Edit & Beta: Hoa Cúc
Cúp điện thoại, Lâm Trạch Xuyên tựa vào ghế salong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trên màn hình TV, phim điện ảnh đã đến giai đoạn phấn khích, lại không có người thưởng thức.
Trong khoảng thời gian này, ‘scandal’ của Lâm Trạch Xuyên ồn ào huyên náo. Cái tên Lâm Trạch Xuyên trở thành điểm nóng nhất trên các công cụ tìm kiếm. Hơn nữa, tần suất tìm kiếm vẫn không ngừng tăng lên cực kỳ chênh lệch với cái tên đứng thứ hai. Nhưng là nhân vật chính trong tin tức, Lâm Trạch Xuyên không hề lộ mặt.
Bình thường, các minh tinh gặp phải loại chuyện này, sẽ tìm thời gian sớm nhất mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ tin tức. Nhưng, lúc này tin tức ầm ĩ xôn xao dư luận, mà người trong cuộc như Lâm Trạch Xuyên lại lặng yên không một tiếng động, ngay cả một thông báo cũng không phát. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Lâm Trạch Xuyên, nhưng hành tung của Lâm Trạch Xuyên thì cực kỳ bí ẩn. Các phóng viên cắm chốt tại nhà trọ của Lâm Trạch Xuyên không có kết quả, chỉ có thể đứng chắn trước cửa lớn truyền thông Hải Lan để bắt người, nhưng cũng không có một chút thu hoạch.
Có người nói Lâm Trạch Xuyên không hề ra mặt, hoàn toàn do sai phạm không thể giải thích, có tâm ghen tị mạnh mẽ dám làm không dám nhận. Còn có người nói Lâm Trạch Xuyên sở dĩ không ra mặt vì bị công ty đóng băng mọi hoạt động, truyền thông Hải Lan ngay cả một thông báo cũng không phát, có thể thấy được là đã bắt đầu buông tha cho Lâm Trạch Xuyên, nên không muốn tiêu phí nhân lực tài lực lên người Lâm Trạch Xuyên làm sáng rõ tin tức.
《Bí mật sương mù》hai diễn viên chủ chốt một người bị trọng thương ở trong bệnh viện, một người bị scandal quấn thân không biết hành tung. Nên tiến độ của cả đoàn làm phim cũng chỉ có thể dừng lại. Vu Nhạc Dương vội đến bạc tóc, cũng không biết làm thế nào.
Trong khoảng thời gian này Lâm Trạch Xuyên hầu như không bước chân ra khỏi nhà, thật sự như một kỳ nghỉ. Trần Hi Hàm mỗi ngày gọi điện thoại đến quấy rầy anh, dùng giọng điệu đáng thương hề hề hỏi anh khi nào thì đi làm, chỉ sợ nghỉ phép sẽ nghĩ vĩnh viễn. Cuối cùng không thể nhịn được nữa Lâm Trạch Xuyên nói nếu cậu ta còn tiếp tục gọi điện thoại hỏi mấy vấn đề này, thì thật sự cho cậu ta một kỳ nghỉ phép vĩnh viễn, như vậy anh mới không tiếp tục bị quấy rầy nữa.
Lâm Trạch Xuyên bây giờ đi ra ngoài, phía sau luôn có bảo tiêu đi theo ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó. Đây là Cố Viêm sắp xếp, cho dù Lâm Trạch Xuyên có đồng ý hay không, bọn họ vẫn luôn đi theo anh. Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ Cố Viêm, nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ anh, cũng không nghe theo lời anh.
Lâm Trạch Xuyên không ra khỏi cửa cũng không hẳn vì muốn tránh né cẩu tử, mà có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, cho đến bây giờ anh vẫn không rõ người sau màn kia tóm lại là ai. Người nọ đứng ở trong bóng tối, mà anh ở ngoài sáng. Người nọ rõ ràng muốn gây phiền toái cho anh, thậm chí có thể muốn mạng của anh. Cho nên mới bày ra thế cục tỉ mỉ như thế, từng liên kết hết sức chặt chẽ, mục đích là dùng dư luận để tấn công anh. Người nọ muốn đứng ở chỗ tối, nhìn Lâm Trạch Xuyên tự mình đi đến con đường hủy diệt, giết người vô hình, tất cả mọi chuyện mảy may không hề liên quan đến người nọ. Mà dùng dư luận để giết người, đã sớm có từ trước.
Người nọ dự liệu đúng tất cả, kế hoạch cũng cực kỳ thành công, nhưng điều duy nhất không dự đoán được là phản ứng của Lâm Trạch Xuyên. Cho nên kế hoạch nhìn như thành công, trên thực tế lại thất bại, bởi vì mục đích chính không đạt được.
Khi không biết người phía sau là ai, Lâm Trạch Xuyên lúc nào cũng có thể ở vào thế nguy hiểm. Nên anh dứt khoát không đi ra ngoài. Nếu người nọ thấy biện pháp này vô dụng, khi đó sẽ trực tiếp gây phiền toái.
Lâm Trạch Xuyên không muốn cứ không rõ ràng như vậy mà đặt mình vào trong nguy hiểm. Lâm Trạch Xuyên cũng không rõ cuối cùng là ai, dùng bản lĩnh lớn như vậy để đối phó mình.
Trước đó ‘Lâm Trạch Xuyên’ chẳng qua chỉ là một tiểu minh tinh, không có gì đáng giá để người khác phải dùng thủ đoạn sắc bén đến thế này. Mà sau khi anh sống lại, tuy có đắc tội với một số người, thí dụ như Tiếu Hàm Giang, Kỷ Hi Niên. Nhưng bọn họ không có năng lực làm ra những chuyện này, nếu có, thì lúc trước cũng không thể nào bị anh dùng một kế nhẹ nhàng như vậy đánh bại. Cho dù sau lưng bọn họ có kim chủ, nhưng đám kim chủ đó cũng không ai mạo hiểm giám đắc tội với Cố Viêm vì họ không so được.
…
Tuy Lâm Trạch cố gắng tránh cho mình chính diện xung đột với người nọ. Nhưng qua một thời gian, người nọ thấy kế hoạch của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn, đương nhiên có chút không kiên nhẫn.
Khi Lâm Trạch Xuyên đang xem tin tức, di động đặt lên bàn rung một cái. Anh cầm lấy di động nhìn thoáng qua, có một tin nhắm đến. Sau khi mở ra, đồng tử Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên co rút.
Trong hình ảnh là Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm bị bịt mắt cột ghế trên, từ khung cảnh nhìn lại, thì đó là một kho hàng cũ vứt đi.
Nội dung phía dưới chỉ viết: Đêm nay bảy giờ, tầng dưới cùng cao ốc Bắc Thành, một mình. Nếu có thêm người khác, tự gánh lấy hậu quả.
Lâm Trạch Xuyên nhìn thời gian một chút, đã 6h45 phút. Từ biệt thự của Cố Viêm đến cao ốc Bắc Thành, theo tốc độ lái xe 180km/h, cũng mất mười lăm phút mới có thể đến được. Người nọ đương nhiên không muốn cho Lâm Trạch Xuyên thời gian chuẩn bị, nên mới tính toán thời gian chuẩn xác đến thế.
Lâm Trạch Xuyên nhíu mi nhìn màn hình di động, cuối cùng vẫn đứng lên. Anh vẫn không có cách nào lấy tính mạng của Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm ra đùa giỡn. Cả đời này, bọn họ có lẽ là người thân cận nhất khi anh sống lại. Người có thể bày ra một ván cờ hoàn mỹ âm ngoan như vậy để tính kế anh, tuyệt đối nói được thì làm được.
Tay Lâm Trạch Xuyên dùng sức nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt. Anh chưa từng bị người khác buộc vào thế bị động như thế này. Mà bây giờ, biết rõ phía trước là bẫy rập, nhưng lại không thể không bước vào. Thanh tỉnh mà làm chuyện ngu xuẩn, loại cảm giác rất không tốt. Nếu anh tiếp tục máu lạnh, thì có lẽ sẽ không như vậy. Sau đó, khóe miệng anh cong lên nụ cười lạnh lùng, anh cũng muốn nhìn xem người nọ đến cùng là ai.
Anh đi xuống lầu, thuận tay chuyển tin ngắn cho Cố Viêm.
Ở phòng khách, anh nói sơ lược mọi chuyện với Chung quản gia. Ý Chung quản gia là muốn Lâm Trạch Xuyên đừng đi, bởi vì quá nguy hiểm. Chung quản gia không nhận ra Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm, ông chỉ phụ trách Lâm Trạch Xuyên, cho nên ý nghĩ này không có gì đáng trách.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại không thể không đi. Chung quản gia đành phải đồng ý, nói “Khi cậu đi tới đó, thiếu gia sẽ sắp xếp bảo tiêu đi theo ở chỗ tối. Bảo tiêu sẽ đem tình huống báo lại cho tôi. Chuyện sau đó, tôi sẽ liên hệ với thiếu gia và chuẩn bị tiếp. Sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Chung quản gia nói.
Lâm Trạch Xuyên lái xe, nhìn thời gian một chút, mày nhíu, còn 10 phút. Đưa tốc độ lên 180km/h, cuối cùng cũng tới được cao ốc Bắc Thành trong thời gian chỉ định.
Cao ốc Bắc Thành thuộc vùng ngoại ô thành phố B, đến buổi tối cơ bản không có nhiều người. Sau khi cao ốc Bắc Thành xây xong, vẫn chưa có người sử dụng, vào ban đêm u ám âm trầm giống như nhà ma.
Đến tầng dưới cùng. Vài người mặc âu phục đen đi ra, sau đó kiểm tra toàn thân Lâm Trạch Xuyên, xác định trên người anh không có thiết bị định vị, ném di động của Lâm Trạch Xuyên xuống đất.
“Bọn họ đâu?” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên mị một chút hỏi.
Những người đó không trực tiếp trả lời, mà đem Lâm Trạch Xuyên đến một chiếc xe. Lâm Trạch Xuyên biết bọn họ muốn đưa anh tới gặp người chủ mưu đứng phía sau kia. Không che mắt lại tự nhiên là vì —— một người chết thì đương nhiên sẽ không nói ra được nơi ở của người kia.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, anh có phải nên cảm ơn người nọ để anh làm một con quỷ biết mọi chuyện rõ ràng không nhỉ.
Muốn anh chết rất dễ, trực tiếp cho anh một viên đạn khi anh bước vào cao ốc Bắc Thành là xong, đêm đen gió lớn không phải là thời cơ giết người hủy thi tốt nhất sao. Anh sở dĩ có thể nắm chắc hàng động của người nọ như vậy, đương nhiên có lý do.
Người đứng phía sau kia dùng thời gian dài như vậy, dùng nhiều tinh lực như vậy để đối phó với anh, tuyệt đối có nguyên nhân, hơn nữa nguyên nhân này nhất định rất quan trọng đối với người nọ. Thấy phương pháp quang co vòng vèo kia không đối phó được với anh, bây giờ muốn trực tiếp xử lý anh——
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười một chút. Bởi vì một nguyên nhân quan trọng, nguyên nhân này có thể khiến người nọ dùng tất cả mọi cách để đối phó với anh, đương nhiên nghẹn trong lòng mà không nói ra được. Càng như vậy, càng khó chịu. Mà người nọ trước khi xử lý anh tự nhiên nhịn không được muốn thấy anh, nói với anh người nọ hận anh đến mức nào, muốn anh ra sao. Đạo lý này, giống như mặc áo gấm đi đêm(1) nghẹn khó rất khó chịu.
(1) Áo gấm đi đêm: ăn diện, sang trọng mà không ai biết ví trường hợp làm những điều tốt đẹp, hoặc tốn phí công sức, tiền của mà không được ai biết đến.
Lâm Trạch Xuyên cười lạnh lùng bén nhọn. Anh cũng muốn nhìn xem người để bụng anh đến như vậy là ai.
Xe chạy nửa giờ, thì dừng lại. Lâm Trạch Xuyên xuống xe, bị mang vào một căn biệt thự. Anh vào biệt thự sau đó quan sát, biết được biệt thự này là biệt thự nghỉ phép, chủ nhân không thường ở lại đây.
Anh bị đưa tới thư phòng. Trong thư phòng có ghế dựa đưa lưng về phía cửa, che mất mặt người ngồi ở trên.
“Thiếu gia, người đã mang tới.” một người mặc đồ đen trong đó nói.
“Ừ.” Người nọ lên tiếng. Những người mặc đồ đen lui vào cạnh tường, nhưng không rời khỏi phòng. Chỉ còn một mình Lâm Trạch Xuyên đứng giữa thư phòng. Lâm Trạch Xuyên nghe được âm thanh người nọ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, sao lại là anh ta?
Ghế dựa xoay lại, mặt người nọ cũng từ từ xuất hiện, cuối cùng dừng lại.
Anh ta nhẹ lắc đầu, ly thủy tinh đế dài trong tay lay động, rượu trong ly đỏ như máu, “Tao luôn nghĩ, sao mày còn chưa chết nhỉ? Trình Hướng Nam. À, không.” Anh ta uống một ngụm rượu, “Phải nói mày rõ ràng đã chết, sao lại xuất hiện lần thứ hai.”
Lâm Trạch Xuyên cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, thân thể của anh nhẹ dựa vào lưng ghế, “Tôi cũng không nghĩ được, anh muốn giết chết tôi như vậy đấy.” Khóe miệng anh khẽ cong lên một tia cười, “Cố Minh.”
Năm ngón tay Cố Minh nhẹ cầm ly rượu, ánh sáng xuyên thấu qua rượu đỏ, nhiễm đỏ đầu ngón tay Cố Minh “Thật ra tao không thích rượu đỏ Chateau Margaux, nhưng A Minh thích, cho nên tao cũng muốn uống nó.”
Anh ta híp mắt, nhìn rượu đỏ trong ly, khóe miệng mỉm cười nhu hòa giống như đối với tình nhân, “Tao thích A Minh. Nói đúng ra, tao yêu cậu ấy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã yêu.”
Lâm Trạch Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng không bình tĩnh. Bây giờ nếu nói Cố Minh đang nói chuyện cùng với anh, thì không bằng nói là đang lầm bầm thì đúng hơn.
Ánh mắt Cố Minh chuyển từ ly rượu đến phía Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt ôn hòa cũng theo đó mà lạnh dần, cho đến khi hàn băng cực điểm.
“Tao luôn hy vọng cậy ấy có thể nhìn đến tao. Nhưng ánh mắt của cậu ấy lại luôn đuổi theo mày, nhìn không tới người khác…” Anh ta khẽ nở nụ cười, nhưng cười không có độ ấm, “Mà mày… Lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy. Phải biết rằng, điều đó tao cầu mà không được. Mày lại vứt bỏ như chiếc giày rách. Thật là khiến người ta ghen tị lại oán hận.” Cố Minh luôn muốn lấy được dù chỉ một chút, mà người khác lại dễ dàng có được toàn bộ. Có được tất cả mà không quý trọng. Sao có thể khiến người ta không hận!
“Nhìn cậu ấy vì mày mà thất thần, tao thật muốn giết mày. Như vậy, cậu ấy có thể nhìn tao rồi.” Cố Minh nhẹ nhàng động ly rượu, “Nhưng mày được bảo hộ quá tốt. Tao không thể xuống tay. Cho đến một ngày…”
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên đứng lên “Không nghĩ tới là mày!”
Cố Minh mỉm cười nói “Chính xác, vụ tai nạn giao thông kia không phải ngoài ý muốn. Tao đã sớm muốn mày chết——” Anh ta nhẹ nhàng phun một hơi, “Đã lâu rồi.”
Cố Minh nói tiếp “Tao nghĩ mày chết rồi, cậu ấy có thể nhìn tao. Chỉ tiếc, dù có cố gắng thế nào, tao vẫn không thể khiến bước chân của cậu ấy dừng lại vì tao.” Anh ta thoáng nhìn Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt mang theo một chút mờ mịt, càng nhiều hơn là căm hận.
“Cho nên, tao đem hành tung của cậu ấy nói cho Trình gia.” Cố Minh khẽ nở nụ cười.
Lâm Trạch Xuyên cố nén lửa giận bây giờ anh không thể xúc động, nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là chính anh.
“Nhưng vẫn vô dụng như trước.” Anh ta ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia chua sót, sau đó uống cạn rượu đỏ trong ly, “Tao vốn chỉ muốn cùng Tần Minh đi đảo Tahiti giải sầu, thuận tiện tăng chút tình cảm. Lại không nghĩ tới tao có một phát hiện ngoài ý muốn …”
Cúp điện thoại, Lâm Trạch Xuyên tựa vào ghế salong, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Trên màn hình TV, phim điện ảnh đã đến giai đoạn phấn khích, lại không có người thưởng thức.
Trong khoảng thời gian này, ‘scandal’ của Lâm Trạch Xuyên ồn ào huyên náo. Cái tên Lâm Trạch Xuyên trở thành điểm nóng nhất trên các công cụ tìm kiếm. Hơn nữa, tần suất tìm kiếm vẫn không ngừng tăng lên cực kỳ chênh lệch với cái tên đứng thứ hai. Nhưng là nhân vật chính trong tin tức, Lâm Trạch Xuyên không hề lộ mặt.
Bình thường, các minh tinh gặp phải loại chuyện này, sẽ tìm thời gian sớm nhất mở một cuộc họp báo làm sáng tỏ tin tức. Nhưng, lúc này tin tức ầm ĩ xôn xao dư luận, mà người trong cuộc như Lâm Trạch Xuyên lại lặng yên không một tiếng động, ngay cả một thông báo cũng không phát. Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Lâm Trạch Xuyên, nhưng hành tung của Lâm Trạch Xuyên thì cực kỳ bí ẩn. Các phóng viên cắm chốt tại nhà trọ của Lâm Trạch Xuyên không có kết quả, chỉ có thể đứng chắn trước cửa lớn truyền thông Hải Lan để bắt người, nhưng cũng không có một chút thu hoạch.
Có người nói Lâm Trạch Xuyên không hề ra mặt, hoàn toàn do sai phạm không thể giải thích, có tâm ghen tị mạnh mẽ dám làm không dám nhận. Còn có người nói Lâm Trạch Xuyên sở dĩ không ra mặt vì bị công ty đóng băng mọi hoạt động, truyền thông Hải Lan ngay cả một thông báo cũng không phát, có thể thấy được là đã bắt đầu buông tha cho Lâm Trạch Xuyên, nên không muốn tiêu phí nhân lực tài lực lên người Lâm Trạch Xuyên làm sáng rõ tin tức.
《Bí mật sương mù》hai diễn viên chủ chốt một người bị trọng thương ở trong bệnh viện, một người bị scandal quấn thân không biết hành tung. Nên tiến độ của cả đoàn làm phim cũng chỉ có thể dừng lại. Vu Nhạc Dương vội đến bạc tóc, cũng không biết làm thế nào.
Trong khoảng thời gian này Lâm Trạch Xuyên hầu như không bước chân ra khỏi nhà, thật sự như một kỳ nghỉ. Trần Hi Hàm mỗi ngày gọi điện thoại đến quấy rầy anh, dùng giọng điệu đáng thương hề hề hỏi anh khi nào thì đi làm, chỉ sợ nghỉ phép sẽ nghĩ vĩnh viễn. Cuối cùng không thể nhịn được nữa Lâm Trạch Xuyên nói nếu cậu ta còn tiếp tục gọi điện thoại hỏi mấy vấn đề này, thì thật sự cho cậu ta một kỳ nghỉ phép vĩnh viễn, như vậy anh mới không tiếp tục bị quấy rầy nữa.
Lâm Trạch Xuyên bây giờ đi ra ngoài, phía sau luôn có bảo tiêu đi theo ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó. Đây là Cố Viêm sắp xếp, cho dù Lâm Trạch Xuyên có đồng ý hay không, bọn họ vẫn luôn đi theo anh. Bọn họ chỉ nghe mệnh lệnh từ Cố Viêm, nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ anh, cũng không nghe theo lời anh.
Lâm Trạch Xuyên không ra khỏi cửa cũng không hẳn vì muốn tránh né cẩu tử, mà có một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, cho đến bây giờ anh vẫn không rõ người sau màn kia tóm lại là ai. Người nọ đứng ở trong bóng tối, mà anh ở ngoài sáng. Người nọ rõ ràng muốn gây phiền toái cho anh, thậm chí có thể muốn mạng của anh. Cho nên mới bày ra thế cục tỉ mỉ như thế, từng liên kết hết sức chặt chẽ, mục đích là dùng dư luận để tấn công anh. Người nọ muốn đứng ở chỗ tối, nhìn Lâm Trạch Xuyên tự mình đi đến con đường hủy diệt, giết người vô hình, tất cả mọi chuyện mảy may không hề liên quan đến người nọ. Mà dùng dư luận để giết người, đã sớm có từ trước.
Người nọ dự liệu đúng tất cả, kế hoạch cũng cực kỳ thành công, nhưng điều duy nhất không dự đoán được là phản ứng của Lâm Trạch Xuyên. Cho nên kế hoạch nhìn như thành công, trên thực tế lại thất bại, bởi vì mục đích chính không đạt được.
Khi không biết người phía sau là ai, Lâm Trạch Xuyên lúc nào cũng có thể ở vào thế nguy hiểm. Nên anh dứt khoát không đi ra ngoài. Nếu người nọ thấy biện pháp này vô dụng, khi đó sẽ trực tiếp gây phiền toái.
Lâm Trạch Xuyên không muốn cứ không rõ ràng như vậy mà đặt mình vào trong nguy hiểm. Lâm Trạch Xuyên cũng không rõ cuối cùng là ai, dùng bản lĩnh lớn như vậy để đối phó mình.
Trước đó ‘Lâm Trạch Xuyên’ chẳng qua chỉ là một tiểu minh tinh, không có gì đáng giá để người khác phải dùng thủ đoạn sắc bén đến thế này. Mà sau khi anh sống lại, tuy có đắc tội với một số người, thí dụ như Tiếu Hàm Giang, Kỷ Hi Niên. Nhưng bọn họ không có năng lực làm ra những chuyện này, nếu có, thì lúc trước cũng không thể nào bị anh dùng một kế nhẹ nhàng như vậy đánh bại. Cho dù sau lưng bọn họ có kim chủ, nhưng đám kim chủ đó cũng không ai mạo hiểm giám đắc tội với Cố Viêm vì họ không so được.
…
Tuy Lâm Trạch cố gắng tránh cho mình chính diện xung đột với người nọ. Nhưng qua một thời gian, người nọ thấy kế hoạch của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn, đương nhiên có chút không kiên nhẫn.
Khi Lâm Trạch Xuyên đang xem tin tức, di động đặt lên bàn rung một cái. Anh cầm lấy di động nhìn thoáng qua, có một tin nhắm đến. Sau khi mở ra, đồng tử Lâm Trạch Xuyên bỗng nhiên co rút.
Trong hình ảnh là Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm bị bịt mắt cột ghế trên, từ khung cảnh nhìn lại, thì đó là một kho hàng cũ vứt đi.
Nội dung phía dưới chỉ viết: Đêm nay bảy giờ, tầng dưới cùng cao ốc Bắc Thành, một mình. Nếu có thêm người khác, tự gánh lấy hậu quả.
Lâm Trạch Xuyên nhìn thời gian một chút, đã 6h45 phút. Từ biệt thự của Cố Viêm đến cao ốc Bắc Thành, theo tốc độ lái xe 180km/h, cũng mất mười lăm phút mới có thể đến được. Người nọ đương nhiên không muốn cho Lâm Trạch Xuyên thời gian chuẩn bị, nên mới tính toán thời gian chuẩn xác đến thế.
Lâm Trạch Xuyên nhíu mi nhìn màn hình di động, cuối cùng vẫn đứng lên. Anh vẫn không có cách nào lấy tính mạng của Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm ra đùa giỡn. Cả đời này, bọn họ có lẽ là người thân cận nhất khi anh sống lại. Người có thể bày ra một ván cờ hoàn mỹ âm ngoan như vậy để tính kế anh, tuyệt đối nói được thì làm được.
Tay Lâm Trạch Xuyên dùng sức nắm chặt, móng tay cắm thật sâu vào trong thịt. Anh chưa từng bị người khác buộc vào thế bị động như thế này. Mà bây giờ, biết rõ phía trước là bẫy rập, nhưng lại không thể không bước vào. Thanh tỉnh mà làm chuyện ngu xuẩn, loại cảm giác rất không tốt. Nếu anh tiếp tục máu lạnh, thì có lẽ sẽ không như vậy. Sau đó, khóe miệng anh cong lên nụ cười lạnh lùng, anh cũng muốn nhìn xem người nọ đến cùng là ai.
Anh đi xuống lầu, thuận tay chuyển tin ngắn cho Cố Viêm.
Ở phòng khách, anh nói sơ lược mọi chuyện với Chung quản gia. Ý Chung quản gia là muốn Lâm Trạch Xuyên đừng đi, bởi vì quá nguy hiểm. Chung quản gia không nhận ra Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm, ông chỉ phụ trách Lâm Trạch Xuyên, cho nên ý nghĩ này không có gì đáng trách.
Nhưng Lâm Trạch Xuyên lại không thể không đi. Chung quản gia đành phải đồng ý, nói “Khi cậu đi tới đó, thiếu gia sẽ sắp xếp bảo tiêu đi theo ở chỗ tối. Bảo tiêu sẽ đem tình huống báo lại cho tôi. Chuyện sau đó, tôi sẽ liên hệ với thiếu gia và chuẩn bị tiếp. Sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười.
“Đây là trách nhiệm của tôi.” Chung quản gia nói.
Lâm Trạch Xuyên lái xe, nhìn thời gian một chút, mày nhíu, còn 10 phút. Đưa tốc độ lên 180km/h, cuối cùng cũng tới được cao ốc Bắc Thành trong thời gian chỉ định.
Cao ốc Bắc Thành thuộc vùng ngoại ô thành phố B, đến buổi tối cơ bản không có nhiều người. Sau khi cao ốc Bắc Thành xây xong, vẫn chưa có người sử dụng, vào ban đêm u ám âm trầm giống như nhà ma.
Đến tầng dưới cùng. Vài người mặc âu phục đen đi ra, sau đó kiểm tra toàn thân Lâm Trạch Xuyên, xác định trên người anh không có thiết bị định vị, ném di động của Lâm Trạch Xuyên xuống đất.
“Bọn họ đâu?” ánh mắt Lâm Trạch Xuyên mị một chút hỏi.
Những người đó không trực tiếp trả lời, mà đem Lâm Trạch Xuyên đến một chiếc xe. Lâm Trạch Xuyên biết bọn họ muốn đưa anh tới gặp người chủ mưu đứng phía sau kia. Không che mắt lại tự nhiên là vì —— một người chết thì đương nhiên sẽ không nói ra được nơi ở của người kia.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, anh có phải nên cảm ơn người nọ để anh làm một con quỷ biết mọi chuyện rõ ràng không nhỉ.
Muốn anh chết rất dễ, trực tiếp cho anh một viên đạn khi anh bước vào cao ốc Bắc Thành là xong, đêm đen gió lớn không phải là thời cơ giết người hủy thi tốt nhất sao. Anh sở dĩ có thể nắm chắc hàng động của người nọ như vậy, đương nhiên có lý do.
Người đứng phía sau kia dùng thời gian dài như vậy, dùng nhiều tinh lực như vậy để đối phó với anh, tuyệt đối có nguyên nhân, hơn nữa nguyên nhân này nhất định rất quan trọng đối với người nọ. Thấy phương pháp quang co vòng vèo kia không đối phó được với anh, bây giờ muốn trực tiếp xử lý anh——
Lâm Trạch Xuyên mỉm cười một chút. Bởi vì một nguyên nhân quan trọng, nguyên nhân này có thể khiến người nọ dùng tất cả mọi cách để đối phó với anh, đương nhiên nghẹn trong lòng mà không nói ra được. Càng như vậy, càng khó chịu. Mà người nọ trước khi xử lý anh tự nhiên nhịn không được muốn thấy anh, nói với anh người nọ hận anh đến mức nào, muốn anh ra sao. Đạo lý này, giống như mặc áo gấm đi đêm(1) nghẹn khó rất khó chịu.
(1) Áo gấm đi đêm: ăn diện, sang trọng mà không ai biết ví trường hợp làm những điều tốt đẹp, hoặc tốn phí công sức, tiền của mà không được ai biết đến.
Lâm Trạch Xuyên cười lạnh lùng bén nhọn. Anh cũng muốn nhìn xem người để bụng anh đến như vậy là ai.
Xe chạy nửa giờ, thì dừng lại. Lâm Trạch Xuyên xuống xe, bị mang vào một căn biệt thự. Anh vào biệt thự sau đó quan sát, biết được biệt thự này là biệt thự nghỉ phép, chủ nhân không thường ở lại đây.
Anh bị đưa tới thư phòng. Trong thư phòng có ghế dựa đưa lưng về phía cửa, che mất mặt người ngồi ở trên.
“Thiếu gia, người đã mang tới.” một người mặc đồ đen trong đó nói.
“Ừ.” Người nọ lên tiếng. Những người mặc đồ đen lui vào cạnh tường, nhưng không rời khỏi phòng. Chỉ còn một mình Lâm Trạch Xuyên đứng giữa thư phòng. Lâm Trạch Xuyên nghe được âm thanh người nọ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, sao lại là anh ta?
Ghế dựa xoay lại, mặt người nọ cũng từ từ xuất hiện, cuối cùng dừng lại.
Anh ta nhẹ lắc đầu, ly thủy tinh đế dài trong tay lay động, rượu trong ly đỏ như máu, “Tao luôn nghĩ, sao mày còn chưa chết nhỉ? Trình Hướng Nam. À, không.” Anh ta uống một ngụm rượu, “Phải nói mày rõ ràng đã chết, sao lại xuất hiện lần thứ hai.”
Lâm Trạch Xuyên cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, thân thể của anh nhẹ dựa vào lưng ghế, “Tôi cũng không nghĩ được, anh muốn giết chết tôi như vậy đấy.” Khóe miệng anh khẽ cong lên một tia cười, “Cố Minh.”
Năm ngón tay Cố Minh nhẹ cầm ly rượu, ánh sáng xuyên thấu qua rượu đỏ, nhiễm đỏ đầu ngón tay Cố Minh “Thật ra tao không thích rượu đỏ Chateau Margaux, nhưng A Minh thích, cho nên tao cũng muốn uống nó.”
Anh ta híp mắt, nhìn rượu đỏ trong ly, khóe miệng mỉm cười nhu hòa giống như đối với tình nhân, “Tao thích A Minh. Nói đúng ra, tao yêu cậu ấy. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy đã yêu.”
Lâm Trạch Xuyên không nói gì, nhưng trong lòng không bình tĩnh. Bây giờ nếu nói Cố Minh đang nói chuyện cùng với anh, thì không bằng nói là đang lầm bầm thì đúng hơn.
Ánh mắt Cố Minh chuyển từ ly rượu đến phía Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt ôn hòa cũng theo đó mà lạnh dần, cho đến khi hàn băng cực điểm.
“Tao luôn hy vọng cậy ấy có thể nhìn đến tao. Nhưng ánh mắt của cậu ấy lại luôn đuổi theo mày, nhìn không tới người khác…” Anh ta khẽ nở nụ cười, nhưng cười không có độ ấm, “Mà mày… Lại không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy. Phải biết rằng, điều đó tao cầu mà không được. Mày lại vứt bỏ như chiếc giày rách. Thật là khiến người ta ghen tị lại oán hận.” Cố Minh luôn muốn lấy được dù chỉ một chút, mà người khác lại dễ dàng có được toàn bộ. Có được tất cả mà không quý trọng. Sao có thể khiến người ta không hận!
“Nhìn cậu ấy vì mày mà thất thần, tao thật muốn giết mày. Như vậy, cậu ấy có thể nhìn tao rồi.” Cố Minh nhẹ nhàng động ly rượu, “Nhưng mày được bảo hộ quá tốt. Tao không thể xuống tay. Cho đến một ngày…”
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên đứng lên “Không nghĩ tới là mày!”
Cố Minh mỉm cười nói “Chính xác, vụ tai nạn giao thông kia không phải ngoài ý muốn. Tao đã sớm muốn mày chết——” Anh ta nhẹ nhàng phun một hơi, “Đã lâu rồi.”
Cố Minh nói tiếp “Tao nghĩ mày chết rồi, cậu ấy có thể nhìn tao. Chỉ tiếc, dù có cố gắng thế nào, tao vẫn không thể khiến bước chân của cậu ấy dừng lại vì tao.” Anh ta thoáng nhìn Lâm Trạch Xuyên, ánh mắt mang theo một chút mờ mịt, càng nhiều hơn là căm hận.
“Cho nên, tao đem hành tung của cậu ấy nói cho Trình gia.” Cố Minh khẽ nở nụ cười.
Lâm Trạch Xuyên cố nén lửa giận bây giờ anh không thể xúc động, nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là chính anh.
“Nhưng vẫn vô dụng như trước.” Anh ta ngẩng đầu lên, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia chua sót, sau đó uống cạn rượu đỏ trong ly, “Tao vốn chỉ muốn cùng Tần Minh đi đảo Tahiti giải sầu, thuận tiện tăng chút tình cảm. Lại không nghĩ tới tao có một phát hiện ngoài ý muốn …”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook