Edit & Beta: Hoa Cúc

Lâm Trạch Xuyên dùng sức đẩy Cố Viêm, nhưng vẫn không đẩy được. Đợi khi Cố Viêm buông Lâm Trạch Xuyên ra, thì Lâm Trạch Xuyên gần như bị hôn đến hít thở không thông.

“Tôi…” Lâm Trạch Xuyên nhìn sắc mặt Cố Viêm vẫn còn âm trầm, bỗng nhiên nghẹn lời. Khi anh nhìn thấy Cố Minh, những hồi ức thuộc về Trình Hướng Nam vẫn tràn ngập trong đầu anh, khiến tâm tình của anh không thể khống chế được, màu xám làm chủ cảm xúc anh.

Anh nhẹ nhàng rũ mắt xuống. Anh từng cho rằng anh đã thoát khỏi mọi thứ, thì ra từ đầu đến cuối anh vẫn chưa hề bước ra được. Cái chết của Trình Hướng Nam vẫn luôn là sự bế tắc trong lòng anh, ngay cả chỉ chạm vào một chút, cũng khiến trái tim anh đau đớn. Những cảm xúc tiêu cực đen tối ấy chôn sâu trong lòng anh, tuy thỉnh thoảng nó phá tan phòng tuyến, khiến tâm tình anh kém đi, nhưng anh vẫn có thể khắc chế được. Mãi cho đến lần này gặp mặt Cố Minh, những cảm xúc tiêu cực đen tối kia hoàn toàn bùng nổ, làm chủ thân thể này, ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được.

Cho dù bây giờ tinh thần Cố Minh đã hoàn toàn sụp đổ, anh lại cảm thấy lòng anh càng vắng lặng. Tựa như ngay cả lý do duy nhất để anh cố gắng duy trì sự sống cũng không có. Vậy sự tồn tại của anh có ý nghĩ gì?

Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên im lặng không nói gì, khẽ thở dài. Sau đó, Y nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Lâm Trạch Xuyên, hô hấp ấm áp nhẹ phẩy qua vành tai Lâm Trạch Xuyên, “Em còn có tôi.”

Lâm Trạch Xuyên nghe đến đây, thân thể run rẩy. Tay anh chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt trên lưng Cố Viêm. Ánh mắt của anh vẫn có chút mê mang, những không hề ảm đạm. Anh nhìn mặt Cố Viêm, đầu khẽ nâng, hôn lên môi Cố Viêm, nhẹ nhàng gặm cắn. Hô hấp hai người trở nên nóng bỏng. Cố Viêm khẽ hôn bắt đầu đáp lại Lâm Trạch Xuyên. Hai người miệng lưỡi giao nhau, nụ hôn khẽ trở nên nhiệt liệt triền miên. Mặt Lâm Trạch Xuyên vốn tái nhợt nhiễm màu đỏ, đôi mắt cũng vì *** bao phủ một tầng hơi nước.

Khi nụ hôn dài kết thúc, Lâm Trạch Xuyên đột nhiên dùng sức, đẩy Cố Viêm xuống giường. Cố Viêm tùy ý Lâm Trạch Xuyên, không phản kháng. Lâm Trạch Xuyên xoay người khóa ngồi trên người Cố Viêm, sau đó cúi thân nhẹ hôn môi Cố Viêm. Cố Viêm chỉ thấp giọng cười khẽ một tiếng, dung túng cho hành vi của Lâm Trạch Xuyên. Tay Lâm Trạch Xuyên từ vạt áo tham nhập vào trong quần áo Cố Viêm, sau đó hướng về phía trước dán lên thân thể Cố Viêm, cho đến khi chạm tới ngực Cố Viêm mới ngừng lại.

Bàn tay Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực rắn chắc của Cố Viêm. Cố Viêm không động, nhưng ánh mắt y nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên trở nên ám trầm, sâu trong con ngươi lửa đang thiêu đốt. Ánh mắt Lâm Trạch Xuyên chống ánh mắt Cố Viêm. Khi anh nhìn thấy dục vọng trong con ngươi Cố Viêm, khóe mắt hơi hơi cong, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên một nụ cười.

Tay anh vẫn nhẹ nhàng vuốt ve ***g ngực Cố Viêm, đầu ngón tay sát qua điểm nhô ra trên ngực Cố Viêm. Anh có thể cảm nhận rõ ràng ***g ngực Cố Viêm bắt đầu phập phồng không như bình thường. Anh ác liệt dùng ngón tay kẹp lấy điểm nhỏ kia.

Tay Cố Viêm cuối cùng cũng động, y dùng tay cầm chặt bàn tay Lâm Trạch Xuyên đang dán lên ngực mình, thanh âm trầm thấp “Đừng đùa quá mức.”

Lâm Trạch Xuyên mỉm cười nói “Thì tính sao?” Tuy rằng một tay anh bị Cố Viêm bắt lấy, nhưng tay kia thì vẫn tự do. Tay kia buông lỏng dây lưng của Cố Viêm. Con ngươi Cố Viêm tối sầm nhìn động tác của Lâm Trạch Xuyên, cho đến khi tay Lâm Trạch Xuyên nắm chặt dục vọng của y.

Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Viêm thấp giọng cười một tiếng, sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng. Trong chớp mắt, Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm đặt trên giường.

Cố Viêm nhẹ nhàng cắn vành tai trắng noãn của anh, “Nói rồi, bảo em đừng đùa quá mức.”

Lâm Trạch Xuyên há miệng thở dốc, Cố Viêm vươn tay đặt trên môi Lâm Trạch Xuyên, “Bây giờ nói gì cũng đã muộn.” Y khẽ cười nói “Hưởng thụ cho tốt là được.” giọng Cố Viêm dịu dàng, nhưng xuống tay tuyệt đối không nhẹ. Sau khi nói xong, y cũng kéo áo sơmi của Lâm Trạch Xuyên ra. Cúc áo sơmi bị xé tung, rơi trên xuống đất phát ra tiếng vang.

Một tay Cố Viêm bắt lấy hai tay Lâm Trạch Xuyên, nắm chặt tay anh đặt trên đỉnh đầu. Sau đó Cố Viêm cởi cà-vạt xuống, cột hai tay Lâm Trạch Xuyên vào đầu giường.

“Anh buông ra!” Lâm Trạch Xuyên bị trói tay tức đến khó thở quát. Tuy anh và Cố Viêm số lần lên giường ngay cả bản thân anh cũng đếm không hết, nhưng Cố Viêm chưa bao giờ chói anh lại.

Cố Viêm nhẹ khẽ hôn Lâm Trạch Xuyên một cái, “Trẻ con không nghe lời nên giáo huấn một chút.”

“Bụng dạ tiểu nhân.” Lâm Trạch Xuyên hừ lạnh nói. Lâm Trạch Xuyên cho rằng Cố Viêm đang so đo chuyện anh áp Cố Viêm xuống dưới.

Con ngươi Cố Viêm tối tăm không chỉ có ***, cảm xúc sâu bên trong đó Lâm Trạch Xuyên nhìn không thấy. Y nhìn dấu tay xanh tím trên cổ Lâm Trạch Xuyên, màu mắt càng sâu. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng vuốt ve cổ Lâm Trạch Xuyên.

“Về sau còn dám như vậy, tôi sẽ khiến em ngay cả sức để chết cũng không có. Em ngoan ngoãn nằm đó cho tôi.” Cố Viêm dịu dàng nói, giọng điệu lại mang theo ý lạnh.

Lâm Trạch Xuyên nghe Cố Viêm nói, thân thể đang giãy dụa cũng dừng lại một chút, quên phản kháng.

“Sẽ không…” Lâm Trạch Xuyên nhẹ nhàng nói, con ngươi anh mở ra. Sau khi nhìn thấy Cố Minh, những cảm xúc tiêu cực ập tới, ngay cả bản thân anh cũng khống chế không được, nên anh mới có thể… nghĩ lấy cái chết để chấm dứt tất cả chuyện này.

“Tôi yêu em.” Cố Viêm hôn Lâm Trạch Xuyên, nói.

“Tôi cũng… Yêu anh.” suy nghĩ của Lâm Trạch Xuyên bay rất xa, anh nghe Cố Viêm nói, sau đó ngây ra một lúc, cuối cùng vẫn nói những gì ở trong lòng.

Đợi khi Lâm Trạch Xuyên tỉnh táo từ trong nụ triền miên của Cố Viêm, phẫn nộ nói “Cố Viêm! Anh nhanh cởi cà-vạt ra cho tôi!”

Cố Viêm mỉm cười nói “Bảo bối, đừng đấu tranh vô ích. Làm sai thì nên bị trừng phạt, nếu không lá gan của em càng lúc càng lớn. Đây không phải chuyện tốt.”

“Tôi đã nói sẽ không làm như vậy nữa, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn!” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên đỏ lên.

Ánh mắt Cố Viêm nhìn theo dấu vết xanh tím trên cổ Lâm Trạch Xuyên đi lên, cuối cùng chạm vào ánh mắt Lâm Trạch Xuyên. Y nhẹ nhàng vuốt mặt Lâm Trạch Xuyên “Đừng nghĩ.”

“Thôi đi…, chẳng qua vì thỏa mãn suy nghĩ đáng khinh của anh thôi, đừng tìm cớ làm gì.” Lâm Trạch Xuyên bị tức không lựa được lời nói.

Cố Viêm vỗ nhẹ mặt Lâm Trạch Xuyên “Em đang nói cái gì, bảo bối.”

Lâm Trạch Xuyên “…” Gặp vô lại, miệng lưỡi thế nào cũng không sử dụng được.

Tay Cố Viêm từ trên mặt Lâm Trạch Xuyên trợt xuống, xẹt qua cổ, hướng về phía ***g ngực trắng nõn của Lâm Trạch Xuyên. Sau đó dùng sức xoa nắn điểm nhỏ trên ngực Lâm Trạch Xuyên, nhìn điểm nhỏ sung huyết đứng thẳng. Cánh tay Cố Viêm hoàn toàn khống chế thân thể Lâm Trạch Xuyên, thân thể y hướng về phía trước. Môi dán lên ngực Lâm Trạch Xuyên, cuối cùng cắn điểm nhỏ đứng thẳng, đầu lưỡi khiêu khích không dừng.

Tay Lâm Trạch Xuyên đột nhiên bị trói chặt, tiếng rên rỉ không thể khống chế tràn ra từ khóe môi. Toàn bộ con ngươi bị hơi nước bao trùm, thần trí dần bị *** ăn mòn.

Quần áo Lâm Trạch Xuyên bị rút đi, ngoại trừ cái áo sơmi kéo mất hết cúc vì cánh tay bị trói mà không thể bỏ đi. Nhưng cũng chẳng khác gì không mặc quần áo.

Phòng này đương nhiên không có đồ bôi trơn. Tay Cố Viêm vuốt ve dục vọng của Lâm Trạch Xuyên, đỉnh dục vọng đứng thẳng đã bắt đầu chất lỏng phân bố. Lâm Trạch Xuyên rên rỉ đứt quãng. Cố Viêm hôn môi Lâm Trạch Xuyên, nuốt đi những tiếng rên rỉ, toàn bộ căn phòng chỉ con tiếng nước *** mỹ. Động tác trên tay Cố Viêm không dừng lại, tốc độ vuốt ve càng thêm nhanh.

Bỗng nhiên, thân thể Lâm Trạch Xuyên mãnh liệt rung động, chất lỏng màu trắng tung tóe lên bụng Cố Viêm, hai má ửng đỏ, hai mắt thất thần. Cố Viêm nâng cao mông Lâm Trạch Xuyên, cũng nhét vào thắt lưng anh một cái gối. Y dùng ngón tay lau chất lỏng ở bụng, sau đó dùng tay mở hai cánh mông cong cong của Lâm Trạch Xuyên làm trơn cho Lâm Trạch Xuyên. Y thử vươn một ngón tay đi vào thân thể Lâm Trạch Xuyên, ngón tay khi tiến vào không ngừng mở rộng vách tường thịt mềm mại. Lâm Trạch Xuyên hô hấp dồn dập, rên rỉ không thể khống chế tràn ra, càng lúc càng lớn, hai tay bị trói nắm chặt, toàn bộ thân thể phiếm màu hồng phấn, lay động cao thấp.

Cố Viêm hôn khóe miệng Lâm Trạch Xuyên “Bé ngoan, nhịn một chút.” Sau đó y lại đưa một ngón tay vào. Thái dương Lâm Trạch Xuyên thấm mồ hôi tinh mịn. Bởi vì *** mà hơi nước tụ tại trong mắt càng nhiều, cuối cùng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cố Viêm lại đưa một ngón tay vào. Lâm Trạch Xuyên thở gấp, khóe mắt cũng mang theo màu hoa đào.

“A ” khi đưa vào ngón tay thứ tư, Lâm Trạch Xuyên đau đớn kêu lên. Cố Viêm nhẹ nhàng hôn nước mắt ở khóe mắt Lâm Trạch Xuyên, nhưng động tác trong tay không dừng lại.

Cuối cùng, mở rộng gần hoàn tất, y nâng hai chân thon dài trắng nõn của Lâm Trạch Xuyên đặt bên hông, thân thể trầm xuống, tiến vào thân thể Lâm Trạch Xuyên, dùng sức đâm vào bên trong. Căn phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề âm thanh nước chảy và tiếng thân thể va chạm nhau. Dục vọng của Cố Viêm ra vào trong thân thể Lâm Trạch Xuyên, nơi mập hợp bởi vì động tác kịch liệt chảy ra chút bọt nước màu trắng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Trạch Xuyên cảm thấy đã hạ thân mất đi cảm giác, Cố Viêm mới bắn vào trong thân thể anh. Âm thanh Lâm Trạch Xuyên khàn khàn “Cút xuống cho tôi.”

Cố Viêm nhẹ nhàng liếm cắn hầu kết Lâm Trạch Xuyên, dục vọng cũng không rời khỏi thân thể Lâm Trạch Xuyên. Hầu kết Lâm Trạch Xuyên vì Cố Viêm khiêu khích mà trượt lên xuống.

“Này làm sao đủ?” Cố Viêm thanh âm trầm thấp đạo.

“Anh là đồ cầm thú.” Lâm Trạch Xuyên ngay cả sức lớn tiếng nói chuyện cũng không có, “Anh muốn làm chết người à?”

“Sao tôi có thể bỏ được.” Cố Viêm dịu dàng nói.

“Đi xuống.”

Cố Viêm không nói gì nữa, y dùng hành động thực tế tỏ vẻ ý của mình. Bên trong căn phòng, tiếng rên rỉ lần thứ hai vang lên, âm thanh nước chảy càng nhiều triền miên *** mỹ. Lâm Trạch Xuyên bị Cố Viêm đưa vào nơi sâu nhất của ***, thần trí không rõ, thân thể bị bản năng khống chế.

Đúng lúc đó, Cố Viêm bỗng nhiên dừng động tác. Lâm Trạch Xuyên mờ mịt nhìn Cố Viêm, tựa như đang hỏi Cố Viêm vì sao dừng lại. Cố Viêm thả lỏng cà-vạt trói tay Lâm Trạch Xuyên. Để tay Lâm Trạch Xuyên vòng lên lưng mình. Hai thân thể lại một lần nữa quấn lấy nhau, ***g ngực rắn chắc của Cố Viêm và ***g ngực trắng nõn của Lâm Trạch Xuyên dính sát vào nhau ma xát lên xuống. Lâm Trạch Xuyên dùng sức cào lên lưng Cố Viêm, để lại từng vết máu.

Bên trong căn phòng, mập mờ lưu luyến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương