Thạch Tuấn Nham không ngờ nghe được thập tứ a ca nói như thế, sắc mặt tứ phúc tấn liền khẽ biến, vội vàng nói với tiểu thập tứ, “Thập tứ đệ ăn nói cho cẩn thận, thân hình nhị tẩu là do mang thai mà thôi. Ngươi sau này vạn lần không thể nói như vậy nữa.”

Thập tứ a ca thấy tứ tẩu có chút ý tứ muốn răn dạy hắn, hắn trong ngày thường cũng là bị làm cho hư không nghe lọt tai được lời nói khó nghe, thoáng cái sắc mặt cũng có chút khó coi, hừ một tiếng quay đầu không để ý tới tứ phúc tấn nói gì nữa.

Thạch Tuấn Nham nghe tứ phúc tấn nói xong, nhịn không được ở trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái, người đứng đắn, tứ phúc tấn quả nhiên là một người chính trực hiền lành, cùng tứ a ca giống nhau đều có nề nếp, đây chẳng qua là lời nói đùa vui hắn còn chưa đến mức nghe không phân biệt được, nghĩ vậy hắn liền vỗ vỗ mu bàn tay của tứ phúc tấn, ý bảo nàng đừng nóng vội.

“Tiểu thập tứ à, chị dâu ngươi là ta mập lên không ít, đó là bởi vì sinh cho ngươi một đứa cháu trắng trẻo mập mạp, còn ngươi, ngươi nhìn ngươi xem cả người đầy thịt, ngươi với cái thân đầy thịt có thể sinh ra cho chị dâu một đứa cháu trai hay không?” Thạch Tuấn Nham cười híp mắt trả lời, nghe được đám cung nữ đi theo cũng đều cúi đầu nhịn cười, tứ phúc tấn cũng là rất giật mình, thái tử phúc tấn nói như vậy phải nói thế nào đây nhỉ… Ách… Thẳng thắn.

Thập tứ a ca vừa bị Thạch Tuấn Nham nói như vậy, gương mặt nung núc thịt là thịt thoáng cái đã đỏ lên, bất mãn liếc nhìn phúc tấn, “Nhị tẩu đây là nói xấu ta sao, sinh con đó là chuyện của nữ nhân! Hừ, nhiều thịt cũng có thể cho thêm sức lực vậy! Ta không nói với tẩu, ta đi tìm cửu a ca thập a ca bọn họ chơi đây. Nhị tẩu, người đừng có quên tặng ta con rối và đao gỗ nha, chờ sau này cháu ta sinh ra, ta cũng tặng hắn món đồ chơi.”

Nói rồi phủi phủi tay áo làm như muốn đi.

“Tiểu thập tứ, ngươi cần phải nhớ kỹ lời của ngươi a.” Thạch Tuấn Nham nhìn bộ dáng tiểu a ca thấp lè tè còn làm bộ trang nghiêm, có chạy cũng chưa nhanh bằng hắn đi, nhịn không được híp mắt, trong lòng quyết định trở về thì đem cái bộ dáng này của hắn vẽ thành bức tranh, chờ sau này khi thập tứ lớn lên, lại nhìn thấy dáng dấp của hắn khi còn bé, để xem hắn còn có thể ở trước mặt mình làm bộ sao? Khi đó khẳng định thập tứ đến miếng vải lót mặt cũng không có.

Sau khi chờ thập tứ a ca đi rồi, tứ phúc tấn mới giống như thở dài một hơi, đối với Thạch Tuấn Nham nói, “Nhị tẩu, người thật lợi hại.” Quả thực rất lợi hại, còn giễu cợt thập tứ nhiều thịt mà lại không có khiến tiểu thập tứ tức giận, ngay đến bà bà đức phi đối với tiểu thập tứ cũng là chiều theo, vừa nãy nàng sợ thập tứ a ca nói lời đắc tội nhị tẩu, kết quả đi khuyên nhủ ngược lại làm cho thập tứ bất mãn, đối lập với Nhị tẩu, quả thực nàng còn kém rất xa.

Thạch Tuấn Nham nghe xong một điểm cũng không chấp nhận, cười cười, “Muội còn đi dỗ nó quả là làm chuyện không đâu, trẻ con thỉnh thoảng nói đùa mà thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ không ghi tạc trong lòng. Chúng ta đi Từ Nhân Cung đi.”

Nói xong, liền dẫn một đám cung nữ, hướng phía Từ Nhân Cung chậm rãi đi đến. Tứ phúc tấn thấy thế, tự nhiên cũng đi theo.

Đến Từ Nhân Cung rồi, phúc tấn phát hiện Huệ phi và Vinh phi không đi theo thánh giá đều ở đây, còn có Minh Châu phu nhân Giác La thị cùng với Tác Ngạch Đồ phu nhân Hoàn Nhan thị, đáng nhẽ hôm nay cũng không phải ngày các phu nhân đến yết kiến, thế nào hai vị phu nhân này lại rãnh rỗi như vậy chứ?

Thạch Tuấn Nham vốn là còn chút nghi hoặc, thế nhưng lúc khóe mắt quét tới tiểu thư khuê nữ mười hai mười ba tuổi bên cạnh hai vị phu nhân, hắn cũng biết đại để là vì cái gì, quả thật hắn không nên quên chuyện tổng tuyển cử tú nữ năm nay, hai vị phu nhân này chắc là dẫn người tới ra mắt trước đây mà.

Chờ thỉnh an hoàng thái hậu xong, hoàng thái hậu nhìn thấy phúc tấn vừa cao hưng lại vừa lo lắng phúc tấn đi lại sẽ sinh ra điều gì không tốt đối với thai nhi, nhưng sau khi nhìn đến khí sắc trên mặt phúc tấn không tệ xong lại yên tâm, vội vàng sai cung nữ cầm ghế mềm đặt ở chỗ cách bà không xa, để phúc tấn ngồi xuống, quay sang đối với tứ phúc tấn cũng là cùng khuôn mặt vui tươi hớn hở.

Chờ thái tử phúc tấn và tứ phúc tấn ngồi xuống, Giác La thị và Hoàn Nhan thị đã đứng dậy từ lâu, hành lễ với hai vị phúc tấn, rồi đều tự chỉ dạy khuê nữ bên người, nói cho các nàng đây là Thạch Tuấn Nham và tứ phúc tấn, để cho các nàng hành lễ với hai vị phúc tấn.

Thạch Tuấn Nham mặc dù là có chút thờ ơ không để ý, nhưng rất rõ ràng là có thể cảm thấy thái độ của Tác Ngạch Đồ phu nhân đối với hắn không có sự kính cẩn giống như Minh Châu phu nhân Giác La thị, giọng nói biến hóa rất nhỏ, thế nhưng Thạch Tuấn Nham vẫn là nhận ra.

Giác La thị mang theo chính là con gái ruột của nàng, còn Nhan thị mang theo là cháu gái cùng nhà mẹ đẻ của nàng, hai cô bé đều có nhan sắc tốt, chỉ là tuổi còn quá nhỏ, còn chưa có cái gì để coi đây, đương nhiên đây là ý nghĩ trong đầu Thạch Tuấn Nham.

Gặp mặt Thạch Tuấn Nham không bao lâu, Huệ phi liền mang theo Giác La thị còn có cái Tiểu Nạp Lạt thị kia cáo lui, vốn là thừa dịp tuyển tú liền để con gái xuất đầu lộ diện trước, cũng là để khi tuyển tú thì có phần châm chước, thời gian ở lại lâu, ngược lại sẽ làm cho người ta không thích.

Hoàn Nhan thị nghĩ đến cũng là cái ý nghĩ này, thấy Giác La thị đã đi, nàng cũng không tiện ở lại, cũng dẫn chất nữ cáo lui, lúc gần đi còn đưa mắt nhìn lại Thạch Tuấn Nham.

Thạch Tuấn Nham thấy vậy cảm thấy có ý tứ gì đó, chẳng lẽ Hoàn Nhan thị này còn có điều gì muốn nói với hắn chăng?

Nghĩ đến bên ngoài Tác Ngạch Đồ và Minh Châu tranh đấu với nhau, đám phu nhân ở hậu viện cũng muốn so đấu, thật là cả nhà già trẻ cùng nhàu tiến ra trận, tình cảm rất là dạt dào mãnh liệt. Hắn và Hoàn Nhan thị cũng chỉ gặp qua vài lần, đều là lúc các quá phu nhân vào cung yết kiến hoàng thái hậu ở Từ Nhân Cung thì nhìn thấy, trong ngày thường còn không có lén tiếp xúc qua đây. Hắn thật tình không nghĩ ra, Hoàn Nhan thị nháy mắt cho hắn như vậy thì có thể xác định là hắn có thể hiểu ý của nàng sao?

Hoàng thái hậu chờ Vinh phi cũng đi rồi sau đó mới cười nói với phúc tấn rằng, “Tĩnh Nghiên, con gần đây ăn uống có tốt không?”

“Hồi bẩm hoàng mã ma, đều tốt. Phiền người quan tâm.” Thạch Tuấn Nham đang suy nghĩ, chợt nghe được hoàng thái hậu nói vậy vội vàng trả lời, “Hoàng mã ma, đợt tuyển tú năm nay, con sợ là không thể giúp nhiều, không biết người có sắp xếp gì?”

“Tuyển tú năm nay con không cần phải bận tâm, có chủ tử các cung ở đây, con xem chơi là tốt rồi.” Hoàng thái hậu cười lơ đễnh. “Con bây giờ phải dưỡng thai thật tốt, sớm ngày sinh hạ con trai trưởng mới phải. Thái tử không ở đây, ta nghe Ngô ma ma các nàng nói, một đám thị thiếp này đều làm ầm ĩ lên?”

Thạch Tuấn Nham đối với việc thái hậu rất nhanh đã nhảy ra khỏi trọng tâm câu chuyện cảm thấy rất không còn gì để nói, vốn cũng không muốn để bà quan tâm chuyện của Dục Khánh Cung, kết quả lão nhân gia lại thích nhất là cùng hắn trò chuyện cái đề tài này, “Đều có người của hoàng mã ma trông coi mà, các nàng có muốn làm ầm ĩ lên cũng không nổi.”

“Vậy là tốt rồi, nhưng mà cái người tên Lý giai thị kia, con phải lưu ý, nàng còn mang thai thái tử.” Hoàng thái hậu nhàn nhạt nói một câu, thái tử phúc tấn rõ ràng chính là không muốn để ý tới cái người Lý giai thị này, thế nhưng nàng là phúc tấn, không muốn để ý tới vậy cũng không được.

Thạch Tuấn Nham nghe được câu này, chỉ biết thái hậu có ý âm thầm nhắc nhở, cũng liền gật đầu xác nhận, “Hoàng mã ma nói phải.” Chỉ cần Lý giai thị an phận là tốt rồi, hắn tự nhiên sẽ để cho nàng sống tốt.

Hoàng thái hậu và Thạch Tuấn Nham nói xong, lại liền chuyển hướng qua tứ a ca phúc tấn, nói một hồi, thỉnh thoảng Thạch Tuấn Nham cũng thêm vào một đôi lời, bầu không khí rõ ràng cũng rất hòa hợp.

Cứ như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, hoàng thái hậu dứt khoát giữ các nàng ở lại cùng nhau dùng cơm trưa.

Thạch Tuấn Nham sau khi ăn xong mới chậm rãi trở lại Dục Khánh Cung, không lâu sau đến Dục Khánh Cung thì có cung nữ nói cho hắn biết, phu nhân Tác Ngạch Đồ tác đại nhân một mực ở Dục Khánh Cung chờ phúc tấn trở về, thế nhưng không đợi được nên trở về trước, bảo ngày mai sẽ lại đưa thẻ bài đến cầu kiến phúc tấn.

Thạch Tuấn Nham nghe xong khóe miệng cong lên, hóa ra thật đúng là có chuyện cần tìm hắn a.

Ngày hôm sau, Hoàn Nhan thị rất đúng giờ đã đi đến Dục Khánh Cung, bởi vì Thạch Tuấn Nham nhận thẻ bài của nàng, nàng cũng rất thuận lợi mà gặp được phúc tấn.

Thạch Tuấn Nham an vị ở trên chỗ cao nhất trong điện của mình, nhìn Hoàn Nhan thị hành lễ gặp mặt với hắn xong, liền đi thẳng vào vấn đề chất nữ từ nhà mẹ đẻ mà ngày hôm qua nàng mang theo kia, Hoàn Nhan thị rốt cuộc là thế gia vọng tộc của Mãn Thanh, mà bản thân nhà mẹ đẻ Tác Ngạch Đồ phu nhân cũng là có bản lãnh, cháu gái nhà mẹ đẻ của nàng lại là dòng trưởng nữ, thân phận không thể coi là thấp, dù cho có tham gia tuyển tú bằng con đường bình thường, được chỉ hôn cho con cháu tôn thất làm chính thất đó cũng là danh chính ngôn thuận, thế nhưng lời hôm nay của Tác Ngạch Đồ phu nhân nói, có thể thấy được nàng rõ ràng không muốn đi con đường bình thường, muốn rẽ sang đường nhỏ.

“Phúc tấn, người cũng biết lão gia nhà ta và thái tử gia có quan hệ, đó chính là thân đến không thể thân hơn được nữa.” Hoàn Nhan thị nói xong, cuối cùng bắt đầu muốn cùng phúc tấn kéo quan hệ.

Phúc tấn nghe được câu này, trong lòng chỉ có cười nhạo, có thân đến mức hơn cả con trai ruột không? Nghĩ tới đây, phúc tấn liền nghĩ đến Tác Ngạch Đồ đã từng đem hai người con dòng thứ ra cho thái tử làm ngựa cưỡi, đối với nhân phẩm của Tác Ngạch Đồ thoáng cái liền biết không đáng tin cậy, đối với cái Hoàn Nhan thị này cũng không có hảo cảm.

“Phu nhân vậy ý của ngươi là?” Thạch Tuấn Nham nghe Hoàn Nhan thị quanh co lòng vòng mà nói từ sao khi hoàng hậu băng hà Tác Ngạch Đồ bắt đầu chiếu cố thái tử đủ mọi điều, rằng Hách Xá Lý nhất tộc có muôn vàn công lao đối với thái tử như thế nào, kỹ năng nói của Hoàn Nhan thị phi thường cao, có thể để cho Thạch Tuấn Nham nghe ra ý của nàng, thế nhưng sẽ không cảm thấy thật mất mặt, chỉ là bất luận nàng có nói thế nào, ở trong mắt Thạch Tuấn Nham, nàng giảng giải tình cảm của thái tử và Tác Ngạch Đồ hay ngay cả có cậy già lên mặt đối với hắn đều vô dụng.

Hoàn Nhan thị thấy thái tử phúc tấn sắc mặt hoà nhã mà nghe nàng nói xong, trên mặt còn lộ vẻ cười, trực giác mách bảo có hi vọng, lão gia nhà nàng nói đúng, ông là bậc cha chú của thái tử, bằng vai vế với ông ngoại, hơn nữa còn là chỗ dựa ổn định cho vị trí thái tử ngồi, thái tử phúc tấn cũng là hiểu được nên làm sao, một yêu cầu chút việc nho nhỏ cũng không quá đáng. “Phúc tấn, người cũng biết năm nay sẽ tuyển chọn tú nữ, cô cháu gái kia của ta cần nhờ vào người nhiều lắm a.”

Phúc tấn nghe được trong lời nói Hoàn Nhan thị có nhắc hai vị trí trắc phúc tấn còn thiếu trong cung thái tử, ý nghĩa là nhờ ta để mắt tới hai vị trí thái tử trắc phúc tấn kia, dựa vào ta? Chẳng lẽ là muốn ta hỗ trợ cầu xin Khang Hi đem cháu gái nhà mẹ đẻ nàng nạp cho thái tử làm trắc phúc tấn sao? Nếu thật như vậy cũng không khó làm, hơn nữa bởi vì hắn là thái tử phúc tấn, trong việc tuyển tú nữ này, hắn cũng là có thể can thiệp vào một đôi lời, dù sao cũng là đặc quyền Khang Hi cho hắn. Thế nhưng người muốn cầu xin lại là Hoàn Nhan thị, vậy thì cần phải thương lượng.

Hắn cũng không biết Hoàn Nhan thị và Tác Ngạch Đồ nghĩ thế nào, đem cháu gái đút vào Dục Khánh Cung làm tiểu thiếp, đúng là làm tiểu thiếp, quả thực là cho tặng chứ không phải buôn bán! Hơn nữa Hoàn Nhan thị mặc dù là thế gia vọng tộc của người Mãn, thế nhưng chỉ là chi nhánh mấy đời nên chỉ có thể vì thái tử ra chút sức mọn, lại đã nghĩ muốn dựa vào tình cảm đó nhờ hắn hỗ trợ?

Vốn dĩ Thạch Tuấn Nham đối với một nhà Tác Ngạch Đồ đã sớm muốn đóng cửa lại không tiếp, thế nhưng hiện tại ngay đến cửa sổ cũng không định bụng mở.

Thạch Tuấn Nham nghĩ trong bụng như vậy, trên mặt vẫn nụ cười như cũ đối với Hoàn Nhan thị nói rằng, “Phu nhân yên tâm đi, chuyện ngươi nói ta đã nhớ kỹ.”

Hắn không hề keo kiệt mà nói ra lời khách sáo khiến cho Tác Ngạch Đồ phu nhân an tâm, chờ hoàn nhan thị cất bước đi rồi, hắn xoay người liền dùng bút lông đem cái tên Hoàn Nhan thị viết lên trên danh sách, nhìn sáu cái tên trên danh sách, bên trên đều ghi cùng một lý do là tới tìm hắn gây phiền phức, quấy rối hắn dưỡng thai, Thạch Tuấn Nham cười đến rất vui vẻ.

Không phải thái tử đã nói người nào đến tìm hắn gây phiền phức thì ghi lại cho ta sao, chờ thái tử trở về sẽ thu thập bọn họ. Nếu thái tử đã nói như vậy, hắn liền nghe theo, để xem thái tử trở về làm sao thu dọn.

Về phần quan hệ giữa Tác Ngạch Đồ và thái tử, hắn đang lo tìm không được cơ hội phá hư, kết quả Tác Ngạch Đồ phu nhân Hoàn Nhan thị liền đem đến cho hắn một cơ hội, thật đúng là giỏi đoán ý người mà.

Lần tới gặp mặt, hắn thật tâm có ý tốt nói cho nàng biết một câu, tưởng cậy già lên mặt cũng phải xem trước một chút là ai hơn ai nữa a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cầu tặng hoa, cầu ghé qua đến nơi đây bao nuôi: Chuyên mục ổ sâu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương