Trọng Sinh Chi Tự Do
-
Chương 25
Hứa Quan Hạo cất tiếng, giọng có chút mất tự nhiên. “Mấy hôm nay có chút nóng, nên mới bị như vậy.”
Tuy rằng hắn cố tỏ ra tự nhiên, nhưng xúc cảm tay Hứa Kiệt đặt nơi gò má quá chân thật, mặt liền chậm rãi đỏ lên. Hứa Kiệt nhìn gương mặt ôn nhu của Hứa Quan Hạo, đột nhiên ngẩn người nhìn, ngón tay vô thức ve vuốt.
Một tiếng nổ trong đầu, Hứa Quan Hạo thấy mặt mình nóng ran, vì vậy vội vàng đứng dậy.
“Tôi.. đi toilet một chút.”
Trông Hứa Quan Hạo vội vội vã vã chạy đi, Hứa Kiệt khẽ cười.
Từ toilet trở ra, mặt Hứa Quan Hạo vẫn đỏ như cũ, nhưng tóc tai trên trán đều đã ướt nhẹp.
Hứa Quan Hạo có chút bối rối ngồi xuống, Hứa Kiệt tỏ vẻ không để ý, đưa tay sờ sờ bát canh trên bàn, canh vẫn còn nóng, xong đưa tới bên tay Hứa Quan Hạo.
“Người uống canh này đi.”
Thấy Hứa Kiệt nhìn đến khóe miệng mình, Hứa Quan Hạo khẽ nở nụ cười, cũng không từ chối, bưng canh lên uống cạn.
Mắt nhìn thấy được rồi, tâm tình Hứa Kiệt cũng khá lên theo, tươi cười cả buổi, Hứa Quan Hạo không khỏi len lén nhìn.
Buổi chiều, Hứa Quan Hạo từ bên ngoài trở về, vừa bước vào cửa, thấy Hứa Kiệt đang mỉm cười xem ti vi, khoảnh khắc ấy, tim không tự chủ đập liên hồi.
Hứa Kiệt nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không thấy người đi tới, quay đầu thì thấy Hứa Quan Hạo đang ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ và buồn cười, trực tiếp nói với cái người còn đang ngốc lăng kia. “Vào đi!”
Hứa Quan Hạo gật đầu, tâm tình rất tốt ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt, thấy cậu đang cúi đầu.
“Khụ, chiều nay cũng không quá nóng, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.”
Trước kia bác sĩ nói cậu có thể xuống giường vận động, nhưng vì chưa nhìn thấy nên cậu không muốn ra ngoài, hôm nay mắt đã tốt rồi, nghe vậy cũng không từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Hứa Quan Hạo cùng Hứa Kiệt đi dạo một vòng trong vườn hoa, sau đó tìm cái ghế ngồi xuống tạm nghỉ, Hứa Kiệt ngồi xuống, Hứa Quan Hạo liền đưa nước tới.
Uống mấy ngụm nước, cậu liền đưa cốc cho Hứa Quan Hạo, ý bảo người cũng uống đi, Hứa Quan Hạo bị nóng trong người, mấy cái mụn nước kia, cậu nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
Hai người ngồi một lúc, đương chuẩn bị trở về, Hứa Quan Hạo đột nhiên có điện thoại, sau đó bảo Hứa Kiệt ngồi đợi một lúc, còn mình thì ra chỗ khác nhận điện thoại.
Hứa Quan Hạo vừa đi, Hứa Kiệt ngồi dựa vào ghế.
“A Kiệt..”
Nghe thấy có âm thanh, Hứa Kiệt quay ra nhìn, thì thấy Nghiêm Nhiễm cũng mặc quần áo bệnh nhân bước tới, sắc mặt rất vui vẻ.
“A Kiệt, nghe nói cậu không thể nhìn thấy. ” Vừa nhìn thấy Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm liền chảy nước mắt, ánh mắt lo âu nhìn sang Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt khẽ mỉm cười, cũng đứng dậy. “Đừng lo lắng, mình đã khỏi rồi, còn cậu? Thân thể thế nào rồi?”
Nghe Hứa Kiệt nói đã khỏi, Nghiêm Nhiễm nhìn qua ánh mắt cậu, thấy cậu đúng là đang nhìn mình, vì vậy yên lòng, lau lau nước mắt. “Mình ổn rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm chu môi nói. “Một tháng nay, Hứa Quan Hạo vẫn cho người đứng canh trước phòng cậu, ai cũng không thể vào, lần trước mình muốn tới thăm cậu nhưng lại bị ngăn cản, họ còn nói, trừ khi Hứa Quan Hạo đồng ý, không phải ai cũng được gặp cậu.”
“Tiểu Kiệt cần phải tĩnh dưỡng, tôi cho người canh là để đề phòng những người rảnh rỗi như cô tới quấy rầy em ấy.”
Thanh âm Hứa Quan Hạo trầm trầm từ phía sau vang lên, Nghiêm Nhiễm không khỏi hoảng sợ, nhìn Hứa Quan Hạo sắc mặt thâm trầm đi tới bên Hứa Kiệt.
“A Kiệt..” Nghiêm Nhiễm lấy tay kéo kéo áo Hứa Kiệt, như đang muốn tránh né.
Nhìn ánh mắt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt vỗ vai Nghiêm Nhiễm. “Cũng không còn sớm, cậu về phòng đi.”
Nghiêm Nhiễm cắn môi, len lén nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó ngẩng đầu nhìn lên Hứa Kiệt. “A Kiệt…”
“Cậu về đi! Khi nào cậu xuất viện mình sẽ đến thăm.”
Nghe Hứa Kiệt nói vậy, Nghiêm Nhiễm buông cậu ra. “Nói rồi đó, nhất định phải tới nhé.”
“Được, cậu về đi.”
Nghiêm Nhiễm gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Đợi Nghiêm Nhiễm đi rồi, Hứa Kiệt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, chỉ thấy người trầm mặc, vẻ như đang đè nén tức giận.
Bất đắc dĩ thở dài, Hứa Kiệt kéo tay Hứa Quan Hạo. “Ta cũng về thôi.”
Lặng lẽ nhìn Hứa Kiệt, tuy bị cậu kéo tay, thế nhưng hắn vẫn im lặng không nói câu nào, cùng cậu trở về phòng.
Về phòng bệnh rồi, Hứa Quan Hạo vẫn một vẻ rầu rĩ không vui, lặng yên ngồi xuống bên giường.
“Vẫn giận à?”
Hứa Quan Hạo không nghĩ Hứa Kiệt sẽ lại hỏi, tức giận trong lòng cũng không kìm nén nữa.
“Lại là con bé đó, nó lại mách lẻo với em.”
Thấy giọng Hứa Quan Hạo pha chút giận dỗi, trong lòng Hứa Kiệt cũng khẽ cười, thế nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc. “Nghiêm Nhiễm nói có sai đâu! Đúng là người sai người canh phòng con mà.”
Lửa giận trong lòng biến thành chột dạ, Hứa Quan Hạo nhớ mình từng hứa với cậu sẽ không sai người giám sát.
“Tôi chỉ sai họ đứng ở cửa phòng trông chừng, sợ có người quấy rối em.” Khí thế gì đó đều bay sạch, Hứa Quan Hạo khẽ cúi đầu.
Hứa Kiệt thở dài, Hứa Quan Hạo nghe được cũng cứng đờ, cả người mang theo thấp thỏm.
Nhìn Hứa Quan Hạo luống cuống khẩn trương, Hứa Kiệt vừa buồn cười vừa chua xót, cuối cùng lấy tuýp thuốc mỡ bên tủ đầu giường, vươn tay kéo Hứa Quan Hạo lại gần.
“Tiểu Kiệt, tôi..”
Lấy thuốc mỡ ra, sau đó nhẹ nhàng bôi bên khóe miệng người, Hứa Quan Hạo cũng không nói nữa.
“Lần sau đừng như vậy, con không thích thế.” Hứa Kiệt nhàn nhạt nói.
Bôi thuốc xong, cậu đang định thu tay về thì tay lại bị Hứa Quan Hạo nắm lấy.
“Tiểu Kiệt, tôi cũng biết mình sai rồi, chỉ là tôi sợ.. sợ em thích người khác, tôi yêu em, cũng không muốn ép buộc em, nhưng tôi không muốn nhìn em thích người khác, tôi biết mình rất đê tiện.. nhưng Tiểu Kiệt, em đừng ghét tôi, xin em đấy.”
Nghe Hứa Quan Hạo nói vậy, Hứa Kiệt chẳng biết trả lời thế nào, chỉ đành vỗ vỗ lưng Hứa Quan Hạo.
Được Hứa Kiệt vỗ về, Hứa Quan Hạo an lòng một chút, thế nhưng Hứa Kiệt không nói gì, khiến hắn không khỏi lo lắng. Hắn vươn tay ôm lấy Hứa Kiệt, hít sâu một hơi đè nén bất an trong lòng, sau mới bình tĩnh buông cậu ra.
Hai người cũng không nhắc lại chuyện Nghiêm Nhiễm nữa, thế nhưng ngày Nghiêm Nhiễm xuất viện, Hứa Kiệt như đã hứa đến gặp cô, Hứa Quan Hạo tuy không vui nhưng không thể nói gì, đành phải đi theo Hứa Kiệt.
“Bác, cô.. thật sự xin lỗi, chuyện này đều bởi vì cháu, cháu xin hứa sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa, mọi người cũng không cần phải xuất ngoại.”
Nhìn Hứa Kiệt thành khẩn xin lỗi, cha mẹ Nghiêm Nhiễm có chút ngượng ngùng, với Hứa Kiệt, họ có không ít oán giận, nhưng giờ cũng không thể nói gì, huống hồ con gái họ lại như vậy, lần trước xin xuất ngoại, con bé khóc lóc cầu xin hai người, có ai ngờ đồng ý xong thì xảy ra chuyện này.
“Bố, mẹ.” Thấy bố mẹ mình yên lặng không nói gì, Nghiêm Nhiễm có chút không vui, dậm chân kéo tay hai người.
Cha Nghiêm Nhiễm lắc đầu thở. “Hứa Kiệt đúng không? Nhiễm Nhiễm nó không hiểu chuyện, mấy hôm trước Hứa tiên sinh cũng đã tới nhà chúng tôi, là tôi dạy con không tốt, Hứa tiên sinh yên tâm, sau này tôi sẽ trông coi con mình cẩn thận, mong Hứa tiên sinh giơ cao đánh khẽ cho nhà chúng tôi.”
Hứa Kiệt không nghĩ cha Nghiêm Nhiễm sẽ nói như vậy, sắc mặt Hứa Quan Hạo phía sau cũng có chút cứng đờ, thấy Hứa Kiệt nhíu mày, trong lòng không khỏi bối rối.
“Bố, sao lại nói như vậy.” Nghiêm Nhiễm thấy Hứa Kiệt có chút khó xử, vì vậy vội lên tiếng.
“Nhiễm Nhiễm, câm miệng..” Mẹ Nghiêm Nhiễm đột nhiên cất giọng.
Cha Nghiêm Nhiễm làm giáo sư nửa đời, nói xong liền đứng thẳng lưng, nghiêm túc chờ Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo trả lời.
Trông thấy ánh mắt áy náy của cha Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt nhíu mày, thấy Hứa Quan Hạo ở bên định lên tiếng thì vội cắt lời.
“Hai bác.. xin lỗi, hai người yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện này nữa.. thời gian vừa qua đã quấy rầy hai người rồi, còn có, căn nhà lúc trước mọi người bán đi, chúng cháu sẽ chuộc về, cho nên…”
“Chuyện nhà không cần phải lo, chỉ cần Hứa tiên sinh đồng ý không quấy rầy nhà chúng tôi nữa là được rồi, ta đi.”
Cha Nghiêm Nhiễm thu dọn đồ đạc, sau đó kéo vợ con ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ… A Kiệt.” Nghiêm Nhiễm bị mẹ mình dùng sức kéo đi, vành mắt liền có chút đỏ, quay đầu nhìn sang Hứa Kiệt.
Nhà Nghiêm Nhiễm đi rồi, Hứa Quan Hạo vốn vì nhà kia mà mất hứng, quay sang thấy Hứa Kiệt trầm mặc thì không khỏi lo lắng.
“Tiểu Kiệt..”
Trực tiếp rời đi, Hứa Kiệt cũng không để ý tới Hứa Quan Hạo phía sau lưng mình mà trở lại phòng bệnh, lúc về phòng, Hứa Quan Hạo đang muốn vào theo thì cánh cửa lập tức đóng lại, hắn liền bị nhốt ở bên ngoài.
Không nghĩ mình lại bị nhốt ở ngoài, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, trong lòng càng thêm lo lắng.
Về phòng bệnh rồi, Hứa Kiệt vẫn trầm ngâm, trực tiếp nằm xuống giường rồi kéo chăn lên đắp.
Hứa Kiệt không ngờ mình nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy đã là xế chiều.
“Tiểu Kiệt, em tỉnh rồi.”
Động tác ngồi dậy có chút không thuận, Hứa Kiệt gạt tay Hứa Quan Hạo ra, tự mình ngồi thẳng dậy.
Tuy rằng hắn cố tỏ ra tự nhiên, nhưng xúc cảm tay Hứa Kiệt đặt nơi gò má quá chân thật, mặt liền chậm rãi đỏ lên. Hứa Kiệt nhìn gương mặt ôn nhu của Hứa Quan Hạo, đột nhiên ngẩn người nhìn, ngón tay vô thức ve vuốt.
Một tiếng nổ trong đầu, Hứa Quan Hạo thấy mặt mình nóng ran, vì vậy vội vàng đứng dậy.
“Tôi.. đi toilet một chút.”
Trông Hứa Quan Hạo vội vội vã vã chạy đi, Hứa Kiệt khẽ cười.
Từ toilet trở ra, mặt Hứa Quan Hạo vẫn đỏ như cũ, nhưng tóc tai trên trán đều đã ướt nhẹp.
Hứa Quan Hạo có chút bối rối ngồi xuống, Hứa Kiệt tỏ vẻ không để ý, đưa tay sờ sờ bát canh trên bàn, canh vẫn còn nóng, xong đưa tới bên tay Hứa Quan Hạo.
“Người uống canh này đi.”
Thấy Hứa Kiệt nhìn đến khóe miệng mình, Hứa Quan Hạo khẽ nở nụ cười, cũng không từ chối, bưng canh lên uống cạn.
Mắt nhìn thấy được rồi, tâm tình Hứa Kiệt cũng khá lên theo, tươi cười cả buổi, Hứa Quan Hạo không khỏi len lén nhìn.
Buổi chiều, Hứa Quan Hạo từ bên ngoài trở về, vừa bước vào cửa, thấy Hứa Kiệt đang mỉm cười xem ti vi, khoảnh khắc ấy, tim không tự chủ đập liên hồi.
Hứa Kiệt nghe thấy tiếng mở cửa nhưng không thấy người đi tới, quay đầu thì thấy Hứa Quan Hạo đang ngẩn ngơ nhìn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ và buồn cười, trực tiếp nói với cái người còn đang ngốc lăng kia. “Vào đi!”
Hứa Quan Hạo gật đầu, tâm tình rất tốt ngồi xuống bên cạnh Hứa Kiệt, thấy cậu đang cúi đầu.
“Khụ, chiều nay cũng không quá nóng, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.”
Trước kia bác sĩ nói cậu có thể xuống giường vận động, nhưng vì chưa nhìn thấy nên cậu không muốn ra ngoài, hôm nay mắt đã tốt rồi, nghe vậy cũng không từ chối, liền gật đầu đồng ý.
Hứa Quan Hạo cùng Hứa Kiệt đi dạo một vòng trong vườn hoa, sau đó tìm cái ghế ngồi xuống tạm nghỉ, Hứa Kiệt ngồi xuống, Hứa Quan Hạo liền đưa nước tới.
Uống mấy ngụm nước, cậu liền đưa cốc cho Hứa Quan Hạo, ý bảo người cũng uống đi, Hứa Quan Hạo bị nóng trong người, mấy cái mụn nước kia, cậu nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.
Hai người ngồi một lúc, đương chuẩn bị trở về, Hứa Quan Hạo đột nhiên có điện thoại, sau đó bảo Hứa Kiệt ngồi đợi một lúc, còn mình thì ra chỗ khác nhận điện thoại.
Hứa Quan Hạo vừa đi, Hứa Kiệt ngồi dựa vào ghế.
“A Kiệt..”
Nghe thấy có âm thanh, Hứa Kiệt quay ra nhìn, thì thấy Nghiêm Nhiễm cũng mặc quần áo bệnh nhân bước tới, sắc mặt rất vui vẻ.
“A Kiệt, nghe nói cậu không thể nhìn thấy. ” Vừa nhìn thấy Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm liền chảy nước mắt, ánh mắt lo âu nhìn sang Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt khẽ mỉm cười, cũng đứng dậy. “Đừng lo lắng, mình đã khỏi rồi, còn cậu? Thân thể thế nào rồi?”
Nghe Hứa Kiệt nói đã khỏi, Nghiêm Nhiễm nhìn qua ánh mắt cậu, thấy cậu đúng là đang nhìn mình, vì vậy yên lòng, lau lau nước mắt. “Mình ổn rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.”
“Vậy là tốt rồi.”
Vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hứa Kiệt, Nghiêm Nhiễm chu môi nói. “Một tháng nay, Hứa Quan Hạo vẫn cho người đứng canh trước phòng cậu, ai cũng không thể vào, lần trước mình muốn tới thăm cậu nhưng lại bị ngăn cản, họ còn nói, trừ khi Hứa Quan Hạo đồng ý, không phải ai cũng được gặp cậu.”
“Tiểu Kiệt cần phải tĩnh dưỡng, tôi cho người canh là để đề phòng những người rảnh rỗi như cô tới quấy rầy em ấy.”
Thanh âm Hứa Quan Hạo trầm trầm từ phía sau vang lên, Nghiêm Nhiễm không khỏi hoảng sợ, nhìn Hứa Quan Hạo sắc mặt thâm trầm đi tới bên Hứa Kiệt.
“A Kiệt..” Nghiêm Nhiễm lấy tay kéo kéo áo Hứa Kiệt, như đang muốn tránh né.
Nhìn ánh mắt Hứa Quan Hạo, Hứa Kiệt vỗ vai Nghiêm Nhiễm. “Cũng không còn sớm, cậu về phòng đi.”
Nghiêm Nhiễm cắn môi, len lén nhìn Hứa Quan Hạo, sau đó ngẩng đầu nhìn lên Hứa Kiệt. “A Kiệt…”
“Cậu về đi! Khi nào cậu xuất viện mình sẽ đến thăm.”
Nghe Hứa Kiệt nói vậy, Nghiêm Nhiễm buông cậu ra. “Nói rồi đó, nhất định phải tới nhé.”
“Được, cậu về đi.”
Nghiêm Nhiễm gật đầu, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Đợi Nghiêm Nhiễm đi rồi, Hứa Kiệt nhìn về phía Hứa Quan Hạo, chỉ thấy người trầm mặc, vẻ như đang đè nén tức giận.
Bất đắc dĩ thở dài, Hứa Kiệt kéo tay Hứa Quan Hạo. “Ta cũng về thôi.”
Lặng lẽ nhìn Hứa Kiệt, tuy bị cậu kéo tay, thế nhưng hắn vẫn im lặng không nói câu nào, cùng cậu trở về phòng.
Về phòng bệnh rồi, Hứa Quan Hạo vẫn một vẻ rầu rĩ không vui, lặng yên ngồi xuống bên giường.
“Vẫn giận à?”
Hứa Quan Hạo không nghĩ Hứa Kiệt sẽ lại hỏi, tức giận trong lòng cũng không kìm nén nữa.
“Lại là con bé đó, nó lại mách lẻo với em.”
Thấy giọng Hứa Quan Hạo pha chút giận dỗi, trong lòng Hứa Kiệt cũng khẽ cười, thế nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc. “Nghiêm Nhiễm nói có sai đâu! Đúng là người sai người canh phòng con mà.”
Lửa giận trong lòng biến thành chột dạ, Hứa Quan Hạo nhớ mình từng hứa với cậu sẽ không sai người giám sát.
“Tôi chỉ sai họ đứng ở cửa phòng trông chừng, sợ có người quấy rối em.” Khí thế gì đó đều bay sạch, Hứa Quan Hạo khẽ cúi đầu.
Hứa Kiệt thở dài, Hứa Quan Hạo nghe được cũng cứng đờ, cả người mang theo thấp thỏm.
Nhìn Hứa Quan Hạo luống cuống khẩn trương, Hứa Kiệt vừa buồn cười vừa chua xót, cuối cùng lấy tuýp thuốc mỡ bên tủ đầu giường, vươn tay kéo Hứa Quan Hạo lại gần.
“Tiểu Kiệt, tôi..”
Lấy thuốc mỡ ra, sau đó nhẹ nhàng bôi bên khóe miệng người, Hứa Quan Hạo cũng không nói nữa.
“Lần sau đừng như vậy, con không thích thế.” Hứa Kiệt nhàn nhạt nói.
Bôi thuốc xong, cậu đang định thu tay về thì tay lại bị Hứa Quan Hạo nắm lấy.
“Tiểu Kiệt, tôi cũng biết mình sai rồi, chỉ là tôi sợ.. sợ em thích người khác, tôi yêu em, cũng không muốn ép buộc em, nhưng tôi không muốn nhìn em thích người khác, tôi biết mình rất đê tiện.. nhưng Tiểu Kiệt, em đừng ghét tôi, xin em đấy.”
Nghe Hứa Quan Hạo nói vậy, Hứa Kiệt chẳng biết trả lời thế nào, chỉ đành vỗ vỗ lưng Hứa Quan Hạo.
Được Hứa Kiệt vỗ về, Hứa Quan Hạo an lòng một chút, thế nhưng Hứa Kiệt không nói gì, khiến hắn không khỏi lo lắng. Hắn vươn tay ôm lấy Hứa Kiệt, hít sâu một hơi đè nén bất an trong lòng, sau mới bình tĩnh buông cậu ra.
Hai người cũng không nhắc lại chuyện Nghiêm Nhiễm nữa, thế nhưng ngày Nghiêm Nhiễm xuất viện, Hứa Kiệt như đã hứa đến gặp cô, Hứa Quan Hạo tuy không vui nhưng không thể nói gì, đành phải đi theo Hứa Kiệt.
“Bác, cô.. thật sự xin lỗi, chuyện này đều bởi vì cháu, cháu xin hứa sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nào nữa, mọi người cũng không cần phải xuất ngoại.”
Nhìn Hứa Kiệt thành khẩn xin lỗi, cha mẹ Nghiêm Nhiễm có chút ngượng ngùng, với Hứa Kiệt, họ có không ít oán giận, nhưng giờ cũng không thể nói gì, huống hồ con gái họ lại như vậy, lần trước xin xuất ngoại, con bé khóc lóc cầu xin hai người, có ai ngờ đồng ý xong thì xảy ra chuyện này.
“Bố, mẹ.” Thấy bố mẹ mình yên lặng không nói gì, Nghiêm Nhiễm có chút không vui, dậm chân kéo tay hai người.
Cha Nghiêm Nhiễm lắc đầu thở. “Hứa Kiệt đúng không? Nhiễm Nhiễm nó không hiểu chuyện, mấy hôm trước Hứa tiên sinh cũng đã tới nhà chúng tôi, là tôi dạy con không tốt, Hứa tiên sinh yên tâm, sau này tôi sẽ trông coi con mình cẩn thận, mong Hứa tiên sinh giơ cao đánh khẽ cho nhà chúng tôi.”
Hứa Kiệt không nghĩ cha Nghiêm Nhiễm sẽ nói như vậy, sắc mặt Hứa Quan Hạo phía sau cũng có chút cứng đờ, thấy Hứa Kiệt nhíu mày, trong lòng không khỏi bối rối.
“Bố, sao lại nói như vậy.” Nghiêm Nhiễm thấy Hứa Kiệt có chút khó xử, vì vậy vội lên tiếng.
“Nhiễm Nhiễm, câm miệng..” Mẹ Nghiêm Nhiễm đột nhiên cất giọng.
Cha Nghiêm Nhiễm làm giáo sư nửa đời, nói xong liền đứng thẳng lưng, nghiêm túc chờ Hứa Kiệt và Hứa Quan Hạo trả lời.
Trông thấy ánh mắt áy náy của cha Nghiêm Nhiễm, Hứa Kiệt nhíu mày, thấy Hứa Quan Hạo ở bên định lên tiếng thì vội cắt lời.
“Hai bác.. xin lỗi, hai người yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện này nữa.. thời gian vừa qua đã quấy rầy hai người rồi, còn có, căn nhà lúc trước mọi người bán đi, chúng cháu sẽ chuộc về, cho nên…”
“Chuyện nhà không cần phải lo, chỉ cần Hứa tiên sinh đồng ý không quấy rầy nhà chúng tôi nữa là được rồi, ta đi.”
Cha Nghiêm Nhiễm thu dọn đồ đạc, sau đó kéo vợ con ra khỏi phòng bệnh.
“Mẹ, mẹ… A Kiệt.” Nghiêm Nhiễm bị mẹ mình dùng sức kéo đi, vành mắt liền có chút đỏ, quay đầu nhìn sang Hứa Kiệt.
Nhà Nghiêm Nhiễm đi rồi, Hứa Quan Hạo vốn vì nhà kia mà mất hứng, quay sang thấy Hứa Kiệt trầm mặc thì không khỏi lo lắng.
“Tiểu Kiệt..”
Trực tiếp rời đi, Hứa Kiệt cũng không để ý tới Hứa Quan Hạo phía sau lưng mình mà trở lại phòng bệnh, lúc về phòng, Hứa Quan Hạo đang muốn vào theo thì cánh cửa lập tức đóng lại, hắn liền bị nhốt ở bên ngoài.
Không nghĩ mình lại bị nhốt ở ngoài, Hứa Quan Hạo không khỏi ngạc nhiên, trong lòng càng thêm lo lắng.
Về phòng bệnh rồi, Hứa Kiệt vẫn trầm ngâm, trực tiếp nằm xuống giường rồi kéo chăn lên đắp.
Hứa Kiệt không ngờ mình nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy đã là xế chiều.
“Tiểu Kiệt, em tỉnh rồi.”
Động tác ngồi dậy có chút không thuận, Hứa Kiệt gạt tay Hứa Quan Hạo ra, tự mình ngồi thẳng dậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook