Thái tử phi và thái hậu lại nói một hồi thì có tiểu thái giám tới truyền khẩu dụ của Khang Hi, Khang Hi muốn gặp đứa cháu ruột. Thái tử phi có chút chần chờ mà nhìn thoáng qua hoàng thái hậu, liền hỏi tới tiểu thái giám, “Hoàng thượng là muốn bổn cung mang theo tiểu a ca đến Cung Càn Thanh?”

Bây giờ còn chưa đến thời gian bãi triều đây, Cung Càn Thanh là chốn nghị sự, hắn là không thể tùy tiện qua đó, tiểu a ca mới bây lớn đã phải bế qua đó cho Khang Hi nhìn?

Nghĩ đến chuyện này cũng không thể đơn giản như vậy, nếu ôm qua đó, thái tử và các vị a ca đều ở trên điện, khẳng định tất cả đều muốn gặp củ cải đỏ, vậy thời gian ở trên điện sẽ lâu mà củ cải đỏ còn là một hài tử không hiểu chuyện, lỡ như đụng phải uy nghiêm của thánh thượng, Khang Hi tức giận thì phải làm sao bây giờ?

“Hồi bẩm thái tử phi nương nương, hoàng thượng nói, để thái tử phi đích thân mang tiểu a ca đến Cung Càn Thanh một chuyến.” Tiểu thái giám lại một lần nữa khẳng định thái tử phi không có nghe nhầm.

Thạch Tuấn Nham nhìn về phía hoàng thái hậu, “Hoàng mã ma, người xem con đi qua đó một chuyến có thích hợp hay không?”

“Hoàng đế đã nói thế, con cứ đáp ứng là được, được rồi, mau đưa tiểu đại ca đi đi, gặp hoàng mã pháp của nó một chút.” Hoàng thái hậu quăng cho Thạch Tuấn Nham một ánh mắt trấn an, “Cũng sắp hạ triều rồi.”

Thạch Tuấn Nham nghe vậy không có lại chậm trễ, cùng hoàng thái hậu xin cáo lui, liền mang theo củ cải đỏ, dẫn nhũ mẫu và cung nữ theo tiểu thái giám vòng vèo đến Cung Càn Thanh.

Trong Cung Càn Thanh, Khang Hi vốn đang cùng thái tử, các vị đại thần, còn có mấy người a ca đang thảo luận chính sự, chính là vì bàn bạc chuyện đại hãn Cát Nhĩ Đan vào kinh thương nghị, chờ bàn bạc ra ra chương trình tiếp đón xong, Khang Hi vẫy tay ra hiệu cho các đại thần lui ra, cùng thái tử muốn gặp mặt tiểu a ca.

Thái tử đã biết thái tử phi hôm nay mang tiểu a ca đến Từ Nhân Cung từ lâu, vốn nghĩ Giáng Phúc còn nhỏ, lo lắng nó bị nhiễm gió lạnh, không nghĩ tới hoàng a mã cư nhiên lại truyền chỉ để thái tử phi đem Giáng Phúc mang qua Cung Càn Thanh, hoàng a mã vừa mới nói lời này, đại a ca, tam a ca bọn họ vốn dĩ là chuẩn bị xin cáo lui rời đi, kết quả cả đám ánh mắt chiếu sáng liền ở lại.

Đó là con trai trưởng của cô, đám các ngươi hưng phấn như vậy làm cái gì! Thái tử điện hạ trong lòng bất mãn hừ nói, ngẩng đầu cũng nghiêm trang nói, “Hoàng a mã muốn gặp Hoằng Thăng, đó là phúc phần của nó. Nhưng mà hoàng a mã, Hoằng Thăng vốn là nghịch ngợm hoạt bát, nhi thần sợ nó đụng phải ngài.”

Được, thái tử phi và thái tử đều nghĩ đến cùng một điểm.

“Cháu nhỏ cũng mới mấy tháng tuổi, làm sao có thể chạm được vào mặt rồng chứ.” Đại a ca nghe được thái tử vậy mà lại không khen ngợi con trai trưởng mình, nhưng trái lại vô cùng kinh ngạc, bất quá nếu cháu nhỏ thật sự đụng phải hoàng a mã, hắn cũng vui vẻ mà xem kịch vui, chạm vào mặt rồng không chừng sau này liền đánh mất sự cưng chiều của thánh thượng.

Khang Hi nghe được đại a ca nói vậy nhưng ý không phải vậy, hiếm thấy thái tử vì con trai mình đau đầu suy nghĩ, mang dáng dấp của một vị a mã tận tâm vì con, nhưng thật ra trong mắt mang theo tiếu ý, “Dận nhưng, khi ngươi còn bé cũng là nghịch ngợm hơn người, còn không phải hoàng a mã nhìn ngươi lớn lên? Sao, bây giờ ngươi biết làm a mã khó thế nào rồi chứ?”

Cái giọng nói cưng chiều này lọt vào trong tai các a ca khác ở đây làm họ ê răng, bọn họ khi còn bé cũng không được nuôi ở bên người Khang Hi, lúc tròn mập dễ thương nhất lại không để lại cho hoàng a mã một chút ấn tượng nào đây.

“Hoàng a mã, nhi thần khi còn bé chẳng hiểu chuyện, hôm nay đã được lên làm cha, tự biết từ trước phạm vào rất nhiều điều không nên phạm phải, nhi thần vô cùng tùy hứng, hại hoàng a mã lo lắng, sau này nhất định sẽ không như vậy nữa.” Thái tử lại không để ý những huynh đệ khác, nắm chặt cơ hội này cùng Khang Hi biểu hiện phụ tử tình thâm.

Khang Hi nghe xong rất cảm khái, “Dận Nhưng đã trưởng thành a.”

“Thái tử điện hạ có thể có cảm nghĩ này, nghĩ đến đúng là nhờ tiểu a ca cả.” Đại a ca mỉm cười nói, tuy lời có ý tứ khen tiểu a ca, nhưng ở đây đều là người nhanh nhạy, sao có thể không biết hắn muốn nói gì, Khang Hi nhận được lời cảm ơn của thái tử, là còn phải nhờ phúc của tiểu a ca.

Tam a ca vốn là định tiếp lời, vừa nhìn đến thái tử híp mắt một cái mang theo nụ cười, rất là bo bo giữ mình mà khép miệng lại, mắt nhìn chằm chằm Khang Hi, tứ a ca luôn luôn kiệm lời, lúc này càng không nói gì, như là nghe không hiểu, ngũ a ca và thất đại ca mọi chuyện đều không quan tâm, lúc này cũng chỉ là cười cười mà thôi, bát a ca khẽ nhíu mày một cái, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình thản tự nhiên, trong nghĩ tới lời nói lỗ mãng của đại a ca lúc nãy lại có chút hả hê, hoàng a mã chắc chắn sẽ không vui.

Quả nhiên, Khang Hi thu lại khuôn mặt tươi cười, nhìn về phía đại a ca, thấy đại a ca cúi đầu mới thu hồi ánh nhìn: “Tiểu a ca được sinh ra đó là việc vui, thái tử vui vẻ cũng là chuyện thường tình.”

“Hoàng a mã, nhi thần thông cảm cho đại a ca còn không có con trai trưởng của mình, nhi thần biết đại a ca không có ý tứ gì khác, đó là huynh ấy ước ao có con trai trưởng như nhi thần.” Thái tử điện hạ điều không phải người chịu thua thiệt, đại a ca muốn làm cho hắn tức tối, hắn mượn lời đâm vào chỗ đau của đại a ca.

Ai bảo phúc tấn của đại a ca đã sinh bốn lần đều là nữ nhi kia chứ, thái tử phi của hắn vừa mang thai lần đầu đã đem cho hắn một đứa con trai trưởng.

Mặt rồng Khang Hi nghe vậy hơi co quắp, Dận Nhưng đây thật là đâm vào vết thương của đại a ca, liền đè xuống việc này không hề nhắc tới nữa.

Đại a ca sắc mặt căng lên đỏ bừng, trừng mắt nhìn thái tử hất cằm không coi ai ra gì một cái, thấy Khang Hi không muốn nói tiếp việc này nữa, cũng lựa chọn câm miệng, thù hận đối thái tử càng sâu.

Các a ca suy nghĩ trong lòng khác nhau, nhưng nhìn đến đại a ca ăn quả đắng còn là len lén cười trộm ở trong lòng. Không vui vẻ được bao lâu, chợt nghe bên ngoài thông truyền nói cửu a ca, thập a ca, thập nhị a ca, thập tam ca và thập tứ ca đều cùng tới rồi.

Khang Hi nhướng mày lên, “Sẽ ồn ào náo nhiệt đây.”

Chờ năm tiểu a ca nối đuôi nhau mà vào, thỉnh an xong mới nói ý đồ của bọn họ khi đến đây, “Hoàng a mã, nhi thần nghe nói có thể nhìn thấy cháu nhỏ, cho nên đều kéo tới rồi.”

Thái tử điện hạ có chút tức giận, đám người này chạy tới đây vì nhìn con trai trưởng của hắn, Giáng Phúc của hắn cũng không phải khỉ để cho bọn hắn vây xem đùa giỡn xiếc khỉ? Chờ sau này những a ca sinh con trai trưởng, xem hắn có tìm một đám người đi qua mỗi người liếc mắt nhìn một cái, xem bọn hắn có phiền hay không.

Sai, để Hoằng Thăng tự mình động thủ, coi ai khi dễ nó nữa không.

Thái tử ở chỗ này tưởng tượng đến tương lai, chỗ thái tử phi đã mang theo củ cải đỏ từ thiên sơn vạn thủy mà chạy tới. (thiên sơn vạn thủy ý nói là sự khổ cực trên đường đi á)

Thạch Tuấn Nham chỉ ghé qua Cung Càn Thanh hai lần, lần đầu tiên là hắn và thái tử sau ba ngày đại hôn tiến cung tạ ân, lần thứ hai chính là được sắc phong thái tử phi phải tế cáo tổ tông, đây là lần thứ ba, rốt cuộc không phải lại dập đầu tạ ân, mà là mang theo nhi tử dạo chơi ở Cung Càn Thanh, tiện thể xem xét nhóm a ca của Khang Hi.

Để tiểu a ca thoáng cái gặp nhiều người như vậy, hắn cũng là không cam tâm tình nguyện cho lắm, sợ củ cải đỏ thấy quá nhiều người, không nhịn được khóc lên, phải biết rằng tên nhóc này một khi đã khóc thì rất khó dỗ. Kết quả hắn đến Cung Càn Thanh sau, những cung nhân nói cho hắn biết, trong nhóm a ca ngoại trừ thập ngũ a ca còn đang mặc tã lót không tới, những a ca khác đều đã đến rồi.

Tốt rồi, để nhóm a ca thấy củ cải đỏ, củ cải đỏ nhìn bọn họ, bọn họ đem củ cải đỏ xem như khỉ con mà ngắm nghía, củ cải đỏ bọn hắn như mấy cây kẹo dẻo.

Thạch Tuấn Nham đứng ở trước đại điện, đem củ cải đỏ ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng nó, để nó nghe lời một chút, ngoan một chút, sau đó lại để cho nhũ mẫu ôm. Nếu như hiện tại củ cải đỏ có thể ngủ thì tốt rồi, hắn cũng không cần chờ đợi trong lo lắng.

“Thái tử phi nương nương đến, Hoằng Thăng tiểu a ca đến!” Thái giám xướng lên thông báo.

Chỉ nghe được trong đại điện phát ra một đạo âm thanh không lớn nhưng lại uy nghiêm, “Cho vào.”

Lý Đức Toàn liền đi ra đem thái tử phi và tiểu đại ca đón vào, Thạch Tuấn Nham rất là nhu hòa đối với Lý Đức Toàn cười, “Làm phiền Lý công công.”

“Đây là bổn phận của nô tài.” Mặt Lý Đức Toàn đeo nụ cười, nhìn thái tử phi và tiểu đại ca hoạt bát hiếu động trong lòng nhũ mẫu, “Vạn tuế gia chờ tiểu a ca đã lâu.”

Thạch Tuấn Nham nghe vậy, vội vàng kêu nhũ mẫu mau chóng đuổi kịp, vào đại điện, làm lễ với Khang Hi rồi liền thấy đứng ở đầu nhóm a ca bên phải chính là thái tử điện hạ, lại vội vàng hành lễ nhún nữa người, hắn và thái tử gia cũng đã rất lâu không gặp rồi.

Thái tử điện hạ hướng về phía thái tử phi gật đầu, trên mặt không có nét biểu cảm dư thừa nào, ngạo khí và cao sang bức người, không giống như trong phòng thấy thái tử phi vui giận đều hiện lên mặt.

Nói thật thì Thạch Tuấn Nham vẫn là lần đầu tiên thấy thái tử như vậy, trong lòng hơi có cảm giác mới mẻ, thầm nghĩ thái tử ở trên triều và trong buồng ngủ thật đúng là khác biệt, làm sao đối ngoại lại thoạt nhìn nghiêm trang như vậy, làm vậy có thể che nhiều khuyết điểm hơn sao.

“Con dâu lão nhị, đem Hoằng Thăng ôm đến cho trẫm nhìn.” Khang Hi chờ thái tử phi đứng dậy ngay ngắn sau, mới giơ cằm lên, độ lớn của góc cùng thái tử lúc ngạo kiều dương cằm thì quả thực giống nhau như đúc. Thạch Tuấn Nham thấy vậy nhịn không được chửi thầm trong lòng quả nhiên thái tử là bị Khang Hi nuôi.

“Dạ.” Thạch Tuấn Nham ứng tiếng, xoay người muốn đến chỗ nhũ mẫu ôm củ cải đỏ qua, kết quả thấy cửu a ca cùng mấy tiểu a ca bên dưới đã vây quanh củ cải đỏ chơi đùa được một lúc, trên mặt hắn cũng có bất đắc dĩ.

Ai nói những a ca ở trước mặt Khang Hi không dám thở mạnh! Ngay đến Khang Hi cũng còn chưa liếc nhìn củ cải đỏ được một cái, bọn họ đều đã giành trước rồi!

“Khụ khụ, cửu đệ, thập đệ, thập nhị đệ, thập tam đệ, thập tứ đệ, ” Thạch Tuấn Nham bảo cả đám, “Hoàng a mã muốn nhìn Hoằng Thăng một chút, để Bổn cung ôm qua đi.”

Củ cải đỏ hoàn toàn không sợ người lạ, đột nhiên đổi đến hoàn cảnh lạ lẫm ở Từ Nhân Cung, thấy thái hậu xa lạ, nó còn có thể chơi đùa tự nhiên, bị mấy cái tiểu thúc thúc này vây bắt đùa giỡn, tay nhỏ bé của nó hưng phấn khua loạn, nhũ mẫu đều sắp không ôm được nó, thoạt nhìn hình như rất vui vẻ, cười khanh khách, tiếng trẻ con cười thanh thúy vang vọng ở trong đại điện, thấy vậy các a ca khác đều hiếu kỳ mà đưa đầu qua dò xét, muốn nhìn tướng mạo củ cải đỏ.

Mà thái tử nghe được tiếng cười của nhi tử lại là thở dài một hơi, cười so với khóc còn xấu hơn.

“Cháu nhỏ chân béo.” Thập tứ a ca là người duy nhất ở lúc thái tử phi muốn ôm củ cải đỏ đi thì bình luận một câu, những a ca khác nghe được đều gật đầu phụ họa.

Huyệt thái dương của Thạch Tuấn Nham giật giật, xem ra tiểu thập tứ vẫn còn nhớ kỹ chuyện hắn nói thập tứ a ca cả người đầy thịt mà, thật đúng là lòng dạ hẹp hòi chờ cháu nhỏ xuất thế liền đến pha trò báo thù.

Kết quả Thạch Tuấn Nham ôm củ cải đỏ quay người lại, chân nhỏ củ cải đỏ liền đạp vào vai thập tứ một cước, nhất quyết báo thù ngay.

Thật vất mới để Khang Hi rốt cuộc thấy củ cải đỏ, củ cải đỏ đang ở trong lòng thái tử phi đợi đến không nhịn được, liên tiếp muốn vùng vẫy ra ngoài, thái tử phi nào nghĩ tới lúc nó ở trước mặt thánh thượng đột nhiên giận dỗi, trong lòng có chút khoảng hốt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó bắt đầu nhăn lại như muốn khóc, vừa định cùng Khang Hi nói nếu xem xong rồi hắn liền mang tiểu a ca đi.

Kết quả không biết Khang Hi rút cái gân gì, nhưng trái lại tâm tình rất tốt từ trong tay thái tử phi ôm lấy củ cải đỏ, “Trẫm thấy Hoằng Thăng lớn lên cùng dận nhưng khi còn bé quà là giống nhau như đúc.”

Ông cũng không có nói sai, thấy tiểu a ca, ông thật sự được gợi lại dáng dấp của thái tử điện hạ khi còn bé cùng tiểu a ca rất giống, thời điểm đó Dận Nhưng cũng là rất hoạt bát hiếu động, một chút ủy khuất cũng đều không chịu nổi.

Cái này Thạch Tuấn Nham được nghe thái hậu nói, lại nghe Khang Hi nói lời này, cuối cùng cũng tin tưởng sức quyến rũ mê ngươi của củ cải đỏ là nhờ di truyền từ tên thái tử này, tuy rằng hắn vẫn làm bộ không biết, không có đi cho hai cha con bọn hắn đối chiếu tướng mạo.

Củ cải đỏ ở trong lòng Khang Hi vậy mà lại an phận một lúc, sau đó nó cao hứng bám long bào Khang Hi quay đầu nhìn mọi người, sau đó liền cho mọi người xem mông, Khang Hi chỉ có thể nâng cái mông nhỏ của nó, tay kia đỡ lấy lưng nó, thấy bàn tay nhỏ bé của nó cầm lấy đông châu, liền nửa đùa nửa thật mà nói rằng: “Tiểu Hoằng Thăng, sau này hoàng mã pháp đem đông châu này cho cháu mang có muốn hay không?”

Lời này vừa nói ra, những người khác đều trừng mắt nhìn, thậm chí ngay cả thái tử đều nghĩ lời này không thích hợp nới với một đứa bé mới mấy tháng tuổi, mà thái tử phi càng nghĩ đây là Khang Hi cố ý hấp dẫn cừu hận cho củ cải đỏ thì sao.

Củ cải đỏ nhưng lại nghe không hiểu Khang Hi nói, cầm lấy đông châu liền dồn vào trong miệng, muốn cắn nút, Khang Hi nhanh tay lẹ mắt đem thứ đó cầm xuống, củ cải đỏ kính nhi quá lớn, đạp chân lại dùng tay kéo đông châu, Khang Hi ôm hắn một hồi cảm thấy hơi mỏi, vừa định để thái tử phi đem nó ôm lấy, lại thấy cái miệng nhỏ nhắn của củ cải đỏ giương cười đến béo mập khả ái, thấy vậy trong lòng đã cảm thấy vui vẻ, cũng liền tiếp tục ôm, củ cải đỏ rất hãnh diện, bởi vì thường còng thái tử phi đùa giỡn hôn nhẹ, cũng học được làm cho khuôn mặt đầy nước bọt, thấy khuôn mặt Khang Hi gần trong gang tấc, rất không keo kiệt mà ngoạm một ngụm.

Khang Hi đang ôm củ cải đỏ, một bên xoa bóp thịt mềm củ cải đỏ, một bên lộ vẻ mặt tươi cười ung dung thản nhiên nhìn đám con, đột nhiên cảm giác được trên mặt hơi ẩm ướt, mới biết được củ cải đỏ thơm ông, chảy nước miếng lên mặt ông, cao hứng cười không ngừng, thế nhưng tiếng cười sau một khắc chợt hơi ngừng, hóa ra mấy ngón tay nhỏ bé của củ cải đỏ bắt được râu ngắn của ông đang vui vẻ kéo.

Khang Hi muốn từ trong móng vuốt nhỏ bé của Hoằng Thăng cứu vớt chòm râu bản thân ra, kết quả bị bứt vài cái đau đến nhíu mày, thật vất vả bắt được bộ tiểu móng vuốt kia, Khang Hi thấy kẹp trong mấy ngón tay nhỏ xíu loáng thoáng mấy sợi râu, sắc mặt có chút đen.

Thái tử thấy kinh hãi, cũng không kịp làm cái gì, vội vàng để thái tử phi tiến lên, phải đem Hoằng Thăng ôm xuống.

“Lớn mật, thái tử, Hoằng Thăng quá ngỗ nghịch! Cư nhiên mạo phạm thánh nhan!” Đại a ca mắt sắc bén nhìn đến mấy sợi râu trên tay Hoằng Thăng, thật vất mới đợi được tiểu a ca phạm sai lầm, làm sao có thể không nêu ra.

“Đúng vậy, thái tử điện hạ, Hoằng Thăng làm sao có thể bứt râu của hoàng a mã chứ, đây thật là phạm thượng, không tốt, quá không tốt.” Tam a ca cũng lắc đầu nói rằng.

Tứ đại ca: “…”

Từ ngũ a ca đến thập tứ a ca, cả đám bị Hoằng Thăng con nghé con mới sanh không sợ cọp làm cho trấn động tinh thần, vuốt râu cọp vẫn có thể cứu được, nhưng nhổ râu rồng thì tội có thể to lắm.

“Hoàng a mã, Hoằng Thăng không hiểu chuyện, người không biết không có tội, xin hoàng a mã hãy khoan thứ.” Thái tử phi vội vàng ôm lấy Hoằng Thăng nhận sai, ngầm xoa bóp Hoằng Thăng còn muốn vung loạn chân tay, tiểu gia hỏa này thật là thích làm liều, thế nhưng lúc này nó mới bao nhiêu tuổi, có thể biết cái gì.

“Hoàng a mã, ngài thế nào?” Thái tử bước lên phía trước ân cần thăm hỏi a mã nhà mình, sau đó tự xét lại nói, “Đều là lỗi của nhi thần, Hoằng Thăng quản giáo không nghiêm, mới cả gan làm loạn như vậy, nhi thần nhất định phải phạt nó thật nặng.”

“Được rồi được rồi.” Khang Hi xoa xoa râu mép, phất tay, “Điều không phải chuyện to tát gì, Hoằng Thăng mới bao nhiêu tuổi, có thể biết cái gì. Ha hả, chờ hắn lớn lên hiểu chuyện sẽ tự mình đến nhận sai cho trẫm. Có điều, tiểu tử kia khí lực thật ghê gớm, không chừng ngày sau sẽ là ba đồ lỗ của Đại Thanh.” (kiểu giống như lực sĩ hay anh hùng gì á)

Khang Hi vừa nói ra, lòng của thái tử và thái tử phi được buông lỏng, các a ca khác thấy thế, việc này vậy mà hoàng a mã cho qua nhẹ nhàng như vậy, không khỏi đố kị ông đối với một nhà thái tử quá cưng chiều, thế nhưng tiểu a ca quả thực rất nhỏ, muốn tính toán như vậy không bằng chờ sau khi nó lớn lên chút nữa đi.

“Được rồi, trẫm mệt mỏi, tất cả các ngươi lui ra đi thôi.” Khang Hi lại khen tiểu Hoằng Thăng một câu, để mọi người biết ông vẫn rất yêu thích cái đứa tiểu hoàng tôn này, thưởng thái tử phi và tiểu a ca xong, liền đuổi người muốn nghỉ ngơi.

Thái tử điện hạ nghe vậy, dẫn chúng a ca, thái tử phi hành lễ xin cáo lui, cả đám theo trình tự từ Cung Càn Thanh đi ra.

“Khí lực lớn là có thể làm ba đồ lỗ? Ngươi xem ba đồ lỗ là cát ở Mông Cổ a.” Đại a ca sau khi rời Cung Càn Thanh, ở bên người thái tử giống như vô ý mà nói nhỏ, sau đó phất tay áo rời đi.

Thái tử trừng mắt bóng lưng đại a ca đi ra khỏi cung một cái, lại nhìn những người huynh đệ khác còn chưa đi, chắp tay sau đít hơi nghiêng mặt đối với thái tử phi sau lưng nói rằng: “Nhìn thấy không, có người giận điên lên, tự mắng hắn là hạt cát Mông Cổ đấy.”

Thanh âm thật lớn, tam a ca bọn họ nghe được cười trộm không ngớt.

Thạch Tuấn Nham đã ở phía sau nhịn cười lắc đầu, đây thật là con gà tức nhau tiếng gáy, đánh chết cũng muốn mình thua thiệt, thấy thái tử đắc ý phất tay áo đi về Dục Khánh Cung, cũng chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương