Edit & Beta: Hoa Cúc
Hết cảnh quay này, phần diễn của Lâm Trạch Xuyên trong《 Tiềm hành 》cũng hoàn thành toàn bộ. Về phần những cảnh quay sau này của《 Tiềm hành 》, thì không liên quan gì tới Lâm Trạch Xuyên nữa.
Giang Ấn Thiên đưa một cái khăn mặt cho anh. Lâm Trạch Xuyên nhận khăn, đem khăn che mặt lại, Giang Ấn Thiên còn rất săn sóc dùng nước lạnh tẩm qua. Lâm Trạch Xuyên thoải mái hừ một tiếng.
“Tôi nói rồi, đã bảo đừng uống nhiều nước như vậy.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên đang đắp khăn, âm thanh rầu rĩ nói “Vậy mà anh cũng biết…” Người khác không nhìn ra, lại không nghĩ rằng bị Giang Ấn Thiên một cậu nói toạc chân tướng.
Lâm Trạch Xuyên diễn xuất thế nào, Giang Ấn Thiên rõ ràng nhất. Kết hợp với khoảng thời gian trước khi bấm máy và biểu hiện sau khi hoàn thành cảnh diễn của Lâm Trạch Xuyên, Giang Ấn Thiên cũng có thể đoán được toàn bộ chân tướng.
Không nghĩ tới cẩu huyết lại trùng hợp như vậy, đánh bậy đánh bạ mà cho ra hiệu quả ngoài ý muốn, thậm chí hiệu ứng còn cực kì hoàn mỹ. Nếu để Vương Phi biết lý do vì sao Lâm Trạch Xuyên hoàn thành cảnh quay tuyệt vời như thế, biểu tình trên mặt ông ta nhất định sẽ rất phấn khích.
Lâm Trạch Xuyên lấy khăn mặt ra, hỏi Giang Ấn Thiên “Kế tiếp còn việc gì nữa không?”
Giang Ấn Thiên lấy lịch hành trình nhìn qua “Ngày mai phải tới Thịnh Thiên, thương nghị về một số hạng mục công tác trong MV.”
“Ngày mai? Nhanh như vậy?”
Giang Ấn Thiên nở nụ cười “Không sao, không phải một tuần trước đã thông báo rồi hả? Cậu cũng biết rồi mà?”
Lâm Trạch Xuyên lại lấy khăn che mặt. Một tuần trước anh nhận được tin tới trụ sở truyền thông Hải Lan, nói là muốn thương nghị chuyện quay MV với Tần Thiên Hậu. Sau đó anh bị đưa tới văn phòng chủ tịch, tiếp đó, anh đã bị người ta bao nuôi… Vài ngày nay anh đều vì cúc hoa của mình mà lo lắng. Thế nên anh đã quên ngày đó là tới thương nghị các hạng mục công việc trong MV, chỉ nhớ rõ ngày đó mình bị người ta cưỡng chế bao nuôi…
“Mấy ngày nay phải xem kịch bản, nên không để ý tới thời gian.” nghe được âm thanh buồn bực của Lâm Trạch Xuyên, nhưng Giang Ấn Thiên lại cho là vì cái khăn trên mặt.
Giang Ấn Thiên lấy khăn ra khỏi mặt anh “Bây giờ không còn mồ hôi, che khăn lên mặt hô hấp không thông nói chẳng thành tiếng.”
“Như vậy rất thoải mái.” Lâm Trạch Xuyên kháng nghị.
Giang Ấn Thiên bất đắc dĩ, trả khăn lại cho Lâm Trạch Xuyên. So với trước kia Lâm Trạch Xuyên sáng sủa hơn rất nhiều, trước kia cậu nhóc này ngoại trừ công việc thì xoay quanh Tiếu Hàm Giang, rất ít nói, hướng nội. Anh từng lo lắng sau này Lâm Trạch Xuyên chia tay với Tiếu Hàm Giang, Lâm Trạch Xuyên sẽ chịu không nổi đả kích mà làm những việc ngốc nghếch. Nhưng hiện nay xem ra, Lâm Trạch Xuyên rời khỏi Tiếu Hàm Giang lại là một chuyện tốt. Hơn nữa sau khi bỏ Tiếu Hàm Giang, Lâm Trạch Xuyên tựa hồ phát ra một loại ánh sáng hấp dẫn. Như viên long châu được phủi đi tro bụi, quang mang nội liễm, không để xem nhẹ.
Giang Ấn Thiên muốn nói gì nữa, nhưng thời điểm ngẩng đầu, lại kinh ngạc “Chu thiên vương, có chuyện gì không?”
Lâm Trạch Xuyên lấy khăn ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện Chu Vũ Đồng đi tới hướng bọn họ. Cũng khó trách Giang Ấn Thiên kinh ngạc, bởi vì mắt của Chu Vũ Đồng từ trước đến nay đều rất cao, ngay cả một diễn viên quay cặp với cậu ta giống như Tạ Phỉ cũng không thể nói chuyện được với cậu ta mấy câu. Sau khi diễn xong luôn bị trợ lý bảo tiêu một đám vây quanh, trên cơ bản không gần không thân. Mới bắt đầu giới truyền thông đưa tin Chu Vũ Đồng mắc bệnh ngôi sao cho đến bây giờ cũng không thể nói được nữa, ngay cả sự hưng phấn để đưa tin cũng không có. Đây đều là chuyện cũ, mọi người đều biết. Nếu một ngày kia Chu Vũ Đồng không có đoàn bảo tiêu trợ lý vây quanh, bình dị gần gũi với đoàn phim, trao đổi kịch bản, hoặc là nói nói cười cười, cam đoan sẽ có chuyện.
Hơn nữa Lâm Trạch Xuyên không thích Chu Vũ Đồng. Lúc trước Lâm Trạch Xuyên vừa tới đoàn phim, không che dấu tốt, bị Chu Vũ Đồng phát hiện. Vậy nên Chu Vũ Đồng ngoại trừ thời gian quay cùng Lâm Trạch Xuyên, thì thời điểm khác không hề tiếp xúc, quan hệ đóng băng đến cực hạn.
Mà nơi này trừ Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên thì không có ai khác, nên không có khả năng tìm những người khác.
Chu Vũ Đồng đi đến trước mặt Giang Ấn Thiên, thản nhiên nói với Giang Ấn Thiên “Có thể phiền anh tránh đi một lát không? Tôi có lời muốn nói với một mình Lâm Trạch Xuyên.”
Giang Ấn Thiên thông thèm để ý thái độ cao ngạo lãnh đạm của Chu Vũ Đồng “Chu Thiên Vương vì sao lại muốn một mình nói chuyện với Trạch Xuyên? Tôi nhớ hai người cũng không thân quen.”
Chu Vũ Đồng nhíu mi một chút, nhìn về phía Giang Ấn Thiên ánh mắt cũng sắc bén hơn. Lâm Trạch Xuyên tự nhiên rất quen thuộc với Chu Vũ Đồng. Khi Chu Vũ Đồng lộ ra vẻ mặt này, có nghĩa là cậu ta đang rất không vui. Chu Vũ Đồng dù sao cũng là thiên vương, Giang Ấn Thiên cùng cậu ta đấu tất nhiên Giang Ấn Thiên sẽ yếu thế. Nếu như bị Chu Vũ Đồng ghi hận, con đường về sau của Giang Ấn Thiên sẽ rất khó đi. Giang Ấn Thiên nếu không thuận, vậy đường anh đi chẳng phải cũng sẽ không thuận sao? Trừ phi anh đổi người đại diện khác. Nhưng anh vẫn rất vừa lòng với Giang Ấn Thiên, không có ý tưởng đổi người.
“Giang ca, anh giúp tôi lấy chai nước. Tôi khát.” Lâm Trạch Xuyên đưa khăn mặt cho Giang Ấn Thiên, “Thuận tiện giặt lại khăn chút.” Lâm Trạch Xuyên khát ở đâu chứ, nhưng ý bảo Giang Ấn Thiên đi. Giang Ấn Thiên đương nhiên hiểu được. Giang Ấn Thiên gật đầu, rời đi.
“Nói đi, có chuyện gì muốn nói với tôi.” Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, cũng không liếc mắt nhìn Chu Vũ Đồng một cái. Lúc này, Chu Vũ Đồng đứng ở ghế dựa bên cạnh, mà Lâm Trạch Xuyên lại rất thích ý mà ngồi trên ghế. Nếu người không rõ nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cả kinh, tròng mắt rụng xuống đất. Mà nếu bị phóng viên nhìn thấy, thì phóng viên kia phỏng chừng sẽ kích động chụp ảnh lên tục, sau đó sẽ trở thành “Tin tức độc nhất vô nhị trang wed XX” rồi rơi vào tay báo giải trí, sẽ có tiền thưởng phong phú.
Thấy Giang Ấn Thiên rời đi, Chu Vũ Đồng nhìn Lâm Trạch Xuyên nằm trên ghế, bỗng nhiên có chút mờ mịt. Cậu ta vì sao lại muốn tới đây, hình như trong tiềm thức thúc dục cậu ta tới đây, nghĩ muốn nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên. Trước kia cũng từng có, nhưng cảm giác không mãnh liệt. Hôm nay thời điểm quay phim, Lâm Trạch Xuyên nằm trong lòng cậu ta hấp hối, cảm giác của cậu ta phá lệ mãnh liệt. Biết rõ đây chỉ là diễn xuất, nhưng tâm lại không tự chủ mà co rút đau đớn, giống như bị lấy mất một khối không thể nào bù lại được. Tựa như… khi cậu ta biết tin Trình Hướng Nam chết.
Chu Vũ Đồng ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Trạch Xuyên, thiếu niên này có mặt khuôn tinh xảo dưới ánh mặt trời phá lệ trắng nõn, giống như không cẩn thận sẽ biến mất.
“Cậu… Là ai?” Chu Vũ Đồng gian nan mà mở miệng.
Thiếu niên mở mắt, con ngươi màu hổ phách giọng mang theo một tia mỉa mai “Chu thiên vương, ngài không biết tôi, ngài có thể tìm một cảnh quay trong《 Tiềm hành 》nhìn một chút, ít nhất tên nhân vật của tôi ngài biết đấy. Một chút, sẽ hiểu ngay.”
Đáy lòng Chu Vũ Đồng tự giễu, cậu ta đang chờ đợi cái gì? Một có chút liên hệ với Trình Hướng Nam, cậu ta liền giống như điên rồi muốn dò xét đến tận cùng. Lần này, chỉ vì một cảnh quay mà thống khổ mà đau đớn tương tự như khi hay tin Trình Hướng Nam chết, rồi lại không khống chế được mà tới đây. Chính mình thật đúng là điên rồi. Trình Hướng Nam đã chết, cho dù có liên quan tới anh ấy, thì ích gì đâu? Chỉ càng tăng thêm sự bi thương mà thôi.
Chu Vũ Đồng che đậy sự giãy dụa thống khổ dưới đáy mắt, khi lần thứ hai nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, đã khôi phục dáng vẻ bình thường lạnh lùng mà kiêu ngạo.
“Cậu và Trình Hướng Nam có quan hệ như thế nào?” Chu Vũ Đồng từ trên cao nhìn Lâm Trạch Xuyên, lạnh lùng hỏi.
Lâm Trạch Xuyên mặt ngoài không có bất kì biến hóa nào, hơn nửa tháng dụng tâm nghiền ngẫm kĩ năng diễn xuất cũng không phải vô dụng, ít nhất cảm xúc bên ngoài có thể che dấu được. Nhưng đáy lòng lại kinh hãi, Chu Vũ Đồng chẳng lẽ ngay cả mượn xác hoàn hồn cũng có thể đoán ra được?
Nghĩ tới lúc ấy anh trọng sinh đến thân thể của thiếu niên này, chính anh cũng khó có thể tin, thời gian dài mới tiếp nhận được hiện thực. Chu Vũ Đồng không tin quỷ thần, làm sao có thể nghĩ tới phương diện này? Những dung mạo và lời nói, việc làm của anh bây giờ cũng khác biệt rất lớn với Trình Hướng Nam.
Dung mạo biến hóa là đương nhiên, thay đổi thân thể mà. Còn lời nói khác Trình Hướng Nam là bởi vì thân phận quá cách biệt nên không thể không như thế. Ngay cả bản thân anh cũng không nhìn ra anh có điểm nào tương tự với Trình Hướng Nam trước kia. Chu Vũ Đồng vì sao lại hỏi anh như vậy?
Nhưng nhìn thái độ của Chu Vũ Đồng, vẫn lạnh lùng lại không có lẫn sự căm thù, dù thế nào cũng không phải bộ dạng có thể đoán ra được? Trước kia Chu Vũ Đồng phần nhiều coi thường anh, một nhân vật nhỏ như anh căn bản không hấp dẫn nổi một thiên vương tâm cao khí ngạo như Chu Vũ Đồng. Nhưng vừa rồi, Lâm Trạch Xuyên sắc bén cảm nhận được Chu Vũ Đồng căm thù mình, tuy là không rõ ràng.
“Tôi không rõ Chu Thiên Vương có ý gì.” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi nói.
Chu Vũ Đồng lạnh lùng cười “Hơn nửa tháng trước cậu đã đến nghĩa trang Tùng Gia.”
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Đồng “Làm sao anh biết?”
“Xem ra cậu thừa nhận.”
“Làm sao anh biết?”
Hai người không ai nhường ai, gắt gao bức bách, hai bên tựa như đang đấu bò cùng tạo sức ép lên đối phương.
“Một tiểu minh tinh giống như cậu mà cho rằng có thể dựa vào dung mạo để tiến về phía trước, cuối cùng đều tiêu thất thôi.” Chu Vũ Đồng lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Xuyên, bỏ lại một câu liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho Lâm Trạch Xuyên một cái bóng lạnh lùng
“Đúng rồi, cách Tần Minh xa một chút.” Chu Vũ Đồng tự giễu nở nụ cười, vậy mà cậu ta lại hảo tâm nhắc nhở tiểu minh tinh nhìn không vừa mắt này. Chỉ vì tiểu minh tinh này đi tảo mộ Trình Hướng Nam sao? Về phần tiểu minh tinh này lên giường với Trình Hướng Nam hay chưa, cậu ta không muốn biết, cũng vô lực truy cứu.
Lúc này Lâm Trạch Xuyên nội tâm kinh sợ, cho nên không chú ý chớp mắt khi Chu Vũ Đồng xoay người, ánh mắt ảm đạm. Trong lòng Lâm Trạch Xuyên đang có một vạn con thảo nê mã chạy qua. Chu Vũ Đồng là loại người vô tâm không tim không phổi vậy mà lại hoài nghi anh và “Lâm Trạch Xuyên” trước kia có một chân? Trình Hướng Nam trước kia hoang đường là đúng, nhưng sau khi kết giao với Chu Vũ Đồng, cho tới bây giờ đều không lăng nhăng….bên ngoài. Chính Chu Vũ Đồng đã lên giường với Tần Minh mà còn hoài nghi anh ngoại tình! Trách không được anh trọng sinh, tuyệt đối là bị tên hỗn đản Chu Vũ Đồng này làm cho tức điên mà sống lại!
Với tư cách là Trình Hướng Nam, cơn tức này thật sự nuốt không trôi!
Chu Vũ Đồng cho rằng tất cả mọi người đều dựa vào tài năng leo lên giường để đi lên hay sao? Cậu ta cho rằng Lâm Trạch Xuyên lên giường với Trình Hướng Nam sau đó muốn lên giường với Tần Minh hả? Cho nên mới cảnh cáo anh cách Tần Minh xa một chút?
Lâm Trạch Xuyên, thật sự nuốt không trôi cơn tức này!
Cách xa Tần Minh một chút? Chu Vũ Đồng đối Tần Minh thì ra là yêu thật.
Càng nghĩ càng tức, Lâm Trạch Xuyên mãnh liệt đứng lên, đấm một quyền lên vách tường.
Hết cảnh quay này, phần diễn của Lâm Trạch Xuyên trong《 Tiềm hành 》cũng hoàn thành toàn bộ. Về phần những cảnh quay sau này của《 Tiềm hành 》, thì không liên quan gì tới Lâm Trạch Xuyên nữa.
Giang Ấn Thiên đưa một cái khăn mặt cho anh. Lâm Trạch Xuyên nhận khăn, đem khăn che mặt lại, Giang Ấn Thiên còn rất săn sóc dùng nước lạnh tẩm qua. Lâm Trạch Xuyên thoải mái hừ một tiếng.
“Tôi nói rồi, đã bảo đừng uống nhiều nước như vậy.” Giang Ấn Thiên nói.
Lâm Trạch Xuyên đang đắp khăn, âm thanh rầu rĩ nói “Vậy mà anh cũng biết…” Người khác không nhìn ra, lại không nghĩ rằng bị Giang Ấn Thiên một cậu nói toạc chân tướng.
Lâm Trạch Xuyên diễn xuất thế nào, Giang Ấn Thiên rõ ràng nhất. Kết hợp với khoảng thời gian trước khi bấm máy và biểu hiện sau khi hoàn thành cảnh diễn của Lâm Trạch Xuyên, Giang Ấn Thiên cũng có thể đoán được toàn bộ chân tướng.
Không nghĩ tới cẩu huyết lại trùng hợp như vậy, đánh bậy đánh bạ mà cho ra hiệu quả ngoài ý muốn, thậm chí hiệu ứng còn cực kì hoàn mỹ. Nếu để Vương Phi biết lý do vì sao Lâm Trạch Xuyên hoàn thành cảnh quay tuyệt vời như thế, biểu tình trên mặt ông ta nhất định sẽ rất phấn khích.
Lâm Trạch Xuyên lấy khăn mặt ra, hỏi Giang Ấn Thiên “Kế tiếp còn việc gì nữa không?”
Giang Ấn Thiên lấy lịch hành trình nhìn qua “Ngày mai phải tới Thịnh Thiên, thương nghị về một số hạng mục công tác trong MV.”
“Ngày mai? Nhanh như vậy?”
Giang Ấn Thiên nở nụ cười “Không sao, không phải một tuần trước đã thông báo rồi hả? Cậu cũng biết rồi mà?”
Lâm Trạch Xuyên lại lấy khăn che mặt. Một tuần trước anh nhận được tin tới trụ sở truyền thông Hải Lan, nói là muốn thương nghị chuyện quay MV với Tần Thiên Hậu. Sau đó anh bị đưa tới văn phòng chủ tịch, tiếp đó, anh đã bị người ta bao nuôi… Vài ngày nay anh đều vì cúc hoa của mình mà lo lắng. Thế nên anh đã quên ngày đó là tới thương nghị các hạng mục công việc trong MV, chỉ nhớ rõ ngày đó mình bị người ta cưỡng chế bao nuôi…
“Mấy ngày nay phải xem kịch bản, nên không để ý tới thời gian.” nghe được âm thanh buồn bực của Lâm Trạch Xuyên, nhưng Giang Ấn Thiên lại cho là vì cái khăn trên mặt.
Giang Ấn Thiên lấy khăn ra khỏi mặt anh “Bây giờ không còn mồ hôi, che khăn lên mặt hô hấp không thông nói chẳng thành tiếng.”
“Như vậy rất thoải mái.” Lâm Trạch Xuyên kháng nghị.
Giang Ấn Thiên bất đắc dĩ, trả khăn lại cho Lâm Trạch Xuyên. So với trước kia Lâm Trạch Xuyên sáng sủa hơn rất nhiều, trước kia cậu nhóc này ngoại trừ công việc thì xoay quanh Tiếu Hàm Giang, rất ít nói, hướng nội. Anh từng lo lắng sau này Lâm Trạch Xuyên chia tay với Tiếu Hàm Giang, Lâm Trạch Xuyên sẽ chịu không nổi đả kích mà làm những việc ngốc nghếch. Nhưng hiện nay xem ra, Lâm Trạch Xuyên rời khỏi Tiếu Hàm Giang lại là một chuyện tốt. Hơn nữa sau khi bỏ Tiếu Hàm Giang, Lâm Trạch Xuyên tựa hồ phát ra một loại ánh sáng hấp dẫn. Như viên long châu được phủi đi tro bụi, quang mang nội liễm, không để xem nhẹ.
Giang Ấn Thiên muốn nói gì nữa, nhưng thời điểm ngẩng đầu, lại kinh ngạc “Chu thiên vương, có chuyện gì không?”
Lâm Trạch Xuyên lấy khăn ra, quay đầu nhìn lại, phát hiện Chu Vũ Đồng đi tới hướng bọn họ. Cũng khó trách Giang Ấn Thiên kinh ngạc, bởi vì mắt của Chu Vũ Đồng từ trước đến nay đều rất cao, ngay cả một diễn viên quay cặp với cậu ta giống như Tạ Phỉ cũng không thể nói chuyện được với cậu ta mấy câu. Sau khi diễn xong luôn bị trợ lý bảo tiêu một đám vây quanh, trên cơ bản không gần không thân. Mới bắt đầu giới truyền thông đưa tin Chu Vũ Đồng mắc bệnh ngôi sao cho đến bây giờ cũng không thể nói được nữa, ngay cả sự hưng phấn để đưa tin cũng không có. Đây đều là chuyện cũ, mọi người đều biết. Nếu một ngày kia Chu Vũ Đồng không có đoàn bảo tiêu trợ lý vây quanh, bình dị gần gũi với đoàn phim, trao đổi kịch bản, hoặc là nói nói cười cười, cam đoan sẽ có chuyện.
Hơn nữa Lâm Trạch Xuyên không thích Chu Vũ Đồng. Lúc trước Lâm Trạch Xuyên vừa tới đoàn phim, không che dấu tốt, bị Chu Vũ Đồng phát hiện. Vậy nên Chu Vũ Đồng ngoại trừ thời gian quay cùng Lâm Trạch Xuyên, thì thời điểm khác không hề tiếp xúc, quan hệ đóng băng đến cực hạn.
Mà nơi này trừ Lâm Trạch Xuyên và Giang Ấn Thiên thì không có ai khác, nên không có khả năng tìm những người khác.
Chu Vũ Đồng đi đến trước mặt Giang Ấn Thiên, thản nhiên nói với Giang Ấn Thiên “Có thể phiền anh tránh đi một lát không? Tôi có lời muốn nói với một mình Lâm Trạch Xuyên.”
Giang Ấn Thiên thông thèm để ý thái độ cao ngạo lãnh đạm của Chu Vũ Đồng “Chu Thiên Vương vì sao lại muốn một mình nói chuyện với Trạch Xuyên? Tôi nhớ hai người cũng không thân quen.”
Chu Vũ Đồng nhíu mi một chút, nhìn về phía Giang Ấn Thiên ánh mắt cũng sắc bén hơn. Lâm Trạch Xuyên tự nhiên rất quen thuộc với Chu Vũ Đồng. Khi Chu Vũ Đồng lộ ra vẻ mặt này, có nghĩa là cậu ta đang rất không vui. Chu Vũ Đồng dù sao cũng là thiên vương, Giang Ấn Thiên cùng cậu ta đấu tất nhiên Giang Ấn Thiên sẽ yếu thế. Nếu như bị Chu Vũ Đồng ghi hận, con đường về sau của Giang Ấn Thiên sẽ rất khó đi. Giang Ấn Thiên nếu không thuận, vậy đường anh đi chẳng phải cũng sẽ không thuận sao? Trừ phi anh đổi người đại diện khác. Nhưng anh vẫn rất vừa lòng với Giang Ấn Thiên, không có ý tưởng đổi người.
“Giang ca, anh giúp tôi lấy chai nước. Tôi khát.” Lâm Trạch Xuyên đưa khăn mặt cho Giang Ấn Thiên, “Thuận tiện giặt lại khăn chút.” Lâm Trạch Xuyên khát ở đâu chứ, nhưng ý bảo Giang Ấn Thiên đi. Giang Ấn Thiên đương nhiên hiểu được. Giang Ấn Thiên gật đầu, rời đi.
“Nói đi, có chuyện gì muốn nói với tôi.” Lâm Trạch Xuyên nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế, cũng không liếc mắt nhìn Chu Vũ Đồng một cái. Lúc này, Chu Vũ Đồng đứng ở ghế dựa bên cạnh, mà Lâm Trạch Xuyên lại rất thích ý mà ngồi trên ghế. Nếu người không rõ nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cả kinh, tròng mắt rụng xuống đất. Mà nếu bị phóng viên nhìn thấy, thì phóng viên kia phỏng chừng sẽ kích động chụp ảnh lên tục, sau đó sẽ trở thành “Tin tức độc nhất vô nhị trang wed XX” rồi rơi vào tay báo giải trí, sẽ có tiền thưởng phong phú.
Thấy Giang Ấn Thiên rời đi, Chu Vũ Đồng nhìn Lâm Trạch Xuyên nằm trên ghế, bỗng nhiên có chút mờ mịt. Cậu ta vì sao lại muốn tới đây, hình như trong tiềm thức thúc dục cậu ta tới đây, nghĩ muốn nói chuyện với Lâm Trạch Xuyên. Trước kia cũng từng có, nhưng cảm giác không mãnh liệt. Hôm nay thời điểm quay phim, Lâm Trạch Xuyên nằm trong lòng cậu ta hấp hối, cảm giác của cậu ta phá lệ mãnh liệt. Biết rõ đây chỉ là diễn xuất, nhưng tâm lại không tự chủ mà co rút đau đớn, giống như bị lấy mất một khối không thể nào bù lại được. Tựa như… khi cậu ta biết tin Trình Hướng Nam chết.
Chu Vũ Đồng ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Trạch Xuyên, thiếu niên này có mặt khuôn tinh xảo dưới ánh mặt trời phá lệ trắng nõn, giống như không cẩn thận sẽ biến mất.
“Cậu… Là ai?” Chu Vũ Đồng gian nan mà mở miệng.
Thiếu niên mở mắt, con ngươi màu hổ phách giọng mang theo một tia mỉa mai “Chu thiên vương, ngài không biết tôi, ngài có thể tìm một cảnh quay trong《 Tiềm hành 》nhìn một chút, ít nhất tên nhân vật của tôi ngài biết đấy. Một chút, sẽ hiểu ngay.”
Đáy lòng Chu Vũ Đồng tự giễu, cậu ta đang chờ đợi cái gì? Một có chút liên hệ với Trình Hướng Nam, cậu ta liền giống như điên rồi muốn dò xét đến tận cùng. Lần này, chỉ vì một cảnh quay mà thống khổ mà đau đớn tương tự như khi hay tin Trình Hướng Nam chết, rồi lại không khống chế được mà tới đây. Chính mình thật đúng là điên rồi. Trình Hướng Nam đã chết, cho dù có liên quan tới anh ấy, thì ích gì đâu? Chỉ càng tăng thêm sự bi thương mà thôi.
Chu Vũ Đồng che đậy sự giãy dụa thống khổ dưới đáy mắt, khi lần thứ hai nhìn về phía Lâm Trạch Xuyên, đã khôi phục dáng vẻ bình thường lạnh lùng mà kiêu ngạo.
“Cậu và Trình Hướng Nam có quan hệ như thế nào?” Chu Vũ Đồng từ trên cao nhìn Lâm Trạch Xuyên, lạnh lùng hỏi.
Lâm Trạch Xuyên mặt ngoài không có bất kì biến hóa nào, hơn nửa tháng dụng tâm nghiền ngẫm kĩ năng diễn xuất cũng không phải vô dụng, ít nhất cảm xúc bên ngoài có thể che dấu được. Nhưng đáy lòng lại kinh hãi, Chu Vũ Đồng chẳng lẽ ngay cả mượn xác hoàn hồn cũng có thể đoán ra được?
Nghĩ tới lúc ấy anh trọng sinh đến thân thể của thiếu niên này, chính anh cũng khó có thể tin, thời gian dài mới tiếp nhận được hiện thực. Chu Vũ Đồng không tin quỷ thần, làm sao có thể nghĩ tới phương diện này? Những dung mạo và lời nói, việc làm của anh bây giờ cũng khác biệt rất lớn với Trình Hướng Nam.
Dung mạo biến hóa là đương nhiên, thay đổi thân thể mà. Còn lời nói khác Trình Hướng Nam là bởi vì thân phận quá cách biệt nên không thể không như thế. Ngay cả bản thân anh cũng không nhìn ra anh có điểm nào tương tự với Trình Hướng Nam trước kia. Chu Vũ Đồng vì sao lại hỏi anh như vậy?
Nhưng nhìn thái độ của Chu Vũ Đồng, vẫn lạnh lùng lại không có lẫn sự căm thù, dù thế nào cũng không phải bộ dạng có thể đoán ra được? Trước kia Chu Vũ Đồng phần nhiều coi thường anh, một nhân vật nhỏ như anh căn bản không hấp dẫn nổi một thiên vương tâm cao khí ngạo như Chu Vũ Đồng. Nhưng vừa rồi, Lâm Trạch Xuyên sắc bén cảm nhận được Chu Vũ Đồng căm thù mình, tuy là không rõ ràng.
“Tôi không rõ Chu Thiên Vương có ý gì.” Lâm Trạch Xuyên chậm rãi nói.
Chu Vũ Đồng lạnh lùng cười “Hơn nửa tháng trước cậu đã đến nghĩa trang Tùng Gia.”
Lâm Trạch Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Vũ Đồng “Làm sao anh biết?”
“Xem ra cậu thừa nhận.”
“Làm sao anh biết?”
Hai người không ai nhường ai, gắt gao bức bách, hai bên tựa như đang đấu bò cùng tạo sức ép lên đối phương.
“Một tiểu minh tinh giống như cậu mà cho rằng có thể dựa vào dung mạo để tiến về phía trước, cuối cùng đều tiêu thất thôi.” Chu Vũ Đồng lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Xuyên, bỏ lại một câu liền xoay người rời đi, chỉ để lại cho Lâm Trạch Xuyên một cái bóng lạnh lùng
“Đúng rồi, cách Tần Minh xa một chút.” Chu Vũ Đồng tự giễu nở nụ cười, vậy mà cậu ta lại hảo tâm nhắc nhở tiểu minh tinh nhìn không vừa mắt này. Chỉ vì tiểu minh tinh này đi tảo mộ Trình Hướng Nam sao? Về phần tiểu minh tinh này lên giường với Trình Hướng Nam hay chưa, cậu ta không muốn biết, cũng vô lực truy cứu.
Lúc này Lâm Trạch Xuyên nội tâm kinh sợ, cho nên không chú ý chớp mắt khi Chu Vũ Đồng xoay người, ánh mắt ảm đạm. Trong lòng Lâm Trạch Xuyên đang có một vạn con thảo nê mã chạy qua. Chu Vũ Đồng là loại người vô tâm không tim không phổi vậy mà lại hoài nghi anh và “Lâm Trạch Xuyên” trước kia có một chân? Trình Hướng Nam trước kia hoang đường là đúng, nhưng sau khi kết giao với Chu Vũ Đồng, cho tới bây giờ đều không lăng nhăng….bên ngoài. Chính Chu Vũ Đồng đã lên giường với Tần Minh mà còn hoài nghi anh ngoại tình! Trách không được anh trọng sinh, tuyệt đối là bị tên hỗn đản Chu Vũ Đồng này làm cho tức điên mà sống lại!
Với tư cách là Trình Hướng Nam, cơn tức này thật sự nuốt không trôi!
Chu Vũ Đồng cho rằng tất cả mọi người đều dựa vào tài năng leo lên giường để đi lên hay sao? Cậu ta cho rằng Lâm Trạch Xuyên lên giường với Trình Hướng Nam sau đó muốn lên giường với Tần Minh hả? Cho nên mới cảnh cáo anh cách Tần Minh xa một chút?
Lâm Trạch Xuyên, thật sự nuốt không trôi cơn tức này!
Cách xa Tần Minh một chút? Chu Vũ Đồng đối Tần Minh thì ra là yêu thật.
Càng nghĩ càng tức, Lâm Trạch Xuyên mãnh liệt đứng lên, đấm một quyền lên vách tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook