Edit & Beta: Hoa Cúc
《 Tiềm hành 》có được thành công rất lớn, số tiền phòng vé tiếp tục tăng, dân điện ảnh chuyên nghiệp bình luận nhất trí khen ngợi. Trong nước khán giả xem điện ảnh trên các trang wed lớn như trang wed Cánh Hoa và trang wed Quang Âm cơ bản cũng đáng giá rất cao rating từ 8,5 đến 9%.
Bình thường có thể có rating từ 8% trở lên đã là ngoài ý muốn, nếu không thì phải là phim văn nghệ, được khen ngợi trầm trồ nhưng không ăn khách, hoặc là phim điện ảnh kinh điển, mà thời gian thực hiện lại tương đối dài. Có thể có được rating cao như vậy, lại là phim về thương nghiệp như《 Tiềm hành 》coi như là độc nhất rồi.
Trước khi bộ phim này công chiếu, đã có không ít người đoán trước, năm nay《 Tiềm hành 》sẽ là quán quân phòng bán vé không thể vượt qua. Dựa theo xu thế phòng vé như bây giờ, đúng là không phải giả.
Nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng Trịnh Xa Hồng thậm chí còn đáng giá “《 Tiềm hành 》đã mở ra cho điện ảnh thương nghiệp một kỷ nguyên mới.”
Ông ta tại trang bình luận điện ảnh viết: Là một đạo diễn phim thương nghiệp, Vương Phi không thể nghi ngờ là rất thành công. Ông đã nắm giữ chặt chẽ tâm lý người xem, hiểu được nhu cầu chung hiện nay và thỏa mãn tiềm thức của người xem, do đó ông không chỉ làm người xem cam tâm tình nguyện cống hiến cho phòng bán vé mà còn nguyện ý vì ông mua một đĩa đơn của bộ phim.
Nhưng nếu không có《 Tiềm hành 》, Vương Phi cũng chỉ dừng lại với cái danh “Đạo diễn làm phim thương nghiệp nổi tiếng”. 《 Tiềm hành 》 có thể nói một bước ngoặt lớn của riêng Vương Phi.
Trong《 Tiềm hành 》 Vương Phi làm nổi bật chủ nghĩa anh hùng đồng thời trong phim chủ nghĩa anh hùng không còn là của cá nhân nữa, nhân vật chính tuy vẫn được bao phủ ánh hào quang như trước, nhưng những nhân vật khác cũng sáng rọi. Cảnh quay của《 Tiềm hành 》không chỉ đặc biệt hoa lệ, mà nhân vật chính còn không gì sánh được, có thêm cả một mối tình lãng mạn. Nhân vật chính khi đối mặt với các tình huống khác nhau, chúng ta đều có thể cảm nhận được nội tâm nhân vật chính biến hóa và trưởng thành như thế nào, đối với chính nghĩa đối với tình yêu đối với tình bạn phải tự hỏi lấy hay bỏ.
—— Sức nóng của phim không ngừng lên cao.
“Chúc mừng cậu, cậu nổi tiếng.”
Trong phòng làm việc, Giang Ấn Thiên cẩn thận nhìn các lời mời làm phát ngôn và các kịch bản, bớt chút thời giờ nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đang lên mạng xem các loại tin tức về《 Tiềm hành 》, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, mà nhẹ nở nụ cười “Cái này giống như dư luận tạo thế để rồi nổi tiếng như ảo ảnh chỉ là lướt qua trong giây lát.”
Giang Ấn Thiên sợ run một chút, không phải anh ta không hiểu đạo lý này, mà là lời như vậy thoát ra từ miệng Lâm Trạch Xuyên khiến anh ta có chút giật mình. Giang Ấn Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, mặt Lâm Trạch Xuyên bị màn hình phía dưới che lại, lộ ra đôi mắt không có một tia hưng phấn hay gặp may, mày nhíu lại, hình như không vui lắm.
Giang Ấn Thiên đoán không sai, Lâm Trạch Xuyên nhìn các tin tức trên trời dưới đất ở trên mạng, trong lòng đúng là không vui sướng như vậy. Các nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp phân tích rất thấu đáo rất khách quan, nhưng còn người mê điện ảnh lại bình luận buộc anh và Chu Vũ Đồng lại với nhau, thậm chí còn rầm rĩ nói: Họ cùng một chỗ. Anh hiện tại căn bản không muốn nhờ vào quan hệ của Chu Vũ Đồng mà đi lên. Khiến anh bất mãn tới đỉnh điểm chính là —— vì sao tất cả các CP đều nói anh nằm ở mặt dưới! Rõ ràng Chu Vũ Đồng mới là người nằm dưới thân anh.
Tắt máy tính, Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc chậm rãi khép bản bút kí lại, lúc này mới nhìn về phía Giang Ấn Thiên. Ánh mắt anh dừng trên bàn làm việc của Giang Ấn Thiên “Anh nhìn trúng cái nào?”
“Có ba cái quảng cáo hẹn gặp, còn có 2 kịch bản phim truyền hình và hai kịch bản phim điện ảnh. Cậu lại đây xem một chút, nói xem cậu tính toán thế nào.” Giang Ấn Thiên tay cầm một kịch bản nói.
Lâm Trạch Xuyên đi tới, cầm lấy văn kiện trên bàn mở ra “Này ba cái quảng cáo thì bỏ đi.” Quảng cáo bao gồm một quảng cáo mì ăn liền một cái là nước khoáng và một cái là nước gội đầu, cái giá người phát ngôn này so với giá trị con người hiện nay của Lâm Trạch Xuyên cao hơn rất nhiều. Nhưng ba cái này đều không phải sản phẩm nổi danh.
Nếu Lâm Trạch Xuyên tiếp tục, thì cũng không có gì ảnh hưởng, nhưng về sau Lâm Trạch Xuyên sẽ chỉ dừng lại ở hình tượng một minh tinh bình thường rất lâu, không có lợi cho anh.
Hai kịch bản còn lại đều là kịch bản phim thần tượng. Phim thần tượng “Lâm Trạch Xuyên” trước kia đã quay rồi, nhưng lúc đó chỉ coi như người qua đường xem náo nhiệt mà thôi, hiện tại kịch bản này là nhân vật nam chính. Phim thần tượng thời gian quay ngắn, yêu cầu thấp đối với diễn xuất, tốc độ nổi tiếng nhanh. Với một diễn viên hạng ba như Lâm Trạch Xuyên mà nói thì là một lựa chọn rất tốt.
Nếu Lâm Trạch Xuyên không diễn《Tiềm hành》, thì anh sẽ chọn một cái. Nhưng sau khi quay xong 《Tiềm hành》lại đi quay phim thần tượng, tuy sẽ nhanh có tiếng, nhưng về sau khi lựa chọn kịch bản sẽ có rất ít, mất đi rất nhiều cơ hội, chỉ có thể phát triển theo hướng các vai nam chính trong phim thần tượng, không dễ dàng chuyển đồi hình ảnh như bây giờ, mà nếu chuyển được thì thời gian cũng sẽ rất dài, không có lợi. Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, loại bỏ hai kịch bản phim truyền hình này.
Hai bộ phim điện ảnh còn lại đều có cái giá không thấp và rất độc lập, chọn anh là nhân vật chính. Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, lấy diễn xuất hiện nay của anh, quay phim của Vương Phi yêu cầu không cao với diễn xuất còn bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, miễn bàn đến mấy bộ phim điện ảnh khác.
Anh lắc đầu, nới với Giang Ấn Thiên “Hiện nay cái đó cũng không thích hợp.”
Đối với quyết định của Lâm Trạch Xuyên, Giang Ấn Thiên cũng không nói gì thêm.
Hai tuần lễ kế tiếp, Lâm Trạch Xuyên không ngừng chạy theo đoàn phim đến các địa điểm khác nhau để tuyên truyền, còn có thêm các loại thông báo. Mặt khác rất không may, khiến cho anh không thể thích ứng chính là: Vì sao người xem dưới khán đài và các Fans hâm mộ đều đem chân dung của anh và Chu Vũ Đồng dán cùng một chỗ. Dán cùng một chỗ còn chưa tính, bên ngoài còn có thêm mấy cái khung vuông tròn nữa là thế nào? Các loại hình này không chỉ dừng lại ở con số một, anh còn chứng kiến đến bảy tám loại, hình thức khác nhau, chủ đề giống nhau, phát sinh rất nhiều…
Cứ như thế, khi đi tuyên truyền sắp xếp vị trí của Lâm Trạch Xuyên cũng đổi thành ngồi bên phải cạnh Chu Vũ Đồng, mà bên trái Chu Vũ Đồng lại là Tạ Phỉ. Như vậy không chỉ khiến cho nội tình hàm súc phong phú mà còn thỏa mãn sở thích bát quái của quần chúng, cách sắp xếp như thế mãi cho đến khi tuyên truyền chấm dứt cũng không thay đổi. Ban đầu vị trí này là của Hoàng Nguyên Hâm, nhưng khi bị chuyển vị trí Hoàng Nguyên Hâm cũng không nói gì, có đôi khi còn sẽ chế nhạo cười cợt Lâm Trạch Xuyên.
Sau khi một vòng tuyên truyền chấm dứt, Lưu Vi Vi liền phất tay làm nũng với Vương Phi “Chúng ta đi hát Karaoke đi? Đi mà đi mà.”
Lưu Vi Vi trong《 Tiềm hành 》diễn vai nữ số 2. Ban đầu nhân vật kia là của một diễn viên khác rất có thực lực, khi phim điện ảnh trong thời gian chuẩn bị quay diễn viên kia cũng có xuất hiện. Nhưng nửa đường Lưu Vi Vi lại xuất hiện, ngay trước khi khởi động máy một tuần đã đá nữ diễn viên kia rời khỏi vị trí này.
Có phóng viên còn chụp được ảnh Lưu Vi Vi và Vương Phi cùng nhau đi vào khách sạn. Nhưng trong cái giới giải trí này những chuyện như vậy rất bình thường, mọi người cũng quen rồi. Mà nữ diễn viên bị đá kia hậu đài cũng không vững chắc, lại không có nhiều Fans ủng hộ, cho nên chút nhạc đệm này cứ thế bị cho qua.
Trong toàn bộ quá trình quay phim và tuyên truyền, Lưu Vi Vi cũng không e dè thể hiện các cử chỉ thân mật với Vương Phi, mọi người cũng làm bộ như không thấy.
Vương Phi cười nhéo nhéo mặt Lưu Vi Vi, nói với mọi người “Mọi người cùng nhau đi.”
Tuyên truyền một vòng kết thúc, mọi người cũng đều mệt mỏi không thôi, hát karaoke cũng là một phương thức thả lỏng rất tốt, cho nên đại bộ phận mọi người đều đồng ý.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng, hai này người còn chưa tỏ thái độ.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười “Tôi không có ý kiến.” Tuy rằng anh không muốn đi.
“Vũ Đồng, cùng đi đi.” Tạ Phỉ mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy, nhiều người đi chơi mới vui.” Lưu Vi Vi nói.
Chu Vũ Đồng vốn muốn từ chối, cùng tham gia loại hoạt động nhàm chán này không bằng đi quán bar uống rượu. Nhưng ánh mắt của cậu ta thời điểm đảo qua Lâm Trạch Xuyên, không biết tại sao, lại đồng ý.
“Xem đi, anh Chu vẫn cho tôi chút mặt mũi.” Lưu Vi Vi tự đắc nói.
Buổi tối, đoàn làm phim《 Tiềm hành 》bao một gian KTV lớn nhất, mọi người chậm rãi tiến vào ghế lô.
Ghế lô khá lớn, nguyên cả đoàn như vậy cũng không phải chen chúc. Một tổ hai ba người tụ lại cùng nhau, người chơi đùa, người ca hát, chơi đoán số, uống rượu…
Tạ Phỉ mặc dù là một ảnh hậu, nhưng các mặt khác cũng không tệ lắm, nên hát cũng không tệ. Hoàng Nguyên Hâm cũng như vậy, nhưng may mắn có hai cái micro, nếu không không biết phải làm sao. Càng về sau, hai người còn hát tình ca với nhau, ánh mắt và vẻ mặt có thể nói như hai người này muốn tạo tình yêu chị em. Mọi người bên cạnh ồn ào, huýt sáo, không khí rất náo nhiệt.
Mà ở bên kia ghế lô rất tối, Lưu Vi Vi và Vương Phi đã quấn lại với nhau, nửa người trên quần áo coi như chỉnh tề, nhưng nửa người dưới thì da thịt giao triền. Giày cao gót của Lưu Vi Vi đã bị cô ta đá trên mặt đất, hai chân còn mang tất dài màu đen gắt gao kẹp lấy thắt lưng dài rộng của Vương Phi. Âm thanh hai người phát ra bị âm nhạc xung quanh bao phủ. Cho dù có người chú ý tới, cũng chỉ cười cười cho xong việc, loại chuyện này trong khung cảnh hỗn loạn mà có ít như thế là quá bình thường.
Lâm Trạch Xuyên cầm ly thủy tinh đế dài một mình lẳng lặng ngồi ở trong góc, thân thể ẩn vào bóng đêm. Bảy dải đèn LED chuyển đổi, hiện lên trên thành ly rượu trong suốt, liên tiếp không ngừng biến hóa đủ màu sắc. Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve thân ly rượu, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng, quanh thân phảng phất như có một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả những náo nhiệt ở bên ngoài. Cũng chỉ có trong bóng đêm thế này, mới khiến anh cảm thấy có một chút yên bình.
Một người lắc lư đi tới cạnh Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc nhíu mi một chút, đến gần anh là Mạnh Vĩ Kiệt, một diễn phụ cũng là một minh tinh hạng ba. Lâm Trạch Xuyên và hắn ta quen biết nhau ở trường quay, quan hệ cũng bình thường.
Lâm Trạch Xuyên trong lòng mặc dù không vui, nhưng vẫn nở nụ cười với Mạnh Vĩ Kiệt, xem như tiếp đón. Mạnh Vĩ Kiệt lảo đảo đi tới, đứng không vững ngã xuống bên cạnh Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đã sớm thấy rõ mặt của hắn, dạng như vậy tuyệt đối là đã dùng thuốc. Mạnh Vĩ Kiệt áp sát anh, sắc mặt ửng hồng, miệng mơ hồ không rõ nói “Tiểu Lâm à, cậu cũng tới một bao đi, cam đoan cậu sẽ thích ngất trời, ha hả…” Nói xong từ trong túi áo lấy ra một cái bọc giấy nhỏ đưa cho Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên đang muốn bỏ đi, lại thấy Chu Vũ Đồng không biết từ khi nào mà đứng phía trước anh. Chu Vũ Đồng chộp lấy đồ vật trên tay Mạnh Vĩ Kiệt ném đi, kéo áo Mạnh Vĩ Kiệt đẩy hắn ra ngoài. Tiếp đó không nói hai lời kéo tay Lâm Trạch Xuyên ra khỏi KTV, khi họ đi ra khiến toàn bộ mọi người trên ghế lô chú ý, ngay cả hai người đang hát cũng tạm thời dừng lại, một đường nhìn theo bọn họ rời đi.
Đi ra bên ngoài, Lâm Trạch Xuyên lúc này mới dừng bước, bỏ tay Chu Vũ Đồng ra, lạnh lùng nói “Chu Vũ Đồng, cậu nổi điên cái gì?”
Chu Vũ Đồng lúc này tâm tình tương đối phức tạp. Cậu ta không biết vì sao khi ở bên trong lại chú ý Lâm Trạch Xuyên như vậy, khi nhìn thấy Mạnh Vĩ Kiệt xúi giục Lâm Trạch Xuyên hít thuốc lại phẫn nộ. Lâm Trạch Xuyên không thích cậu ta, với tính tình của mình, cậu ta tuyệt đối sẽ không phản ứng với Lâm Trạch Xuyên như bây giờ. Nhưng cậu ta lại không tự giác mà chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Trạch Xuyên. Tuy nội tâm Chu Vũ Đồng mâu thuẫn phức tạp, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút bối rối nào, lạnh lùng mỉm cười “Lâm Trạch Xuyên, tôi đang giúp cậu.”
《 Tiềm hành 》có được thành công rất lớn, số tiền phòng vé tiếp tục tăng, dân điện ảnh chuyên nghiệp bình luận nhất trí khen ngợi. Trong nước khán giả xem điện ảnh trên các trang wed lớn như trang wed Cánh Hoa và trang wed Quang Âm cơ bản cũng đáng giá rất cao rating từ 8,5 đến 9%.
Bình thường có thể có rating từ 8% trở lên đã là ngoài ý muốn, nếu không thì phải là phim văn nghệ, được khen ngợi trầm trồ nhưng không ăn khách, hoặc là phim điện ảnh kinh điển, mà thời gian thực hiện lại tương đối dài. Có thể có được rating cao như vậy, lại là phim về thương nghiệp như《 Tiềm hành 》coi như là độc nhất rồi.
Trước khi bộ phim này công chiếu, đã có không ít người đoán trước, năm nay《 Tiềm hành 》sẽ là quán quân phòng bán vé không thể vượt qua. Dựa theo xu thế phòng vé như bây giờ, đúng là không phải giả.
Nhà phê bình điện ảnh nổi tiếng Trịnh Xa Hồng thậm chí còn đáng giá “《 Tiềm hành 》đã mở ra cho điện ảnh thương nghiệp một kỷ nguyên mới.”
Ông ta tại trang bình luận điện ảnh viết: Là một đạo diễn phim thương nghiệp, Vương Phi không thể nghi ngờ là rất thành công. Ông đã nắm giữ chặt chẽ tâm lý người xem, hiểu được nhu cầu chung hiện nay và thỏa mãn tiềm thức của người xem, do đó ông không chỉ làm người xem cam tâm tình nguyện cống hiến cho phòng bán vé mà còn nguyện ý vì ông mua một đĩa đơn của bộ phim.
Nhưng nếu không có《 Tiềm hành 》, Vương Phi cũng chỉ dừng lại với cái danh “Đạo diễn làm phim thương nghiệp nổi tiếng”. 《 Tiềm hành 》 có thể nói một bước ngoặt lớn của riêng Vương Phi.
Trong《 Tiềm hành 》 Vương Phi làm nổi bật chủ nghĩa anh hùng đồng thời trong phim chủ nghĩa anh hùng không còn là của cá nhân nữa, nhân vật chính tuy vẫn được bao phủ ánh hào quang như trước, nhưng những nhân vật khác cũng sáng rọi. Cảnh quay của《 Tiềm hành 》không chỉ đặc biệt hoa lệ, mà nhân vật chính còn không gì sánh được, có thêm cả một mối tình lãng mạn. Nhân vật chính khi đối mặt với các tình huống khác nhau, chúng ta đều có thể cảm nhận được nội tâm nhân vật chính biến hóa và trưởng thành như thế nào, đối với chính nghĩa đối với tình yêu đối với tình bạn phải tự hỏi lấy hay bỏ.
—— Sức nóng của phim không ngừng lên cao.
“Chúc mừng cậu, cậu nổi tiếng.”
Trong phòng làm việc, Giang Ấn Thiên cẩn thận nhìn các lời mời làm phát ngôn và các kịch bản, bớt chút thời giờ nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đang lên mạng xem các loại tin tức về《 Tiềm hành 》, nghe vậy, cũng không ngẩng đầu lên, mà nhẹ nở nụ cười “Cái này giống như dư luận tạo thế để rồi nổi tiếng như ảo ảnh chỉ là lướt qua trong giây lát.”
Giang Ấn Thiên sợ run một chút, không phải anh ta không hiểu đạo lý này, mà là lời như vậy thoát ra từ miệng Lâm Trạch Xuyên khiến anh ta có chút giật mình. Giang Ấn Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng Lâm Trạch Xuyên, mặt Lâm Trạch Xuyên bị màn hình phía dưới che lại, lộ ra đôi mắt không có một tia hưng phấn hay gặp may, mày nhíu lại, hình như không vui lắm.
Giang Ấn Thiên đoán không sai, Lâm Trạch Xuyên nhìn các tin tức trên trời dưới đất ở trên mạng, trong lòng đúng là không vui sướng như vậy. Các nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp phân tích rất thấu đáo rất khách quan, nhưng còn người mê điện ảnh lại bình luận buộc anh và Chu Vũ Đồng lại với nhau, thậm chí còn rầm rĩ nói: Họ cùng một chỗ. Anh hiện tại căn bản không muốn nhờ vào quan hệ của Chu Vũ Đồng mà đi lên. Khiến anh bất mãn tới đỉnh điểm chính là —— vì sao tất cả các CP đều nói anh nằm ở mặt dưới! Rõ ràng Chu Vũ Đồng mới là người nằm dưới thân anh.
Tắt máy tính, Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc chậm rãi khép bản bút kí lại, lúc này mới nhìn về phía Giang Ấn Thiên. Ánh mắt anh dừng trên bàn làm việc của Giang Ấn Thiên “Anh nhìn trúng cái nào?”
“Có ba cái quảng cáo hẹn gặp, còn có 2 kịch bản phim truyền hình và hai kịch bản phim điện ảnh. Cậu lại đây xem một chút, nói xem cậu tính toán thế nào.” Giang Ấn Thiên tay cầm một kịch bản nói.
Lâm Trạch Xuyên đi tới, cầm lấy văn kiện trên bàn mở ra “Này ba cái quảng cáo thì bỏ đi.” Quảng cáo bao gồm một quảng cáo mì ăn liền một cái là nước khoáng và một cái là nước gội đầu, cái giá người phát ngôn này so với giá trị con người hiện nay của Lâm Trạch Xuyên cao hơn rất nhiều. Nhưng ba cái này đều không phải sản phẩm nổi danh.
Nếu Lâm Trạch Xuyên tiếp tục, thì cũng không có gì ảnh hưởng, nhưng về sau Lâm Trạch Xuyên sẽ chỉ dừng lại ở hình tượng một minh tinh bình thường rất lâu, không có lợi cho anh.
Hai kịch bản còn lại đều là kịch bản phim thần tượng. Phim thần tượng “Lâm Trạch Xuyên” trước kia đã quay rồi, nhưng lúc đó chỉ coi như người qua đường xem náo nhiệt mà thôi, hiện tại kịch bản này là nhân vật nam chính. Phim thần tượng thời gian quay ngắn, yêu cầu thấp đối với diễn xuất, tốc độ nổi tiếng nhanh. Với một diễn viên hạng ba như Lâm Trạch Xuyên mà nói thì là một lựa chọn rất tốt.
Nếu Lâm Trạch Xuyên không diễn《Tiềm hành》, thì anh sẽ chọn một cái. Nhưng sau khi quay xong 《Tiềm hành》lại đi quay phim thần tượng, tuy sẽ nhanh có tiếng, nhưng về sau khi lựa chọn kịch bản sẽ có rất ít, mất đi rất nhiều cơ hội, chỉ có thể phát triển theo hướng các vai nam chính trong phim thần tượng, không dễ dàng chuyển đồi hình ảnh như bây giờ, mà nếu chuyển được thì thời gian cũng sẽ rất dài, không có lợi. Lâm Trạch Xuyên lắc đầu, loại bỏ hai kịch bản phim truyền hình này.
Hai bộ phim điện ảnh còn lại đều có cái giá không thấp và rất độc lập, chọn anh là nhân vật chính. Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười, lấy diễn xuất hiện nay của anh, quay phim của Vương Phi yêu cầu không cao với diễn xuất còn bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, miễn bàn đến mấy bộ phim điện ảnh khác.
Anh lắc đầu, nới với Giang Ấn Thiên “Hiện nay cái đó cũng không thích hợp.”
Đối với quyết định của Lâm Trạch Xuyên, Giang Ấn Thiên cũng không nói gì thêm.
Hai tuần lễ kế tiếp, Lâm Trạch Xuyên không ngừng chạy theo đoàn phim đến các địa điểm khác nhau để tuyên truyền, còn có thêm các loại thông báo. Mặt khác rất không may, khiến cho anh không thể thích ứng chính là: Vì sao người xem dưới khán đài và các Fans hâm mộ đều đem chân dung của anh và Chu Vũ Đồng dán cùng một chỗ. Dán cùng một chỗ còn chưa tính, bên ngoài còn có thêm mấy cái khung vuông tròn nữa là thế nào? Các loại hình này không chỉ dừng lại ở con số một, anh còn chứng kiến đến bảy tám loại, hình thức khác nhau, chủ đề giống nhau, phát sinh rất nhiều…
Cứ như thế, khi đi tuyên truyền sắp xếp vị trí của Lâm Trạch Xuyên cũng đổi thành ngồi bên phải cạnh Chu Vũ Đồng, mà bên trái Chu Vũ Đồng lại là Tạ Phỉ. Như vậy không chỉ khiến cho nội tình hàm súc phong phú mà còn thỏa mãn sở thích bát quái của quần chúng, cách sắp xếp như thế mãi cho đến khi tuyên truyền chấm dứt cũng không thay đổi. Ban đầu vị trí này là của Hoàng Nguyên Hâm, nhưng khi bị chuyển vị trí Hoàng Nguyên Hâm cũng không nói gì, có đôi khi còn sẽ chế nhạo cười cợt Lâm Trạch Xuyên.
Sau khi một vòng tuyên truyền chấm dứt, Lưu Vi Vi liền phất tay làm nũng với Vương Phi “Chúng ta đi hát Karaoke đi? Đi mà đi mà.”
Lưu Vi Vi trong《 Tiềm hành 》diễn vai nữ số 2. Ban đầu nhân vật kia là của một diễn viên khác rất có thực lực, khi phim điện ảnh trong thời gian chuẩn bị quay diễn viên kia cũng có xuất hiện. Nhưng nửa đường Lưu Vi Vi lại xuất hiện, ngay trước khi khởi động máy một tuần đã đá nữ diễn viên kia rời khỏi vị trí này.
Có phóng viên còn chụp được ảnh Lưu Vi Vi và Vương Phi cùng nhau đi vào khách sạn. Nhưng trong cái giới giải trí này những chuyện như vậy rất bình thường, mọi người cũng quen rồi. Mà nữ diễn viên bị đá kia hậu đài cũng không vững chắc, lại không có nhiều Fans ủng hộ, cho nên chút nhạc đệm này cứ thế bị cho qua.
Trong toàn bộ quá trình quay phim và tuyên truyền, Lưu Vi Vi cũng không e dè thể hiện các cử chỉ thân mật với Vương Phi, mọi người cũng làm bộ như không thấy.
Vương Phi cười nhéo nhéo mặt Lưu Vi Vi, nói với mọi người “Mọi người cùng nhau đi.”
Tuyên truyền một vòng kết thúc, mọi người cũng đều mệt mỏi không thôi, hát karaoke cũng là một phương thức thả lỏng rất tốt, cho nên đại bộ phận mọi người đều đồng ý.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên và Chu Vũ Đồng, hai này người còn chưa tỏ thái độ.
Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười “Tôi không có ý kiến.” Tuy rằng anh không muốn đi.
“Vũ Đồng, cùng đi đi.” Tạ Phỉ mở miệng.
“Đúng vậy đúng vậy, nhiều người đi chơi mới vui.” Lưu Vi Vi nói.
Chu Vũ Đồng vốn muốn từ chối, cùng tham gia loại hoạt động nhàm chán này không bằng đi quán bar uống rượu. Nhưng ánh mắt của cậu ta thời điểm đảo qua Lâm Trạch Xuyên, không biết tại sao, lại đồng ý.
“Xem đi, anh Chu vẫn cho tôi chút mặt mũi.” Lưu Vi Vi tự đắc nói.
Buổi tối, đoàn làm phim《 Tiềm hành 》bao một gian KTV lớn nhất, mọi người chậm rãi tiến vào ghế lô.
Ghế lô khá lớn, nguyên cả đoàn như vậy cũng không phải chen chúc. Một tổ hai ba người tụ lại cùng nhau, người chơi đùa, người ca hát, chơi đoán số, uống rượu…
Tạ Phỉ mặc dù là một ảnh hậu, nhưng các mặt khác cũng không tệ lắm, nên hát cũng không tệ. Hoàng Nguyên Hâm cũng như vậy, nhưng may mắn có hai cái micro, nếu không không biết phải làm sao. Càng về sau, hai người còn hát tình ca với nhau, ánh mắt và vẻ mặt có thể nói như hai người này muốn tạo tình yêu chị em. Mọi người bên cạnh ồn ào, huýt sáo, không khí rất náo nhiệt.
Mà ở bên kia ghế lô rất tối, Lưu Vi Vi và Vương Phi đã quấn lại với nhau, nửa người trên quần áo coi như chỉnh tề, nhưng nửa người dưới thì da thịt giao triền. Giày cao gót của Lưu Vi Vi đã bị cô ta đá trên mặt đất, hai chân còn mang tất dài màu đen gắt gao kẹp lấy thắt lưng dài rộng của Vương Phi. Âm thanh hai người phát ra bị âm nhạc xung quanh bao phủ. Cho dù có người chú ý tới, cũng chỉ cười cười cho xong việc, loại chuyện này trong khung cảnh hỗn loạn mà có ít như thế là quá bình thường.
Lâm Trạch Xuyên cầm ly thủy tinh đế dài một mình lẳng lặng ngồi ở trong góc, thân thể ẩn vào bóng đêm. Bảy dải đèn LED chuyển đổi, hiện lên trên thành ly rượu trong suốt, liên tiếp không ngừng biến hóa đủ màu sắc. Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve thân ly rượu, ánh mắt Lâm Trạch Xuyên lạnh lùng, quanh thân phảng phất như có một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả những náo nhiệt ở bên ngoài. Cũng chỉ có trong bóng đêm thế này, mới khiến anh cảm thấy có một chút yên bình.
Một người lắc lư đi tới cạnh Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc nhíu mi một chút, đến gần anh là Mạnh Vĩ Kiệt, một diễn phụ cũng là một minh tinh hạng ba. Lâm Trạch Xuyên và hắn ta quen biết nhau ở trường quay, quan hệ cũng bình thường.
Lâm Trạch Xuyên trong lòng mặc dù không vui, nhưng vẫn nở nụ cười với Mạnh Vĩ Kiệt, xem như tiếp đón. Mạnh Vĩ Kiệt lảo đảo đi tới, đứng không vững ngã xuống bên cạnh Lâm Trạch Xuyên. Lâm Trạch Xuyên đã sớm thấy rõ mặt của hắn, dạng như vậy tuyệt đối là đã dùng thuốc. Mạnh Vĩ Kiệt áp sát anh, sắc mặt ửng hồng, miệng mơ hồ không rõ nói “Tiểu Lâm à, cậu cũng tới một bao đi, cam đoan cậu sẽ thích ngất trời, ha hả…” Nói xong từ trong túi áo lấy ra một cái bọc giấy nhỏ đưa cho Lâm Trạch Xuyên.
Lâm Trạch Xuyên đang muốn bỏ đi, lại thấy Chu Vũ Đồng không biết từ khi nào mà đứng phía trước anh. Chu Vũ Đồng chộp lấy đồ vật trên tay Mạnh Vĩ Kiệt ném đi, kéo áo Mạnh Vĩ Kiệt đẩy hắn ra ngoài. Tiếp đó không nói hai lời kéo tay Lâm Trạch Xuyên ra khỏi KTV, khi họ đi ra khiến toàn bộ mọi người trên ghế lô chú ý, ngay cả hai người đang hát cũng tạm thời dừng lại, một đường nhìn theo bọn họ rời đi.
Đi ra bên ngoài, Lâm Trạch Xuyên lúc này mới dừng bước, bỏ tay Chu Vũ Đồng ra, lạnh lùng nói “Chu Vũ Đồng, cậu nổi điên cái gì?”
Chu Vũ Đồng lúc này tâm tình tương đối phức tạp. Cậu ta không biết vì sao khi ở bên trong lại chú ý Lâm Trạch Xuyên như vậy, khi nhìn thấy Mạnh Vĩ Kiệt xúi giục Lâm Trạch Xuyên hít thuốc lại phẫn nộ. Lâm Trạch Xuyên không thích cậu ta, với tính tình của mình, cậu ta tuyệt đối sẽ không phản ứng với Lâm Trạch Xuyên như bây giờ. Nhưng cậu ta lại không tự giác mà chú ý đến nhất cử nhất động của Lâm Trạch Xuyên. Tuy nội tâm Chu Vũ Đồng mâu thuẫn phức tạp, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút bối rối nào, lạnh lùng mỉm cười “Lâm Trạch Xuyên, tôi đang giúp cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook