắn nhặt được một quả trứng thú cưng, Nguyễn Trung lần đầu tiên dám mơ tưởng đến một tương lai màu hồng, khi bán được nó với giá cao để đổi đời.
Đáng tiếc lần này cũng như bao lần trước, đồ vật trong tay không bán được làm hắn không thể không ngao ngán chán nản.
‘Bộp’
- “Anh em, cố gắng lên. Còn sống là còn đường để đi, đừng vội gục ngã sớm như vậy.”
Tại thời điểm Nguyễn Trung hụt hẫng cúi đầu trầm mặt, giọng nói trầm ấm của Đình Tấn lại vang lên. Kèm theo đó còn có một bàn tay ấm áp đồng thời vỗ nhẹ lên vai hắn, như chứa một loại ma lực thần kỳ khiến hắn cảm thấy tự tin lên không ít.
Còn không đợi hắn kịp mở miệng nói tiếng nào, một yêu cầu giao dịch từ Đình Tấn đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu.
Chấp nhận giao dịch, Nguyễn Trung một tay giao trứng thú cưng một tay nhận tiền trong trạng thái mơ hồ như đang nằm mộng. Đến thời điểm giao dịch hoàn tất, lại cầm trong tay một túi tiền nặng trịch, hắn mới hoàn hồn tỉnh lại và thực sự xác nhận là mình không có nhìn lầm.
Đình Tấn bỏ ra tận 5.000 đồng tiền vàng, một con số vượt qua gấp mấy lần giá tiền dự tính ban đầu mà Nguyễn Trung đã tưởng tượng trong đầu.
- “Cái này…”
Ngơ ngác nhìn lấy Đình Tấn, Nguyễn Trung run rẩy bờ môi, ngập ngừng nói không nên lời.
Trong khi đó, Đình Tấn thì từ đầu đến cuối đều là một vẻ tươi cười thân thiện. Cất xong trứng thú cưng vào trong ba lô, nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang Nguyễn Trung, không có dấu hiệu nào lên tiếng nói.
- “Đừng bận tâm suy đoán lung tung, ta có nhiều tiền mà tâm trạng lại đang cao hứng nữa, coi như anh em có duyên gặp gỡ, giúp đỡ nhau một hồi. Trông ngươi có vẻ như đẳng cấp cũng không cao lắm, có muốn cùng đi luyện cấp không?”
Nguyễn Trung giật mình một cái, ánh mắt cảnh giác nhìn tới Đình Tấn. Tuy nhiên, sau một hồi, hắn nghĩ nghĩ liền gật đầu đồng ý.
- “Được, đợi ta cất đồ rồi cùng đi chung.”
Nói đoạn, hắn cũng không chờ Đình Tấn nói đồng ý, một hơi xoay người chạy về phía cánh cổng [Thủy Tinh Thể] để trở về EL thành.
Nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Trung rời đi, Đình Tấn mừng thầm trong bụng, quá trình tiếp cận lấy lòng tin với mục tiêu gần như đã thành công một cách hoàn mỹ.
Đáng lẽ ra, hắn có thể đứng ra làm một vụ giao dịch, đưa cho Nguyễn Trung một số tiền lớn rồi mời mọc đối phương vào [The Alliance] một cách dễ dàng mà không cần phải tốn quá nhiều công sức miệng lưỡi như vậy.
Tuy nhiên, làm thế cũng có một tác dụng phụ sẽ khiến Nguyễn Trung sinh ra một loại cảm giác ỷ lại, dần dà đánh mất bản tâm cùng ý chí phấn đấu vượt khó ban đầu.
Hai người vốn dĩ là anh em chiến hữu nhiều năm trong tận thế, Đình Tấn thật không muốn mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng như vậy, thế nên chỉ có thể chọn cách khó khăn hơn là từng bước tiếp cận, để cho Nguyễn Trung cảm nhận được sự coi trọng của mình, từ đó quý trọng mà nắm lấy cơ hội phát triển.
Cùng lúc ấy, Nguyễn Trung đã trở về EL thành, sau đó nhanh chân tìm một góc vắng vẻ chui vào, cấp tốc đổi hết số tiền 5.000 đồng vàng mới nhận được từ Đình Tấn sang tiền hiện thực vào tài khoản của mình.
Kiểm tra trong tài khoản ngân hàng vừa nhận thêm được một khoản tiền tương đương 1.500$, tảng đá đang treo nặng trong lòng Nguyễn Trung tức thì bị ném đi không thấy tăm hơi.
Dù sao đây cũng là tất cả gia sản của hắn, tuy Đình Tấn có lòng tốt nhưng hắn cũng không thể không đề phòng.
Lỡ như đối phương mặt ngoài nói ngon ngọt, nhưng chờ hắn ra ngoài dã ngoại luyện cấp lại đột ngột trở mặt, bật đồ sát chiếm đoạt đồ vật với tiền bạc trên người hắn thì có mà khóc không ra nước mắt.
Làm xong hết những chuyện này, lại chuyển khoản cho mẹ mình số tiền lớn ấy, Nguyễn Trung mới an tâm quay trở lại cứ điểm [The Alliance] hội họp với Đình Tấn.
Trên đường đi, Nguyễn Trung không ngừng suy đoán liệu Đình Tấn có còn chờ đợi hắn hay không. Tuy rằng không có kết quả nhưng hắn cũng không thể dứt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Tận đến lúc nhìn thấy thân ảnh của Đình Tấn, hắn mới yên lòng nhẹ dạ xuống.
- “Xin lỗi để ngươi chờ lâu.”
Nguyễn Trung ngượng ngùng gật đầu chào, hiển nhiên hắn hiểu rõ là Đình Tấn biết mình đã đi đâu và làm gì, nhưng đối phương ngầm hiểu ý không nhắc tới mà thôi.
- “Xong rồi chứ? Đi được chưa?”
Không có hỏi Nguyễn Trung là đã đi đâu hay làm gì, Đình Tấn chỉ thờ ơ nói một câu.
- “Chỉ hai chúng ta?”
Trố mắt ra vì ngạc nhiên, Nguyễn Trung đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy một người đồng đội nào khác, nhịn không được phải hỏi lại Đình Tấn.
- “Haha, đừng lo, không sao đâu. Cứ đi theo ta một hồi sau sẽ rõ.”
Biết rằng Nguyễn Trung không nhận ra thân phận của mình, Đình Tấn cũng không giải thích rõ ràng mà cười cười thần bí vỗ vai lôi kéo đối phương rời đi cứ điểm.
Trong khi đó, Nguyễn Trung cảm giác đầu óc có chút mộng, hắn không hiểu Đình Tấn lấy đâu ra tự tin mà đi luyện cấp, làm nhiệm vụ trong khi tổ đội này chỉ có duy nhất hai người.
Phải biết từ trước đến nay, mỗi lần rời cứ điểm, hắn đều là phải theo một tổ đội có không dưới mười người mới cảm thấy đủ an toàn.
Chưa nói tới quái vật có thể đi theo bầy đàn, chỉ cần xui xẻo đụng trúng một con Boss hoặc quái vật Tinh Anh thôi cũng đã đủ làm cả tổ đội sống dở chết dở rồi.
- “Anh em, không đúng, tổ tông à, ta biết ngươi có tiền tùy hứng, cũng không phải ta xem thường ngươi, nhưng nhà ta còn cha mẹ già yếu, em thơ chờ ta về nuôi dưỡng đây. Quỳ cầu tha mạng, coi như có duyên gặp gỡ thì cũng không cần phải triệt luôn đường sống của nhau vậy đi.”
Vẻ mặt nhăn nhó, khóe miệng co giật gần như là muốn khóc, Nguyễn Trung khổ bức khẩn cầu, tỏ vẻ đáng thương với hi vọng Đình Tấn có thể tuyển thêm vài tên thành viên nữa làm bảo hiểm an toàn.
Hắn là người chơi độc hành, không có công hội, cũng không có đội nhóm riêng, nếu lỡ như rớt mất một nửa cấp kinh nghiệm thì quả thật không thể gánh chịu nổi tổn thất.
Coi như Đình Tấn có ủng hộ cho hắn một số tiền lớn, nhưng dù sao đó chỉ là nhất thời, về sau không thể mang theo mãi được.
Phát giác ra biểu hiện kì lạ của Nguyễn Trung, Đình Tấn liền hiểu rõ người anh em của mình vì sao phải như vậy.
Nghĩ ngợi đôi chút, Đình Tấn liền thỏa hiệp.
- “Được rồi, vậy để ta gọi người.”
Nói đoạn, hắn không nhanh không chậm mở ra giao diện tin nhắn mật, gửi tin cho đám người Ameerah, David, kêu gọi bọn họ nhanh chóng tập trung đến đây.
- “Cũng đã lâu không cùng nhau đi làm nhiệm vụ luyện cấp rồi.”
Gửi đi tin nhắn, Đình Tấn âm thầm nhếch mép cười, lòng tự nhủ xem như đây là một bài kiểm tra khảo sát.
- “Tốt, tốt, ngươi gọi, ta chờ được.”
Đứng bên cạnh, Nguyễn Trung vuốt ngực nhẹ nhõm, bộ dạng tốt hơn trước nhiều lắm.
Cứ như vậy, hai người tại chỗ đứng đợi một hồi lâu, Đình Tấn thì bận rộn mở ra diễn đàn, tìm kiếm thông tin các loại Đá Nguyên Tố Hạt Nhân để một hồi sẵn tiện nhờ David chuẩn bị cho mình.
Còn Nguyễn Trung sau khi đã giải tỏa được áp lực đè nặng tâm lý thì đã trở về với con người náo nhiệt của trước kia, miệng không ngừng huyên thuyên nói chuyện, khiến Đình Tấn đau đầu không kịp ứng phó.
- “Hội Trưởng!”
Thật lâu sau đó, dưới một tiếng yêu kiều kêu gọi của Ameerah, Đình Tấn lập tức bị lôi kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Nguyễn Trung đồng dạng cũng bị thu hút sự chú ý, đưa mắt nhìn sang nơi phương hướng thanh âm truyền tới. Bất thình lình như phát hiện ra được điều gì đó, gương mặt hắn liền bị kinh ngạc che lấp, miệng há hốc ra hầu như có thể nhét vào được cả một quả trứng gà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook