Tô Phiếm trong nháy mắt thất thần, động tác mở cửa xe hơi khựng lại, trầm giọng chậm rãi hỏi: “Cậu nói cái gì?” Ánh mắt của y là sự lạnh giá đã mất đi độ ấm, như một lưỡi dao băng đâm thẳng vào buồng tim của Lý Thành Phong, Lý Thành Phong nhất thời cảm thấy chân như muốn nhũn ra, cái loại chuyện như báo tang này không nên để y làm, đành phải bày ra vẻ mặt khổ sở nói: “Xe của nhị thiếu, trên đường từ tiệc mừng thọ của Mục gia trở về bị, bị người ép buộc, người đã chết hết, chính là, chính là không thấy nhị thiếu…”

Y còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Tô Phiếm trực tiếp ra lệnh cắt đứt lời nói của y: “Lý Thành Phong, cậu ở nhà coi chừng, hãy nhớ rằng nhất định phải phong toả cái tin tức này, tuyệt đối không thể để cho lão gia và phu nhân biết. Nếu như lão gia và phu nhân gọi điện thoại về, thì cứ nói tôi dẫn nhị thiếu gia đi chơi rồi.” Tô Phiếm lạnh lùng nói, khí chất vốn dĩ ôn nhuận như ngọc nay vô ảnh vô tung, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng có thể gọt ra băng sương, bỗng dưng khiến cho người ta cảm thấy giống như là một người lạnh lùng như ngọc khắc. Y cố gắng hết sức khuyên bảo chính mình phải trấn định giữ vững tinh thần, nhưng mà lại cảm thấy giờ khắc này quả thực là giống như gặp ác mộng, bởi vì hai ngày trước người còn ở bên cạnh mình thật tốt, bây giờ lại thoáng cái không thấy đâu.

“Lái xe, đến Mục gia.” Tô Phiếm nhìn vẫn như cũ là một bộ dáng vẻ bát phong bất động, còn có thể đâu vào đấy dặn dò cấp dưới, nhưng chỉ có trong lòng y biết rõ, y không hoảng hốt, là bởi vì hoàn toàn phân không ra tâm tình gì, Tô Trạm không thấy đâu cái chuyện này thật sự đủ để khiến cho y cảm thấy tim của chính mình bị chém thành hai nửa, một nửa treo trên người Tô Trạm, một nửa lại đang suy nghĩ đến làm cách nào để lăng trì xử tử tất cả những người có thể liên quan đến cái chuyện này.

“Đại thiếu…” Nghiêm Tòng Gia theo bản năng nhìn về phía Phật châu đang ở trên tay Tô Phiếm, bởi vì Tô Phiếm nhìn dáng vẻ thì vẫn là dáng vẻ trầm ổn bát phong bất động, nhưng  chuỗi Phật châu đó lại hơi hơi run rẩy.

Tô Phiếm chỉ quét nhìn mặt Nghiêm Tòng Gia một cái nói: “Tòng Gia, cậu phạm một sai lầm lớn.”

Y còn chưa từng thấy qua dáng dấp như thế này của Tô Phiếm, muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng rồi lại không thể nói ra, đồng thời cũng ý thức được chính mình lần này coi như là sai càng thêm sai, nếu như chính mình không có cố ý sơ sẩy để chạy mất người nhân viên kỹ thuật kia, đại thiếu liền có thể trở về đúng thời gian, không cần nhị thiếu phải một mình tham gia yến thọ của Mục gia.

Tô Phiếm ngồi trong xe, chỉ cảm thấy trong tim của mình có một con mãnh thú theo chiếc xe chạy băng băng trong màn đêm mênh mông không bờ bến, y kiềm chế sự quay cuồng vừa sợ vừa giận ở trong lòng, đem cửa sổ xe mở hết cở, mặc cho gió đêm thổi vào để cho chính mình nguội lạnh.

Xe chạy đến nửa đường đến địa điểm xảy ra chuyện thì dừng lại, đèn chiếu sáng đã mở lên, đem xung quanh chiếu sáng như ban ngày. Vài chiếc xe của Tô gia lái ra y vừa nhìn liền nhận ra được, đang đậu lộn xộn trên đường ở giữa rừng rậm. Xung quanh đang có hai nhóm người coi chừng, một nhóm là người của Tô gia, một nhóm là người của Mục gia.

Bên đường xếp hai hàng thi thể chỉnh tề, một hàng là hộ vệ đi theo Tô Trạm ra ngoài, một hàng là nhóm người đánh lén ban đêm. Tô Phiếm từng thi thể từng thi thể đều nhìn qua một lần, 26 người, chết sạch hết, bao gồm tiểu phó quan mà mình để lại săn sóc cho A Trạm.

Tô Phiếm đứng dậy, chỉ thấy Mục Thiên Chương đang ngồi ở trên một tảng đá lớn hút thuốc, thần sắc là trong bình tĩnh mang theo sự nghiêm túc và trang trọng.

“Đều chết hết rồi, hỏi cũng không thể hỏi. Bên đó có vài người từ trong rừng cây kéo ra, chắc hẳn là lúc bắn nhau bị bắn chết.” Mục Thiên Chương cúi đầu hung hăng hít một hơi thuốc, phun ra làn khói thật dài lúc này mới nói. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tô Phiếm không có biểu hiện gì mới nói tiếp: “Nhưng mà, tôi đã đem vùng này lục soát hết rồi, không tìm được A Trạm.”

“Không tìm được ngược lại là chuyện tốt.” Tô Phiếm lạnh nhạt nói: “Có thể tìm được chỉ có thể là thi thể thôi.”

Tô Phiếm vượt qua tảng đá ngăn chặn trước mặt mình, đồng thời đi về hướng chiếc xe chống đạn đã được cải tạo của nhà mình, trên bề mặt đã lồi lõm gồ ghề đều là vết tích bị súng bắn ra, trong xe ngược lại sạch sẽ không có vết máu, Tô Phiếm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến em trai ắt hẳn là không có bị trúng đạn. Chỉ thấy ở chỗ ngồi bên cạnh lại bỏ sót một chiếc giày, Tô Phiếm vừa thấy liền nhận ra được — Đây là giày của A Trạm mang. Y chỉ cảm thấy tim như bị bóp chặt, khom lưng đem chiếc giày nhặt lên.

“Dáng vẻ của nhóm người này, đều là người bên phía miền Bắc Thái Lan, nhìn hẳn là giống như lính đánh thuê, những tên vô lại liều mạng làm chuyện ác.” Mục Thiên Chương đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Phiếm nói.

Tô Phiếm trong tay cầm một chiếc giày, quay đầu dùng ánh mắt không có chút độ ấm nào nhìn mặt Mục Thiên Chương một hồi, A Trạm là từ Mục gia trở về mới xảy ra chuyện, không có chuyện trùng hợp như vậy, nhưng mà y thật sự tìm không ra lý do để Mục Thiên Chương làm ra chuyện bất lợi với A Trạm, về tư, y biết em trai và Mục Thiên Chương từ nhỏ cảm tình rất tốt, Mục Thiên Chương còn rất thích em trai nhà y, đương nhiên có lẽ cái loại thích này không đáng giá một đồng. Về công, Mục Thiên Chương không có can đảm như vậy dám cùng Tô gia công khai đối nghịch, có lẽ sẽ có dã tâm, nhưng mà thực lực không đủ.

Mục Thiên Chương hơi mỉm cười ngẹo đầu cà lơ phất phơ nói: “Tôi còn không có ngu xuẩn đến cái loại trình độ này, Tô Trạm lúc trở về, tôi không yên tâm, có phái người đi theo. Lúc bọn họ ác chiến hoả lực với nhau, đối phương người đông, tôi phái người đi ra chỉ là vì đảm bảo Tô Trạm bình an về tới nhà, cho nên ba người đó thấy tình thế đó liền vội vàng quay đầu lại tìm cứu binh. Chỉ có điều lúc tôi đến, ở đây đã là tình cảnh một người sống cũng không có.”

“Là tôi sơ sót.” Tô Phiếm “phanh” một tiếng đem cửa xe đóng lại đột nhiên thốt ra một câu.

“Yên tâm đi, A Trạm chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng, nếu thật sự định muốn mạng của hắn, trong những người nằm dưới đất sẽ có hắn. Không giết người, chỉ bắt sống, chẳng qua là có mưu đồ khác.” Mục Thiên Chương đem đường nhìn rơi trên chiếc giày đang ở trong tay của Tô Phiếm.

Cái đạo lý này Tô Phiếm đương nhiên hiểu được, Tô Phiếm chỉ cảm thấy Mục Thiên Chương quả nhiên trời sinh không biết nói chuyện, lời nói an ủi người ta trong miệng y chuyển một vòng, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy thật sự đủ miệng khiếm*.

* 嘴欠: /Chuỷ khiếm/: Miệng khiếm. Theo Mã nghĩ từ này chỉ những người ăn nói vụng về, không biết cách an ủi người khác. Ai có từ nào hay hay chỉ Mã với.

Tô Phiếm cười lạnh: “Cho dù là trả thù hay là mưu cầu lợi ích, tôi đều phụng bồi tới cùng.”

+++++++++

Tô Trạm chỉ nhớ lúc mình bị súng chỉa vào đầu, trái lại không có trực tiếp một súng bắn chết, mà là bị người dùng báng súng đập vào ót trực tiếp hôn mê. Sau đó hắn bị đau đến tỉnh dậy, đầu đau thì không cần nói, còn tay cũng đau — Hắn là bị người trói lại hai tay treo lơ lửng, đồng thời mắt còn bị che miếng vải đen, rơi vào một mảnh đen tối hỗn độn, không biết trời đã sáng hay chưa.

Tô Trạm yên lặng suy nghĩ một hồi, biết mình trước mắt sẽ không chết, vì thế quyết định không lãng phí tâm trạng nữa mà thành thật ngây ngốc. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút liền biết, hắn là một người trong mắt mọi người là một nhị thế tổ của Tô gia được nuông chiều từ bé, chuyện duy nhất mình làm là ở bên ngoài học tập, đem hắn trói lại, không phải là dùng để uy hiếp Tô gia. Về phần rốt cuộc bị vây trong cái loại mục đích nào thì cũng bởi vì người mà thôi.

Tô Trạm lẳng lặng bị treo lên, trong lòng lại nhớ đến trận bắt cóc mười năm trước, cảm thấy lịch sử quả nhiên là giống nhau đến kinh người, nhớ đền lúc đó hắn và Tô Phiếm còn chưa học được ở trường mới ba ngày, Tô Phiếm cứu mình lại bị người ta bắt đi. Cũng không biết con nít lúc đó làm sao mà chịu đựng nổi, một đứa con nít 10 tuổi đầu… Người nào đó ngược lại không kinh hãi không sợ sệt, vậy mà còn có tâm tư nhớ lại chuyện lúc nhỏ Tô Phiếm rất dũng cảm, đồng thời trong lòng nghĩ nếu như có thể bình yên vô sự mà trở về, nhất định phải thành thành thật thật ngốc ở bên cạnh Tô Phiếm đồng thời ít đối nghịch với y lại, cái tư vị bị người trói như vậy quả thật là không dễ chịu chút nào.

Không bao lâu trong phòng vang lên tiếng bước chân lộn xộn, quả nhiên là có người tiến vào. Trong đó có một người đi đến cạnh Tô Trạm, cười nói: “Tô nhị thiếu, thật ngại khi đem cậu mời đến cái loại địa phương này.”

Tô Trạm trong lòng ngạc nhiên, làm sao cũng không nghĩ được lại là y, vì thế rất kinh ngạc mà bĩu môi nói: “Mục Uy?” Hắn không biết Mục Uy đầu bị hỏng hay là mất hết lý trí, cư nhiên làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn này, “Anh chính là mời tôi đến thế này sao?” Hắn càng cảm thấy thế sự khó lường, ví dụ như đời trước có thể cùng Tô Phiếm tranh phong đối lập nhau đến nổi hai bên cùng thiệt hại, đời này, bọn họ là anh em tình sâu như biển, là người yêu có thể ôm nhau hôn môi. Đời trước, Mục Uy là người bạn duy nhất đến cuối cùng chịu kéo hắn lên, đời này hắn lần đầu tiên bị bắt cóc, cư nhiên cũng là y.

“Chuyện này không thể trách tôi, muốn trách phải trách anh trai của cậu. Y đoạt đồ của tôi không nói, cư nhiên còn đứng cùng phe với tên tiểu tử Mục Thiên Chương đó. Cho nên, cậu xui xẻo liền xui xẻo vì có một anh trai thế này.” Mục Uy căm giận nói. Y và Tô Phiếm đã đàm phán, nhưng mà Tô gia đại thiếu gia giảo hoạt lại đem chuyện đẩy ra không còn một mảnh, bị cắn ngược lại một cái nói y là có ý định gây hấn. Mà không đoạt về cái nhóm hàng này, chỉ sẽ khiến cho lão đầu tử càng ngày càng coi thường mình, bị Mục Thiên Chương đuổi kịp.

“Mục Thiên Chương có một người anh trai thế này như anh cũng rất xui xẻo.” Tô Trạm thuận miệng nói.

“Mày –” Mục Uy “mày” cả nửa ngày, cũng “mày” không ra được cái gì. Nhưng mà lực chú ý vừa chuyển, lại bị cái chân trần bên phải trước mắt hấp dẫn, cũng không biết là chiếc giày bên phải khi nào thì rơi mất. Mục Uy đương nhiên biết Tô Trạm dễ nhìn, nhưng không ngờ rằng Tô Trạm từ đầu đến đầu ngón chân đều dễ nhìn — Một chân trần trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng, thon dài xinh xắn, thậm chí mạch máu bên trên đều có thể mơ hồ phân biệt ra được, năm ngón chân tròn tròn bóng bóng dàn hàng, ngược lại tôn lên vẻ béo mập đáng yêu. Mục Uy thích mỹ nhân, càng thích chân đẹp của mỹ nhân, nhất thời bị một bàn chân này của Tô Trạm cướp mất tâm tình.

Tô Trạm chỉ cảm thấy chân của mình bị một cái tay bắt lấy, mà cái tay đó giống như một con rắn dính dính khiến cho người ta buồn nôn mơn trớn trên bàn chân của mình, dừng lại ở mắt cá chân bị siết ở trong tay.

“Chân của Tô nhị thiếu dáng dấp không tệ –” Giọng điệu của Mục Uy là ám chỉ mập mờ không thôi.

Mẹ nó, Mục Uy đây là tên biến thái vẫn như cũ không có thay đổi, Tô Trạm tức giận lại trực tiếp đổi một chân khác đá về phía trước, không nghiêng lệch ngược lại đá trúng cái mũi của Mục Uy, nhất thời Mục Uy xém chút bị đá cho ngã lăn, thủ hạ sau lưng liền vội vàng đỡ lấy.

Mục Uy che mũi tức giận mắng chửi: “Chọc giận tao mày không có kết quả tốt đâu, tao không giết mày, nhưng mà có thể khiến cho mày cụt tay thiếu chân, Tô nhị thiếu, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn. Đợi tao lấy được đồ tao muốn rồi, có lẽ có thể suy nghĩ đến chuyện thả mày ra.”

“Mục Uy, anh tốt nhất nên biết, tôi nếu như cụt tay thiếu chân, Tô Phiếm có thể khiến cho anh chết không toàn thây.” Tô Trạm lãnh đạm nói.

“Ha! Các người có biết hay không Tô nhị thiếu này của chúng ta thế nhưng giá trị rất cao, tao cũng chỉ muốn 50 triệu đôla với Tô Phiếm.” Mục Uy từ sau khi nghe được tham mưu trưởng của y kiến nghị, đã vạch kế hoạch rất lâu, quyết định đem tổn thất này đòi lại từ trên người Tô Trạm, nhưng mà một cước vừa nãy lại khiến cho tà niệm trong lòng y nổi dậy, “Cho nên tao không chỉ muốn đôla mà còn muốn người. Người đâu, đem Tô nhị thiếu thả ra cho tao, cởi quần áo của hắn ra!”

Tô Trạm biết Mục Uy là người chay mặn đều không kỵ, hơn nữa còn rất có sự di truyền của Mục Bách — Thủ đoạn độc ác, hung ác độc địa lại quá xúc động, không có chuyện y làm không được, đang định mở miệng chào hỏi lại vang lên một thanh âm già nua khác.

“Đại thiếu gia — Chúng ta đem phần tiền của mình đoạt về đủ rồi, trói lại Tô nhị thiếu vốn đã phải đắc tội với Tô gia, nếu như tội càng thêm tội — Sự cân bằng ở miền Bắc Miến Điện này mặc dù đã duy trì rất lâu rồi, Tô gia có lẽ không để ý tới mà đánh đến đây, bọn họ có súng có người, mong đại thiếu gia nghĩ lại a.” Người đang nói chuyện chính là lão tham mưu trưởng ở bên cạnh Mục Uy – Ngô Triển Hồng, ông đã từng là một thành viên của tàn quân Quốc Dân Đảng, chỉ là về sau đến cậy nhờ Mục Bách, theo cha rồi lại theo con.

Mục Uy đối với người tham mưu trưởng đa mưu túc trí này rất kính trọng, cũng nguyện ý nghe lời khuyên của ông, đành phải tức giận nói: “Mẹ nó, đợi tao đem Mục Thiên Chương và Tô Phiếm diệt hết, cái thù này không báo không được! Hừ! Trông kỹ cho tao!” Lập tức liền đẩy cửa mà đi.

Ngô Triển Hồng là một ông lão gầy nhom nhưng tinh thần rất khỏe mạnh, nếp nhăn trên mặt cũng giống như tâm tư trong đầu ông vừa nhiều lại còn phức tạp, ông không nói một lời nhìn bóng lưng Mục Uy đi xa, sau đó liền chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tô Trạm đang bị treo một cái, thanh thanh giọng, buồng bực nói: “Trông kỹ đó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, hầu hạ tốt Tô nhị thiếu.”



“Tòng Gia, cậu đã theo tôi bao lâu rồi?” Tô Phiếm ngồi trên cái ghế gỗ lớn trong thư phòng, một tay tuỳ ý tựa lên tay vịn của ghế gỗ, một tay lại chơi đùa chuỗi Phật châu trong tay, bình tĩnh lên tiếng hỏi.

Nghiêm Tòng Gia theo Tô Phiếm từ địa điểm nhị thiếu bị bắt trở về, cứ như vậy đứng ở bên cạnh bàn làm việc, Tô Phiếm trong thư phòng ngồi im ở đó bao lâu, y liền đứng bấy lâu, đứng đến nỗi chân tê dại, “Đại thiếu, Tòng Gia theo cậu đã 10 năm rồi.”

Nghiêm Tòng Gia nhìn khuôn mặt Tô Phiếm ẩn hiện trong gương, là khuôn mặt âm u lạnh lẽo hiếm thấy. Đột nhiên lại nghĩ đến lúc đứng một buổi tối lại sinh ra ý nghĩ xấu xa và u ám — Nếu như có thể, nhị thiếu tốt nhất đừng trở về nữa.

Vậy thì cũng sẽ không có người có lực ảnh hưởng lớn như vậy đối với đại thiếu, đại thiếu vẫn như cũ sẽ là một đại thiếu như trước đây, mang theo y dãi nắng dầm mưa, mười năm này y theo Tô Phiếm trưởng thành, được Tô Phiếm dẫn ra ngoài làm việc làm người, vừa là thầy cũng vừa là bạn thậm chí vừa là cha. Y không có cha, nhị thiếu cũng không ở đây, hai người bọn họ lúc ở bên ngoài xông xáo thậm chí có chút mùi vị sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng mà Tô Trạm vừa trở về, sự cân bằng tất cả này lại bị phá vỡ, thậm chí đại thiếu còn mê luyến em trai mình như vậy, nếu như lời truyền ra, sẽ trực tiếp phá huỷ đại thiếu.

Y hy vọng chính mình lần này là vô tâm cắm cành liễu, mặc dù nhận được sự trừng phạt rất lớn cũng không sao cả.

* 无心栽柳: /Vô tâm tài liễu/: Vô tâm cắm cành liễu (Có ý trồng hoa, hoa không nở, vô tâm cắm cành liễu xuống đất liễu mọc rợp thành bóng râm).

“Đúng, vừa tròn mười năm, A Trạm đi lâu bao nhiêu, cậu liền theo tôi lâu bấy nhiêu.” Tô Phiếm nói tiếp, “A Trạm không có ở đây, tôi đem cậu xem là em trai mà yêu thương.”

Điều Tô Phiếm nói là vân đạm phong khinh, nhưng mà Nghiêm Tòng Gia nghe được trong lời nói này lại đã là kinh hồn táng đảm, nhất thời hai chân quỳ xuống, thậm chí bởi vì tê quá lâu nhất thời không quỳ vững hai tay phải chống xuống đất: “Sự yêu quý và bồi dưỡng của đại thiếu đối với Tòng Gia, Tòng Gia chưa bao giờ quên.”

Tô Phiếm ngồi đến nửa đêm, từ trong bóng đêm nặng nề ngồi đến ánh nắng ban mai lờ mờ hiện ra, lúc này y đón lấy một luồng ánh sáng mặt trời lúc sáng sớm chiếu vào, đứng dậy, một tay cầm Phật châu, một tay khác lại cầm lấy cây súng lục Browning trên bàn chậm rãi đặt họng súng vào thái dương của Nghiêm Tòng Gia, cảm thán nói: “Tòng Gia a Tòng Gia, tôi từ nhỏ mang theo cậu lớn lên, ngay cả A Trạm cũng chưa từng chăm sóc như vậy. Nhưng cậu có lỗi với tôi, nhân viên kỹ thuật của xưởng quân sự, là cậu cố ý để y chạy đi –“

Tô Phiếm không ngốc, y ngồi cả một đêm đem mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng, lúc y ở xưởng quân sự đã có hoài nghi.

“Đại thiếu, tôi không có –” Nghiêm Tòng Gia ngược lại thật không nghĩ đến chính mình lần này lại vừa vặn để cho người khác nắm lấy cơ hội đem nhị thiếu bắt đi.

Tô Phiếm lại là tay rủ xuống nhìn cũng không nhìn bóp cò, “Pằng–” một tiếng súng vang lên trực tiếp bắn vào cái tay đang chống dưới đất của Nghiêm Tòng Gia.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương