Mặc dù Tô Trạm lén lút nói với Tô Phiếm chính mình đời trước đã từng vài lần dẫn quân đội áp tải đội buôn đi biên giới Ấn Độ – Miến Điện thu mua thuốc phiện sống của Ấn Độ rồi từ Thái Lan bán ra, nhưng mà hắn cũng biết vài lần kinh nghiệm đó chỉ là quy mô nhỏ, nói là công tác còn không bằng nói là ra ngoài giải sầu. Lúc đó hắn ở vào vị trí của Tô Phiếm, lại làm chuyện của đại thiếu gia, một đường là bị người vây quanh bảo vệ như là du sơn ngoạn thuỷ đi đi về về. Đương nhiên, Tô Trạm cũng không nói với Tô Phiếm vài chuyện, chỉ là dưới sự nhấn mạnh của hắn, chính mình cũng là có kinh nghiệm dẫn đội ngũ ra ngoài, mặc dù chút kinh nghiệm này ở trước mặt Tô Phiếm không đáng nhắc tới.

Tô Phiếm tự nhiên cũng không đem vài lần kinh nghiệm thế này của em trai nhà mình đặt ở trong lòng, y mặc dù vẫn quyết định cam lòng cho Tô Trạm ra ngoài, nhưng mà tâm nắm vững ngược lại so với chính mình tự thân hành động nhiều hơn. Tô Trạm là ba ngày sau xuất phát, trong ba ngày này Tô Phiếm âm thầm làm tốt bố trí, tóm lại, là muốn trong trong ngoài ngoài toàn bộ hành trình bảo đảm sự an toàn cho Tô Trạm.

Sư đoàn hai mà Tô Phiếm phái đi là chính mình một tay tạo dựng nên, so với sư đoàn một và sư đoàn ba là do cha chỉnh biên lại, sư đoàn hai này có thể nói là quân đội thuộc dòng chính của y, sư trưởng và đoàn trưởng dưới tay cũng là một tay y bồi dưỡng đề bạt lên, vì vậy mà y càng yên tâm hơn một chút. Nhưng mà Tô Phiếm vẫn làm một chuyện — Y đem sư trưởng và ba đoàn trưởng phía dưới của sư đoàn hai, già trẻ lớn bé trong nhà của mỗi người, mấy chục nhân khẩu toàn bộ đều khống chế trong tay.

Tô Phiếm gọi người vào trong thư phòng của y, được Tô Trạm đỡ ngồi ổn trên ghế, một tay dựa vào tay ghế chống cằm, sắc mặt bởi vì đau đớn và mất máu vẫn là một dáng vẻ tái nhợt, ngồi dưới bức tranh chữ “Xuân nhật trì trì do khả chí” đó, thoạt nhìn càng giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt.

Cái người giống như thư sinh nho nhã yếu ớt đó nhưng ra tay lúc nào cũng vừa độc vừa ác, ngoài dự đoán của mọi người — Ví dụ như giây trước bọn họ vừa nhận một nhiệm vụ có thể kiếm được một khoảng tiền lớn, giậy sau, liền nghe được mọi người trong nhà của chính mình đều bị đại thiếu bắt giữ, nói cho văn vẻ thì là bảo vệ.

“Mọi người đều là những người cùng vào sinh ra tử mấy năm nay, đã biết phong cách làm việc của tôi, những lời khác tôi cũng không nói nhiều, mọi người đều biết lần này tôi bị thương, hành động không tiện, cho nên nhiệm vụ lần này tôi để cho nhị thiếu dẫn. Đừng khi dễ nhị thiếu là bộ mặt thư sinh, càng không thể –” Tô Phiếm dừng lại một chút, hơi híp mắt nhìn qua sắc mặt mang theo chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, “Các người có cha có mẹ, có vợ có con, anh chị em cũng có. Tôi cũng chỉ có một đứa em trai bảo bối này, mọi người đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, lộ trình đi đi về về ba ngày mà thôi, A Trạm và súng ống đạn dược đều phải đầu xuôi đuôi lọt mà trở về, những chỗ tốt mà tôi cho các người đều đã biết. Nếu không, kết cục các người cũng hiểu. Tô Phiếm tôi là nổi danh thưởng phạt phân minh.”

Tô Trạm hai tay đút trong túi quần đứng bên cạnh Tô Phiếm, dư quang liếc nhìn anh trai mình rõ ràng là đang bị thương, khí thế lại vẫn ép người như cũ, đây có lẽ mới là bộ mặt thật của Tô Phiếm, thật là — Quá ngang ngược đi, chấn động đến nỗi mấy người đàn ông mặc quân trang này nhìn lên đều vô cùng mạnh mẽ ngược lại ngay cả vẻ mặt cũng không dám thay đổi nhiều. Điều này làm cho Tô Trạm vốn đã quen Tô Phiếm dịu dàng ấm áp cảm thấy mới mẻ.

“Đại thiếu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh, chính là chết cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của nhị thiếu.” An sư trưởng mặt không thay đổi nói. Ba đoàn trưởng khác cũng lần lượt bày tỏ quyết tâm, đùa sao, một nhà già trẻ lớn bé bao gồm cả tính mạnh của chính mình đều nằm trong tay của đại thiếu đó, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với đại thiếu, chính là chạy trốn tới chân trời góc biển cũng sẽ bị y bắt được.

Tô Phiếm lúc này mới hơi hài lòng gật đầu, giọng điệu và vẻ mặt cũng nhu hoà hơn, “Lần nhiệm vụ này, vất vả cho các người rồi, chỉ cần bình an trở về, tôi sẽ có trọng thưởng. Yên tâm, người nhà của các người tôi sẽ chăm sóc thật tốt, chỉ cần có một người không ổn, Tô Phiếm tôi không nói khoác, mặc cho các người xử trí.”

“Đại thiếu nói quá lời rồi, chúng tôi theo đại thiếu, thì sẽ tin ngài.”

Tô Phiếm cho một đòn cảnh cáo, lại tung ra một quả táo, đem bốn người cấp dưới gõ một phen, lúc này mới thoáng yên tâm. Sau khi đợi người ra ngoài hết, Tô Phiếm lúc này mới buông xuống uy nghiêm của chính mình, khoé miệng hơi nhếch lên, con ngươi trong veo, là dáng vẻ ấm áp dịu dàng mà bình thường y đối đãi với Tô Trạm.

“Sao nào? Đừng lo lắng, anh trai sẽ sắp xếp tất cả cho em.” Tô Phiếm hơi nghiêng người, nắm lấy 1 tay của Tô Trạm nhẹ nhàng vuốt ve.

Người nào đó bĩu môi, “A Phiếm, anh xem xem các loại biểu hiện của anh từ sau khi hôm qua đáp ứng cho em đi, không biết là ai lo lắng đây. Ngay cả cha cũng không có khẩn trương cẩn trọng như gặp phải địch như anh.” Tô Chính Cương là người rộng rãi cởi mở, mặc dù không trông cậy vào đứa con trai nhỏ này bồi dưỡng thành người thừa kế, nhưng trái lại cũng không hy vọng con trai biến thành một tiểu thiếu gia được nuông chiều, nếu đã đáp ứng rồi, thì buông tay để cho hắn đi làm.

Tô Phiếm giơ tay hắn lên đưa đến bên miệng làm tư thế muốn cắn một chút, cuối cùng lại chỉ nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay một cái, lo lắng thở dài nói, “Em là không có lương tâm — Anh thật sự là hối hận rồi.”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận đã để cho em đi.”

Tô Trạm không nói gì nhìn anh trai hắn, thật sự không biết Tô đại thiếu khí thế hừng hực, oai phong lẫm liệt lúc nãy có phải là ảo giác của chính mình hay không, sao lại bắt đầu do dự ấp úng trông trước trông sau rồi? Trong lòng hắn biết Tô Phiếm đây là đối với mình đau lòng, không đặt mình ở trước mắt sẽ không yên tâm, nhưng hắn chỉ có thể biểu hiện ra sự thờ ơ, nếu không, Tô Phiếm phỏng chừng là thật sự không dám để hắn ra cửa.

“A Phiếm, xem dáng vẻ này của anh, em sao lại cảm thấy, em không phải là đi áp tải chuyến hàng súng ống đạn dược đó, chính em mới là thứ bị áp tải có giá trị vô giá?”

Tô Phiếm ngẩng đầu lên, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại ở quầng thâm dưới hàng lông mi dài dài của em trai, mỉm cười nói, “Sao không phải? Em không phải là đại bảo bối vô giá của anh trai sao?”

Tô Trạm khoé miệng giật một cái biểu thị, hắn càng thích Tô đại thiếu uy phong lẫm liệt trước mặt cấp dưới lúc nãy hơn, mà không phải là cái người trước mắt này…

Nhưng mà Tô Trạm không biết rằng, Tô Phiếm không chỉ là đối với người của mình gõ một phen, ở trong nội bộ cũng an bài một phen, y còn đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho Mục Thiên Chương, mục đích chính là vì bảo vệ hộ tống Tô Trạm. Lấy giao tình của y và Mục Thiên Chương, lấy thiện cảm vốn có của Mục Thiên Chương đối với Tô Trạm, Mục Thiên Chương tất nhiên là đáp ứng, huống chi, đây cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, bởi vì gia chủ của Mục gia bây giờ đã là Mục Thiên Chương, Tô Phiếm có thể đem lộ tuyến một lần nữa quy hoạch một chút, Tô Trạm có một đoạn đường là phải đi qua địa bàn của Mục gia, như vậy có thể rút ngắn lộ trình.

+++++

Mặc dù Tô Phiếm và cha mẹ đối với việc Tô Trạm lần đầu tiên dẫn đội ngũ lên đường là luyến tiếc không muốn rời xa, thời gian ba ngày vẫn là trôi qua quá nhanh.

Tia nắng ban mai mỏng manh xuyên qua những tầng mây chiếu rọi xuống núi rừng miền Bắc Miến Điện, đây là một buổi sáng sớm sáng sủa nhẹ nhàng khoan khoái. Tô Trạm cũng mặc một thân quân trang, nhưng mà trước khi ra cửa hắn tự mình thưởng thức một phen, không phải là rất hài lòng, bởi vì khác biệt với sự anh tuấn nho nhã của Tô Phiếm, là dạng sĩ quan anh tuấn có phong thái. Hắn mặc vào quả thực giống như một tiểu phó quan xinh đẹp, hoặc là binh lính của đội danh dự.

Hắn ở trước cửa ôm từng người cha và mẹ để chào tạm biệt, đối với con trai lần đầu xuất hành, Chung Ý Ánh và chồng bà khó tránh khỏi lo lắng không yên lòng, so với Tô Phiếm, đứa con trai nhỏ Tô Trạm này ngược lại giống như là một đứa nhỏ ra đời chưa đủ lâu.

“A Trạm, những lời khác mẹ không nói nữa, mẹ đợi con trở về. Sau khi trở về mẹ sẽ làm một bữa cơm mà con thích, sau đó thì, liền trở về Mỹ ngoan ngoãn đi học.” Chung Ý Ánh đem sự lo lắng bất an che giấu tận đáy lòng, giơ tay lên sửa lại cổ áo cho hắn, mỉm cười ôn nhu nói.”

“Con trai của Tô Chính Cương tôi quả nhiên là tốt! Cha cũng đợi con trở về!”

Tô Trạm tháo xuống mũ của mình vẫy vẫy mỉm cười với cha mẹ, mặt mày phấn khởi, thần thái sáng láng, ít đi vài phần thanh tú, nhiều hơn vài phần khí khái hào hùng, khoé miệng khẽ nhếch, kiêu ngạo nói, “Vâng, con sẽ thuận lợi hoàn thành! Con chính là con trai của Tô Chính Cương mà!”

Tô Phiếm thoát khỏi sự dìu đỡ của Nghiêm Tòng Gia, nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của Tô Trạm, trong lòng nghĩ rằng tiểu tử này tinh thần ngược lại cũng không tệ, là một sự bắt đầu tốt. Thấy cha mẹ đều luyến tiếc không nỡ dặn dò hắn, chính mình ngược lại cũng không tiện tiến lên.

Chờ đến cuối cùng, Tô Trạm đi đến trước mặt y, hai anh em một câu cũng không nói, chỉ là ôm nhau một cái thật lâu. Trước ngực y mang một cái bùa hộ mệnh, đó là cái mà mẹ đi chùa cầu thay cho Tô Phiếm, tối hôm qua trước khi đi ngủ, Tô Phiếm đem cái bùa hộ mệnh này cho mình.

Lúc đó, hắn cầm cái bùa hộ mệnh này vân vê một hồi, chỉ cảm thấy cái bùa hộ mệnh này rất dày, bên trong có chứa vật gì đó. Hắn hỏi Tô Phiếm, Tô Phiếm chỉ để cho hắn tự mình xem, đợi khi hắn cẩn thận tỉ mỉ mở ra, bên trong cư nhiên có một dúm tóc màu đen.

Tô Phiếm nhìn vẻ mặt hắn mờ mịt mỉm cười nói với hắn, “Đây là lần đó lúc cắt tóc cho em lấy được, bên trong cũng có tóc của anh.” Nhớ tới chính mình còn bĩu môi đáp lại một câu, “Tóc còn có thể hộ thân?” Tô phiếm là mím môi cười hắn ngốc, “Ý nghĩa là – Kết tóc cùng nhau kết làm vợ chồng, cả hai yêu thương không nghi ngờ gì.”

Tô Phiếm ôm lấy em trai bảo bối nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai cái, nghiêng đầu tiến tới bên tai dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được nói, “Bùa hộ mệnh của anh nằm trong tay em, những lời dư thừa anh cũng không nói nhiều nữa, làm chuyện gì cũng hãy nghĩ đến cha mẹ, anh cũng đợi em về.”

Tô Trạm buông tay đội lại cái mũ của mình, nháy mắt với Tô Phiếm, tràn đầy khí thế nói, “Yên tâm.” Hắn vỗ vỗ vị trí bùa hộ mệnh trước ngực, “Em đều hiểu!”

Dưới ánh mặt trời dần dần lên cao, Tô Trạm nhảy lên xe việt dã, vẫy tay chào tạm biệt cha mẹ và Tô Phiếm, bước lên hành trình đầu tiên của hắn.

+++++++++

Đây là một thương đội vũ trang hoá bao gồm người, ngựa và xe việt dã hợp thành, bọn họ không giống như những thương đội áp tải thuốc phiện ma tuý gánh trọng trách nặng nề, cho nên cho dù đường núi gập ghềnh, đội ngũ đã quen theo hình thức dây kéo tiến về phía trước vẫn là có thể khá nhanh mà tiến về mục đích trước mắt.

Tô Trạm ngồi trên xe, bên cạnh thiếu đi một Tô Phiếm vẫn luôn nhìn hắn, trước tiên là có chút không thích ứng, càng xa nhà hắn cũng càng cảm thấy bình tĩnh hơn, vốn là đội mũ ngại nóng hắn đã sớm ném đi, đầu tóc trước khi lên đường bị Tô Phiếm sửa lại một chút, một mái tóc ngắn ngủn, lộ ra ngũ quan xinh đẹp rõ ràng.

Tô Phiếm đã sắp xếp cho hắn ba người vệ sĩ bên cạnh, thoạt nhìn khá là bình thường, nhưng mà đưa tay ra tuyệt đối là có uy trong quân đội của Tô gia. Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình cũng bị phái đi chăm sóc hắn, thành tiểu phó quan tạm thời của Tô Trạm. Trước sau càng là hai đội vệ binh, nhiệm vụ bên ngoài không có, chức năng duy nhất chính là bảo vệ nhị thiếu gia trong xe.

Thế là cả đội ngũ rõ ràng còn chưa áp tải vũ khí trở về lại vẫn như cũ một bộ dáng vẻ như gặp phải kẻ địch, tuỳ thời đều chuẩn bị sẵn sàng có người tiến lên phía trước đem hắn đánh thành mảnh vụn, bởi vì ở trong này đang đặt một pho tượng phật lớn — Không ai là không biết không ai không hiểu Tô gia nhị thiếu gia, em trai bảo bối của Tô đại thiếu, con trai bảo bối của Tô tướng quân.

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình đối với Tô Trạm ngược lại là quen thuộc hơn so với những người khác, nhưng mà nhìn nhị thiếu là một bộ dáng vẻ bình tĩnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hai người đều không tiện tiến lên nịnh hót, ngoại trừ trên đường thỉnh thoảng hỏi thăm Tô Trạm có cái gì cần thiết hay không ra, cũng là yên tĩnh ngồi ở trong xe.

Cả một đội ngũ thật dài lộ ra sự trầm mặc và an tĩnh, vùi đầu không nói tiếng nào mà tiến về phía trước. May mà lộ trình đã đi được hơn nữa đường đều là ở trong phạm vi của Tô gia, Tô Trạm hơi cảm thấy thả lỏng, vẫn không có ai can đảm đến trình độ đến địa bàn cùa nhà hắn động tay động chân. Buổi trưa hắn vẫn là ở trong trụ sở liên lạc của Tô gia ăn cơm — Gà, vịt, thịt, cá, rau dưa và trái cây cái gì cần có đều có, nhìn mặc dù thô sơ, nhưng mà ăn vào cũng vô cùng ngon. Điều này làm cho người nào đó ở trong nhà bị Tô Phiếm nuôi thành thói hư tật xấu kén ăn cũng mở rộng miệng ăn thoải mái, ăn đến no căng. Trưởng quan của căn cứ ân cần thậm chí còn đích thân bưng tới một chén canh gà cho hắn. Trưởng quan đó vốn còn muốn hàn huyên vài câu với Tô nhị thiếu, nhưng mà thấy Tô Trạm chỉ lo vùi đầu ăn cơm cũng đành phải ngượng ngùng mà lui xuống.

Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình ngược lại vừa trộm vui mừng vừa lấp đầy miệng, bởi vì trước khi đi đại thiếu dặn dò hai người trước sau một phen — Cần phải bảo đảm nhị thiếu gia ăn được ngủ được, nếu như nhị thiếu gia gầy một vòng, liền hỏi thăm hai người bọn họ.

Bởi vậy Lý Thành Phòng tính tình khá là hoạt bát nhìn Tô Trạm ăn ngon lành cũng nhịn không được mà mỉm cười nói một câu, “Nhị thiếu ăn nhiều một chút, chúng ta nếu như ra khỏi nơi này, liền không được ăn cơm như thế này đâu!”

“Đúng a nhị thiếu gia, phải ăn nhiều một chút, đoạn đường phía sau khá là gian khổ!” Triệu Cẩm Trình thấy Lý Thành Phong mở lời, cũng không ngừng phụ hoạ theo.

Tô Trạm nhìn hai người từ lúc xuất phát đến bây giờ đối với chính mình dáng vẻ cẩn thận dè dặt, cái cằm giương lên hiểu rõ nói, “A Phiếm còn dặn dò hai người cái gì? Phải ăn thật no, phải cẩn thận không thể chạy loạn, đừng cùng cấp dưới nói nhiều — Còn gì nữa?”

Triệu Cẩm Trình hiền lành trung thực đặt chén cơm xuống lớn giọng tiếp lời, “Đại thiếu còn kêu chúng tôi hầu hạ ngài ngoan ngoãn đi ngủ!”

Lý Thành Phong một phát vỗ vào ót của người bạn hợp tác của mình — Cho cậu nói nhiều, thật sự là ngốc chết mà!

Tô Trạm không nhìn hai người nữa, theo bản năng vươn tay sờ sờ bùa hộ mệnh trước ngực, dở khóc dở cười mà nghĩ rằng, A Phiếm như thế này gọi là sắp xếp phó quan cho mình sao, hay nên gọi là sắp xếp hai bảo mẫu?

Ăn cơm trưa xong sau khi chấn chỉnh một phen, Tô Trạm dẫn đội ngũ tiếp tục xuất phát. Trước khi mặt trời lặn, dựa theo quy cũ ngoại trừ ăn cơm và thỉnh thoảng nghỉ ngơi bọn họ đều nhất thiết phải tiến về phía trước. Gặp được nguồn nước, đội ngũ liền dừng lại nghỉ dưỡng sức một chút, bởi vì Tô Trạm thoạt nhìn là xinh đẹp nhưng rất lạnh nhạt, không có ai dám tiến lên lôi kéo làm quen với khuôn mặt mới này. Ngay cả hai sư trưởng và vài đoàn trưởng cũng chính là theo thông lệ báo cáo, cùng với bàn bạc một chút hành trình tiếp theo liền lập tức chui lại vào trong xe của mình, các tiểu binh bên dưới càng tôn kính mà không thể gần gũi, Tô Trạm cảm thấy chính mình nghiễm nhiên trở thành núi băng trong lòng của cả đội ngũ, ngoại trừ ba vệ sĩ và hai tiểu phó quan không nói lời nào, không có ai dám tiếp cận.

May mà hai người mặc dù một người hoạt bát, một người trung thực, nhưng tóm lại cũng không đến mức khiến cho hành trình của hắn đơn điệu nhàm chán — Đây chính là hai người duy nhất nói chuyện với hắn. Tô Trạm cũng không muốn cả hành trình bảo trì trầm mặc, thuận miệng hỏi thăm vài chuyện của Tô Phiếm. Lần này Lý Thành Phong và Triệu Cẩm Trình như mở ra máy hát, thao thao bất tuyệt một trái một phải kẹp Tô Trạm ở giữa nói về sự tích anh hùng của Tô đại thiếu, ví dụ như Tô Phiếm làm buôn bán vài lần rất tốt, mang binh đem quân chính phủ Miến Điện và Đảng Cộng Sản Miến Điện đánh cho lộn xộn, chiến dịch nổi danh nhất là một lần lấy ít thắng nhiều, lợi dụng ưu thế địa lý đem kẻ địch vây quanh trực tiếp khai chiến…

Tô Trạm an an tĩnh tĩnh nghe hai người miêu tả, bắt lấy vài lời miêu tả Tô Phiếm, nhìn ra núi non trập chùng ngoài cửa xe, dường như nhìn thấy năm tháng của Tô Phiếm mấy năm trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương