Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân
-
Chương 64: Hy vọng và tuyệt cảnh
Tại phòng điều khiển chính không chỉ có Cố Hoằng đợi Hình Chiến, còn có cả Hình Duệ đang tiến hành nói chuyện với Cố Hoằng qua màn hình giả lập. Màn ảnh giả lập có chút không ổn định, có lẽ do tín hiệu không quá tốt. Thấy y đi vào, Hình Duệ liếc y một cái, “Cha nghe nói các con tìm được xác chiến hạm của Cố Khâm…”
Hình Chiến ngắt lời đối phương, “Cố Khâm còn có Thương Lang, nếu không dùng vũ khí nóng Thương Lang có thể chống đỡ rất lâu.”
Hình Duệ lại thẳng thừng hỏi lại, “Như vậy nếu đổi lại là con điều khiển Chiến Thần dưới sự bao vây của quân địch, không sử dụng vũ khí nóng thì có thể chống đỡ bao lâu?”
Hình Chiến trầm mặc, mười phút, hay là hai mươi phút? Bản thân không kiên trì được quá lâu, chứ đừng nói gì tới Cố Khâm thực lực yếu hơn y một bậc. Y siết chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay. Thật ra trong lòng y cũng biết Cố Khâm dữ nhiều lành ít, nhưng về mặt tình cảm y lại không muốn tin tưởng. Lúc này y đã không còn có thể tỉnh táo để suy nghĩ đối sách nữa, trong đầu đều là bóng dáng Cố Khâm, suy nghĩ duy nhất chính là lập tức đi tìm Cố Khâm về.
Xung quanh lâm vào bầu không khí đầy áp lực, tử khí âm trầm bao phủ Hình Chiến. Hình Duệ hy vọng y có thể tự mình bình tĩnh lại, với trạng thái hiện tại của y đừng nói tới việc tìm Cố Khâm, chỉ riêng việc vọt vào giữa quân địch trong tình trạng nóng nảy thế này cũng đã đủ nộp mạng. Cuối cùng là Cố Hoằng mở miệng trước, “Nếu như Mendel đã phản bội, như vậy Cố Khâm hẳn là chỉ bị Satan bắt lại.”
Hình Chiến chợt ngẩng đầu gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, khiến cho Cố Hoằng chợt cảm thấy căng thẳng, không thể không nói, Hình Chiến còn trẻ tuổi như vậy nhưng đã có khí thế của Nguyên soái, tiền đồ tương lai thật không thể lường hết được. Ánh mắt của Cố Hoằng lóe lên, hắn tiếp tục nói, “Mendel vẫn cho rằng lý do khiến cho một năm nay thực lực của Cố Khâm tăng lên nhanh như vậy là vì quân đội tiến hành thí nghiệm nào đó trên con người, vì thế hắn đã từng dò xét tôi vài lần. Để tìm ra chân tướng, rất có thể hắn sẽ mượn tay Satan bắt Cố Khâm tới làm vật thí nghiệm để nghiên cứu.”
“Không sai, bản thân bộ tộc Satan cũng đang thực hiện loại thí nghiệm nào đó trên con người. Những binh lính trước kia bị bắt làm tù binh sống không thấy người chết không thấy xác, Satan lại chưa bao giờ dùng những binh lính này để làm lung lay lòng quân của chúng ta, hẳn là chúng đang có âm mưu lớn hơn nào đó.” Hình Duệ nhìn con trai mình một cái thật sâu, “Cố Khâm hoặc là đã chết, hoặc là đang bị Satan tạm thời bắt giữ không bị nguy hiểm tới tình mạng. Con cho là khả năng nào lớn hơn?”
“Cậu ấy sẽ không chết.” Hình Chiến chắc như đinh đóng cột mà trả lời. Cho dù khả năng còn lại cũng có thể xảy ra, nhưng y cũng không muốn nghĩ nó, Cố Khâm ít nhất có thể còn sống, còn sống thì vẫn còn có hi vọng, “Con sẽ tìm được cậu ấy.”
“Cậu định làm gì?” Cố Hoằng hơi cau mày. Hành động của Hình Chiến lúc này giống như một thằng nhóc bị xúc động, lỗ mãng, tuổi trẻ khí thịnh nóng lòng muốn chứng minh bản thân, không thiếu năng lực, nhưng hành động lại không cân nhắc tới hậu quả.
“Quân đoàn của ông tiếp tục hấp dẫn hỏa lực của Satan, còn tôi lẻn vào trong quân địch tìm Cố Khâm.” Hình Chiến vẫn chỉ là một Thiếu úy nhỏ nhoi, nhưng khi đối mặt với Thượng tướng, trong giọng nói lại không có một chút cung kính nào, cũng không phải là giọng thương lượng mà là trực tiếp ra quyết định, giống như địa vị của y ngang hàng với Cố Hoằng, vậy mà lại cũng không có chút nào không phù hợp cả.
“Làm sao cậu biết Cố Khâm ở đâu? Như thế không khác nào mò kim dưới đáy biển cả.” Cố Hoằng không đồng ý.
“Tôi sẽ có biện pháp, ông chỉ cần yển trợ cho tôi là được. Cứ vậy đi, trước khi lên đường tôi sẽ thông báo cho ông.” Hình Chiến không muốn lãng phí thời gian nữa, xoay người đi về phía cửa. Hiện tại y phải lập tức quay về đơn vị của Hứa Thiếu Phong để chuẩn bị sẵn sàng.
“Hình Chiến!” Thái độ độc đoán chuyên quyền của y khiến cho Cố Hoằng trong lòng rất không thoải mái, “Tôi là cha của Cố Khâm.”
Bước chân Hình Chiến dừng lại một chút, y cũng không quay đầu lại, khóe môi cong lên một độ cong giễu cợt, “Ông không giống.” Hình Chiến gằn từng từ nói ra ba chữ này rồi rời khỏi phòng điều khiển chính.
Cố Hoằng biểu tình trống rỗng, giống như bị lời của Hình Chiến làm cho ngây người. Hình Duệ không tiếng động thở dài. Chưa nói tới trước kia, chỉ riêng lần mất tích này của Cố Khâm thôi, biểu hiện của đối phương cũng có chút quá mức lý trí. Thế nhưng nếu như đổi thành Hình Chiến không rõ sống chết, sợ rằng bản thân hắn cũng sẽ khắc chế mà bình tĩnh giống như Cố Hoằng, chỉ có điều hắn là vì tin tưởng vào thực lực của Hình Chiến, mà Cố Hoằng, thì lại là do không hiểu gì về Cố Khâm.
Yên lặng hồi lâu, đôi mắt của Cố Hoằng mới hơi chuyển động, “Anh không cản cậu ấy?”
Hình Duệ biết đối phương là chỉ hành động chuẩn bị một mình lẻn vào trong quân địch của Hình Chiến, hắn lắc đầu một cái, “Tôi tin tưởng Hình Chiến có thể xử lý tốt. Nhưng anh có vẻ như cũng không tin vào thực lực của Cố Khâm, bọn họ đã không còn là trẻ con nữa. Tới khi Cố Khâm trở lại, tôi nghĩ anh nên cùng cậu ấy nói chuyện đi.” Hắn cho rằng Cố Hoằng cần phải biết thân phận của Cố Khâm và Hình Chiến, nhưng chuyện này không nên do hắn đến nói.
Tin tưởng sao? Nếu như nói thực lực của Hình Chiến có thể quy về công dạy dỗ của Nguyên soái, vậy Cố Khâm thì sao? Cố Hoằng biết rõ, mấy năm trước hắn gần như đã hoàn toàn thất vọng đối với thái độ không chịu cầu tiến của con trai mình. Đừng nói tới việc dạy cho con trai mình cái gì, hắn hoàn toàn để mặc cho Cố Khâm tự do làm gì thì làm. Việc lợi dụng quyền lợi của mình để cho Cố Khâm tiến vào trường quân sự Đệ Nhất lần này cũng là lần cố gắng cuối cùng của hắn.
Thế nhưng biểu hiện của Cố Khâm sau đó lại khiến cho hắn kinh ngạc. Ban đầu hắn cho rằng người ngoài sẽ coi Cố Khâm và Hình Chiến giống nhau là bởi có ảnh hưởng của Hình Chiến và thân phận của mình, nhưng sau lần hai người họ trực tiếp động thủ trước mặt hắn kia, từng chiêu từng thức đều từ quân đội mà ra, hơn nữa nếu như không trải qua nhiều năm thực chiến thì tuyệt đối không thể nào biểu hiện đến thành thạo như vậy. Từ đó trở đi, Cố Hoằng liền bắt đầu chú ý tới mỗi một trận đối chiến của Cố Khâm, nhất là trong Giải đấu liên trường, hắn mới biết con trai mình đã trưởng thành tới mức hắn không cách nào tưởng tượng nổi. Nhưng dựa vào việc tự học thôi lại có thể đạt tới trình độ thực lực như vậy sao?
Sĩ quan phụ tá của Cố Hoằng từng nói với hắn, trên chiến hạm vận tải, Cố Khâm chỉ dựa vào vài câu nói đã có thể khiến cho sĩ quan hậu cần Reynold nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Reynold ở dưới trướng Cố Hoằng nhiều năm, nên hắn biết đối phương không phải loại người ưa a dua nịnh nọt, cũng sẽ không khen người tùy tiện. Cố Hoằng xem thu hình lúc đó, bộ dáng dạy dỗ đám quân giáo sinh kia của Cố Khâm quả thực rất giống như một vị sĩ quan kinh nghiệm lão luyện. Nếu không phải Cố Hoằng biết rõ rằng quân bộ căn bản không có thí nghiệm trên cơ thể con người, hắn nhất định cũng sẽ nghĩ rằng đầu Cố Khâm quả thực đã bị cấy trí nhớ của một vị tướng quân vào giống như Mendel đã nghĩ.
Nguyên nhân Cố Khâm thăng lên tới quân hàm Thiếu úy cũng thật kì quái. Cố Hoằng đã xem qua thu hình từ cơ giáp của Hình Chiến và Cố Khâm, Satan không lồ là loại quái vật chỉ mới xuất hiện hai ngày nay, quả thực đã khiến cho quân đội luống cuống tay chân một phen. Nhưng hai người này lại giống như đã sớm tiếp xúc với chúng vô số lần vậy, ngay cả dò xét cũng không cần liền lập tức tấn công thẳng vào nhược điểm của chúng.
Nếu là thế, vậy thực lực của Hình Chiến cũng không đơn thuần chỉ dùng thiên phú và đào tạo của Nguyên soái là có thể giải thích được. Vô luận là đánh cận chiến, chiến thuật hay là hiểu biết đối với Satan, họ đến tột cùng là lấy kinh nghiệm từ đâu ra? Hắn có phải đã bỏ quên cái gì hay không, khi mà ngay cả Nguyên soái cũng hiểu Cố Khâm hơn cả hắn. Cố Hoằng không hỏi, bởi vì hắn biết câu hỏi này hẳn phải do Cố Khâm giải đáp cho mình, mà không phải là do người ngoài. Có lẽ bọn họ thật sự nên nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần.
…
Antonio không nghĩ tới cha mình sẽ chọn phản bội Liên minh, liên thủ cùng kẻ xâm lăng Satan như thế. Không, có lẽ lúc trước hắn cũng đã ý thức được, chỉ là không dám tin tưởng mà thôi. Không thể phủ nhận rằng, trong nội tâm hắn quả thực sợ hãi, sợ khi người khác biết cha phản bội sẽ làm thế nào với mình. Đồng thời hắn cũng vô cùng hận cha mình, hận đối phương tước đoạt hết thảy của hắn — từ lúc hắn bước lên chiếc chiến hạm địch này, hắn cũng không còn cách nào trở về cuộc sống vốn có nữa. Bạn bè của hắn, danh dự của hắn, hình tượng của hắn, hết thảy những điều hắn cố gắng giành lấy kia toàn bộ hóa thành bọt nước. Thậm chí là những người ghen tị với hắn, ghét hắn kia, giờ phút này nhớ tới họ thậm chí còn thấy đáng yêu hơn so với đám Satan nhiều!
Ở trên chiếc chiến hạm của Satan này, nơi nào cũng là tộc Satan có xúc tu, con người chỉ có Mendel, sĩ quan phụ tá, Antonio cùng với Cố Khâm đang nằm trong khoang chữa bệnh. Mendel để cho Antonio và sĩ quan phụ tá ở cùng một chỗ không được chạy loạn, bản thân thì đi sắp xếp kế hoạch chuẩn bị cho Cố Hoằng hắn vốn không vừa mắt một đòn nhớ đời.
Antonio không bị hạn chế tự do hành động, như vô luận hắn đi tới đâu cũng đều có binh lính Satan dùng ánh mắt tràn đầy ác ý khiến hắn rợn cả tóc gáy mà nhìn hắn chằm chằm, tựa như có thể xông lên dùng xúc tu của chúng chặt hắn thành nhiều khối bất cứ lúc nào vậy. Thật may bên cạnh hắn còn có sĩ quan phụ tá của cha hắn, nếu không có lẽ hắn sẽ phát điên mất!
Đi một vòng, Antonio trở về phòng thí nghiệm kia, ngẩn người nhìn Cố Khâm trong khoang chữa bệnh. Hắn chần chờ một lúc, thấp giọng hỏi sĩ quan phụ tá, “Bọn họ chuẩn bị làm thì nghiệm gì vậy?”
“Đây không phải việc cậu nên hỏi.” Sĩ quan phụ tá cảnh cáo hắn, “Ở chỗ này cậu nên nhìn ít nói ít đi, biết càng ít càng tốt.” Mỗi một câu họ nói ở đây đều bị tộc Satan giám sát chặt chẽ. Thời điểm con người còn mơ hồ về ngôn ngữ của tộc Satan, một phần nhỏ Satan đã có thể dùng ngôn ngữ con người thuần thục, đây đối với con người mà nói là vô cùng bất lợi.
Antonio không nói gì nữa, nhưng cũng không muốn rời đi. Mặc dù trong phòng thí nghiệm này nơi nào cũng có bóng sáng Satan đang bận rộn, nhưng trên cả chiếc chiến hạm này, trừ ở bên cạnh cha ra, cũng chỉ có nơi này có thể khiến cho hắn cảm giác được một ít nhân khí.
Không biết qua bao lâu, vài tên Satan đi tới chỗ khoang chữa bệnh, lầm bà lầm bầm trao đổi một hồi, rồi mở khoang chữa bệnh, lộ ra Cố Khâm cả người không mảnh vải tựa hồ còn đang hôn mê trong ấy. Hai binh lính Satan trong nháy mắt dùng xúc tu quấn lấy tay chân và cổ của Cố Khâm, mang hắn từ trong khoang chữa bệnh đặt thẳng đứng kia ra ngoài.
Vết thương bên ngoài của Cố Khâm đã được chữa lành toàn bộ, cả người trên dưới không có một chút thịt thừa. Khác với những người bình thường càng luyện tập vóc người càng cường tráng, vóc dáng của Cố Khâm có chút gầy hơn, căn bản nhìn không ra thể chất của hắn đã đạt tới cấp B. Cơ bắp trên người hắn hoàn toàn có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, cộng thêm hiệu quả của khoang chữa bệnh, nhìn vào phá lệ co giãn, khiến cho Antonio bỗng có xung động muốn đi tới sờ lên.
Vào lúc Antonio nhìn hắn tới ngây người, Cố Khâm bỗng mở mắt. Bởi vì hạn chế hoạt động, hắn thậm chí còn không thể nào nghiêng đầu được, chỉ có thể dùng mắt chậm rãi quét qua những nơi hắn có thể nhìn tới, cuối cùng chạm tới ánh mắt của Antonio. Khiến cho Antonio không ngờ nổi là, trong mắt Cố Khâm không có bất kì sợ hãi, kinh hoảng, tức giận hay cảm xúc tiêu cực nào, ngay cả nghi ngờ cũng không có, lãnh tĩnh đến đáng sợ, giống như người ở sâu trong lòng địch không phải là bản thân hắn, người bị bắt làm tù binh cũng không phải hắn, người có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào cũng không phải hắn, hắn chỉ là một người qua đường không có chút liên quan nào vậy.
Bỗng nhiên, xúc tu đang cuốn lấy cổ Cố Khâm lại xiết chặt lại. Cố Khâm hơi cau mày, bởi vì nghẹt thở, cả khuôn mặt rất nhanh liền trở nên tím ngắt. Một lát sau, xúc tu rốt cuộc buông lỏng ra, Cố Khâm gục đầu kịch liệt ho khan, hít từng ngụm từng ngụm khí một. Satan đang kiềm chế tay chân hắn kéo hắn tới trên một chiếc bàn mổ.
Hình Chiến ngắt lời đối phương, “Cố Khâm còn có Thương Lang, nếu không dùng vũ khí nóng Thương Lang có thể chống đỡ rất lâu.”
Hình Duệ lại thẳng thừng hỏi lại, “Như vậy nếu đổi lại là con điều khiển Chiến Thần dưới sự bao vây của quân địch, không sử dụng vũ khí nóng thì có thể chống đỡ bao lâu?”
Hình Chiến trầm mặc, mười phút, hay là hai mươi phút? Bản thân không kiên trì được quá lâu, chứ đừng nói gì tới Cố Khâm thực lực yếu hơn y một bậc. Y siết chặt nắm tay, móng tay như muốn đâm sâu vào lòng bàn tay. Thật ra trong lòng y cũng biết Cố Khâm dữ nhiều lành ít, nhưng về mặt tình cảm y lại không muốn tin tưởng. Lúc này y đã không còn có thể tỉnh táo để suy nghĩ đối sách nữa, trong đầu đều là bóng dáng Cố Khâm, suy nghĩ duy nhất chính là lập tức đi tìm Cố Khâm về.
Xung quanh lâm vào bầu không khí đầy áp lực, tử khí âm trầm bao phủ Hình Chiến. Hình Duệ hy vọng y có thể tự mình bình tĩnh lại, với trạng thái hiện tại của y đừng nói tới việc tìm Cố Khâm, chỉ riêng việc vọt vào giữa quân địch trong tình trạng nóng nảy thế này cũng đã đủ nộp mạng. Cuối cùng là Cố Hoằng mở miệng trước, “Nếu như Mendel đã phản bội, như vậy Cố Khâm hẳn là chỉ bị Satan bắt lại.”
Hình Chiến chợt ngẩng đầu gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, khiến cho Cố Hoằng chợt cảm thấy căng thẳng, không thể không nói, Hình Chiến còn trẻ tuổi như vậy nhưng đã có khí thế của Nguyên soái, tiền đồ tương lai thật không thể lường hết được. Ánh mắt của Cố Hoằng lóe lên, hắn tiếp tục nói, “Mendel vẫn cho rằng lý do khiến cho một năm nay thực lực của Cố Khâm tăng lên nhanh như vậy là vì quân đội tiến hành thí nghiệm nào đó trên con người, vì thế hắn đã từng dò xét tôi vài lần. Để tìm ra chân tướng, rất có thể hắn sẽ mượn tay Satan bắt Cố Khâm tới làm vật thí nghiệm để nghiên cứu.”
“Không sai, bản thân bộ tộc Satan cũng đang thực hiện loại thí nghiệm nào đó trên con người. Những binh lính trước kia bị bắt làm tù binh sống không thấy người chết không thấy xác, Satan lại chưa bao giờ dùng những binh lính này để làm lung lay lòng quân của chúng ta, hẳn là chúng đang có âm mưu lớn hơn nào đó.” Hình Duệ nhìn con trai mình một cái thật sâu, “Cố Khâm hoặc là đã chết, hoặc là đang bị Satan tạm thời bắt giữ không bị nguy hiểm tới tình mạng. Con cho là khả năng nào lớn hơn?”
“Cậu ấy sẽ không chết.” Hình Chiến chắc như đinh đóng cột mà trả lời. Cho dù khả năng còn lại cũng có thể xảy ra, nhưng y cũng không muốn nghĩ nó, Cố Khâm ít nhất có thể còn sống, còn sống thì vẫn còn có hi vọng, “Con sẽ tìm được cậu ấy.”
“Cậu định làm gì?” Cố Hoằng hơi cau mày. Hành động của Hình Chiến lúc này giống như một thằng nhóc bị xúc động, lỗ mãng, tuổi trẻ khí thịnh nóng lòng muốn chứng minh bản thân, không thiếu năng lực, nhưng hành động lại không cân nhắc tới hậu quả.
“Quân đoàn của ông tiếp tục hấp dẫn hỏa lực của Satan, còn tôi lẻn vào trong quân địch tìm Cố Khâm.” Hình Chiến vẫn chỉ là một Thiếu úy nhỏ nhoi, nhưng khi đối mặt với Thượng tướng, trong giọng nói lại không có một chút cung kính nào, cũng không phải là giọng thương lượng mà là trực tiếp ra quyết định, giống như địa vị của y ngang hàng với Cố Hoằng, vậy mà lại cũng không có chút nào không phù hợp cả.
“Làm sao cậu biết Cố Khâm ở đâu? Như thế không khác nào mò kim dưới đáy biển cả.” Cố Hoằng không đồng ý.
“Tôi sẽ có biện pháp, ông chỉ cần yển trợ cho tôi là được. Cứ vậy đi, trước khi lên đường tôi sẽ thông báo cho ông.” Hình Chiến không muốn lãng phí thời gian nữa, xoay người đi về phía cửa. Hiện tại y phải lập tức quay về đơn vị của Hứa Thiếu Phong để chuẩn bị sẵn sàng.
“Hình Chiến!” Thái độ độc đoán chuyên quyền của y khiến cho Cố Hoằng trong lòng rất không thoải mái, “Tôi là cha của Cố Khâm.”
Bước chân Hình Chiến dừng lại một chút, y cũng không quay đầu lại, khóe môi cong lên một độ cong giễu cợt, “Ông không giống.” Hình Chiến gằn từng từ nói ra ba chữ này rồi rời khỏi phòng điều khiển chính.
Cố Hoằng biểu tình trống rỗng, giống như bị lời của Hình Chiến làm cho ngây người. Hình Duệ không tiếng động thở dài. Chưa nói tới trước kia, chỉ riêng lần mất tích này của Cố Khâm thôi, biểu hiện của đối phương cũng có chút quá mức lý trí. Thế nhưng nếu như đổi thành Hình Chiến không rõ sống chết, sợ rằng bản thân hắn cũng sẽ khắc chế mà bình tĩnh giống như Cố Hoằng, chỉ có điều hắn là vì tin tưởng vào thực lực của Hình Chiến, mà Cố Hoằng, thì lại là do không hiểu gì về Cố Khâm.
Yên lặng hồi lâu, đôi mắt của Cố Hoằng mới hơi chuyển động, “Anh không cản cậu ấy?”
Hình Duệ biết đối phương là chỉ hành động chuẩn bị một mình lẻn vào trong quân địch của Hình Chiến, hắn lắc đầu một cái, “Tôi tin tưởng Hình Chiến có thể xử lý tốt. Nhưng anh có vẻ như cũng không tin vào thực lực của Cố Khâm, bọn họ đã không còn là trẻ con nữa. Tới khi Cố Khâm trở lại, tôi nghĩ anh nên cùng cậu ấy nói chuyện đi.” Hắn cho rằng Cố Hoằng cần phải biết thân phận của Cố Khâm và Hình Chiến, nhưng chuyện này không nên do hắn đến nói.
Tin tưởng sao? Nếu như nói thực lực của Hình Chiến có thể quy về công dạy dỗ của Nguyên soái, vậy Cố Khâm thì sao? Cố Hoằng biết rõ, mấy năm trước hắn gần như đã hoàn toàn thất vọng đối với thái độ không chịu cầu tiến của con trai mình. Đừng nói tới việc dạy cho con trai mình cái gì, hắn hoàn toàn để mặc cho Cố Khâm tự do làm gì thì làm. Việc lợi dụng quyền lợi của mình để cho Cố Khâm tiến vào trường quân sự Đệ Nhất lần này cũng là lần cố gắng cuối cùng của hắn.
Thế nhưng biểu hiện của Cố Khâm sau đó lại khiến cho hắn kinh ngạc. Ban đầu hắn cho rằng người ngoài sẽ coi Cố Khâm và Hình Chiến giống nhau là bởi có ảnh hưởng của Hình Chiến và thân phận của mình, nhưng sau lần hai người họ trực tiếp động thủ trước mặt hắn kia, từng chiêu từng thức đều từ quân đội mà ra, hơn nữa nếu như không trải qua nhiều năm thực chiến thì tuyệt đối không thể nào biểu hiện đến thành thạo như vậy. Từ đó trở đi, Cố Hoằng liền bắt đầu chú ý tới mỗi một trận đối chiến của Cố Khâm, nhất là trong Giải đấu liên trường, hắn mới biết con trai mình đã trưởng thành tới mức hắn không cách nào tưởng tượng nổi. Nhưng dựa vào việc tự học thôi lại có thể đạt tới trình độ thực lực như vậy sao?
Sĩ quan phụ tá của Cố Hoằng từng nói với hắn, trên chiến hạm vận tải, Cố Khâm chỉ dựa vào vài câu nói đã có thể khiến cho sĩ quan hậu cần Reynold nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Reynold ở dưới trướng Cố Hoằng nhiều năm, nên hắn biết đối phương không phải loại người ưa a dua nịnh nọt, cũng sẽ không khen người tùy tiện. Cố Hoằng xem thu hình lúc đó, bộ dáng dạy dỗ đám quân giáo sinh kia của Cố Khâm quả thực rất giống như một vị sĩ quan kinh nghiệm lão luyện. Nếu không phải Cố Hoằng biết rõ rằng quân bộ căn bản không có thí nghiệm trên cơ thể con người, hắn nhất định cũng sẽ nghĩ rằng đầu Cố Khâm quả thực đã bị cấy trí nhớ của một vị tướng quân vào giống như Mendel đã nghĩ.
Nguyên nhân Cố Khâm thăng lên tới quân hàm Thiếu úy cũng thật kì quái. Cố Hoằng đã xem qua thu hình từ cơ giáp của Hình Chiến và Cố Khâm, Satan không lồ là loại quái vật chỉ mới xuất hiện hai ngày nay, quả thực đã khiến cho quân đội luống cuống tay chân một phen. Nhưng hai người này lại giống như đã sớm tiếp xúc với chúng vô số lần vậy, ngay cả dò xét cũng không cần liền lập tức tấn công thẳng vào nhược điểm của chúng.
Nếu là thế, vậy thực lực của Hình Chiến cũng không đơn thuần chỉ dùng thiên phú và đào tạo của Nguyên soái là có thể giải thích được. Vô luận là đánh cận chiến, chiến thuật hay là hiểu biết đối với Satan, họ đến tột cùng là lấy kinh nghiệm từ đâu ra? Hắn có phải đã bỏ quên cái gì hay không, khi mà ngay cả Nguyên soái cũng hiểu Cố Khâm hơn cả hắn. Cố Hoằng không hỏi, bởi vì hắn biết câu hỏi này hẳn phải do Cố Khâm giải đáp cho mình, mà không phải là do người ngoài. Có lẽ bọn họ thật sự nên nói chuyện nghiêm túc với nhau một lần.
…
Antonio không nghĩ tới cha mình sẽ chọn phản bội Liên minh, liên thủ cùng kẻ xâm lăng Satan như thế. Không, có lẽ lúc trước hắn cũng đã ý thức được, chỉ là không dám tin tưởng mà thôi. Không thể phủ nhận rằng, trong nội tâm hắn quả thực sợ hãi, sợ khi người khác biết cha phản bội sẽ làm thế nào với mình. Đồng thời hắn cũng vô cùng hận cha mình, hận đối phương tước đoạt hết thảy của hắn — từ lúc hắn bước lên chiếc chiến hạm địch này, hắn cũng không còn cách nào trở về cuộc sống vốn có nữa. Bạn bè của hắn, danh dự của hắn, hình tượng của hắn, hết thảy những điều hắn cố gắng giành lấy kia toàn bộ hóa thành bọt nước. Thậm chí là những người ghen tị với hắn, ghét hắn kia, giờ phút này nhớ tới họ thậm chí còn thấy đáng yêu hơn so với đám Satan nhiều!
Ở trên chiếc chiến hạm của Satan này, nơi nào cũng là tộc Satan có xúc tu, con người chỉ có Mendel, sĩ quan phụ tá, Antonio cùng với Cố Khâm đang nằm trong khoang chữa bệnh. Mendel để cho Antonio và sĩ quan phụ tá ở cùng một chỗ không được chạy loạn, bản thân thì đi sắp xếp kế hoạch chuẩn bị cho Cố Hoằng hắn vốn không vừa mắt một đòn nhớ đời.
Antonio không bị hạn chế tự do hành động, như vô luận hắn đi tới đâu cũng đều có binh lính Satan dùng ánh mắt tràn đầy ác ý khiến hắn rợn cả tóc gáy mà nhìn hắn chằm chằm, tựa như có thể xông lên dùng xúc tu của chúng chặt hắn thành nhiều khối bất cứ lúc nào vậy. Thật may bên cạnh hắn còn có sĩ quan phụ tá của cha hắn, nếu không có lẽ hắn sẽ phát điên mất!
Đi một vòng, Antonio trở về phòng thí nghiệm kia, ngẩn người nhìn Cố Khâm trong khoang chữa bệnh. Hắn chần chờ một lúc, thấp giọng hỏi sĩ quan phụ tá, “Bọn họ chuẩn bị làm thì nghiệm gì vậy?”
“Đây không phải việc cậu nên hỏi.” Sĩ quan phụ tá cảnh cáo hắn, “Ở chỗ này cậu nên nhìn ít nói ít đi, biết càng ít càng tốt.” Mỗi một câu họ nói ở đây đều bị tộc Satan giám sát chặt chẽ. Thời điểm con người còn mơ hồ về ngôn ngữ của tộc Satan, một phần nhỏ Satan đã có thể dùng ngôn ngữ con người thuần thục, đây đối với con người mà nói là vô cùng bất lợi.
Antonio không nói gì nữa, nhưng cũng không muốn rời đi. Mặc dù trong phòng thí nghiệm này nơi nào cũng có bóng sáng Satan đang bận rộn, nhưng trên cả chiếc chiến hạm này, trừ ở bên cạnh cha ra, cũng chỉ có nơi này có thể khiến cho hắn cảm giác được một ít nhân khí.
Không biết qua bao lâu, vài tên Satan đi tới chỗ khoang chữa bệnh, lầm bà lầm bầm trao đổi một hồi, rồi mở khoang chữa bệnh, lộ ra Cố Khâm cả người không mảnh vải tựa hồ còn đang hôn mê trong ấy. Hai binh lính Satan trong nháy mắt dùng xúc tu quấn lấy tay chân và cổ của Cố Khâm, mang hắn từ trong khoang chữa bệnh đặt thẳng đứng kia ra ngoài.
Vết thương bên ngoài của Cố Khâm đã được chữa lành toàn bộ, cả người trên dưới không có một chút thịt thừa. Khác với những người bình thường càng luyện tập vóc người càng cường tráng, vóc dáng của Cố Khâm có chút gầy hơn, căn bản nhìn không ra thể chất của hắn đã đạt tới cấp B. Cơ bắp trên người hắn hoàn toàn có thể dùng từ đẹp đẽ để hình dung, cộng thêm hiệu quả của khoang chữa bệnh, nhìn vào phá lệ co giãn, khiến cho Antonio bỗng có xung động muốn đi tới sờ lên.
Vào lúc Antonio nhìn hắn tới ngây người, Cố Khâm bỗng mở mắt. Bởi vì hạn chế hoạt động, hắn thậm chí còn không thể nào nghiêng đầu được, chỉ có thể dùng mắt chậm rãi quét qua những nơi hắn có thể nhìn tới, cuối cùng chạm tới ánh mắt của Antonio. Khiến cho Antonio không ngờ nổi là, trong mắt Cố Khâm không có bất kì sợ hãi, kinh hoảng, tức giận hay cảm xúc tiêu cực nào, ngay cả nghi ngờ cũng không có, lãnh tĩnh đến đáng sợ, giống như người ở sâu trong lòng địch không phải là bản thân hắn, người bị bắt làm tù binh cũng không phải hắn, người có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào cũng không phải hắn, hắn chỉ là một người qua đường không có chút liên quan nào vậy.
Bỗng nhiên, xúc tu đang cuốn lấy cổ Cố Khâm lại xiết chặt lại. Cố Khâm hơi cau mày, bởi vì nghẹt thở, cả khuôn mặt rất nhanh liền trở nên tím ngắt. Một lát sau, xúc tu rốt cuộc buông lỏng ra, Cố Khâm gục đầu kịch liệt ho khan, hít từng ngụm từng ngụm khí một. Satan đang kiềm chế tay chân hắn kéo hắn tới trên một chiếc bàn mổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook