Đồng Hoà Bình bám cái giá đứng lên, bởi vì hàng mỹ nghệ phần lớn đều là thủy tinh, cho nên trên người y không tránh khỏi có vài vết thương nhỏ. Y sờ sờ vết cắt trên mặt mình, cười nói: “Này chỉ sợ là lần ông đánh tôi nặng nhất, nhưng tôi hiểu được lo lắng của ông, là tôi quá nóng vội. Tôi sẽ chờ ông chậm rãi nghĩ thông, bản vẽ thiết kế phòng thí nghiệm tôi lưu trong máy ông 1 phần, không có việc gì có thể nhìn xem, tôi về trước.”

“Mấy tháng này tốt nhất không cần qua đây, Phục Kỳ thấy ông mặt mũi trắng bệch. Hòa Bình, tôi có thể nói cho ông biết, muốn làm gì bọn nhỏ, đời này đừng mơ làm được. ”

“Ông nghĩ kĩ lại đi, tôi về đây.” Đồng Hoà Bình quay lại khách phòng thu thập quần áo, sợ là thật sự phải có 1 thời gian không thể qua đây cọ khách phòng rồi. Vẫn là lần đầu thấy Thiện Diệu tức giận lớn như vậy, chẳng lẽ là do mình chọc vào 2 đứa nhỏ? Thiện Diệu nói cái gì mà bạn giường đương nhiệm chứ, đúng là đánh rắm vang mà, vang rồi thì chả có quái gì nữa.

Phục Kỳ nếu giống những bạn giường trước nay của Thiện Diệu, vậy không có khả năng lần thứ hai bò lên giường Thiện Diệu được. Có lẽ Phục Kỳ đối với Thiện Diệu mà nói là 1 người đặc biệt, nhưng là Đồng Hoà Bình cũng không tin tưởng, Thiện Diệu thật có thể sinh ra tình cảm dài lâu với Phục Kỳ.

Đúng vậy, đừng thấy Thiện Diệu là 1 tên playboy, nhưng càng là những kẻ hoa tâm thì khi gặp được người mình thích chân chính thì sẽ càng chuyên tình. Bất quá, cái gọi là người mình thích chân chính vẫn là rất khó gặp được. Cho nên rất nhiều play boy vẫn luôn hoa tâm đến già.

“Tiểu Thần, con vẫn là khai thật ra, nghe được cái gì?” Trải qua chuyện mới vừa rồi, Thiện Diệu trong lòng đã đem Đồng Hoà Bình trở thành người ngoài, trước mặt người ngoài tất nhiên không thể “nghiêm hình bức cung” con trai mình được.

Phục Thần mím cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt mê mang, biểu tình đặc biệt vô tội, vì để khai thác hết hiệu quả vô tội, cái mũi nhỏ cũng hơi hơi nhăn lại, dùng thanh âm nhuyễn nho nhu nhược kêu oan: “Con cái gì cũng chưa nghe được, ba ơi, 2 người thương lượng chuyện rất quan trọng sao?”

“Việc này một chút cũng không quan trọng.” Thiện Diệu xoa bóp khuôn mặt Phục Thần, có chút thịt. Khuôn mặt tròn lên, đứng cùng Thiện Sơ đã có chút nhìn ra 2 đứa là song bào thai. Vẫn là đứa út ngoan hơn, để hắn ôm để hắn bắt nạt.

Thiện Diệu làm ra bộ dáng”hung ác”, uy hiếp nói: “Nhanh lên thành thật khai báo, con đã nghe được gì đúng không? Nói hay không, không nói liền cho con ngứa chết? ”

Gặp phải 1 người ba thủ đoạn độc ác như vậy, Phục Thần thật bất đắc dĩ, nó kiên cường chịu đựng hình phạt tàn khốc của ba, bị ôm trên đùi chọc lét đến cười ra nước mắt.

“Như vậy cũng không nói.” Thiện Diệu nhăn nhíu mày, độc chiêu vô cùng tàn nhẫn cũng đã xuất ra, ngay cả quật cường như Thiện Sơ  cũng không chống cự nổi chiêu này, tuy rằng sau đó nó sẽ đại náo ba ngày.

Thiện Diệu chỉ một thoáng lập tức chuyển sắc mặt, cười hì hì bộ dáng vô cùng  “hiền lành”: “Con à, ba không sợ con nghe thấy, ba cũng không làm chuyện gì đuối lí. Chủ yếu là sợ con nghe xong không hiểu, trở về buồn rầu mà thôi, con nói xem có chỗ nào không hiểu, ba giải thích cho con được không?”

Thật… thật hấp dẫn! Phục Thần cũng nghe không hiểu, nó cũng rất muốn biết hai người lớn vừa rồi nói những gì. Nhưng mà, ánh mắt dài nhỏ hiện ra tinh quang, chu miệng nói: “Con chợt nghe được một câu, là chú Đồng nói, cha đáp ứng chú ấy cái gì. Con mới vừa đi tới cạnh cửa, đã bị ba ôm vào đây.” Phục Thần ngẩng đầu, biểu hiện ra cực đại tò mò: “Ba, cha đáp ứng chú Đồng cái gì? Hai người vừa làm gì thế ạ, đánh nhau sao?”

“Cái gì cũng chưa đáp ứng. Hai chúng ta cũng không phải đang đánh nhau, ba là đang đánh chú ấy. Về sau Tiểu Thần nếu gặp gỡ người chọc con không vui, phải tiên phát chế nhân (ra tay đầu có lợi), không thể để cho người khác bắt nạt mình được.”

Thiện Diệu xem như đã nhìn ra, đứa nhỏ này nhìn thì ngoan nhưng so với Thiện Sơ còn dầu muối không ăn, cứng mềm đều không được. Phục Thần còn nhỏ, Thiện Diệu đối với những biểu tình giả vờ của nó, nhìn kĩ là ra 1 phần. Nếu đợi sau này khoảng 2 năm nữa, chỉ sợ nó sẽ tiến hoá thành tiểu yêu tinh gặp người chỉnh người đây.

Đối với chuyện này, Thiện Diệu vừa đau đầu vừa hưng phấn muốn kêu to. Con hắn đó, thông minh lợi hại nhiều nữa cũng không ghét bỏ.

Không thể xuống tay từ chỗ Phục Thần, Thiện Diệu đành phải âm thầm tính toán, phải đề phòng con út chạy tới cáo trạng với con cả, đứa lớn mà nháo lên thì ngay cả việc rời nhà trốn đi cũng làm ra được.

“Ba ơi, ông nội gần đây vì sao không để ý tụi con. Con với anh gọi điện thoại qua, dì tiểu A bên kia cứ nói là ông nội không ở nhà, gọi di động thì ông nội cũng rất ít khi nhấc máy.” Phục Thần bắt đầu nghĩ đường lui.

Thiện Diệu nhanh chóng phá hỏng. Hắn thấy Phục Thần chuyển động đôi mắt nhỏ, biết ngay đứa nhỏ này giống đứa lớn, đều có cái tật xấu chơi không xong thì trốn.”Ông nội con gần đây đang tức đó mà, kì thi cuối kì mà không thi được A+, ông nội liền quyết định không bao giờ để ý đến 2 đứa nữa. ”

Kỳ thật Thiện Phú Phong là đang tức Thiện Diệu, không để ý tới hai đứa nhỏ là vì ông thật sự không tiếp thu nổi 2 đứa nó là do đàn ông sinh ra, ông phải giải quyết con quái vật biết sinh con kia mới không còn ngăn cách ông yêu thương 2 đứa cháu.

Thiện Phú Phong cùng Thiện Diệu hai người xuất thủ đoạn hoàn toàn trái ngược nhau. Thiện Diệu là lửa, bị chọc giận, lập tức bất chấp mà đánh mà trả lại, 1 thời gian dài sau đó sẽ không buông tha mà chỉnh người, lâu đến mức người thường không tưởng nổi. Mà Thiện Phú Phong có sự trầm ổn do quân nhân luyện ra, ông có thể ngủ đông rất lâu không ra tay, nhưng khi thấy cơ hội thích hợp sẽ 1 chiêu trí mạng.

“Vậy cụ thì sao ạ, thân mình có tốt không?”

“Không tốt đâu, lần trước nhìn thấy con quá kích động, bây giờ còn chưa khôi phục bình tĩnh đâu, con xem bao giờ ông Lâm về cũng là lúc cụ tốt lên. ”

Phục Thần vò vò đầu nhỏ, hoang mang nói: “Chính là con thấy ông Lâm sẽ không trở lại nữa?”

“Hử?”

“Ngày đó ông Lâm vẫn luôn cáo trạng ba với cụ, bộ dáng rất đau lòng, anh trai cũng không có cách xen miệng vào.” Phục Thần nói xong, phát hiện bại lộ anh trai rồi, ngộ nhỡ ba giận anh thì làm sao, vì thế nhanh chóng cứu chữa: “Anh với con là muốn nói tốt cho ba, nhưng nói chuyện với cụ còn phải báo cáo, phải theo trình tự, bọn con cũng chưa có cách.” Lúc có thể nói chuyện thì hai đứa đều quên việc này, Thiện Sơ chỉ toàn thích cong lưng đọc thơ cổ thôi.

Thiện Diệu không nghĩ tới, hắn vốn chỉ muốn đánh mất ý định rời nhà trốn đi của bọn nhỏ không có tâm tư này lại có chủ ý khác.

Đêm đó Phục Thần đã biết 1 bí mật siêu lớn, biểu hiện phi thường bình tĩnh, thậm chí còn chờ cho Thiện Diệu nấu cho mình bát mì, chậm rì rì ăn xong mì sợi, mới trở về phòng ngủ. Đến nỗi Thiện Diệu cho rằng, nghi ngờ Phục Thần nghe được gì đó chỉ là mình đa tâm. 1 đứa nhỏ dù có thông minh như thế nào cũng không thể vẫn luôn lãnh tĩnh như thế.

Sự thật chứng minh, Thiện Diệu sai, Phục Thần thật sự có thể lãnh tĩnh mà diễn xong, chờ đến khi Thiện Diệu thả lỏng đề phòng, mới thông báo tin tức cho anh trai. Phục Thần từ lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến mức nó cũng không nhớ rõ là từ khi nào, nó bắt đầu đi học giả vờ, giả ngoan, giả đáng yêu, giả nhu nhược, học được cách lúc gặp chuyện phải nhanh chóng lãnh tĩnh, phân tích lợi hại, tìm ra biện pháp tốt nhất. Nếu không chuẩn bị đầy đủ, nó cũng không thể dưới nắm tay của Hình Tân mà sống đến 5t.

Phục Thần trở về phòng, ngoan ngoãn ngủ trên giường. Thiện Diệu đứng ở cửa nghe ngóng 1 hồi, xác định Phục Thần đã ngủ, sẽ không đi cáo trạng với Thiện Sơ mới trở về phòng. Hắn không sợ Phục Thần cáo trạng, má, hắn cũng đâu làm sai gì đâu, hắn chỉ sợ Phục Thần nghe không hiểu, Thiện Sơ  lại suy diễn vớ vẩn, 2 đứa nhỏ mà giận lên lại gây ra chuyện.

Lăn qua lăn lại cũng sắp 5 giờ, Thiện Diệu buồn ngủ không chịu nổi, trở về phòng thấy Phục Kỳ đặt tay trước ngực, lại đang gặp ác mộng. Hắn ngáp, nắm chặt tay Phục Kỳ, thấp giọng dỗ Phục Kỳ đừng sợ. Hắn cũng không biết Phục Kỳ rốt cuộc sợ cái gì, mấy năm trước có hỏi qua, nhưng không được đáp án.

Hắn khi đó cười Phục Kỳ có phải sợ quỷ thần hay không, Phục Kỳ hừ hừ nói: “Em cũng chưa làm chuyện gì đuối lí, cho dù trên đời này thật có quỷ thần cũng sẽ không tới tìm em đâu. Ngược lại anh đó, nên chú ý a, hừ.”

Ngày thứ hai, hai người lờn thành công không dậy nổi. Tối hôm qua, Thiện Diệu làm hung ác quá, Phục Kỳ mãi đến giữa trưa mới từ từ chuyển tỉnh, thắt lưng như sắp đứt, mặt sau cũng đau hơn bình thường rất nhiều. nhưng lại nghĩ 2 đứa nhỏ bữa sáng cũng chưa ăn, khẳng định đói bụng, liền đỡ thắt lưng xuống giường, chuẩn bị đi xem hai đứa nhỏ, hỏi một chút ý kiến, sau đó kêu đồ ăn ngoài. Thiện Diệu có rất nhiều số của các quán ăn ngoài, đều là hắn lựa chọn kĩ càng, tuyệt đối sạch sẽ ngon miệng.

Phục Kỳ đẩy ra cửa phòng, thấy trên giường không có thân ảnh 2 đứa nhỏ. Trong lòng hoảng hốt, vội xuống lầu hô: “Tiểu Thần, Tiểu Sơ?” Dưới lầu cũng không có đáp lại. Phục Kỳ lại trở về phòng nhìn nhìn, trên bàn phát hiện một bức “thư tuyệt bút”, là chữ của Tiểu Thần, nhưng bên trong rõ ràng là giọng điệu của Tiểu Sơ.

“Mẹ, con cá là mẹ thấy bức thư này trước, bởi vì ba hiện tại hẳn là còn chưa rời giường, nhưng bức thư này là con viết cho ba.

Ba, hai chúng con thật thất vọng với ba. Anh em của ba đánh vợ ba vậy mà ba lại nói chuyện này không hề quan trọng. Lại nói khi chán mẹ rồi sẽ đuổi đi xa. Bọn con rất ghét ba, rất ghét rất ghét rất ghét, giống như ghét làm bài tập ấy, không muốn gặp lại ba nữa.

Niệm tình mỗi tháng ba có cho chúng con tiền tiêu vặt, chúng con cho ba thêm 1 cơ hội nữa. Ba với mẹ ở chung cho tử tế, nếu mười năm sau, ba làm được chuyện không vứt bỏ mẹ, bọn con sẽ tha thứ cho ba, trở về nhà.

PS: mỗi tháng nhớ chuyển tiền cho bọn con, ra ngoài càng nhiều tiền càng ít, ít nhất cũng phải gấp đôi tiền. ”

Câu cuối là bút tích của Thiện Sơ. Mà câu “Anh em của ba đánh vợ ba.” Chắc là do Phục Thần nghe được Thiện Diệu mắng Đồng Hoà Bình dám đánh chủ ý lên người vợ hắn, mà hiểu lầm. Câu sau “Nói chuyện này không hề quan trọng”, Thiện Diệu đánh chết cũng không nghĩ ra, là Phục Thần đợi Đồng Hoà Bình đi rồi, Phục Thần hỏi chuyện bọn họ thương lượng có quan trọng không, hắn bảo không quan trọng mà.

“Lần này tôi tuyệt đối sẽ đánh cho chúng nó 1 trận.” Tiểu Thần con cũng giả vờ giỏi thật, dám lừa cả ba! Thiện Diệu nhìn bức thư, câu nói đầu tiên trúng phóc. Đồng thời hắn còn có chút lo lắng, trong thư viết chuyện hắn sẽ đuổi Phục Kỳ đi, mặc dù 2 người cũng  biết sự thật này nhưng trong lòng hắn lại không được tự nhiên không muốn để Phục Kỳ thấy, làm như nhìn không thấy, Phục Kỳ sẽ không biết vậy.

Kỳ thật, bị đuổi đi xa đã là kết cục tốt nhất mà Phục Kỳ nghĩ đến. Hiện tại cậu cho là mình rất nhanh sẽ bị đưa đi làm thí nghiệm, nếu cậu có thể nhìn kĩ lá thư này, nói không chừng sẽ phát hiện mình hiểu lầm Thiện Diệu. Nhưng giờ phút này cậu đỏ cả mắt, chỉ quan tâm hai đứa nhỏ: “Trước tìm bọn nhỏ đã, nói mấy lời này có ích lợi gì? Bọn nó rời nhà trốn đi sẽ đi đâu, nhà ông nội, cụ hay nhà bạn học? ”

Phục Kỳ quýnh lên, liền quên tối hôm qua trước khi mê man đã thề không bao giờ khiêu chiến quyền uy Thiện Diệu nữa. Bất quá, Thiện Diệu không hề trách Phục Kỳ, ngược lại cảm thấy đồng ý khi Phục Kỳ tức giận lên như vậy, khá giống hắn.

“Yên tâm đi, thằng nhóc Thiện Sơ chơi đến chơi đi chiêu này rồi. Không phải đi nhà ông nội, thì là đi nhà cụ nội, còn không thì vào khách sạn 5 sao ở. “

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương