“Nào, Phong huynh nếm thử ‘phật nhảy tường’ đặc sản của Phúc Kiến này đi, nghe nói nhà hàng này phải dùng tiền lương ca để mời đầu bếp nổi tiếng của Phúc Châu về làm, rất chính tông.” Trên bàn cơm, Lâm Bác Hiên nhiệt tình tiếp đón Phong Bạc Thành khẩu khí quen thuộc cứ ngỡ hai người là bạn tốt lâu năm.

Nhưng trên thực tế đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, trước đó bọn họ cũng chỉ gặp nhau trong vài cuộc họp, hàn huyên qua vài câu mà thôi.

Nói đến Phong Bạc Thành và Lâm Bác Hiên, hai người trong vòng luẩn quẩn đều là tiếng lành đồn xa, thường bị mang ra đánh đồng.

Tuổi xấp xỉ lại giống nhau thành tích từ nhỏ đã nổi bật, lấy được bằng MBA của đại học nước ngoài, trên công việc đều thủ đoạn quả quyết, sấm rền gió cuốn, rất có tư thế siêu việt của thế hệ trước đạp rớt một hàng những kẻ chơi bời lêu lổng.

Nhưng vì Lâm Bác Hiên là con của chồng trước của vợ Lâm Khánh Diệp nên những người có lòng so sánh đều khó tránh khỏi nghiêng về Phong Bạc Thành.

Bởi vì xuất thân thượng chênh lệch nên Lâm Bác Hiên cuối cùng thua Phong Bạc Thành một ván.

Vì vậy Lâm Bác Hiên không cách nào sinh ra được hảo cảm với Phong Bạc Thành.

Về phía Phong Bạc Thành cũng không tránh khỏi sẽ đánh đồng Lâm Bác Hiên xem thành ba người anh em cùng cha khác mẹ của mình, gã lại không có quan hệ máu mủ với Lâm Khánh Diệp nên có khác gì tu hú chiếm tổ.

Nhưng dù có bao nhiêu không muốn gặp Lâm Bác Hiên, Phong Bạc Thành vẫn phải phối hợp ăn một miếng phật nhảy tường, lại còn phải vô cùng nể tình khen ngợi: “Hương vị quả nhiên rất ngon! Rất cảm ơn Lâm huynh thịnh tình chiêu đãi!”

“Phong huynh khách khí cái gì.” Lâm Bác Hiên đương nhiên sẽ không biểu hiện ra địch ý với Phong Bạc Thành, cười đến rất chi tự nhiên hào phóng.

Hai người cứ như vậy khách sáo nói chuyện, toàn là mấy chuyện chính trị và thời sự ai cũng không nói nửa câu đến dự án đang đấu  thầu.

Nhưng Phong Bạc Thành sao lại không biết Lâm Bác Hiên đột nhiên hẹn mình ăn cơm là có ý đồ?

Làm ăn là thế, không thể nắm bắt lại dễ có thay đổi, ai cũng không thể cam đoan sẽ mãi là bạn bè hoặc địch nhân, hoặc người xa lạ.

Nói thật trước kia Phong thị và Lâm thị cũng chưa từng làm ăn với nhau, dù sao cũng là hai mảng bất đồng. Nhưng hiện nay cho dù có là doanh nghiệp đứng đầu cũng không dám bảo thủ, nếu không chắc chắn sẽ bị đào thải.

Để theo kịp thời đại Lâm thị và Phong không ngừng cải cách, mở rộng nghiệp vụ, đương nhiên cũng xuất hiện khả năng có thể hợp tác.

Việc Phong thị tham gia đấu thầu là một nấc thang quan trọng đầy cơ hội của Lâm thị nên Lâm Bác Hiên trong lòng nghĩ nhất định phải thành công.

Mọi người đều là người thông minh, Lâm Bác Hiên không lo Phong Bạc Thành sẽ không đoán được ý của mình. Đây là một cấp bậc trong bàn chuyện lằmn, một câu cũng không nhắc đến công việc nhưng trên thực tế vẫn đang bàn công việc.

Trên thương trường Lâm Bác Hiên cũng coi như lăn lộn nhiều năm nên kiên nhẫn của gã không ít. Nóng nảy không ăn được đậu hũ nóng, gã không vội trong nhất thời, hiện tại chỉ cần làm quen với Phong Bạc Thành cũng đủ.

Một bữa cơm hai người đàn ông đều khéo léo gian xảo xây dựng bầu không khí hòa hợp lạ thường.

Khi hai người đang muốn ngả bài Phong Bạc Thành bỗng giống như vô tình đề nghị: “Có rảnh thì gọi em trai anh là Lâm Hạo Sơ đến làm quen.”

Lâm Bác Hiên ngẩn ra, thấy trong lời nói của Phong Bạc Thành có ẩn ý không khỏi suy nghĩ.

Đối với Lâm Bác Hiên đã gặp qua vô số người mà nói đương nhiên gã sẽ có trực giác đánh giá, nhất là khi gặp được đồng loại.

Lâm Bác Hiên không biết sao bỗng có chút cảm giác Phong Bạc Thành và gã đều là người trong giới.

Như vậy chẳng lẽ Phong Bạc Thành có ý với Lâm Hạo Sơ?

Đây cũng không phải là không có khả năng, bình tĩnh xem xét thì diện mạo và khí chất của Lâm Hạo Sơ đều là trăm dặm mới tìm được một, tuy rằng Lâm Bác Hiên chưa từng coi trọng đứa ngu ngốc này nhưng không thừa nhận cũng không được ngoại hình của nó thật sự thu hút.

 Vẻ mặt Phong Bạc Thành có chút bình thản khiến người khác không nhìn ra đưpjc gì. Trong nhất thời Lâm Bác Hiên không thể nào xác định được ẩn ý trong lời nói của Phong Bạc Thành, nhưng dù gã có nguyện ý hay không thì gã vẫn không có lí do gì để từ chối đề nghị của Phong Bạc Thành.

“Nhất định, nhất định đến lúc ấy chúng ta lại liên hệ.” Cho dù trong lòng có chút ý kiến nhưng Lâm Bác Hiên kịp phản ứng ngay, sảng khoái đáp ứng.

Trên bàn đàm phán phải hiểu được mấy chuyện này, ví dụ như khi đàn ông đi bàn chuyện vẫn sẽ gọi mấy em trẻ tuổi xinh đẹp làm náo nhiệt bầu không khí.

Hiện giờ gã xem như có nhờ vả Phong Bạc Thành, nếu không mang theo Lâm Hạo Sơ đi gặp Phong Bạc Thành tương đương với buông tha đấu thầu của Phong thị.

Về phần mang theo Lâm Hạo Sơ…

Lâm Bác Hiên cẩn thận nhìn lại chính mình nhiều năm qua tham gia vô số lần xã giao phát hiện kỳ thật trên bàn rượu thật sự nói chuyện công việc cũng không nhiều, cho dù có cũng chỉ là tương đối dễ hiểu mà thôi.

Công việc thật sự đương nhiên phải chọn nơi nghiêm túc để tiến hành, trên bàn rượu cho tới bây giờ đều chỉ để liên hệ tình cảm.

Nghĩ như vậy Lâm Bác Hiên bỗng dưng sinh ra một loại cảm xúc đắc chí khi lợi dụng Lâm Hạo Sơ.

Nói thật, gã thật sự ước gì Lâm Hạo Sơ bị Phong Bạc Thành đùa bỡn…

Lâm Bác Hiên cứ như vậy tâm trạng vui sướng trở lại công ty, khi muốn vào thang máy trùng hợp gặp Tả Trạm Vũ.

“Chào Lâm tổng.” Mặt Tả Trạm Vũ mang mỉm cười chào hỏi.

“Xin chào, Tiểu Tả.” Lâm Bác Hiên lập tức nhiệt tình lên tiếng, ngay sau đó gã như nghĩ tới điều gì lại nói đầy thâm ý: “Tiểu Tả, Phong tổng của Phong thị muốn làm quen với Hạo Sơ.”

Tả Trạm Vũ ngẩn ra, lại Lâm Bác Hiên tiếp tục nói: “Phong tổng ấy à, cũng không biết làm sao lại đột nhiên có hứng thú với Hạo Sơ…”

Những lời này ý tứ hàm xúc không rõ, rõ ràng đang cố ý làm Tả Trạm Vũ hiểu lầm.

Lâm Bác Hiên đương nhiên không xác định Phong Bạc Thành thật sự có ý đồ kia với Lâm Hạo Sơ hay không, nhưng gã làm như vậy một là đã thể hiện ra mình coi trọng Tả Trạm Vũ, tương lai nói không chừng Tả Trạm Vũ sẽ nhớ kĩ phần ân tình này của gã, hai là cũng là để thăm dò tình cảm của Tả Trạm Vũ đối với Lâm Hạo Sơ.

Lâm Bác Hiên không thay đổi nét mặt âm thầm quan sát cảm xúc trên mặt Tả Trạm Vũ, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân đầu tiên thoáng trầm vài phần sau đó liền lập tức quay lại thoải mái.

“Giới thiệu Hạo Sơ cho Phong tổng có lẽ sẽ có nhiều ích lợi cho dự án.” Cuối cùng Tả Trạm Vũ trả lời như vậy, hắn nhìn Lâm Bác Hiên với ánh mắt giống như tràn đầy tận tâm hết sức chân thành.

Lâm Bác Hiên nghe vậy ở trong lòng cười cười, nghĩ thầm Tả Trạm Vũ đối với Lâm Hạo Sơ cũng không có bao nhiêu thật lòng…

Lâm gia đại trạch.

“Tiểu Sơ, đang làm bài tập sao?”

Tối nay quả nhiên không ngoài Lâm Hạo Sơ dự đoán, Lâm Bác Hiên vừa mới xã giao về còn chưa kịp tắm liền đi thẳng tới phòng Lâm Hạo Sơ, ra vẻ vô cùng quan tâm.

“Đúng vậy, anh, anh đã về rồi?” Về phần Lâm Hạo Sơ, đương nhiên là cũng làm như không biết gì.

“Ừ.” Lâm Bác Hiên phá lệ ôn nhu đáp lời, đôi mắt sâu không thấy đáy bắt đầu lặng lẽ đánh giá bài tập trên bàn của Lâm Hạo Sơ.

Gã kinh ngạc phát hiện trong đó có một bài rất khó thế nhưng Lâm Hạo Sơ trả lời đến không chỉ hoàn toàn chính xác lại còn đầy đủ sạch đẹp. Còn cả nét chữ trên vở, thế nhưng lại càng thêm tinh tế hơn so với trước đây, thậm chí còn có một chút phong cách giống chữ viết của Lâm Khánh Diệp, tuấn dật sâu sắc.

Đều nói “nét chữ nết người”, người có thể viết đến sâu sắc tuấn dật như vậy đều phải có tu dưỡng sâu đậm, nổi tiếng, như thế nào đứa ngu xuẩn này lại có thể viết ra?

Chẳng lẽ này ngu xuẩn này thật sự thay đổi?

Suy nghĩ này khiến Lâm Bác Hiên đột nhiên lạnh cả người…

“Tiểu Sơ, tối mai anh muốn đưa em ra ngoài ăn cơm, em có thời gian không?” Nghĩ đến chuyện chính, Lâm Bác Hiên chỉ có thể tạm thời đè nén bất an trong lòng.

Đối với yêu cầu này Lâm Hạo Sơ ngẩn người, có chút ngoài ý muốn nhưng rất nhanh liền gật gật đầu.

Lâm Bác Hiên thấy Lâm Hạo Sơ như thường ngày vẫn ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ kính trọng mình tảng đá trong lòng gã lập tức rơi xuống.

Gã nghĩ mình khi nãy có phải đã suy nghĩ nhiều, thằng nhóc này chỉ là mơ thấy người cha đã qua đời của nó mới đột nhiên thay đổi trở nên chăm chỉ học tập, chữ viết cũng vì vậy mà mới đẹp lên.

Ngày hôm sau, Lâm Bác Hiên đúng hẹn lái xe đến cơ sở phụ thuộc của đại học H đón Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ cũng sớm chờ ở cổng, theo thói lên xe thắt dây an toàn.

Lâm Bác Hiên híp mắt nhìn hắn, đột nhiên giống như vô ý mà nói: “Hôm nay anh đưa em đi làm quen một người, trưởng tử Phong gia Phong Bạc Thành, cũng chính là tổng giấm đốc Phong thị hiện giờ.”

Nói tới đây Lâm Bác Hiên rất để ý phản ứng của Lâm Hạo Sơ. Chỉ thấy Lâm Hạo Sơ cũng không biết là có nghe được ẩn ý của gã hay không, vẫn không hề có hứng thú với tổng giám đốc Phong thị, sau khi vô cùng bình thản “A” một tiếng, liền không nói gì nữa.

Nếu như là người có dã tâm với công ty, khi nghe tin sắp gặp ôm trùm thương nghiệp Phong Bạc Thành nhất định sẽ vui sướng ngây ngất, hùng tâm bừng bừng, nhưng Lâm Hạo Sơ biểu hiện lại không chút vui vẻ, cũng thiếu hứng thú.

Lâm Bác Hiên cuối cùng an tâm, mở nhạc trong xe rồi nói với Lâm Hạo Sơ: “Sợ em trên đường buồn, cho em nghe chút âm nhạc.”

“Cám ơn anh.” Lâm Hạo Sơ vui vẻ đáp lại, ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Trên đời này có một loại người dối trá đến tận xương tủy, rất nhiều chuyện rõ ràng là chính mình muốn làm lại cố tình muốn nói là vì người khác, dùng bất cứ thủ đoạn nào nơi nơi gieo rắc nhân tình của mình, phải lợi dụng hết mọi tài nguyên.

Lâm Hạo Sơ cũng đã từng cho rằng Lâm Bác Hiên mở nhạc là cho hắn nghe, sau khi trọng sinh hắn mới hiểu được rất nhiều người có phương thức thư giãn là nghe nhạc, Lâm Bác Hiên cũng không ngoại lệ.

Huống hồ, trùng hợp là Lâm Bác Hiên và hắn cũng tương đối yêu thích rock.

Trước kia, Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên rất am hiểu dùng phương thức này dạy dỗ để hắn có tư tưởng bọn họ rất yêu thươn mình, chỉ tiếc hiện tại chính bọn hắn lần nào cũng tự cho là đúng hứng thú diễn một vở kịch mà không biết rằng Lâm Hạo Sơ đã nhìn thấu tất cả.

Chỗ  Lâm Bác Hiên và Phong Bạc Thành hẹn cũng không khác mấy lần đầu tiên, một nhà hàng lấy “Phật nhảy tường” làm món chính.

Khi Lâm Hạo Sơ và Phong Bạc Thành gặp mặt, hai người đều là vẻ lần đầu tiên gặp mặt đối phương, Lâm Bác Hiên vì lấy lòng Phong Bạc Thành nên cố ý hết sức trịnh trọng giới thiệu Lâm Hạo Sơ với anh.

“Hạo Sơ, đây là ‘chưởng môn’ của Phong thị – Phong tổng Phong Bạc Thành, Phong thị chính nhờ có anh ấy mới vươn ra thế giới, tạo ra sản phẩm phẩm xuất ngoại.”

Một lời khen ngợi nói ra tất nhiên là khiến Phong Bạc Thành thoải mái cười to.

“Chào cậu, Lâm Hạo Sơ.” Phong Bạc Thành cao thấp cẩn thận liếc mắt đánh giá Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt kinh diễm không bỏ qua cái gì.

Thật ra không cần anh giả vờ, Lâm Hạo Sơ có bề ngoài và khí chất vốn là có thể khiến cho người khác cảm thấy trước mắt tỏa sáng.

Cái này cũng giống như đàn ông thích phụ nữ, nhìn thấy cô gái nào có dung mạo xinh đẹp sẽ khó tránh khỏi chú ý thêm vài lần, nhưng điều này không có nghĩa là động tâm.

Nhưng Lâm Bác Hiên có tâm lí ám thị lại đương nhiên cho rằng Phong Bạc Thành có hảo cảm với Lâm Hạo Sơ, mà Phong Bạc Thành trùng hợp liền lợi dụng điểm này của gã.

Từ chỗ Tả Trạm Vũ, Phong Bạc Thành đã sớm biết Lâm Bác Hiên cũng thích đàn ông bởi vậy anh cũng không thực sự để ý bị Lâm Bác Hiên phát hiện bí mật của mình.

Tiếp đó đoàn người liền cùng tiến vào ghế lô. Trên bàn rượu từng nhân viên Lâm Bác Hiên và Phong Bạc Thành mang đến đều hay nói, vô số lần mà đẩy không khí về phía bên còn lại. Mà hai ông sếp là Lâm Bác Hiên và Phong Bạc Thành muốn không khí càng thêm tự nhiên sôi động lại càng phải tự mình ra trận nên thỉnh thoảng cũng nói vài câu nhưng mỗi lần mở miệng đều được rất nhiều người hưởng ứng.

Về phần Lâm Hạo Sơ, bởi vì nghe không hiểu hoặc không hứng thú với đề tài họ nói nên vẫn luôn không nói lời nào.

Bữa tiệc hôm nay không quá giống bình thường, sau khi chấm dứt giám đốc của Lâm thị dưới sai bảo của Lâm Bác Hiên một mình đi tìm giám đốc của Phong th nói chuyện trời đất, đưa ra một ít vấn đề râu ria nhưng trên thực tế là có ý đồ moi móc thông tin đấu thầu từ miệng đối phương. Mà giám đốc Phong thị có lẽ là chiếm được Phong Bạc Thành ngầm đồng ý, cũng coi như nói hết những gì mình biết điều này làm cho Lâm Bác Hiên càng cảm thấy nắm chắc phần thắng, trong lòng rất đắc ý.

Bất quá, Lâm Bác Hiên là người cẩn thận đa nghi, bởi vậy vài ngày sau liền có thông tin về Phong Bạc Thành xuất hiện trên bàn làm việc của gã.

Nguyên ra Phong Bạc Thành quen qua không ít bạn trai, điều này khiến Lâm Bác Hiên xác định Phong Bạc Thành chẳng qua là muốn cùng Lâm Hạo Sơ gặp dịp thì chơi. Về phần mang Lâm Hạo Sơ tham dự bữa tiệc, Lâm Bác Hiên cũng không tổn thất gì.

Nhưng gã nhất định không ngờ rằng, quen qua nhiều người yêu không nhất định là người thích trêu đùa tình cảm. Gã đối với Trương Hoa một lòng một dạ nhưng đứng trước lợi ích vẫn từ bỏ Trương Hoa.

Mang theo Lâm Hạo Sơ tham dự bữa tiệc, Phong Bạc Thành đương nhiên không nghĩ một bữa bữa tiệc là có thể biết được gì về Lâm Hạo Sơ, anh muốn chính là một lí do chính đáng để quen biết Lâm Hạo Sơ.

Vi phòng ngừa Lâm Bác Hiên nghi ngờ, lần đầu tiên cùng Phong Bạc Thành gặp mặt ngày đó Lâm Hạo Sơ không cùng Phong Bạc Thành rời đi, Tả Trạm Vũ cũng không. Bọn họ phòng ngừa cẩn thận, Lâm Bác Hiên cho dù cẩn thận đi nữa cũng không cách nào tránh khỏi sơ hở và phán đoán sai lầm…

Tiểu kịch trường:

Tả Trạm Vũ: “Tôi thề tôi đối với em là thật tâm! Còn thật hơn cả trân châu!!”

Lâm Hạo Sơ: “Gọi ông xã.”

Tả Trạm Vũ: “Ông xã! (づ ̄ 3 ̄)づ “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương