Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên
-
Chương 1
Linh hồn Âu Lăng Dật phiêu phiêu đãng đãng tại hành lang trống trải của bệnh viện, hai bên hành lang là các dãy phòng bệnh, loáng thoáng có thể nghe thấy ở bên trong đó, có người vui cười, có người than thở, cũng có người khóc nức nở.
Y ý đồ xuyên qua vách tường màu trắng thật dày trước mặt để đi ra ngoài, đột nhiên bị một cỗ lực lượng phong tỏa, giam cầm tại nơi bốn bề che chắn như chiếc hòm đơn điệu này.
Y cứ nghĩ, mình đã chết, thành một linh hồn lang thang tại bệnh viện này, trừ phi bệnh viện sập đi, nếu không y vĩnh viễn đều phải ở nơi này phiêu đãng, nhìn cuộc sống ly ly hợp hợp, sinh lão bệnh tử, vòng nhân sinh tuần hoàn luẩn quẩn không có điểm ngừng.
Đúng vậy, bệnh viện là vũ đài tập hợp hết thảy mọi bi hài kịch, mỗi ngày ở nơi này trình diễn những màn đau khổ chia ly rồi tới sinh ly tử biệt, có người vui vẻ tột cùng, có người thấm đẫm bi ai, y đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nội tâm lúc này không ngừng biến hóa, dần dần trở nên cứng rắn như thiết, không buồn không vui.
Mờ mịt phát ngốc trên hành lang ít lâu, Âu Lăng Dật nắm chặt ngọc bội kỳ lân màu trắng trước ngực, tính lên sân thượng bệnh viện hóng gió, ngắm trăng một lát.
Lẳng lặng phiêu diêu dưới bầu trời quang đãng, y suy nghĩ liệu có thể rời đi bệnh viện này – nơi mà đối với y không khác gì nhà giam cực hạn.
Âu Lăng Dật thực hiện tư thế tĩnh tọa trong hư không, miễn cưỡng duỗi ra tứ chi thon dài, làm cho ngọc bội trước ngực dễ dàng hấp thu ánh sáng mặt trăng.
Ngọc bội đắm mình trong ánh trăng sáng, tản mát ra màu trắng hào quang nhàn nhạt, thân thể Âu Lăng Dật cũng theo đó mà bắt đầu hơi hơi sáng lên, loáng thoáng tại không trung hiện ra hình dáng một người.
Đối với người xem nhiều truyện huyền huyễn, nhất định sẽ kinh hô một tiếng “Tu luyện”! Đúng vậy, Âu Lăng Dật chính là đang tu luyện, tựa như quỷ tu trong truyền thuyết.
Đại khái là đồng loại đi.
Nhưng là y không có không gian thần kỳ cùng công pháp, chỉ mượn khối ngọc thạch này để tạo ra thực thể, còn có thể đeo trên cổ một Quỷ Hồn hư vô như y, hơn nữa ngọc bội tự động ẩn hình, hấp thu năng lượng ánh trăng để bảo toàn thân thể hư không.
Đắm chìm dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, Âu Lăng Dật cảm giác thân thể của chính mình bắt đầu biến đổi, chậm rãi chùng xuống.
Y cẩn thận bước từng bước, cảm thụ được dưới lòng bàn chân truyền đến xúc cảm thô ráp, y chọn mi lạnh nhạt cười.
Tại cái bệnh viện này bao nhiêu năm, y đã không còn nhớ rõ, đại khái hai mươi? Không không không, bốn mươi? Ha ha, Âu Lăng Dật mím môi lạnh nhạt cười, thật sự không còn nhớ rõ a!
Thời gian là liều thuốc giúp xóa mờ mọi dấu vết nhân sinh.
Từng yêu, từng hận đều theo thời gian trôi qua mà dần dần quên lãng, duy nhất chỉ còn lại trong ký ức của y, là gương mặt xinh đẹp, mang theo nụ cười, lại là gương mặt cất giữ huyết lệ thống khổ.
Là trí nhớ cuối cùng y còn lưu giữ trong đầu….
Những thứ khác, dường như đã hóa thành bóng trắng mơ hồ mờ ảo, chìm vào hắc ám.
Trong trí nhớ hữu hạn kia, khuôn mặt của người đã đem khối ngọc bội này nhét vào trong tay y, lưu lại cho y, còn cô cuối cùng mang theo giải thoát cùng khao khát mà mỉm cười.
Cô vĩnh viễn nhắm hai mắt lại, sau đó… Sau đó như thế nào y đã không thể nhớ rõ.
Tóm lại, y tỉnh lại liền trở thành một Quỷ Hồn đặc biệt, du hồn duy nhất tồn tại ở bệnh viện này.
Rất kỳ quái, bệnh viện này mỗi ngày đều có người tử vong, thế nhưng không có quỷ hồn nào như y cả? Có lẽ đều theo thân thể tử vong dần dần tiêu tán đi.
Âu Lăng Dật suy đoán như vậy.
Mà chính mình, nếu không có khối ngọc bội này, cũng đã sớm không còn tồn tại.
Nghĩ đến đây, Âu Lăng Dật nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội còn tản ra ánh sáng nhạt dưới ánh trăng, thản nhiên cười.
Y không ngại tử vong, cũng không để ý hủy diệt.
Thời điểm mới đầu, y bởi vì không chịu nổi tịch mịch, muốn tháo ra khối ngọc bội đang đeo trên cổ mà đi vào luân hồi, nhưng là vô luận y có làm như thế nào, khối ngọc bội này trong chớp mắt lại trở về trên cổ y.
Đến cuối cùng y cũng mệt mỏi, chỉ có thể yên lặng mà chịu đựng vô tận hư không cùng trống vắng, nhân sinh có bi ai hơn nữa, đến thế là cùng.
Có lẽ khối ngọc bội này muốn làm cho y đem nó trả lại cho chủ nhân của nó đi? Y có đôi khi suy nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đó, y liền lại nhớ lại khuôn mặt xinh đẹp kia.
Y mỗi ngày vừa thống khổ, vừa bất đắc dĩ phiêu đãng, thẳng đến có một ngày phát hiện khối ngọc bội này dưới ánh trăng liền sáng lên, mà một khắc kia, y cảm giác tràn đầy năng lượng thong thả tiến vào thân thể hư vô, làm cho y như trở lại thời khắc thoải mái như khi còn trong bụng mẹ, thân thể cũng dần dần có sức nặng.
Mỗi ngày càng tốt hơn, y đều cố gắng ở dưới ánh trăng mà hấp thụ năng lượng.
Sinh tử có là gì, nhưng là giống như có cái gì ảnh hưởng nỗi lòng y, thúc đẩy y nhất định phải làm như vậy.
Được rồi, tu luyện thì tu luyện thôi, dù sao cũng muốn thờ ơ hết thảy, Âu Lăng Dật trong trạng thái có cũng được mà không có cũng không sao, bất quá mỗi ngày đều là nhàm chán như vậy.
“Không biết chỗ yên nghỉ của chị rốt cuộc ở nơi nào, Âu Lăng Sương? Nhưng mà, rất nhanh nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi này, tận mắt đi xem chị, sau đó đem ngọc bội này trả lại.
Nó đối với chị rất quan trọng, tôi đều đã biết!” Âu Lăng Dật nắm ngọc bội trong tay, miệng thì thào tự nói, đối với ánh trăng quơ quơ cánh tay chính mình, thấy hư ảnh đồng dạng cũng phản chiếu lên như thế, lập tức vừa lòng.
Về sau có thân thể, Âu Lăng Dật đầu tiên liền quyết định đem ngọc bội thần kỳ này tái sử dụng.
Nếu linh hồn Âu Lăng Sương còn tồn tại, có lẽ hữu dụng.
Trí tưởng tượng của y có đôi khi xa như vậy.
Sống một kiếp người, có lý tưởng dẫu sao vẫn tốt hơn là không.
Trạng thái hiện tại của y cho dù không sống, cũng không thể nói là chết được? Dù sao cũng phải có động lực mới có thể tiếp tục, Âu Lăng Dật vẫn chưa xác định tương lai sẽ ra sao.
“Hôm nay bóng hình so với ngày hôm qua giống như nặng thêm một chút a!” Y lầm bầm làu bàu, chậm rãi đi thong thả vài bước trên sân thượng: “A, vẫn là đi xem ca giải phẫu ngoại khoa tim tối nay đi!”
Mỗi khi có ca giải phẫu tim, Âu Lăng Dật luôn nhịn không được muốn đi quan sát.
Đối với loại chấp niệm này của chính mình, y cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Phải biết rằng, theo thời gian trôi qua, y có thể giữ lại cảm xúc cùng trí nhớ càng ngày càng ít, nhưng lại cố tình đối một việc như thế cực kỳ chấp nhất, chắc có lẽ y chính là kỳ quái như vậy.
Đã không còn trí nhớ rõ ràng về dĩ vãng cũ xưa, Âu Lăng Dật cũng không có hứng thú tìm lại.
Trong chuỗi thời gian dông dài tịch mịch, có cái để tiêu khiển thời gian cũng tốt.
Âu Lăng Dật lắc lư thân mình đến chỗ hai người thổi kèn trước cửa phòng bệnh.
Đèn phòng giải phẫu còn sáng, bên ngoài hành lang dài thênh thang, người nhà bệnh nhân chờ đợi trong nỗi lo lắng bao trùm.
Âu Lăng Dật xuyên qua vách tường tiến vào phòng giải phẫu.
Cảm giác bị đè ép nặng nề hơn trước kia rất nhiều, y hơi nhíu nhíu, xem ra qua tiếp vài ngày chính mình sẽ không thể xuyên tường mà qua.
Lẳng lặng đứng ở phía sau vị trí bác sĩ mổ chính, Âu Lăng Dật cẩn thận xem kỹ quá trình.
Bác sĩ này thực tuổi trẻ, xem ra vẫn là người mới, nhưng là động tác giải phẫu của hắn lại trầm ổn mà chuyên chú.
“A! Không thể dùng lực, kim châm tới động mạch chủ ngực sáp nhập quá sâu vào vách tường phía sau động mạch chủ phần bụng, khiến cho xuất huyết nhiều!” Âu Lăng Dật mặt không chút thay đổi, thanh âm cứng nhắc nhắc nhở.
Nhưng là hiển nhiên không ai có thể nghe thấy y nhắc nhở, bác sĩ khư khư cố chấp tiếp tục đưa mũi kim sáp nhập, máu không chịu khống chế điên cuồng phun ra.
Bác sĩ giải phẫu chính thầm mắng một tiếng “shit!” Cuống quít chỉ huy hộ sĩ đưa cho mình kiềm cầm máu.
“Không được a, châm vào miệng vết thương quá lớn, động mạch chủ sẽ vỡ ra mất.” Âu Lăng Dật đánh giá thân thể bệnh nhân trong suốt quá trình giải phẫu, cẩn thận dò xét tình hình xuất huyết của hắn mà lắc đầu kết luận.
Mọi người trong phòng giải phẫu một trận rối ren hối hả, cuối cùng, rạng sáng một chút, mười bốn phân, (1:14 = yếu! Phải chết!), bệnh nhân trong lúc theo dõi phát ra một tiếng rên rỉ cuối cùng, vĩnh viễn ly khai nhân thế.
Âu Lăng Dật lẳng lặng đứng, thấy một cỗ sương trắng mà người bình thường không thể nhận thức, từ thân thể bệnh nhân bay ra, dần dần tiêu tán trong không trung, cho đến hư vô.
“Thực đáng tiếc, nếu tôi có thể động đao thì tốt rồi.” Âu Lăng Dật đối mặt thi thể lạnh như băng trước mắt, tỏ vẻ thản nhiên.“Đáng tiếc tôi bây giờ chỉ là Quỷ Hồn, cầm không nổi dao giải phẫu.
Có lẽ, phải đợi thêm khoảng thời gian nữa!” Nhún nhún vai, y lắc lư thân mình rồi bay đi mất, đối với chuyện người nhà bệnh nhân khóc lóc cùng chửi rủa, đều mắt điếc tai ngơ.
Làm du hồn gần nửa thế kỷ, liền xem nhẹ sinh tử trần đời, thế gian hết thảy đối với Âu Lăng Dật mà nói đều là phù phiếm, mây bay.
Y bay tới phòng chứa đồ, miễn cưỡng xuyên qua tường, ngồi trong góc dùng tinh thần lực mở ra một quyển phát sách cổ trung y màu vàng cũ nát.
Tắm trăng nửa thế kỷ, y phát hiện tinh thần lực của chính mình càng ngày càng cường đại, có thể dễ dàng khống chế cảm xúc rồi điều khiển đồ vật trong không trung, mang đến rất nhiều trải nghiệm mới mẻ cho cuộc sống du hồn của y.
Đây là một quyển huyệt đạo nhân thể, chữa trị nhiều chứng bệnh, trung y cổ phương, dược thư hướng dẫn châm cứu, tác giả đã đúc kết lại vô vàn tri thức bên trong.
Âu Lăng Dật nhàn rỗi mà xem hết quyển sách.
Tu luyện đến trình độ nhất định, y phát hiện chính mình như có thiên nhãn, có thể nhìn thấu nhân thể, nên mới cố ý vô tình đi nghiệm chứng nội dung quyển sách này, cuối cùng phát hiện quyển sách này trên đó ghi lại vô cùng tường tận và chính xác, khiến cho y càng thêm hứng thú đến đây.
Chính là, trạng thái hôm nay của Âu Lăng Dật không tốt, lật xem hai trang liền cảm thấy có chút thấp thỏm.
Dùng tinh thần lực khép lại trang sách, y yên lặng bay tới phòng bệnh lúc y mới tỉnh lại ban đầu, ngồi ở cửa sổ nơi đó có thể dễ dàng phơi dưới ánh trăng, Âu Lăng Dật cảm giác thân thể của chính mình càng ngày càng nặng, dần dần cuộn mình thành một đống, cuối cùng rốt cục khép lại ánh mắt, lâm vào trầm mê.
Lúc tỉnh lại, là ban ngày.
Âu Lăng Dật còn nằm ở chỗ cửa sổ kia, y đứng thẳng dậy, cổ truyền đến một trận đau nhức do thời gian dài chưa cử động.
Quái lạ, đau nhức? Âu Lăng Dật nhảy xuống cửa sổ, cẩn thận xem xét thân thể của chính mình.
Tại ánh mặt trời chiếu xuống, y thế nhưng thấy rõ ràng bóng của mình đổ xuống.
Chính mình có hình thể? Âu Lăng Dật cảm giác được tâm tình vui sướng thật lâu.“May mắn thời điểm tỉnh lại, nơi này không có người.” Y thì thào tự nói, chậm rãi đi thong thả ra phòng bệnh, tại hành lang bệnh viện đi qua.
Kỳ lạ là, bình thường người đến người đi, bệnh viện thế nhưng một bóng người cũng không có.
Âu Lăng Dật nhíu mày đi qua một dãy phòng bệnh thẳng hàng, giường bệnh cùng đồ đạc trong các căn phòng cũng không thấy đâu, tường cũng loang lổ lốm đốm, có vẻ thực sự rất cũ.
“Chẳng lẽ mình đã ngủ một giấc dài đến mấy năm?” Âu Lăng Dật thầm nghĩ, cẩn thận xem tới những món vật có ghi lại thời gian.
Sau đó y phát hiện tại đại sảnh bệnh viện, trụ cột to được quấn vòng băng màu đỏ, trên đó còn dán kèm vật thể cứng rắn.
Âu Lăng Dật đứng ở đại sảnh, nhìn chằm chằm thứ này thật lâu, giống như đã từng quen biết, đánh giá băng dán cùng vật thể cứng rắn kia.
“Đáng chết! Là thuốc nổ! Mình rốt cuộc ngủ bao lâu? Ngủ thẳng một giấc ngàn thu tại bệnh viện này luôn?” Âu Lăng Dật phản xạ tính nắm chặt kỳ lân ngọc bội trong tay, chạy tới hướng cửa lớn.
Chính là đã quá muộn, bên tai truyền đến tiếng gầm rú do bom nổ mạnh.
Dòng khí nóng rực nháy mắt thổi quét thân thể Âu Lăng Dật, y cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt.
Đã qua gần trăm năm, Âu Lăng Dật lần đầu tiên có nguyện vọng mãnh liệt, y không muốn cứ như vậy biến mất, y phải đi về, trở về nhìn lại khuôn mặt trong trí nhớ kia……
Theo ý nguyện mãnh liệt điên cuồng phát ra, ngọc bội trong tay Âu Lăng Dật đột nhiên bộc phát ánh sáng mãnh liệt, bao vây y lại, bên tai truyền đến thanh âm máy móc lạnh như băng:“Sinh mệnh hiến tế thành công, bắt đầu thực hiện nguyện vọng!”
Thanh âm vừa tới, ánh sáng bao bọc Âu Lăng Dật biến mất trong ánh lửa nổ mạnh, cả tòa nhà cứ như thế, một lát sau ầm ầm sụp đổ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook