Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 2 - Chương 59: Nắm đấm và tâm ý 3

Thời gian so đấu trôi đi từng phút từng giây, nhưng trong màn hình chỉ có thể hiển thị dấu vết di động cảnh giác đến cực điểm của cơ giáp hình người màu xanh đậm của Bruce, nhưng không hề thấy được động tĩnh của một chiếc cơ giáp khác.

Người đâu?

Dưới đài từ yên tĩnh nín thở chờ đợi đến dần trở nên xôn xao ồn ào, Bruce trên đài cũng từ cảnh giác tập trung chú ý cao độ dần biến thành nôn nóng.

Người đâu?

Tinh thần căng thẳng cao độ không thể duy trì nổi thời gian dài, áp lực trên tâm lý và mệt mỏi trên tinh thần, cùng với không ngừng di chuyển tránh né tốc độ cao dẫn đến tốc độ tay giảm xuống, số lần Bruce thao tác sai cũng dần gia tăng, trước đôi mắt bị mồ hôi thấm ướt tựa hồ nhìn thấy gương mặt tươi cười ác liệt hống hách tới cực điểm của năm nhất__ đây là mèo vờn chuột sao? Chết tiệt!

Phỉ Vô Thuật đã quyết định kéo dài thời gian, không biết hành động trong vô ý của y lại khiến người ta hiểu lầm là một chiến thuật tâm lý, y ước tính thời gian đã sắp tới, mới thao tác cơ giáp rời khỏi ban công cao ốc.

“Đến lúc kết thúc rồi.” Y nhanh chóng mà linh hoạt lao tới chỗ Bruce, nhưng trong lòng không có chút xíu cảm giác vui sướng nào khi giải quyết xong trận đấu, mà là cảm giác uể oải cuối cùng không thể kéo dài được nữa.

Ôm tâm trạng cực kỳ buồn bực, tiếp cận Bruce còn đang cảnh giác hành động.

Cơ giáp màu xanh đậm như chim sợ cành cong, lúc này đã mất đi chừng mực, trong hành động lộ ra trăm sơ hở. Phỉ Vô Thuật quái dị vô cùng, không rõ cái tên ban đầu nhìn lợi hại nhất, sao mới có một lát không gặp, đã tự mình loạn bước?

Ôi, thôi kệ. Phỉ Vô Thuật thao tác cơ giáp, tinh thần dao động hoạt bát mà chính xác thao tác cơ giáp hành động, để bước chân và tiết tấu hành động của cơ giáp tiếp cận với Bruce, nhẹ nhàng linh hoạt từng chút một tiếp cận bên hông cơ giáp xanh đậm.

Sau khi bước chân và tiết tấu gần như hoàn toàn trùng lặp, cơ giáp song phương đối với nhau mà nói, gần như đều đứng yên. Phỉ Vô Thuật vươn cánh tay máy ra, dựa vào hiểu biết sâu sắc đối với kết cấu cơ giáp, chuẩn xác sờ lên trung khu ống truyền năng lượng… tiếng ong ong nặng nề vang lên trong lòng bàn tay.

Tiếp cận, sờ một cái, sau đó kết thúc.

Phỉ Vô Thuật lặng lẽ cảm khái, cơ giáp ông già chế tạo cho y thật tiện dụng, y chỉ dùng đến hai loại vũ khí là hệ thống mai phục và đĩa cắt, đã nhẹ nhàng giải quyết một đám cao thủ. Kỳ thật lấy cơ giáp đặc chế ra ăn hiếp cơ giáp bình thường, dù da mặt y có dày, vẫn cảm thấy hơi có lỗi với mấy đàn anh, thật sự quá ăn hiếp người ta, y cũng tự cảm thấy như thế.

… Nhưng ức hiếp như vậy, tâm trạng buồn bực của y lại tốt hơn một chút, cũng là chuyện thật. Phỉ Vô Thuật đờ người tiếp tục nhận rõ, y quả thật không phải là một người tốt theo ý nghĩa tiêu chuẩn ╮(╯▽╰)╭.

Ngay lúc Bruce nghe tiếng cảnh báo không đủ năng lượng liền biết mình xong rồi. Chỉ trong chớp mắt đã hiểu đồng đội trước đó đại khái làm sao ‘tử trận’. Nhưng hắn thật sự không cam tâm! Ngay lúc thua cuộc, ngay cả bộ dạng đối thủ hắn cũng không nhìn thấy!

Người cuối cùng của bên khiêu chiến, không hề bất ngờ bại bởi cùng một chiêu, giáo viên phụ trách tuyên bố cuộc đấu kết thúc, bối cảnh mô phỏng nhanh chóng biến mất, sân đấu rộng lớn lại trở nên trống trải, mà Phỉ Vô Thuật đã thu lại cơ giáp, vẻ mặt buồn bực đứng đó.

Lúc thu hồi cơ giáp lại gọi cái tên đó! Nội tâm Phỉ Vô Thuật đầy u ám, ngay cả Bruce ném tới ánh mắt vô cùng phức tạp cũng trực tiếp bỏ qua.

Sau khi đài khiêu chiến hạ độ cao, Phỉ Vô Thuật liền mất hồn mất vía một mình bỏ đi. Mà ngay cả Bruce nghiêm túc mà không cam lòng nói “lần sau, tôi nhất định sẽ đánh bại cậu” cũng bị ném lại sau lưng một cách dứt khoát, không dám tin, hắn không dám tin mình lại bị ngó lơ một cách vô lễ như vậy.

Thằng nhóc cuồng vọng!

Bruce gần như muốn nghiến nát răng.

… Thật ra, hiểu lầm thường sẽ phát sinh như thế. Nếu Phỉ Vô Thuật có thể lý giải được tâm trạng bừng bừng lửa giận của Bruce lúc này, tất nhiên sẽ cảm thấy rất vô tội… bản thân y đã rất khổ não rồi được chưa? Y để ý tới Bruce, vậy ai sẽ tới giúp đỡ y?

Người bị khiêu chiến, Phỉ Vô Thuật năm nhất, vô cùng thần bí toàn thắng mười một năm hai! Vượt khỏi dự liệu của mọi người!

Sau khi Phỉ Vô Thuật linh hoạt xuyên qua đám người bỏ đi, tất cả mọi người tại đó mới bắt đầu kinh thán lần nữa, nghị luận xôn xao.

Điểm nghị luận không ngoài hệ thống mai phục cao cấp, vũ khí thần bí không thể thấy, và cả một đoạn thời gian dài trước khi giải quyết người cuối cùng, Phỉ Vô Thuật rốt cuộc đi làm cái gì.

Trong đám đông, Lallot mỉm cười, “Chú Phỉ thật sự bố trí hết những kỹ thuật tốt nhất vào cơ giáp của Vô Thuật. Hệ thống mai phục một khi khởi động, trừ khi là cơ giáp đặc chế cùng cấp bậc, nếu không căn bản không cách nào phát giác được từ hệ thống trinh sát đúng không?”

Ngô Khởi lại có chút thất vọng, biếng nhác nhắm mắt lại: “Vốn muốn xem hiệu quả cận chiến của cơ giáp mà tiểu Vô Thuật khoe khoang ra làm sao.”

“Ha ha, rồi sẽ thấy được thôi.” Lallot ôn hòa nói, sau đó nhìn Adolf đang cười hi hi tính toán tiền tài mới kiếm được, “Chúng tôi đi trước một bước. Nghe Vô Thuật nói muốn giúp cậu cai nghiện, tôi sẽ cố sức giúp đỡ.”

Động tác của Adolf lập tức cứng lại, lúng túng ‘a’ một tiếng, ấp a ấp úng phun ra mấy chữ: “Vậy, vậy cảm, cảm ơn trước…” Mẹ ơi tại sao hắn phải nói cảm ơn chứ?! Phỉ Vô Thuật tự tiện chủ trương hắn căn bản không muốn tiếp nhận được không!

“Không cần cảm ơn.” Lallot ôn hòa đáp, sau đó cùng Ngô Khởi rời đi.

Adolf buồn bực chọt màn hình máy tính, trước đó còn đang nghĩ, không hổ là tên hắn nhìn thuận mắt, nhẹ nhàng dễ dàng giúp hắn kiếm được một món hời. Nhưng hiện tại sao… hắn hung ác phê bình, trận đấu này quá không có trình độ, hoàn toàn là cầm súng ức hiếp kẻ cầm dao trái cây, phối trí trên cơ giáp kém quá nhiều, hoàn toàn không thể so sánh. Phỉ Vô Thuật đây chính là bỉ ổi vô sỉ thắng không cần võ!

Cho nên nói, cần gì phải quản nhiều chuyện như vậy hả! Cái tên khốn Phỉ Vô Thuật! Adolf ném máy tính sang một bên, giang tứ chi, nghênh ngang nằm dưới đất, cam chịu đưa tay che mắt, hắn có lý do không thể không làm vậy! Tên đó đừng tùy tùy tiện tiện xen vào được không!



… Nhưng, có anh em quan tâm lo lắng cho mình, cảm giác thật không tồi.

Adolf nhếch môi, nở nụ cười ngốc nghếch.

Mà lúc này bên bị thua hoàn toàn, Elizabeth, tâm trạng hoàn toàn không tốt nổi.

Cô trừng mười một học viên năm hai đứng trước mặt, kêu lên không dám tin: “Các anh nói gì? Các anh không làm được yêu cầu của tôi, hung hăng ngược tlên đó một lần cho đủ, hiện tại thua rồi, còn có mặt mũi tìm tôi đòi phí sửa chữa cơ giáp?”

Cô gần như tức giận chỉ trích: “Đó đều là do tài nghệ các anh không bằng người được chưa?! Ngay cả đối với một năm nhất mới nhập học cũng thua thảm như vậy! Cơ giáp bị phế là do các anh không đủ năng lực, tại sao muốn tôi trả tiền!”

Cô nói mấy câu này, mười một người là kẻ khiêu chiến lập tức đen mặt.

Trước là học sinh năm hai bọn họ không bận tâm thể diện đề xuất khiêu chiến, sau đó lại mười một người đấu với một học viên năm nhất, như vậy đã đủ mất mặt rồi, kết quả lại vẫn là họ thua. Thua về danh tiếng, thua về thực lực, như vậy vốn đã đủ khiến họ nghẹn khuất nổi giận rồi, hiện tại lại bị Elizabeth quang minh chính đại chỉ ra như thế, thuần túy là trực tiếp đánh lên mặt họ.

Bruce ngăn lại mấy người xúc động, đứng ra, cố gắng giữ bình tĩnh, trầm ổn nói: “Tiểu thư Elizabeth, chúng tôi chỉ đáp ứng cô khiêu chiến học viên năm nhất, không hứa bất cứ chuyện gì về kết quả thế nào. Ngược lại, cô che giấu tin tức với chúng tôi, khiến chúng tôi tổn thất nghiêm trọng, cái này cô nên chịu trách nhiệm.”

Elizabeth cao giọng: “Tôi che giấu tin tức khi nào?”

“Khi chúng tôi hỏi năng lực của học viên năm nhất, cô chỉ nói là học sinh bình thường mà thôi, chỉ cần một trong số chúng tôi đã có thể giải quyết cậu ta.” Bruce siết chặt nắm tay để bên hông, “Nhưng, cô cảm thấy, một kỵ sĩ cơ giáp có thể nhẹ nhàng thuần thục điều khiển cơ giáp đặc chế như vậy, thật sự là một học sinh bình thường sao?”

“Tôi…” Elizabeth nghẹn họng, cô làm sao biết Phỉ Vô Thuật có cơ giáp đặc chế cao cấp như vậy, hơn nữa đồng thời còn có cả năng lực thuần thục thao tác cơ giáp đặc chế?

“Chuyện lần này là do tiểu thư Elizabeth cô gây ra.” Bruce lạnh nhạt nói, “Hy vọng cô có thể bồi thường.”

“Các anh đây là đang đe dọa tôi.” Elizabeth không thấy được kết quả mình muốn, tâm tình đã rất tồi tệ rồi, lúc này đối mặt với kẻ thất bại vây quanh, càng không thể có sắc mặt tốt đẹp, “Không sám hối thất bại của mình, ngược lại còn muốn bồi thường? Tôi chưa đòi lại số đã cho trước đó, xem như đủ tận nghĩa rồi!”

“Vì trận khiêu chiên này, danh tiếng của chúng tôi đã thối hết. Mà thù lao cô đưa trước đó, hoàn toàn không đủ phí dụng sửa chữa cơ giáp.” Bruce lạnh mặt, “Tiểu thư Elizabeth muốn chúng tôi đảo điên vì hành động tùy hứng của cô sao?”

Hắn nói tiếp: “Nếu tiểu thư Elizabeth không nguyện ý gánh phí sữa chửa cơ giáp, chuyện lần khiêu chiến này là do tiểu thư Elizabeth sai khiến, nếu chúng ta nói ra, cũng không sao nhỉ?”

Sắc mặt Elizabeth lập tức tái nhợt, trước đó sỡ dĩ nhàn nhã như vậy, hoàn toàn là do mấy người Bruce đã gánh hết khiển trách của dư luận rồi, hoàn toàn không liên quan tới cô. Nhưng nếu mấy người Bruce nói ra sự thật… cô là đại tiểu thư trong vòng quý tộc, sao có thể có hành động bỉ ổi như vậy?!

“Các người đang uy hiếp tôi?!” Cô không dám tin trừng to mắt.

Bruce dùng trầm mặc biểu thị sự kiên định của họ.

“Được, tôi đưa.” Elizabeth cắn chặt môi, phẫn nộ nói: “Tôi đưa! Các anh nhớ đó, tôi không quên trò lừa gạt của các anh!”

Sau đó cô âm thầm tính một chút tổng chi phí sửa mười một chiếc cơ giáp, đột nhiên cảm thấy choáng váng… tiểu kim khố cô vất vả tích lũy, toàn bộ bị đào sạch… có lẽ còn không đủ…

Sau trận đấu, có người vui có người sầu, mà Phỉ Vô Thuật đã rút về ký túc xá, cuối cùng gom đủ dũng khí gọi vào thế giới tinh thần một tiếng ‘Tiểu Dực Dực’, lúc này thật sự là lệ rơi đầy mặt.

Đã biết Tiểu Dực Dực sẽ tới chiêu này mà! Cái chuyện trầm mặc là vàng, không có sáng tạo gì nhưng rất có tác dụng, không nhận được lời đáp làm y không thể yên tâm!

Thế là y gồng mình tiếp tục gọi: “Tiểu Dực Dực tôi thật sự sai rồi, anh trả lời đi mà! Tôi không nên tùy tùy tiện tiện dùng tên anh đặt cho cơ giáp, tôi sai rồi được không?”

Tần Dực: “…”

“Kỳ thật lúc đặt tên, tôi là đột nhiên nhớ tới Tiểu Dực Dực anh, vô thức gọi ra cái tên này, dưới sự trùng hợp liền xuất hiện vụ ô long đó.” Phỉ Vô Thuật ba hoa chích chòe, “Tuyệt đối không phải cố ý, tuyệt đối không phải dụng tâm, chỉ là trùng hợp!”

Tần Dực: “…”

“Lại nói, cơ giáp của tôi rất soái khí rất cường đại, dùng tên của Tiểu Dực Dực anh, rất xứng mà.” Phỉ Vô Thuật không chút đỏ mặt vỗ mông ngựa, “Vì bản thân Tiểu Dực Dực anh rất soái khí rất lợi hại.”

Tần Dực: “…”



Khi Adolf trở về ký túc xá, nhìn thấy là một Phỉ Vô Thuật đang hai mắt xuất thần.

Mà lúc này, bầu trời đã tối xuống, cách thời gian nghỉ ngơi không xa. Adolf tắm rửa xong, lại kỳ quái liếc Phỉ Vô Thuật một cái, lầm bầm tên này quá dễ dàng xuất thần, đảm bảo đang mơ tưởng em gái nào không thể tỉnh lại, trong lòng âm thầm phỉ nhổ một phen, rồi kéo chăn lên ngủ.

Mà Phỉ Vô Thuật đã nói hết những lời có thể nghĩ ra một lượt, thử qua dịu giọng năn nỉ, dùng luôn phép khích tướng, cũng thử lãnh khốc khinh bỉ, nhưng vẫn không được đáp lại.

Tâm trạng nôn nóng đã được mài mòn từng chút, chột dạ áy náy gì đó, sớm đã hóa thành lửa giận vì bị làm khó, mà lửa giận lại dần nguội theo thời gian, cuối cùng y thất bại thở dài: “Nè, rốt cuộc anh phải thế nào mới nguyện ý nói chuyện với tôi? Cũng không thể luôn không để ý tới tôi chứ? Hiện tại đã đưa bậc thang cho anh rồi, anh không xuống, sau này cũng đừng nghĩ bước xuống nữa. Thật là, có cần ghi thù vậy không!”

“Tôi không ghi thù.” Tần Dực cuối cùng mở miệng, bình tĩnh nói, “Tôi chỉ cho rằng Tiểu Dực Dực trong miệng cậu là đang gọi cơ giáp của cậu.”

Phỉ Vô Thuật: “…” Còn nói không ghi thù? Cái này không phải ghi thù thì là gì?! Bạch si cũng biết tôi đang gọi anh!

“Được rồi, vậy chúng ta về sau đổi xưng hô.” Phỉ Vô Thuật hít sâu, ông không tính toán với tên nhỏ mọn cứng đầu anh, “Cứ gọi anh là… ặc…” Y mắc nghẹn, nên gọi gì mới tốt?

Tần Dực? Quá xa lạ.

Tần đại ca? Nè nè, tha cho y được không!

Vậy thì là… Dực? Phỉ Vô Thuật lặng lẽ rùng mình, rớt một đống da gà.

“… Tôi sẽ nhớ đổi tên khác cho cơ giáp.” Cuối cùng, Phỉ Vô Thuật chỉ có thể buồn bực nói thế.

Tần Dực nhẹ đáp: “Có thể.”

Hắn sẽ không nói với Phỉ Vô Thuật, sở dĩ trước đó vẫn không đáp lời, kỳ thật chỉ là hắn tu luyện Tung Hải quyết quên luôn thời gian.

Nhưng nếu đã có thể khiến tên này phản tỉnh được lỗi lầm của mình, vậy thì hắn sẽ xem như mình cố ý không để ý tới y vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương