Trọng Sinh Chi Thánh Đồ Phong Lưu
-
Chương 15: Hiểu lầm
Hôm nay, biểu hiện của Tần Vận không giống ngày xưa, Vu Đồng ngay cả kiếp trước cũng chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Trong lòng của hăn, Tần Vận luôn là người con gái điềm đạm hiền lành, không ngờ nàng còn có bộ dạng hoạt bát đang yêu như vậy. Vu Đồng nhìn khuôn mặt Tần Vận đang ngủ giống như một cô gái hồn nhiên ngây thơ làm hắn có chút ngây dại.
Ngủ một giấc này, Tần Vận ngủ rất thoải mái, mặc dù là ngủ ngồi nhưng nàng không có cảm giác khó chịu một chút nào, mặc dù trên đỉnh núi nhưng không có chút lạnh nào Vu Đồng bảo vệ nàng thật quá tốt. Đến lúc Vu Đồng nhẹ nhàng lay động Tần Vận mới tỉnh lại, đôi mắt mê người của nàng mở ra có chút mê mang nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng cười nói: - Mặt trời sắp mọc rồi, mẹ có muốn ngắm bình minh không?
Tần Vận dùng sức lắc đầu làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, Sau đó lại ghé đầu vào trong l-ng ngực của Vu Đông. Hai người của như vậy dựa sát vào nhau, yên lặng chờ đợi.
Rất nhanh, ở phía chân trời xa xa phía đông hiện lên một tia sáng hồng, sau đó, cả mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực bay ra từ trong sương mù, dần dần dâng lên. Tần Vận giật mình không ngờ chỉ là mặt trời mọc bình thường không ngờ sẽ đẹp như vậy, hả to cái miệng nhỏ nhắn trong mắt lộ ra vẻ si mê.
Vu Đồng cuối đâu nhìn đôi môi anh đào ướt át của Tần Vận, càng nhìn càng yêu thích, hắn nhịn không được nữa cuối thấp người xuống, đôi một đặt lên trên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Tần Vận, hôn một lúc hắn đưa đầu lưỡi mình vào miệng nàng.
Tần Vận đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ si mê, nhưng lần này không phải là si mê cảnh mặt trời mọc nữa. Hai tay nàng ôn lấy cổ Vu Đồng rất nhiệt liệt đáp trả lại.
Hôn nhau một lần nay trong vẹn thời gian ba phút, đến lúc không thở nổi nữa nàng mới giật mình bừng tỉnh. Nàng dùng một tay đẩy Vu Đồng ra, khuôn mặt đỏ bừng tưng ngụm từng ngụm thở gấp cuối đầu xuống không dám nhìn Vu Đông.
Vu Đông không dám lỗ mãng đành phải yên lặng ngồi bên người Tần Vận.
Một lúc lâu sau, Vu Đồng nhìn mặt Tần Vận không còn đỏ nữa, hơn nữa nàng cũng ngẩn đầu nhìn xem bốn phía, mới liều mình hỏi một câu: - Me, vừa rồi đẹp không?
Khuông mặt Tần Vận thoáng cái lại đỏ bừng lên, nũng nịu nói: - Tiểu bại hoai, không được nghĩ lung tung, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, biết không?
- Điều gì ngoài ý muốn vậy mẹ? – Vu Đồng sững sờ hỏi: - Mẹ không thấy cảnh mặt trời mọc vừa rồi rất đẹp hay sao?
Lúc này, Tần Vận mới biết hắn hỏi chính là mặt trời mọc, tâm hồn thiếu nữ vừa thẹn vừa giận không thèm để ý đến hắn nữa. Vu Đồng lại nói: - Con nghe nói xem mặt trời mọc ở trên biển sẽ có cảm giác khác, khi nào có thời gian hai mẹ con ta đi bở biển ngắm mặt trời mọc tiếp được không?
Hiện tại, mặt trời vừa mới mọc, Tần Vận không khỏi nghĩ đến cảm giác mất hồn vừa rồi nhưng con trai giống như cũng không có ý thức được điểm này, nhưng tại sao lúc hắn nói muốn xem cảnh mặt trời mọc trên biển có chút xấu xa? – Được rồi, khi nào có thờ gian mẹ sẽ dân ngươi ra biển.
Tần Vận đáp ứng nhưng trong lòng lại thầm hờn dỗi: - Tiểu bại hoại, tiểu sắc lang.
Buổi trưa, Vận mang theo Vu Đồng đến giữa sườn núi, hai người ngừng lại trên một mảnh có rộng lớn, nàng lấy ra không ít đồ ăn mang theo tổ chức sinh nhật cho Vu Đồng, sau đó xuống núi về phòng khách sạn mà họ đã thuê hôm trước.
Vu Đồng không hiểu Tần Vận tại sao phải xuống núi, hỏi: - Me, trên núi chơi không được sao? Tại sao chúng ta phải xuống núi?
Tần Vận nói: - Trên núi chơi vui nhưng chúng ta không thể ngủ ở trên núi được, hôm nay chúng ta ngỉ ngơi ở đây một đêm sáng mai chúng ta lại lên núi.
Vu Đồng nói: - Ngày mai chúng ta ở lại trên núi không xuống được không? Còn có thật nhiều ngọn núi chưa đi, chúng ta tìm một chỗ thật đẹp buổi tối ở lại đó, sáng có thể ngắm mặt trời mọc!
Nghe hắn nói về chuyện ngắm mặt trời mọc, hai má Tần Vận lại đỏ lên, có chút bối rối nói: - Không được, trên núi gió quá lớn, buổi tối cũng lạnh nếu ở qua đêm ở đó sẽ bị bệnh. – Nói xong, nàng không để ý tới Vu Đồng, cầm theo laptop đi về phòng của mình.
Mấy ngày tiếp theo, hai người đến những nơi có phong cảnh đẹp ở Hoàng Sơn đi qua hết. Mỗi ngày hai người đều là sáng sớm lên núi, tối thì về khách sạn ngủ, Vu Đồng cũn không dám nói gì đến chuyện “Ngắm mặt trời mọc” nữa.
Mấy ngày nay, Tần Vận chơi vui vẻ giống như con chim nhỏ, nhưng mà Vu Đồng nhạy cảm phát hiện nàng có chút gì đó khác với trước kia, nhưng cụ thể khác nhau chỗ nào thì hắn tạm thời không biết được. Chỉ là hắn nhìn thấy trong mắt của nàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút buồn bã cùng u oán, Vu Đồng có khi lúc tối lo lắng mà nhìn nàng một lúc còn có thể nghe được tiếng nàng thở dài.
Rốt cục đến ngày thứ năm, Vu Đồng phát hiện một chuyện, lúc bọn họ đang đi trên núi thất có một đôi đang yêu nhau đi ngang qua, hắn trong lúc đó thấy được ánh mắt Tần Vận kì lạ. Nàng có chút hâm mộ, có chút chờ đợi nhưng ngay sau đó Tần Vận lại vô ý thức nhìn hắn một cái làm hắn không hiểu được. Nhưng dù không biết thế nào thì hắn có thể khẳng định, phải chẳng mẹ đã cô đơn quá lâu rồi!
Chẳng lẽ mẹ muốn tìm người yêu? Nghĩ đến đây, trong lòng Vu Đồng chợt thấy đau đớn, hắn tưởng tượng đến cảnh từ nay về sau Tần Vận tìm được một người con trai khác thành lập một gia đình khác, sau đó chậm rãi cùng mình bất hòa, Vu Đồng cảm thấy tim mình như có một dây thừng nhỏ buộc chặt đau đớn.
Nhưng dù nói như thế nào, trong lòng Vu Đồng thì Tần Vận vẫn luôn là số một, chỉ cần nàng vui vẻ hắn nguyện ý chấp nhận bất kì có gì thống khổ. Vì vậy, Vu Đồng đã liên hệ Thiên Nhất, giúp hắn tìm một người đàn ông ưu tú khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, chuẩn bị sau này giúp Tần Vận gặp mặt.
Bảy ngày rất nhanh đã đi qua, Vu Đồng cùng Tần Vận cũng bắt đầu khỏi hành về Tô thành phố. Trong mấy ngày cuối cùng này, Vu Đồng phát hiện Tần Vận càng ngày càng không bình thường, nàng ít vui vẻ hơn mà thay vào đó càng ưu sầu. Hắn đành phải liên hệ Thiên Nhất lần nữa, Thiên Nhất nói cho hắn biết đã tim được một người, người đó ba mươi bốn tuổi là một thầy giáo dạy cao trung, mấy năm trước vợ hắn khó sinh đã ngoài ý muốn qua đời hắn từ đó về sau cũng không có tìm người tiếp nữa. Người nọ rất thành thật trước kia hắn chăm sóc vợ hắn cũng rất tốt, xét trong thời đại này có thể xem như một người đàn ông tiêu chuẩn.
Vu Đồng dùng thần thức nhìn người đàn ông đó, tướng mạo cũng coi như tạm được tuy nhiên cũng không phải rất đẹp nhưng miễn cưỡng cũng có thể phối hợp với Tần Vận.
Sau khi về đến nhà, nghỉ ngơi một đên. Vu Đồng đã cùng Thiên Nhất nói với nhau từ trước, hôm nay sẽ gặp mặt ở một chỗ ăn sáng gần nhà để Vu Đồng tìm hiểu người đó như thế nào.
Ngủ một giấc này, Tần Vận ngủ rất thoải mái, mặc dù là ngủ ngồi nhưng nàng không có cảm giác khó chịu một chút nào, mặc dù trên đỉnh núi nhưng không có chút lạnh nào Vu Đồng bảo vệ nàng thật quá tốt. Đến lúc Vu Đồng nhẹ nhàng lay động Tần Vận mới tỉnh lại, đôi mắt mê người của nàng mở ra có chút mê mang nhìn Vu Đồng.
Vu Đồng cười nói: - Mặt trời sắp mọc rồi, mẹ có muốn ngắm bình minh không?
Tần Vận dùng sức lắc đầu làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, Sau đó lại ghé đầu vào trong l-ng ngực của Vu Đông. Hai người của như vậy dựa sát vào nhau, yên lặng chờ đợi.
Rất nhanh, ở phía chân trời xa xa phía đông hiện lên một tia sáng hồng, sau đó, cả mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực bay ra từ trong sương mù, dần dần dâng lên. Tần Vận giật mình không ngờ chỉ là mặt trời mọc bình thường không ngờ sẽ đẹp như vậy, hả to cái miệng nhỏ nhắn trong mắt lộ ra vẻ si mê.
Vu Đồng cuối đâu nhìn đôi môi anh đào ướt át của Tần Vận, càng nhìn càng yêu thích, hắn nhịn không được nữa cuối thấp người xuống, đôi một đặt lên trên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của Tần Vận, hôn một lúc hắn đưa đầu lưỡi mình vào miệng nàng.
Tần Vận đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lại lộ ra vẻ si mê, nhưng lần này không phải là si mê cảnh mặt trời mọc nữa. Hai tay nàng ôn lấy cổ Vu Đồng rất nhiệt liệt đáp trả lại.
Hôn nhau một lần nay trong vẹn thời gian ba phút, đến lúc không thở nổi nữa nàng mới giật mình bừng tỉnh. Nàng dùng một tay đẩy Vu Đồng ra, khuôn mặt đỏ bừng tưng ngụm từng ngụm thở gấp cuối đầu xuống không dám nhìn Vu Đông.
Vu Đông không dám lỗ mãng đành phải yên lặng ngồi bên người Tần Vận.
Một lúc lâu sau, Vu Đồng nhìn mặt Tần Vận không còn đỏ nữa, hơn nữa nàng cũng ngẩn đầu nhìn xem bốn phía, mới liều mình hỏi một câu: - Me, vừa rồi đẹp không?
Khuông mặt Tần Vận thoáng cái lại đỏ bừng lên, nũng nịu nói: - Tiểu bại hoai, không được nghĩ lung tung, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, biết không?
- Điều gì ngoài ý muốn vậy mẹ? – Vu Đồng sững sờ hỏi: - Mẹ không thấy cảnh mặt trời mọc vừa rồi rất đẹp hay sao?
Lúc này, Tần Vận mới biết hắn hỏi chính là mặt trời mọc, tâm hồn thiếu nữ vừa thẹn vừa giận không thèm để ý đến hắn nữa. Vu Đồng lại nói: - Con nghe nói xem mặt trời mọc ở trên biển sẽ có cảm giác khác, khi nào có thời gian hai mẹ con ta đi bở biển ngắm mặt trời mọc tiếp được không?
Hiện tại, mặt trời vừa mới mọc, Tần Vận không khỏi nghĩ đến cảm giác mất hồn vừa rồi nhưng con trai giống như cũng không có ý thức được điểm này, nhưng tại sao lúc hắn nói muốn xem cảnh mặt trời mọc trên biển có chút xấu xa? – Được rồi, khi nào có thờ gian mẹ sẽ dân ngươi ra biển.
Tần Vận đáp ứng nhưng trong lòng lại thầm hờn dỗi: - Tiểu bại hoại, tiểu sắc lang.
Buổi trưa, Vận mang theo Vu Đồng đến giữa sườn núi, hai người ngừng lại trên một mảnh có rộng lớn, nàng lấy ra không ít đồ ăn mang theo tổ chức sinh nhật cho Vu Đồng, sau đó xuống núi về phòng khách sạn mà họ đã thuê hôm trước.
Vu Đồng không hiểu Tần Vận tại sao phải xuống núi, hỏi: - Me, trên núi chơi không được sao? Tại sao chúng ta phải xuống núi?
Tần Vận nói: - Trên núi chơi vui nhưng chúng ta không thể ngủ ở trên núi được, hôm nay chúng ta ngỉ ngơi ở đây một đêm sáng mai chúng ta lại lên núi.
Vu Đồng nói: - Ngày mai chúng ta ở lại trên núi không xuống được không? Còn có thật nhiều ngọn núi chưa đi, chúng ta tìm một chỗ thật đẹp buổi tối ở lại đó, sáng có thể ngắm mặt trời mọc!
Nghe hắn nói về chuyện ngắm mặt trời mọc, hai má Tần Vận lại đỏ lên, có chút bối rối nói: - Không được, trên núi gió quá lớn, buổi tối cũng lạnh nếu ở qua đêm ở đó sẽ bị bệnh. – Nói xong, nàng không để ý tới Vu Đồng, cầm theo laptop đi về phòng của mình.
Mấy ngày tiếp theo, hai người đến những nơi có phong cảnh đẹp ở Hoàng Sơn đi qua hết. Mỗi ngày hai người đều là sáng sớm lên núi, tối thì về khách sạn ngủ, Vu Đồng cũn không dám nói gì đến chuyện “Ngắm mặt trời mọc” nữa.
Mấy ngày nay, Tần Vận chơi vui vẻ giống như con chim nhỏ, nhưng mà Vu Đồng nhạy cảm phát hiện nàng có chút gì đó khác với trước kia, nhưng cụ thể khác nhau chỗ nào thì hắn tạm thời không biết được. Chỉ là hắn nhìn thấy trong mắt của nàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút buồn bã cùng u oán, Vu Đồng có khi lúc tối lo lắng mà nhìn nàng một lúc còn có thể nghe được tiếng nàng thở dài.
Rốt cục đến ngày thứ năm, Vu Đồng phát hiện một chuyện, lúc bọn họ đang đi trên núi thất có một đôi đang yêu nhau đi ngang qua, hắn trong lúc đó thấy được ánh mắt Tần Vận kì lạ. Nàng có chút hâm mộ, có chút chờ đợi nhưng ngay sau đó Tần Vận lại vô ý thức nhìn hắn một cái làm hắn không hiểu được. Nhưng dù không biết thế nào thì hắn có thể khẳng định, phải chẳng mẹ đã cô đơn quá lâu rồi!
Chẳng lẽ mẹ muốn tìm người yêu? Nghĩ đến đây, trong lòng Vu Đồng chợt thấy đau đớn, hắn tưởng tượng đến cảnh từ nay về sau Tần Vận tìm được một người con trai khác thành lập một gia đình khác, sau đó chậm rãi cùng mình bất hòa, Vu Đồng cảm thấy tim mình như có một dây thừng nhỏ buộc chặt đau đớn.
Nhưng dù nói như thế nào, trong lòng Vu Đồng thì Tần Vận vẫn luôn là số một, chỉ cần nàng vui vẻ hắn nguyện ý chấp nhận bất kì có gì thống khổ. Vì vậy, Vu Đồng đã liên hệ Thiên Nhất, giúp hắn tìm một người đàn ông ưu tú khoảng ba mươi đến ba mươi lăm tuổi, chuẩn bị sau này giúp Tần Vận gặp mặt.
Bảy ngày rất nhanh đã đi qua, Vu Đồng cùng Tần Vận cũng bắt đầu khỏi hành về Tô thành phố. Trong mấy ngày cuối cùng này, Vu Đồng phát hiện Tần Vận càng ngày càng không bình thường, nàng ít vui vẻ hơn mà thay vào đó càng ưu sầu. Hắn đành phải liên hệ Thiên Nhất lần nữa, Thiên Nhất nói cho hắn biết đã tim được một người, người đó ba mươi bốn tuổi là một thầy giáo dạy cao trung, mấy năm trước vợ hắn khó sinh đã ngoài ý muốn qua đời hắn từ đó về sau cũng không có tìm người tiếp nữa. Người nọ rất thành thật trước kia hắn chăm sóc vợ hắn cũng rất tốt, xét trong thời đại này có thể xem như một người đàn ông tiêu chuẩn.
Vu Đồng dùng thần thức nhìn người đàn ông đó, tướng mạo cũng coi như tạm được tuy nhiên cũng không phải rất đẹp nhưng miễn cưỡng cũng có thể phối hợp với Tần Vận.
Sau khi về đến nhà, nghỉ ngơi một đên. Vu Đồng đã cùng Thiên Nhất nói với nhau từ trước, hôm nay sẽ gặp mặt ở một chỗ ăn sáng gần nhà để Vu Đồng tìm hiểu người đó như thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook