Lâm Hạo Sơ tâm trạng khoái trá đi xuống lầu, khi đi đến chỗ rẽ cầu thang ở tầng ba nhịn không được ngẩng đầu nhìn lên trên. Quả nhiên hắn nhìn thấy Lâm Bác Hiên còn đang đứng giữa cầu thang giống như phía trước gã là một con thú dữ hay là nước lũ gì đó ghê gớm lắm mà cứ chậm chạp không dám tiến lên.

Lâm Bác Hiên cứ đứng như vậy suốt mấy phút đồng hồ, sau khi nghe thấy bên trong truyền ra tiếng mẹ gã đang gào khóc thê lương, gã mới lần thứ hai hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu cất bước, nhưng bước chân lai nặng nề giống như đang ra pháp trường…

Sau khi quay lại phòng ngủ, Lâm Hạo Sơ thản nhiên tự đắc lấy ra cái di động mới mua chuẩn bị xem băng theo dõi. Đương nhiên, hắn vẫn theo thường lệ nằm vào góc khuất trong phòng nơi camera không thể quét tới. Hắn cẩn thận mở camera theo dõi phòng mình ra xem trước, thấy trong màn hình chỉ xuất hiện một cái chân sau mới yên tâm chuyển sang phòng Chu Văn Vận.

Hiện giờ Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều ở trong phòng, cả hai đều bị hắn thần không biết quỷ không hay  mà theo dõi.

Qua một lúc lâu hình ảnh của Lâm Bác Hiên mới xuất hiện trên khung hình.

Lâm Hạo Sơ nhìn thời gian liền cười lạnh nghĩ tốc độ của Lâm Bác Hiên đúng là nhanh, hành lang cũng chỉ có hơn ba mét(*) mà gã cũng phải đi lâu như vậy.

(*) gốc là 10 thước, 1 thước = 3,3m

Xem ra chuyện này đã khiến gã sợ đến hồn phi phách tán đi?

“Mẹ…” Lâm Bác Hiên đứng ở cửa phòng đấu tranh một hồi mới lên tiếng gọi, thân thể Chu Văn Vận bỗng dưng khựng lại, ngay sau đó lại khóc đến càng thêm tê tâm liệt phế, bà ta chỉ vào mặt Lâm Bác Hiên nổi giận mắng: “Mày là cái đồ vô liêm sỉ! Mày muốn tao tức chết đúng không!!”

Lúc này đây Chu Văn Vận hiển nhiên là đã tức giận đến mất lý trí, bà ta cũng chẳng còn quan tâm xem có bị người khác nghe thấy hay không, giọng quát ra vang dội quanh quẩn vang vọng trong biệt thự Lâm gia.

Lúc này những người làm trong nhân gia không hẹn mà cùng ngừng lại công việc đang làm, trong lòng thì như đã hiểu ra thầm nói: “À, thì ra là đại thiếu gia làm cho phu nhân tức giận! Đại thiếu gia rốt cục là đã làm gì sai đây?”

“Mẹ! Con sai rồi, con sai rồi! Mẹ tha thứ cho con đi…” Lâm Bác Hiên đi vào phòng lập tức “Bùm ——” một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Chu Văn Vận, ôm hai chân Chu Văn Vận vẻ mặt hối hận nói: “Sau này con không dám nữa! Không dám nữa!!”

“Mày… mày, cái đồ nghiệt tử này!” Chu Văn Vận không ngừng nghĩ lại khoảng khắc Lâm Bác Hiên bị một người đàn ông khác đè dưới thân, tức giận đến mức chộp lấy túi xách bằng da đập bộp bộp lên người Lâm Bác Hiên.

“Mày không thấy ghê tởm sao?! Mày thế nhưng lại không thấy ghê tởm hả?! Loại chuyện này mà cũng làm được?! Đây là biến thái mày có hiểu không!!”

Chu Văn Vận thế nào cũng không chấp nhận được đứa con duy nhất, chính một tay bà ta dạy dỗ, vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của mình thế nhưng lại là đồng tính luyến ái! Chính là biến thái!! Bà ta trước kia cũng đã nghe nói cái vòng luẩn quẩn này những ai ăn chơi trác táng cũng sẽ chơi đàn ông, khi đó bà ta còn lén lút cười nhạo cha mẹ của những người đó, nhưng lại không nghĩ tới có một ngày chính con trai của mình không chỉ cùng đàn ông làm loại chuyện này, hơn nữa còn là kẻ bị đùa giỡn!!!

Biến thái? Lâm Hạo Sơ nghe loa điện thoại truyền ra hai tiếng này, hắn nghĩ về đời trước, Chu Văn Vận vẫn luôn cổ vũ hắn theo đuổi tình yêu đích thực, nói cái gì mà không cần để ý giới tính, Hà Lan, Thuỵ Điển, Đức đều là những quốc gia phát triển, đã thông qua luật kết hôn đồng giới, hắn có thể từ từ.

Nhưng khi việc này đến lượt đứa con trai ruột, bà ta sao lại không còn khai sáng như vậy nữa?

Chu Văn Vận mắng đồng tính luyến ái ghê tởm, Lâm Hạo Sơ cảm thấy chính bà ta mới ghê tởm. Nghĩ như vậy, hắn chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên chỗ đầu giường.

Lâm Hạo Sơ lấy điện thoại lên nhìn, là Tả Trạm Vũ gửi tin nhắn đến, nội dung quả thật là tràn đầy ý thơ, Lâm Hạo Sơ đọc xong… Khóe miệng không ngừng co giật ——

Người đứng trên cầu ngắm phong cảnh

Người ngắm phong cảnh, ngắm… chân người.

Lâm Hạo Sơ một đầu hắc tuyến, nếu có thể, hắn thật muốn dùng đầu ngón chân để giơ ngón giữa với cái màn hình!

Cái tên Tả Trạm Vũ này, lại qua camera… Khụ, dò xét hắn …

Trong phòng Chu Văn Vận.

Khi Lâm Bác Hiên nghe được từ “biến thái”, trong mắt hiện lên sự đau khổ sâu đậm.

Có bao nhiêu người muốn là đồng tính luyến ái? Có ai sẽ tự nguyện sống trong một góc âm u?

Thật lâu sau, Lâm Bác Hiên mới nức nở nói: “Mẹ! Con thề, loại chuyện này con không bao giờ làm nữa! Con chỉ là nhất thời hồ đồ!”

Chu Văn Vận có lẽ cũng không còn sức để giận nữa, tuy rằng trong lòng vẫn không yên nổi, nhưng cuối cùng vẫn thở dài thật sâu, nản lòng thoái chí nói: “Hai người cùng một chỗ đã bao lâu?”

“Năm… Năm năm…” Lâm Bác Hiên không tránh khỏi chột dạ nói.

Chu Văn Vận nghe vậy tức giận đến thiếu chút nữa lại muốn lấy túi da đập Lâm Bác Hiên, Lâm Bác Hiên thấy thế vội vàng tranh luận nói: “Mẹ! Mẹ hãy nghe con nói! Con và hắn đã có quan hệ năm năm nhưng con chưa bao giờ muốn sống cũng hắn cả đời! Con vẫn luôn muốn tìm một người phụ nữ môn đăng hộ đối, con và Trương Hoa chỉ là chơi đùa thôi!”

Chu Văn Vận bỗng dưng ngừng lại, tay cầm túi da cũng dừng giữa không trung giống như đang xem xét thật giả trong lời nói của Lâm Bác Hiên. Qua một hồi lâu, bà ta cuối cùng cũng thu tay về, đáy lòng vừa tuyệt vọng lại vừa may mắn.

Nếu con trai bà ta mới cùng Trương Hoa một chỗ không bao lâu bà ta còn có thể may mắn mà cho rằng con trai mình chỉ là nhất thời hứng thú, nhưng nếu đã lâu năm thì bà ta dù có ngốc cũng biết con trai mình chỉ sợ là nghiêm túc với Trương Hoa! Chỉ sợ thật sự là đồng tính luyến ái!! Thật là biến thái!!!

Đây là đứa con trai duy nhất của bà ta! Là cốt nhục duy nhất của bà ta! Là lợi thế kiêu ngạo của bà ta! Nếu như bị người khác biết nó chính là đồng tính luyến ái, Chu Văn Vận này biết để mặt mũi ở đâu?!

Chu Văn Vận chỉ cảm thấy tâm trạng vừa bực vừa đau xót, hô hấp cũng ngày càng khó khăn. Nhưng bà ta lại nghĩ con trai mình cũng coi như thông minh, sẽ không bị ái tình làm mất lý trí, hiểu rõ ràng tiền tài, danh lợi và địa vị mới là những điều quan trọng nhất, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.

“Lúc này mẹ cũng không muốn đánh con nữa!” Chu Văn Vận giống như e ngại Lâm Bác Hiên dơ bẩn, khi dời mắt đi liền để lộ sự chán ghét.”Nếu không phải có Mộ Thi, đến hiện tại mẹ cũng không biết… con sẽ làm ra loại chuyện xấu xa này!”

Lâm Bác Hiên ngẩn ra, lúc này mới vỡ lẽ là Tần Mộ Thi nói cho mẹ gã biết.

Tần Mộ Thi là như thế nào phát hiện bí mật này gã vẫn chưa thể xác định, nhưng gã đoán Tần Mộ Thi nhất định lén lút tìm Trương Hoa ngả bài, sau đó hai người vì trả thù gã liền bắt tay cùng đối phó gã.

Đáng giận! Lâm Bác Hiên thật sự là tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn không thèm nghĩ chính gã mới là người tổn thương bọn họ.

“Con tự mình nghĩ lại đi, chỗ Tần Mộ Thi nên cứu vãn thế nào…” Chu Văn Vận nói tới đây liền tức giận đến mức chỉ hận không thể đem con trai mình ra thiên đao vạn quả.

Bà ta đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng có một nhà môn đăng họ đối muốn kết thông gia khiến bà ta vui đến nỗi mỗi ngày trong lúc ngủ cũng có thể cười. Nhưng hiện tại, mộng đẹp của bà ta tan vỡ, bà ta thật sự là vô cùng đau đớn, ruột gan đứt thành từng khúc!

“Mẹ, con…” Lâm Bác Hiên còn muốn nói gì đó, Chu Văn Vận lại lập tức cắt ngang gã, không dung mà từ chối nói: “Không cứu vãn được thì đừng có về đây! Mẹ không có đứa con trai nào như con hết!!”

Chu Văn Vận nói xong, liền tức đến khó thở đuổi Lâm Bác Hiên ra ngoài.

Cửa “rầm ——” một tiếng bị đóng lại thật mạnh, Lâm Bác Hiên nhìn cửa phòng đóng chặt lạnh như băng, đáy lòng ngũ vị trần tạp.

Không biết sao gã luôn có cảm giác nếu mình không phải đứa con duy nhất của mẹ, chỉ sợ rằng sau khi biết được gã là đồng tình luyến ái sẽ ngay lập tức bỏ rơi gã?

Lâm Bác Hiên đột nhiên cảm thấy gã còn phải cảm ơn Lâm Khánh Diệp.

Thật ra sau khi gã theo mẹ tiến vào Lâm gia, mẹ gã vì để càng danh chính ngôn thuận có thể kế thừa gia sản vẫn luôn muốn tranh thủ hoài thai con của Lâm Khánh Diệp. Nhưng Lâm Khánh Diệp ngược lại vẫn luôn không chấp nhận, nói là lo lắng bọn họ không có cách nào đối xử công bằng giữa những đứa con, hai người nếu có con chung nhất định sẽ thiên vị, sẽ bạc đãi Lâm Hạo Sơ và gã.

Mẹ gã có thể sợ bị lộ tẩy cuối cùng cũng chỉ đành buông tha, sau đó lấy lý do cha đẻ của gã đạo đức bại hoại, chưa từng thực hiện trách nhiệm của một người cha đúng nghĩa để hắn đổi họ sang họ Lâm.

Lâm Bác Hiên hậm hực phiền muộn xoay người, nghĩ nghĩ, vẫn là lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Mộ Thi.

Kỳ thật giống như mẹ gã nói, gã cũng muốn cứu vãn với Tần Mộ Thi.

Tần gia sản nghiệp lớn, nếu là có thể trở thành con rể Tần gia gã sẽ như hổ thêm cánh, Lâm thị càng là tình thế bắt buộc, huống hồ Tần Mộ Thi là người thừa kế Tần gia duy nhất, cưới cô ta gã cũng không khác gì đem Tần gia bỏ vào trong túi.

Lâm Bác Hiên gã cho tới bây giờ đều xem địa vị và tiền tài mới là hai thứ ở trên tất thảy vượt qua những tình cảm như ái tình, thậm chí thân tình. Gã tin rằng mẹ mình cũng là như vậy.

Nói cách khác, giả như gã và mẹ mình phát sinh xung đột về địa vị và tiền tài, gã cũng tin rằng gã và mẹ của mình đều sẽ không chút do dự lựa chọn hy sinh đối phương…

Tiểu kịch trường:

Chỉ có cá biết: “Tiểu công đại nhân, không biết chân tiểu thụ nhi nhà ngài có đẹp không?”

Tả Trạm Vũ: “Đẹp, thẳng tắp thon dài, cơ bắp cân xứng, làn da sáng bóng câu nhân… ( chỗ này lược bớt một ngàn từ) nhưng mà đồng chí tác giả này, bà còn muốn tôi nhịn bao lâu hả?! Có tin ngày mai tôi làm thịt bà luôn không?!”

Hết chương 54.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chỉ có cá biết: mọi người chắc cũng biết đây là “Đoạn chương” của Biện Chi Lâm.

Này có tính là tiểu công viết thư tình cho tiểu thụ không ta! Tuy rằng ý thơ bị hắn bẻ cong thật thốn, oa oa…

Tiếng trung:

你站在桥上看风景,

看风景的人在楼上看你。

明月装饰了你的窗子,

你装饰了别人的梦。

Hán việt:

Nhĩ trạm tại kiều thượng khán phong cảnh,

Khán phong cảnh đích nhân tại lâu thượng khán nhĩ.

Minh nguyệt trang sức liễu nhĩ đích song tử,

Nhĩ trang sức liễu biệt nhân đích mộng.

Dịch thơ:

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh,

Người ngắm cảnh trên lầu lại ngắm em.

Trăng sáng tô điểm cửa sổ phòng em,

Em lại đi tô điểm cho giấc mộng của kẻ khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương