Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
-
Chương 1: Kiếp trước, chết thảm!
Trời đông giá rét, tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, đất trời trắng xóa.
Miếu Thành Hoàng phía tây kinh thành bị vứt bỏ nhiều năm, đã sớm bị thế nhân quên lãng.
Sau một đêm tuyết ngừng rơi, thiên không lại âm trầm như trước, không thấy rõ ánh trăng sao.
Dưới bậc thang đại điện miếu Thành Hoàng phía tây, sáng sớm nay có người bị vứt bỏ, thân thể đã bị tuyết vùi lấp kín, thành một đống tuyết nhỏ.
Vài tiếng quạ kêu phá tan đêm khuya yên tĩnh.
Một trận gió gào thét lướt qua, tuyết vốn đã ngừng lại tiếp tục rơi.
Một cô hồn lặng im đứng cạnh đống tuyết kia, bên dưới chỗ này từng là thể xác của y. Gió vừa nổi lên, y cũng trút hơi thở cuối cùng, tất cả mọi đau khổ dường như tan biến.
Cô hồn không đợi những kẻ đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón, y thậm chí vô pháp rời khỏi thể xác này nửa bước, tựa như có một thế lực vô hình giam cầm cô hồn tại nơi đây.
Tuyết rơi đứt quãng, mùa đông năm nay tựa hồ quá mức dài lâu.
Bảy ngày sau.
Cô hồn nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ phía xa truyền đến, y xoay người nhìn, là một đội Vũ Lâm vệ.
“Tìm người!” Một vị tướng quân khoác áo giáp đen nhảy xuống ngựa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ vung tay lên.
Vũ Lâm vệ tìm một vòng xung quanh, rốt cục tìm thấy thứ gần như đã chôn sâu dưới tuyết cạnh bậc thang, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ không phát hiện ra thi thể.
“Mang đến đây!” Tướng quân nói.
Vì thế cô hồn vất vưởng nơi này sau bảy ngày, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ thi thể mình.
Dù Vũ Lâm vệ đều là những binh lính tinh nhuệ, quen nhìn thi thể, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể này, vẫn không kìm được mà nôn mửa.
Cô hồn không thèm để ý, khi còn sống y đã không thèm để ý, huống chi hiện tại đã chết.
Thi thể trong tuyết không phát ra mùi thối rữa, có lẽ nên cảm ơn mấy ngày bão tuyết. Thi thể màu xanh tím, chưa rữa ra, trên làn da là những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất toàn thân, dù tìm kĩ đến mức nào cũng không thể thấy một mảnh da nguyên vẹn. Hai con mắt, một mắt bị móc đi, một mắt trợn lên. Hai đầu v* trước ngực đã không còn, chỉ còn lại một khối đen thẫm, dường như khi còn sống bị người khác dùng bàn ủi dí vào nhiều lần, mỗi bên chỉ còn lại một lỗ máu, do bị người dùng dao xẻo mất. Một khúc ruột lòi ra bên ngoài cơ thể, hạ thân chỉ là một đống thịt nát nhừ, một cọc gỗ cắm sâu vào thân thể, bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Hai bên đùi rữa nát hết, chỉ còn lại xương đùi trắng toát, chỉ cần nhìn qua, cũng có thể thấy xương cốt đã gãy từng khúc nhiều lần.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy bản thân thật kiên cường, dù bị như vậy, y vẫn nằm trong tuyết từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, mới tắt thở mà chết.
Một nam nhân mặc áo choàng lông cừu đen đi đến trước mặt thi thể.
“Gia!” Tướng quân trẻ tuổi cũng tiến đến, trong giọng nói lạnh nhạt lại có chút cảm tình, lộ ra vài phần nôn nóng.
Nam nhân vóc dáng rất cao, khuôn mặt thực anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, toát ra quý khí cùng uy nghiêm, lại mang theo vẻ mỏi mệt không thể che giấu, hắn nhìn thi thể trước mặt không chớp mắt.
“Gia!” Tướng quân kéo tay nam nhân: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, nên đi thôi.” Giọng nói này, là cầu xin.
Nam tử cũng không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve thi thể. Xương tay đều đã gãy, chỉ còn lại một tầng da bọc xương, trên cổ tay còn lưu lại dấu vết nhiều năm mang xiềng xích, móng tay cũng đều bị rút hết, trong ngón trỏ bên tay trái còn có một chiếc đinh cắm thật sâu, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay. Nam nhân lại nhìn hai chân, hai chân này sớm đã bị phế đi, mắt cá chân vỡ nát, mười ngón chân mất sáu ngón, còn lại bốn cũng mang hình thù kỳ quái, móng chân đương nhiên cũng bị rút đi.
Cô hồn không rõ vì sao khối thi thể buồn nôn này vẫn còn có người dừng lại tỉ mỉ chơi đùa, thật cẩn thận, sợ làm đau y.
“La Duy…” Nam tử cúi đầu nói ra hai chữ.
Cô hồn đột nhiên phá lên cười, chỉ tiếc người sống không thể nghe được tiếng cười của vong linh. Là tên của y khi còn sống, đã rất nhiều năm không có người nhắc tới, mọi người chỉ biết gọi y là tiện nhân, là tội nô, là lợn, là chó, y cơ hồ quên mất bản thân còn có một cái tên giống con người. “Long Huyền à, Long Huyền, thì ra ngươi còn nhớ rõ cái tên này!” Cô hồn cảm thấy đây là trò cười hài hước nhất thế gian! Y cười đến mức sắp chảy nước mắt, chỉ là, vong linh không có lệ để rơi.
“Gia!” Tướng quân cũng ngồi xổm xuống, người này từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn thi thể một chút nào, chỉ lo lắng nhìn nam tử kia.
“La Duy.” Nam tử nhẹ nhàng gọi, đặt tay trên con mắt phải đang trợn lên, muốn thay y vuốt mắt, chỉ tiếc vô luận hắn cố gắng như thế nào, con mắt ấy cũng vẫn trợn lên, không thể khép lại.
Chết không nhắm mắt, cô hồn biết là mình chết không nhắm mắt.
Một trận gió cuốn những bông tuyết bay tán loạn, tuyết lại rơi.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy mình nhẹ nhàng bay theo cơn gió, thế lực vô hình giam giữ y tan biến, dường như y đã tự do. Cô hồn để mặc kệ gió cuốn đi, y là tội nhân, là linh hồn không có chốn về, chỉ có thể làm một du hồn dã quỷ.
“Bệ hạ!” Bão tuyết nổi lên, khiến cho tầm mắt mê loạn, tướng quân càng nôn nóng: “Nếu bệ hạ thấy y đáng thương, thần sẽ sai người mai táng cho y.”
“Tử Chu, y chết rồi…” Đại Chu Bình Chương đế Long Huyền nói với tướng quân Trữ Phi.
“Bệ hạ!” Tướng quân đỡ hoàng đế đứng lên.
Một thanh niên áo trắng lúc này cưỡi ngựa vọt đến, không để ý Vũ Lâm vệ xung quanh hành lễ với mình, chạy thẳng đến trước thi thể kia.
“Dụ vương gia!” Tướng quân đưa tay muốn ngăn người thanh niên này, lại bị người thanh niên một phen đẩy ngã.
“Sao huynh có thể đối xử với y như vậy?!” Sau khi liếc mắt nhìn thi thể, Dụ vương Long Tường liền chấn động, nhìn về phía huynh trưởng hắn kêu to: “Sao huynh có thể đối xử với y như thế này?! Sao huynh có thể?! Huynh đã vừa lòng chưa?!”
“Không biết.” Hoàng đế trả lời đệ đệ của hắn: “Trẫm không biết.”
Miếu Thành Hoàng phía tây kinh thành bị vứt bỏ nhiều năm, đã sớm bị thế nhân quên lãng.
Sau một đêm tuyết ngừng rơi, thiên không lại âm trầm như trước, không thấy rõ ánh trăng sao.
Dưới bậc thang đại điện miếu Thành Hoàng phía tây, sáng sớm nay có người bị vứt bỏ, thân thể đã bị tuyết vùi lấp kín, thành một đống tuyết nhỏ.
Vài tiếng quạ kêu phá tan đêm khuya yên tĩnh.
Một trận gió gào thét lướt qua, tuyết vốn đã ngừng lại tiếp tục rơi.
Một cô hồn lặng im đứng cạnh đống tuyết kia, bên dưới chỗ này từng là thể xác của y. Gió vừa nổi lên, y cũng trút hơi thở cuối cùng, tất cả mọi đau khổ dường như tan biến.
Cô hồn không đợi những kẻ đầu trâu mặt ngựa trong truyền thuyết tới đón, y thậm chí vô pháp rời khỏi thể xác này nửa bước, tựa như có một thế lực vô hình giam cầm cô hồn tại nơi đây.
Tuyết rơi đứt quãng, mùa đông năm nay tựa hồ quá mức dài lâu.
Bảy ngày sau.
Cô hồn nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn từ phía xa truyền đến, y xoay người nhìn, là một đội Vũ Lâm vệ.
“Tìm người!” Một vị tướng quân khoác áo giáp đen nhảy xuống ngựa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, khẽ vung tay lên.
Vũ Lâm vệ tìm một vòng xung quanh, rốt cục tìm thấy thứ gần như đã chôn sâu dưới tuyết cạnh bậc thang, nếu không tìm kiếm cẩn thận sẽ không phát hiện ra thi thể.
“Mang đến đây!” Tướng quân nói.
Vì thế cô hồn vất vưởng nơi này sau bảy ngày, cuối cùng cũng thấy được dáng vẻ thi thể mình.
Dù Vũ Lâm vệ đều là những binh lính tinh nhuệ, quen nhìn thi thể, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể này, vẫn không kìm được mà nôn mửa.
Cô hồn không thèm để ý, khi còn sống y đã không thèm để ý, huống chi hiện tại đã chết.
Thi thể trong tuyết không phát ra mùi thối rữa, có lẽ nên cảm ơn mấy ngày bão tuyết. Thi thể màu xanh tím, chưa rữa ra, trên làn da là những vết sẹo lớn nhỏ chồng chất toàn thân, dù tìm kĩ đến mức nào cũng không thể thấy một mảnh da nguyên vẹn. Hai con mắt, một mắt bị móc đi, một mắt trợn lên. Hai đầu v* trước ngực đã không còn, chỉ còn lại một khối đen thẫm, dường như khi còn sống bị người khác dùng bàn ủi dí vào nhiều lần, mỗi bên chỉ còn lại một lỗ máu, do bị người dùng dao xẻo mất. Một khúc ruột lòi ra bên ngoài cơ thể, hạ thân chỉ là một đống thịt nát nhừ, một cọc gỗ cắm sâu vào thân thể, bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm. Hai bên đùi rữa nát hết, chỉ còn lại xương đùi trắng toát, chỉ cần nhìn qua, cũng có thể thấy xương cốt đã gãy từng khúc nhiều lần.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy bản thân thật kiên cường, dù bị như vậy, y vẫn nằm trong tuyết từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, mới tắt thở mà chết.
Một nam nhân mặc áo choàng lông cừu đen đi đến trước mặt thi thể.
“Gia!” Tướng quân trẻ tuổi cũng tiến đến, trong giọng nói lạnh nhạt lại có chút cảm tình, lộ ra vài phần nôn nóng.
Nam nhân vóc dáng rất cao, khuôn mặt thực anh tuấn, cũng rất lạnh lùng, toát ra quý khí cùng uy nghiêm, lại mang theo vẻ mỏi mệt không thể che giấu, hắn nhìn thi thể trước mặt không chớp mắt.
“Gia!” Tướng quân kéo tay nam nhân: “Nhìn cũng đã nhìn rồi, nên đi thôi.” Giọng nói này, là cầu xin.
Nam tử cũng không có động tĩnh, ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve thi thể. Xương tay đều đã gãy, chỉ còn lại một tầng da bọc xương, trên cổ tay còn lưu lại dấu vết nhiều năm mang xiềng xích, móng tay cũng đều bị rút hết, trong ngón trỏ bên tay trái còn có một chiếc đinh cắm thật sâu, từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay. Nam nhân lại nhìn hai chân, hai chân này sớm đã bị phế đi, mắt cá chân vỡ nát, mười ngón chân mất sáu ngón, còn lại bốn cũng mang hình thù kỳ quái, móng chân đương nhiên cũng bị rút đi.
Cô hồn không rõ vì sao khối thi thể buồn nôn này vẫn còn có người dừng lại tỉ mỉ chơi đùa, thật cẩn thận, sợ làm đau y.
“La Duy…” Nam tử cúi đầu nói ra hai chữ.
Cô hồn đột nhiên phá lên cười, chỉ tiếc người sống không thể nghe được tiếng cười của vong linh. Là tên của y khi còn sống, đã rất nhiều năm không có người nhắc tới, mọi người chỉ biết gọi y là tiện nhân, là tội nô, là lợn, là chó, y cơ hồ quên mất bản thân còn có một cái tên giống con người. “Long Huyền à, Long Huyền, thì ra ngươi còn nhớ rõ cái tên này!” Cô hồn cảm thấy đây là trò cười hài hước nhất thế gian! Y cười đến mức sắp chảy nước mắt, chỉ là, vong linh không có lệ để rơi.
“Gia!” Tướng quân cũng ngồi xổm xuống, người này từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn thi thể một chút nào, chỉ lo lắng nhìn nam tử kia.
“La Duy.” Nam tử nhẹ nhàng gọi, đặt tay trên con mắt phải đang trợn lên, muốn thay y vuốt mắt, chỉ tiếc vô luận hắn cố gắng như thế nào, con mắt ấy cũng vẫn trợn lên, không thể khép lại.
Chết không nhắm mắt, cô hồn biết là mình chết không nhắm mắt.
Một trận gió cuốn những bông tuyết bay tán loạn, tuyết lại rơi.
Cô hồn đột nhiên cảm thấy mình nhẹ nhàng bay theo cơn gió, thế lực vô hình giam giữ y tan biến, dường như y đã tự do. Cô hồn để mặc kệ gió cuốn đi, y là tội nhân, là linh hồn không có chốn về, chỉ có thể làm một du hồn dã quỷ.
“Bệ hạ!” Bão tuyết nổi lên, khiến cho tầm mắt mê loạn, tướng quân càng nôn nóng: “Nếu bệ hạ thấy y đáng thương, thần sẽ sai người mai táng cho y.”
“Tử Chu, y chết rồi…” Đại Chu Bình Chương đế Long Huyền nói với tướng quân Trữ Phi.
“Bệ hạ!” Tướng quân đỡ hoàng đế đứng lên.
Một thanh niên áo trắng lúc này cưỡi ngựa vọt đến, không để ý Vũ Lâm vệ xung quanh hành lễ với mình, chạy thẳng đến trước thi thể kia.
“Dụ vương gia!” Tướng quân đưa tay muốn ngăn người thanh niên này, lại bị người thanh niên một phen đẩy ngã.
“Sao huynh có thể đối xử với y như vậy?!” Sau khi liếc mắt nhìn thi thể, Dụ vương Long Tường liền chấn động, nhìn về phía huynh trưởng hắn kêu to: “Sao huynh có thể đối xử với y như thế này?! Sao huynh có thể?! Huynh đã vừa lòng chưa?!”
“Không biết.” Hoàng đế trả lời đệ đệ của hắn: “Trẫm không biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook