Sáng sớm hôm sau, Tiêu Quân Mặc tỉnh dậy rất sớm, nhìn tấm màn ngẩn người, bên ngoài mặt trời mới mọc lên, sắc trời dần chuyển màu, hôm nay bắt đầu đi sứ ở Phù Kim quốc, hắn xoay người rời giường nhượng nhóm cung nhân tiến vào hầu hạ hắn mặc phục trang.
Một phen chuẩn bị, Tiêu Quân Mặc bắt đầu xuất phát đến cửa cung, hắn xa xa nhìn thấy Tô Lan Thanh đã chờ tại chỗ, trang phục đơn giản khiến cả người càng thêm trưởng thành, tóc đen buộc cao, lộ ra khuôn mặt đoan chính, ánh mắt đen láy thẳng tắp nhìn chăm chú vào hắn đến gần.
“Xuất phát.”
Tiêu Quân Mặc liếc mắt nhìn Tô Lan Thanh một cái, đè nén nội tâm kích động ngồi lên ngựa, khẽ quát một tiếng con ngựa bước chân đi trước.
Tô Lan Thanh đi theo lên ngựa đuổi kịp Tiêu Quân Mặc, phía sau mọi người lần lượt xuất phát, đoàn người chậm rãi hướng Phù Kim quốc mà xuất phát.

Ngồi cưỡi, Tô Lan Thanh chợt phát hiện ngựa dưới thân vẫn luôn hướng Tiêu Quân Mặc bên kia đi qua, không khỏi nhíu mày quát lớn:
“Kinh Phong, lại đây!”
Hắn cố ý đi sau Tiêu Quân Mặc vài bước, vừa có thể bảo hộ hắn lại không cách hắn quá gần, tránh cho xấu hổ nhưng con ngựa này quá không nghe lời, vẫn là hướng tới kia chạy, kéo nó cũng không nghe.
Chạy một hồi, hắn liền đến bên cạnh Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh xấu hổ giương mắt nhìn hắn, phát hiện Kinh Phong thế nhưng cùng Lôi Đình dưới thân Tiêu Quân Mặc châu đầu ghé tai, tựa hồ là đang nói gì đó, hắn nhất thời đen mặt kéo dây cương mặt lộ vẻ lo lắng.
“Lan Thanh, nhiệm vụ lần này không phải là bảo vệ ta sao? Cách xa như vậy, muốn bảo hộ như thế nào?”
Tiêu Quân Mặc nhìn xem muốn cười, Kinh Phong cùng Lôi Đình chẳng qua do mấy lần mặt quan hệ liền tốt đến như vậy, xem ra lão thiên gia đã định trước hắn cùng Lan Thanh sẽ cùng một chỗ, đến con ngựa cũng giúp bọn hắn.
Tô Lan Thanh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Kinh Phong, đành phải cứng còng thân thể ngồi ở trên ngựa tiếp tục đi trước, mọi người rất nhanh ra kinh thành, càng đi về phía trước liền tới chân quan đạo, tiếp theo là Lạc Châu phủ, rời khỏi kinh thành đến huyện châu gần nhất, mục tiêu hôm nay của bọn họ là trước trời tối đi tới Lạc Châu phủ nghỉ qua đêm.
Đi tới sắc trời dần chuyển đen, mây đen từ đỉnh đầu thổi qua, ẩn ẩn truyền đến tiếng sấm, Tiêu Quân Mặc mắt nhìn không trung, trong lòng biết không bao lâu khả năng trời liền mưa, vội vàng kêu mọi người tốc độ nhanh hơn.
Đến Lạc Châu phủ, vừa vặn mưa rơi xuống, chỉ nghe chân trời ầm ầm vài tiếng sấm, mưa to tầm tã rơi, khi Tô Lan Thanh vào khách điếm thì trên người đã bị mưa xối ướt không ít.
Tiêu Quân Mặc ngồi cạnh bàn, gọi một ít đồ nhắm, bởi vì nhiệm vụ quan trọng nhất của Tô Lan Thanh là bảo hộ hắn nên luôn cố đứng cách đó không xa, một bước cũng không chuyển, mà Tiêu Quân Mặc lại muốn hắn ngồi xuống ăn chung.


Nhưng hắn ngại người khác xung quanh, không thể không nuốt lại lời sắp ra khỏi miệng, một bữa cơm thật vô vị.
Chờ hắn trở về phòng, Tô Lan Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, để tiểu nhị chuẩn bị nước ấm tắm rửa một phen, y phục dán trên người thập phần khó chịu.

Hắn đóng cửa phòng, cầm quần áo khoát lên bình phong liền tiến vào dục dũng.
Nhắm mắt lại, tại một khắc nghỉ ngơi, bên tai Tô Lan Thanh bỗng truyền đến tiếng đẩy cửa, ánh mắt khẽ biến, phi thân nhảy khỏi dục dũng thật nhanh mà không mặc y phục, lắc mình ra trước bình phong, trong tay nắm chủy thủ.
“Ai?”
Chủy thủ để trên cổ người tới, Tô Lan Thanh ngẩng đầu sửng sốt.
“Điện hạ thứ tội!”
Người tới đúng là Tiêu Quân Mặc, hắn lo lắng Tô Lan Thanh chưa ăn gì, cầm chút điểm tâm đem lại đây cho hắn, không ngờ vừa vặn ngay lúc hắn tắm, còn bị chủy thủ đặt trên cổ, hắn không chút để ý chút cười cười, đem điểm tâm trong tay đặt lên bàn, nói:
“Lan Thanh, cái này là cho ngươi.”
Tiêu Quân Mặc cúi đầu nhìn Tô Lan Thanh, người trước mắt cả người còn đọng nước, hiển nhiên do vội vàng từ dục dũng đi ra, xiêm y màu trắng đọng nước dán trên người, tại địa phương như ẩn như hiện, vạt áo bán mở lộ ra xương quai xanh cùng bên bả vai, nhìn xuống chút nữa…
Tiêu Quân Mặc yên lặng nuốt nước miếng, đưa tay sờ cái mũi, chỉ cảm thấy trong mũi như có chất lỏng nóng muốn phun ra, không khỏi quay đầu đi nơi khác ra vẻ trấn định.
“Đa tạ điện hạ.”
Tô Lan Thanh lui ra sau một bước, sau khi Tiêu Quân Mặc rời đi hắn trở lại sau bình phong, không còn tâm tư để tắm rửa, chỉ vội vàng tẩy người liền thay xiêm y sạch sẽ.
Để cho tiện bảo hộ, gian phòng Tô Lan Thanh ngay bên cạnh Tiêu Quân Mặc, hai cái giường chỉ cách nhau một bức tường, giữa vách tường kì thực là một tấm ván gỗ đầy bụi, Tô Lan Thanh đem ván gỗ mở ra một chút, nghiêng người đối mặt với Tiêu Quân Mặc, không dám nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Lan Thanh, ngủ một lát đi, không có việc gì.”
Đừng nói hắn ngủ một chút bên người cần bảo hộ, bên ngoài còn có thị vệ, chỗ tối còn có ảnh vệ, muốn có người dám can đảm gây sự, kia thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Tuy rằng Tiêu Quân Mặc nói như vậy nhưng Tô Lan Thanh vẫn không dám sơ suất, vẫn luôn trợn tròn mắt, Tiêu Quân Mặc thấy thế cười nhẹ:

“Lan Thanh, ngươi nhìn ta như vậy, ta ngủ như thế nào?”
Mà hắn không có thói quen bị người theo dõi khi ngủ, cùng lúc hắn cho rằng Lan Thanh nghĩ thông suốt tiếp thu chính mình ý kiến.
Thì Tô Lan Thanh bĩu môi xoay người nằm thẳng, nếu nhìn hắn ngủ không được, kia không nhìn hắn thì được rồi?
Một chén trà nhỏ qua đi, hai người vẫn không có ý ngủ, nhất là Tô Lan Thanh.

Trọng trách trong người nên vẫn không dám ngủ, Tiêu Quân Mặc thật bất đắc dĩ, hắn như vậy là muốn thức trắng đến bình minh sao? Hắn bực mình một trận, bất đắc dĩ xoay người đưa lưng về phía Tô Lan Thanh, lấy ra một gói mê hương vô sắc vô vị từ gối đầu lặng lẽ đốt, vốn mang theo để đề phòng bất trắc, không nghĩ tới giờ phút này lại có công dụng.
Mê hương dần tản ra, Tô Lan Thanh chỉ cảm thấy thần kinh mơ màng, muốn mở to mắt nhưng mí mắt không nghe chính mình, hắn cảnh cáo bản thân không thể ngủ nhưng không qua bao lâu mất đi tri giác mê man ngủ.
Tiêu Quân Mặc tiêu hủy khói mê hương, từ trên giường đi qua nhìn Tô Lan Thanh một lúc lâu, thật cẩn thận mở ra hai tay đem hắn nhét vào ngực mình, cũng chỉ như vậy hắn mới an tĩnh để hắn ôm trong chốc lát, chờ đến hừng đông Lan Thanh mới tỉnh dậy, mà trước mặt là một quang cảnh khác.
Ôn nhu vuốt ve dung nhan người ngủ trong ngực, Tiêu Quân Mặc thở dài, không biết khi nào Lan Thanh mới có thể tiếp thu hắn, hắn có rất nhiều kiên nhẫn nhưng lại sợ chờ không được hắn cam tâm tình nguyện.
Thôi, chung quy là do hắn bại dưới tay Tô Lan Thanh, vô luận như thế nào hắn đều sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Tiêu Quân Mặc ôm thật chặt, thừa dịp trong bóng đêm cúi đầu dựa vào trán Tô Lan Thanh, thật sâu nhìn hắn một cái mới thỏa mãn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Tô Lan Thanh xoa cặp mắt hơi buồn ngủ, phát hiện Tiêu Quân Mặc ở bên cạnh đã không còn, trong phòng chỉ còn lại mình hắn, vuốt ve đầu có chút đau, hoàn toàn nghĩ không ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ chính mình càng ngày càng mệt ngay sau đó liền ngủ mất.
Không phải phát sinh chuyện gì chứ? Tô Lan Thanh cuống quít ngồi dậy xuống giường, vội vàng rửa mặt một phen sau đó xuống lầu vừa thấy Tiêu Quân Mặc bình yên vô sự ngồi ở chỗ kia dùng bữa sáng, hắn nhẹ nhàng thở ra, tâm trạng khẩn trương mang theo cũng bình tĩnh lại.
Xem ra không phát sinh chuyện gì, về phần tối hôm qua, Tô Lan Thanh nghĩ thầm đại khái là do hắn quá mệt.
Sau khi dùng xong bữa sáng, mọi người tiếp tục lên đường.


Tiêu Quân Mặc ngồi trên lưng ngựa, trong đầu lại nghĩ tới cái ôm tối hôm qua, hắn vẫn luôn ít ngủ, sợ Lan Thanh nửa đêm tỉnh dậy phát hiện hắn ôm mình sẽ tức giận nên rời đi, yêu một người yêu hắn thành như vậy, thiên hạ cũng khó tìm được người thứ hai.
Tiêu Quân Mặc nhếch môi, bùi ngùi thở dài, chỉ hận một đêm thật ngắn, tối hôm qua nhìn Tô Lan Thanh an tĩnh ngoan ngoãn ngủ trong ngực hắn mà mê hoặc, vô tri vô giác mà bị hắn ôm, nhiệt độ cơ thể hai người truyền lại cho nhau, hô hấp đan vào nhau cùng một chỗ, hắn còn muốn ôm thật lâu nhưng trời dần sáng.
Cứ như vậy an tĩnh chờ đợi cơ hội, không biết khi mới có lần thứ hai.
Trải qua lặn lội đường xa, đoàn người rốt cục đi tới Phù Kim nội thành, vừa vào thành liền bị nhiệt tình chu đáo phục vụ, vào ở trong phủ dành cho sứ giả ở trung tâm nội thành.
Gian phòng của Tô Lan Thanh được an bài đối diện Tiêu Quân Mặc, gian phòng hai người liền đối nhau, cũng giúp Tô Lan Thanh bảo hộ hắn dễ dàng.

Bố cục như vậy khiến Tiêu Quân Mặc rất hài lòng, chỉ cần mở cửa liền có thể nhìn thấy Lan Thanh.
Sau giờ ngọ, Thái tử Phù Kim quốc tiến vào nghênh đón Tiêu Quân Mặc, hai người tại trong phòng nói chuyện, Tô Lan Thanh liền đứng ngoài cửa cách đó không xa nhìn, hắn không phải không công nhận Tiêu Quân Mặc là một người có mị lực, giơ tay nhấc chân nhiễm đầy phong thái vương giả phong phạm, cũng khó trách hắn có thể trở thành hoàng đế Bắc Địch.
Trò chuyện xong, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh hồi phủ sứ giả, hai người dùng bữa tối liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Đây là buổi tối đầu tiên ở Phù Kim quốc, nhìn phong cảnh hoàn toàn xa lạ ngoài cửa sổ, hai người đều đầy bụng tâm tư.
Đêm khuya, Tô Lan Thanh nằm ở ngoài giường, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, ký ức nửa kiếp trước và nửa hiện thực lần lượt thay đổi trong đầu hắn, làm hắn có chút phiền muộn, thật vất vả mới thoát ra, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, hô hấp chậm lại, phi thân nhảy lên.
“Ai?!”
Tiêu Quân Mặc nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, một lần hưởng thụ ôm lấy người mình yêu đi ngủ, khiến hắn ngủ trên giường một mình đêm nay có chút cô đơn.
Tiêu Quân Mặc xoay người nhìn ngoài cửa, càng nhìn càng thanh tỉnh, dọc đường đi, Lan Thanh đối với hắn chính là trốn trái tránh phải, nếu không phải Kinh Phong đi theo hướng Lôi Đình bên này có lẽ Lan Thanh còn muốn trốn hắn đến một nơi rất xa.
Nhưng không nhìn hắn một cái, hắn tổng cảm thấy ngủ không được, Tiêu Quân Mặc chuẩn bị đứng dậy, phóng nhẹ cước bộ đi ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dung nhan ngủ say của Tô Lan Thanh, nội tâm xao động nhất thời bình tĩnh trở lại, mân môi cười nhạt, chân tay khẽ khàng đi qua tưởng muốn nhìn nhiều hơn một chút, chợt Tô Lan Thanh mở to mắt nhảy xuống giường nhìn hắn.
“Lan Thanh, là ta.”
Tiêu Quân Mặc co rút khóe miệng, hối hận chính mình không nên tới, quang cảnh tốt như vậy đem Lan Thanh đánh thức.
“Điện hạ trễ như vậy đi ra ngoài, hay là đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Lan Thanh nhìn Tiêu Quân Mặc lui về sau một bước, nhưng quên phía sau là giường nên đầu gối đụng vào mép giường cứng rắn, cả người chợt lảo đảo ngã ra sau.
“Tiểu tâm can!”

Tiêu Quân Mặc vươn tay ôm lấy thắt lưng Tô Lan Thanh, đỡ hắn đứng vững, lập tức thu hồi tay cúi đầu nhìn hắn.
Tô Lan Thanh phi thường xấu hổ, ánh mắt trốn tránh, vô tình nhìn đến áo lót trong bao quanh lấy thân thể cường tráng của Tiêu Quân Mặc, cơ bắp màu mật ong cất dấu sức mạnh.

Sắc mặt Tô Lan Thanh hơi hồng, càng không biết nhìn chỗ nào mới tốt, một lúc lâu mới lắp bắp hỏi:
“Điện…Điện hạ có chuyện gì sao?”
“Vô sự, chỉ là muốn nhìn ngươi một chút.”
Tiêu Quân Mặc trả lời, nhìn thấy hắn quẫn bách, hắn khẽ cười một tiếng, tuy rằng không muốn buông tha nhưng vẫn xoay người trở về phòng.
“Lan Thanh, ngủ ngon.”
Tô Lan Thanh không trả lời, đã bị đánh thức thì còn ngủ như thế nào, hắn đơn giản ngồi trên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ ngẩn người.

Mà trong phòng Tiêu Quân Mặc cũng trợn tròn mắt, hai người cách một cánh cửa nhưng đồng dạng không hề buồn ngủ.
Tô Lan Thanh thở dài, hắn lại loạn tưởng cái gì vậy, phát thề sẽ không bị Tiêu Quân Mặc làm động tâm lần nữa, nghĩ xong nội tâm hắn liền hạ quyết tâm, lần này sau khi đi sứ trở về hắn lập tức nghĩ muốn dâng tấu, thỉnh Hoàng Thượng cho hắn trở về biên quan.
Không gặp lại nhau, liền sẽ không còn lưu luyến.
Cùng lúc đó tại Phù Kim, Thanh Tiêu Quốc và Bắc Địch hình thành 3 quốc gia thế chân vạc, một nam tử hắc y quỳ trước một nam tử hoàng bào tinh tế bẩm báo.

Một lúc lâu, trong ban đêm yên tĩnh truyền đến tiếng cười lạnh của nam tử hoàng bào.
Tưởng muốn cùng Bắc Địch ký kết hòa bình? Bọn họ hợp tác rồi, liền dư Thanh Tiêu quốc của, sau đó hợp lực đối phó hắn?
A, nào có dễ dàng như vậy!
Hai quốc gia này, sớm hay muộn sẽ có một ngày hắn tiêu diệt tất cả!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương