Khang Đồng Hân vẫn đang khóc, đây là Khang Đồng Thành không muốn nhìn thấy, quyết định lúc này của cậu không biết có đúng hay không, cậu cũng không biết, cậu thầm nghĩ nói ra sự thật che giấu bấy lâu có thể hay không chấm dứt hết thảy?

“Chị, em… Có chuyện muốn nói.”

Khang Đồng Thành muốn biểu hiện bản thân rất kiên quyết nhưng hiển nhiên cậu chưa làm được.

Khang Đồng Hân thong thả ngẩng đầu, giống như pha quay chậm trong điện ảnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi, khuôn mặt tái nhợt, mắt sưng đỏ, một mảnh xinh đẹp thê lương.

Khang Đồng Thành nhìn Khang Đồng Hân như vậy, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, thật lâu sau mới nói:

“Tôi không phải là em trai của chị, tôi không phải Khang Đồng Thành, em trai của chị đã chết ở lần sốt cao đó.”

Khang Đồng Thành đang nói đến đây đột ngột bị ngăn lại, bởi vì Khang Đồng Hân vốn đang khóc lóc nghẹn ngào trong nháy mắt càng khóc to hơn nữa, giống như một chỗ dựa cuối cùng cũng mất đi.

“Tôi… Biết, cậu vẫn nghĩ tôi không biết hay sao? Tôi, cùng với tiểu Thành… sống với nhau nhiều năm như vậy… Cũng không phải qua một cơn bệnh, nói mất trí nhớ là có thể hoàn toàn xóa hết…”

Khang Đồng Thành ngập ngừng nói, cô dùng hai tay bưng kín khuôn mặt cùng đôi mắt nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.

Khang Đồng Thành nghe thấy Khang Đồng Hân nói vậy làm cậu khiếp sợ, thập phần khiếp sợ, bởi vì Khang Đồng Hân vẫn đối với cậu rất dịu dàng giống như hai người thật sự là chị em ruột.

“Chị đã biết, vậy vì sao…” Vì sao không vạch trần, vì sao trước sau vẫn đối xử tốt với cậu?

Khang Đồng Hân buông bàn tay đang che mặt, đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn Khang Đồng Thành.

“Bởi vì tôi chỉ có một đứa em trai, một người thân trên đời. Tôi thà rằng tin tưởng người đứng trước mặt chính là nó…”

Cảm giác khi không có người thân là thế nào? Khang Đồng Thành rất hiểu, tứ cố vô thân, lúc nào cũng chỉ có một mình, tự nói tự nghe, bởi vì sẽ không ai lắng nghe, không ai quan tâm rốt cuộc cậu nói cái gì…

Khang Đồng Thành trầm mặc thật lâu, há miệng thở dốc khi chuẩn bị nói chuyện lại nghe Khang Đồng Hân chặn lại:

“Cậu không phải còn muốn nói với tôi, cậu cũng yêu Khương Hàn?”

Trong nháy mắt Khang Đồng Thành giật cả mình, thì ra chị ấy đã biết…

Đột nhiên nhớ tới ngày đó ở trên xe, Khang Đồng Hân từ rất xa đi tới, tuy rằng giả vờ như không có nhìn thấy gì nhưng kỳ thật đã thấy hết, lúc đó nếu cậu không nghĩ là may mắn hoặc cậu không cho rằng Khang Đồng Hân đơn thuần không hề có tâm cơ, có lẽ không khó nhìn ra, tươi cười kia là cứng ngắc cỡ nào.

“Tôi quả thật yêu anh ấy…” Khang Đồng Thành cúi đầu nói, bỗng nhiên cảm thấy chính mình thừa nhận như vậy mà không hề lo lắng.

“Tiểu Thành… Không, cậu không phải Khang Đồng Thành, nhưng tôi vẫn xem cậu là em trai ruột, cậu làm như vậy, không cảm thấy khiến tôi… thất vọng sao? Hơn nữa hai người đều là đàn ông, Khương Hàn nổi tiếng như vậy, lời đồn đãi nhất định không ngừng. Còn nữa, anh ấy nguyện ý cưới tôi chính là yêu tôi, nếu không phải ở hôn lễ xảy ra chuyện kia, anh ấy sẽ trở thành anh rễ của cậu…”

Khang Đồng Hân vừa nói vừa khóc nức nở, dù biết Khang Đồng Thành không phải thật sự nhưng cũng không tin Khương Hàn không yêu cô, nhận thức của cô là Khương Hàn vì dơ bẩn trước đây của cô mà rời đi. Mặc kệ Khương Hàn yêu cô nhiều hơn hay yêu người thiếu niên trước mặt nhiều hơn, nếu không có chuyện kia xảy ra, cô chính là Khương phu nhân danh chính ngôn thuận.

Hiểu lầm này, Khang Đồng Thành cũng không muốn hóa giải, bởi vì một khi đã hóa giải, tình yêu kia căn bản là một âm mưu, căn bản là trả thù, người cô yêu lại chính là chủ mưu của trò khôi hài này, nếu, nói hết thảy ra, Khang Đồng Hân có lẽ hoàn toàn sụp đổ.

Lúc này, Khang Đồng Hân lại đột nhiên tươi cười:

“Tiểu Thành, mặc kệ cậu là ai, chúng ta vẫn là chị em không phải đều tốt hơn sao? Nếu Hàn có thể tha thứ cho tôi, như vậy cậu nên buông anh ấy ra, rồi sau đó chúng ta vẫn là chị em tốt, được chứ?”

Trong nháy mắt, Khang Đồng Thành muốn nói được, nhưng mà… Cậu biết, sau này cậu sẽ rời xa cô gái này, trong lòng không đành lòng sao?

Cậu vốn muốn nói hết tất cả, thậm chí nhắn tin cho Khương Hàn quyết định của mình, nhưng thật sự tới bước này, cậu bắt đầu không quả quyết.

‘bang bang phanh’ tiếng đập cửa kịch liệt vang lên, hai người đều cả kinh, Khang Đồng Thành quay đầu lại nhìn cánh cửa đang kêu ầm ầm, tất nhiên là Khương Hàn.

Nhưng hiện tại không phải lúc hắn nên xuất hiện.

Khang Đồng Thành không động đậy, nhưng Khang Đồng Hân lại lộ ra vui vẻ. Lấy tay lau nước mắt, nói:

“Nhất định là Hàn đến, anh ấy đã tha thứ cho tôi, thông cảm với nỗi khổ của tôi.”

Khang Đồng Thành đưa tay kéo cô lại nhưng bất đắc dĩ làm không được, Khang Đồng Hân đi quá nhanh. Tay cậu còn treo giữa không trung.

“Chị…” Tiếng nói nghẹn lại trong yết hầu, cửa đã mở.

Khang Đồng Hân cơ hồ nhảy nhót mà mở cửa, lúc nhìn thấy Khương Hàn, trên mặt lập tức treo lên một nụ cười, cho dù khóc đến sưng húp hai mắt không còn đẹp đẽ.

Khương Hàn lạnh lùng, hắn cơ hồ không nhìn Khang Đồng Hân đang đứng ở cửa, liền trực tiếp vào phòng.

“Hàn, anh…” Khang Đồng Hân chuẩn bị nói chỉ là vô tình bị bỏ qua.

Khương Hàn vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước mặt Khang Đồng Thành, rồi sau đó kéo tay cậu, nói:

“Đi theo tôi.”

Chỉ có ba chữ ngắn gọn làm cho Khang Đồng Thành ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Khương Hàn, rồi sau đó lại cúi đầu, trong câu chuyện sau khi sống lại, cậu giống như đảm đương một vai diễn phải làm cho Khương Hàn tâm phiền ý loạn, nhưng mà cũng không phải là do cậu muốn, trên thực tế mới đầu cậu còn muốn báo thù thay cho Khương Hàn. Là cậu không thể tự kiềm chế chính mình sa vào nửa dịu dàng giả dối của Khang Đồng Hân.

Mặc cho Khương Hàn lôi kéo chính mình đi ra ngoài.

Lúc đi lướt qua người Khang Đồng Hân, cậu thấy Khang Đồng Hân gần như cuồng loạn.

“Vì cái gì, Hàn, vì cái gì, chẳng lẽ anh không yêu em sao? Chẳng lẽ anh không thể tha thứ cho em? Em là bởi vì thân thể bức bách, cho dù không phải băng thanh ngọc khiết, nhưng chẳng lẽ còn kém xa so với một đứa con trai?”

Khang Đồng Thành cơ hồ là cuồng loạn kêu to.

Khang Đồng Thành quay đầu lại nhìn thấy Khang Đồng Hân khao khát muốn biết tại sao, đôi mắt vừa mới ráo, nước mắt lại một lần nữa lăn dài.

Khương Hàn dừng bước, hắn quay đầu lại nhìn cô gái, trên mặt mang theo ý cười trào phúng, hắn hừ lạnh một tiếng.

Khang Đồng Thành biết hắn sắp nói ra sự thật tàn khốc, tay cậu nắm chặt thành quyền, Khương Hàn càng dùng sức nắm chặt tay cậu.

Đúng vậy, thù hận lâu như thế, từng bởi vì đối phương chết đi mà không thể chấm dứt, mà hiện tại lại đối diện với phần tình cảm này, chỉ là có lẽ ngay cả bản thân Khương Hàn cũng đều không khống chế được mọi chuyện.

“Cô muốn biết cái gì?” Khương Hàn lạnh lùng lên tiếng hỏi ngược lại.

Khang Đồng Hân gật đầu, nước mắt rơi xuống đất ‘lộp bộp’.

“Có lẽ cô quả thật không làm sai chuyện gì, tựa như lời của tiểu Lương, cô là Khang Đồng Hân cũng là Khang Đồng Hân mà tôi biết cho nên cô chỉ có thể tự nhận là xui xẻo. Có lẽ theo mức độ nào đó tôi đã sai, nhưng ít nhất, khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, tràn đầy nước mắt, trong lòng tôi cảm thấy phi thường thoải mái.” Khương Hàn chỉ vào vị trí ngực trái của mình, lạnh lùng nói.

Khang Đồng Hân nghẹn ngào không ngừng, cô thậm chí không biết bản thân sai ở chỗ nào, vì sao phải nhận đối đãi như vậy.

“Cho nên, anh chưa từng yêu em, cũng chưa từng muốn kết hôn với em?” Mọi việc đã bày ra trước mắt nhưng vẫn cố hỏi.

Khang Đồng Thành nhìn thấy Khang Đồng Hân không ngừng truy vấn, kỳ thật không biết có lẽ tốt hơn, nhưng hiện tại hiển nhiên lời của cậu không có tác dụng gì.

“Đây chính là một trò chơi trả thù của tôi đối với cô, thực tế theo kế hoạch của tôi không phải thế này nhưng bởi vì tiểu Lương cảm thấy cô đối xử tốt với em ấy nên tôi cải biến một chút.”

“Cho nên… Người kia, cũng là anh tìm tới…” Giọng nói của Khang Đồng Hân cơ hồ vỡ vụn, cô không thể tin, hai mắt trừng thật lớn.

“Phải” Khương Hàn không hề giấu diếm.

“Nếu cô không làm ra một chuyện, có lẽ vì tiểu Lương cầu xin mà tôi sẽ mềm lòng, nhưng…”

Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc, ngẩng đầu, Khang Đồng Hân đã làm cái gì?

Khương Hàn choàng tay qua thắt lưng Khang Đồng Thành.

“Cô rõ ràng đã biết chuyện của tôi cùng với em ấy, lại không ngừng tỏ ra hạnh phúc trước mặt em ấy, thậm chí êm hạnh phúc của cô xây dựng trên nổi thống khổ của em ấy, thậm chí biết Lý Quang Vinh Vũ có hứng thú với em ấy, khẩn cấp đem tiểu Lương giao cho hắn, tôi nói có đúng không?” Đôi mắt Khương Hàn lạnh như băng, nhìn Khang Đồng Hân không chỉ có hận mà còn lãnh khốc.

Mà Khang Đồng Thành có chút không thể tin nhìn Khang Đồng Hân, thì ra là như vậy sao?

“Em muốn tốt cho hai người, hai người đều là đàn ông, mà Hàn, anh nổi tiếng như thế, cùng một người đàn ông khác ở cùng một chỗ, thật là…” Khang Đồng Hân vội vàng giải thích.

Khương Hàn lại lắc đầu.

“Việc này không liên quan đến cô, quả nhiên cô cùng với trước đây không hề khác biệt, chỉ cần cảm thấy như thế là tốt, thậm chí làm như bản thân là đấng cứu thế, không hề nghĩ đến cảm thụ của người khác, cô thật ích kỷ…”

“Trước kia?” Đối với lời của Khương Hàn, Khang Đồng Hân khó hiểu.

“Có lẽ cô không tin, có một kiếp khác, tôi thật sự đã rất yêu cô thế nhưng cô lại làm tôi vạn kiếp bất phục, thậm chí đã không còn dũng khí để yêu một ai…” Câu nói mang theo tự giễu.

“Kiếp khác? Làm sao có thể, anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?” Khang Đồng Hân ngắt lời Khương Hàn, tràn đầy mê mang nhìn hai người trước mắt.

“Tiểu Thành không phải em trai của cô, em ấy tên là Y Lương, là người tôi yêu nhất ở kiếp trước, mặc kệ cô có tin hay không, tôi chỉ là một kẻ mang theo trí nhớ từ kiếp trước đến đây báo thù.” Khương Hàn nói xong, liền ôm Khang Đồng Thành đi ra ngoài.

Cánh cửa ‘cùm cụp’ khép lại, đôi mắt ngấn lệ cùng không thể tin của Khang Đồng Hân khẽ khép lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương