Bầu trời đầu hạ, đến chạng vạng, một cơn mưa to như trút nước đột nhiên xuất hiện.

Sắc trời âm u, mây đen tích tụ phía trên tòa cung điện sừng sững, đầy nguy nga. Từng đám mây u ám bao phủ cung điện lộng lẫy, vàng son, tựa như một chiếc lồng giam thật lớn, nhốt chặt chẽ toàn bộ những người bên trong.

Trong tẩm điện rộng lớn, màn lụa mỏng như thực như không mang lại cảm giác cổ xưa, bị phủ bởi một tầng tro bụi. Thời tiết mùa hạ vốn dĩ nóng bức, nhưng có thể nhìn ra một chút lãnh ý. Y phục cùng trang sức ngổn ngang, giống như vừa trải qua một kiếp sinh tử.

Nữ tử nửa quỳ trên mặt đất, vừa ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Dù sao nữ tử trước mắt chỉ mới đầu năm mươi, khuôn mặt lại đầy nét già nua như một bà lão, mặt mày tràn nặng lệ khí (oán hận), đôi mắt vô hồn, không có tiêu cự, như một giếng nước đã khô cạn từ lâu, chảy không ra nước mắt nhưng mang theo hận ý sâu không thấy đáy.

"Nương nương, xin mời."

Trên tay Thái giám đang cầm một dải lụa trắng tinh, giọng nói chứa đựng vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Nô tài còn phải trở về bẩm báo với Bệ Hạ."

Ánh mắt Thẩm Diệu dừng trên người Thái giám, trầm mặc không nói, một lúc lâu sau, nàng mới chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn đầy hỗn độn:

"Tiểu Lý Tử, lúc trước, thời điểm Bản cung đề bạt ngươi, ngươi chỉ là Cao công công không khác gì một con chó bên chân người khác."

Tên Thái giám kiêu căng, hơi ngẩng cao đầu: "Nương nương, nay đã khác xưa."

"Nay đã khác xưa..."

Thẩm Diệu lẩm bẩm nói, đột nhiên nàng ngửa đầu cười thật to: "Hay cho một câu nay đã khác xưa!"

Chỉ vì một câu "Xưa không giống nay" khiến tất cả những thần tử, nô tài trước kia đều cung kính khi thấy nàng nay có thể đến trước mặt nàng mà la hét. Cũng bởi vì câu "Nay-xưa bất đồng", nàng sẽ phải dùng dải lụa ba thước tự kết liễu đời mình. Ngày xưa bắt đầu từ đâu, đến nay lại phải bắt đầu từ đâu? Là từ khi Mi Phu nhân bắt đầu tiến cung, hay là khi Thái Tử bị phế, hay là lúc Trưởng Công chúa chết thảm trên đường hòa thân? Hay lại nói là lúc nàng trở về từ Tần Quốc sau 5 năm làm con tin?

Từ "ngày xưa" đến "nay", Hoàng Hậu rồi trở thành Phế Hậu, hóa ra chỉ vì một câu nói của Phó Tu Nghi! Đây cả một triều văn võ có thể thay đổi sắc mặt, đây cả giang sơn Minh Tề có thể đổi trắng thay đen! Hay cho một câu "Nay đã khác xưa"!

"Chi nha" tiếng mở cửa tẩm điện vang lên, một đôi giày xanh thêu Rồng vàng xuất hiện trước mặt Thẩm Diệu. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Hoàng bào vàng rực.

"Xem như ngươi đi theo Trẫm 20 năm vất vả, Trẫm sẽ cho ngươi được chết toàn thây, tạ ơn đi."

Hoàng Thượng nói.

Thẩm Diệu từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân đang cao cao tại thượng, khuôn mặt không có dấu vết của thời gian, hắn vẫn như trước, phong thần tuấn lãng, hắn là Minh quân của thiên hạ, là Thiên tử danh chính ngôn thuận, là nam nhân nàng lưu luyến si mê suốt hai mươi năm trời, là phu quân mà nàng không ngại hoạn nạn, gian khổ mà tương trợ hết lòng. Nhưng hiện tại hắn ở trước mặt bản thân nàng mà nói:

"Trẫm ban thưởng ngươi chết toàn thây, tạ ơn đi."

"Vì sao?"

Thẩm Diệu gian nan hỏi.

Hắn không trả lời.

"Vì cớ gì, vì sao lại muốn mạng cả Thẩm gia ta?"

Nàng hỏi.

Định vương Phó Tu Nghi, Tiên Hoàng sinh được chín vị hoàng tử, mỗi người một vẻ, Thái Tử thân mang nhiều bệnh nhưng Tiên Hoàng lại chậm chạp không chịu lập Tân Thái Tử, chín người hoàng tử tranh đấu đế vị dẫn đến một hồi phong ba. Nàng vì mến mộ Định vương phong hoa tuyệt đại, không để ý những khuyên can của người thân, cuối cùng nàng cũng được đền bù xứng đáng như ước nguyện, nhưng đồng thời đem toàn bộ Thẩm gia cùng Định vương cột vào một khối.

Chính vì như thế, nàng tận tâm tận lực hết sức phụ tá Định vương, cũng không biết đến sự chiều chuộng mà nữ tử như nàng nên được hưởng. Đến việc triều đình, Vương phi như nàng cũng phải tham dự, bày mưu tính kế, rốt cuộc bình ổn được giang sơn. Đến ngày Phó Tu Nghi đăng cơ, lập nàng làm Hậu, Mẫu nghi thiên hạ, quả là một cảnh tượng lộng lẫy.

Nhưng nghĩ đến, hóa ra nàng lại là Hoàng Hậu xui xẻo nhất, hoàng tử vừa phản loạn vừa bình định, Minh Tề quốc căn cơ chưa vững, Hung Nô đến xâm phạm, các nước láng giềng như hổ rình mồi. Vì muốn mượn binh ngoại quốc, Thẩm Diệu nàng không ngại xung phong đi Tần quốc làm con tin, lúc ấy, nữ nhi cùng con trai của nàng vừa đầy tháng. Phó Tu Nghi nói:

"Trẫm sẽ đích thân đem nàng trở về."

Năm năm sau, nàng cuối cùng có thể trở lại Minh Tề quốc, hậu cung bỗng xuất hiện Mi Phu nhân, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, tài năng thượng thừa. Khi Phó Tu Nghi đông chinh vô tình gặp được Mi Phu nhân, vì yêu thích tài hoa của nàng nên mang về cung. Nàng ta vì Phó Tu Nghi hạ sinh hoàng tử Phó Thịnh, Phó Thịnh nhận được nhiều Thánh sủng, nhưng con trai của Thẩm Diệu, Thái Tử Phó Minh, lại không được lòng Hoàng Thượng.

Phó Tu Nghi từng ở trước mặt triều đình văn võ nói:

"Phó Minh tính tình nhu nhược, vẫn là Phó Thịnh giống ta."

Trong lời nói ý tứ rõ ràng muốn lập Phó Thịnh làm Thái Tử.

Sự xuất hiện của Mi Phu nhân khiến Thẩm Diệu cảm giác nguy cơ, ở trong cung, nàng (Thẩm Diệu) cùng nàng (Mi Phu nhân) tranh đấu mười năm. Mi Phu nhân liên tiếp chiếm thế thượng phong, thậm chí khuyến khích Phó Tu Nghi mang nữ nhi thân sinh - Uyển Du Công chúa gả cho Hung Nô để hòa thân. Người Hung Nô tính tình hiếu chiến lại tàn nhẫn, Uyển Du Công chúa trên đường đi hòa thân đột nhiên chết vì bệnh, lúc hỏa táng Công chúa, ai cũng khẳng định có điều kỳ quái, có mẫu thân là Thẩm Diệu nên không thể tránh khỏi bị vạ lây.

Cuối cùng cũng đi tới ngày này.

Phó Tu Nghi ra một đạo Thánh chỉ, Thẩm gia mưu phản, Thái Tử bị phế, tự vẫn để chuộc tội, vị Hoàng Hậu là nàng cũng bị phế, ban cho ba thước lụa trắng.

Nàng nghĩ thầm, rồi hỏi một câu:

"Vì sao lại như vậy?"

Thẩm Diệu tiếp tục nói:

"Phó Tu Nghi, ngươi có lương tâm hay không? Ta và ngươi là phu thê hai mươi năm, ta tự hỏi bản thân khi nào có lỗi với ngươi? Lúc trước, khi ngươi đăng cơ, là Thẩm gia ta một lòng phò trợ ngươi, lúc ngươi xuất chinh, Hung Nô xâm phạm, là ta thay ngươi viết thư đầu hàng, lúc ngươi muốn mượn sức các đại thần, là ta thay ngươi quỳ xuống cầu xin bọn họ phụ tá cho ngươi. Đến Tần quốc làm con tin, năm năm ấy ta sống trong khổ sở, ngươi đã hồi báo ta được cái gì? Mi Phu nhân muốn Uyển Du của ta xuất giá, ngươi liền hạ chỉ, khiến cho Uyển Du mới mười sáu đã chết bệnh. Ngươi sủng ái Phó Thịnh, ghét bỏ Phó Minh, tất cả mọi người đều biết. Hiện tại ngươi tàn sát cả gia tộc ta, dù thế nào cũng phải chết, ta hỏi ngươi một câu, tại sao lại đối xử với ta như thế?"

"Thẩm Diệu"

Phó Tu Nghi nhíu mày, vẻ mặt hắn không có một tia dao động, lãnh khốc như một pho tượng lạnh lẽo, nói:

"Phụ Hoàng lúc còn sống đã thương lượng muốn đối phó mấy đại thế gia, Thẩm gia công cao hơn chủ tất không thể tồn tại, cũng là Trẫm khuyên Phụ Hoàng, giữ lại Thẩm gia hai mươi năm nay đã là ban ơn to lớn cho Thẩm gia."

Đã là ban ơn lớn cho Thẩm gia! Thân hình Thẩm Diệu thoáng lung lay một cái, mấy ngày nay nàng khóc rất nhiều, hiện giờ muốn khóc cũng không còn nước mắt, nàng nhìn Phó Tu Nghi, gằn từng chữ:

"Vậy tại sao ngươi lưu lại Thẩm gia? Không phải là ngươi nhân từ, cũng chẳng phải ngươi ban ơn, ngươi chỉ muốn lợi dụng binh quyền của Thẩm gia để gia tăng thế lực. Thỏ khôn tử, chó săn phanh (thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt), nay giang sơn đã ổn định, người qua cầu liền rút ván, Phó Tu Nghi, ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt (độc ác)!"

"Thẩm Diệu!"

Phó Tu Nghi gầm lên một tiếng, như bị nói trúng chỗ đau, hắn hừ lạnh, nói:

"Ngươi tốt nhất nên lo cho bản thân trước đi"

Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Diệu nằm trên nền lạnh lẽo, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đây là nam nhân nàng yêu dành cả đời để yêu sao, cùng Mi Phu nhân đấu đá lẫn nhau chỉ vì muốn một chút tình cảm của hắn, đến bây giờ nàng mới phát hiện, trái tim của nam nhân này không dành một chỗ trống cho nàng, dù chỉ là một góc nhỏ! Những tâm tình trước kia hắn hành cho nàng, tất cả là lừa dối!

"Phốc" nàng phun ra một ngụm máu tươi.

"Tỷ tỷ người có sao không? Nhìn tỷ thật chật vật."

Một tiếng nói dịu dàng vang lên.

Nữ tử mặc một thân y phục vàng nhạt, gương mặt tựa đóa phù dung, eo thon như dương liễu, dáng dấp nàng đẹp tựa tiên nữ trên trời, từng cử chỉ đều tuyệt đẹp đến động lòng người, chân thành mà đến.

Đây chính là Mi Phu nhân cùng Thẩm Diệu tranh đấu cả đời, người luôn nắm chắc thắng lợi.

Phía sau Mi Phu nhân là hai nữ tử ăn mặc chỉnh tề, thanh tú, Thẩm Diệu sửng sốt:

"Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt!"

Đây là chi thứ hai và chi thứ ba của Thẩm gia, nữ nhi của Nhị thúc cùng Tam thúc, là hai người đường tỷ của nàng, sao bọn họ lại ở trong cung?

"Bệ hạ triệu tỷ muội chúng ta vào cung"

Thẩm Nguyệt che miệng cười nói:

"Ngũ muội muội không cần kinh ngạc, ban đầu nhờ Ngũ muội muội thay tỷ muội ta tìm người mai mối, nay không cần nữa, Bệ Hạ đối đãi với tỷ muội vô cùng tốt."

"Ngươi..."

Trong lòng Thẩm Diệu chấn động mãnh liệt, dường như nàng đã hiểu rõ không ít sự tình. Thanh âm của nàng có chút không thể tin:

"Ngươi, các ngươi chậm chạp không chịu lấy chồng, là vì ngày hôm nay?"

"Cũng không hẳn như vậy."

Thẩm Thanh tiến lên từng bước, nói:

"Lúc trước Bệ Hạ cùng cha ta và Tam thúc đạt thành giao ước, chỉ cần khiến ngươi gả cho Bệ Hạ, rồi sẽ có một ngày, hai người tỷ muội chúng ta cũng được sống trong an nhàn."

Lúc trước, Thẩm Diệu có thể gả cho Phó Tu Nghi, Nhị phòng cùng Tam phòng đã bỏ ra không ít công sức, hiện giờ nghĩ lại, nàng ái mộ Phó Tu Nghi, tựa hồ là do Nhị thẩm cùng Tam thẩm cả ngày trước mặt nàng nhắc tới Định vương thanh niên anh tuấn như thế nào, mới làm cho nàng bắt đầu sinh ra hảo cảm. Hóa ra, là bọn họ đã sớm có giao ước sao? Cũng vì vậy, Nhị phòng cùng Tam phòng sớm đã có dã tâm, chẳng qua bọn họ giấu giếm kín đáo để chờ đến ngày hôm nay sao?

Thẩm Thanh như sợ Thẩm Diệu nghe không rõ, tiếp tục nói:

"Bệ Hạ tài trí hơn người, tướng mạo lại tuyệt mỹ, tỷ muội ta mến mộ đã lâu, nhưng vì Đại bá quyền cao chức trọng, đành nhường Ngũ muội muội nhanh chân đến trước. Những năm qua Ngũ muội hưởng không ít phúc, nay cũng nên buông tay rồi."

"Thẩm Thanh!"

Đột nhiên Thẩm Diệu đứng dậy, cao giọng nói:

"Bệ Hạ muốn diệt Thẩm gia, sao lại cho hai ngươi tiến cung, Nhị phòng cùng Tam phòng các ngươi sao có thể bình an vô sự?"

"Chúng ta đương nhiên sẽ bình an vô sự"

Thẩm Nguyệt che miệng cười rộ lên:

"Bởi vì chúng ta chính là đại công thần, chứng cứ Đại bá tạo phản rõ ràng, chúng ta chỉ vì việc nước quên việc nhà mà vạch trần Đại bá. Ngũ muội, Bệ Hạ còn muốn phong Nhị thúc và cha ta làm quan lớn nữa đấy."

Thẩm Diệu khiếp sợ nhìn hai vị đường tỷ, nói:

"Các ngươi điên rồi sao? Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn(*)? Thẩm gia chúng ta là người một nhà, Phó Tu Nghi tìm cách đối phó Thẩm gia, thế nhưng các ngươi lại hãm hại người trong nhà ư?

(*) Phúc sào chi hạ, yên hữu hoàn noãn: Tổ chim đã bị phá thì trứng có còn nguyên vẹn được không?

" 'Người trong nhà'? Ngũ muội, chúng ta chưa từng coi Đại phòng ngươi là người thân."

Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng:

"Dù sao mấy năm qua ngươi hưởng thụ cũng nhiều rồi. Nay Thái Tử đã chết, Công chúa không còn, Thẩm gia bị diệt, ngươi cũng nên sớm đi xuống Hoàng Tuyền, đoàn tụ cùng bọn họ đi."

Mi phu nhân chân thành tiến lên, mỉm cười nói:

"Tỷ tỷ, giang sơn đã định, tỷ cũng nên lui."

Tranh đấu mười năm, Thẩm Diệu rốt cuộc thua triệt để, thua thật thảm hại, thua đến tử tang tộc vong, thua thành cái dạng khiến cả thiên hạ chê cười!

Nàng oán hận nói:

"Bản cung sẽ không chết, ta chờ ngươi từ từ mất hết tất cả!"

"Trần công công, động thủ đi."

Mi Phu nhân hướng ánh mắt về phía Thái giám.

Thân hình to mập của tên Thái giám lập tức tiến lên vài bước, một tay gắt gao nắm lấy cổ Thẩm Diệu, một tay đem thước lụa trắng trên mâm xiết vào cổ nàng. Hắn dùng sức xiết chặt, lụa trắng xé rách da thịt, xương cốt phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Thẩm Diệu ra sức giãy dụa, hai mắt trừng lớn, trong lòng nàng lập lời thề độc.

Con trai của nàng, nữ nhi của nàng, cùng phụ mẫu huynh đệ, tỷ muội, nô tài, Thẩm gia từ trên xuống dưới, tất cả đều bị nàng hại. Phó Tu Nghi, Mi Phu nhân, Thẩm Thanh, Thẩm Nguyệt. Các ngươi khiến ta chết thảm, thân nhân ta tiêu vong, nếu có kiếp sau, nàng sẽ bắt bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!

Ngày mà trời đất diệt vong, cũng là ngày ta và ngươi cùng xuống nấm mồ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương