Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
-
Chương 16: Truy tung
Thẩm Lăng Vân đáng thương, cảm thấy mình giống như gối ôm hình người cỡ lớn, bị nam nhân ôm chặt không buông tay, kín không lộ gió chắc cũng chỉ như vậy thôi… hai cái móng vuốt heo còn đang chấm mút khắp nơi trên người y, còn hôn y, còn liếm y…
Cái tên này ỷ thân hình cao to hơn y, thân thủ cũng hơi tốt hơn một chút…
“Ưm a… đừng…”
“Khốn kiếp… rút cánh tay của mi ra khỏi y phục ta…”
“… Cũng không cho bỏ vào trong quần… khốn kiếp, không cho phép sờ loạn…”
Thẩm Lăng Vân phát hiện… tối nay, mình làm gì mà dưỡng tinh thần sắc bén chứ? Bị giày vò trong lòng tên khốn kiếp này quả thật là quá tiêu hao thể lực!
Không dễ gì chịu được tới canh ba, nam nhân cuối cùng vẻ mặt chưa tận hết hứng đứng lên, nhìn sắc trời, sau đó đứng lên chỉnh lý y vật.
Thẩm Lăng Vân ngồi dậy hít sâu thở ra, vừa bổ sung không khí bị thiếu trong phổi, vừa mở miệng định nói gì đó… nhưng thấy Triển Phi Dương đột nhiên nghiêm mặt, làm tư thế “xuỵt” với y, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ__ Thẩm Lăng Vân hơi ngây ra, lập tức để ý… bọn họ tại trường cảnh sát chính là cộng sự, y rất quen thuộc biểu tình này của nam nhân, vẻ nghiêm chỉnh hướng về thắng lợi, không, là chinh phục thắng lợi!
Quả nhiên, hơi vận khí, nín thở ngưng thần… động tĩnh bên ngoài có thể nghe được rõ ràng__
Dưới lầu, có người đang rén rút thần bí xuất hiện, Thẩm Lăng Vân dùng ngón tay dính nước bọt chích lên cửa sổ bằng giấy, nhẹ chọc ra một động nhỏ, nhìn xuống dưới… tổng cộng có tám hắc y nhân, bốn người nâng rương, tổng cộng hai cái… còn có nam tử mặc y sam lụa màu đen vừa đi phía trước vừa nhìn ngó xung quanh… người này, không phải chính là gian thương Lữ Thanh Phong sao?
Triển Phi Dương trưng vẻ mặt đã khống chế hết mọi việc, cái này cũng khó trách… hai rương hoàng kim, lại không phải ngân phiếu, không dễ cất giữ… Thanh Phong Lâu này dù sao cũng là tiểu quan quán, không sợ tặc trộm cũng sợ tặc nhớ thương, cho dù là Lữ Thanh Phong cũng phải phòng ngừa… bình thường mà nói, có một món tiền lớn như thế phải lập tức đưa tới tiền trang cất giữ, nhưng thân phận của Lữ Thanh Phong này rõ ràng “không bình thường”, bất kể hắn đóng vai gì trong “chuỗi thực vật” đó, hắn cược… tên này có chỗ cất giữ tốt hơn!
Cho nên nói… rương vàng đó không chỉ là vì bảo vệ chu toàn của Thẩm Lăng Vân, mà còn là mồi nhử để dẫn rắn khỏi hang!
“Chúng ta xuất phát__”
Thẩm Lăng Vân nhanh nhẹn mở tủ áo, bên trong có đủ loại quần áo chuẩn bị cho tân nhiệm đầu bài, tuy không thể có dạ hành y, nhưng chọn một cái màu đỏ sậm thay lên, cũng tốt hơn bộ đồ cẩm bạch vân hành động ban đêm, không phải biến thành cái bia sống sao?
Nhìn y thay đồ, thân thể xinh đẹp chớp hiện trước mặt hắn, nam nhân cười không nói… thân thể này, một chút cảm giác xa lạ cũng không có, bọn họ từng là bạn học sống cùng ăn cùng, lúc đó thường cùng tắm rửa, còn để hắn chà lưng… chỉ là thân thể thì vĩnh viễn đều nhìn không chán, vĩnh viễn đều khiến tâm triều hắn sục sôi, mà thần kinh của mỹ nhân này cũng vĩnh viễn thô như thế__
“Mi nhìn cái gì! Đại sắc lang!”
Quả nhiên, y phục đã thay xong rồi, mới phản ứng lại được nam nhân đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sắp muốn văng ra… cho dù đứng trong một mảng tối tăm, cũng nhìn rõ được hai điểm sáng gian tà lấp lánh.
Vừa nghĩ tới bọn họ trước kia… không biết khi tên này đối với mình ôm những suy nghĩ bẩn thiểu nào, mỗi ngày ngủ cùng ổ chăn, cùng tắm rửa thay quần áo… trong mơ hồ sớm đã bị sờ sạch rồi, gương mặt nhỏ của Thẩm Lăng Vân lập tức đỏ bừng… may là trong phòng rất tối…
“Vân nhi… tiểu ngốc nghếch!”
Nam nhân yêu thích nhìn, nhẹ giọng lại gần, đột nhiên bắt lấy tay y… liếm liếm, vừa đúng liếm lên ngón tay dính nước miếng chọt cửa sổ hồi nãy!
Ánh mắt mỹ nhân càng trừng càng lớn… cái tên này… rốt cuộc có lúc nào không giở trò lưu manh không vậy?!
“Xuỵt__”
Triển Phi Dương mỗi lần đều có thể đúng lúc ngăn cản y bùng nổ, lần này, nam nhân dùng ngón tay chỉ chỉ phòng cách vách.
Quả nhiên, cửa… nhẹ nhàng mở ra, có người bước ra… không, là thanh âm của hai người!
Lẽ nào cửu vương gia cũng…
__ Thẩm Lăng Vân giật mình, vừa định bước ra ngăn cản, đã bị nam nhân bên cạnh đột nhiên kéo vào lòng.
“Đừng lo lắng… nam nhân đó có thể bảo vệ hắn… người chúng ta phải theo đuôi, chính là hai người bọn họ__”
Nam nhân nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của y, mấy câu nói không biết rõ hàm ý là gì này, thông qua nhiệt khí nhẹ thổi vào trong…
Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy sau gáy tê lên từng cơn, bị nam nhân thuận tay kéo… khi nhìn lại, hai người đã từ cửa sổ nhảy vọt ra__
Cái tên này ỷ thân hình cao to hơn y, thân thủ cũng hơi tốt hơn một chút…
“Ưm a… đừng…”
“Khốn kiếp… rút cánh tay của mi ra khỏi y phục ta…”
“… Cũng không cho bỏ vào trong quần… khốn kiếp, không cho phép sờ loạn…”
Thẩm Lăng Vân phát hiện… tối nay, mình làm gì mà dưỡng tinh thần sắc bén chứ? Bị giày vò trong lòng tên khốn kiếp này quả thật là quá tiêu hao thể lực!
Không dễ gì chịu được tới canh ba, nam nhân cuối cùng vẻ mặt chưa tận hết hứng đứng lên, nhìn sắc trời, sau đó đứng lên chỉnh lý y vật.
Thẩm Lăng Vân ngồi dậy hít sâu thở ra, vừa bổ sung không khí bị thiếu trong phổi, vừa mở miệng định nói gì đó… nhưng thấy Triển Phi Dương đột nhiên nghiêm mặt, làm tư thế “xuỵt” với y, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ__ Thẩm Lăng Vân hơi ngây ra, lập tức để ý… bọn họ tại trường cảnh sát chính là cộng sự, y rất quen thuộc biểu tình này của nam nhân, vẻ nghiêm chỉnh hướng về thắng lợi, không, là chinh phục thắng lợi!
Quả nhiên, hơi vận khí, nín thở ngưng thần… động tĩnh bên ngoài có thể nghe được rõ ràng__
Dưới lầu, có người đang rén rút thần bí xuất hiện, Thẩm Lăng Vân dùng ngón tay dính nước bọt chích lên cửa sổ bằng giấy, nhẹ chọc ra một động nhỏ, nhìn xuống dưới… tổng cộng có tám hắc y nhân, bốn người nâng rương, tổng cộng hai cái… còn có nam tử mặc y sam lụa màu đen vừa đi phía trước vừa nhìn ngó xung quanh… người này, không phải chính là gian thương Lữ Thanh Phong sao?
Triển Phi Dương trưng vẻ mặt đã khống chế hết mọi việc, cái này cũng khó trách… hai rương hoàng kim, lại không phải ngân phiếu, không dễ cất giữ… Thanh Phong Lâu này dù sao cũng là tiểu quan quán, không sợ tặc trộm cũng sợ tặc nhớ thương, cho dù là Lữ Thanh Phong cũng phải phòng ngừa… bình thường mà nói, có một món tiền lớn như thế phải lập tức đưa tới tiền trang cất giữ, nhưng thân phận của Lữ Thanh Phong này rõ ràng “không bình thường”, bất kể hắn đóng vai gì trong “chuỗi thực vật” đó, hắn cược… tên này có chỗ cất giữ tốt hơn!
Cho nên nói… rương vàng đó không chỉ là vì bảo vệ chu toàn của Thẩm Lăng Vân, mà còn là mồi nhử để dẫn rắn khỏi hang!
“Chúng ta xuất phát__”
Thẩm Lăng Vân nhanh nhẹn mở tủ áo, bên trong có đủ loại quần áo chuẩn bị cho tân nhiệm đầu bài, tuy không thể có dạ hành y, nhưng chọn một cái màu đỏ sậm thay lên, cũng tốt hơn bộ đồ cẩm bạch vân hành động ban đêm, không phải biến thành cái bia sống sao?
Nhìn y thay đồ, thân thể xinh đẹp chớp hiện trước mặt hắn, nam nhân cười không nói… thân thể này, một chút cảm giác xa lạ cũng không có, bọn họ từng là bạn học sống cùng ăn cùng, lúc đó thường cùng tắm rửa, còn để hắn chà lưng… chỉ là thân thể thì vĩnh viễn đều nhìn không chán, vĩnh viễn đều khiến tâm triều hắn sục sôi, mà thần kinh của mỹ nhân này cũng vĩnh viễn thô như thế__
“Mi nhìn cái gì! Đại sắc lang!”
Quả nhiên, y phục đã thay xong rồi, mới phản ứng lại được nam nhân đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt sắp muốn văng ra… cho dù đứng trong một mảng tối tăm, cũng nhìn rõ được hai điểm sáng gian tà lấp lánh.
Vừa nghĩ tới bọn họ trước kia… không biết khi tên này đối với mình ôm những suy nghĩ bẩn thiểu nào, mỗi ngày ngủ cùng ổ chăn, cùng tắm rửa thay quần áo… trong mơ hồ sớm đã bị sờ sạch rồi, gương mặt nhỏ của Thẩm Lăng Vân lập tức đỏ bừng… may là trong phòng rất tối…
“Vân nhi… tiểu ngốc nghếch!”
Nam nhân yêu thích nhìn, nhẹ giọng lại gần, đột nhiên bắt lấy tay y… liếm liếm, vừa đúng liếm lên ngón tay dính nước miếng chọt cửa sổ hồi nãy!
Ánh mắt mỹ nhân càng trừng càng lớn… cái tên này… rốt cuộc có lúc nào không giở trò lưu manh không vậy?!
“Xuỵt__”
Triển Phi Dương mỗi lần đều có thể đúng lúc ngăn cản y bùng nổ, lần này, nam nhân dùng ngón tay chỉ chỉ phòng cách vách.
Quả nhiên, cửa… nhẹ nhàng mở ra, có người bước ra… không, là thanh âm của hai người!
Lẽ nào cửu vương gia cũng…
__ Thẩm Lăng Vân giật mình, vừa định bước ra ngăn cản, đã bị nam nhân bên cạnh đột nhiên kéo vào lòng.
“Đừng lo lắng… nam nhân đó có thể bảo vệ hắn… người chúng ta phải theo đuôi, chính là hai người bọn họ__”
Nam nhân nhẹ nhàng cắn vành tai mẫn cảm của y, mấy câu nói không biết rõ hàm ý là gì này, thông qua nhiệt khí nhẹ thổi vào trong…
Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy sau gáy tê lên từng cơn, bị nam nhân thuận tay kéo… khi nhìn lại, hai người đã từ cửa sổ nhảy vọt ra__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook