Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô
-
Chương 83: Những chàng bá tổng trẻ con
Ngày hôm sau Tống Cảnh Nghi vẫn đưa theo Tiêu Dạ Nguyệt cùng đến công ty. Nhưng hôm nay công ty trên dưới đều bận rộn, đang trong giai đoạn nước rút hắn cũng không thể lười biếng được, vì vậy sẽ không có thời gian chơi với cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn, thấy Tống Cảnh Nghi và Hạ Thanh Dương đều bận nên không làm phiền mà tự giác đi vào phòng nghỉ xem phim, ăn trưa rồi đi ngủ.
Tống Cảnh Nghi đang gấp rút chuẩn bị giấy tờ để lật đổ Ôn Thường thế, chiều nay còn có đại diện bên Tiêu thị đến đâu ký một hợp đồng lớn, hắn bận đến cơm cũng không kịp ăn. Chỉ kịp đút cho Tiêu Dạ Nguyệt ăn xong bữa, dỗ cậu đi ngủ rồi lại bận tối tăm mặt mũi.
Đến giờ hẹn, thư ký nữ đón tiếp ở sảnh tiếp tân thông báo cho hắn là người của Tiêu thị đã đến, hắn vội vàng cùng Hạ Thanh Dương đi đến thang máy đứng chờ để đón tiếp.
Nào có ngờ đại diện Tiêu thị vừa bước ra, Tống Cảnh Nghi còn chưa kịp cười đã tắt. Ngay cả Hạ Thanh Dương cũng chuẩn bị nổi quạo đến nơi.
Tống Cảnh Nghi vội dịch chân để chăn cho thư ký của mình lao đến đấm người trước mặt, hắn nở nụ cười tiêu chuẩn nói, "Không ngờ đại diện của Tiêu thị lần này đến là cậu."
Cảnh Tuyên không ừ hử gì, mặt cậu vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt đã nhìn đến người đang tức giận xù lông ở đằng sau Tống Cảnh Nghi.
"Hợp đồng hôm nay nhiều, nhanh chóng bàn luận đi."
Vừa nói vừa xoay gót đi trước, Tống Cảnh Nghi chớp mắt một cái, xoay mũi giày, tay giơ lên.
Hạ Thanh Dương vội vàng ôm cánh tay của hắn lại, "Ông chủ, phải bình tĩnh."
"Đồ ranh con vắt mũi chưa sạch, cậu ta dám lên mặt với tôi, dám ra lệnh với tôi."
"Đúng, đúng. Cậu ta là ranh con vắt mũi chưa sạch, ông chủ tính toán với cậu ta làm gì."
Tống Cảnh Nghi hừ một tiếng, mặt mặt đen xì, chỉnh lại quần áo rồi tỏ ra bộ dáng ngầu lòi đi đến phông mình.
Nếu không phải là bàn chuyện quan trọng thì hắn sẽ lao đến đấm tên kia một cú. Tỏ vẻ cho ai xem. Còn không phải loại đàn ông ăn xong liền xách quần chạy sao? Xì. Hắn kiếp trước tuy không tốt, nhưng cũng không có đểu như vậy đâu.
Hôm nay Cảnh Tuyên đại diện Tiêu thị đến đây là ký hợp đồng lớn với Tống thị cũng như giúp đỡ về mặt tài chính để Tống thị khi bị Ôn Thường Thế nhắm đến sẽ không đến mực thân bại danh liệt đến đôi dép cũng chẳng còn.
Bọn họ chuẩn bị tung bằng chứng phạm tội của Ôn Thường Thế ra. Ông ta là con cáo già, nhất định thấy không ổn sẽ chạy ngay, nhưng vẫn sẽ để lại người đối phó.
Biết Tống Cảnh Nghi phản bội, ông ta nhất định sẽ nhắm vào. Hơn nữa Tống Cảnh Nghi lộ điểm yếu rõ ràng, ông ta nhất định sẽ tóm lấy. Đây cũng là lý do thời gian Tống Cảnh Nghi dụ dỗ Tiêu Dạ Nguyệt cùng đến công ty với mình. Hắn sẽ để cậu dưới mắt mà bảo vệ, như vậy hắn mới có thể yên tâm được.
Nhưng dù hắn có lên kế hoạch kĩ càng đến như nào thì vẫn sẽ có sai sót, vẫn sẽ có những trường hợp hắn không lường trước được.
Một tuần sau đó tất cả chứng cứ phạm tội của Ôn Thường Thế bị tung ra. Công ty rửa tiền; buôn lậu trái phép thuốc súng, thuốc nổ; Giết người c**ng h**p; Xử dụng vật liễu kém cho công trình; xây dựng cơ sở hộp đêm, sòng bạc; mua bán người; tổ chức mua bán mại d*m,..... không thiếu tội gì.
Ôn Thường Thế đã bỏ trốn được đúng như dự đoán. Ông ta trở thành tội phạm bị truy nã hàng đầu ở đất nước Y.
Song song với đó là tập đoàn Tiêu thị thoát khỏi mắt già theo dõi của cảnh sát, cũng tự thân thoát ra khỏi cái vũng nước đục tự nhảy vào, thành công tiêu hủy đi hàng hóa bị cấm trước khi bị cảnh sát tóm đến, trở thành bông hoa vừa trắng vừa sạch.
Chuyện này thành công cũng bớt đi một chút gánh nặng trong lòng Tống Cảnh Nghi. Hắn đã có thể yên tâm mà đi ngủ sớm không gặp ác mộng của chuyện kiếp trước.
Hai tuần sau đó hắn luôn để Tiêu Dạ Nguyệt ở bên cạnh, Tiêu Bằng cũng cho người âm thầm đi theo bảo vệ. Tin tức về Ôn Thường Thế thì hoàn toàn biệt tăm biệt tích. Chỉ cần Ôn Thường Thế Thế chưa bị bắt, họ vẫn luôn phải nâng cao cảnh giác.
Thời gian này Cố Linh Lan có đến chơi với Tiêu Dạ Nguyệt vài lần vào hôm chủ nhật. Đi cùng cô còn có Cố Cảnh Sâm và Chu Nhiên.
Tống Cảnh Nghi quyết định mở một bữa tiệc nướng ở nhà để đãi khách.
Tay Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn chưa tháo nẹp nên dù cậu rất muốn giúp mọi người một tay thì cậu cũng không giúp được. Cậu chỉ có nhiệm vụ ngồi chơi với hai con thú cưng và nói chuyện phiếm với Chu Nhiên – Người cũng không được phép đụng tay vào cái gì.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa ăn miếng táo Chu Nhiên đút tới, vừa hỏi, "Anh Chu Nhiên cũng biết chơi đàn sao?"
Mái tóc Chu Nhiên vẫn dài như vậy, chỉ là lúc này nét mặt của cậu đã nhẹ nhàng đi, điều đó càng tô điểm thêm cho nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, càng tô thêm vẻ đẹp ma mị của cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt nghe nói sức khỏe Chu Nhiên không tốt, thường xuyên ngất xỉu, Cố Cảnh Sâm nâng niu cậu ấy trong lòng bàn tay, không cho cậu ấy làm bất cứ cái gì. Giống tiêm sinh cũng không cho cậu làm cái gì hết.
Chu Nhiên vừa bóc quýt vừa đáp lại, "Anh cũng không rõ, trí nhớ anh không được tốt, không nhớ có biết chơi đàn hay không. Nhưng những lúc nhìn đến đàn dương cầm anh đều có cảm giác rất lạ, sờ vào lại có cảm giác quen thuộc."
Tiêu Dạ Nguyệt rất háo hức, "Trong nhà em có nhiều đàn, chút nữa anh có thể đàn thử xem."
Chu Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng đút múi quýt cho cậu, "Được."
Tống Cảnh Nghi đang thái thịt đứng bên kia mà bong bóng giấm bay khắp nơi, nếu không phải hắn đang dở tay, hắn sẽ không bao giờ để người khác đút đồ ăn cho bé con của hắn ăn.
Cố Cảnh Sâm lạnh lùng nhắc nhở, "Cắt vào tay rồi, đừng để máu dính vào thịt."
Tống Cảnh Nghi chẳng có cảm giác đau,, hắn lạnh lùng lườm nguýt Cố Cảnh Sâm một cái, lên giọng, "Anh không biết quản người của mình à? Hay anh không biết người của anh tính cách thế nào?"
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn về bàn tre đằng kia, ánh mắt nhìn đến người thương cũng bớt sát khí đi một chút, "Cứ coi như nói chuyện với con trai là được."
Mồm miệng Tống Cảnh Nghi giật giật. Ý gì? Coi bé con của hắn là con trai, thế hắn là cái gì? Con rể? Thế là hắn thấp đi một bậc à?
Cố tình Cố Cảnh Sâm còn trêu đùa, "Còn không thái nhanh đi, con trai của tôi chắc cũng sắp đói lả rồi." Nói rồi thì đi vào trong nhà.
Tống Cảnh Nghi đập mạnh con dao cắm xuống thớt, rửa tay, sau đó mang theo ngón tay vừa bị cắt vào chạy đến chỗ cục cưng của mình.
"Dạ Dạ, anh bị dao cắt trúng rồi." Vẻ mặt tủi thân cùng giọng điệu như cún con chờ an ủi, Tiêu Dạ Nguyệt lo lắng vội nhìn xuống xem, miệng nhỏ chu lên thổi phù phù.
"Tiên sinh còn đau không?"
"Em thơm nó nó sẽ không đau nữa."
Tiêu Dạ Nguyệt đỏ mặt, cậu biết tiên sinh lại bắt nạt cậu rồi. Nhưng cậu vẫn chiều theo ý tiên sinh mà cúi đầu hôn lên nó, còn ngẩng lên hôn lên môi chủ nhân của ngón tay một cái nữa.
"Như vậy đã hết đau chưa?"
Tống Cảnh Nghi đứng thằng người dậy đầy thỏa mãn, mắng cậu "Tiểu yêu tinh" rồi bỏ đi.
Chu Nhiên nhìn sang Tống Cảnh Nghi cười cười rồi nói với Tiêu Dạ Nguyệt, "Anh ấy trẻ con quá."
Tiêu Dạ Nguyệt cười hắc hắc lắc chân, "Em trưởng thành hơn anh ấy có đúng không?"
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Cố Linh Lan bê khay đựng nước uống lại đây.
Cô nãy giờ đều ở trong phòng bếp ép nước cam. Dì Trần biết cô là tiểu thư nhà quyền quý sẽ không làm được mấy việc này nên không đồng ý, nhưng cô lại không chịu, muốn tự ép nước trái cây.
"Hai người đang nói chuyện gì mà cười vui vậy?"
Chu Nhiên kể cho cô nghe chuyện Tống Cảnh Nghi vừa rồi.
Cố Linh Lan ngả lưng ra ghế cười như nắc nẻ. Cô dựa lại gần Tiêu Dạ Nguyệt, giọng nói tuy nhỏ đi nhưng vẫn để Chu Nhiên nghe thấy, "Em đừng thấy chỉ có một tiên sinh của em trẻ con. Anh trai chị mỗi lúc ở riêng với anh dâu cũng như vậy đó. Nè, lúc nấu ăn bị bắn chút dầu thôi cũng kêu đau, cũng bắt thổi. Mỗi tối còn thích nằm trên đùi anh dâu, kêu anh dây kể chuyện cho nghe. A, quả nhiên mấy chàng bá tổng không thể trông mặt mà nhìn được. Há há..."1
Chu Nhiên thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lúc Tống Cảnh Nghi và Cố Cảnh Sâm đã chuẩn bị hết nguyên liệu đầy đủ, cửa nhà phụ mở ra, Hạ Thanh Dương và Cảnh Tuyên lúc này mới cùng lúc đi ra.
Tống Cảnh Nghi nhìn hai người mà lại ngứa mắt, đặc biệt là cái tên Cảnh Tuyên lúc này đã thành ông chủ giống như hắn.
Vất cái kẹp thức ăn vào tay đối phương, hất mặt ra lệnh, "Đến muộn thì nướng thịt đi." Còn tóm theo một tên định bỏ chạy, "Cả hai người cùng nướng đi."
Tiêu Dạ Nguyệt cũng rất ngoan ngoãn, thấy Tống Cảnh Nghi và Hạ Thanh Dương đều bận nên không làm phiền mà tự giác đi vào phòng nghỉ xem phim, ăn trưa rồi đi ngủ.
Tống Cảnh Nghi đang gấp rút chuẩn bị giấy tờ để lật đổ Ôn Thường thế, chiều nay còn có đại diện bên Tiêu thị đến đâu ký một hợp đồng lớn, hắn bận đến cơm cũng không kịp ăn. Chỉ kịp đút cho Tiêu Dạ Nguyệt ăn xong bữa, dỗ cậu đi ngủ rồi lại bận tối tăm mặt mũi.
Đến giờ hẹn, thư ký nữ đón tiếp ở sảnh tiếp tân thông báo cho hắn là người của Tiêu thị đã đến, hắn vội vàng cùng Hạ Thanh Dương đi đến thang máy đứng chờ để đón tiếp.
Nào có ngờ đại diện Tiêu thị vừa bước ra, Tống Cảnh Nghi còn chưa kịp cười đã tắt. Ngay cả Hạ Thanh Dương cũng chuẩn bị nổi quạo đến nơi.
Tống Cảnh Nghi vội dịch chân để chăn cho thư ký của mình lao đến đấm người trước mặt, hắn nở nụ cười tiêu chuẩn nói, "Không ngờ đại diện của Tiêu thị lần này đến là cậu."
Cảnh Tuyên không ừ hử gì, mặt cậu vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng ánh mắt đã nhìn đến người đang tức giận xù lông ở đằng sau Tống Cảnh Nghi.
"Hợp đồng hôm nay nhiều, nhanh chóng bàn luận đi."
Vừa nói vừa xoay gót đi trước, Tống Cảnh Nghi chớp mắt một cái, xoay mũi giày, tay giơ lên.
Hạ Thanh Dương vội vàng ôm cánh tay của hắn lại, "Ông chủ, phải bình tĩnh."
"Đồ ranh con vắt mũi chưa sạch, cậu ta dám lên mặt với tôi, dám ra lệnh với tôi."
"Đúng, đúng. Cậu ta là ranh con vắt mũi chưa sạch, ông chủ tính toán với cậu ta làm gì."
Tống Cảnh Nghi hừ một tiếng, mặt mặt đen xì, chỉnh lại quần áo rồi tỏ ra bộ dáng ngầu lòi đi đến phông mình.
Nếu không phải là bàn chuyện quan trọng thì hắn sẽ lao đến đấm tên kia một cú. Tỏ vẻ cho ai xem. Còn không phải loại đàn ông ăn xong liền xách quần chạy sao? Xì. Hắn kiếp trước tuy không tốt, nhưng cũng không có đểu như vậy đâu.
Hôm nay Cảnh Tuyên đại diện Tiêu thị đến đây là ký hợp đồng lớn với Tống thị cũng như giúp đỡ về mặt tài chính để Tống thị khi bị Ôn Thường Thế nhắm đến sẽ không đến mực thân bại danh liệt đến đôi dép cũng chẳng còn.
Bọn họ chuẩn bị tung bằng chứng phạm tội của Ôn Thường Thế ra. Ông ta là con cáo già, nhất định thấy không ổn sẽ chạy ngay, nhưng vẫn sẽ để lại người đối phó.
Biết Tống Cảnh Nghi phản bội, ông ta nhất định sẽ nhắm vào. Hơn nữa Tống Cảnh Nghi lộ điểm yếu rõ ràng, ông ta nhất định sẽ tóm lấy. Đây cũng là lý do thời gian Tống Cảnh Nghi dụ dỗ Tiêu Dạ Nguyệt cùng đến công ty với mình. Hắn sẽ để cậu dưới mắt mà bảo vệ, như vậy hắn mới có thể yên tâm được.
Nhưng dù hắn có lên kế hoạch kĩ càng đến như nào thì vẫn sẽ có sai sót, vẫn sẽ có những trường hợp hắn không lường trước được.
Một tuần sau đó tất cả chứng cứ phạm tội của Ôn Thường Thế bị tung ra. Công ty rửa tiền; buôn lậu trái phép thuốc súng, thuốc nổ; Giết người c**ng h**p; Xử dụng vật liễu kém cho công trình; xây dựng cơ sở hộp đêm, sòng bạc; mua bán người; tổ chức mua bán mại d*m,..... không thiếu tội gì.
Ôn Thường Thế đã bỏ trốn được đúng như dự đoán. Ông ta trở thành tội phạm bị truy nã hàng đầu ở đất nước Y.
Song song với đó là tập đoàn Tiêu thị thoát khỏi mắt già theo dõi của cảnh sát, cũng tự thân thoát ra khỏi cái vũng nước đục tự nhảy vào, thành công tiêu hủy đi hàng hóa bị cấm trước khi bị cảnh sát tóm đến, trở thành bông hoa vừa trắng vừa sạch.
Chuyện này thành công cũng bớt đi một chút gánh nặng trong lòng Tống Cảnh Nghi. Hắn đã có thể yên tâm mà đi ngủ sớm không gặp ác mộng của chuyện kiếp trước.
Hai tuần sau đó hắn luôn để Tiêu Dạ Nguyệt ở bên cạnh, Tiêu Bằng cũng cho người âm thầm đi theo bảo vệ. Tin tức về Ôn Thường Thế thì hoàn toàn biệt tăm biệt tích. Chỉ cần Ôn Thường Thế Thế chưa bị bắt, họ vẫn luôn phải nâng cao cảnh giác.
Thời gian này Cố Linh Lan có đến chơi với Tiêu Dạ Nguyệt vài lần vào hôm chủ nhật. Đi cùng cô còn có Cố Cảnh Sâm và Chu Nhiên.
Tống Cảnh Nghi quyết định mở một bữa tiệc nướng ở nhà để đãi khách.
Tay Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn chưa tháo nẹp nên dù cậu rất muốn giúp mọi người một tay thì cậu cũng không giúp được. Cậu chỉ có nhiệm vụ ngồi chơi với hai con thú cưng và nói chuyện phiếm với Chu Nhiên – Người cũng không được phép đụng tay vào cái gì.
Tiêu Dạ Nguyệt vừa ăn miếng táo Chu Nhiên đút tới, vừa hỏi, "Anh Chu Nhiên cũng biết chơi đàn sao?"
Mái tóc Chu Nhiên vẫn dài như vậy, chỉ là lúc này nét mặt của cậu đã nhẹ nhàng đi, điều đó càng tô điểm thêm cho nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, càng tô thêm vẻ đẹp ma mị của cậu.
Tiêu Dạ Nguyệt nghe nói sức khỏe Chu Nhiên không tốt, thường xuyên ngất xỉu, Cố Cảnh Sâm nâng niu cậu ấy trong lòng bàn tay, không cho cậu ấy làm bất cứ cái gì. Giống tiêm sinh cũng không cho cậu làm cái gì hết.
Chu Nhiên vừa bóc quýt vừa đáp lại, "Anh cũng không rõ, trí nhớ anh không được tốt, không nhớ có biết chơi đàn hay không. Nhưng những lúc nhìn đến đàn dương cầm anh đều có cảm giác rất lạ, sờ vào lại có cảm giác quen thuộc."
Tiêu Dạ Nguyệt rất háo hức, "Trong nhà em có nhiều đàn, chút nữa anh có thể đàn thử xem."
Chu Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng đút múi quýt cho cậu, "Được."
Tống Cảnh Nghi đang thái thịt đứng bên kia mà bong bóng giấm bay khắp nơi, nếu không phải hắn đang dở tay, hắn sẽ không bao giờ để người khác đút đồ ăn cho bé con của hắn ăn.
Cố Cảnh Sâm lạnh lùng nhắc nhở, "Cắt vào tay rồi, đừng để máu dính vào thịt."
Tống Cảnh Nghi chẳng có cảm giác đau,, hắn lạnh lùng lườm nguýt Cố Cảnh Sâm một cái, lên giọng, "Anh không biết quản người của mình à? Hay anh không biết người của anh tính cách thế nào?"
Cố Cảnh Sâm liếc nhìn về bàn tre đằng kia, ánh mắt nhìn đến người thương cũng bớt sát khí đi một chút, "Cứ coi như nói chuyện với con trai là được."
Mồm miệng Tống Cảnh Nghi giật giật. Ý gì? Coi bé con của hắn là con trai, thế hắn là cái gì? Con rể? Thế là hắn thấp đi một bậc à?
Cố tình Cố Cảnh Sâm còn trêu đùa, "Còn không thái nhanh đi, con trai của tôi chắc cũng sắp đói lả rồi." Nói rồi thì đi vào trong nhà.
Tống Cảnh Nghi đập mạnh con dao cắm xuống thớt, rửa tay, sau đó mang theo ngón tay vừa bị cắt vào chạy đến chỗ cục cưng của mình.
"Dạ Dạ, anh bị dao cắt trúng rồi." Vẻ mặt tủi thân cùng giọng điệu như cún con chờ an ủi, Tiêu Dạ Nguyệt lo lắng vội nhìn xuống xem, miệng nhỏ chu lên thổi phù phù.
"Tiên sinh còn đau không?"
"Em thơm nó nó sẽ không đau nữa."
Tiêu Dạ Nguyệt đỏ mặt, cậu biết tiên sinh lại bắt nạt cậu rồi. Nhưng cậu vẫn chiều theo ý tiên sinh mà cúi đầu hôn lên nó, còn ngẩng lên hôn lên môi chủ nhân của ngón tay một cái nữa.
"Như vậy đã hết đau chưa?"
Tống Cảnh Nghi đứng thằng người dậy đầy thỏa mãn, mắng cậu "Tiểu yêu tinh" rồi bỏ đi.
Chu Nhiên nhìn sang Tống Cảnh Nghi cười cười rồi nói với Tiêu Dạ Nguyệt, "Anh ấy trẻ con quá."
Tiêu Dạ Nguyệt cười hắc hắc lắc chân, "Em trưởng thành hơn anh ấy có đúng không?"
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Cố Linh Lan bê khay đựng nước uống lại đây.
Cô nãy giờ đều ở trong phòng bếp ép nước cam. Dì Trần biết cô là tiểu thư nhà quyền quý sẽ không làm được mấy việc này nên không đồng ý, nhưng cô lại không chịu, muốn tự ép nước trái cây.
"Hai người đang nói chuyện gì mà cười vui vậy?"
Chu Nhiên kể cho cô nghe chuyện Tống Cảnh Nghi vừa rồi.
Cố Linh Lan ngả lưng ra ghế cười như nắc nẻ. Cô dựa lại gần Tiêu Dạ Nguyệt, giọng nói tuy nhỏ đi nhưng vẫn để Chu Nhiên nghe thấy, "Em đừng thấy chỉ có một tiên sinh của em trẻ con. Anh trai chị mỗi lúc ở riêng với anh dâu cũng như vậy đó. Nè, lúc nấu ăn bị bắn chút dầu thôi cũng kêu đau, cũng bắt thổi. Mỗi tối còn thích nằm trên đùi anh dâu, kêu anh dây kể chuyện cho nghe. A, quả nhiên mấy chàng bá tổng không thể trông mặt mà nhìn được. Há há..."1
Chu Nhiên thẹn thùng đỏ mặt cúi đầu xuống.
Lúc Tống Cảnh Nghi và Cố Cảnh Sâm đã chuẩn bị hết nguyên liệu đầy đủ, cửa nhà phụ mở ra, Hạ Thanh Dương và Cảnh Tuyên lúc này mới cùng lúc đi ra.
Tống Cảnh Nghi nhìn hai người mà lại ngứa mắt, đặc biệt là cái tên Cảnh Tuyên lúc này đã thành ông chủ giống như hắn.
Vất cái kẹp thức ăn vào tay đối phương, hất mặt ra lệnh, "Đến muộn thì nướng thịt đi." Còn tóm theo một tên định bỏ chạy, "Cả hai người cùng nướng đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook