Các giám khảo trên đang đài đang bình phán bài thi, dưới đài chúng đệ tử cũng nghị luận vô cùng sôi nổi.

Hôm nay Thẩm Diệu chưa từng bị xấu mặt, cũng khiến cho khảo nghiệm có chút chán, không những thế còn làm nhiều người nhìn nàng với ánh mắt cẩn thận hơn. Con người rất kỳ lạ, một người vụng về ngày thường chỉ cần thoáng biểu hiện tốt một chút liền có thể trở mình trong mắt người khác.

Phùng An Ninh có chút khẩn trương, thỉnh thoảng lại hướng lên đài nhìn giám khảo một lát. Mà trên đài không biết vì nguyên nhân gì, các vị đại nhân tựa hồ đang tranh chấp.

"Xem ra hôm nay thi đấu thực kịch liệt."

Phó Tu An cười nói.

"Nhưng cũng chỉ là nữ nhi gia mà thôi, mấy vị đó cần gì phải so đo như thế, dù sao nữ tử cũng không làm quan được."

Tính cách Phó Tu An tự phụ, cũng không sợ nhóm đại nhân đứng bên nghe được mà sinh bất mãn, dù sao nữ nhi của bọn họ vừa mới lên đài thi đấu.


"Cơ hội khảo nghiệm hiếm có,"

Phó Tu Nghi nói.

"Đương nhiên sẽ nắm thật chắc."

"Cửu đệ nói không sai."

Phó Tu Huyễn cầm lấy ly trà trên bàn uống một ngụm, hắn nói tiếp:

"Nếu có nữ tử đặc biệt xuất chúng, Cửu đệ cũng cần lưu ý đôi chút."

Mặc dù Phó Tu Huyễn nhìn trầm tĩnh nhưng cũng là người khó đối phó. Hắn nói như vậy thực chất ngầm xem thử Phó Tu Nghi có tìm cho mình một thê tử có bối cảnh cường lực hay không.

"Ngũ ca nói đùa."

Phó Tu Nghi lắc đầu.

"Hôn sự của đệ là do Phụ Hoàng làm chủ, làm sao tới lượt đệ xen vào."

Điều này cũng đúng, ngày thường Phó Tu Nghi làm việc đều do Hoàng Thượng an bài, rất ít khi hắn có chủ ý riêng. Người ngoài nhìn vào, một Hoàng tử như vậy quả thực ngoan dịu quá mức, lại không có dã tâm, cùng Đổng Thục phi giống nhau như đúc. Nhưng ở trong mắt Tĩnh vương Phó Tu Huyễn, lại có vài phần bất đồng.


"Nhân sinh trên đời, luôn luôn phải chiến đấu, chẳng phải chuyện cưới thê tử cũng giống như vậy sao?"

Lời nói Tĩnh vương hàm chứa ẩn ý.

"Đến cuối cùng, ai biết sẽ có kết cục gì?"

Chu vương cũng nghe ra đệ đệ mình đang thử Phó Tu Nghi, tròng mắt chuyển một vòng nhưng cũng không nói gì.

Không mất nhiều thời gian, giáo khảo trên đài liền đứng lên tuyên bố kết quả.

Hạng mục "Cầm", không ngoài dự đoán, Phùng An Ninh đứng thứ nhất. Tổ thi này vốn không có ai đặc biệt lợi hại, Phùng An Ninh tự nhiên trở thành người nổi bật nhất. Nàng đương nhiên cao hứng, đi lên nhận vòng nguyện quế, phấn chấn xuống đài đưa cho Phùng phu nhân xem. Phùng phu nhân cũng vui vẻ, vinh quang như vậy mà nói, tuy rằng không thể phong quan, nhưng cũng là dệt hoa trên gấm. Mặc dù nữ tử nhà quyền quý không thiếu vinh hoa phú quý, nhưng nếu bản thân vừa có tài mạo vừa có tài hoa sẽ giúp bọn họ đứng ở vị trí khác.


Hôm nay Phùng An Ninh đứng nhất, cũng vì vậy vị trí của nàng lên một bậc mới.

"Kỳ" loại là Bạch Vi đứng thứ nhất. Có quan chuyên môn vẽ lại ván cờ đưa cho mọi người cùng xem, lấy đó là công bằng. Thẩm Diệu nhìn qua ván cờ, sau mấy trận đấu, Bạch Vi đánh cờ có vẻ đã cẩn trọng hơn, cuối cùng lại được đứng nhất. Đáng tiếc nàng quá mức để ý những tiểu tiết không quan trọng, chưa nhìn rõ được toàn cục, ngược lại kéo dài tiến độ, có chút chậm chạp.

"Thư", Thẩm Thanh chỉ đứng thứ hai. Người đứng nhất là Dịch Bội Lan. Nàng viết bài thơ "Vịnh cúc khuê oán" vô cùng thanh nhã đáng yêu. Tuy nói là nữ tử chưa lấy chồng viết thơ từ như vậy thì có chút quá mức, nhưng ở Quảng Văn đường cái trói buộc của lễ pháp đều bị phá bỏ, yêu cầu đối với nữ tử cũng không quá khắc nghiệt. Thêm nữa khúc thơ ấy cũng rất thú vị, không phải đơn thuần là thơ về cúc, mà chính nhờ hoa cúc gửi gắm nỗi tương tư, vị trí của nàng ta đương nhiên liền nâng lên một bậc.
Sắc mặt Thẩm Thanh không được tốt, nhưng vì nàng vốn dĩ cũng không giỏi thơ phú, cho nên đành bất lực chấp nhận.

Cuối cùng, tới hạng mục của Thẩm Diệu - "Họa".

Trên đài khảo nghiệm, sắc mặt các quan giám khảo không giống nhau, nghĩ đến đây là hạng mục tranh chấp lợi hại nhất. Nhóm nữ quyến sôi nổi suy đoán, cho là Thẩm Nguyệt cùng Tần Thanh mỗi người một vẻ nên khó có thể quyết định, dù sao hai người ở Quảng Văn đường thường xuyên bị đem ra so sánh. Vẻ mặt Tần Thanh kiêu căng ngồi tại chỗ, tựa hồ không hề để ý đến kết quả, nhưng bàn tay bưng chén trà lại có chút cứng ngắc.

Trong khi đó, Thẩm Nguyệt có vẻ thản nhiên hơn nhiều. Nàng ngồi kế bên mẫu thân Trần Nhược Thu, ánh mắt có chút làm nũng cùng thẹn thùng, Trần Nhược Thu ôn nhu nhìn nàng. Nữ nhi của nàng trí tuệ linh mẫn, tài hoa xuất chúng giống nàng, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, khảo nghiệm hàng năm nổi bật vô đối, xem nữ nhi nàng tự tin như vậy, hôm nay chắc hẳn đã nắm chắc.
Thẩm Nguyệt đương nhiên đã định liệu trước, bút lực nàng có, cảm hứng cũng có, ý tưởng cũng có sẵn. Giống như nàng đã sớm thăm dò sở thích của nhóm quan giám khảo từ trước, nàng có thể vẽ ra tác phẩm tốt nhất. Bộ dáng Tần Thanh tốt đẹp thì sao, rốt cuộc chỉ có thể ngắm không thể dùng. Nghĩ đến người vô dụng, ánh mắt Thẩm Nguyệt hướng đến người ngồi bên kia - Thẩm Diệu. Hôm nay Thẩm Diệu hại nàng ăn thiệt như vậy, nàng còn tưởng rằng Thẩm Diệu sẽ ở trên đài khảo nghiệm bị xấu mặt, ai ngờ nàng ta lại bình an tránh thoát. Nhưng đợi đến lúc mọi người xem được bức họa Thẩm Diệu vẽ, nàng ta sẽ bị cười nhạo thôi.

Dù thế nào Thẩm Diệu cũng bị xấu mặt, nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Nguyệt hiện lên một tia khuây khỏa.

Trên đài, quan phụ trách cao giọng đọc kết quả khảo nghiệm:
"Người đứng nhất hạng mục "họa" - Thẩm Diệu."

Thẩm Diệu? Đứng nhất!

Nhất thời như kích khởi vô vàn cuộn sóng, tất cả mọi người ồn ào đứng lên, ngay cả thanh âm của quan phụ trách đang nói đều bị bao phủ trong sự náo nhiệt của mọi người.

Nét tươi cười trên mặt Thẩm Nguyệt lập tức cứng lại, nàng không tin nhìn về phía mẫu thân, thanh âm có chút run run:

"Nương, mới vừa rồi, mới vừa rồi người đứng nhất là ai? Là con nghe lầm thôi."

Trần Nhược Thu nhéo nhẹ vào cánh tay Thẩm Nguyệt, tuy rằng trong lòng kinh sợ, nhưng rốt cuộc so với Thẩm Nguyệt nàng có nhiều kinh nghiệm hơn, biết rằng trong loại tình huống này sẽ có nhiều người muốn xem phản ứng của Thẩm Nguyệt. Nếu Thẩm Nguyệt ứng xử thản nhiên thì không sao, nhưng vừa rồi Thẩm Nguyệt lại phản ứng muốn chết muốn sống như vậy, dĩ nhiên khí độ đã bị hạ xuống.
Thẩm Thanh cùng Nhiệm Uyển Vân tuy rằng vui sướng khi người gặp họa Thẩm Nguyệt lần đầu tiên bị người khác qua mặt, nhưng nghe thấy người nọ lại là Thẩm Diệu cũng cả kinh. Bọn họ nghĩ đến có khi quan chủ khảo đã đọc nhầm tên Thẩm Nguyệt thành Thẩm Diệu rồi.

Bên nữ quyến nghị luận ầm ĩ, nam quyến cũng đồng thanh ồ lên.

"Sao lại thể này? Sao lại không phải Tiểu Nguyệt?"

Thái Lâm lập tức đứng lên, nhìn về phía người ngồi kế bên:

"Là ta nghe lầm? Là lão tử kia đọc sai tên rồi đi?"

Đương nhiên không chỉ mẹ con Thẩm Thanh cùng Thái Lâm có ý nghĩ như vậy, mà toàn bộ đệ tử học cùng Thẩm Diệu đều nghĩ như vậy, bọn họ thảo luận cùng với ánh mắt mang theo vạn phần kinh ngạc.

"Ca ca thấy chưa, đệ biết nàng sẽ thắng mà."

Tô Minh Lãng lôi kéo Tô Minh Phong, trong đám người này ước chừng hắn là người vui sướng nhất, hai má phúng phính của hắn cũng bắt đầu run run.
Tô Minh Phong đau đầu, làm sao hắn biết được Thẩm Diệu sẽ thắng. Phải biết rằng mỗi lần tổ chức khảo nghiệm, mọi người đều cá cược, mà người hắn cược chính là Thẩm Nguyệt, đặt một ngàn lượng bạc luôn a!

Rồi xong, một ngàn lượng bạc không cánh mà bay. Nếu để phụ thân hắn biết, hắn nhất định chết chắc. Nhìn đệ đệ nhà mình vui vẻ đến suиɠ sướиɠ như thế, Tô Minh Phong khóc không ra nước mắt.

Bùi Lang nhíu mày, lại không nhìn quan chủ khảo trên đài mà là nhìn về nữ tử y phục xanh liên bên nữ quyến.

Trên mặt của nàng dị thường bình tĩnh, hờ hững nhìn mọi người kinh ngạc cùng hoài nghi.

Nàng đã sớm biết rằng chính mình sẽ thắng.

------Lời của tác giả------

Chớ hoảng sợ, tiểu Hầu gia ở trên đường đang chạy tới.

Editor: Năm mới vui vẻ nha các nàng, ta bonus thêm 2 chương mới coi như là lì xì. Các nàng đọc truyện vui vẻ nhé

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương