Trọng Sinh Chi Tự Do
-
Chương 26
Không để ý đến Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt ngồi dậy nhu nhu trán rồi đi dép bước vào toilet.
Hứa Quan Hạo lo lắng đi theo sau Hứa Kiệt, nhưng đi tới cửa phòng thì không dám tiến thêm nữa, chỉ đành đứng ở ngoài, đợi Hứa Kiệt từ trong đi ra.
Về giường rồi, Hứa Kiệt lấy bàn ra, đặt cơm canh Hứa Quan Hạo mang tới lên, tự mình cầm đũa ăn.
“Tiểu Kiệt, tôi đã phân phó, nhà Nghiêm Nhiễm đã chuộc lại được căn nhà cũ, cũng không bán vượt giá lúc họ bán đi.” Trông Hứa Kiệt đã có vẻ ôn hòa, Hứa Quan Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Kiệt tiếp tục ăn cơm của mình, cũng không để ý nói chuyện với Hứa Quan Hạo bên cạnh, Hứa Quan Hạo ngồi thật lâu, tâm tình cũng dần sa sút.
“Tiểu Kiệt, mấy ngày này tôi bị nhiệt, hai ngày rồi không ăn được cơm.”
Động tác ngừng lại, thần sắc Hứa Kiệt có chút buông lỏng.
“Trong miệng đều bị nhiệt, ăn cái gì cũng đau.” Hứa Quan Hạo vừa nói, vừa kéo kéo áo Hứa Kiệt.
Buông thìa xuống, cuối cùng Hứa Kiệt cũng quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Hôm nay cũng chưa ăn gì?”
Thấy Hứa Kiệt nói chuyện với mình, Hứa Quan Hạo vội vàng gật đầu. “Chưa, trong miệng bị nhiệt, nói thôi cũng đau rồi.”
“Để con xem một chút.”
Hứa Quan Hạo đi đến trước mặt Hứa Kiệt, há to miệng ra, Hứa Kiệt lấy một chiếc đèn pin nhỏ để soi, trong miệng Hứa Quan Hạo quả thật bị nổi nhiệt, lợi cũng hơi sưng sưng, có thể thấy tình hình Hứa Quan Hạo nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều.
“Đi khám lấy thuốc đi.”
Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt không tức giận liền vội nắm tay cậu, thấy cậu không gạt ra mới cảm thấy yên lòng. “Được, uống thuốc vài ngày là khỏi.”
Hứa Kiệt nhẹ vuốt gò má sưng sưng của Hứa Quan Hạo. “Mấy ngày này con không để ý.”
Nhận thấy xúc cảm trên khuôn mặt, Hứa Quan Hạo cao hứng cọ cọ vào người cậu, sau đó vẻ mặt trông chờ nói. “Vậy em đừng giận tôi nữa.”
Sắc mặt Hứa Kiệt trầm xuống, tay cũng buông theo. “Việc nào ra việc nấy.”
Hứa Quan Hạo liền khẩn trương. “Tiểu Kiệt, tôi biết mình sai rồi, sau này sẽ không lặp lại chuyện này nữa.”
“Người nói câu này nhiều rồi.” Mặt không đổi sắc, Hứa Kiệt nhàn nhạt nói.
“Nhưng lần này tôi thực sự muốn xin lỗi, em đừng giận tôi nữa.”
Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo khẩn trương, trong lòng khẽ thở dài.
“Được rồi, coi như con nhận lời xin lỗi này, nếu chuyện này còn tái diễn, con sẽ thực sự không để ý tới người.”
Thấy Hứa Kiệt cuối cùng cũng đã chấp nhận, Hứa Quan Hạo nhẹ nhõm cười. “Được.”
Đối với biểu hiện của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt không biết nói gì. Hứa Quan Hạo căn bản không cảm thấy mình đã sai, chỉ là người thấy cậu mất hứng nên mới cuống cuồng nhận lỗi.
Từ bình giữ nhiệt đổ ra một bát canh, Hứa Kiệt đưa tới trước mặt Hứa Quan Hạo. “Uống đi, rồi lát nữa tìm bác sĩ khám xem thế nào.”
Nhận lấy bát canh, Hứa Quan Hạo cười cười uống sạch, sau rồi đi tìm bác sĩ, cuối cùng cầm thuốc về đưa cho Hứa Kiệt.
“Em bôi giúp tôi, tôi không nhìn thấy.”
Với lời nhờ của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt không nói gì, đổ thuốc ra bông chấm, sau đó bảo Hứa Quan Hạo há miệng ra, cẩn thận bôi lên những nốt nhiệt ở bên trong.
Hứa Kiệt bôi thuốc rất tập trung, lúc bôi xong mới thấy Hứa Quan Hạo đang đỏ mặt, có vẻ cao hứng nhìn cậu.
Làm mấy điều đơn giản như này thôi cũng có thể khiến Hứa Quan Hạo thỏa mãn, Hứa Kiệt đột nhiên nghĩ như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Đi tắm đi!” Hứa Quan Hạo từ bên ngoài trở về, trán ướt mồ hôi.
“Ngoài trời hơi tối, có vẻ như sắp mưa.” Hứa Quan Hạo đứng dậy đi tới bên cửa sổ đóng lại, kéo rèm ổn thỏa xong rồi bước vào phòng tắm.
Lúc Hứa Quan Hạo tắm xong đi ra, trông thấy Hứa Kiệt đang ngồi bên giường đọc sách, liền cười cười đi tới.
“Sách gì vậy?”
“Lần trước có nhờ tìm sách giáo khoa, con muốn ra viện thì đi học luôn chứ không nghỉ học, nên giờ đọc qua một chút để lúc nhập học có thể theo kịp bài.” Hứa Kiệt vừa nói, vừa cau mày nhìn mấy bài toán trong sách.
Hứa Kiệt đọc sách đại số, Hứa Quan Hạo thấy cậu nhíu mày thì có chút khó chịu, vì vậy leo lên giường ngồi cạnh Hứa Kiệt. “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”
Hồi Hứa Kiệt mới học tiểu học, vì không theo kịp bài giảng, Hứa Quan Hạo ở nhà liền giảng qua cho cậu, lên đến cấp hai, mỗi lần gặp bài khó hiểu, Hứa Quan Hạo cũng phụ đạo giúp cậu, cho nên Hứa Quan Hạo vừa nói, Hứa Kiệt liền đẩy quyển sách tới, chỉ vào chỗ mình không hiểu.
Không lập tức giảng ngay, Hứa Quan Hạo vươn tay nhu nhu mi tâm Hứa Kiệt. “Đừng nhíu nữa.”
Hứa Quan Hạo dịu dàng nhu nhu mi tâm Hứa Kiệt, Hứa Kiệt cũng thả lỏng người, sau đó nghiêng đầu nghe Hứa Quan Hạo giảng bài.
Hứa Quan Hạo giảng bài rất cẩn thận, thường xuyên theo dõi biểu tình Hứa Kiệt, thấy cậu hiểu rõ rồi mới giảng bài tiếp theo, còn ra đề tương tự để Hứa Kiệt vận dụng, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, hai người ngồi trên giường, xung quanh ngổn ngang giấy, vở, mãi đến khi thấy không còn sớm, Hứa Quan Hạo mới thu dọn lại.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi ngủ, Hứa Kiệt buông bút và sách ra, sau đó nằm xuống giường.
Thấy Hứa Kiệt nằm xuống ổn định rồi, Hứa Quan Hạo giúp cậu đắp kín chăn, tắt đèn nằm xuống theo.
Nghiêng người nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vươn tay xoa xoa trán cậu. “Đầu có đau không, hôm nay sử dụng não hơi nhiều.”
“Không sao.”
Hứa Quan Hạo cười cười, trong bóng tối vẫn mở to mắt nhìn Hứa Kiệt, càng ngắm lại càng say mê.
Hứa Kiệt nhắm mắt được nửa giờ, cảm thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang nhìn mình, liền quay đầu sang.
“Chưa ngủ sao?”
Hứa Quan Hạo giật mình, vốn nghĩ cậu đã ngủ rồi.
Bị nhìn chằm chằm như thế, ai mà có thể ngủ được. Hết chỗ nói, Hứa Kiệt vươn tay nắm lấy tay Hứa Quan Hạo. “Ngủ đi.”
Được nắm tay, trong mắt Hứa Quan Hạo lấp lánh ánh cười, đợi đến khi Hứa Kiệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nằm nhích lại gần, thấy Hứa Kiệt không phản đối, sau đó cẩn thận duỗi cánh tay ôm lấy cậu.
Hứa Kiệt âm thầm chấp nhận động tác của Hứa Quan Hạo, để mặc người ôm mình vào lòng, lúc bấy giờ, Hứa Kiệt mới không còn cảm nhận thấy ánh nhìn kia nữa, Hứa Quan Hạo nằm bên cạnh, nhịp thở cũng dần an ổn.
Ngày hôm sau quả thực mưa rất lớn, rào rào suốt cả ngày, Hứa Quan Hạo cũng không đi đâu, ngồi trong viện liên tục nhận điện thoại.
Cơm được người làm mang tới, lúc Hứa Kiệt ngồi ăn cơm, Hứa Quan Hạo ôm má ngồi bên cạnh, hại Hứa Kiệt ăn chẳng được, đành nhờ y tá mang đến một túi đá chườm, sau đó kéo Hứa Quan Hạo ngồi sát lại rồi chườm đá lên.
Chườm đá xong thì vết sưng cũng đã đỡ hơn, Hứa Kiệt cầm thuốc bôi vào trong khoang miệng giúp Hứa Quan Hạo.
Sau một đêm được ôm Hứa Kiệt ngủ, Hứa Quan Hạo cũng lớn mật hơn, lúc ngủ trưa cũng duỗi tay ôm lấy cậu.
Với hành động này của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt chỉ mím môi không nói gì, dù sao cũng còn đỡ hơn là bị nhìn chăm chú, cậu để yên cho Hứa Quan Hạo ôm vào lòng, hơn nữa, cậu cũng đã quen với cái ôm của người.
Cả ngày dính lấy Hứa Kiệt, tâm tình Hứa Quan Hạo hiển nhiên rất tốt, buổi tối ôm Hứa Kiệt rồi mãn nguyện đi vào giấc ngủ.
Trường khai giảng vào tháng chín, lúc ấy Hứa Kiệt vẫn bị giữ lại trong viện để kiểm tra, bác sĩ xem tình trạng của vết thương trên đầu, yêu cầu cậu nằm viện thêm một thời gian nữa, nói chung khai giảng hay tập quân sự, Hứa Kiệt đều không thể tham gia.
Hứa Kiệt nghe bác sĩ dặn dò, chỉ đành nằm trong viện, thế nhưng để theo kịp chương trình học, mỗi ngày cậu đều chăm chú đọc sách, khi Hứa Quan Hạo tới cũng sẽ giảng bài cho cậu.
Kiếp trước cậu chỉ học đến cấp hai, thế nên cấp ba mà nói với cậu là một trải nghiệm hết sức mới mẻ, cho nên Hứa Kiệt không muốn bỏ lỡ khai giảng.
Lúc Hứa Kiệt xuất viện, trường đã bắt đầu học một tháng rồi, cậu xuất viện vào ngày cuối tuần, nên chỉ được ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Hứa Quan Hạo không hài lòng với chuyện cậu vừa ra viện đã đi học ngay, hắn vốn tính, để Hứa Kiệt ở nhà nghỉ ngơi một tháng nữa rồi mới đi học.
Thế nhưng bất mãn này rất nhanh đã bị chuyển hướng sang một chuyện khác.
Hứa Kiệt xuất viện về nhà, đều mang sách và đồ dùng của cậu về phòng riêng, chứ không ở trong căn phòng hai người vẫn ở trước kia nữa.
Phòng của Hứa Kiệt được hắn chuẩn bị năm cậu lên mười, thế nhưng Hứa Kiệt ở không được bao lâu, vì cậu không muốn rời xa hắn, sau lại vì hắn không muốn rời xa cậu. Chỉ khi nào hai người cãi nhau cậu mới về phòng riêng ngủ, lần họ tách phòng ở riêng lâu nhất.. chính là lúc cậu vì chuyện của Nghiêm Nhiễm mà chiến tranh lạnh, gần một tháng trời. Nhưng bây giờ Hứa Kiệt lại về phòng riêng, lần này hắn không biết lý do vì sao.
Hứa Kiệt đang thu thập sách vở trong phòng mình thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay sang thấy Hứa Quan Hạo thì quay đầu lại.
Đứng sau nhìn cậu sắp xếp đồ đạc, trong lòng Hứa Quan Hạo có chút buồn phiền.
“Tiểu Kiệt..”
“Ừ, đã ăn cơm được chưa..?”
“….”
Đặt quyển sách cuối cùng lên giá, Hứa Kiệt rốt cuộc quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Sao vậy?”
“Không sao, tôi gọi em xuống ăn.” Hứa Quan Hạo thất vọng cúi đầu, rầu rĩ nói một cậu rồi xoay người đi.
Nhìn bóng lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cụp mi đi theo.
Buổi tối, Hứa Kiệt tắm xong thì về phòng đọc sách, thế nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng bị gõ hai tiếng, rồi Hứa Quan Hạo chậm rãi đi vào.
“Em mới tắm gội xong, bác sĩ nói không được để vết thương chạm nước.” Chưa đợi Hứa Kiệt nói, Hứa Quan Hạo thấy tóc Hứa Kiệt còn ướt, liền vội vào phòng tắm lấy khăn rồi đi ra giúp Hứa Kiệt lau đầu.
Hứa Quan Hạo lo lắng đi theo sau Hứa Kiệt, nhưng đi tới cửa phòng thì không dám tiến thêm nữa, chỉ đành đứng ở ngoài, đợi Hứa Kiệt từ trong đi ra.
Về giường rồi, Hứa Kiệt lấy bàn ra, đặt cơm canh Hứa Quan Hạo mang tới lên, tự mình cầm đũa ăn.
“Tiểu Kiệt, tôi đã phân phó, nhà Nghiêm Nhiễm đã chuộc lại được căn nhà cũ, cũng không bán vượt giá lúc họ bán đi.” Trông Hứa Kiệt đã có vẻ ôn hòa, Hứa Quan Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Kiệt tiếp tục ăn cơm của mình, cũng không để ý nói chuyện với Hứa Quan Hạo bên cạnh, Hứa Quan Hạo ngồi thật lâu, tâm tình cũng dần sa sút.
“Tiểu Kiệt, mấy ngày này tôi bị nhiệt, hai ngày rồi không ăn được cơm.”
Động tác ngừng lại, thần sắc Hứa Kiệt có chút buông lỏng.
“Trong miệng đều bị nhiệt, ăn cái gì cũng đau.” Hứa Quan Hạo vừa nói, vừa kéo kéo áo Hứa Kiệt.
Buông thìa xuống, cuối cùng Hứa Kiệt cũng quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Hôm nay cũng chưa ăn gì?”
Thấy Hứa Kiệt nói chuyện với mình, Hứa Quan Hạo vội vàng gật đầu. “Chưa, trong miệng bị nhiệt, nói thôi cũng đau rồi.”
“Để con xem một chút.”
Hứa Quan Hạo đi đến trước mặt Hứa Kiệt, há to miệng ra, Hứa Kiệt lấy một chiếc đèn pin nhỏ để soi, trong miệng Hứa Quan Hạo quả thật bị nổi nhiệt, lợi cũng hơi sưng sưng, có thể thấy tình hình Hứa Quan Hạo nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều.
“Đi khám lấy thuốc đi.”
Hứa Quan Hạo thấy Hứa Kiệt không tức giận liền vội nắm tay cậu, thấy cậu không gạt ra mới cảm thấy yên lòng. “Được, uống thuốc vài ngày là khỏi.”
Hứa Kiệt nhẹ vuốt gò má sưng sưng của Hứa Quan Hạo. “Mấy ngày này con không để ý.”
Nhận thấy xúc cảm trên khuôn mặt, Hứa Quan Hạo cao hứng cọ cọ vào người cậu, sau đó vẻ mặt trông chờ nói. “Vậy em đừng giận tôi nữa.”
Sắc mặt Hứa Kiệt trầm xuống, tay cũng buông theo. “Việc nào ra việc nấy.”
Hứa Quan Hạo liền khẩn trương. “Tiểu Kiệt, tôi biết mình sai rồi, sau này sẽ không lặp lại chuyện này nữa.”
“Người nói câu này nhiều rồi.” Mặt không đổi sắc, Hứa Kiệt nhàn nhạt nói.
“Nhưng lần này tôi thực sự muốn xin lỗi, em đừng giận tôi nữa.”
Hứa Kiệt thấy Hứa Quan Hạo khẩn trương, trong lòng khẽ thở dài.
“Được rồi, coi như con nhận lời xin lỗi này, nếu chuyện này còn tái diễn, con sẽ thực sự không để ý tới người.”
Thấy Hứa Kiệt cuối cùng cũng đã chấp nhận, Hứa Quan Hạo nhẹ nhõm cười. “Được.”
Đối với biểu hiện của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt không biết nói gì. Hứa Quan Hạo căn bản không cảm thấy mình đã sai, chỉ là người thấy cậu mất hứng nên mới cuống cuồng nhận lỗi.
Từ bình giữ nhiệt đổ ra một bát canh, Hứa Kiệt đưa tới trước mặt Hứa Quan Hạo. “Uống đi, rồi lát nữa tìm bác sĩ khám xem thế nào.”
Nhận lấy bát canh, Hứa Quan Hạo cười cười uống sạch, sau rồi đi tìm bác sĩ, cuối cùng cầm thuốc về đưa cho Hứa Kiệt.
“Em bôi giúp tôi, tôi không nhìn thấy.”
Với lời nhờ của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt không nói gì, đổ thuốc ra bông chấm, sau đó bảo Hứa Quan Hạo há miệng ra, cẩn thận bôi lên những nốt nhiệt ở bên trong.
Hứa Kiệt bôi thuốc rất tập trung, lúc bôi xong mới thấy Hứa Quan Hạo đang đỏ mặt, có vẻ cao hứng nhìn cậu.
Làm mấy điều đơn giản như này thôi cũng có thể khiến Hứa Quan Hạo thỏa mãn, Hứa Kiệt đột nhiên nghĩ như vậy, trong lòng có chút không được tự nhiên.
“Đi tắm đi!” Hứa Quan Hạo từ bên ngoài trở về, trán ướt mồ hôi.
“Ngoài trời hơi tối, có vẻ như sắp mưa.” Hứa Quan Hạo đứng dậy đi tới bên cửa sổ đóng lại, kéo rèm ổn thỏa xong rồi bước vào phòng tắm.
Lúc Hứa Quan Hạo tắm xong đi ra, trông thấy Hứa Kiệt đang ngồi bên giường đọc sách, liền cười cười đi tới.
“Sách gì vậy?”
“Lần trước có nhờ tìm sách giáo khoa, con muốn ra viện thì đi học luôn chứ không nghỉ học, nên giờ đọc qua một chút để lúc nhập học có thể theo kịp bài.” Hứa Kiệt vừa nói, vừa cau mày nhìn mấy bài toán trong sách.
Hứa Kiệt đọc sách đại số, Hứa Quan Hạo thấy cậu nhíu mày thì có chút khó chịu, vì vậy leo lên giường ngồi cạnh Hứa Kiệt. “Có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”
Hồi Hứa Kiệt mới học tiểu học, vì không theo kịp bài giảng, Hứa Quan Hạo ở nhà liền giảng qua cho cậu, lên đến cấp hai, mỗi lần gặp bài khó hiểu, Hứa Quan Hạo cũng phụ đạo giúp cậu, cho nên Hứa Quan Hạo vừa nói, Hứa Kiệt liền đẩy quyển sách tới, chỉ vào chỗ mình không hiểu.
Không lập tức giảng ngay, Hứa Quan Hạo vươn tay nhu nhu mi tâm Hứa Kiệt. “Đừng nhíu nữa.”
Hứa Quan Hạo dịu dàng nhu nhu mi tâm Hứa Kiệt, Hứa Kiệt cũng thả lỏng người, sau đó nghiêng đầu nghe Hứa Quan Hạo giảng bài.
Hứa Quan Hạo giảng bài rất cẩn thận, thường xuyên theo dõi biểu tình Hứa Kiệt, thấy cậu hiểu rõ rồi mới giảng bài tiếp theo, còn ra đề tương tự để Hứa Kiệt vận dụng, cứ như vậy chỉ trong chốc lát, hai người ngồi trên giường, xung quanh ngổn ngang giấy, vở, mãi đến khi thấy không còn sớm, Hứa Quan Hạo mới thu dọn lại.
“Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Liếc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ đi ngủ, Hứa Kiệt buông bút và sách ra, sau đó nằm xuống giường.
Thấy Hứa Kiệt nằm xuống ổn định rồi, Hứa Quan Hạo giúp cậu đắp kín chăn, tắt đèn nằm xuống theo.
Nghiêng người nhìn Hứa Kiệt, Hứa Quan Hạo vươn tay xoa xoa trán cậu. “Đầu có đau không, hôm nay sử dụng não hơi nhiều.”
“Không sao.”
Hứa Quan Hạo cười cười, trong bóng tối vẫn mở to mắt nhìn Hứa Kiệt, càng ngắm lại càng say mê.
Hứa Kiệt nhắm mắt được nửa giờ, cảm thấy Hứa Quan Hạo vẫn đang nhìn mình, liền quay đầu sang.
“Chưa ngủ sao?”
Hứa Quan Hạo giật mình, vốn nghĩ cậu đã ngủ rồi.
Bị nhìn chằm chằm như thế, ai mà có thể ngủ được. Hết chỗ nói, Hứa Kiệt vươn tay nắm lấy tay Hứa Quan Hạo. “Ngủ đi.”
Được nắm tay, trong mắt Hứa Quan Hạo lấp lánh ánh cười, đợi đến khi Hứa Kiệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nằm nhích lại gần, thấy Hứa Kiệt không phản đối, sau đó cẩn thận duỗi cánh tay ôm lấy cậu.
Hứa Kiệt âm thầm chấp nhận động tác của Hứa Quan Hạo, để mặc người ôm mình vào lòng, lúc bấy giờ, Hứa Kiệt mới không còn cảm nhận thấy ánh nhìn kia nữa, Hứa Quan Hạo nằm bên cạnh, nhịp thở cũng dần an ổn.
Ngày hôm sau quả thực mưa rất lớn, rào rào suốt cả ngày, Hứa Quan Hạo cũng không đi đâu, ngồi trong viện liên tục nhận điện thoại.
Cơm được người làm mang tới, lúc Hứa Kiệt ngồi ăn cơm, Hứa Quan Hạo ôm má ngồi bên cạnh, hại Hứa Kiệt ăn chẳng được, đành nhờ y tá mang đến một túi đá chườm, sau đó kéo Hứa Quan Hạo ngồi sát lại rồi chườm đá lên.
Chườm đá xong thì vết sưng cũng đã đỡ hơn, Hứa Kiệt cầm thuốc bôi vào trong khoang miệng giúp Hứa Quan Hạo.
Sau một đêm được ôm Hứa Kiệt ngủ, Hứa Quan Hạo cũng lớn mật hơn, lúc ngủ trưa cũng duỗi tay ôm lấy cậu.
Với hành động này của Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt chỉ mím môi không nói gì, dù sao cũng còn đỡ hơn là bị nhìn chăm chú, cậu để yên cho Hứa Quan Hạo ôm vào lòng, hơn nữa, cậu cũng đã quen với cái ôm của người.
Cả ngày dính lấy Hứa Kiệt, tâm tình Hứa Quan Hạo hiển nhiên rất tốt, buổi tối ôm Hứa Kiệt rồi mãn nguyện đi vào giấc ngủ.
Trường khai giảng vào tháng chín, lúc ấy Hứa Kiệt vẫn bị giữ lại trong viện để kiểm tra, bác sĩ xem tình trạng của vết thương trên đầu, yêu cầu cậu nằm viện thêm một thời gian nữa, nói chung khai giảng hay tập quân sự, Hứa Kiệt đều không thể tham gia.
Hứa Kiệt nghe bác sĩ dặn dò, chỉ đành nằm trong viện, thế nhưng để theo kịp chương trình học, mỗi ngày cậu đều chăm chú đọc sách, khi Hứa Quan Hạo tới cũng sẽ giảng bài cho cậu.
Kiếp trước cậu chỉ học đến cấp hai, thế nên cấp ba mà nói với cậu là một trải nghiệm hết sức mới mẻ, cho nên Hứa Kiệt không muốn bỏ lỡ khai giảng.
Lúc Hứa Kiệt xuất viện, trường đã bắt đầu học một tháng rồi, cậu xuất viện vào ngày cuối tuần, nên chỉ được ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Hứa Quan Hạo không hài lòng với chuyện cậu vừa ra viện đã đi học ngay, hắn vốn tính, để Hứa Kiệt ở nhà nghỉ ngơi một tháng nữa rồi mới đi học.
Thế nhưng bất mãn này rất nhanh đã bị chuyển hướng sang một chuyện khác.
Hứa Kiệt xuất viện về nhà, đều mang sách và đồ dùng của cậu về phòng riêng, chứ không ở trong căn phòng hai người vẫn ở trước kia nữa.
Phòng của Hứa Kiệt được hắn chuẩn bị năm cậu lên mười, thế nhưng Hứa Kiệt ở không được bao lâu, vì cậu không muốn rời xa hắn, sau lại vì hắn không muốn rời xa cậu. Chỉ khi nào hai người cãi nhau cậu mới về phòng riêng ngủ, lần họ tách phòng ở riêng lâu nhất.. chính là lúc cậu vì chuyện của Nghiêm Nhiễm mà chiến tranh lạnh, gần một tháng trời. Nhưng bây giờ Hứa Kiệt lại về phòng riêng, lần này hắn không biết lý do vì sao.
Hứa Kiệt đang thu thập sách vở trong phòng mình thì nghe thấy tiếng mở cửa, quay sang thấy Hứa Quan Hạo thì quay đầu lại.
Đứng sau nhìn cậu sắp xếp đồ đạc, trong lòng Hứa Quan Hạo có chút buồn phiền.
“Tiểu Kiệt..”
“Ừ, đã ăn cơm được chưa..?”
“….”
Đặt quyển sách cuối cùng lên giá, Hứa Kiệt rốt cuộc quay sang nhìn Hứa Quan Hạo. “Sao vậy?”
“Không sao, tôi gọi em xuống ăn.” Hứa Quan Hạo thất vọng cúi đầu, rầu rĩ nói một cậu rồi xoay người đi.
Nhìn bóng lưng Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt cụp mi đi theo.
Buổi tối, Hứa Kiệt tắm xong thì về phòng đọc sách, thế nhưng chưa được bao lâu, cửa phòng bị gõ hai tiếng, rồi Hứa Quan Hạo chậm rãi đi vào.
“Em mới tắm gội xong, bác sĩ nói không được để vết thương chạm nước.” Chưa đợi Hứa Kiệt nói, Hứa Quan Hạo thấy tóc Hứa Kiệt còn ướt, liền vội vào phòng tắm lấy khăn rồi đi ra giúp Hứa Kiệt lau đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook