Trọng Sinh Chi Tướng Môn Độc Hậu
-
Chương 16: Thỏ khôn tử, chó săn phanh*
*Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt.
Tô gia là đại tộc chưởng quản quân mã, phàm là quan chưởng quản binh khí, lương thảo, quân mã luôn cao hơn người khác một bậc.
Địa vị quân mã Tô gia rất có trọng lượng, từ khi khai quốc tới nay đều có sức thuyết phục rất lớn. Bình Nam chủ Tô Dục cũng như thế. Sự huy hoàng của Tô gia có lẽ có thể được kéo dài. Trung thần đều có chung một ý tưởng, chỉ cần làm việc tận tâm, Hoàng thất tất nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ.
Nhưng từ xưa nay, gần vua như gần hổ, trên đời này ai có thể biết rõ chuyện tiếp theo gì sẽ xảy ra chứ?
Tô Dục hơn bốn mươi tuổi, với Tô phu nhân cũng coi như ân ái, tuy có mấy phòng thiếp thất, nhưng đều sinh nữ nhi. Tô gia tổng cộng chỉ có hai người con trai, bởi vậy luôn phá lệ giáo dục công tử nghiêm khắc hơn.
Con trai trưởng Tô Minh Phong tuổi còn trẻ đã nhậm chức, có tài quản lý quân mã, thậm chí chưa tới nửa năm đã làm xuất sắc hơn Tô Dục. Cách đây chưa lâu, Tô Minh Phong cùng thái y viện thú y đã thương lượng, cải cách một số điều lệ, vì thế hàng năm số lượng nhân mã chết vì dịch bệnh cũng giảm một nửa. Đây chính là công lớn. Chỉ cần đợi sau khi triều đình thống kê lại số liệu, chắc chắn sẽ ban thưởng cho Tô Minh Phong.
Ban thưởng chỉ là thứ yếu, chủ yếu lần này là đem vinh quang về cho Tô gia. Tô Dục đã lớn tuổi, nay Tô Minh Phong đúng lúc kế nghiệp phụ thân, mở rộng danh tiếng. Nếu hắn thể hiện tốt, nói không chừng sẽ trở thành tâm phúc tri kỷ của Thái tử.
Trưởng tử xuất sắc như vậy, đương nhiên Tô Dục cao hứng không thôi, nhưng tiểu nhi tử lại làm hắn đau đầu. Bởi vì khi sinh tiểu nhi tử, Tô phu nhân đã có tuổi, nên bà vô cùng sủng ái đứa con này, nuông chiều hắn thành tính. Đừng nói là giống trưởng tử xuất sắc, ngay cả so với đồng bạn cùng lứa cũng có vẻ chậm hơn một chút.
Vốn dĩ Tô Minh Lãng không phải trưởng tử, đương nhiên không cần kế thừa chức vị Thế tử, cho nên có ngốc một chút cũng không sao. Nhưng tính tình Tô Dục lại rất quật cường, làm sao chấp nhận nhi tử nhà mình có nửa điểm không tốt. Vì thế mỗi lần thi công khóa, từ Quảng Văn đường trở về, tiểu nhi tử đều bị răn dạy nghiêm khắc, phu nhân bên cạnh lại luôn bao che khuyết điểm, thật sự có chút gà bay chó sủa.
Mấy ngày này Tô Dục ở thư phòng cùng với Tô Minh Lãng thương lượng chính sự. Phụ tử hai người bàn luận việc quân mã không ngừng nghỉ. Tô lão gia rất đắc ý, sinh được nhi tử như vậy, còn có gì không hài lòng. Nói tới nói lui liền nói tới chuyện tháng sau Tô Minh Phong được ban thưởng.
"Theo ta thấy, Bệ Hạ lần này tất nhiên là phong quan. Vàng bạc châu báu gì đó tạm không nói tới, cha càng mong đường làm quan của con ổn định. Nay Hung Nô rục rịch, việc quản lý quân mã vô cùng quan trọng. Phong Nhi à, con chỉ cần được Bệ Hạ coi trọng, ngày sau Tô gia chúng ta ngày càng phát triển. Đệ đệ con tuổi còn nhỏ, Tô gia còn cần con gánh vác."
Tô Minh Phong gật đầu tuân theo. Đang trong thời kỳ thiếu niên, khuôn mày tràn đầy sự chính khí nghiêm nghị. Nhưng trong ánh mắt không khỏi toát ra vài phần đắc ý, tuổi trẻ đương nhiên không chịu thua kém bất kì ai. Huống hồ chính phụ thân đã khẳng định hắn luôn làm việc bình tĩnh trầm ổn, nhưng giờ lúc này hắn cũng cảm thấy tâm hoa nộ phóng (cực kì vui mừng, suиɠ sướиɠ).
Tâm tình đang vui vẻ, liền nghe gã sai vặt ở ngoài cửa kêu lên:
"Lão gia, Nhị thiếu gia đã về."
Đúng là thời điểm Nhị thiếu gia Tô Minh Lãng tan học. Mỗi ngày Tô Minh Lãng về nhà đều bị Tô lão gia gọi vào thư phòng kiểm tra một phen, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tô lão gia có chút đau đầu ôm trán, nhìn trưởng tử trước mặt, lại nghĩ đến tiểu nhi tử, thật sự có chút buồn cười. Tô Minh Lãng mỗi ngày đến thư phòng đều khiến Tô Dục tức giận không thôi.
Hôm nay cũng như vậy.
Tô Minh Lãng từ từ vào thư phòng, hơi bĩu môi, kêu một tiếng:
"Cha, Đại ca."
Hắn mũm mĩm, tựa như trái bóng tròn, đáng yêu mềm mại. Tô Minh Phong cười, sờ sờ đầu đệ đệ:
"Minh Lãng, hôm nay ở học đường có tốt không?"
Tô Minh Lãng mím môi, không nói chuyện. Mỗi lần hắn làm như vậy, ý tứ chính là trôi qua không tốt, một chút cũng không. Bị tiên sinh răn dạy.
Tô lão gia nghiêm mặt, nói:
"Đưa tay ra."
Tô Minh Lãng co rúm lại một chút, ủy ủy khuất khuất vươn tay, trên lòng bàn tay trắng nõn rõ ràng có mấy vệt hồng hồng, không phải dấu vết bị đánh thì còn là gì?
Vẻ mặt Tô lão gia đã sớm dự đoán được, nhưng Tô Minh Phong có chút đau lòng đệ đệ nhà mình, hỏi:
"Sao tiên sinh lại đánh nặng như thế, dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử."
"Chính các ngươi cả ngày nuông chiều mới khiến hắn thành ra như vậy!"
Tô lão gia nghe vậy nổi trận lôi đình, cả giận nói.
"Hôm nay lại làm sao?"
Tiểu Minh Lãng ngập ngừng một chút, mới dám mở miệng nói:
"Tiên sinh kêu con viết bốn chữ 'thỏ tử hồ bi', con viết không được..."
"Ngươi khiến ta không biết nói gì mới tốt!"
Tô lão gia vô cùng tức giận.
"Ngươi ngay cả viết cũng không được, nhìn Đại ca của ngươi xem, ngươi giống hắn ở điểm nào. Đại ca lúc bằng tuổi ngươi, đều đã bắt đầu đọc sách quân mã. Thể diện Tô gia ta bị ngươi làm mất hết!"
Tô Minh Phong đang muốn khuyên một chút, liền nghe được Nhị đệ nhà mình thút tha thút thít nói:
"Mặc dù con không viết được bốn chữ 'thỏ tử hồ bi', nhưng lại viết ra được sáu chữ 'thỏ khôn tử chó săn phanh', còn nhiều hơn hai chữ. Nếu đã cùng nghĩa, viết như thế nào chẳng được?"
"Nói hươu nói vượn."
Tô lão gia quả thực không biết nói cái gì cho phải. Tô Minh Phong cười cười, nói:
"Nhị đệ, hai từ này cũng không phải cùng nghĩa đâu."
"Vậy ý tứ là gì?"
Tô Minh Lãng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi.
" 'Thỏ tử hồ bi' ý tứ là con thỏ đã chết, hồ ly cảm thấy vận mệnh bọn chúng giống nhau mà bi thương. Còn 'thỏ khôn tử chó săn phanh' ý tứ là con thỏ đã chết, vì thế chó săn liền không có giá trị, cũng bị đem đi nấu. Là nói một khi không còn giá trị lợi dụng, không có ích lợi gì nữa thì những công cụ đó sẽ bị vứt bỏ. 'Thỏ khôn tử chó săn phanh' cùng 'qua sông đoạn cầu' nghĩa có chút giống nhau."
Tô Minh Phong kiên nhẫn trả lời câu hỏi của đệ đệ.
Tô Minh Lãng lắc lắc đầu, vẻ mặt như cũ hoang mang nói:
"Nếu sau tất cả mọi chuyện, con thỏ đã chết thì không phải giống nhau sau? Dù sao thỏ cũng đã chết."
Tô Minh Phong đang muốn giải thích, đã thấy vẻ mặt phụ thân đột nhiên ngưng trọng, nhẹ nhàng lặp lại:
"Thỏ chết sao?"
"Đúng vậy nha,"
Tô Minh Lãng vươn hai tay ra, khuôn mặt mập mạp bướng bỉnh nói:
"Tóm lại là con thỏ đã chết. Vậy liền có nghĩa, chỉ cần thỏ chết, cả hồ ly lẫn chó đều gặp xui xẻo. Mọi người đều gặp xui xẻo, ý tứ không phải như vậy sao."
'Thỏ khôn tử chó săn phanh', đó cũng chính là quy tắc sinh tồn. Sở dĩ trong những câu chuyện ngụ ngôn đều mang đạo lý cuộc sống.
Con thỏ đã chết, hồ ly so với cẩu thông minh hơn chút, ước chừng có thể nhìn ra kết cục chính mình. Nhưng mà, ai mới chó săn? Giúp chủ nhân đi săn thỏ, lại có kết cục ra sao?
Tô Dục thần sắc dần dần trầm xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook