Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế FULL
-
Chương 25
Edit: Raizel
Beta: Huỳnh Tử
Đại quân Bắc Địch hạ trại ở bờ bên kia Mạt Hà, cũng đại quân Thanh Tiêu cách dòng sông mà nhìn nhau, Tiêu Quân Mặc hạ lệnh cho tướng sĩ chặt cây đóng thuyền, còn lệnh Phó Thuần nghĩ biện pháp mua thuyền có sẵn từ thành trấn xung quanh đến, nếu phải đánh nhau trên mặt sông, không có thuyền thì chiến kiểu gì?
Lại mấy ngày trôi qua, đại quân Thanh Tiêu không hề có một chút động tĩnh nào, đây là cái chết của Lưu Diễm đem đến đả kích quá lớn đối với bọn chúng, trong nhất thời không kịp khôi phục sao? Nhưng Tiêu Quân Mặc muốn thừa dịp này tập kích cũng không được, thứ nhất là đã nhiều ngày trên sông gió lớn, không thuận lợi để đi thuyền, thứ hai là thuyền còn chưa hoàn toàn làm xong, không phải thời cơ tốt đề xuất binh, chỉ có thể tạm thời chờ đợi.
Tô Lan Thanh từ trong trướng đi ra, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Tiêu Quân Mặc vẫn đứng ở nơi xa không nhúc nhích, mày rậm nhíu lại như có tâm sự, y đi qua, không hiểu mà hỏi: “Điện hạ có tâm sự sao? Có thể nói ra hay không, thần nguyện vì Điện hạ mà phân ưu.”
“Chỉ là nghĩ khi nào xuất binh thì tốt.” Tiêu Quân Mặc nhìn Tô Lan Thanh đến, ánh mắt biến dần thành dịu dàng, nhẹ nhàng trả lời.
Tô Lan Thanh nghe vậy thì trầm ngâm một chút, nói: “Không bằng để thần mang vài người bơi sang bờ bên kia xem xét mọt chút? Đồng thời xem xem những tên Thanh Tiêu kia rốt cuộc có tính toán gì, Điện hạ thấy sao?”
“Có thể, nhưng ta muốn đi cùng ngươi.” Thái độ Tiêu Quân Mặc kiên quyết, tuy rằng nước Mạt Hà không sâu nhưng hai ngày này gió lớn, khó tránh khỏi việc nước sông chảy xiết hơn, khả năng bơi lội của hắn rất tốt, đi cùng sẽ yên tâm hơn.
Khi này Tô Lan Thanh nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, y biết Tiêu Quân Mặc một khi đã quyết tâm thì không dễ dàng bị người khác lay động, hơn nữa nhìn sắc mặt hắn rõ ràng là đã quyết định, nhiều lời vô ích, không bằng nhanh chóng đi chuẩn bị.
Vì thế Tô Lan Thanh đi tìm những binh sĩ có khả năng bơi lội tốt một chút đến, mỗi người đeo vài có hồ lô trống không, nghĩ nghĩ, Tô Lan Thanh dùng sáp phong kín hộp diêm cất trong người, đêm đến, mọi người đồng thời nhảy xuống dòng sông, bơi đến bờ bên kia.
Khoảng một canh giờ, cuối cùng cũng đến bờ bên kia, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh ẩn náu trong làn nước, chờ binh lính tuần tra đi qua trốn thật nhanh đến phía sau một tấm màn, Tô Lan Thanh cẩn thận ló đầu ra, quan sát phân bố quân doanh, nhìn đến doanh lương thảo, ánh mắt y sáng lên, theo bản năng sờ hộp diêm trong ngực.
Nếu có thể đốt lương thảo của bọn chúng chính là khiến cho đại quân Thanh Tiêu bị đả kích thật mạnh, Tô Lan Thanh nhếch môi, ý bảo người sau đuổi kịp, nhẹ nhàng đánh ngất hai tên binh sĩ Thanh Tiêu, nhanh chóng thay quần áo của đối phương, lắc mình vài cái, đi đến gần doanh lương thảo.
“Điện hạ ở chỗ này chờ thần.” Tô Lan Thanh dùng ánh mắt ngăn Tiêu Quân Mặc lại, không cho hắn theo, bản thân thừa dịp đêm tối đi đến gần lương thảo, kéo lương thảo ra ném hộp quẹt vào, đang định rời đi thì nghe thấy có người hét lên: “Kẻ nào!”
Tô Lan Thanh kinh hãi, trên lưng lập tức bị một đôi tay ôm lấy, mang theo y nhảy vào sông, đột nhiên nhảy vào trong nước, y còn chưa kịp ổn định lại tinh thần, miệng uống một ngụm nước lớn xộc lên tận mũi, hô hấp khó khăn, ngay sau đó, trên môi giống như bị gì đó áp chặt, một luồng khí được truyền tới, giúp y giảm bớt đau đớn trong ngực khi bị sặc nước, mặt Tiêu Quân Mặc gần trong gang tấc, hắn siết chặt lấy mình, ngâm vài phần trong nước.
“Không người? Xem ra là ta bị hoa mắt rồi.” Binh lính đi ngang qua kia gãi đầu, trở về, chợt thấy trong đống lương thảo có cái gì đó sáng sáng, ngay sau đó lập tức ngửi thấy mùi khét, hắn phi người đi qua, hô to: “Không hay rồi! Lương thảo cháy!”
“Nhất định là Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh!” Vị tướng quân tên Lâu Hách trong mắt bắn ra lửa, tìm kiếm một trận không thấy được bóng dáng hai người, muốn lập tức mang binh đi diệt đại quân Bắc Địch nhưng lại bị một vị tướng quân khác bên cạnh ngăn lại.
“Ngụy Triết Hằng! Vì sao ngươi lại ngăn cản ta?” Lâu Hách giận dữ.
“Hiện giờ thuyền còn chưa làm xong, đi cũng chưa chắc có thể thắng, Hoàng Thượng đã phái người đưa năm vạn mũi tên đến đây, chờ tất cả chuẩn bị xong lại phát binh đánh bọn họ tơi bời cũng không muộn!” Vị tướng quân tên Ngụy Triết Hằng trầm giọng giải thích.
Lâu Hách trừng lớn hai mắt, trong lòng có lửa giận, nhưng với tình thế bây giờ thì cũng đành phải thế thôi.
Ở trong nước, Tô Lan Thanh bị Tiêu Quân Mặc ôm chặt trong ngực, thân thể hai người kề sát, môi cũng dính một chỗ, khoang miệng bị từ từ mở ra, bị một đầu lưỡi thâm nhập, hai mắt Tô Lan Thanh trừng lớn, nhưng lo ngại binh sĩ Thanh tiêu còn ở trên bờ, không dám lộn xộn, bóng tối giấu đi khuôn mặt đang đỏ lên của y, bên tai Thụy Thụy nóng lên, mắt chớp liên tục mà nhìn Tiêu Quân Mặc.
Tiêu Quân Mặc đương nhiên là không muốn buông y ra, hắn hôn lên cánh môi mềm mại của người trong ngực, đầu lưỡi cẩn thận xâm nhập vào trong khoang miệng ấm áp, lôi kéo đầu lưỡi y cùng triền miên, hắn cẩn thận mà dịu dàng nhấm nháp vị ngọt trong khoang miệng y, Tiêu Quân Mặc thật không ngờ, lần đầu tiên hôn môi gần gũi của hai người lại là dưới tình huống này.
Mới vừa rồi Lan Thanh bị uống nước, hắn vốn chỉ muốn giúp đỡ, nhưng người thương ngoan ngoãn bị hắn hôn, không tài nào ngăn nổi tà niệm trong lòng, từ sâu trong lòng hắn mà hiện ra.
Chẳng biết qua bao lâu, Tiêu Quân Mặc mới chậm rãi buông Tô Lan Thanh ở trong ngực ra, quay đầu nhìn lên, vài tướng sĩ cực kỳ xấu hổ mà quay đầu đi, làm bộ như cái gì cũng không biết, Tiêu Quân Mặc bất đắc dĩ bĩu môi, cho mọi người một ánh mắt, tất cả mọi người bơi trở lại quân doanh Bắc Địch.
Tô Lan Thanh đi theo phía sau Tiêu Quân Mặc, đến quân doanh mọi người đều trở lại trướng tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, tiếp đó đến nghị sự doanh để thương nghị.
Hiện giờ lương thảo của đại quân Thanh Tiêu bị bọn họ đốt không ít, nhất định là kích động muốn báo thù, bọn chúng chắc chắn chủ động đột kích, cho nên bọn họ chỉ cần ám binh bất động, trước tiên thương nghị kế sách, chờ đại quân Thanh Tiêu chủ động mang binh lại đây thì mạnh mẽ phản kích.
Về phần kế sách Tô Lan Thanh cũng đã nghĩ xong, nghe nói Hoàng đế Thanh Tiêu đưa mười vạn mũi tên đến đây, vừa hay, quân doanh bọn họ đang thiếu mũi tên, có thể nhân cơ hội này làm vài hình nhân đặt ở trên thuyền, để quân địch bắn lên hình nhân, lấy tên của bọn chúng về cho mình dùng, không phải rất tốt sao?
Nhắm vào lần xuất binh này của Thanh Tiêu, Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc cũng nghiên cứu kỹ một lần điều kiện địa lý của Mạt Hà, cuối cùng định ra kế sách vây công ba mặt.
đến lúc đó chỉ cần đại quân Thanh Tiêu đến, y nhất định sẽ đánh cho bọn họ tan tác!
Đêm khuya, mặt trăng sáng vằng vặc treo trên không, trong quân doanh vô cùng an tĩnh, chỉ có những đống lửa phát ra âm thanh cùng với tiếng bước chân của binh sĩ, Tô Lan Thanh ngồi một mình ở trong trướng, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, tâm tư nặng nề.
Ấm áp trên môi còn chưa phai, ngón tay Tô Lan Thanh không tự giác mà xoa môi, nghĩ đến nụ hôn đầu tiên ở dưới nước kia, trong lòng càng nghĩ linh tinh mà không ngủ được, y lăn lộn qua lại không ngủ được, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy ra ngoài một chút.
Đi ngang qua một nơi, âm thanh một vài binh sĩ nói chuyện thì thầm truyền vào tai Tô Lan Thanh, y dừng bước, đứng ở sau màn nghe lén.
Những người này chính là những binh lính vừa rồi theo bọn họ bơi sang bờ bên kia thám thính, chỉ nghe bọn họ thảo luận nói ——–
“Lúc đó các người đều thấy đúng không?” một binh sĩ trong đó hạ giọng nói.
“Đương nhiên là thấy.” một binh sĩ khác nhanh chóng tiếp lời, ánh mắt tò mò: “Các ngươi nói xem, có phải là Thái tử điện hạ thích Tô tướng quân hay không? Nếu không sao lại làm vậy?”
“Chứ còn gì nữa? Ngày thường ánh mắt Thái tử nhìn Tô tướng quân, tình ý trong đó giấu cũng không giấu được.”
Không biết Tô tướng quân nghĩ thế nào, Thái tử điện hạ hữu dũng hữu mưu, là xứng đáng với y nhất, nếu hai người này mà thành một đôi thì cũng là một chuyện tốt đấy chứ! Bọn ta là lũ quê mùa không hiểu biết, chỉ cần là lưỡng tình tương duyệt thì nên ở cùng nhau!” Vừa dứt lời, tất cả binh sĩ đều cười nhẹ.
Tô Lan Thanh nghe hết tất cả liền nâng bước rời đi.
Hắn cũng không rõ bản thân với Tiêu Quân Mặc là cảm giác gì, có lẽ là khiếp trước yêu qua sâu đậm, đời này càng rối bời, sợ bỏ lỡ nhưng càng sợ lần thứ hai bị thương.
Tìm một chỗ đất trống nằm xuống, Tô Lan Thanh ngửa đầu nhìn trăng tròn, trong lòng phiền muộn.
Cùng lúc đó, Tiêu Quân Mặc ở trong trướng cũng lăn lộn không ngủ được, hắn đứng dậy đi ra ngoài màn, đi bộ không mục đích,trong lòng như có đá chặn, không thể nào xuôi được.
Đến một chỗ, hắn nhìn thấy Tô Lan Thanh đang ngồi một mình, bước chân chuyển hướng lập tức đi đến chỗ y, trầm mặc thật lâu, sau đó mở miệng: “Khi đó, là ta lỗ mãng.”
“Thần biết, Điện hạ là lấy đại cục làm trọng.” Tô Lan Thanh biết là nếu không có hành động kia của Tiêu Quân Mặc thì bọn họ sẽ bị quân địch phát hiện, hoặc là y bị nước sặc chết, không cần biết là vì cái gì, Tiêu Quân Mặc đều làm đúng.
Chỉ là đầu lưỡi kia xâm nhập vào khoang miệng của y làm cho y không khỏi sắc mặt ửng đỏ.
Tiêu Quân Mặc nhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến một việc vẫn luôn làm hắn phiền muộn, vốn không muốn hỏi, nhưng vẫn nhịn không được mà nói ra: “ Lan Thanh, sau khi chiến sự lần này kết thúc, ngươi sẽ ở lại kinh thành chứ?”
Hắn nhớ rõ Lan Thanh đã từng nói phải về biên quan trấn giữ, nhưng hắn không muốn tách ra khỏi y.
Tô Lan Thanh không trả lời, nếu hỏi y trước khi xuất binh, y sẽ không chút do dự mà trả lời, nhưng mà hiện tại… chẳng biết tại sao, y không cách nào trả lời một cách kiên định như vậy nữa.
“Người đã đồng ý với ta, sau khi chiến sự kết thúc sẽ nói chuyện sau.” Tiêu Quân Mặc cũng biết là sẽ không đợi được câu trả lời, nghiêng người nắm chặt tay Tô Lan Thanh, trong mắt tràn đầy lo lắng khó nói lên lời: “ Lan Thanh, đồng ý với ta, không đi có được không?”
“Ta…” Tô Lan Thanh nghẹn lời, nhìn về phía đôi mắt phần nhiều là rối rắm cùng bất an không rõ, giây lát y cúi đầu rút tay của mình về, âm thanh khàn khàn: “ Điện hạ, người đã đồng ý sẽ không ép thần.”
Tiêu Quân Mặc sửng sốt, giật mình nhận ra bản thân đã không nhịn được mà vội vàng, rõ ràng đã đáp ứng Lan Thanh sẽ cho y thời gian từ từ suy nghĩ.
Tiêu Quân Mặc gõ nhẹ đầu mình, xấu hổ cười, nói: “Xem đầu óc ta này, được, ta không ép ngươi, là ta không tốt, Lan Thanh đừng để ý.”
“Không sao.” Tô Lan Thanh ngậm ngùi thở dài, Tiêu Quân Mặc rõ ràng là Thái tử dưới một người trên vạn người, tương lai là quân vương Bắc Địch, đường đường một vị quân vương, tội gì mà vì yêu mà phải làm đến thế? Nếu không phải đoạn ký ức đau đớn của kiếp trước, cục diện của bọn họ hiện giờ nhất định sẽ không như vậy.
Tiêu Quân Mặc ở một bên nhích lại gần Tô Lan Thanh, đúng, hắn không thể nóng vội, nghĩ thế, hắn nói Tô Lan Thanh: “ Lan Thanh, ta chờ ngươi, nếu ngươi đã nghĩ rõ ràng, nhất định phải lập tức nói cho ta biết, được không?”
Có lẽ là ánh trăng làm xiêu lòng người, hoặc là khung cảnh yên tĩnh, cũng có thể là ánh mắt Tiêu Quân Mặc quá mức dịu dàng, không hiểu thần sai quỷ khiến thế nào mà nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng trả lời: “Được.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook