Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
-
Chương 74
Lâm Bác Hiên đương nhiên không phát hiện Trần tẩu luôn a dua nịnh hót ở trong lòng lại nghĩ về mình như vậy, cảm thấy gã kéo chân sau còn chưa tính, còn so sánh gã với Lâm Hạo Sơ, hơn nữa còn là gã kém xa Lâm Hạo Sơ vạn dặm!
Nói vậy nếu như Lâm Bác Hiên biết nhất định sẽ tức giận đến hộc máu…
Lâm Bác Hiên chẳng hề biết gì sau khi cất xe vào garage liền mang sắc mặt âm lãnh đi lên trên lầu.
Chu Văn Vận đang phát điên nhìn thấy cái thằng nghịch tử trở về, lập tức lửa giận công tâm, túm lấy một chiếc bình hoa bên cạnh ném sang.
Lâm Bác Hiên nhanh chóng trốn được qua một bên, nhìn bình hoa vỡ thành từng mảnh ở bên cạnh, gã nghĩ nếu không may đập trúng đầu mình thì nhất định sẽ bị thương không nhẹ, càng nghĩ càng giận, gã quát: “Bà điên thật hay điên giả?!”
“Mày… Mày còn dám mắng tao?” Chu Văn Vận đỏ ngầu đôi mắt, tóc tai rối loạn không hề biết bản thân bà ta nhìn như vừa trốn viện tâm thần, thật sự so với một bệnh nhân tâm thần bị nhốt lại thì bà ta có khác gì đâu.
“Lão Vương!” Lâm Bác Hiên đột nhiên rống lớn một tiếng, hết sức nghiêm túc ra lệnh: “Trước hết bác để cho những người ở trong ngôi nhà này rời đi!”
“Vâng! Đại thiếu gia!!” Lão Vương tất nhiên là khiêm tốn lên tiếng, bắt đầu để người làm trong Lâm gia rời đi.
Đừng nhìn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bình thường có thái độ thân thiện với Trần tẩu, nhưng trên thực tế những nhân viên làm việc ở Lâm gia lại càng tin tưởng lão Vương luôn thành thật làm tròn trách nhiệm hơn.
Lão Vương đã làm việc ở Lâm gia ba mươi mấy năm, vẫn luôn cần cù, thật lòng vì cái nhà này, người lại an phận thủ thường, không như Trần tẩu mang nhiều tâm địa gian xảo, điểm này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều vô cùng rõ ràng.
Nhưng bọn họ nhất định không ngờ rằng video làm bọn hắn gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, còn khiến cho bọn họ nội đấu kỳ thật chính là lão Vương tự mình quay, mà chuyện này, là vì bọn họ khinh thị thương tổn sinh mạng con của ông nên ông mới trả thù, đồng thời cũng là để đáp lại Lâm Hạo Sơ đã vươn tay giúp đỡ…
Sau đó cả căn nhà to như vậy chỉ còn lại Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận hai người, Lâm Bác Hiên cũng không để ý đến cái gì là hiếu đạo nữa, bắt đầu nói châm chọc: “Bà cũng không nhìn lại xem bản thân lúc này già bao nhoeei tuổi, đều đã là năm mươi tuổi đầu còn cùng một đám đàn ông trẻ tuổi chơi NP? Bà nhìn xem trên video mặt bà có bao nhiêu nếp nhăn, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền bọn họ mới cứng được với bà già như bà!”
“Mày…” Chu Văn Vận nghe vậy nhất thời sắc mặt thảm bại, tay không từ xoa mặt mình, run run rẩy rẩy lầm bầm lầu bầu: “Vì cái gì vì cái gì vì cái gì?! Tao rõ ràng vẫn luôn dụng tâm bảo dưỡng, vì cái gì trên mặt lại có nhiều nếp nhăn? Vốn người khác cũng khen tao tuổi trẻ xinh đẹp, thoạt nhìn còn không đến ba mươi tuổi!! Là mày!! Là cái thằng nghịch tử mày vậy mà là biến thái, đồng tính luyến ái mới làm tao tức giận!!”
“Bà già vẫn chưa xong hả?! Đến hiện tại còn trốn tránh trách nhiệm?! Bà nhìn bà xem, mang đến nhiều phiền phức cho tôi như vậy!!” Lâm Bác Hiên hiển nhiên bị một câu “đồng tính luyến ái” của Chu Văn Vận chọc tức, nghiến răng nghiến lợi cãi: “Bà tịch mịch khó nhịn tìm một hai người đàn ông thì thôi, đằng này bà tìm cho tôi tận ba thằng, còn đồng thời đến?! Đàn bà ở bên ngoài “bán” cũng không liều mạng như vậy! Còn dám nói tôi biến thái? Mẹ nó, ai so với bà còn dâm đãng ghê tởm hơn hả!”
“Mày cũng dám nói như vậy với tao?” Chu Văn Vận thật sự là không thể tin, đứa con từ nhỏ đến lớn luôn đối với bà ta nói gì nghe nấy hiện tại cũng dám nói với bà ta như vậy, dám mắng bà ta ghê tởm, dâm đãng?
“Mày là thằng bất hiếu!!!” Đột nhiên Chu Văn Vận hét lớn một tiếng, liền lao về phía Lâm Bác Hiên.
“Cút ngay!” Lâm Bác Hiên lập tức hung hăng đẩy bà ta ra, giống như ngại bà ta dơ bẩn còn phải phủi bụi trên người.
Gã vĩnh viễn nhớ rõ lúc ấy cái bà già này khi phát hiện mình là đồng tính luyến ái, cũng ghét bỏ như vậy!
Hiện giờ Chu Văn Vận không chỉ dung mạo già nua, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện thoái hóa, bị Lâm Bác Hiên đẩy như vậy liền trực tiếp ngã trên mặt đất, thật sự là chật vật bất kham.
“Mày dám đánh tao? Mày cũng dám đánh tao?!” Bà ta bỗng dưng khóc lớn.
Lâm Bác Hiên chán ghét đạp bà già đang ngồi dưới đất một cái, chán ghét liếc nhìn, gã mới lười đi đỡ bà ta.
Lúc này điện thoại Chu Văn Vận để ở trong phòng đột nhiên vang lên.
Khiến hai mẹ con đanh túi bụi lập tức khẩn trương, ý thức được này rất có thể là người gửi video cho bọn họ gọi tới.
Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, đều cảm thấy đối phương tựa hồ vẫn luôn liền ẩn trốn tại một nơi bí mật gần đó nhìn bọn họ đánh nhau…
“A lô!” Chu Văn Vận giống như ù té chạy vào trong phòng nghe điện thoại.
Lâm Bác Hiên lần thứ hai khinh bỉ mà nhìn mẹ mình một cái, cũng đi vào.
“Mày đến tột cùng là ai?! Mày…” Chu Văn Vận nổi giận đùng đùng chất vấn, đáng tiếc đối phương đã sớm cúp điện thoại.
Lâm Bác Hiên xem thường mà cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nói đi, đối phương muốn bao nhiêu tiền?”
Chu Văn Vận sắc mặt dần trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà đồng tử nở to, đôi môi trở nên trắng tái run rẩy nói ra vài từ.
“Cái gì?!” Lâm Bác Hiên nghe vậy cả kinh, tức giận đến thân thể run rẩy.
Thật sự là công phu sư tử ngoạm! Có lẽ bao năm qua những vụ án bắt cóc nhà giàu cũng đòi tiền chuộc cao như vậy!!
“Toi phải tìm người tra xem có thể tra được tin tức đối phương hay không!!” Lâm Bác Hiên thở phì phì nói.
“Đừng, đừng, không được!” Chu Văn Vận vội vàng cản trở.”Như vậy chuyện này khả năng sẽ bị càng nhiều người biết! Tao không thể mạo hiểm!” Không thì bà ta xong đời!
“Chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?!” Lâm Bác Hiên giận dữ hét lên.
“Cổ phần công ty… Cổ phần công ty… Chúng ta có một chút cổ phần có thể bán đi…” Chu Văn Vận lẩm bẩm nói.
Hiện tại đối với Chu Văn Vận mà nói, chỉ cần có thể cầm lại video thì tốn nhiều tiền hơn nữa đều không hề gì.
“Không có khả năng!” Lâm Bác Hiên đáp.
Những cổ phần công ty đó chính là tốn một phen công phu của họ, nếu là bán, cho dù có tính thêm phần của hai người thì cổ phần công ty cũng không thể nhiều hơn ngu xuẩn kia! Chuyện này có nghĩa gì mẹ của gã không có khả năng không hiểu.
“Mày quả nhiên ích kỷ! Mẹ mày đã đến gần giờ chết mà mày còn chỉ biết cổ phần của mình và chuyện công ty…”
“Bà…”
“Ha ha ha ha ha… Mày đừng quên, mày không phải con trai ruột của Lâm Khánh Diệp, muốn tao mất mặt, mày cũng phải mất mặt theo, mày nghĩ tao xảy ra chuyện thì mày có thể sống yên ở Lâm thị, có thể sống yên giữa cái xã hội thượng lưu này?” Chu Văn Vận bỗng nhiên điên điên khùng khùng cười to…
Trong ngôi nhà tràn đầy hơi thở cuộc sống của Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ dù bận vẫn ung dung vặt một quả chuối tiêu lên ăn, nhìn chằm chằm mẹ con đang nội đấu trong camera theo dõi, tâm trạng quả thực vô cùng thích thú!!
Đôi mắt Tả Trạm Vũ đen láy, ranh mãnh nhìn chằm chằm ai đó đang ăn chuối tiêu, tư thái biếng nhác, không ngừng nghĩ muốn đùa Lâm Hạo Sơ, mở miệng nói: “Bà xã, thưởng cho anh đi!”
Lâm Hạo Sơ bao hàm thâm ý mà liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục thờ ơ mà ăn chuối của mình.
“Ông xã, người ta cũng muốn ăn!” Người nào đó lập tức không có hạn cuối làm nũng nói. “Ăn chỗ ông xã ăn rồi ý!” Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu.
Lâm Hạo Sơ nhếch khóe môi, cuối cùng đưa chuối trên tay tới.
Mà bọn họ ăn chuối xong lại làm cái gì, hai vị nam thần nói, bảo bối tự tưởng tượng đi…
Đúng thế, đoạn video oanh tạc kia là Tả Trạm Vũ tự mình gửi qua, lấy trình độ hacker của hắn đừng nói Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận có dám mời người đến điều tra hay không, cho dù có điều tra bọn họ nhất định cái gì cũng tra không được.
Về phần tiền chuộc quả thực bọn họ đòi rất cao cũng chính là để buộc hai mẹ con này phải bán một phần cổ phần Lâm thị, sau đó bọn họ sẽ ra tay thu mua lại công ty.
Cố phần đó có bao nhiêu quan trọng với hai mẹ con đó Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, nhưng, thì sao chứ?
Vốn dĩ cũng không phải của bọn họ!
Tiểu kịch trường:
Chúng hủ nữ: “Ăn chuối ăn chuối ăn chuối…”
Chỉ có cá biết: “Ây dà, cái đám sắc nữ các cô, tiểu ngư viết cái này căn bản không có kou giao đâui…”
Chúng hủ nữ: “Đừng có dấu, mau chép lại nội dung bọn họ ăn chuối xong làm gì!”
Nói vậy nếu như Lâm Bác Hiên biết nhất định sẽ tức giận đến hộc máu…
Lâm Bác Hiên chẳng hề biết gì sau khi cất xe vào garage liền mang sắc mặt âm lãnh đi lên trên lầu.
Chu Văn Vận đang phát điên nhìn thấy cái thằng nghịch tử trở về, lập tức lửa giận công tâm, túm lấy một chiếc bình hoa bên cạnh ném sang.
Lâm Bác Hiên nhanh chóng trốn được qua một bên, nhìn bình hoa vỡ thành từng mảnh ở bên cạnh, gã nghĩ nếu không may đập trúng đầu mình thì nhất định sẽ bị thương không nhẹ, càng nghĩ càng giận, gã quát: “Bà điên thật hay điên giả?!”
“Mày… Mày còn dám mắng tao?” Chu Văn Vận đỏ ngầu đôi mắt, tóc tai rối loạn không hề biết bản thân bà ta nhìn như vừa trốn viện tâm thần, thật sự so với một bệnh nhân tâm thần bị nhốt lại thì bà ta có khác gì đâu.
“Lão Vương!” Lâm Bác Hiên đột nhiên rống lớn một tiếng, hết sức nghiêm túc ra lệnh: “Trước hết bác để cho những người ở trong ngôi nhà này rời đi!”
“Vâng! Đại thiếu gia!!” Lão Vương tất nhiên là khiêm tốn lên tiếng, bắt đầu để người làm trong Lâm gia rời đi.
Đừng nhìn Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên bình thường có thái độ thân thiện với Trần tẩu, nhưng trên thực tế những nhân viên làm việc ở Lâm gia lại càng tin tưởng lão Vương luôn thành thật làm tròn trách nhiệm hơn.
Lão Vương đã làm việc ở Lâm gia ba mươi mấy năm, vẫn luôn cần cù, thật lòng vì cái nhà này, người lại an phận thủ thường, không như Trần tẩu mang nhiều tâm địa gian xảo, điểm này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều vô cùng rõ ràng.
Nhưng bọn họ nhất định không ngờ rằng video làm bọn hắn gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, còn khiến cho bọn họ nội đấu kỳ thật chính là lão Vương tự mình quay, mà chuyện này, là vì bọn họ khinh thị thương tổn sinh mạng con của ông nên ông mới trả thù, đồng thời cũng là để đáp lại Lâm Hạo Sơ đã vươn tay giúp đỡ…
Sau đó cả căn nhà to như vậy chỉ còn lại Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận hai người, Lâm Bác Hiên cũng không để ý đến cái gì là hiếu đạo nữa, bắt đầu nói châm chọc: “Bà cũng không nhìn lại xem bản thân lúc này già bao nhoeei tuổi, đều đã là năm mươi tuổi đầu còn cùng một đám đàn ông trẻ tuổi chơi NP? Bà nhìn xem trên video mặt bà có bao nhiêu nếp nhăn, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền bọn họ mới cứng được với bà già như bà!”
“Mày…” Chu Văn Vận nghe vậy nhất thời sắc mặt thảm bại, tay không từ xoa mặt mình, run run rẩy rẩy lầm bầm lầu bầu: “Vì cái gì vì cái gì vì cái gì?! Tao rõ ràng vẫn luôn dụng tâm bảo dưỡng, vì cái gì trên mặt lại có nhiều nếp nhăn? Vốn người khác cũng khen tao tuổi trẻ xinh đẹp, thoạt nhìn còn không đến ba mươi tuổi!! Là mày!! Là cái thằng nghịch tử mày vậy mà là biến thái, đồng tính luyến ái mới làm tao tức giận!!”
“Bà già vẫn chưa xong hả?! Đến hiện tại còn trốn tránh trách nhiệm?! Bà nhìn bà xem, mang đến nhiều phiền phức cho tôi như vậy!!” Lâm Bác Hiên hiển nhiên bị một câu “đồng tính luyến ái” của Chu Văn Vận chọc tức, nghiến răng nghiến lợi cãi: “Bà tịch mịch khó nhịn tìm một hai người đàn ông thì thôi, đằng này bà tìm cho tôi tận ba thằng, còn đồng thời đến?! Đàn bà ở bên ngoài “bán” cũng không liều mạng như vậy! Còn dám nói tôi biến thái? Mẹ nó, ai so với bà còn dâm đãng ghê tởm hơn hả!”
“Mày cũng dám nói như vậy với tao?” Chu Văn Vận thật sự là không thể tin, đứa con từ nhỏ đến lớn luôn đối với bà ta nói gì nghe nấy hiện tại cũng dám nói với bà ta như vậy, dám mắng bà ta ghê tởm, dâm đãng?
“Mày là thằng bất hiếu!!!” Đột nhiên Chu Văn Vận hét lớn một tiếng, liền lao về phía Lâm Bác Hiên.
“Cút ngay!” Lâm Bác Hiên lập tức hung hăng đẩy bà ta ra, giống như ngại bà ta dơ bẩn còn phải phủi bụi trên người.
Gã vĩnh viễn nhớ rõ lúc ấy cái bà già này khi phát hiện mình là đồng tính luyến ái, cũng ghét bỏ như vậy!
Hiện giờ Chu Văn Vận không chỉ dung mạo già nua, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện thoái hóa, bị Lâm Bác Hiên đẩy như vậy liền trực tiếp ngã trên mặt đất, thật sự là chật vật bất kham.
“Mày dám đánh tao? Mày cũng dám đánh tao?!” Bà ta bỗng dưng khóc lớn.
Lâm Bác Hiên chán ghét đạp bà già đang ngồi dưới đất một cái, chán ghét liếc nhìn, gã mới lười đi đỡ bà ta.
Lúc này điện thoại Chu Văn Vận để ở trong phòng đột nhiên vang lên.
Khiến hai mẹ con đanh túi bụi lập tức khẩn trương, ý thức được này rất có thể là người gửi video cho bọn họ gọi tới.
Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, đều cảm thấy đối phương tựa hồ vẫn luôn liền ẩn trốn tại một nơi bí mật gần đó nhìn bọn họ đánh nhau…
“A lô!” Chu Văn Vận giống như ù té chạy vào trong phòng nghe điện thoại.
Lâm Bác Hiên lần thứ hai khinh bỉ mà nhìn mẹ mình một cái, cũng đi vào.
“Mày đến tột cùng là ai?! Mày…” Chu Văn Vận nổi giận đùng đùng chất vấn, đáng tiếc đối phương đã sớm cúp điện thoại.
Lâm Bác Hiên xem thường mà cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nói đi, đối phương muốn bao nhiêu tiền?”
Chu Văn Vận sắc mặt dần trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà đồng tử nở to, đôi môi trở nên trắng tái run rẩy nói ra vài từ.
“Cái gì?!” Lâm Bác Hiên nghe vậy cả kinh, tức giận đến thân thể run rẩy.
Thật sự là công phu sư tử ngoạm! Có lẽ bao năm qua những vụ án bắt cóc nhà giàu cũng đòi tiền chuộc cao như vậy!!
“Toi phải tìm người tra xem có thể tra được tin tức đối phương hay không!!” Lâm Bác Hiên thở phì phì nói.
“Đừng, đừng, không được!” Chu Văn Vận vội vàng cản trở.”Như vậy chuyện này khả năng sẽ bị càng nhiều người biết! Tao không thể mạo hiểm!” Không thì bà ta xong đời!
“Chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?!” Lâm Bác Hiên giận dữ hét lên.
“Cổ phần công ty… Cổ phần công ty… Chúng ta có một chút cổ phần có thể bán đi…” Chu Văn Vận lẩm bẩm nói.
Hiện tại đối với Chu Văn Vận mà nói, chỉ cần có thể cầm lại video thì tốn nhiều tiền hơn nữa đều không hề gì.
“Không có khả năng!” Lâm Bác Hiên đáp.
Những cổ phần công ty đó chính là tốn một phen công phu của họ, nếu là bán, cho dù có tính thêm phần của hai người thì cổ phần công ty cũng không thể nhiều hơn ngu xuẩn kia! Chuyện này có nghĩa gì mẹ của gã không có khả năng không hiểu.
“Mày quả nhiên ích kỷ! Mẹ mày đã đến gần giờ chết mà mày còn chỉ biết cổ phần của mình và chuyện công ty…”
“Bà…”
“Ha ha ha ha ha… Mày đừng quên, mày không phải con trai ruột của Lâm Khánh Diệp, muốn tao mất mặt, mày cũng phải mất mặt theo, mày nghĩ tao xảy ra chuyện thì mày có thể sống yên ở Lâm thị, có thể sống yên giữa cái xã hội thượng lưu này?” Chu Văn Vận bỗng nhiên điên điên khùng khùng cười to…
Trong ngôi nhà tràn đầy hơi thở cuộc sống của Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ dù bận vẫn ung dung vặt một quả chuối tiêu lên ăn, nhìn chằm chằm mẹ con đang nội đấu trong camera theo dõi, tâm trạng quả thực vô cùng thích thú!!
Đôi mắt Tả Trạm Vũ đen láy, ranh mãnh nhìn chằm chằm ai đó đang ăn chuối tiêu, tư thái biếng nhác, không ngừng nghĩ muốn đùa Lâm Hạo Sơ, mở miệng nói: “Bà xã, thưởng cho anh đi!”
Lâm Hạo Sơ bao hàm thâm ý mà liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục thờ ơ mà ăn chuối của mình.
“Ông xã, người ta cũng muốn ăn!” Người nào đó lập tức không có hạn cuối làm nũng nói. “Ăn chỗ ông xã ăn rồi ý!” Cuối cùng còn không quên bổ sung một câu.
Lâm Hạo Sơ nhếch khóe môi, cuối cùng đưa chuối trên tay tới.
Mà bọn họ ăn chuối xong lại làm cái gì, hai vị nam thần nói, bảo bối tự tưởng tượng đi…
Đúng thế, đoạn video oanh tạc kia là Tả Trạm Vũ tự mình gửi qua, lấy trình độ hacker của hắn đừng nói Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận có dám mời người đến điều tra hay không, cho dù có điều tra bọn họ nhất định cái gì cũng tra không được.
Về phần tiền chuộc quả thực bọn họ đòi rất cao cũng chính là để buộc hai mẹ con này phải bán một phần cổ phần Lâm thị, sau đó bọn họ sẽ ra tay thu mua lại công ty.
Cố phần đó có bao nhiêu quan trọng với hai mẹ con đó Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, nhưng, thì sao chứ?
Vốn dĩ cũng không phải của bọn họ!
Tiểu kịch trường:
Chúng hủ nữ: “Ăn chuối ăn chuối ăn chuối…”
Chỉ có cá biết: “Ây dà, cái đám sắc nữ các cô, tiểu ngư viết cái này căn bản không có kou giao đâui…”
Chúng hủ nữ: “Đừng có dấu, mau chép lại nội dung bọn họ ăn chuối xong làm gì!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook