Trọng Sinh Chi Quân Tẩu
Chương 7: Không biết xấu hổ

Editor: Tứ Phương Team

Thôi đi, mọi người đã sắp xếp rồi thì còn tức giận có ích gì, không gây chuyện là được rồi.

“Thật ra cô gái đó là chị ruột của tôi, hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp chị ấy, chắc chị Quách cũng đã nghe về chuyện gia đình tôi rồi. Không phải tôi coi thường bố mẹ đẻ là nông dân, mà bọn họ thật sự không có tố chất. Từ nhỏ bọn họ đã không nuôi nấng tôi và cũng không có cảm tình, nhưng bọn họ lại cứ đòi hỏi hết cái nọ đến cái kia ở chỗ tôi ngoài ra còn bắt tôi sắp xếp công việc cho người chị gái lần đầu tiên gặp mặt. Một đứa con gái như tôi làm gì có khả năng làm được việc đó, bọn họ thực sự đánh giá tôi quá cao”.

“Em cũng đừng buồn quá, chị Quách còn ngốc nghếch hơn em, những người đó ý à, lâu dần mọi người có thể nhận ra bản chất của họ, em nên nghĩ thoáng một chút, sau này tránh xa bọn họ thì tốt rồi.” Chị Quách khuyên vài câu, trong lòng vẫn rất tức giận, sau đó nói trong nhà còn có việc liền cầm bát đi xuống lầu.

Không ngờ vừa xuống dưới đã nhìn thấy một người ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa nhà mình, đang cầm con dao bỏ đi phần cuống củ cải trắng. Bình thường muối cải đều phải đem bỏ đi, nếu không thì bị nát.

“Chị đang làm cái gì đấy, ai cho chị đụng vào đồ nhà tôi?”.

Tống Tiểu Hoa và cô em gái kia của cô ta đều có tính “bánh bèo”, cả ngày chỉ nghĩ cách để được mọi người đồng tình, lấy đó làm vũ khí đáp trả lên người Hứa Hân. Có hai người vợ của quân nhân đứng bên cạnh cô ta, một người là Tôn Tú Phương, người kia hẳn là vợ của một vị Liên đội trưởng, cô cũng không quen biết.

Tống Tiểu Hoa ngẩn ra, sau đó liền vội vàng buông củ cải trắng đang cầm trong tay xuống và nói với vẻ mặt vô tội: “Em à, chị nghĩ rằng có thể em muốn muối dưa, vì không vào được nhà nên ở đây giúp em làm sẵn cải trắng để em đỡ phải mất công làm.”

“Tôi với chị thân thiết lắm sao, chúng ta hình như mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên vào hôm qua thôi? Một người xa lạ chạy đến trước cửa nhà người khác bổ củ trắng thì có lý lắm sao.” Nói xong liền tiến lên giằng lại củ cải trắng để sang một bên, sau đó liền nghe thấy người tên Tôn Tú Phương cười khẩy: “Ơ, đúng là có tiền, ngay cả chị gái cũng không nhận.”

“Tôi vốn đã có tiền, không phải hôm qua mới có, hơn nữa hôm qua không phải bọn họ nói không nhận tôi hay sao, lúc này lại tìm đến tận nơi, thật đúng là mặt dày.”

Hứa Hân nói xong liền mở cửa ra, nhưng Tống Tiểu Hoa liền đi theo sau, nói: “Em ơi, hôm nay chị được sắp xếp vào làm ở nhà ăn trong quân đội, nghĩ rằng sau này chúng ta được gần gũi và chăm sóc lẫn nhau. Hơn nữa, ký túc xá ở nhà ăn vẫn chưa thu xếp được, chị muốn ở nhờ chỗ em một hôm.”

“Tôi đã nói rồi, tôi không quen chị, hơn nữa nhà tôi có nhiều tiền lắm, ngộ nhỡ làm mất thì phải làm sao? Hơn nữa, cũng không phải tôi sắp xếp chị vào đó, ai sắp xếp thì chị đi mà tìm người đó. Đúng rồi, đừng có đụng vào củ cải trắng nhà tôi, thiếu một củ tôi đến nhà ăn đòi chị đó.” Đúng vậy, kiếp trước cô chính là một người vô lý và tự do như vậy, tuy muốn sửa nhưng lại không định sửa trước mặt những kẻ vô tâm này.

Tiện nghi của cô, không phải bọn họ muốn chiếm là có thể chiếm được.

Nhốt Tống Tiểu Hoa ở ngoài cửa, nghe Tôn Tú Phương khuyên cô ta, nói: “Em gái, em đừng khóc, cô ta như vậy, mắt mọc trên đỉnh đầu xem thường dân quê chúng ta, em trở về nhà ăn đi, miễn cho ở đây bị khinh bỉ.”

“Nhưng mà… Dù sao em ấy cũng là em gái của tôi.” Tống Tiểu Hoa khóc như muốn tắt thở.

Hứa Hân giựt giựt khóe miệng, mở cửa nói: “Nhà tôi không có người chết, có thể đừng đứng trước cửa nhà tôi khóc có được không, muốn khóc thì đi tìm nơi khác mà khóc, tạm biệt không tiễn.” Ầm một tiếng đóng cửa lại, sau đó tháo chăn trong nhà xuống đi giặt. Nhất là chăn trong phòng Thiệu Kiến Quốc, còn có trong ngăn kéo nhỏ cất giấu một đống vớ.

Mặc dù anh ta là người rất sạch sẽ, nhưng những người lính đều tốn vớ, anh lại bận bịu như vậy cho nên khi đi anh sẽ lấy năm, sáu đôi để đem theo. Lấy ra nhìn lên, được rồi, tất cả đã hỏng.

Vào lúc này nếu không mặc nó nữa thì có thể ném đi, coi như gia cảnh của Hứa gia cũng không tệ, nhưng vớ của cô hỏng đều được khâu lại.

Đem những đôi vớ được giặt sạch khoát lên trên bức tường lửa, chờ khô thì cô sẽ đem đống vớ và kim khâu may lại cho anh.

Tuy nói cô thêu thùa, nhưng chút chuyện nhỏ này cô có thể làm tốt.

Chính là vừa xem TV vừa may thì bên ngoài lại có người gõ cửa, cho rằng lại là Tống Tiểu Hoa tới gây rối, tâm trạng có chút không tốt lắm đi mở cửa, kết quả không nghĩ đến Hứa Bân lại tới nữa. Không chỉ thế, đằng sau còn dẫn theo Tống Tiểu Hoa.

Cảm giác một hơi nghẹn ở trong lòng lên không nổi xuống không xong, không khỏi hít thở mấy hơi mới đứng vững, lui một bước để cho bọn họ vào, lạnh mặt nói: “Có chuyện gì?”

“Là như thế này, tôi nghe nói đồng chí Tống Tiểu Hoa đến tìm cô muốn ở nhờ nhưng cô từ chối? Em gái, em như vậy là không đúng rồi…”

“Nghe nói? Nghe ai nói? Anh hai, không nghĩ tới công việc của anh lại rảnh đến vậy, vậy mà vì chút chuyện nhỏ này mà đến tìm em. Không nghĩ tới, em không tìm anh cáo trạng lại có người trêu chọc em khiến em không có một ngày tốt lành, kết quả lại có người trước em một bước nói em không chứa chấp một kẻ xa lạ.”

Hứa Bân ho nhẹ một tiếng, nói: “Dù sao các người cũng là chị em, về sau có thể chiếu cố lẫn nhau.”

“Em không cần cùng người khác chiếu cố, nhất là loại người này, nếu anh hai đây muốn em chiếu cố cũng được, anh cũng có thể chuyển vào đây để ở. Em không muốn đến lúc đó cô ta ở trong này rồi lại bị người ta nói khi dễ cô ta.”

“Em gái, em không cần vô lễ, náo loạn…”

“Đây là nhà của em, em lại không muốn đi nơi khác náo loạn.”

“Được, em liền đến đây ở hai ngày.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Tống Tiểu Hoa, nói: “Trong hai ngày có thể thu thập xong trong nhà ăn bên kia không?”

“Có thể, cảm ơn anh Hứa, tôi… Bây giờ tôi có thể giúp làm việc.” Cô hành lễ xong liền muốn đi tìm đồ thu dọn phòng.

Hứa Hân trừng mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Cô khoe khoang mình tài giỏi làm gì, phòng này tôi đã dọn dẹp sạch sẽ không cần người khác động tay động chân. Hơn nữa không phải cô muốn đi làm sao, nơi này không cần cô giúp đỡ, không có việc gì thì đừng đụng vào đồ của tôi.”

Tống Tiểu Hoa lập tức khóc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Hứa Hân cười lạnh một tiếng rồi không để ý cô ta, tiếp tục may vớ, thế nhưng Hứa Bân lại mở miệng nói: “Cô đến nhà ăn đi, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy.”

Lúc này Tống Tiểu Hoa mới lau nước mắt rời đi, trong lòng Hứa Hân cũng không thoải mái, một người phá hoại gia đình Tiểu Tam Nhi ở kiếp cướp, một người phụ nữ ghê tởm muốn chiếm toàn bộ tài sản của cô, sau đó lại động thủ với người đã sinh ra cô, không giết cô ta xem như tiện nghi cho cô ta rồi.

“Em gái…”

Hứa Bân mới vừa mở miệng đã bị Hứa Hân giành trước, nói: “Anh hai, có phải anh muốn em không có một ngày tốt lành không? Bọn họ tới đánh em, mắng em, lừa tiền em, chẳng lẽ còn muốn em cung cấp cho bọn họ? Anh là công an, chẳng lẽ anh không biết trên đời này có một loại người không biết thế nào là biết ơn.”

“Đánh người chính là Tống Lão Oai, tôi xem như cô ta thành thật.”

Hứa Bân mở miệng nói, thuận tiện cầm lấy một điếu thuốc bắt đầu hút.

Hứa Hân nhìn người anh trai này, ban đầu có chút hận anh ta, bởi vì cô làm cái gì anh ta cũng không quan tâm, một lòng hướng về em gái tiểu bạch hoa kia. Hoặc là cô có lỗi, nhưng hắn cũng không nhìn phụ nữ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương