Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 15: Vui quá hóa buồn

Thời gian từng phút trôi qua.

Thạch Phong cùng Hắc Tử cũng không nhàn rỗi, ở chỗ cách không xa Xích Tinh Khoáng Động đánh giết Du Tẩu Địa Tinh cấp 4.

Du Tẩu Địa Tinh, Phổ Thông cấp 4, HP 400.

Du Tẩu Địa Tinh so với Cẩu Đầu Nhân, nhanh nhẹn hơn, rất biết cách tránh né, thế nhưng công kích cùng sức phòng ngự không cao.

Hơn nữa Ám Nguyệt Sơn Cốc vẫn chưa bị khai phá, nơi này tiểu quái tương đốí nhiều, vẫn chưa có người nào đoạt quái, căn bản không cần phải đi tìm quái vật để giết.

Thạch Phong đã lên đến Kiếm Sĩ cấp 3, Hắc Tử cũng là Chú Thuật sư cấp 2, có Thạch Phong ở mặt trước dây dưa, công kích của Du Tẩu Địa Tinh căn bản không chạm vào vào được Thạch Phong có linh xảo mau lẹ, mà Hắc Tử uống Hắc Thiết Ti Tửu xong ở phía sau phát ra vô cùng mãnh liệt, rất dễ dàng liền đánh chết Du Tẩu Địa Tinh, hiệu suất so với train Cẩu Đầu Nhân còn nhanh hơn.

Ở cửa Xích Tinh Khoáng Động , từng nhóm Cẩu Đầu Nhân nằm la liệt ở miệng quáng, các loại Khoáng Thạch cùng Đồng Tệ tán loạn khắp mặt đất.

"Hổ ca, chỗ này quá sung sướng, đã hơn nửa canh giờ, mọi người đều lên cấp 2 rồi, còn tuôn ra nhiều tiền như vậy."

"Ha ha ha, mọi người nỗ lực lên, ba người các ngươi dẫn một ít quái nữa, chỉ cần chúng ta lại giết tiếp, không cần ba, bốn tiếng có thể lên tới cấp 3."

Viêm Hổ hưng phấn chỉ huy ba tên Thích Khách mới chạy đến, để cho bọn họ đi dẫn càng nhiều Cẩu Đầu Nhân, Pháp Sư hiện tại cũng cấp 2 rồi, tốc độ đánh giết Cẩu Đầu Nhân cũng tăng lên một đoạn dài, một lần dẫn hơn ba mươi con Cẩu Đầu Nhân căn bản không đủ để giết.

"Hổ ca, nơi này rơi đồ vật." Một tên Cuồng Chiến Sĩ trong tay cầm một quyển sách, hô lớn.

"Lấy tới cho ta xem." Nhìn đồ vật rơi ra, Viêm Hổ liếm liếm đôi môi khô khốc, cười híp mắt nói.

Viêm Hổ tiếp nhận quyển sách, liền bắt đầu cười ha hả.

"Sảng khoái, thật sự là sảng khoái, tiểu tử kia nhọc nhằn khổ sở tìm địa phương, không những bị ta đoạt lấy, nếu như hắn biết sách skill hi hữu của Kiếm Sĩ cũng ở trong tay ta, bổn đại gia rất muốn nhìn vẻ mặt hối hận của tên tiểu tử kia."

"Hổ ca, vừa rồi ta nhìn thấy tiểu tử kia, bọn họ còn ở khu vực xung quanh giết Du Tẩu Địa Tinh, đoán chừng rất mong nhớ đối với nơi này, rất không cam tâm, không bằng chúng ta đi qua giết bọn hắn, loại trừ chuyện ngoài ý muốn." U Lang trong mắt lóe lên, đằng đằng sát khí, đối với Thạch Phong giết hắn 2 lần, hắn ôm 1 cục oán hận rất lớn.

Viêm Hổ khoát khoát tay, xem thường cười một tiếng nói: " Để cho bọn hắn nhìn là được rồi, xem chúng ta làm sao thăng cấp kiếm tiền 1 cách nhanh chóng, trở thành bá chủ Hồng Diệp trấn, mà bọn họ chỉ có thể ở một bên nhìn, trong lòng chỉ có tồn tại hối hận cùng không cam lòng, ha ha ha, ta vừa nghĩ đến đã cảm thấy sảng khoái cả người."

Tuy rằng U Lang đối với mệnh lệnh này có chút oán giận, nhưng nghĩ đến dáng vẻ không cam lòng của Thạch Phong, chỉ có thể ở bên ngoài cực khổ đánh giết Du Tẩu Địa Tinh, trong lòng hắn cảm thấy một trận sảng khoái.

"Chờ xem, chờ ta lên tới cấp 6, sẽ là giờ chết của ngươi." U Lang cũng không hề từ bỏ mục đích mục đích giết Thạch Phong, trái lại nghĩ đến khi mình lên tới cấp 6 cảm giác sảng khoái khi đánh chết Thạch Phong, không khỏi mong đợi trong lòng.

Mà trong rừng cây cách Xích Tinh Khoáng Động 60 mã về phía nam, Thạch Phong dựa vào cây cối yểm hộ, một mực quan sát đám người đám người Viêm Hổ.

"Phong ca, hai người chúng ta làm được hả?" Hắc Tử có chút lo lắng nói.

11 người này này không phải là người chơi bình thường, là cao thủ thông qua khảo sát của phòng làm việc U Ảnh, hơn nữa còn có hai trị liệu buff máu, bằng vào 2 người bọn họ,, căn bản không có khả năng đánh giết những người này.

"Yên tâm đi, thời gian sắp đến rồi, chúng ta ngồi đợi xem kịch vui đi." Thạch Phong nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói, "Một hồi ngươi đứng ở phía sau, ai mà sắp hết máu, không buông tha 1 người nào cả."

"Thời gian sắp đến rồi?" Hắc Tử không rõ vì sao.

Thạch Phong chỉ chỉ khói mờ ở cửa động, cười nói: "Viêm Hổ nghĩ vượt cấp giết quái quá đơn giản rồi, bom khói ̀ có thời gian hạn chế, 2 phút nữa là đủ một canh giờ, bọn họ cho rằng đoạt địa bàn của ca, rồi cứ việc một mực sảng khoái mà hưởng thụ sao, hiện tại ca sẽ dạy bọn họ làm người như thế nào."

Hắc Tử bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng đối với Thạch Phong càng sùng bái hơn.

"Vẫn là Phong ca ngươi lợi hại, đám cháu con U Ảnh kia lần này xong đời rồi." Hắc Tử nhếch miệng cười nói.

Bọn họ có thể vượt cấp không mất 1 giọt máu giết Cẩu Đầu Nhân, cũng bởi vì có bom khói, không có bom khói, bọn họ căn bản không có khả năng làm được, nếu như bom khói không còn, suy nghĩ một chút hậu quả kia liền cảm thấy khủng bố nha.

Hai phút sau, Xích Tinh Khoáng Động khói mờ bắt đầu chậm rãi tiêu tan.

"Hổ ca, sương khói kia làm sao tản đi hết rồi." Một tên Nguyên Tố Sư chú ý tới khói mờ biến mất, hướng về Viêm Hổ hỏi.

“Khói tản đi, không thể nào." Viêm Hổ đang nằm ngủ bỗng nhiên bật dậy, nhìn tới, khói ở cửa động quả nhiên đã tản đi, "Tản đi liền tản đi, có thể là nó có chu kỳ, không cần quản nó, cứ tiếp tục đánh."

Ngay khi Viêm Hổ nói xong, Cẩu Đầu Nhân một mực đần độn, không biết công kích đều nhìn về phía thành viên phòng làm việc U Ảnh.

Hơn bốn mươi con Cẩu Đầu Nhân hai mắt đỏ như máu, tức giận gầm rú, rốt cục phát hiện đám người một mực công kích nó, nhất thời cùng nhau tiến lên.

Thành viên U Ảnh căn bản không phản ứng kịp, trong nháy mắt đã bị Cẩu Đầu Nhân quần ẩu một trận, người chơi cấp 2 căn bản không ngăn được 3 vả của Cẩu Đầu Nhân, chứ nói gì đến một đám Cẩu Đầu Nhân.

Trong chớp mắt đã chết 7 người, thành viên hậu phương cũng rối loạn, liều mạng chạy trốn.

Nhưng Cẩu Đầu Nhân tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi kịp mấy tên Pháp Hệ đang chạy trốn, phang cho mỗi tên Pháp Hệ mỗi người một búa, tất cả Pháp Hệ liền nằm đất không dậy nổi.

"Con mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao những con Cẩu Đầu Nhân này sao lại đột nhiên phát điên?" Thấy tình thế không ổn, Viêm Hổ nhanh chóng bỏ chạy, một bên vừa chạy vừa mắng to.

Vất vả lắm thành viên mới lên tới level 2, hiện tại vừa chết, tất cả đều về level 1, còn có ba tên Thích Khách còn là 0 cấp, quả thực thiệt thòi lớn rồi, 1 tăng 1 giảm như thế, giấc mơ trở thành bá chủ Hồng Diệp trấn cũng tan vỡ theo, hiện tại đẳng cấp của thành viên U Ảnh còn không bằng người chơi bình thường, thua kém công đoàn khác một đoạn dài.

Viêm Hổ trái tim đang chảy máu.

"Chúng ta lại gặp nhau cường hào huynh ." Thạch Phong chắn ngang đường Viêm Hổ chạy trốn, hờ hững cười nói.

Nhìn thấy Thạch Phong cười gằn, cho dù Viêm Hổ có ngốc, cũng rõ ràng Cẩu Đầu Nhân bạo động, tuyệt đối là Thạch Phong làm.

"Tiểu tử ngươi chết chắc rồi, dĩ nhiên dám tính toán lên đầu bổn đại gia, không đem ngươi giết về 0 cấp, bổn đại gia theo họ ngươi." Viêm Hổ nổi giận đùng đùng, nâng lên tấm khiên hướng về Thạch Phong vung mạnh lao lên.

So với những người khác ở phòng làm việc U Ảnh, kỹ thuật của Viêm Hổ rõ ràng cao hơn một bậc.

Một bên dùng tấm khiên lớn ngăn cản tầm nhìn của Thạch Phong, một bên dùng đoản kiếm đâm về chỗ yếu của Thạch Phong, đơn giản độc ác, khó lòng phòng bị.

Nhưng một đòn tự tin của Viêm Hổ, chẳng phát huy được gì rồi.

"Người đâu?" Viêm Hổ nhìn chằm chằm phía trước, thế nhưng ngay cả một bóng người cũng không có.

"Ở đây." Thạch Phong đứng sau lưng Viêm Hổ, một kiếm vung xuống.

Trảm Kích!

-36 thương tổn bốc lên trên đầu Viêm Hổ, 220 HP trong nháy mắt tụt xuống 184 HP.

Viêm Hổ bị đánh trúng, vội vàng xoay người dùng Thuẫn Kích.

Nhưng Thạch Phong đã sớm nhìn ra cử động của Viêm Hổ, lui về sau một bước, một cái xoay người kề sát vào tấm khiên, sau đó vòng ra phía sau Viêm Hổ, lại cho một kiếm.

Không có kỹ năng bổ trợ, đối mặt Thuẫn Chiến Sĩ phòng thủ cao, chỉ đã tạo thành 23 điểm tổn thương.

"Ngươi nhát gan quỷ, có bản lĩnh thì đứng im đấy, bổn đại gia chỉ cần vài phút đồng hồ là làm thịt ngươi." Viêm Hổ luôn đánh không trúng Thạch Phong, HP còn không ngừng giảm xuống, chỉ còn dư lại 83 điểm, đối với việc công kích trúng Thạch Phong thật không có biện pháp nào, thế là châm chọc lên, hi vọng Thạch Phong vì sĩ diện, để hắn có cơ hội giết chết Thạch Phong.

"Được, ta liền đứng bất động, ngươi đến đây." Thạch Phong không cần cân nhắc, trực tiếp đáp ứng.

Viêm Hổ cười trộm, không nghĩ tới Thạch Phong ngu xuẩn như thế, chỉ cần khích tướng một cái, liền lập tức bị lừa rồi.

"Xem bổn đại gia chơi chết ngươi." Viêm Hổ giơ tấm khiên lên, sử dụng Xung Phong tới Thạch Phong, nếu như Thạch Phong không né, cũng chỉ có thể liều mạng, về mặt sức mạnh, hắn sẽ không thua.

Nhưng Viêm Hổ thất vọng rồi.

Vừa mới vọt tới cách Thạch Phong khoảng 2 mã, Thạch Phong trực tiếp dùng Phong Lôi Thiểm.

Ba đạo ánh chớp xuyên qua tấm khiên, xuyên luôn qua cơ thể Viêm Hổ, -28, -35, -41 ba cái thương tổn to tướng từ trên đầu Viêm Hổ bốc lên, HP trực tiếp rơi xuống 0.

"Ngươi. . . Đê tiện!" Viêm Hổ gắt gao trừng mắt nhìn Thạch Phong, tức giận đến miệng phun máu tươi, nếu như không phải hắn chủ động xông lại, kỹ năng này tuyệt đối không thể rút hết toàn bộ lượng máu của hắn.

"Cường hào huynh ngươi không sao chứ, ta nói rồi ta đứng bất động, nhưng không nói không đánh trả, ngươi làm sao lại đơn thuần như vậy, còn tự mình xông lại đây?" Thạch Phong vẫy vẫy tay, biểu thị rằng ta đang rất bất ngờ, "Đúng rồi, rất cảm tạ cường hào huynh, đánh giúp ta nhiều Khoáng Thạch như vậy, giúp cho ta bớt đi không ít chuyện."

Viêm Hổ chỉ vào Thạch Phong còn muốn nói điều gì, nhưng thân thể đã hóa thành ánh sao tiêu tan, liền một chữ đều không nói ra được, chỉ rớt xuống một đống Khoáng Thạch cùng một quyển sách.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương