Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập
-
Chương 58
Bẻ cong?
Lâm Hạo Sơ bị chính suy nghĩ của mình làm cho choáng ngợp, khi lấy lại tinh thần liền lảng tránh ánh mắt thâm sâu của Tả Trạm Vũ chuyển hướng sang nhìn Tần Mộ Thi, muốn xem cô chụp có đẹp không lại phát hiện người ta đang ngửa đầu bịt mũi, bên dưới mũi còn có hai dòng đỏ tươi đang ồ ạt phun ra. (=))))))))) haha bả ăn no cẩu lương)
“Cô không sao chứ? Sao lại chảy máu cam thành như vậy?” Lâm Hạo Sơ theo bản năng muốn đứng dậy đi lấy khăn tay lại không ngờ Tần Mộ Thi lập tức ngăn cản, không hề để ý mà dùng tay quẹt máu mũi, lại vô cùng khẩn trương nói: “Đừng động, đừng động! Tôi không sao, thật đấy!! Ngàn vạn lần đừng có phá hỏng tư thế đẹp như vậy, OK!!!”
Cô nàng vừa chùi máu mũi xong cả khuôn mặt đều che kín vết máu ấy vậy mà vẫn có máu mới không ngừng tuôn ra nhưng cô nàng lại không hề để ý, qua loa lau lên cái áo hàng hiệu của mình lại bắt đầu đùa nghịch camera.
Chảy máu mũi đã là cái giề?! Ngẫm lại cá đám hủ nữ ở hai cở sở đại học H mà xem, chỉ cần nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp hai hot boy vườn trường là Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ bốn mắt nhìn nhau liền kích động đến không thể nào nhịn được. Nếu mấy “mụ” đó biết cô nàng không chỉ chính mắt nhìn thấy mà còn tự mình quay phim chụp ảnh tình cảm mãnh liệt của hai vị nam thần nhất định sẽ ghen tị đến chết đi?
Lâm Hạo Sơ nhìn đống máu có thể so với phim kịnh của Tần Mộ Thi liền nghĩ thầm rằng có lẽ cô đại tiểu thư này cũng không hề chú ý đến hình tượng chút nào.
Sau đó Tần Mộ Thi cứ như vậy vừa phun máu mũi vừa chỉ đạo Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ hoàn thành nốt ảnh chụp. Ngày hôm sau, cô nàng đem đống ảnh đã được chỉnh sửa đến trước mặt Tả Trạm Vũ.
Những tấm ảnh này từ camera chụp cho đến xử lý hậu kỳ tất cả đều là công nghệ tiên tiến hiện đại nhất bởi vậy hiệu quả có thể nói hoàn mỹ, lập thể, sinh động đến mức gần như hai người bên trong xuất hiện ngay trước mắt.
Khóe miệng Tả Trạm Vũ nhếch lên nụ cười như có như không, hắn vẫn mang vẻ lười biếng thưởng thức từng tấm ảnh một nhưng khóe mắt hơi cong cong cho thấy tâm trạng của hắn lúc này rất không tệ.
Tần Mộ Thi ngồi đối diện, thấy Tả Trạm Vũ lúc này thế mà bị sắc đẹp chiếm cứ toàn bộ tâm tư, trong lòng cô nàng đang ôm một tia may mắn nhưng không nghĩ tới vừa đứng lên chuẩn bị rời đi chợt nghe thấy Tả Trạm Vũ không mặn không nhạt mở miệng nói: “Phim đâu.”
Khuôn mặt phấn khởi của Tần Mộ Thi trong nháy mắt suy sụp, cô lại ngồi trở lại vị trí có chút lấy lòng nóng: “Phim cho tôi nha!” Cô nói xong, một đôi mắt xanh mượt mà nhìn chằm chằm đống ảnh, ánh mắt mãnh liệt đến mức có thể so với tia X quang.
Tả Trạm Vũ không khỏi híp mắt, thản nhiên nói: “Cho cô xem tận hiện trường còn chưa đủ?” Hắn cũng sẽ không để cho bất kì ai có được ảnh chụp trong tay để “ý dâm” tiểu thụ nhi nhà hắn.
Tần Mộ Thi nhịn không được ai oán mà hít một hơi, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích lấy phim từ trong đáy túi ra tâm không cam tình không nguyện đưa tới tay Tả Trạm Vũ.
“Ầy, chị nói này Tiểu tả, có nghĩ tới chuyện tiến vào giới giải trí hay không? Hình tượng chú em xuất chúng như vậy không đi làm nghệ sĩ chính là phung phí của trời đếy! Hơn nữa chị hỗ trợ, chú không hồng mới là khó!” Tần Mộ Thi đầy vẻ mê trai nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, hưng phấn đề nghị.
Tả Trạm Vũ nghe vậy cười cười, không chút để ý nói: “Cái này thì thôi, vợ tôi khá kín tiếng cho nên giới giải trí không thích hợp.”
Tần Mộ Thi nghe xong có chút thất vọng nhưng cũng không nỡ buông tha, tiếp tục siêng năng khuyên nhủ Tả Trạm Vũ đạo lý: “Tiểu Tả này, tuy rằng cậu lúc này so với người khác cũng tính là có tiền nhưng cậu có nghĩ qua chưa, vợ cậu còn nhiều tiền hơn cậu đóa! Hắn chính là người thừa kế tập đoàn Lâm thị! Cậu lại là người trụ cột gia đình, muốn củng cố địa vị bản thân nhất định phải có tiền nhiều ngang vợ cậu, tôi nói có đúng không? Tiến vào giới giải trí, tôi cam đoan cậu còn kiếm chác được gấp bội lần bây giờ!”
“Năm trước nước ta đã đề ra chính sách thương mại mậu dịch mới, Tần thị đã bị ảnh hưởng không ít đúng không?” Tả Trạm Vũ nhìn Tần Mộ Thi không tự giác mà để lộ ra bản sắc gian thương, chậm rì rì nói: “Cho nên công ty nhà cô mới chuẩn bị đầu tư vào giới giải trí?”
Thật ra Tả Trạm Vũ và Tần Mộ Thi cùng xuất hiện không coi là nhiều, giữa hai người có một vài giao dịch thường xuyên lui tới, hắn giúp cô giải quyết vài vấn đề khó khăn, còn cô trả cho hắn thù lao tương xứng. Nhưng quan hệ của bọn họ cũng coi như không tồi, Tả Trạm Vũ cũng sớm nhìn thấu Tần Mộ Thi.
Tần Mộ Thi không hổ là con gái của Tần lão gia tử, hoàn hoàn toàn toàn kế thừa toàn bộ y bát của Tần lão tiên sinh, có lẽ bình thường cô nàng nghĩ mười chuyện thì có đến chín cái là nghĩ xem kiếm tiền thế nào, kiếm sao cho càng nhiều tiền, những người xung quanh đều có khả năng trở thành công cụ kiếm tiền cho cô nàng.
Tả Trạm Vũ nói một chuyện như vậy cũng đủ khiến Tần Mộ Thi bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cô khiếp sợ nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, có chút kích động nói: “Tả đại thần, bản lĩnh liệu sự như thần của ngài tôi chưa từng nghi ngờ, quỳ cầu ngài ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra!”
Về kế hoạch Tần thị đặt chân vào giới giải trí trong tương lai hiện nay vẫn chỉ là ý định của Tần lão gia tử và Tần Mộ Thi, bọn họ vẫn chưa nói chuyện này với ai, ngay cả những cổ đông quan trọng cùng lãnh đạo cấp cao của Tần thị cũng không biết. Cái này có thể xem như bí mật thương nghiệp, nếu những chuyện này bị người có ý đồ biết được sẽ gây ra không ít rắc rối cho Tần thị.
Tần Mộ Thi thật sự bội phục sát đất sự nhạy bén của Tả Trạm Vũ, cho tới bây giờ không nghĩ tới chỉ là một đề nghị của cô lại khiến hắn đoán ra được nhiều thông tin như vậy.
Tả Trạm Vũ nhìn Tần Mộ Thi từ chối cho ý kiến, cười cười tiếp tục nói: “Nhưng cô cũng là nhắc nhở tôi, về sau nếu có việc vần nhờ vả tôi thì nên có thành ý hơn.”
“Cái giề?!” Tần Mộ Thi kinh hô, nghĩ đến Tả Trạm Vũ là cái đồ âm hiểm giả dối không ít lần trêu chọc mình cô liền hối hận đến xanh ruột với những gì mình vừa nói.
Tần Mộ Thi sắc mặt cứng đờ, lập tức cố ý nói sang chuyện khác nịnh bợ Tả Trạm Vũ nói: “Tiểu Tả này, những ảnh chụp kia có cần tôi in giúp không? Muốn treo trên tường? Hay đặt ở đầu giường? Hay càng thích in ra hẳn một quyển album rồi thỉnh thoảng lật xem?”
“Tôi dùng để bắn súng.” (ý ổng là để DIY) Tả Trạm Vũ mặt không đổi sắc mà mở miệng, ngay sau đó đầu đề câu chuyện lại chuyển, nói: “Sau này trả thù lao phải gấp hai.”
“Mẹ, sao dạo này sức khỏe của mẹ kém đi nhiều vậy?” Lâm Bác Hiên vừa đút Chu Văn Vận ăn cháo vừa lo lắng lo lắng hỏi han.
“Khụ khụ khụ ——” Chu Văn Vận chỉ cảm thấy trong cổ họng ngứa rát, vội vàng đẩy thìa trên tay Lâm Bác Hiên ra, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Qua một hồi lâu, bà ta mới dần dần ngừng ho, sắc mặc đỏ bừng quát: “Có thể tốt sao?! Đều bị cái thứ vô liêm sỉ như mày làm cho tức đến bệnh!!”
Lâm Bác Hiên ở trong lòng sâu kín thở dài, kiên nhẫn nói: “Con không có ý đó, con chỉ muốn hỏi khi nào mẹ đi khám sức khỏe?”
“Khám cái gì? Mày đang nguyền rủa mẹ mày đó sao? Lúc trước tao vừa khám xong, bác sĩ đều nói cảm xúc có ảnh hưởng lớn đến sức khỏe, cho nên hiện tại tao bị huyết áp cao cũng đều do mày!” Chu Văn Vận thần sắc tiều tụy suy yếu, đang nói này nói nọ không nhịn được tức giận lườm Lâm Bác Hiện.
Lâm Bác Hiên khựng lại, có chút tủi thân, đối với việc mẹ mình cố tình gây sự không biết nên làm thế nào. Gã nhớ lại cái ngày mẹ gã phát hiện ra gã là gay, nổi trận lôi đình gào thét quăng ném đồ đạc nhưng cũng không bị bệnh, nhưng khi tin tức từ hôn của Tần gia truyền đến thì lại gục ngã. Xem ra đối với bà mà nói, chuyện gã là gay còn không gây chấn động bằng chuyện Tần gia từ hôn.
Lâm Bác Hiên suy nghĩ, đột nhiên có chút ngũ vị tạp trần…
“Không phải con đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ sao.”
“Lo lắng cho tao đúng không? Nếu mày muốn tao khỏi hẳn thì nhanh chóng xử lý cái thằng ngu xuẩn kia cho tao!” Chu Văn Vận vô cùng bất mãn răn dạy Lâm Bác Hiên, ngay sau đó dừng một chút, theo bản năng nhìn ngó thoáng qua xung quanh giống như là sợ tai vách mạch rừng, tận lực đè thấp nói: “Cái thằng nhu xuẩn đó không biết là xảy ra chuyện gì, nhắc đến Lâm Khánh Diệp chết sớm cũng không đả động được nó. Cho nên tao nghĩ nếu không chúng ta sắp xếp chuyện ngoài ý muốn xảy ra? Ví dụ như tai nạn xe cộ? Chúng ta chú ý một chút hẳn là cũng không điều tra được đến mẹ con mình.”
Chu Văn Vận càng nói càng hưng phấn, trước mắt dường như hiện ra viễn cảnh Lâm Hạo Sơ xe hủy người vong.
Hiển nhiên, bà ta đã không kịp đợi …
Lâm Bác Hiên nghe vậy, cũng vội vàng trả lời: “Mẹ, tai nạn xe cộ tuyệt đối không được. Người Thạch gia nhất định sẽ điều tra, còn có…” Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn mẹ mình một cái sau mới tiếp tục: “Cho nên chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Lâm Bác Hiên không dám nói cho Chu Văn Vận mấy ngày này gã vẫn luôn thấp thỏm lo âu, mà ngay cả đi ngủ cũng gặp ác mộng.
Ngày đó sau khi gã và Tần Mộ Thi tách ra ở quán cà phê, Trương Hoa liền gửi đến một tin nhắn nói nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, sau đó liền bốc hơi khỏi nhân gian, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, có đến nhà hàng hay nhà ở cũng đều ra về không công.
Lâm Bác Hiên vô cùng thấp thỏm, không xác định Trương Hoa sẽ trả thù mình như thế nào. Thật ra gã cũng tính là người khá cẩn thận, tuy rằng cùng một chỗ với Trương Hoa đã năm năm nhưng bình thường một vào công việc quan trọng cũng không nói trước mặt Trương Hoa, cũng chưa bao giờ để Trương Hoa nhìn tài liệu của gã.
Nhưng Trương Hoa dù sao cũng là người gã thân mật nhất ngoại trừ mẹ mình, rất quen thuộc với những quan hệ của gã, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ phát hiện một vài bí mật gã không muốn người khác biết, chỉ cần y lúc này quyết tâm thăm dò nhất định có thể tra ra dấu vết để lại. Hơn nữa Trương Hoa hẳn là đã sớm đoán ra gã và mẹ mình đối xử với người em trai không cùng huyết thống Lâm Hạo Sơ khác hẳn vẻ bề ngoài.
Huống chi, cho dù hiện tại trong tay Trương Hoa không có nhược điểm nào của gã cũng khó bảo Lâm Hạo Sơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến Trương Hoa không chỉ nghi ngờ gã mà còn tiến hành điều tra, đến lúc đó lại có thêm phiền phức.
Chuyện này Lâm Bác Hiên đương nhiên không dám nói cho Chu Văn Vận, chỉ có thể đau khổ nghẹn ở trong lòng …
“Mẹ, con cảm thấy dự định ban đầu của chúng ta rất tốt, vẫn là nên để người khác cảm thấy thằng ngu xuẩn kia tự tìm đường chết thì đúng hơn.”
Tự tìm đường chết? Chu Văn Vận không rõ lí do, chợt nghe Lâm Bác Hiên tiếp tục lạnh lùng nói: “Không phải nó thích đua xe sao? Trùng hợp tháng sau thành phố chúng ta có một trận đấu, con đã tra được bạn cùng bàn của thằng ngu xuẩn đó lúc sơ trung có đăng kỳ tham gia. Cho nên sáng nay con vừa đi gặp người đó, bảo nó có thời gian thì giữ liên hệ với thằng ngu xuẩn kia. Con nghĩ ngày mai, thằng đó sẽ mời ngu xuẩn kia tham gia thi đấu…”
Chu Văn Vận vừa nghe nhất thời bừng tỉnh đại ngộ nói: “Con vừa nói tai nạn xe cộ nhất định không được là muốn nói…”
“Đúng.” Lâm Bác Hiên nói tiếp: “Mẹ cũng biết hàng năm có vài sự cố đua xe, nếu để nó chết vì sự cố đua xe ngoài ý muốn một là khiến cho tỷ lệ người nghi ngờ không lớn, hai là hiện trường đua xe lớn không dễ dàng tìm được chứng cứ, thậm chí có thể tiêu hủy chứng cứ cho nên dù người Thạch gia nghi ngờ chúng ta cũng chỉ giới hạn nghi ngờ. Chỉ cần chúng ta bố trí chu đáo chặt chẽ một chút, bọn họ nhất định không điều tra được bất kỳ chứng cứ nào gây bất lợi cho chúng ta.”
Chu Văn Vận trong nháy mắt nhìn con trai mình thuận mắt hơn hắn…
Lâm Hạo Sơ bị chính suy nghĩ của mình làm cho choáng ngợp, khi lấy lại tinh thần liền lảng tránh ánh mắt thâm sâu của Tả Trạm Vũ chuyển hướng sang nhìn Tần Mộ Thi, muốn xem cô chụp có đẹp không lại phát hiện người ta đang ngửa đầu bịt mũi, bên dưới mũi còn có hai dòng đỏ tươi đang ồ ạt phun ra. (=))))))))) haha bả ăn no cẩu lương)
“Cô không sao chứ? Sao lại chảy máu cam thành như vậy?” Lâm Hạo Sơ theo bản năng muốn đứng dậy đi lấy khăn tay lại không ngờ Tần Mộ Thi lập tức ngăn cản, không hề để ý mà dùng tay quẹt máu mũi, lại vô cùng khẩn trương nói: “Đừng động, đừng động! Tôi không sao, thật đấy!! Ngàn vạn lần đừng có phá hỏng tư thế đẹp như vậy, OK!!!”
Cô nàng vừa chùi máu mũi xong cả khuôn mặt đều che kín vết máu ấy vậy mà vẫn có máu mới không ngừng tuôn ra nhưng cô nàng lại không hề để ý, qua loa lau lên cái áo hàng hiệu của mình lại bắt đầu đùa nghịch camera.
Chảy máu mũi đã là cái giề?! Ngẫm lại cá đám hủ nữ ở hai cở sở đại học H mà xem, chỉ cần nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp hai hot boy vườn trường là Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ bốn mắt nhìn nhau liền kích động đến không thể nào nhịn được. Nếu mấy “mụ” đó biết cô nàng không chỉ chính mắt nhìn thấy mà còn tự mình quay phim chụp ảnh tình cảm mãnh liệt của hai vị nam thần nhất định sẽ ghen tị đến chết đi?
Lâm Hạo Sơ nhìn đống máu có thể so với phim kịnh của Tần Mộ Thi liền nghĩ thầm rằng có lẽ cô đại tiểu thư này cũng không hề chú ý đến hình tượng chút nào.
Sau đó Tần Mộ Thi cứ như vậy vừa phun máu mũi vừa chỉ đạo Lâm Hạo Sơ cùng Tả Trạm Vũ hoàn thành nốt ảnh chụp. Ngày hôm sau, cô nàng đem đống ảnh đã được chỉnh sửa đến trước mặt Tả Trạm Vũ.
Những tấm ảnh này từ camera chụp cho đến xử lý hậu kỳ tất cả đều là công nghệ tiên tiến hiện đại nhất bởi vậy hiệu quả có thể nói hoàn mỹ, lập thể, sinh động đến mức gần như hai người bên trong xuất hiện ngay trước mắt.
Khóe miệng Tả Trạm Vũ nhếch lên nụ cười như có như không, hắn vẫn mang vẻ lười biếng thưởng thức từng tấm ảnh một nhưng khóe mắt hơi cong cong cho thấy tâm trạng của hắn lúc này rất không tệ.
Tần Mộ Thi ngồi đối diện, thấy Tả Trạm Vũ lúc này thế mà bị sắc đẹp chiếm cứ toàn bộ tâm tư, trong lòng cô nàng đang ôm một tia may mắn nhưng không nghĩ tới vừa đứng lên chuẩn bị rời đi chợt nghe thấy Tả Trạm Vũ không mặn không nhạt mở miệng nói: “Phim đâu.”
Khuôn mặt phấn khởi của Tần Mộ Thi trong nháy mắt suy sụp, cô lại ngồi trở lại vị trí có chút lấy lòng nóng: “Phim cho tôi nha!” Cô nói xong, một đôi mắt xanh mượt mà nhìn chằm chằm đống ảnh, ánh mắt mãnh liệt đến mức có thể so với tia X quang.
Tả Trạm Vũ không khỏi híp mắt, thản nhiên nói: “Cho cô xem tận hiện trường còn chưa đủ?” Hắn cũng sẽ không để cho bất kì ai có được ảnh chụp trong tay để “ý dâm” tiểu thụ nhi nhà hắn.
Tần Mộ Thi nhịn không được ai oán mà hít một hơi, cuối cùng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích lấy phim từ trong đáy túi ra tâm không cam tình không nguyện đưa tới tay Tả Trạm Vũ.
“Ầy, chị nói này Tiểu tả, có nghĩ tới chuyện tiến vào giới giải trí hay không? Hình tượng chú em xuất chúng như vậy không đi làm nghệ sĩ chính là phung phí của trời đếy! Hơn nữa chị hỗ trợ, chú không hồng mới là khó!” Tần Mộ Thi đầy vẻ mê trai nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, hưng phấn đề nghị.
Tả Trạm Vũ nghe vậy cười cười, không chút để ý nói: “Cái này thì thôi, vợ tôi khá kín tiếng cho nên giới giải trí không thích hợp.”
Tần Mộ Thi nghe xong có chút thất vọng nhưng cũng không nỡ buông tha, tiếp tục siêng năng khuyên nhủ Tả Trạm Vũ đạo lý: “Tiểu Tả này, tuy rằng cậu lúc này so với người khác cũng tính là có tiền nhưng cậu có nghĩ qua chưa, vợ cậu còn nhiều tiền hơn cậu đóa! Hắn chính là người thừa kế tập đoàn Lâm thị! Cậu lại là người trụ cột gia đình, muốn củng cố địa vị bản thân nhất định phải có tiền nhiều ngang vợ cậu, tôi nói có đúng không? Tiến vào giới giải trí, tôi cam đoan cậu còn kiếm chác được gấp bội lần bây giờ!”
“Năm trước nước ta đã đề ra chính sách thương mại mậu dịch mới, Tần thị đã bị ảnh hưởng không ít đúng không?” Tả Trạm Vũ nhìn Tần Mộ Thi không tự giác mà để lộ ra bản sắc gian thương, chậm rì rì nói: “Cho nên công ty nhà cô mới chuẩn bị đầu tư vào giới giải trí?”
Thật ra Tả Trạm Vũ và Tần Mộ Thi cùng xuất hiện không coi là nhiều, giữa hai người có một vài giao dịch thường xuyên lui tới, hắn giúp cô giải quyết vài vấn đề khó khăn, còn cô trả cho hắn thù lao tương xứng. Nhưng quan hệ của bọn họ cũng coi như không tồi, Tả Trạm Vũ cũng sớm nhìn thấu Tần Mộ Thi.
Tần Mộ Thi không hổ là con gái của Tần lão gia tử, hoàn hoàn toàn toàn kế thừa toàn bộ y bát của Tần lão tiên sinh, có lẽ bình thường cô nàng nghĩ mười chuyện thì có đến chín cái là nghĩ xem kiếm tiền thế nào, kiếm sao cho càng nhiều tiền, những người xung quanh đều có khả năng trở thành công cụ kiếm tiền cho cô nàng.
Tả Trạm Vũ nói một chuyện như vậy cũng đủ khiến Tần Mộ Thi bỗng dưng thay đổi sắc mặt, cô khiếp sợ nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ, có chút kích động nói: “Tả đại thần, bản lĩnh liệu sự như thần của ngài tôi chưa từng nghi ngờ, quỳ cầu ngài ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra!”
Về kế hoạch Tần thị đặt chân vào giới giải trí trong tương lai hiện nay vẫn chỉ là ý định của Tần lão gia tử và Tần Mộ Thi, bọn họ vẫn chưa nói chuyện này với ai, ngay cả những cổ đông quan trọng cùng lãnh đạo cấp cao của Tần thị cũng không biết. Cái này có thể xem như bí mật thương nghiệp, nếu những chuyện này bị người có ý đồ biết được sẽ gây ra không ít rắc rối cho Tần thị.
Tần Mộ Thi thật sự bội phục sát đất sự nhạy bén của Tả Trạm Vũ, cho tới bây giờ không nghĩ tới chỉ là một đề nghị của cô lại khiến hắn đoán ra được nhiều thông tin như vậy.
Tả Trạm Vũ nhìn Tần Mộ Thi từ chối cho ý kiến, cười cười tiếp tục nói: “Nhưng cô cũng là nhắc nhở tôi, về sau nếu có việc vần nhờ vả tôi thì nên có thành ý hơn.”
“Cái giề?!” Tần Mộ Thi kinh hô, nghĩ đến Tả Trạm Vũ là cái đồ âm hiểm giả dối không ít lần trêu chọc mình cô liền hối hận đến xanh ruột với những gì mình vừa nói.
Tần Mộ Thi sắc mặt cứng đờ, lập tức cố ý nói sang chuyện khác nịnh bợ Tả Trạm Vũ nói: “Tiểu Tả này, những ảnh chụp kia có cần tôi in giúp không? Muốn treo trên tường? Hay đặt ở đầu giường? Hay càng thích in ra hẳn một quyển album rồi thỉnh thoảng lật xem?”
“Tôi dùng để bắn súng.” (ý ổng là để DIY) Tả Trạm Vũ mặt không đổi sắc mà mở miệng, ngay sau đó đầu đề câu chuyện lại chuyển, nói: “Sau này trả thù lao phải gấp hai.”
“Mẹ, sao dạo này sức khỏe của mẹ kém đi nhiều vậy?” Lâm Bác Hiên vừa đút Chu Văn Vận ăn cháo vừa lo lắng lo lắng hỏi han.
“Khụ khụ khụ ——” Chu Văn Vận chỉ cảm thấy trong cổ họng ngứa rát, vội vàng đẩy thìa trên tay Lâm Bác Hiên ra, bắt đầu kịch liệt ho khan.
Qua một hồi lâu, bà ta mới dần dần ngừng ho, sắc mặc đỏ bừng quát: “Có thể tốt sao?! Đều bị cái thứ vô liêm sỉ như mày làm cho tức đến bệnh!!”
Lâm Bác Hiên ở trong lòng sâu kín thở dài, kiên nhẫn nói: “Con không có ý đó, con chỉ muốn hỏi khi nào mẹ đi khám sức khỏe?”
“Khám cái gì? Mày đang nguyền rủa mẹ mày đó sao? Lúc trước tao vừa khám xong, bác sĩ đều nói cảm xúc có ảnh hưởng lớn đến sức khỏe, cho nên hiện tại tao bị huyết áp cao cũng đều do mày!” Chu Văn Vận thần sắc tiều tụy suy yếu, đang nói này nói nọ không nhịn được tức giận lườm Lâm Bác Hiện.
Lâm Bác Hiên khựng lại, có chút tủi thân, đối với việc mẹ mình cố tình gây sự không biết nên làm thế nào. Gã nhớ lại cái ngày mẹ gã phát hiện ra gã là gay, nổi trận lôi đình gào thét quăng ném đồ đạc nhưng cũng không bị bệnh, nhưng khi tin tức từ hôn của Tần gia truyền đến thì lại gục ngã. Xem ra đối với bà mà nói, chuyện gã là gay còn không gây chấn động bằng chuyện Tần gia từ hôn.
Lâm Bác Hiên suy nghĩ, đột nhiên có chút ngũ vị tạp trần…
“Không phải con đang lo lắng cho sức khỏe của mẹ sao.”
“Lo lắng cho tao đúng không? Nếu mày muốn tao khỏi hẳn thì nhanh chóng xử lý cái thằng ngu xuẩn kia cho tao!” Chu Văn Vận vô cùng bất mãn răn dạy Lâm Bác Hiên, ngay sau đó dừng một chút, theo bản năng nhìn ngó thoáng qua xung quanh giống như là sợ tai vách mạch rừng, tận lực đè thấp nói: “Cái thằng nhu xuẩn đó không biết là xảy ra chuyện gì, nhắc đến Lâm Khánh Diệp chết sớm cũng không đả động được nó. Cho nên tao nghĩ nếu không chúng ta sắp xếp chuyện ngoài ý muốn xảy ra? Ví dụ như tai nạn xe cộ? Chúng ta chú ý một chút hẳn là cũng không điều tra được đến mẹ con mình.”
Chu Văn Vận càng nói càng hưng phấn, trước mắt dường như hiện ra viễn cảnh Lâm Hạo Sơ xe hủy người vong.
Hiển nhiên, bà ta đã không kịp đợi …
Lâm Bác Hiên nghe vậy, cũng vội vàng trả lời: “Mẹ, tai nạn xe cộ tuyệt đối không được. Người Thạch gia nhất định sẽ điều tra, còn có…” Nói tới đây gã đột nhiên dừng lại, lặng lẽ nhìn mẹ mình một cái sau mới tiếp tục: “Cho nên chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Lâm Bác Hiên không dám nói cho Chu Văn Vận mấy ngày này gã vẫn luôn thấp thỏm lo âu, mà ngay cả đi ngủ cũng gặp ác mộng.
Ngày đó sau khi gã và Tần Mộ Thi tách ra ở quán cà phê, Trương Hoa liền gửi đến một tin nhắn nói nhất định sẽ không bỏ qua cho gã, sau đó liền bốc hơi khỏi nhân gian, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy, có đến nhà hàng hay nhà ở cũng đều ra về không công.
Lâm Bác Hiên vô cùng thấp thỏm, không xác định Trương Hoa sẽ trả thù mình như thế nào. Thật ra gã cũng tính là người khá cẩn thận, tuy rằng cùng một chỗ với Trương Hoa đã năm năm nhưng bình thường một vào công việc quan trọng cũng không nói trước mặt Trương Hoa, cũng chưa bao giờ để Trương Hoa nhìn tài liệu của gã.
Nhưng Trương Hoa dù sao cũng là người gã thân mật nhất ngoại trừ mẹ mình, rất quen thuộc với những quan hệ của gã, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ phát hiện một vài bí mật gã không muốn người khác biết, chỉ cần y lúc này quyết tâm thăm dò nhất định có thể tra ra dấu vết để lại. Hơn nữa Trương Hoa hẳn là đã sớm đoán ra gã và mẹ mình đối xử với người em trai không cùng huyết thống Lâm Hạo Sơ khác hẳn vẻ bề ngoài.
Huống chi, cho dù hiện tại trong tay Trương Hoa không có nhược điểm nào của gã cũng khó bảo Lâm Hạo Sơ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ khiến Trương Hoa không chỉ nghi ngờ gã mà còn tiến hành điều tra, đến lúc đó lại có thêm phiền phức.
Chuyện này Lâm Bác Hiên đương nhiên không dám nói cho Chu Văn Vận, chỉ có thể đau khổ nghẹn ở trong lòng …
“Mẹ, con cảm thấy dự định ban đầu của chúng ta rất tốt, vẫn là nên để người khác cảm thấy thằng ngu xuẩn kia tự tìm đường chết thì đúng hơn.”
Tự tìm đường chết? Chu Văn Vận không rõ lí do, chợt nghe Lâm Bác Hiên tiếp tục lạnh lùng nói: “Không phải nó thích đua xe sao? Trùng hợp tháng sau thành phố chúng ta có một trận đấu, con đã tra được bạn cùng bàn của thằng ngu xuẩn đó lúc sơ trung có đăng kỳ tham gia. Cho nên sáng nay con vừa đi gặp người đó, bảo nó có thời gian thì giữ liên hệ với thằng ngu xuẩn kia. Con nghĩ ngày mai, thằng đó sẽ mời ngu xuẩn kia tham gia thi đấu…”
Chu Văn Vận vừa nghe nhất thời bừng tỉnh đại ngộ nói: “Con vừa nói tai nạn xe cộ nhất định không được là muốn nói…”
“Đúng.” Lâm Bác Hiên nói tiếp: “Mẹ cũng biết hàng năm có vài sự cố đua xe, nếu để nó chết vì sự cố đua xe ngoài ý muốn một là khiến cho tỷ lệ người nghi ngờ không lớn, hai là hiện trường đua xe lớn không dễ dàng tìm được chứng cứ, thậm chí có thể tiêu hủy chứng cứ cho nên dù người Thạch gia nghi ngờ chúng ta cũng chỉ giới hạn nghi ngờ. Chỉ cần chúng ta bố trí chu đáo chặt chẽ một chút, bọn họ nhất định không điều tra được bất kỳ chứng cứ nào gây bất lợi cho chúng ta.”
Chu Văn Vận trong nháy mắt nhìn con trai mình thuận mắt hơn hắn…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook