Edit: Hoa Cúc
Beta: Minh Miu
Tới cửa phòng chủ tịch, Giang Ấn Thiên gõ cửa. Lập tức, cửa mở ra, người mở cửa là Tống trợ lý. Thấy Giang Ấn Thiên và Lâm Trạch Xuyên, cũng không lập tức để họ đi vào. Chỉ ý vị sâu xa liếc Lâm Trạch Xuyên một cái. Lâm Trạch Xuyên bị nhìn tuy mặt ngoài rất bình thản kì thực cái loại ánh mắt bát quái này khiến anh nổi một tầng da gà.
“Tiểu Giang, cậu tới phòng làm việc của tôi bàn bạc vấn đề hợp tác của Lâm Trạch Xuyên và Tần Thiên Hậu.” Tống trợ lý bỏ kính xuống xoa mắt, nói tiếp với Lâm Trạch Xuyên “Lâm Trạch Xuyên, chủ tịch của Thịnh Thiên muốn gặp cậu một chút.”
Lời này khiến Giang Ấn Thiên và Lâm Trạch Xuyên lắp bắp kinh hãi. Một là chưa từng nghe nói người đại diện và công ty thương lượng mà không cho nghệ nhân nghe. Dù sao nghệ nhân cũng là nhân vật chủ yếu, cần tôn trọng ý kiến của nghệ nhân. Thứ hai là chưa từng nghe chủ tịch của công ty nào gặp nghệ nhân một mình trong phòng làm việc. Mà quan trọng hơn, người muốn gặp Lâm Trạch Xuyên chính là chủ tịch của Thịnh Thiên.
Ba con rồng hàng đầu giới giải trí, gồm truyền thông Hải Lan chủ tịch Đoạn Lâm Hải, giải trí Phong Hành chủ tịch Tiền Thượng Khôn, chỉ cần là người biết một chút về giới giải trí, thì không xa lạ đối với hai cái tên này. Vì tên của họ luôn đi cùng với một chuỗi dài các nữ minh tinh, rất nổi tiếng.
Nhưng trong giới giải trí chủ tịch của Thịnh Thiên ngoại trừ một số nhân viên cao cấp, thì ngay cả các nghệ nhân của Thịnh Thiên cũng không biết.
Vậy mà giờ này vị chủ tịch thần bí của Thịnh Thiên lại vì một tiểu minh tinh hạng ba không danh tiếng của truyền thông Hải Lan mà tự mình đến đây. Chuyện này so với việc Tần Nhã Bồi ngày đó chỉ đính danh Lâm Trạch Xuyên làm nhân vật chính trong MV còn khiến người ta kinh hãi hơn.
“Đoạn tổng có ở bên trong không?” Giang Ấn Thiên cẩn thận hỏi.
Tống trợ lý cười “Đoạn tổng tới party của Nam Phong rồi.” Đoạn Lâm Hải gần đây si mê cô gái tên là Ngô Hân Đình, khuôn mặt và dáng người đều rất đoan trang. Thời gian này vì muốn làm cô bạn gái nhỏ vui lòng, mà thường xuyên mang theo Ngô Hân Đình tham gia các bữa tiệc rượu.
Nói cách khác Đoạn Lâm Hải không có trong văn phòng. Giang Ấn Thiên có chút lo lắng nhìn Lâm Trạch Xuyên. Không biết thế nào mà vị chủ tịch thần bí của Thịnh Thiên lại chú ý đến Lâm Trạch Xuyên. Để một mình Lâm Trạch Xuyên đi gặp chủ tịch Thịnh Thiên làm anh không yên lòng. Nhưng anh cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ căn bản không thể cãi lời công ty quyết định.
Nhìn ra Giang Ấn Thiên lo lắng, Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười an ủi “Yên tâm, chỉ là gặp lãnh đạo của công ty hợp tác thôi mà. Sẽ không sao đâu.” Kỳ thật trong lòng Lâm Trạch Xuyên cũng có chút thấp thỏm.
Tống trợ lý đẩy mắt kính một chút, nghiêm mặt nói “Yên tâm, hiện tại đang ở truyền thông Hải Lan cậu lại là người của Hải Lan thì có thể xảy ra chuyện gì.” Giang Ấn Thiên lúc này mới yên tâm một chút. Cũng chỉ có Lâm Trạch Xuyên mới cảm giác được vị Tống trợ lý kia nghiêm trang chững chạc kì thật sau lưng tâm tư bát quái đang cháy hừng hực, điều này làm cho Lâm Trạch Xuyên rất không được tự nhiên.
“Đi thôi, tiểu Giang. Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải thảo luận đấy.” Tống trợ lý vội vàng thúc giục Giang Ấn Thiên rời đi. Giang Ấn Thiên mặc dù có chút lo lắng, nhưng dù sao công việc vẫn rất quan trọng.
Đợi Giang Ấn Thiên và Tống trợ lý rời đi, Lâm Trạch Xuyên đẩy cánh cửa phòng chủ tịch.
Văn phòng của Đoạn Lâm Hải Trình Hướng Nam có tới mấy lần, đều là vì chuyện của Chu Vũ Đồng. Vì nâng Chu Vũ Đồng, Trình Hướng Nam còn từng có ý định mua 10% cổ phần của truyền thông Hải Lan.
Văn phòng Đoạn Lâm Hải rất xa hoa và khí thế. Vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh bát mã cực lớn treo trên tường, giá sách gỗ lim bày biện đủ các bộ bìa cứng. Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Trạch Xuyên chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình đạp trên nền đá hoa cương.
Cái ghế chuyển quay lại, người ngồi trên ghế nhìn Lâm Trạch Xuyên, mỉm cười nói “Đã lâu không gặp.”
Lâm Trạch Xuyên miệng giật giật, không phát ra được âm thanh gì. Anh rất muốn chỉ vào mũi người nọ quát: Mẹ, anh muốn chơi gì thì chơi, lão tử không muốn cùng anh chơi!
Nhưng nghĩ tới hậu quả, anh vẫn quyết định không làm như vậy.
“Cố Viêm.” Lâm Trạch Xuyên nhìn người kia, nói.
“Em còn nhớ rõ tôi, chuyện này, thật đúng là làm tôi vui sướng.” Cố Viêm nở nụ cười.
Làm sao có thể không nhớ rõ, lần đó khiến toàn thân anh muốn rời ra từng mảnh. Sau đó còn gọi điện thoại nói là muốn bao dưỡng anh, khiến anh cả nửa tháng tâm thần không yên. Này con mẹ nó ngược thân ngược tâm cái gì cũng làm, đừng nói là nhớ rõ, thật con mẹ nó ấn tượng quá sâu! Không hổ danh Cố đại công tử, ra tay đúng là bất phàm.
Nhưng lúc này Lâm Trạch Xuyên đối mặt với Cố Viêm, tựa như một con sơn dương đợi làm thịt, không có một chút sức lực chống trả. Anh muốn mắng Cố Viêm cũng phải suy xét hậu quả, thật là nghẹn muốn chết.
“Anh là chủ tịch của Thịnh Thiên?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Cố Viêm gật đầu “Em không đoán được sao?”
Như vậy tất cả đã rõ ràng. Vì sao Tần Nhã Bồi một đàn chị của Thịnh Thiên lại vô duyên vô cớ chỉ đính danh muốn một nghệ sĩ hạng ba không tiếng tăm như anh là nhân vật chính trong MV. Anh lại đoạt được cái cơ hội may mắn khiến nhiều nghệ sĩ khác phải tranh dành đến đỏ mắt.
Thiên hạ này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền, trên trời cũng sẽ không tự nhiên mà rơi xuống một cái bánh nhân thịt, nếu như vậy chỉ có thể là bẫy rập. Để có được cơ hội lần này cái giá phải trả chính là cúc hoa của anh! Một cái giá lớn thật đúng là làm cho người ta không thể thừa nhận được.
Hắn Cố Viêm không đi quản lý tập đoàn Cố thị khổng lồ, mà lại chơi bời tạo ra giải trí Thịnh Thiên, trời ạ. Chẳng lẽ muốn chơi đùa với tiểu minh tinh? Vậy sao không chơi với những minh tinh của Thịnh Thiên đi. Anh dám chắc cả trai lẫn gái sẽ lập tức yêu thương nhung nhớ Cố thiếu gia. Tuy da thị Lâm Trạch Xuyên rất tốt, nhưng trong giới giải trí nam tuấn mỹ nữ nhiều như vậy. Anh thật không hiểu vì sao Cố Viêm lại phải đi một đoạn đường dài phí công như vậy… Muốn bao dưỡng anh.
“Cảm ơn anh đã ưu ái, tôi cảm thấy một tiểu nhân vật giống như tôi đây, thật sự không thể đảm nhận được vai nam chính trong MV của Tần thiên hậu.” Lâm Trạch Xuyên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt cái bẫy từ trên trời rơi xuống.
Bị Lâm Trạch Xuyên cự tuyệt thẳng thừng, Cố Viêm cũng không giận, mà cười nói “Hợp đồng Hải Lan đã ký với Thịnh Thiên xong hết rồi.”
“Nhưng là người trong cuộc tôi không đồng ý.” Lâm Trạch Xuyên cố giãy dụa.
“Em nên biết, thời điểm này truyền thông Hải Lan đã hoàn thành tất cả các điều ước trong hợp đồng rồi.” Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi giống như đùa một chú mèo.
Truyền thông Hải Lan đã ký họp đồng thì là nước chết. Sự an bài của công ty, nghệ nhân không thể từ chối, nếu không chính là làm trái với các điều khoản trong hợp đồng. Ngoại trừ phải nhịn để có một đường sống, thì một tiểu minh tinh hạng ba căn bản không thể lựa chọn.
Nói cách khác, truyền thông Hải Lan đã ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên, thì Lâm Trạch Xuyên dù không muốn vần phải nghe theo. Trừ phi anh có một số tiền lớn để bồi thường làm trái hợp đồng, hơn nữa còn phải lớn hơn gấp hai ba lần. Một phần là do nghệ nhân đã kí hợp đồng, một phần khác là cho những điều khoản trong hợp đồng.
Có cần phải mạnh mẽ như vậy ép người lương thiện phải làm kỹ nữ không?! Lâm Trạch Xuyên thật sự rất muốn một quyền đập nát cái khuôn mặt thong dong tuấn tú đang cười đến tao nhã trước mắt. Rất thiếu đánh!
“Phải không? Vậy cám ơn Cố tổng đã coi trọng, cho tôi cơ hội lần này.” Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc nói xong, xoay người muốn rời khỏi văn phòng. Tiếp tục ngốc ở đây, không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trực giác của Lâm Trạch Xuyên tương đối chuẩn. Cho nên anh quyết định rời đi trước bị cường.
“Vội vã rời đi như vậy là sao? Tôi có đáng sợ như vậy không?” Cố Viêm mỉm cười nói.
Đúng vậy! Lâm Trạch Xuyên không quay đầu lại, trong lòng khẳng định.
“Uy! Anh khi nào thì tới!” Lâm Trạch Xuyên quá sợ hãi. Thân thể anh bị người phía sau ôm lấy, hơi thở ấm áp rơi trên cổ, tê dại.
“Buông tay.” Lâm Trạch Xuyên giãy dụa. Nhưng cái thân thể này làm thế nào có thể tránh được Cố Viêm.
Cố Viêm cười khẽ, nhẹ cắn một hơi trên cổ Lâm Trạch Xuyên, khiến thân thể anh cứng đờ. Ngay sau đó, tay y tham nhập vào trong áo sơmi của anh, hướng lên phía trước dao động.
Lúc này Lâm Trạch Xuyên đã khẩn trương đến mức quên giãy dụa, tất cả sự chú ý đều tập trung trên cái tay đang chạy trên người mình.
“Anh… Anh… Buông ra.” Lúc này Lâm Trạch Xuyên có chút nói lắp.
Cố Viêm nhéo nhéo điểm nào đó lồi lên bên trong áo sơmi Lâm Trạch Xuyên, cảm nhận được thân thể Lâm Trạch Xuyên run rẩy, vừa lòng cười “Em vì sao không muốn cùng một chỗ với tôi?”
Lâm Trạch Xuyên chậm chạp không đáp lời, anh căn bản theo không kịp tư duy của Cố Viêm. Anh vì sao phải cùng một chỗ với Cố Viêm? Anh và Cố Viêm nhiều nhất cũng chỉ xem như quan hệ tình một đêm mà thôi, ngay cả bạn bè gặp qua một lần cũng không phải.
“Vì sao tôi phải cùng một chỗ với anh?” Lâm Trạch Xuyên hỏi ngược lại.
“Bởi vì tôi thích em.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên cười nhạo một tiếng, thượng một lần giường đã nói thích. Chữ thích này của Cố thái tử giá cũng quá rẻ.
“Không phải mỗi lên giường với anh, anh đều nói thích bọn họ chứ?” Lâm Trạch Xuyên đùa cợt cười.
Đối với sự cười nhạo của Lâm Trạch Xuyên Cố Viêm không để bụng, hôn hôn cổ anh, vừa lòng cảm nhận được Lâm Trạch Xuyên sợ run một chút. Rồi mới lên tiếng “Đương nhiên là không. Cho tới bây giờ, tôi chỉ tương đối hứng thú với em.”
“Đối với cơ thể tôi?”
“Đúng. Nhưng không chỉ là thân thể em, mà còn rất có hứng thú với con người em.”
Lâm Trạch Xuyên cố sức nắm chặt cái tay Cố Viêm đang muốn làm gì thì làm trên thân thể anh “Cảm thấy hứng thú đối với tôi? Không phải anh vừa mới nói thích tôi sao?”
“Vì tôi cảm thấy hứng thú đối với em, nên đương nhiên là thích em rồi.” Tay kia của Cố Viêm nhẹ nhàng nhéo một cái ở thắt lưng của Lâm Trạch Xuyên.
Qua cuộc đối thoại này, cơ bản Lâm Trạch Xuyên đã hiểu về con người của Cố Viêm. Cố Viêm khá vô tình hơn nữa còn thuộc kiểu người cao cao tại thượng. Cố Viêm đối với anh tựa như đối với một loại sủng vật. Cảm thấy hứng thú muốn chơi đùa một chút.
Lâm Trạch Xuyên không phải Trình Hướng Nam, anh không có lực lượng đối kháng với Cố Viêm.
Tay anh nắm tay Cố Viêm dần dần chặt lại, Cố Viêm cũng không thèm để ý.
“Được. Tôi đáp ứng anh.” Con ngươi Lâm Trạch Xuyên trầm trầm. Anh không thể không đồng ý. Cho dù hiện tại không đồng ý, thì về sau vẫn sẽ bị Cố Viêm nhìn chằm chằm. Có lẽ sẽ gặp rất nhiều thiệt thòi, đến lúc đó không thể không xin Cố Viêm giúp đỡ. So với khó khăn bị động tiếp nhận, không bằng chủ động tiếp thu. Có lẽ không lâu sau, Cố Viêm sẽ chán ghét anh.
Cố Viêm nở nụ cười “Thật ngoan.”
“Nhưng có điều kiện.” Lâm Trạch Xuyên vội nói.
“Em nói xem.” Thái tử gia khai ân.
“Không được nói cho người ngoài biết quan hệ của chúng ta. Còn có không được cưỡng ép tôi làm những chuyện tôi không muốn!” Đặc biệt là ở trên giường! Câu sau Lâm Trạch Xuyên không nói ra, nhưng anh tin Cố Viêm tuyệt đối sẽ hiểu.
“Có thể.” Cố Viêm cười cắn vành tai Lâm Trạch Xuyên một chút, “Về phần cái phía sau… Có lẽ em sẽ phải cầu tôi làm đấy.”
Lâm Trạch Xuyên nước mắt rơi đầy mặt, thế mà cũng có một ngày anh bị bao dưỡng.
Beta: Minh Miu
Tới cửa phòng chủ tịch, Giang Ấn Thiên gõ cửa. Lập tức, cửa mở ra, người mở cửa là Tống trợ lý. Thấy Giang Ấn Thiên và Lâm Trạch Xuyên, cũng không lập tức để họ đi vào. Chỉ ý vị sâu xa liếc Lâm Trạch Xuyên một cái. Lâm Trạch Xuyên bị nhìn tuy mặt ngoài rất bình thản kì thực cái loại ánh mắt bát quái này khiến anh nổi một tầng da gà.
“Tiểu Giang, cậu tới phòng làm việc của tôi bàn bạc vấn đề hợp tác của Lâm Trạch Xuyên và Tần Thiên Hậu.” Tống trợ lý bỏ kính xuống xoa mắt, nói tiếp với Lâm Trạch Xuyên “Lâm Trạch Xuyên, chủ tịch của Thịnh Thiên muốn gặp cậu một chút.”
Lời này khiến Giang Ấn Thiên và Lâm Trạch Xuyên lắp bắp kinh hãi. Một là chưa từng nghe nói người đại diện và công ty thương lượng mà không cho nghệ nhân nghe. Dù sao nghệ nhân cũng là nhân vật chủ yếu, cần tôn trọng ý kiến của nghệ nhân. Thứ hai là chưa từng nghe chủ tịch của công ty nào gặp nghệ nhân một mình trong phòng làm việc. Mà quan trọng hơn, người muốn gặp Lâm Trạch Xuyên chính là chủ tịch của Thịnh Thiên.
Ba con rồng hàng đầu giới giải trí, gồm truyền thông Hải Lan chủ tịch Đoạn Lâm Hải, giải trí Phong Hành chủ tịch Tiền Thượng Khôn, chỉ cần là người biết một chút về giới giải trí, thì không xa lạ đối với hai cái tên này. Vì tên của họ luôn đi cùng với một chuỗi dài các nữ minh tinh, rất nổi tiếng.
Nhưng trong giới giải trí chủ tịch của Thịnh Thiên ngoại trừ một số nhân viên cao cấp, thì ngay cả các nghệ nhân của Thịnh Thiên cũng không biết.
Vậy mà giờ này vị chủ tịch thần bí của Thịnh Thiên lại vì một tiểu minh tinh hạng ba không danh tiếng của truyền thông Hải Lan mà tự mình đến đây. Chuyện này so với việc Tần Nhã Bồi ngày đó chỉ đính danh Lâm Trạch Xuyên làm nhân vật chính trong MV còn khiến người ta kinh hãi hơn.
“Đoạn tổng có ở bên trong không?” Giang Ấn Thiên cẩn thận hỏi.
Tống trợ lý cười “Đoạn tổng tới party của Nam Phong rồi.” Đoạn Lâm Hải gần đây si mê cô gái tên là Ngô Hân Đình, khuôn mặt và dáng người đều rất đoan trang. Thời gian này vì muốn làm cô bạn gái nhỏ vui lòng, mà thường xuyên mang theo Ngô Hân Đình tham gia các bữa tiệc rượu.
Nói cách khác Đoạn Lâm Hải không có trong văn phòng. Giang Ấn Thiên có chút lo lắng nhìn Lâm Trạch Xuyên. Không biết thế nào mà vị chủ tịch thần bí của Thịnh Thiên lại chú ý đến Lâm Trạch Xuyên. Để một mình Lâm Trạch Xuyên đi gặp chủ tịch Thịnh Thiên làm anh không yên lòng. Nhưng anh cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ căn bản không thể cãi lời công ty quyết định.
Nhìn ra Giang Ấn Thiên lo lắng, Lâm Trạch Xuyên nở nụ cười an ủi “Yên tâm, chỉ là gặp lãnh đạo của công ty hợp tác thôi mà. Sẽ không sao đâu.” Kỳ thật trong lòng Lâm Trạch Xuyên cũng có chút thấp thỏm.
Tống trợ lý đẩy mắt kính một chút, nghiêm mặt nói “Yên tâm, hiện tại đang ở truyền thông Hải Lan cậu lại là người của Hải Lan thì có thể xảy ra chuyện gì.” Giang Ấn Thiên lúc này mới yên tâm một chút. Cũng chỉ có Lâm Trạch Xuyên mới cảm giác được vị Tống trợ lý kia nghiêm trang chững chạc kì thật sau lưng tâm tư bát quái đang cháy hừng hực, điều này làm cho Lâm Trạch Xuyên rất không được tự nhiên.
“Đi thôi, tiểu Giang. Chúng ta còn có chuyện quan trọng phải thảo luận đấy.” Tống trợ lý vội vàng thúc giục Giang Ấn Thiên rời đi. Giang Ấn Thiên mặc dù có chút lo lắng, nhưng dù sao công việc vẫn rất quan trọng.
Đợi Giang Ấn Thiên và Tống trợ lý rời đi, Lâm Trạch Xuyên đẩy cánh cửa phòng chủ tịch.
Văn phòng của Đoạn Lâm Hải Trình Hướng Nam có tới mấy lần, đều là vì chuyện của Chu Vũ Đồng. Vì nâng Chu Vũ Đồng, Trình Hướng Nam còn từng có ý định mua 10% cổ phần của truyền thông Hải Lan.
Văn phòng Đoạn Lâm Hải rất xa hoa và khí thế. Vào cửa liền nhìn thấy một bức tranh bát mã cực lớn treo trên tường, giá sách gỗ lim bày biện đủ các bộ bìa cứng. Trong phòng rất yên tĩnh, Lâm Trạch Xuyên chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình đạp trên nền đá hoa cương.
Cái ghế chuyển quay lại, người ngồi trên ghế nhìn Lâm Trạch Xuyên, mỉm cười nói “Đã lâu không gặp.”
Lâm Trạch Xuyên miệng giật giật, không phát ra được âm thanh gì. Anh rất muốn chỉ vào mũi người nọ quát: Mẹ, anh muốn chơi gì thì chơi, lão tử không muốn cùng anh chơi!
Nhưng nghĩ tới hậu quả, anh vẫn quyết định không làm như vậy.
“Cố Viêm.” Lâm Trạch Xuyên nhìn người kia, nói.
“Em còn nhớ rõ tôi, chuyện này, thật đúng là làm tôi vui sướng.” Cố Viêm nở nụ cười.
Làm sao có thể không nhớ rõ, lần đó khiến toàn thân anh muốn rời ra từng mảnh. Sau đó còn gọi điện thoại nói là muốn bao dưỡng anh, khiến anh cả nửa tháng tâm thần không yên. Này con mẹ nó ngược thân ngược tâm cái gì cũng làm, đừng nói là nhớ rõ, thật con mẹ nó ấn tượng quá sâu! Không hổ danh Cố đại công tử, ra tay đúng là bất phàm.
Nhưng lúc này Lâm Trạch Xuyên đối mặt với Cố Viêm, tựa như một con sơn dương đợi làm thịt, không có một chút sức lực chống trả. Anh muốn mắng Cố Viêm cũng phải suy xét hậu quả, thật là nghẹn muốn chết.
“Anh là chủ tịch của Thịnh Thiên?” Lâm Trạch Xuyên hỏi.
Cố Viêm gật đầu “Em không đoán được sao?”
Như vậy tất cả đã rõ ràng. Vì sao Tần Nhã Bồi một đàn chị của Thịnh Thiên lại vô duyên vô cớ chỉ đính danh muốn một nghệ sĩ hạng ba không tiếng tăm như anh là nhân vật chính trong MV. Anh lại đoạt được cái cơ hội may mắn khiến nhiều nghệ sĩ khác phải tranh dành đến đỏ mắt.
Thiên hạ này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền, trên trời cũng sẽ không tự nhiên mà rơi xuống một cái bánh nhân thịt, nếu như vậy chỉ có thể là bẫy rập. Để có được cơ hội lần này cái giá phải trả chính là cúc hoa của anh! Một cái giá lớn thật đúng là làm cho người ta không thể thừa nhận được.
Hắn Cố Viêm không đi quản lý tập đoàn Cố thị khổng lồ, mà lại chơi bời tạo ra giải trí Thịnh Thiên, trời ạ. Chẳng lẽ muốn chơi đùa với tiểu minh tinh? Vậy sao không chơi với những minh tinh của Thịnh Thiên đi. Anh dám chắc cả trai lẫn gái sẽ lập tức yêu thương nhung nhớ Cố thiếu gia. Tuy da thị Lâm Trạch Xuyên rất tốt, nhưng trong giới giải trí nam tuấn mỹ nữ nhiều như vậy. Anh thật không hiểu vì sao Cố Viêm lại phải đi một đoạn đường dài phí công như vậy… Muốn bao dưỡng anh.
“Cảm ơn anh đã ưu ái, tôi cảm thấy một tiểu nhân vật giống như tôi đây, thật sự không thể đảm nhận được vai nam chính trong MV của Tần thiên hậu.” Lâm Trạch Xuyên không chút nghĩ ngợi cự tuyệt cái bẫy từ trên trời rơi xuống.
Bị Lâm Trạch Xuyên cự tuyệt thẳng thừng, Cố Viêm cũng không giận, mà cười nói “Hợp đồng Hải Lan đã ký với Thịnh Thiên xong hết rồi.”
“Nhưng là người trong cuộc tôi không đồng ý.” Lâm Trạch Xuyên cố giãy dụa.
“Em nên biết, thời điểm này truyền thông Hải Lan đã hoàn thành tất cả các điều ước trong hợp đồng rồi.” Cố Viêm nhìn Lâm Trạch Xuyên, nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi giống như đùa một chú mèo.
Truyền thông Hải Lan đã ký họp đồng thì là nước chết. Sự an bài của công ty, nghệ nhân không thể từ chối, nếu không chính là làm trái với các điều khoản trong hợp đồng. Ngoại trừ phải nhịn để có một đường sống, thì một tiểu minh tinh hạng ba căn bản không thể lựa chọn.
Nói cách khác, truyền thông Hải Lan đã ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên, thì Lâm Trạch Xuyên dù không muốn vần phải nghe theo. Trừ phi anh có một số tiền lớn để bồi thường làm trái hợp đồng, hơn nữa còn phải lớn hơn gấp hai ba lần. Một phần là do nghệ nhân đã kí hợp đồng, một phần khác là cho những điều khoản trong hợp đồng.
Có cần phải mạnh mẽ như vậy ép người lương thiện phải làm kỹ nữ không?! Lâm Trạch Xuyên thật sự rất muốn một quyền đập nát cái khuôn mặt thong dong tuấn tú đang cười đến tao nhã trước mắt. Rất thiếu đánh!
“Phải không? Vậy cám ơn Cố tổng đã coi trọng, cho tôi cơ hội lần này.” Lâm Trạch Xuyên mặt không đổi sắc nói xong, xoay người muốn rời khỏi văn phòng. Tiếp tục ngốc ở đây, không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Trực giác của Lâm Trạch Xuyên tương đối chuẩn. Cho nên anh quyết định rời đi trước bị cường.
“Vội vã rời đi như vậy là sao? Tôi có đáng sợ như vậy không?” Cố Viêm mỉm cười nói.
Đúng vậy! Lâm Trạch Xuyên không quay đầu lại, trong lòng khẳng định.
“Uy! Anh khi nào thì tới!” Lâm Trạch Xuyên quá sợ hãi. Thân thể anh bị người phía sau ôm lấy, hơi thở ấm áp rơi trên cổ, tê dại.
“Buông tay.” Lâm Trạch Xuyên giãy dụa. Nhưng cái thân thể này làm thế nào có thể tránh được Cố Viêm.
Cố Viêm cười khẽ, nhẹ cắn một hơi trên cổ Lâm Trạch Xuyên, khiến thân thể anh cứng đờ. Ngay sau đó, tay y tham nhập vào trong áo sơmi của anh, hướng lên phía trước dao động.
Lúc này Lâm Trạch Xuyên đã khẩn trương đến mức quên giãy dụa, tất cả sự chú ý đều tập trung trên cái tay đang chạy trên người mình.
“Anh… Anh… Buông ra.” Lúc này Lâm Trạch Xuyên có chút nói lắp.
Cố Viêm nhéo nhéo điểm nào đó lồi lên bên trong áo sơmi Lâm Trạch Xuyên, cảm nhận được thân thể Lâm Trạch Xuyên run rẩy, vừa lòng cười “Em vì sao không muốn cùng một chỗ với tôi?”
Lâm Trạch Xuyên chậm chạp không đáp lời, anh căn bản theo không kịp tư duy của Cố Viêm. Anh vì sao phải cùng một chỗ với Cố Viêm? Anh và Cố Viêm nhiều nhất cũng chỉ xem như quan hệ tình một đêm mà thôi, ngay cả bạn bè gặp qua một lần cũng không phải.
“Vì sao tôi phải cùng một chỗ với anh?” Lâm Trạch Xuyên hỏi ngược lại.
“Bởi vì tôi thích em.” Cố Viêm nói.
Lâm Trạch Xuyên cười nhạo một tiếng, thượng một lần giường đã nói thích. Chữ thích này của Cố thái tử giá cũng quá rẻ.
“Không phải mỗi lên giường với anh, anh đều nói thích bọn họ chứ?” Lâm Trạch Xuyên đùa cợt cười.
Đối với sự cười nhạo của Lâm Trạch Xuyên Cố Viêm không để bụng, hôn hôn cổ anh, vừa lòng cảm nhận được Lâm Trạch Xuyên sợ run một chút. Rồi mới lên tiếng “Đương nhiên là không. Cho tới bây giờ, tôi chỉ tương đối hứng thú với em.”
“Đối với cơ thể tôi?”
“Đúng. Nhưng không chỉ là thân thể em, mà còn rất có hứng thú với con người em.”
Lâm Trạch Xuyên cố sức nắm chặt cái tay Cố Viêm đang muốn làm gì thì làm trên thân thể anh “Cảm thấy hứng thú đối với tôi? Không phải anh vừa mới nói thích tôi sao?”
“Vì tôi cảm thấy hứng thú đối với em, nên đương nhiên là thích em rồi.” Tay kia của Cố Viêm nhẹ nhàng nhéo một cái ở thắt lưng của Lâm Trạch Xuyên.
Qua cuộc đối thoại này, cơ bản Lâm Trạch Xuyên đã hiểu về con người của Cố Viêm. Cố Viêm khá vô tình hơn nữa còn thuộc kiểu người cao cao tại thượng. Cố Viêm đối với anh tựa như đối với một loại sủng vật. Cảm thấy hứng thú muốn chơi đùa một chút.
Lâm Trạch Xuyên không phải Trình Hướng Nam, anh không có lực lượng đối kháng với Cố Viêm.
Tay anh nắm tay Cố Viêm dần dần chặt lại, Cố Viêm cũng không thèm để ý.
“Được. Tôi đáp ứng anh.” Con ngươi Lâm Trạch Xuyên trầm trầm. Anh không thể không đồng ý. Cho dù hiện tại không đồng ý, thì về sau vẫn sẽ bị Cố Viêm nhìn chằm chằm. Có lẽ sẽ gặp rất nhiều thiệt thòi, đến lúc đó không thể không xin Cố Viêm giúp đỡ. So với khó khăn bị động tiếp nhận, không bằng chủ động tiếp thu. Có lẽ không lâu sau, Cố Viêm sẽ chán ghét anh.
Cố Viêm nở nụ cười “Thật ngoan.”
“Nhưng có điều kiện.” Lâm Trạch Xuyên vội nói.
“Em nói xem.” Thái tử gia khai ân.
“Không được nói cho người ngoài biết quan hệ của chúng ta. Còn có không được cưỡng ép tôi làm những chuyện tôi không muốn!” Đặc biệt là ở trên giường! Câu sau Lâm Trạch Xuyên không nói ra, nhưng anh tin Cố Viêm tuyệt đối sẽ hiểu.
“Có thể.” Cố Viêm cười cắn vành tai Lâm Trạch Xuyên một chút, “Về phần cái phía sau… Có lẽ em sẽ phải cầu tôi làm đấy.”
Lâm Trạch Xuyên nước mắt rơi đầy mặt, thế mà cũng có một ngày anh bị bao dưỡng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook