Trọng Sinh Chi Phỉ Quân
Quyển 1 - Chương 4: Tân Đại Lục OL 2

Khởi động máy dẫn tinh thần, Phỉ Vô Thuật thuần thục leo lên giường nằm, nhắm mắt lại, để lực hút hộp đen tỏa ra bao trùm lấy mình, tinh thần thể thuận theo lực hút nhẹ hàng rung động, từng chút, từng chút, từng chút… xung quanh tựa như chìm vào hoàn cảnh tịch lặngtuyệt đối, tinh thần thể an tĩnh xuyên qua thông đạo tối mù, thời gian trôi đi không nhanh không chậm, cuối cùng trước mắt sáng lên, trời xanh gió mát xuất hiện trong tầm nhìn, âm thanh vui tai khi khe suối chảy qua hàng đá cuội, từng chuỗi tiếng chim hót gọi bạn đời thanh thoát, gió thổi qua lùm cây xào xạt, côn trùng trong lùm cỏ tranh nhau kêu gáy, quang cảnh thế giới tràn đầy âm thanh của sức sống, nơi này chính là Tân Đại Lục, thế giới chân thật đến không thể tin nổi.

Phỉ Vô Thuật bây giờ vẫn đang ở trạng thái tinh thần thể, đối với thế giới trò chơi này, tương đương với một u linh.

Y bay trên cao, phân biệt hoàn cảnh nơi này, phát hiện đây là một vùng đồi, đang giữa mùa hạ, mặt đất phủ kín thảm thực vật, um tùm xanh tươi. Nhưng trong tầm mắt hoàn toàn không thấy hơi người, tâm tình hơi hưng phấn cuối cùng cũng nguội bớt.

Tân Đại Lục OL không chỉ là một đại lục, mà là một tinh hệ, tinh hệ này được các NPC trong trò cơi gọi là tinh hệ Hà Việt. Địa điểm ban đầu lúc người chơi tiến vào đều là ngẫu nhiên, chỉ sau khi đoạt xác được, lần sau đăng nhập trò chơi mới sẽ định luôn địa điểm bản thân đang ở. Tinh cầu mà y từng ở tên là Thương Mộc tinh, chỉ không biết tinh cầu hiện tại này tên gọi là gì.

Không tìm được NPC, y đi đâu đoạt xác ai hử? Chẳng lẽ đi đoạt xác con chim con chuột nào đó?

Thôi thì trước cứ đi dạo xung quanh, tìm kiếm thân thể thích hợp đã. Phỉ Vô Thuật cam chịu chọn một phương hướng, tinh thần thể bay vụt qua đó. Hành động này sẽ tiêu hao tinh thần lực, một khi tiêu hết tinh thần lực, y cũng chỉ có thể thoát khỏi trò chơi, sau khi hồi phục xong mới bắt đầu tiếp được.

Người đâu người đâu người đâu!

Xuất hiện bóng người trong khuôn viên trăm dặm cho ông được không hả!

Phỉ Vô Thuật tràn đầy mong đợi bị hiện thực xối cái lạnh tâm, thật sự rất muốn gào to trò chơi lừa gạt tình cảm của y. Khó trách người mắng chửi trên diễn đàn nhiều thế, y cũng muốn chửi đây!

Có lẽ đầu não thiên đạo cuối cùng phát hiện được oán niệm của Phỉ Vô Thuật, khi Phỉ Vô Thuật đang lượn lờ tới mức tự cảm thấy sắp ngủ tới nơi, cuối cùng nghe được có tiếng người nói chuyện.

“Các người đã nhìn thấy tôi rồi, còn muốn đi?”

Giọng nói này không cao không thấp không nặng không nhẹ, âm sắc sạch sẽ thuần túy ngữ điệu bình thản nghiêm túc, tóm lại nghe vào tai Phỉ Vô Thuật như âm thanh của tự nhiên tràn đầy lời ca ngợi, trạng thái mơ màng muốn ngủ lập tức biến mất, nhanh chóng bay tới chỗ âm thanh truyền tới.

Vì câu nói này truyền ra một tin tức, có người, còn không chỉ một người!

Vùng đồi này địa hình cao thấp kéo dài nhấp nhô, mà người Phỉ Vô Thuật vừa nghe thấy mở miệng, đang đứng ngay chỗ cao, ánh mắt bình tĩnh, cúi nhìn một đám người hoặc đứng hoặc ngã ngồi ở nơi thấp.

Phỉ Vô Thuật lại gần rồi mới thấy rõ cảnh tượng này, cái đám lết thết cuộn thành một cục dưới đất không kéo được bao nhiêu sự ý chú của y, toàn bộ ánh mắt đặt trên người đang đứng ở chỗ cao.

Người đó rất cao, khá gầy, lại đứng thẳng tắp, vì thế càng thể hiện rõ thân hình cao nhỏng thon dài, khiến Phỉ Vô Thuật lập tức liên tưởng đến tùng xanh trúc đứng. Y lập tức hứng thú, bay tới chỗ người đó tỉ mỉ đánh giá trước sau, từ mái tóc dài được chải gọn gàng không một sợi rối và bộ quần áo đến cả nếp gấp cũng được chú trọng, Phỉ Vô Thuật cực đau dạ dày cho ra kết luận người đàn ông này tuyệt đối cứng nhắc.

Lại bay gần hơn, dùng ánh mắt soi mói đánh giá ngoại hình người này, da trắng, chân mày đủ chuẩn, ánh mắt trầm tĩnh như nước, mũi thẳng, môi mỏng, gương mặt lạnh lùng không tính là rất đẹp, nhưng khá ổn, đặc biệt lại mang khí chất an tĩnh nội liễm.

Còn về tại sao Phỉ Vô Thuật phải nhìn kỹ như thế? Phỉ Vô Thuật cười, đương nhiên là tìm thân thể thích hợp.

Y vừa lòng tùy tiện bình phẩm người này, ít nhất ở phần tướng mạo, vị NPC không biết tên này đã thông qua tiêu chuẩn của y. Lại nhìn bộ trang phục võ sĩ chất liệu cực tốt trên người NPC, xem ra tài lực không kém. Mà đàn ông buộc tóc dài ở tinh hệ Hà Việt, phần lớn đều xuất thân từ thế gia cổ xưa, nhìn tiếp khí độ đại gia của hắn, cũng không khó nhìn ra xuất thân không tồi.

Cuối cùng, chỉ chưa xem thử giá trị võ lực của hắn.

Phỉ Vô Thuật nhàn nhã bay qua một bên, giá trị võ lực có vẻ sẽ được nghiệm chứng nhanh thôi, y vẫn còn thời gian đợi.

Tần Dực hoàn toàn không biết có một u hồn thần thần bí bí nhìn lén thân thể của hắn, hắn nhìn đám bắt cóc đã hỗn loạn, không kiên nhẫn nhíu mày, thân là kẻ địch, mấy tên này thật sự quá khó coi.

Người đàn ông cầm đầu quỳ xuống, gương mặt vì sợ hãi mà xấu xí hơn nhiều, run run rẩy rẩy khẩu cầu hắn: “Tần thiếu gia, chúng tôi đã đưa đứa trẻ Tần gia hoàn hảo trở về nhà, ngài tha cho chúng tôi đi!”

Phỉ Vô Thuật rất vừa lòng, quả nhiên là thiếu gia gia tộc lớn.

Tần Dực bình tĩnh nhìn gã: “Cầm vũ khí của mày lên.”

“Tần thiếu gia!”

“Tần thiếu gia ngài tha cho chúng tôi đi! Chúng tôi không bao giờ dám nữa!”

“Tần thiếu gia…”

“…”

Tần Dực càng lúc càng mất kiên nhẫn, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh không chút dao động, chỉ là thêm chút lạnh lẽo: “Cầm vũ khí của bọn mày lên.”

Tính cách người này hình như không tốt như bề ngoài.

Chỉ là, không xuất thủ với kẻ địch không có vũ khí, đây là ngây thơ hay bảo thủ? Phỉ Vô Thuật lại gần nhìn kỹ hai mắt Tần Dực, nửa ngày mới hoàn hồn khỏi đôi mắt đó, bừng tỉnh ngộ ra, thì ra là một tên kiêu ngạo đến cố chấp.

Đáng tiếc, là một NPC.

Một lần nữa Phỉ Vô Thuật bày tỏ sự ngưỡng mộ cao nhất với AI (Trí tuệ nhân tạo) của Tân Đại Lục, NPC có cá tính như thế, khó trách khi trò chơi bắt đầu, lời nghi vấn NPC là người thật đóng giả chưa từng ngừng lại.

Khi Phỉ Vô Thuật đang xuất thần, thế cục tại đó lại có biến hóa mới.

Trong đám cướp có người đã sử dụng thuốc, một đám người kéo dài thời gian tới giờ, phỏng chừng đã đến lúc, quét sạch trạng thái mềm yếu trước đó, hồi phục sự kiêu căng hung hăng dữ tợn, chỉ binh khí súng ống vào Tần Dực, quát tháo không dứt.

“Tần đại thiếu gia, có phải tay chân vô lực rồi không? Ông đây không phải chỉ bắt cóc mấy đứa con nít của người hầu Tần gia mấy người sao? Mày có cần phải truy theo ông mười mấy tinh cầu không!” Tên đàn ông cầm đầu dậm chân mắng lớn: “Sau đó chẳng phải ông cũng đã cho người đưa mấy đứa con nít đó hoàn hảo trở về rồi sao? Vậy mà mày vẫn truy theo không bỏ!”

“Tổ chức ba ngàn người của ông, mày nhìn đi, bây giờ chỉ còn lại mấy người! Mẹ kiếp này không chịu chừa đường sống cho ông sao? Chỉ mấy đứa con nít, đến mức phải bức người cỡ này sao, hả!” Gã đàn ông nghĩ tới lịch sử máu lệ chạy trốn trước đó, điên cuồng vung tay chân, thở dốc mắng chửi, “Thỏ cùng đường cũng biết cắn người, Tần thiếu gia!” Gã nở nụ cười quái dị, “Tao biết mày là điều phối đại sư, rất nhạy bén với thuốc, cho nên tao bán tài sản cả tổ chức, mới đổi được một bình thâu thiên hoán nhật.”

Phỉ Vô Thuật vốn còn đang cảm khái vị Tần thiếu gia này quá ức hiếp người, xem đi, thủ lĩnh băng cướp rỉ máu chỉ trích, một gã đàn ông mắng chửi mà nhìn điều bộ như sắp khóc, chỉ là sau khi nghe cái tên thâu thiên hoán nhật, y lại bắt đầu căng thẳng.

Y từng nghe vị điều phối sư của nhà họ Vương trong trò chơi nói, thâu thiên hoán nhật là thuốc cấm trong giới điều phối, sở dĩ gọi nó là thâu thiên hoán nhật, hoàn toàn là do một khi trúng phải loại thuốc này, cho dù trời đất thay đổi ngay trước mắt, người đó cũng không phát giác chút nào, tuyệt đối là ông tổ trong thuốc mê, không ai có thể thoát được, cho dù là hiền giả tinh thần lực mãn cấp mười cũng không ngoại lệ!

Dùng loại thuốc cao cấp như vậy đối phó người này, có hơi làm to chuyện nhỉ?

Phỉ Vô Thuật lo lắng nhìn Tần Dực, đây là thân thể mà y đã đặt trước rồi, tuyệt đối đừng bị đánh thành cái bàn chải, đi tìm một cái thân thể thuận mắt khác không dễ đâu.

Tần Dực không để Phỉ Vô Thuật thất vọng, hắn thuận tay vung roi quang năng trong tay, ngọn roi xé không phát ra tiếng nổ bén nhọn, như một cơ thể sống đang hoạt động, hắn vừa lòng nhìn đám cướp, khóe miệng cong lên, tán thưởng: “Tốt lắm, cuối cùng các người cũng đã cầm vũ khí lên rồi.”

Có người hốt hoảng: “Mày, sao mày không sao hết vậy?”

Một cú quật roi vừa rồi, tuyệt đối không phải người sắp hôn mê có thể làm.

Tần Dực không đáp, mím môi bước xuống từng bước, trong ánh mắt tuyệt vọng kinh ngạc của đám đông, nâng roi dày trong tay lên __ một trời mưa máu tung tóe.

Hung tàn thiệt, Phỉ Vô Thuật đánh giá lần nữa về ấn tượng đầu tiên trầm tĩnh như nước kia, thận trọng biến đi trầm tĩnh biến đi, ánh mắt nhìn người của y quả nhiên chẳng chuẩn gì.

Tên cướp cầm đầu ngã xuống cuối cùng siết chặt bình nhỏ trong tay, không cam lòng nghiến ra mấy chữ: “Gã lừa mình, thuốc này, có vấn đề!” Sớm biết như thế, gã sẽ không mai phục Tần Dực, tiếp tục chạy trốn còn có thể tiêu dao thêm vài ngày, sớm biết như thế, ngay từ đầu sau khi nghe được danh hiệu thiếu gia Tần Dực bao che khuyết điểm nhất Tần gia gã không nên chạy đi bắt cóc con cái người hầu nhà họ!

Dù có thêm bao nhiêu cái sớm biết như thế cũng không thể ngăn cản gã bị cắt thành mảnh nhỏ dưới ngọn roi. Sau khi Tần Dực rũ tay xuống, máu nơi này đã nhiễm đỏ bãi cỏ xanh, vẻ mặt hắn bình tĩnh, thu ngọn roi lại, quay người bước từng bước rời khỏi nơi này.

Phỉ Vô Thuật không chút do dự đuổi theo, cộng thêm giá trị võ lực thế này, y rất động tâm, thân thể Tần thiếu gia này y là quyết phải có được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương