Âu Lăng Dật chạy vội tới bên cạnh người Âu Thiên Bảo quỳ xuống, cơn đau âm ỉ ở bả vai tưởng chừng đã biến mất lại tiếp tục đau, nhưng y chẳng màng đến nó, cắn răng chịu đựng, đem bộ ngân châm đặt trong lòng bàn tay.
Vẻ mặt y trấn định ra hiệu bác sĩ và bảo tiêu cẩn thận đưa Âu Thiên Bảo chuyển qua phòng nghỉ bên cạnh.
Được mọi người giúp đỡ, áo Âu Thiên Bảo bị cởi ra, Âu Lăng Dật cầm lấy ngân châm, phân tích kỹ càng vị trí chính xác để hạ châm, cách 3 tấc, chính là huyệt Dũng Tuyền, lại nhờ mọi người giúp y đặt Âu Thiên Bảo nằm nghiêng, tiếp tục hướng huyệt “tâm du, thận du, đại chuy” ba huyệt quan trọng này.
- --Đọc FULL tại ---
Châm hạ xuống không lâu, Âu Thiên Bảo cả người rõ ràng đang run rẩy phút chốc yên tĩnh, sắc mặt cũng dần dần trở nên tốt hơn.

Chỉ là, hai mắt gã vẫn cứ nhắm chặt, chau mày, nhéo lên vị trí trước ngực rên rỉ, hiển nhiên trái tim đau đớn còn chưa ổn định
Âu Lăng Dật nhíu mi, cảm giác trên người Âu Thiên Bảo cảm xúc cuồng loạn bạo động lúc ẩn lúc hiện, còn có nguy cơ sẽ tái phát nguy hiểm.
Nếu tình hình hiện tại cứ như vậy, bệnh của Âu Thiên Bảo chuyển biến xấu, chuyện đời trước một lần nữa thực sự sẽ diễn ra.

Tuy rằng bản thân y không sợ, có thể dựa vào dị năng bình yên rời đi, nhưng kẹt ở chỗ Lăng Sương tỷ không được Âu gia coi trọng, liền bị coi là phế vật mà xử lý, mạng sống của cô, cuộc đời của cô cũng theo đó tan thành mây khói, Âu Lăng Dật cắn môi, đem năng lượng trong cơ thể bức đến đầu ngón tay, bắt đầu nhẹ nhàng niệp động trên người Âu Thiên Bảo, châm cứu.
Năng lượng nguyệt quang trong trẻo, lạnh lẽo từng chút một yên tĩnh truyền vào ngân châm ánh bạc, chậm rãi chảy trong mạch máu Âu Thiên Bảo, khiến trái tim gã từ náo loạn khôi phục nhịp đập bình thường.

Thống khổ đi qua, động tác gã thôi không giãy giụa nữa.
Âu Lăng Dật thấy Âu Thiên Bảo toàn thân thả lỏng, biểu tình yên tĩnh an tường, biết năng lượng có tác dụng, lại tăng thêm một lượng lớn tinh thần lực.
Trường hợp của Âu Thiên Bảo là khuếch trương cơ tim viêm tính, trước mắt khó nhất chữa trị tận gốc, thậm chí biện pháp mổ cũng không có hiệu quả, bởi vậy có lục tung toàn thế giới cũng không thể biết được phương pháp khống chế hữu hiệu, bệnh này theo thời gian ngày càng nặng hơn chứ không mấy thuyên giảm.

Kết quả, chỉ có con đường chết mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự ốm đau đầy tra tấn.
Nhưng Âu Lăng Dật trải qua gần trăm năm không ngừng nghiên cứu, rốt cục linh cảm được tìm thấy khi học tập trong cuốn trung y cổ, phát hiện dùng thuốc Đông y kết hợp châm cứu chậm rãi điều trị, có thể có tác dụng khống chế bệnh tình.
Vốn dĩ, y tưởng sống lại đời này, không cần phải hạ mình làm tên ngốc lẽo đẽo, hết sức lấy lòng người Âu gia giống đời trước.

Nào ngờ, Thần May Mắn mỉm cười với Âu Thiên Bảo, giúp gã bình an chống đỡ mới hơn năm năm, tự bản thân đi mời Thần Chết viếng thăm, đem rắc rối tới cửa rồi bị kích thích sống dở chết dở, khiến y không muốn cũng đành nhúng tay.
Tình huống cực kỳ nguy cấp, Âu Lăng Dật đau đầu bất đắc dĩ.

Mọi người ở đằng sau trông thấy cảnh y cứu người, mất khoảng hai, ba phút đã nhanh chóng khống chế được bệnh tình Đại thiếu gia, thần sắc kinh ngạc, biểu tình thán phục, đặc biệt là bác sĩ và Âu Hình Thiến
Hai người nhìn Âu Lăng Dật bằng con mắt thợ săn ngắm con mồi, hận không thể lập tức kéo y sang một bên, thảo luận về cách thức châm cứu đầy kỳ diệu kia một phen.

Thứ y thuật thập phần vĩ đại, chỉ trong thời khắc nhấp chén trà đã giải quyết xong vấn đề nan giải, quả thực quá huyền huyễn, quá magic (mầu nhiệm)!
Âu Hình Thiên lẳng lặng đứng bên ngoài vòng vây, nhìn thân ảnh giữa đám người, không ai khác chính là hai đứa con của hắn, tâm tình trầm trọng xen lẫn tia phức tạp.
Hắn hồi tưởng tình cảnh đã trải qua, nháy mắt biểu cảm thay đổi, trong lòng Âu Hình Thiên đối với Âu Thiên Bảo giờ đây chỉ toàn sự phẫn nộ.
Hắn không biết bắt đầu từ lúc nào, trái tim vốn đơn thuần của con trai lớn lại biến thành vặn vẹo, hiểm độc cực điểm đến thế, tuy cơ thể nó yếu ớt nhưng tâm tư thì không hề, dám có cái suy nghĩ tính kế em trai, tự làm bản thân bị thương.

Nghĩ đến Âu Lăng Dật cũng vì hắn mà tổn thương, lòng hắn vừa lo lắng, vừa thống khổ, từng đợt cảm xúc nặng nề quấn lấy trí não Âu Hình Thiên, phi thường mỏi mệt.
Hắn cũng không biết bản thân sẽ làm gì nếu đứng trước ánh mắt lạnh nhạt của Tiểu Dật.

Trách bản thân hắn nghi ngờ y, trách bản thân hắn không tin y, trách bản thân hắn không suy nghĩ… Trừ bỏ vài lần y đối diện hắn, không biết là vô tình hay hữu ý, Tiểu Dật nhìn qua hắn khiến hắn có chút lo âu, nhưng quả nhiên hắn đã nghĩ nhiều.

Vì nơi đáy mắt y, không có gì ngoài sự chán ghét dành cho hắn.

Âu Hình Thiên mơ hồ cảm thấy, dường như trái tim của hắn cũng có vấn đề, nó không ngừng phát ra từng trận quặn đau kịch liệt, tê tâm liệt phế.
Thứ đau đớn không tên cắn nuốt cõi lòng hắn, vậy nên, hắn lựa chọn đứng bên ngoài, nhìn y từ xa.
Trong đám đông, trông thấy cơ thể nhỏ bé của bé con đang tận lực cố gắng cứu trị Âu Thiên Bảo, hắn lo lắng thật nhiều, hối hận cũng thật nhiều.
“Anh hai, hay anh ra ngoài đợi đi.

Thiên Bảo sẽ không sao đâu!” Bắt gặp hình ảnh Âu Hình Thiên vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm hai đứa cháu, biểu tình khôn lường, Âu Hình Thiến cho rằng hắn lo lắng tình trạng của Âu Thiên Bảo, sợ hắn đau lòng không chịu nổi liền đi qua khuyên giải.
“Không được.


Anh ở đây trông chừng chúng nó.” Nâng tay ngăn lại em trai đang hướng bờ vai hắn toan kéo đứng dậy, Âu Hình Thiên quyết đoán cự tuyệt.
Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ hành động nào của Âu Lăng Dật thêm nữa, thầm quyết tâm lấy chân thành ra mà đối đãi, hướng Tiểu Dật nhận lỗi, tự bản thân nói cho y biết, hôm nay, Âu Hình Thiên hắn có bao nhiêu quá đáng.
Chỉ sợ rằng sau bao hiểu lầm xảy ra, Âu Lăng Dật có còn lòng tin để chấp nhận lời xin lỗi? Cho mình một cơ hội? Tiểu Dật luôn là như vậy, bình tĩnh, lạnh nhạt, đối mặt mọi chuyện đều kính cẩn nghiêm túc, thế mà lại đi nghĩ rằng y sẽ làm loại cớ sự đó? Cùng người động thủ?
Là hắn nghĩ xấu y, hiện tại xem ra, quả thực là trò đùa lớn nhất trong cuộc đời hắn.

Mà bản thân hắn, trải qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế, tinh phong huyết vũ mới đến được con đường hắc đạo giáo phụ hôm nay, thế nhưng không chút suy nghĩ liền tin một cách phiến diện!?
Âu Hình Thiên càng nghĩ càng phẫn hận, nếu không phải em trai và cấp dưới đang ở đây, hận không thể tát chính mình mấy cái.
“Anh hai, đừng nhìn nữa! Em biết anh lo lắng cho Thiên Bảo, nó thực sự không có việc gì! Em vừa mới kiểm tra tình trạng Thiên Bảo sau khi được Tiểu Dật châm cứu, thân thể nó đã an tĩnh lại, căn bản giống đang ngủ.

Ài, không ngờ Tiểu Dật đúng là đứa trẻ luôn mang đến sự kinh hỉ.

Hay là anh để em nhận Tiểu Dật làm con nuôi đi? Dù sao Thiên Bảo cũng không thích ai tranh giành cha với nó, chẳng bằng để em chăm sóc Tiểu Dật.”
Âu Hình Thiến đinh ninh cho rằng Âu Hình Thiên luôn để ý, lo lắng thân thể đứa con lớn, xác định Âu Thiên Bảo bình an, Âu Hình Thiến mới vội vàng an ủi, thuận tiện bày tỏ mong muốn đã giấu kín từ lâu.
Trải qua một trận chiến gia tộc đẫm máu vừa rồi, Âu Hình Thiến coi như xem hiểu được.

Vị trí quan trọng nhất trong mắt anh trai chỉ có Âu Thiên Bảo, nếu thế thì làm sao đủ chỗ cho đứa cháu nhỏ đặt chân, ắt hẳn khi đến thời khắc quan trọng, tiểu tử kia không bị vứt bỏ thì cũng biến thành thế tâm.
Nếu hiện tại không đem cháu nhỏ và Âu Thiên Bảo chính thức tách ra, về sau sẽ chẳng lường trước được Tiểu Dật lại phải chịu thêm bao nhiêu ủy khuất!
Âu Hình Thiến đã nghĩ kỹ, không thể để cháu nhỏ cho người khác bắt nạt thì phải có thân phận cao quý cỡ như Âu gia, có năng lực chu toàn, bảo vệ cho sở thích yên tĩnh của cháu nhỏ, mà Âu Hình Thiến vừa đủ hai điều kiện trên, chắc chắn ngoài mình thu dưỡng y, không ai có thể xứng đáng hơn.
Não bổ tự động vẽ ra viễn cảnh tương lai cùng cháu nhỏ “Cha con tình thâm”, một khung cảnh vô cùng vô cùng ấm áp, khiến Âu Hình Thiến càng nghĩ càng hưng phấn, lôi kéo anh trai, đưa hắn sang một bên, nói ra quyết định của chính mình.
“Em muốn nhận nuôi con của anh?” Âu Hình Thiên âm u nhìn về phía em trai mang vẻ mặt: em có một khát khao, em có một ước ao kia, mở miệng xác nhận.
- --Đọc FULL tại ---
“Chính xác!” Vì đang ở đỉnh cao của sự tự luyến, Âu Hình Thiến hoàn toàn không chú ý ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo của anh trai, thẳng thừng nói tiếp: “Dù sao anh mang Tiểu Dật trở về cũng không phải thật tâm, nó đối với anh mà nói chẳng phải là có cũng được mà không có cũng được sao, tùy thời có thể vứt đi sao? Nhưng Tiểu Dật đối với em không giống.


Em là chân thành thích nó, coi Tiểu Dật như đứa con mình tận lực sinh thành.

Anh đã có một đứa con bảo bối rồi, để Tiểu Dật làm con nuôi em, cũng là việc hợp tình hợp lý, vẹn cả đôi đường!”
“Đủ rồi, câm miệng! Ai nói cho em, anh không phải thật lòng thích Dật nhi? Ai nói cho em, Dật nhi đối anh có cũng được mà không có cũng không sao? Dật nhi đối với anh rất quan trọng, anh sẽ không đem nó tặng cho người khác! Nó vĩnh viễn là con trai của anh!” Âu Hình Thiên một lời này nói ra có bao nhiêu tức giận liền bấy nhiêu khổ sở, trên cổ gân xanh gằn lên thập phần đáng sợ, tai không lọt nổi những câu nói mà em trai tự cho là sự thật.
Hắn xốc vạt áo trước ngực Âu Hình Thiến, biểu tình kiên định tuyên bố Âu Lăng Dật là người của hắn.
“Nếu có thể, tôi thật sự không muốn làm con của cha.” Từ phía sau hai người, Âu Lăng Dật dùng tay chống đỡ bức tường, lẳng lặng mở miệng.
Âu Thiên Bảo bệnh tình vừa bình ổn, Âu Lăng Dật cũng duy trì không nổi nữa, động tác y rút ngân châm rất nhanh, thất tha thất thểu đi đến trước cửa, tới gần chợt nghe thấy tiếng anh em cãi cọ.
Nghe được từ trong miệng Âu Hình Thiên câu nói trịnh trọng tuyên bố kia, Âu Lăng Dật trừ bỏ sự trào phúng mãnh liệt, không có bất luận cảm giác.
Người không đặt niềm tin nơi y, không hiểu được y, không coi trọng y, muốn vứt liền vứt, muốn bỏ liền bỏ, chưa từng thực lòng quan tâm y, có tư cách gì đứng trước mặt y nói một chữ “Thích”? Nói y là quan trọng? Âu Hình Thiên, hắn thậm chí cái tư cách làm phụ thân hay làm người đều chưa từng có!
Khác nhau, hắn và Âu Hình Thiến khác nhau, ngay từ đầu Âu Hình Thiến vẫn luôn tin tưởng y, còn nói đỡ cho y.

Nếu người có tư cách nói ra từ kia, duy chỉ một mình Âu Hình Thiến.
“Tiểu Dật!”, “Dật Nhi!” Nghe thấy thanh âm tiểu thiếu niên suy yếu vô lực, Âu Hình Thiến, Âu Hình Thiên nhanh chóng ngừng lại động tác, cùng lúc quay đầu nhìn về phía hắn.
“Con làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy?” Âu anh trai cùng Âu em trai lại đồng thời tranh nhau hỏi thăm, song song bước nhanh qua chỗ y, đưa tay muốn ôm lấy thân ảnh tựa như sắp ngã của Âu Lăng Dật.
Âu Lăng Dật nghiêng người né tránh bàn tay Âu Hình Thiên, vô lực dựa vào trong lòng Nhị thúc ấm áp, dồn dập thở hổn hển một hơi.
Dẫu chỉ là một động tác tránh né nhỏ bé, không cần dùng đến sức lực, vậy mà vẫn không thể tránh khỏi miệng vết thương bị chạm đau, làm y đau đến nỗi hít vào từng ngụm khí lạnh
Hôm nay, sức lực của Âu Lăng Dật hao tổn nhiều đến nỗi cả kiếp trước cộng lại cũng chưa bằng.

Ngay từ đầu, khi dùng tinh thần lực chống đỡ cảm xúc hỗn loạn của đám đông dự tiệc, Âu Lăng Dật đã có chút mệt mỏi.

Sau đó tiếp tục ức chế vết thương nơi vai trái mà điều động thần kinh quá mức.

Cuối cùng, lại vì chữa trị cho Âu Thiên Bảo khỏi chết, một lần nữa dốc cạn năng lượng cơ thể y.
Y không còn lấy một tia sức lực, không thể ngăn chặn cơn đau lan đến, chỉ có thể cắn răng mạnh mẽ cảm nhận sâu sắc dây thần kinh đang từng đợt từng đợt cắm dao vào người y, từ chỗ vai trái đau như bị ai lấy búa đập vào.
“Tiểu Dật, cháu rốt cuộc làm sao vậy?” Thấy thiếu niên bộ dáng vô lực dựa vào chính mình, cũng không có trả lời, bắt gặp khắp trán y toàn là mồ hôi lạnh, Âu Hình Thiến trong lòng cả kinh, vội vàng ôm bờ Âu Lăng Dật truy vấn.
Âu Hình Thiên không dám manh động, đau lòng rút bàn tay trống rỗng trở về, sắc mặt trắng bệch, bình tĩnh đứng ở một bên lo lắng sức khỏe Tiểu Dật.

“Đau – buông tay, đau quá!” Bị đụng đúng vết thương, Âu Lăng Dật vội vàng mở miệng, ngăn cản động tác Âu Hình Thiến đang không ngừng tăng lực đạo nơi vai trái.
“Em mau buông tay! Bả vai Dật nhi hình như có vấn đề!” Âu Hình Thiên vẫn luôn tập trung quan sát nhất cử nhất động của con trai, thấy vai trái y co rúm lại một chút, vội vàng hấp tấp mở miệng nhắc nhở.
“Hình như là xương bả bị lệch!” Âu Hình Thiến cẩn thận nâng tay Âu Lăng Dật lên xem xét, thấy cánh tay y hoàn toàn mất đi khả năng khống chế, bị cầm lên rồi lại buông thõng xuống, chau mày nói.
“Rốt cuộc bị thương khi nào? Là ai làm? Vừa rồi cháu châm cứu cho Thiên Bảo, không phải vẫn tốt sao?” Âu Hình Thiến đau lòng cẩn thận giữ chặt eo nhỏ Tiểu Dật, đem y cận kề dò hỏi.
Ai lại dám cả gan khiến y bị thương? Dám đem đứa cháu bảo bối của mình lộng thành như vậy? Bộ chán sống hay sao? Âu Hình Thiến hung hăng chửi thầm trong lòng.
Âu Lăng Dật không có trả lời câu hỏi Âu Hình Thiến, chỉ lạnh nhạt liếc mắt sang người Âu Hình Thiên đang lo lắng đứng bên cạnh.
Âu Hình Thiên bắt gặp ánh mắt âm lãnh, chán ghét kia của Âu Lăng Dật, mới giật mình nhớ lại, vào lúc Thiên Bảo ngã xuống đất, hắn liền tức tốc chạy đến, hình như có va chạm với một người nào đó, không, phải nói là dùng một lực rất mạnh đẩy người ấy.

Đừng nói rằng đó không ai khác chính là con trai mình?
Đầu hắn một trận quay cuồng, kí ức hắn chậm rãi hiện lên khung cảnh Âu Thiên Bảo nằm cạnh vũng máu, còn Tiểu Dật ngồi vô lực ở một bên, cánh tay buông thõng, Âu Hình Thiên trong lòng xác định, mình là nguyên nhân, là kẻ đẩy Âu Lăng Dật khiến y bị thương, vốn hắn đã mang nỗi áy náy khôn nguôi nay cộng thêm sự thật phũ phàng mới phát hiện, hắn cảm thấy có một tảng đá muốn đè chết hắn, làm cho hắn xanh cả mặt, hít thở không thông.
“Là anh sao? Ngay từ đầu đã làm Tiểu Dật thành thế này? Vậy tại sao cháu còn phải chịu đựng đến tận bây giờ? Chỉ sợ không những bị lệch, mà còn gãy xương luôn rồi! Đừng nói với chú, cháu cố tự thôi miên chính mình, ngăn chặn cảm xúc từ dây thần kinh truyền cơn đau tới?” Âu Hình Thiến không hổ là nhân tài kiệt xuất giới y học, mới vài giây ngắn ngủi nhanh chóng hiểu được sự tình trước sau.
Âu Lăng Dật suy yếu gật đầu, tuy rằng không phải thôi miên, nhưng kết quả cùng thôi miên cũng kém không nhiều lắm.
“Cháu có ngốc không? Thôi miên chặt đứt cảm nhận thần kinh sâu sắc, sau khi khôi phục, căn bản đau đớn cháu nhận lại kinh khủng gấp mười lần.

Cháu rốt cuộc vì cái gì mà phải hành hạ bản thân như vậy?” Giọng nói Âu Hình Thiến phát run, không nhịn được đau lòng!
- --Đọc FULL tại ---
“Cháu muốn cứu Âu Thiên Bảo, cháu không thể để cho gã chết.

Nhị thúc, đưa cháu đi bệnh viện đi, cháu bước không nổi.” Cảm nhận sự quan tâm chân thành từ Âu Hình Thiến, tinh thần Âu Lăng Dật khôi phục một chút, ngẩng đầu lên thanh âm bình thản khẩn cầu.
“Được, được, được! Nhị thúc lập tức mang cháu đi bệnh viện!” Âu Hình Thiến còn ngẩn người tức giận quở trách Tiểu Dật, bị y nhắc nhở, mới giật mình tỉnh dậy gấp rút đưa y chữa trị.
Nhìn em trai ôm con của chính mình bước chân nhanh nhẹn khuất bóng, Âu Hình Thiên hai bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, tư vị chua xót dâng lên khó chịu cực điểm.
Hôm nay, nên là ngày vui.

Hôm nay, trước mọi người, trước giới thượng lưu, hắn đã có thể chính thức tuyên bố dõng dạc, bản thân hắn – Âu Hình Thiên có biết bao nhiêu vĩ đại mới có một đứa con trai quý báu, đáng yêu như vậy.

Nhưng là hiện tại, hết thảy đều hóa thành bọt nước, chỉ còn đọng lại nơi đáy mắt hắn là sự tuyệt vọng tràn trề..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương