Edit & Beta: Hoa Cúc

Màn đêm buông xuống, mà cửa sổ phòng vẫn chưa đóng cửa, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào trong phòng, chiếu xuống nhưng dải màu sáng trắng.

Lâm Trạch Xuyên nằm trên giường, mở to đôi mắt thanh minh lãnh tĩnh, không chút buồn ngủ. Anh cho rằng buổi tối Cố Viêm sẽ ở lại đây, nhưng lần này nằm ngoài dự liệu của anh, Cố Viêm không ở lại.

Lâm Trạch Xuyên nâng bàn tay lên trước mặt, trên ngón giữa là chiếc nhẫn bạch kim, dưới ánh trăng tỏa ra một vầng sáng màu trắng bạc thản nhiên. Anh chuyển tay một chút, phát hiện mặt ngoài trên thân chiếc nhẫn có khắc một đóa hoa tường vi —— ký hiệu đặt hàng của trang sức cao cấp nổi tiếng Johnson Wales. Muốn có đồ trang sức cao cấp của Johnson Wales phải đặt hàng trước một tháng. Nói cách khác một tháng trước thậm chí sớm hơn nữa Cố Viêm đã có ý định đặt cặp nhẫn này. Chuyện này, Cố Viêm không hề cho anh biết.

Cố Viêm, hình như vĩnh viễn nằm ngoài sự dự đoán của anh. Anh cho rằng Cố Viêm chỉ bao dưỡng anh một thời gian rồi sẽ chán, sau đó anh có thể ra đi. Nhưng anh không nghĩ tới bây giờ y vậy mà lại nói —— chúng ta kết giao đi. Giống như trưng cầu ý kiến của anh, nhưng thực chất không hề cho anh con đường để thương lượng.

Ánh mắt mị lên một chút, bỏ tay xuống. Thái độ của Cố Viêm khiến anh cảm thấy mất định hướng. Trước đó chỉ đơn thuần là quan hệ bao dưỡng, nhưng những việc Cố Viêm làm vì anh, thì nhiều hơn hẳn so với việc làm của một kim chủ. Như tìm Triệu Tân Đức chỉ đạo diễn xuất cho anh chính là một ví dụ tốt nhất. Lúc trước khi anh ở biệt thự nếu rảnh thì sẽ xem phim điện ảnh, hơn nữa còn xem đi xem lại rất nhiều lần. Cố Viêm nếu hỏi vì sao phải lại nhiều lần như vậy. Anh sẽ thuận miệng nói rằng cảm thấy diễn xuất của mình không tốt, cho nên muốn xem thật nhiều những bộ phim điện ảnh kinh điển rồi nghiền ngẫm diễn xuất của các diễn viên. Anh thật không ngờ Cố Viêm lại nhớ những lời này.

Kết giao? Lâm Trạch Xuyên chưa từng có nghĩ Cố Viêm vậy mà lại nói ra hai chữ này với anh. Nếu anh không phải Trình Hướng Nam, nếu anh không bị phản bội mà chết thảm, nếu anh chính là “Lâm Trạch Xuyên”, có lẽ anh đã sớm bị làm đủ loại hàng động cẩn thận săn sóc che chở của Cố Viêm mà cảm động mà hãm sâu. Cho dù “Lâm Trạch Xuyên” đã yêu sâu sắc Tiếu Hàm Giang, yêu đến mức vì hắn tự sát.

—— nhưng, anh không phải.

Anh mỉm cười một chút. Vì mình, cũng vì “Lâm Trạch Xuyên” trước kia.

—— cái thứ như tình yêu, nhìn qua thì thấy không gì có thể phá được, nhưng thật ra một kích cũng chịu không nổi. Yêu một người yêu đến chết đi sống lại, vì người đó mà sinh vì người đố mà tử, đó là do không gặp được sự lựa chọn tốt rất. Một khi có sự lựa chọn tốt hơn, cái ảo giác không gì phá được ấy sẽ nháy mắt tan thành mây khói.

Nhẫn đặt hàng cao cấp của trang sức Johnson Wales ——

Khóe miệng anh cong lên một độ cung nhỏ mang theo sự đùa cợt. Thật khéo quá, mấy tháng trước anh cũng từng đặt hàng. Một đôi nhẫn như thế, là một cặp của nam, kiểu dáng hệt giống nhau, điểm duy nhất có thể phân biệt được chính là bên trong hai chiếc nhẫn một cái khắc dòng chữ “XN.C” kiểu Gothic, một cái khác khắc dòng chữ “YT.Z” cùng kiểu Gothic.

Cặp nhẫn đó anh mới chỉ nhìn qua, vừa cầm được trong tay chưa kịp lấy ra. Mà đã được chứng kiến một màn kia, thật đúng là châm chọc đến cực điểm.

Sau này đôi nhẫn kia ở nơi nào? Anh cẩn thận nghĩ lại, vẫn không nghĩ ra. Nếu không nhìn thấy dấu hiệu của trang sức đặt hàng cao cấp Johnson Wales, có lẽ anh đã sớm theo bản năng mà quên đi đôi nhẫn đó. Có lẽ đôi nhẫn đó khi anh rời khỏi nhà trọ tới câu lạc bộ Kim Ưng, đã thuận tay ném đi.

Tay Lâm Trạch Xuyên không tự giác nắm chặt ga giường. Vì sao chứ? Rõ ràng đã không thèm để ý, nhưng khi hồi tưởng lại tất cả những gì đã qua, lại bất tri bất giác cảm giác hít thở không thông khổ sở vô cùng. Tay anh dần buông lỏng ga giường, chậm rãi chuyển đến vị trí trái tim. Anh có thể cảm nhận được trái tim mình nhảy lên—— thì ra anh còn sống. Anh nở một nụ cười. Ánh trăng thanh lãnh, chiếu vào sâu đôi trong đôi mắt một màu sắc hài hòa.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Xuyên tỉnh rất sớm.

Ngủ muộn dậy sớm hậu quả trực tiếp là khiến trạng thái tinh thần của anh không tốt lắm. Hôm nay còn có nhiệm vụ quay phim, lý trí nói cho anh biết phải ngủ thêm một lát nữa, nhưng vì tinh thần kém, nên anh vẫn không ngủ được.

Thời điểm quay phim, Elliot lại bắt dầu yêu cầu khắt khe gần như trong toàn bộ quá trình đều gào thét không thôi.

Thật ra Lâm Trạch Xuyên tuy trạng thái kém hơn bình thường nhưng về cơ bản vẫn đạt được yêu cầu.

Nhưng loại người như Elliot yêu cầu vị trí biên độ động tác đều hận không thể dùng bút lông để đo đạc, cho nên trạng thái này ở trong mắt Elliot là cực kỳ không xong.

Cuối cùng, chịu không nổi Elliot hô to một tiếng “CUT! Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục.” Bởi vì thời gian dừ dả, cho nên nghỉ một ngày cũng không có chuyện gì lớn. Các thành viên tổ ngoại cảnh hoan hô thu lai tất cả các thiết bị, rồi đi chơi. Thậm chí có người còn chạy tới vỗ vai Lâm Trạch Xuyên, cảm động nói “Đồng chí Tiểu Lâm, cậu thật là hy sinh cái tôi, để tác thành cho tập thể. Xin cậu tiếp tục duy trì tinh thần như vậy, toàn thể thành viên tổ ngoại cảnh sẽ cảm ơn cậu”

—— ai nói đoàn đội tinh anh này cuồng công tác? Lười biếng mới thật là bản tính của con người.

Elliot một bên nhìn thấy mà trừng mắt. Mấy nhân tài có sở trường sờ lông trên mông lão hổ cảm thấy mỹ mãn nên rời đi. Xem ra sự bắt bẻ cực độ của Elliot đã khiến quần chúng phẫn nộ.

Elliot thấy mọi người đi hết, liền thì bất đắc dĩ nói với Lâm Trạch Xuyên “Lâm, cậu vì sự cố ngày hôm qua mà muốn trả thù tôi à—— ”

Lâm Trạch Xuyên ngáp một cái nằm trên ghế, miễn cưỡng nói “Không phải chuyện này, tôi không để ý như vậy. Elliot, anh suy nghĩ nhiều rồi.” Lâm Trạch Xuyên tuyệt đối đang nói thật.

Elliot vẫn cái vẻ mặt không tin “Như vậy đi, tôi đem ảnh chụp trả lại cho cậu. Chúng ta chụp lại các cảnh quay ngày hôm nay.” Không thể không nói, Elliot tuy vì hứng thú cá nhân mà thích lấy việc công làm việc tư, nhưng hợp tác với anh ta phải cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt nghỉ ngơi, thuận miệng nói “Có thể nha, anh đem phim trả lại cho tôi.”

Elliot bi phẫn nói “Cậu quả nhiên là cố ý.”

Lâm Trạch Xuyên mở mắt liếc Elliot một cái “Là anh chủ động muốn trả ảnh lại cho tôi, đương nhiên tôi sẽ nói như vậy. Vì sao lại phải cự tuyệt? Hôm nay trạng thái của tôi thật sự không tốt.” Anh thích để ý những chuyện nhỏ như vậy sao?

Elliot vẫn không tin, còn muốn tiếp tục thuyết khách với Lâm Trạch Xuyên. Vì sao ngay cả các minh tin lớn Elliot cũng không cho chút mặt mũi, đương nhiên Lâm Trạch Xuyên anh ta cũng không cho chút mặt mũi, nhưng sau đó lại dùng phương pháp thương lượng thuyết phục Lâm Trạch Xuyên? Đáp án rất đơn giản, anh ta không muốn trả lại phim cho Lâm Trạch Xuyên. Cái này gọi là gây khó dễ, Elliot thuộc loại người như vậy.

“Bắt đầu quay lúc nào cũng được.” Lâm Trạch Xuyên nói, “Tôi nhất định sẽ làm hết sức, chỉ cần anh có thể chịu được trạng thái của tôi.” Lâm Trạch Xuyên cảm thấy mình rất oan, rõ ràng anh không phải không muốn làm việc, nhưng bây giờ lại giống như đang bãi công.

Elliot nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, dặn dò “Ngày mai nhất định phải điều chỉnh trạng thái cho tốt.”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu, trong lòng cũng có chút áy náy, dù sao nguyên nhân cũng vì anh.

Gọi thợ trang điểm đến giúp anh tẩy trang. Vì không có phấn che lấp, có thể nhìn thấy mắt người của trong gương mang một vòng đen nhàn nhạt.

Bởi vì sáng sớm hôm nay vội vàng quay quảng cáo, cho nên từ khi rời giường đến bây giờ anh chưa gặp mặt Cố Viêm.

Trần Hi Hàm bận bịu xong, thì chuẩn bị cho Lâm Trạch Xuyên một cái khăn mặt tẩm qua nước đá. Khi Lâm Trạch Xuyên nhận khăn mặt, Trần Hi Hàm nhìn thấy giữa ngón tay Lâm Trạch Xuyên lóe lên chút gì đó, tập trung nhìn vào, thì ra là một cái chiếc nhẫn.

“Lâm, chiếc nhẫn này từ đây vậy, sao tôi chưa từng thấy.” Trần Hi Hàm hiếu kỳ nói, cậu ta nhớ rõ ngày hôm qua không thấy Lâm Trạch Xuyên mang nhẫn mà.

Lâm Trạch Xuyên chuyển tay, nhìn nhẫn một chút “À, đêm qua đột nhiên muốn đeo, nên lấy ra.”

“Nhưng sao cậu lại mang ngón này?” Trần Hi Hàm hỏi.

Lâm Trạch Xuyên thái dương rút một cái, thật không biết Trần Hi Hàm cố ý hay là chỉ số EQ thấp nữa, vậy mà nhìn nhẫn cả buồi rồi đi hỏi vấn đề này. Nhưng lập tức Lâm Trạch Xuyên khôi phục tươi cười thường ngày “Cái nhẫn này có chút lớn, chỉ có thể đeo vào ngón giữa.”

Trần Hi Hàm gật đầu, không tiếp tục hỏi.

Đuổi Trần Hi Hàm đi, Lâm Trạch Xuyên chậm rãi thở ra một hơi, may mắn cậu ta không hỏi sao không đeo theo tay phải mà lại đeo tay trái. Nếu không anh còn phải tiếp tục nói dối. Một lần nói dối quả nhiên sẽ có vô số nói dối nhỉ. Trần Hi Hàm sao không giống Giang Ấn Thiên có thể tự động não bổ nhỉ, đỡ cho anh phải nghĩ lý do?

Lâm Trạch Xuyên vươn tay ra, nhìn thoáng chiếc nhẫn ở ngón giữa, nhẫn bạch kim dưới anh nắng mặt trời có vẻ cực kỳ chói mắt.

“Thật chói mắt.” Lâm Trạch Xuyên lẩm bẩm. Anh nhìn nhẫn, lại nghĩ đến quan hệ của mình và Cố Viêm. Đương nhiên, quan hệ của anh và Cố Viêm sẽ không thể lừa được người bên cạnh lâu dài.

Thật ra lúc trước anh hiểu rõ quan hệ với Cố Viêm sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác biết được. Nhưng anh vẫn không hy vọng bị mọi người biết quá sớm, cho nên có thể dấu được một ngày thì sẽ qua một ngày.

Nhưng nếu nói ra là kết giao với Cố Viêm thì sẽ dễ nghe hơn là bị Cố Viêm bao dưỡng. Tuy rằng thực tế cũng không có gì khác nhau. Lâm Trạch Xuyên cười khẽ một tiếng, cái này có tính là Cố Viêm săn sóc không nhỉ?

Ngay khi Lâm Trạch Xuyên đang nghĩ ngợi, thì anh nhận được điện thoại của Cố Viêm “Công việc hôm nay hoàn thành chưa?”

Lâm Trạch Xuyên nhún vai “Còn chưa. Elliot chê tôi trạng thái không tốt, cho nên hôm nay không chụp nữa, muốn tôi điều chỉnh lại trạng thái.”

Cố Viêm thấp giọng nở nụ cười “Sao lại trạng thái không tốt. Ngày hôm qua tôi không——thế mà lại nghỉ ngơi không tốt?”

Lâm Trạch Xuyên đương nhiên nghe ra ý chế nhạo trong lời nói của Cố Viêm, lạnh lẽo trào phúng “Anh đến đây, tôi sẽ ngủ không ngon. Nếu không anh tự giác một chút đi, sớm dẹp đường hồi phủ đi.”

“Chẳng lẽ là trách tôi không ở lại em phòng, cho nên đêm qua em không an giấc?” Cố Viêm khẽ cười.

Lâm Trạch Xuyên “…” lời này của Cố Viêm không phải ám chỉ anh còn chưa thỏa mãn sao?

“Cố Viêm, anh có thể biết xấu hổ một chút không?” Lâm Trạch Xuyên nói.

“Có thể nha. Nếu em đồng ý nói ——” nghe Cố Viêm âm thanh, đương nhiên là đang rất sung sướng.

Lâm Trạch Xuyên “…” Anh vì sao luôn nói không lại Cố Viêm? Lâm Trạch Xuyên rất mất mát.

“Nếu bây giờ không có chuyện gì, thì em tới đây đi.” Cố Viêm nói.

“Không đi.” Lâm Trạch Xuyên từ chối.

“Vậy tôi tới đó.” Cố Viêm cũng không giận, nói.

Lâm Trạch Xuyên nhìn thoáng xung quanh, Giang Ấn Thiên và Trần Hi Hàm đều ở lại, còn có một số người của tổ ngoại cảnh, “Không cần, vẫn nên để tôi đến đó đi. Anh ở đâu?” Lâm Trạch Xuyên rất bất đắc dĩ. Cố Viêm đương nhiên đã đoán chắc anh sẽ như vậy, một chiêu lấy lui làm tiến thật đúng là dùng đến thuận tay.

Cố Viêm nói địa chỉ, Lâm Trạch Xuyên tắt điện thoại đứng dậy chuẩn bị đi. Anh nhìn thoáng người xung quanh, người chơi đùa, người chỉnh lý đồ đạc. Anh nghĩ nghĩ, liền nói với Giang Ấn Thiên anh tùy ý đi ra ngoài một lát, đừng tìm anh, sau đó mới rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương