Tiểu Thạch Đầu cảm giác dạo này có ai đó nhìn lén nó.

Cảm giác này không phải mới nảy sinh lần đầu, nhất là lúc nó tắm nắng, thỉnh thoảng lại thấy như có người dòm ngó mình. Ánh mắt này không phải của Trọng Đạo Nam mà của người lạ.

Mới đầu Tiểu Thạch Đầu tưởng mình gặp ảo giác nên không kể cho Trọng Đạo Nam.

Một thời gian sau, Tiểu Thạch Đầu bất chợt phát hiện, ngoài tiểu viện xuất hiện một tảng đá.

Tảng đá này rất to, có lẽ còn to hơn nó một chút, có điều tảng đá này chỉ là đá bình thường, không có thần trí.

Lúc Trọng Đạo Nam thấy tảng đá kia cũng không nói gì, vẫn làm việc của mình. Tiểu Thạch Đầu cũng thấy chẳng cần phải để ý nhiều làm chi.

Nếu A Nam không có ý kiến tức là không có vấn đề gì hết.

Nhưng đến hôm sau, Tiểu Thạch Đầu thấy bên cạnh tảng đá kia có thêm một tảng đá khác to không kém. Chuyện này làm nó tò mò, lúc phơi nắng cũng không chịu ngủ, cứ nhìn chằm chặp hai tảng đá kia.

Tiếp đó, Tiểu Thạch Đầu tình cờ thấy một đôi nam nữ mặc y phục trắng bạc ló đầu ra sau hai tảng đá kia, lén lút nhìn về hướng nó đang nằm, lại nhỏ giọng bàn tán gì đó, nhìn rất kịch liệt.

Lúc nói chuyện, những người kia dùng phép thuật nên Tiểu Thạch Đầu không cách nào nghe được họ nói gì.

Một ngày nọ, bên cạnh hai tảng đá kia lại xuất hiện thêm tảng đá thứ ba.

Mấy tảng đá kia tuy khác chủng loại nhưng có một điểm chung là hình dáng rất to. Ba tảng đá nằm liền kề nhau nhìn như một quả núi nhỏ.

Tiểu Thạch Đầu vốn chỉ tò mò quan sát, đột nhiên cảm thấy bức xúc.

Bởi vì nó phát hiện mấy tảng đá kia hoa văn đẹp hơn nó, hình thể cũng to hơn nó.

Bề ngoài của nó chỉ có vô số đốm nhỏ màu xám và trắng đan xen, nhìn nó đen không ra đen, trắng cũng không ra trắng.

Tuy nhìn mãi cũng quen, nhưng nếu đặt nó nằm chung với mấy tảng đá kia sẽ thấy nó xấu lạ thường.

Ít nhất là Tiểu Thạch Đầu thấy thế.

Tiểu Thạch Đầu luôn muốn mình to hơn, to bằng quả núi mới được, vậy thì dù không có chân cũng có thể nhìn được rất xa. Nếu mỗi ngày trôi qua lại phình to ra một tí thì chẳng mấy chốc nó sẽ chạm đến mây trắng trên trời.

Nhưng từ lúc mở linh trí đến giờ, nó không to ra được bao nhiêu hết. Tiểu Thạch Đầu khá tự ti về chuyện này, so với một quả núi thì nó thật sự quá bé nhỏ.

Vậy mà ngay ngoài tiểu viện đang có ba tảng đá sừng sững thế kia, chúng to hơn Tiểu Thạch Đầu rất nhiều. Hơn nữa, mấy tảng đá kia còn lấp lánh dưới nắng, hình như trong số đó có một tảng là ngọc thạch.

Tiểu Thạch Đầu mất hứng bĩu môi, không thèm quan sát mấy tảng đá to hơn mình, đẹp hơn mình nữa, chỉ tập trung phơi nắng. Nhưng phơi nắng chưa được bao lâu, sự chú ý của Tiểu Thạch Đầu lại bay sang đống đá kia.

Cái đầu của tảng đá nằm giữa to ơi là to.

Tảng bên cạnh thì đẹp thật đẹp.

Tảng đá còn lại sao lại có màu trắng sữa nhỉ? Sau này liệu có biến thành ngọc không?

Nhiều đá đẹp như vậy, có khi nào A Nam xem trọng chúng mà hết thích nó hay không?

Ý nghĩ này vừa bật ra, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu hoang mang, không thể nào chú tâm phơi nắng hay ngủ trưa, trong đầu cứ lởn vởn mấy câu hỏi khiến nó hết sức lo lắng. Tiểu Thạch Đầu muốn đuổi mấy tảng đá kia đi nhưng không biết làm sao để đuổi, muốn hỏi A Nam có thích đá đẹp hơn nó không mà không dám hỏi.

Thế là Tiểu Thạch Đầu tự an ủi rằng A Nam có thấy mấy tảng đá kia nhưng đâu có thèm ngắm, vậy là y không thích chúng đâu.

Thầm nhủ như vậy, Tiểu Thạch Đầu vui vẻ trở lại, cho đến một ngày, Trọng Đạo Nam dắt nó từ trong phòng ra, Tiểu Thạch Đầu lia mắt qua chỗ mấy tảng đá, tâm tình lập tức tuột dốc không phanh.

Mới hôm qua, chỗ đó chỉ có năm tảng đá thôi mà!

Nhưng bây giờ đá ngoài đó nhiều đến mức sắp biến thành một rừng đá luôn rồi!

Nếu Tiểu Thạch Đầu có tay, nó sẽ kéo Trọng Đạo Nam lại ngay, không cho Trọng Đạo Nam nhìn đống đá kia lấy một cái, tiếc là nó không có. Nhưng không có tay thì có sức nặng.

Trọng Đạo Nam đang ôm Tiểu Thạch Đầu bỗng dưng thấy nó nặng hơn hẳn.

Trọng Đạo Nam kỳ quái hỏi, “Sao tự nhiên nặng vầy nè?”

Trọng Đạo Nam vừa nói xong, lại cảm giác Tiểu Thạch Đầu nhẹ trở lại, thậm chí nhẹ hơn bình thường nữa.

Tiểu Thạch Đầu nhỏ giọng nói, “Hết nặng rồi.”

Tiểu Thạch Đầu như vậy làm Trọng Đạo Nam nhớ đến vài chuyện.

Kiếp trước, từng có một khoảng thời gian Tiểu Thạch Đầu biến về nguyên hình.

Không phải là Tiểu Thạch Đầu thích hình dạng đá, nó từng nói nguyên hình của mình khó coi lắm, mà quả thật cũng đúng. Lúc đó buộc phải biến về nguyên hình là do Tiểu Thạch Đầu bị thương khi cứu y, không thể nào duy trì hình người.

Mà khi ấy cũng chính là khoảng thời gian chật vật nhất đời y.

Công lực biến mất thì tu chân giả chẳng khác gì người thường, y không thể ở lâu một chỗ, thế nên dứt khoát cõng Tiểu Thạch Đầu bỏ trốn.

Cũng vào thời điểm đó, y phát hiện ra rất nhiều chuyện về tảng đá này.

Ví dụ như, lúc tâm tình Tiểu Thạch Đầu không tốt, tức giận hoặc thương tâm thì nó sẽ nặng hơn, nhưng khi nó chột dạ hoặc cố ý biến nhẹ thì sẽ nhẹ ngay.

Trọng Đạo Nam đặt Tiểu Thạch Đầu lên bệ ngọc, khóe môi mỉm cười, dịu dàng khó tả, Tiểu Thạch Đầu bị gương mặt y thu hút, cân nặng đã trở về bình thường, Trọng Đạo Nam hỏi nói, “Có chuyện gì giấu ta phải không?”

Tiểu Thạch Đầu vừa mới lấy lại tinh thần từ nụ cười của Trọng Đạo Nam, nghe y dùng chất giọng trầm thấp nhỏ nhẹ hỏi lại lần thứ hai, toàn thân nó như muốn tan chảy.

Tiểu Thạch Đầu tức khắc bại trận dưới thủ đoạn của Trọng Đạo Nam, “Cũng… cũng không có gì…”

“Hửm?” Lại là chất giọng trầm thấp đượm ý cười.

Tiểu Thạch Đầu cảm giác như có luồng điện chạy qua, chẳng biết trời trăng gì nữa. Trong đầu đột nhiên thắc mắc, cảm giác bị sét đánh giữa đêm mưa cũng giống như vầy đúng không?

“Thì… là… chuyện là…” Là hết nửa ngày, Tiểu Thạch Đầu bắt lại tâm hồn bị điện giật văng mất, ấp a ấp úng nói, “Cảm thấy gần đây luôn có người nhìn lén ta. Rồi mấy tảng đá bên kia nữa… chúng nó nhìn rất đẹp, cái đầu cũng to hơn ta.”

Câu trước chỉ để làm nền, câu sau mới là trọng điểm.

Trọng Đạo Nam lắng nghe âm thanh của Tiểu Thạch Đầu, cứ như lại trông thấy mỹ thiếu niên kiếp trước, thiếu niên phồng má, thở phì phò hỏi y, “Tại sao cứ nhìn trân trân mấy tảng đá kia vậy? Không lẽ trong lòng ngươi đã có tên đá nào khác rồi sao?”

“Phụt…” Trọng Đạo Nam nhớ lại, nhịn không được phì cười.

Chuyện này dù ngẫm lại bao nhiêu lần vẫn thấy tức cười.

Trọng Đạo Nam cười nghiêng ngả, dựa vào Tiểu Thạch Đầu, tiếng cười vang dội truyền khắp tiểu viện.

Tiểu Thạch Đầu ngơ ngác, tại sao A Nam đột nhiên cười thành thế này? Bộ nó nói gì buồn cười lắm à? Hay là kiến thức của nó ít quá nên không hiểu A Nam cười cái gì? Nhưng mà A Nam cười lên nhìn đẹp trai quá đi.

Đã rất lâu, rất lâu rồi Trọng Đạo Nam chưa cười vui vẻ như vậy.

Người đời nói Đạo Nam chân nhân vĩnh viễn chỉ có một dáng vẻ kiệm lời, khí thế lại áp đảo khiến người khác không dám đến gần. Mọi người chỉ có thể đứng từ xa, khát khao nhìn theo dấu chân y, chưa từng có ai bắt gặp, thậm chí là tưởng tượng bộ dáng Đạo Nam chân nhân cười rũ rượi như thế này.

Nhóm đệ tử hâm mộ cùng lắm chỉ thấy vẻ mặt ôn hòa thỉnh thoảng mới hiện ra của Đạo Nam chân nhân, nào ai dám nghĩ cũng có lúc Đạo Nam chân nhân cười rộ như vậy?

Đám đệ tử Vấn Thiên Tông trốn sau mấy tảng đá nhìn mà choáng váng, một lúc lâu sau, có nữ đệ tử đỏ mặt lẩm bẩm, “…Chưa khi nào thấy Đạo Nam chân nhân cười ra tiếng như vầy…” Nhưng vẫn rất đẹp trai!

Các nữ đệ tử khác cũng đỏ mặt gật đầu, sau đó tiếp tục săm soi Đạo Nam chân nhân.

Thật sự rất muốn lấy thẻ ngọc ra ghi hình lại khoảnh khắc này, đáng tiếc, các nàng không đủ công lực, không thể khắc được cảnh tượng này vào thẻ, cũng không biết dùng trận pháp ngược dòng thời gian để bảo lưu thời khắc này.

Đám đệ tử núp sau mấy tảng đá ngây ngốc nhìn Đạo Nam chân nhân cười một lúc lâu, có người chợt hoàn hồn, nhỏ tiếng hỏi, “Sao tự nhiên Đạo Nam chân nhân bật cười vậy?”

Cứ như có ai đang nói chuyện với Đạo Nam chân nhân, sau đó chọc cười Đạo Nam chân nhân, nhưng các nàng đâu có thấy người nào đứng gần Đạo Nam chân nhân?

“Chắc là… đang đùa giỡn với tảng đá kia nhỉ?” Có người đưa tay chỉ Tiểu Thạch Đầu, “Đạo Nam chân nhân rất yêu thích tảng đá đó.”

Các nàng cắm cọc ở đây mấy ngày rồi, dĩ nhiên thấy hết Trọng Đạo Nam đối xử với Tiểu Thạch Đầu như thế nào. Tuy các nàng thật sự không hiểu tại sao Đạo Nam chân nhân lại đi chăm sóc một tảng đá chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng các nàng bắt đầu ao ước mình được biến thành tảng đá kia.

“Các ngươi nói xem, nếu chúng ta trộm tảng đá này đi, sau đó biến hình thành nó…”

“…Đạo Nam chân nhân sẽ nhận ra đó. Với lại, chưa chắc chúng ta đã biến được giống hệt nó.”

“Ài…” Các nàng đồng loạt thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương