Edit & Beta: Hoa Cúc

Lâm Trạch Xuyên trở lại gian phòng của mình. Khi anh về, bên trong căn phòng không có một bóng người. Phòng Lâm Trạch Xuyên hai người, ở cùng anh là một diễn viên trong đoàn tên Hàn Thần. Hàn Thần xuất đạo thời gian không dài, chỉ mới hai năm, là một diễn viên hạng hai. Trong phim vào vai một cấp dưới đối thủ của nhân vật chính.

Hàn Thần có lẽ đi bar, thường đi cả đêm không về. Đối với anh thì cũng xem như là một người không tệ.

Lâm Trạch Xuyên bật đèn phòng, căn phòng tối tăm sáng lên.

Lâm Trạch Xuyên nửa tựa lên đầu giường, con ngươi ám trầm. Lúc này, điện thoại trong tay vang lên, anh lấy điện thoại nhìn xem, là Cố Viêm gọi tới. Nếu bình thường, Lâm Trạch Xuyên tất nhiên sẽ nhận, nhưng lúc này tâm tình Lâm Trạch Xuyên cực kém, không có tâm tư đối phó Cố Viêm. Anh tắt cuộc gọi của Cố Viêm, thuận tiện ném điện thoại sang một bên.

Điện thoại yên tĩnh trong chốc lát, lần thứ hai vang lên. Lâm Trạch Xuyên nhíu mày, cầm điện thoại nhìn thoáng qua, vẫn là điện thoại của Cố Viêm.

“Alo. Có chuyện gì không? Không có gì thì tôi muốn nghỉ ngơi.” Lâm Trạch Xuyên nhận điện thoại, nhưng giọng nói rất bực bội.

Tiếng cười khẽ của Cố Viêm từ đầu kia điện thoại rơi vào tai Lâm Trạch Xuyên “Tâm tình không tốt?”

“Ừ. Cho nên không có chuyện gì nói, thì tôi treo máy.”

“Nguyên nhân.” Cố Viêm không để ý lời Lâm Trạch Xuyên nói, lập tức hỏi.

Lâm Trạch Xuyên vốn muốn nói liên quan gì đến anh, nhưng tâm tình không tốt anh cũng hy vọng người khác tâm tình không tốt, cho nên thuận miệng “Nếu người anh yêu cùng người khác có một chân(1), đá anh đi, anh sẽ làm gì?”

(1) Ý nói ngoại tình

Cố Viêm cười khẽ một tiếng “Như thế nào, em vừa ý người khác?”

“Đừng ngắt lời, anh biết ý của tôi.” Lâm Trạch Xuyên đánh gãy lời Cố Viêm. Anh và Cố Viêm quan hệ thế nào, không có ai hiểu rõ hơn chính bản thân bọn họ, nhiều nhất xem như là bao dưỡng quan hệ, tình nhân tạm thời. Tình nhân còn miễn cưỡng, đừng nói là người yêu.

“Tạm thời không có người yêu, nhưng mà, em có thể thử xem có thể làm hay không.” Cố Viêm nói không chút để ý.

“Không hứng thú.” Lâm Trạch Xuyên cúp điện thoại.

Cố Viêm bị cúp điện thoại, nhẹ nở nụ cười “Tính tình thật thiếu gia.”

—— nếu người anh yêu phản bội, anh sẽ như thế nào?

Vấn đề Lâm Trạch Xuyên hỏi Cố Viêm, Cố Viêm cũng không trả lời. Cố Viêm khẽ động ly rượu đỏ, tao nhã nhẹ giọng cười nhạt.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Xuyên ở nhà ăn của khách sạn dùng cơm. Lúc này Chu Vũ Đồng cũng đi đến, không có sự mệt mỏi sau khi say rượu. Cậu ta lập tức đi tới chỗ ngồi của Lâm Trạch Xuyên.

Người xung quanh lập tức giải tán, dành không gian riêng cho bọn họ, lỗ tai lại dựng thẳng giống như rađa bắt sóng. Ánh mắt Chu Vũ Đồng quét một vòng, đám người kia bị ánh mắt của Chu Thiên Vương bức lui mấy thước, độ nhạy của rađa cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Lâm Trạch Xuyên buông dĩa ăn trong tay “Không biết Chu Thiên Vương tìm tôi có chuyện gì?”

“Nghe nói hôm qua cậu đưa tôi về phòng?” Chu Vũ Đồng xoa xoa tâm mi, đôi mắt cụp xuống. Cho dù sắc mặt không sao, nhưng dù sao cũng tổn thương thân thể, đôi mắt Chu Vũ Đồng mang theo sự mỏi mệt sâu sắc. Tối hôm qua uống rất say, vậy nên cái gì cũng không nhớ rõ.

“Vừa vặn gặp gỡ, nên tiện đường đem cậu về.” Lâm Trạch Xuyên thản nhiên nói.

“Tôi có nói gì không?” hai mắt Chu Vũ Đồng híp lại, ánh mắt lợi hại nhìn Lâm Trạch Xuyên. Cậu ta cảm thấy bất an trong lòng. Giống như bí mật của mình bị người khác biết được. Không biết khi cậu ta uống rượu có nói gì đó không, khiến người khác nghe được.

“Không nói gì.” Lâm Trạch Xuyên húp thìa cháo, không nhìn Chu Vũ Đồng.

Chu Vũ Đồng thật sâu nhìn Lâm Trạch Xuyên, hình như xác định xem anh có nói dối hay không. Lâm Trạch Xuyên đầu cũng không nâng, tiếp tục húp cháo.

Chu Vũ Đồng dừng một chút, cuối cùng chậm rãi nói “Cảm ơn.”

Lâm Trạch Xuyên khóe miệng hơi câu cười khẽ “Không cần khách khí, chỉ là đúng dịp thôi.”

Chu Vũ Đồng xoay người rời khỏi nhà ăn. Đã có người đưa bữa sáng vào trong phòng Chu Vũ Đồng, Chu Vũ Đồng lần này đến nhà ăn chỉ là muốn hỏi Lâm Trạch Xuyên mình say rượu có nói lung tung gì không.

Đợi Chu Vũ Đồng rời đi, tất cả mọi người trong đoàn làm phim đang dùng cơm tại nhà ăn liền vây quanh Lâm Trạch Xuyên.

Lưu Vi Vi chọc chọc cánh tay Lâm Trạch Xuyên, “Thế nào, cảm giác lên giường với Chu Thiên Vương ra sao?”

Trong ánh mắt sáng quắc của mọi người, cho dù Lâm Trạch Xuyên đã quen bị người khác chú ý cũng có chút không được tự nhiên “Tôi chỉ đưa Chu Thiên Vương về phòng, không làm gì.”

“Thật sao ——” thanh âm của đại biểu tổ bát quái Lưu Vi Vi kéo dài ra, tỏ vẻ nghi ngờ nghiêm trọng.

Lâm Trạch Xuyên bất đắc dĩ “Chẳng lẽ vừa rồi mọi người không nghe thấy những gì Chu Thiên Vương nói?”

“Khoảng cách quá xa, không nghe được.” Lưu Vi Vi vẻ mặt vô tội.

Lâm Trạch Xuyên “…”

“Tôi nói, tôi thật sự không lên giường với Chu Thiên Vương, các người tin không?” Lâm Trạch Xuyên thở dài, lại cầm dĩa ăn vừa buông xuống xiên đồ ăn, một xiên lại một xiên.

“Không tin.” Mọi người trăm miệng một lời.

Lâm Trạch Xuyên “…”

“Được rồi, Chu Thiên Vương vóc người cực kỳ đẹp.” Lâm Trạch Xuyên mỉm cười tiếp tục xiên vào ổ bánh mì nướng đã sắp đầy.

Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, một đám cả trai lẫn gái bình thường chỉ nhìn áp-phích của Chu Thiên Vương mà chảy nước miếng hỏi “Cảm giác có phải rất tuyệt không?”

Lâm Trạch Xuyên nhìn lướt mấy người vây quanh mình, ảm đạm cười, thanh âm mềm nhẹ “Muốn biết?”

Mọi người gật đầu.

Lâm Trạch Xuyên mỉm cười “Tự mình thử rồi sẽ biết.” Nói xong trong ánh mắt sáng chói của mọi người chậm rãi húp hết cháo, rời khỏi nhà ăn.

Mọi người “…”

Khi tuyên truyền ở thành phố S thị chấm dứt, thì cơ bản quá trình tuyên truyền của《 Tiềm hành 》cũng hoàn thành gần xong. Lâm Trạch Xuyên về tới thành phố B.

Bởi vì《 Tiềm hành 》, nên Lâm Trạch Xuyên có chút danh tiếng, cũng được một lượng fans hâm mộ nhất định, cũng vì anh mà thành lập một website riêng và một số người mê phim điện ảnh.

Xét thấy Lâm Trạch Xuyên đã có chút danh tiếng, truyền thông Hải Lan còn cho anh một người trợ lý giúp việc, và một chiếc xe riêng, tuy chỉ là một chiếc Buick, nhưng tốt xấu gì Lâm Trạch Xuyên thời điểm đi theo đoàn làm phim cũng không quá gấp. Trợ lý công ty cho anh tên là Trần Hi Hàm, vừa mới tốt nghiệp đại học. Trước mắt đi theo Giang Ấn Thiên.

Lúc này Lâm Trạch Xuyên tựa trên ghế sa lông mới mua trong văn phòng Giang Ấn Thiên, tay trái nắm cằm.

Giang Ấn Thiên ho khan một tiếng, một bên đảo qua văn kiện trong tay, một bên hỏi “Công tác tuyên truyền của《 Tiềm hành 》cơ bản đã bắt đầu kết thúc.《 Tiềm hành 》cũng mang đến cho cậu chút danh tiếng. Bây giờ ở trong giai đoạn này nên rèn sắt khi còn nóng…”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Thật ra thời gian này có thể thừa dịp sức nóng của cậu mà nhận quay một số quảng cáo, quay phim ngắn, để gia tăng sức hấp dẫn với fans hâm mộ. Nhưng không có cái nào thích hợp.” Giang Ấn Thiên nói xong ý tưởng của mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Trạch Xuyên một cái.

Lâm Trạch Xuyên gật ý bảo anh tiếp tục. Giang Ấn Thiên nói tiếp “Nhưng không lâu sau album của Tần Thiên Hậu sẽ phát hành, cho nên cho dù không quay quảng cáo cũng không cần lo lắng khoảng thời gian này không có được sự chú ý từ giới truyền thông.”

Giang Ấn Thiên chỉnh lý một số kịch bản trên bàn, đưa cho Lâm Trạch Xuyên “Nơi này có vài kịch bản phim mới đưa tới, không tệ lắm. Có một số vai nam chính, cũng có rất nhiều vai số 2. Có thể cậu sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lâm Trạch Xuyên nhận kịch bản, cũng không lật xem ngay, mà bỏ kịch bản sang một bên, nói với Giang Ấn Thiên “Kịch bản quay phim sau này nhận cũng không muộn.”

Giang Ấn Thiên hỏi “Có chuyện gì sao?”

Lâm Trạch Xuyên gật đầu “Tôi tính tham gia thử máy quảng cáo của 1/2CITY.”

Giang Ấn Thiên sợ run một chút, sau đó cười “Là tôi trước đó quá mức thật cẩn thận, cảm thấy cậu vẫn giống trước kia. Nếu không phải cậu nói, tôi thật là đã bỏ qua cơ hội thử máy 1/2CITY.”

Giang Ấn Thiên sở dĩ không an bài cho Lâm Trạch Xuyên đi thử máy 1/2CITY, là bởi vì anh hiểu rất rõ Lâm Trạch Xuyên trước kia. Khi đó Lâm Trạch Xuyên tuy có khuôn mặt tinh xảo, diễn xuất tạm được, nhưng khiến người ta có cảm giác bị mờ nhạt khi đứng trước mắt sáng.

—— tựa như một con rối gỗ bị mất linh hồn, mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng cũng chỉ là một còn rối gỗ mà thôi.

Nhưng từ sau khi chia tay Tiếu Hàm Giang có một đoạn thời gian đau khổ, Lâm Trạch Xuyên bây giờ cho anh cảm giác khác trước rất nhiều. Anh nói không nên lời về loại cảm giác, nhưng loại cảm giác này xác thực tồn tại. Giống như một con rối gỗ tinh xảo có linh hồn, chiếu sáng rọi hấp dẫn người khác.

Trước kia Lâm Trạch Xuyên tuyệt đối không có thực lực cạnh tranh quảng cáo của 1/2CITY, nhưng Lâm Trạch Xuyên hiện tại…

Giang Ấn Thiên cảm thấy bây giờ Lâm Trạch Xuyên cạnh tranh quyền phát ngôn 1/2CITY, khả năng sẽ thành công.

Lâm Trạch Xuyên nhíu mày “Ít nhất hiện tại chúng ta còn thời gian, như vậy là được rồi.”

Giang Ấn Thiên nói “Tôi sẽ đi ngay bây giờ, lập tức liên hệ với tổ thử máy của quảng cáo.”

Lâm Trạch Xuyên khẽ nở nụ cười, đem tấm danh thiếp cầm trong tay đưa cho Giang Ấn Thiên “Đây là danh thiếp của Mạc An. Anh trực tiếp liên hệ với anh ta là được.”

Tập đoàn D&M tương đối coi trọng việc sản phẩm 1/2CITY tiến quân vào trong nước. Công tác quay quảng cáo của 1/2CITY là do CEO của D&M khu Trung Hoa – Mạc An tự mình phụ trách.

Giang Ấn Thiên nhìn danh thiếp trong tay, giật mình nói “Sao cậu lại có danh thiếp của Mạc An?”

Cũng không trách Giang Ấn Thiên giật mình, bởi vì Mạc An rất ít khi dùng danh thiếp việc này người trong nghề đều biết.

“Khi tôi quay MV của Tần Thiên Hậu gặp được Mạc An ở Thịnh Thiên.” Lâm Trạch Xuyên hồi đáp.

“Khi đó cậu đã có quyết định này?” Giang Ấn Thiên không khỏi thở dài “Nhưng… sao anh ta lại tự mình đưa danh thiếp cho cậu.” Giang Ấn Thiên cho rằng tấm danh thiếp này do Lâm Trạch Xuyên vì quảng cáo mà lấy của Mạc An.

Lâm Trạch Xuyên thay đổi một tư thế thoải mái tựa trên ghế salông “Là anh ta chủ động cho tôi.”

—— Lâm Trạch Xuyên không nói sai, danh thiếp đích thật là Mạc An chủ động cho. Chẳng qua cái loại “chủ động” này vì Lâm Trạch Xuyên có ý dẫn đường mà thôi.

Từ thời học đại học, Mạc An đã thích những mỹ thiếu niên có diện mạo tinh xảo, đặc biệt “Lâm Trạch Xuyên” chính là loại hình này. Ở đại học, Mạc An còn để Trình Hướng Nam giúp mình chọn ảnh tuyển người. Nên đối với khẩu vị mà Mạc An yêu thích, anh rất rõ ràng.

Trước đó những tình nhân Mạc An kết giao, đều thuộc loại hình như vậy. Người yêu bây giờ của Mạc An là một Hoa kiều thiết kế trang phục, cũng là loại hình này.

Mà Lâm Trạch Xuyên lúc ấy mặc đồ cổ trang, để lại cho Mạc An một ấn tượng rất độc đáo.

Cho nên Lâm Trạch Xuyên có thể khẳng định, Mạc An vẫn còn ấn tượng với mình.

Lâm Trạch Xuyên khóe môi nhẹ câu, ngẫu nhiên đụng phải Mạc An, chẳng phải là một loại vận khí?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương