Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng
-
Chương 53
“Nôn ngén?” Tống Thanh Di sửng sốt một chút. Hắn đời trước không có tham dự quá trình có dựng của chính quân nhà mình, cũng không rõ ràng khi đó hắn có trạng huống này hay không, bởi vậy bây giờ nghe tới có chút kinh ngạc cùng giật mình.
“Là, thiếu gia. Thức ăn của thiếu quân trong nhiều ngày này phải ăn thật nhiều, vài ngày đầu sẽ có chút gian nan, tìm được đồ ăn có thể ăn vào thì phải ăn thật nhiều”. Thấy vẻ mặt Tống Thanh Di mơ màng, thầy thuốc cười rộ lên, một bên khai một ít thuốc khai vị dưỡng dạ giày, một bên giảng cho Tống Thanh Di những việc cần chú ý.
“Đây là một it phương thuốc lão phu kê ra đây, nhưng không bắt buộc, vẫn là xem ăn uống của thiếu quân, nếu có thể ăn liền ăn, nếu không chịu được những vị này thì cũng không cần cưỡng ép”. Phương thuốc này khai chính là lo trước khỏi họa, có một số người hoài thai không chịu nổi vị của nó, nhưng đối với dược thiện thì vẫn ăn được, nhưng cũng có người lại tương phản, vì mỗi người mỗi khác.
“Tốt”. Tống Thanh Di gật gật đầu, tiếp nhận phương thuốc rồi cho Linh Bảo đưa người rời khỏi đây, đứng ở bên người Tề Nhuận Vân, có chút kinh sợ không biết làm thế nào mới tốt.
“Còn không thoải mái sao? Nếu không ta đưa ngươi lên giường nằm?”.
Sắc mặt Tề Nhuận Vân như cũ không tốt, hắn lấy tay đè lên ngực, hơi thở lược thô, có thể thấy được vẫn không thoải mái như cũ. Nghe được lời nói của Tống Thanh Di thì giương mắt nhìn một chút, nhưng không có động tác gì.
Tống Thanh Di đứng ở một bên đợi một chút, xác định chính quân nhà mình không có tinh lực để ý chính mình, liền trực tiếp đem người bế lên: “Ngao mạn* điểm, ngươi không thoải mái thì nói với ta”. Hắn cũng biết người vừa bị ngất sợ nhất là thời điểm xóc nảy, hắn không biết bệnh trạng của Tề Nhuận Vân, chỉ phải thật cẩn thận.
*ý tự xưng hô với bản thân mình.
Tuy rằng bộ dáng người cao to, Tống Thanh Di dù sao cũng là một thư sinh, gần đây miễn cưỡng có thể xem là một thợ thủ công, đáng tiếc cũng không phải thợ thủ công làm việc nặng. Phải ôm lấy Tề Nhuận Vân là một việc phi thường tốn sức, càng không nói hắn vì cẩn thận mà thả chậm tốc độ, trong chốc lát tay đã bắt đầu run rẩy lên.
Lưu Quang còn ở lại trong phòng chờ phân phó thấy kinh hồn tám đảng, chạy nhanh tiến lên giúp đỡ một phen: “Thiếu gia, ngài đi nhanh vài bước, nhanh đem thiếu quân đặt lên giường”. Khó chịu so với bị rớt xuống vẫn tốt hơn, trong bụng Thiếu quân còn có bánh bao đấy!
Bị hắn ôm trong ngực Tề Nhuận Vân cũng là bất chấp không khỏe, một tay nhanh chóng ôm lấy cổ Tống Thanh Di, một tay nhanh chóng nắm lấy áo hắn, sắc mặt vốn không tốt lại càng thêm tái nhợt.
Vừa ngồi lên trên giường, ba người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Tống Thanh Di còn có chút thở gấp nghe thấy một tiếng thở ra, xấu hổ mặt đỏ ửng lên: “Ta…thật có lỗi, ta lỗ mãng”. Ngồi ở bên giường Tống Thanh Di nghĩ mà thấy sợ.
Nằm ở trên giường, bởi vì chuyện vừa rồi mà bị dời đi lực chú ý một chút, Tề Nhuận Vân cảm thấy chính mình không còn khó chịu như vậy nữa, dựa vào một ít, ho nhẹ một tiếng, che miệng nói: “ Súc miệng”.
Lúc này động tác Tống Thanh Di nhanh chóng mang một chén nước ấm tới, làm cho Lưu Quang vốn là đến hầu hạ nay lại chen chúc đứng đó.
Rốt cuộc bình tĩnh Tống Thanh Di nhìn Tề Nhuận Vân súc miệng mà thở dài, ngay từ đầu hắn vui sướng vì người này có thai, thế nhưng hoàn toàn quên mất mười tháng mang thai, người này sẽ chịu nhiều khổ cực.
“Lâm Vũ, cảm ơn!” Vô luận là hận Tống gia hay không, vẫn là nguyện ý vì hắn sinh tử. Tống Thanh Di cần phải thực sự cảm tạ.
Tề Nhuận Vân liếc mắt nhìn hắn, có lẽ trong đó còn có nghi vấn cùng không hiểu, bất quá người này thường im lặng lắng nghe, không hỏi cái gì.
Mà Lưu Quang, từ lúc Tống Thanh Di đưa nước đưa bố khăn thì đã yên lặng thối lui đến bên ngoài.
Một ngày nôn nghén này quả nhiên lúc sau cũng dũng mãnh mà tới. Đem Tề Nhuận Vân gây sức ép đến sắc mặt tái nhợt, chân tay vô lực, trên mặt không dễ dạng dưỡng ra một chút thịt đã sớm không thấy bóng dáng.
Làm cho Tống Thanh Di ở một bên nhìn gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Nếu không, hồi phủ đi thôi. Ngươi vất vả như vậy, biết trang bên này dù sao cũng chỉ có mấy đầu bếp bình thường, tay nghề chỉ có thể làm được những món ăn thôn quê bình thường thôi”. Lúc này Tống Thanh Di đã sớm quên mất hành vi ban thưởng lúc trước của mình, không chút do dự ghét bỏ người ta.
Nằm ở trên giường thở phì phó đè nén cảm giác ghê tớm ngay ngực, thấy được Tống Thanh Di lại đây xoa ngực cho hắn, trong phòng không có những người khác, Tề Nhuận Vân cũng sẽ không ngăn trở động tác của hắn, nghe vậy nghĩ nghĩ: “Ở lại thêm hai ngày, thực không được sẽ quay về”. Trong giọng nói khó có được mang theo một tia mềm mại.
Thở dài, Tống Thanh Di sờ sờ bởi vì động tác của hắn mà khiến quần áo của người bên cạnh lộ bụng ra. Đã được gần bốn tháng, bụng Tề Nhuận Vân cũng có chút rõ ràng, cái bụng hơi hơi cứng, vuốt rất là no đủ.
“Vật nhỏ có thể gây sức ép như vậy, đi ra phụ thân khẳng định sẽ là người đầu tiên đánh mông ngươi”.
Tề Nhuận Vân nghe vậy tầm mắt chính mình cũng mềm mại- cũng không ai hiểu được bộ dạng chính mình mang thai kích động khó nhịn, vật nhỏ trong bụng đi ra sợ hắn không hạ thủ được.
Tống Thanh Di có thể hiểu được ánh mắt của Tề Nhuận Vân, lập tức sờ sờ mũi mình. Hắn có thể nói hắn đối với vật nhỏ trong bụng này chú ý như vậy, nguyên nhân thực sự rất phức tạp không? Bất quá cũng bởi vì nguyên nhân phức tạp kia, trong lòng hắn có một phần áy náy với vật nhỏ này, chờ sau khi nó được sinh ra, thật muốn đánh…. Có lẽ đúng là luyến tiếc.
Bên này đang nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên truyến đến âm thanh móng vuốt cào vào cửa, nơi phát ra hẳn là cửa phòng bọn họ, không đợi Tống Thanh Di đi thăm dò xem, hành lang đã nghe thấy thanh âm của Linh Bảo.
“Hắc, hồng quả tử ngươi thật lợi hại, còn thoát ra khỏi lồng được, nhưng hiện giờ chủ tử không thoải mái, không thể tới!”
Vừa nghe lời này Tống Thanh Di liền biết là tên nào quấy rối, động tác đứng dậy ngừng lại một chút, đang định ngồi trở lại, liền cảm giác tay áo chính mình bị kéo kéo. Ngẩng đầu, quả nhiên thấy ánh mắt Tề Nhuận Vân đang nhìn mình.
“Không được, ngươi hiện tại không thoải mái, còn nhắc tới hồng quả tử!” Tống Thanh Di đối với hồng quả tử chặt chẽ níu giữ lực chú ý của chính quân nhà mình cảm thấy rất khó chịu.
Tề Nhuận Vân vừa thấy người này đen mặt, nhớ tới mấy ngày trước còn nói lời trêu chọc không đứng đắn, làm sao lại không biết ý tứ của hắn. Nhếch miệng, Tề Nhuận Vân từ từ nhắm hai mắt ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Thanh Di mà hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn một cái.
“Tướng công….”
Một tiếng này liền chui vào lỗ tai Tống Thanh Di, còn không kịp nghe rõ câu tiếp theo, người trên giường đã chui vào trong ổ chăn chỉ chừa lại đỉnh đầu ở bên ngoài.
“Cười khúc khích” một tiếng, Tống Thanh Di bị động tác của chính quân nhà mình khiến cho nở nụ cười, người đã lớn như vậy mà xấu hổ còn chui vào trong ổ chăn so với hành vi bình thường của hắn tương phản rất lớn, khiến cho Tống Thanh Di cảm thấy tâm chính mình ngứa ngứa.
Nắm tay đưa đến trước miệng, thanh thanh giọng nói. Tống Thanh Di sợ chính quân nhà mình nghẹn trong ổ chăn không thoải mái: “Đi, đi. Ta đi đem hồng quả tử tiến vào, ngươi nhanh lên đi ra, như thế này lại không thoải mái”.
Chờ Tống Thanh Di nắm cổ hồng quả tử tiến vào, chỉ thấy chính quân nhà mình đã đoan chính dựa vào gối đầu giường, trừ bỏ lỗ tai có hơi đỏ, mặt khác đều nhìn không ra khác thường.
“Nhạ”. Hồng quả tử từ khi được Tề Nhuận Vân thu lưu, Linh Bảo mỗi ngày đều tắm cho nó sạch sẽ, cung cấp thức ăn ngon, cũng không biết có phải vì vậy hay không, sau lại có cơ hội ra khỏi lồng hồng quả tử cũng không muốn chạy. Đã nhiều ngày Tề Nhuận Vân không thoải mái không bắt nó tới chơi, còn có thể giống như hôm nay đến cào phòng bọn họ.
Đem hồng quả tử đặt ở trên chăn, Tống Thanh Di trạc trạc mũi nó: “Ngồi ngoan a, không được leo lên trên người!”
Hồng quả tử bị lóng tay của Tống Thanh Di chọc hắt xì một cái, một thân lông đều phồng lên một chút.
Bộ dáng kia làm cho ánh mắt Tề Nhuận Vân sáng lên một chút. Xem phân thượng chính quân nhà mình vui vẻ, Tống Thanh Di thành thật ngồi ở một bên xem bọn hắn ngoạn.
“Không đi diêu hán sao?” sờ sờ hồng quả tử chọc chọc cái mũi nó, Tề Nhuận Vân nghiêng đầu hỏi. Đã nhiều ngày phần lớn thời gian Tống Thanh Di đều ở bên cạnh hắn, không thể phủ nhận điều này làm cho trong lòng hắn đối với thân thể thình lình biến hóa ít đi rất nhiều không khỏe, chính là trong lòng hắn rõ ràng bên diêu hán có rất nhiều chuyện cấp bách, người bên ngoài như hổ rình mồi, hắn lo lắng làm chậm trễ chuyện tình của Tống Thanh Di.
“Ân, Quản Bích đã qua đó rồi, có chuyện gì hắn sẽ nói lại với ta, bên này cách diêu hán gần, đi qua đi lại cũng không mất bao nhiêu thời gian”. Tống Thanh Di xem chính quân nhà mình đang sờ lông ở dưới cằm của hồng quả tử, vật nhỏ cũng thật thông minh, thành thật nằm ở trên chăn, nâng cổ để cho động tác của Tề Nhuận Vân thuận tiện hơn, ngẫu nhiên còn có thể ở sườn cánh tay gãi gãi thoải mái cọ cọ vài cái.
Chính là Tống Thanh Di bị động tác của vật nhỏ làm cho nở nụ cười, huống chi Tề Nhuận Vân ngay từ đầu cũng rất thích nó. Chỉ thấy di chuyển của Tề Nhuận Vân dừng một chút, sau đó tay lại sờ vào lớp lông trên bụng hồng quả tử nhu nhu, đem vật nhỏ đang nằm thoải mái lại biến thành xù lông một lần nữa.
Tống Thanh Di bên cạnh không nín được cười ra tiếng.
“…. Đoan Cẩn như vậy, chúng ta vẫn là chọn một ngày hồi phủ đi thôi, ngươi cũng có thể yên tâm đi diêu hán”. Bị tiếng cười 囧 một chút, tuy rằng trên mặt nhìn không ra gì, Tề Nhuận Vân như cũ đứng đắn đề tài vòng vo. Vốn hắn muốn ở lại bên này một là tham mát mẻ, hai là tham thanh tĩnh mới mẻ. Bất quá nếu ảnh hưởng đến Tống Thanh Di đi làm việc, còn không bằng hồi phủ để cho mọi người chiếu cố làm cho hắn yên tâm đi. Lưu ly diêu hán cũng là chuyện tình trong lòng Tề Nhuận Vân chú ý, nếu không phải đứa nhỏ đột nhiên tới, lúc này hắn kỳ thật cũng muốn đi diêu hán.
Đang nói chuyện, Linh Bảo bưng đồ vật này nọ đến, đó là điểm tâm của Tề Nhuận Vân- một chén cháo trắng bỏ thêm một chút ô mai, đây là đồ ăn duy nhất gần đây Tề Nhuận Vân có thể ăn, mặt khác những đồ ăn có mùi hắn đều ói ra, bởi vậy Tống Thanh Di cũng không thể cùng hắn dùng cơm.
Tiếp nhận chén cháo, Tống Thanh Di bảo hắn tiếp tục, chính mính thì cầm thìa tính toán đút cho hắn ăn.
“Đoan Cẩn, ta chính mình có thể”. Hắn chính là nôn nghén tay chân có chút vô lực, cũng không tới nỗi ngay cả bát cũng không cầm được.
Tống Thanh Di cũng không cùng hắn giải thích, một bên uy hắn ăn một bên dùng chuyện tình ở diêu hắn nói với hắn- hắn biết chính quân nhà mình vô cùng quan tâm chuyện này, nếu không phải gần đây thân thể quá mức không khỏe, hắn khẳng định cũng đi diêu hán nhìn xem.
Quả nhiên sau khi bắt đầu tán gẫu, Tề Nhuận Vân cũng không nói nhiều, một bên nghe, một bên chọc chọc lông của hồng quả tử, thỉnh thoảng sẽ chọn chút quả hạch trong đĩa hoa quả khô vừa mới đưa lên cho hồng quả tử, tiểu hồ ly choai choai này cũng không kiêng ăn, uy nó cái gì cũng đều ăn, hơn nữa lại thích ăn hoa quả khô. Tống Thanh Di thường hay nói giỡn nếu không phải là khuôn mặt trương tam, hắn đều nghĩ đây là một con sóc.
Quản Bích thời điểm đi vào chính là thấy cảnh tượng như vậy, thiếu gia nhà mình đang uy thiếu quân uống cháo, mà trên giường thiếu quân còn có hồng quả tử không giống bình thường trốn tránh người, mà là đang thực bình tĩnh nằm ăn quả khô. Tiết tấu còn rất hài hòa, nuốt một ngụm cháo liền đưa một viên hoa quả khô.
Tống Thanh Di chú ý đến Quản Bích, chọn mi- này không phải canh giờ bình thường trở về.
Quản Bích nhìn thoáng qua thiếu quân cũng đồng dạng nhìn qua.
“Chuyện gì, nói thẳng”. Tống Thanh Di vô tình lại uy một ngụm.
Tề Nhuận Vân ánh mắt chợt lóe, trên tay lại theo bản năng uy hồng quả tử ăn hoa quả khô.
Quản Bích nhìn thấy, cảm thấy trán mình chảy ra một khỏa mồ hôi. “Hồi thiếu gia, có một tiểu khất cái lên núi, bất quá lần này trực tiếp đụng phải Trịnh lão đầu, gửi lại một lời nhắn”.
Tiểu khất cái? Trong lòng Tống Thanh Di vừa động. Ý bảo Quản Bích tiếp tục.
“Lời nhắn nói: ‘tư liệu đang trên đường đến Cẩm thành’”.
“Là, thiếu gia. Thức ăn của thiếu quân trong nhiều ngày này phải ăn thật nhiều, vài ngày đầu sẽ có chút gian nan, tìm được đồ ăn có thể ăn vào thì phải ăn thật nhiều”. Thấy vẻ mặt Tống Thanh Di mơ màng, thầy thuốc cười rộ lên, một bên khai một ít thuốc khai vị dưỡng dạ giày, một bên giảng cho Tống Thanh Di những việc cần chú ý.
“Đây là một it phương thuốc lão phu kê ra đây, nhưng không bắt buộc, vẫn là xem ăn uống của thiếu quân, nếu có thể ăn liền ăn, nếu không chịu được những vị này thì cũng không cần cưỡng ép”. Phương thuốc này khai chính là lo trước khỏi họa, có một số người hoài thai không chịu nổi vị của nó, nhưng đối với dược thiện thì vẫn ăn được, nhưng cũng có người lại tương phản, vì mỗi người mỗi khác.
“Tốt”. Tống Thanh Di gật gật đầu, tiếp nhận phương thuốc rồi cho Linh Bảo đưa người rời khỏi đây, đứng ở bên người Tề Nhuận Vân, có chút kinh sợ không biết làm thế nào mới tốt.
“Còn không thoải mái sao? Nếu không ta đưa ngươi lên giường nằm?”.
Sắc mặt Tề Nhuận Vân như cũ không tốt, hắn lấy tay đè lên ngực, hơi thở lược thô, có thể thấy được vẫn không thoải mái như cũ. Nghe được lời nói của Tống Thanh Di thì giương mắt nhìn một chút, nhưng không có động tác gì.
Tống Thanh Di đứng ở một bên đợi một chút, xác định chính quân nhà mình không có tinh lực để ý chính mình, liền trực tiếp đem người bế lên: “Ngao mạn* điểm, ngươi không thoải mái thì nói với ta”. Hắn cũng biết người vừa bị ngất sợ nhất là thời điểm xóc nảy, hắn không biết bệnh trạng của Tề Nhuận Vân, chỉ phải thật cẩn thận.
*ý tự xưng hô với bản thân mình.
Tuy rằng bộ dáng người cao to, Tống Thanh Di dù sao cũng là một thư sinh, gần đây miễn cưỡng có thể xem là một thợ thủ công, đáng tiếc cũng không phải thợ thủ công làm việc nặng. Phải ôm lấy Tề Nhuận Vân là một việc phi thường tốn sức, càng không nói hắn vì cẩn thận mà thả chậm tốc độ, trong chốc lát tay đã bắt đầu run rẩy lên.
Lưu Quang còn ở lại trong phòng chờ phân phó thấy kinh hồn tám đảng, chạy nhanh tiến lên giúp đỡ một phen: “Thiếu gia, ngài đi nhanh vài bước, nhanh đem thiếu quân đặt lên giường”. Khó chịu so với bị rớt xuống vẫn tốt hơn, trong bụng Thiếu quân còn có bánh bao đấy!
Bị hắn ôm trong ngực Tề Nhuận Vân cũng là bất chấp không khỏe, một tay nhanh chóng ôm lấy cổ Tống Thanh Di, một tay nhanh chóng nắm lấy áo hắn, sắc mặt vốn không tốt lại càng thêm tái nhợt.
Vừa ngồi lên trên giường, ba người trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Tống Thanh Di còn có chút thở gấp nghe thấy một tiếng thở ra, xấu hổ mặt đỏ ửng lên: “Ta…thật có lỗi, ta lỗ mãng”. Ngồi ở bên giường Tống Thanh Di nghĩ mà thấy sợ.
Nằm ở trên giường, bởi vì chuyện vừa rồi mà bị dời đi lực chú ý một chút, Tề Nhuận Vân cảm thấy chính mình không còn khó chịu như vậy nữa, dựa vào một ít, ho nhẹ một tiếng, che miệng nói: “ Súc miệng”.
Lúc này động tác Tống Thanh Di nhanh chóng mang một chén nước ấm tới, làm cho Lưu Quang vốn là đến hầu hạ nay lại chen chúc đứng đó.
Rốt cuộc bình tĩnh Tống Thanh Di nhìn Tề Nhuận Vân súc miệng mà thở dài, ngay từ đầu hắn vui sướng vì người này có thai, thế nhưng hoàn toàn quên mất mười tháng mang thai, người này sẽ chịu nhiều khổ cực.
“Lâm Vũ, cảm ơn!” Vô luận là hận Tống gia hay không, vẫn là nguyện ý vì hắn sinh tử. Tống Thanh Di cần phải thực sự cảm tạ.
Tề Nhuận Vân liếc mắt nhìn hắn, có lẽ trong đó còn có nghi vấn cùng không hiểu, bất quá người này thường im lặng lắng nghe, không hỏi cái gì.
Mà Lưu Quang, từ lúc Tống Thanh Di đưa nước đưa bố khăn thì đã yên lặng thối lui đến bên ngoài.
Một ngày nôn nghén này quả nhiên lúc sau cũng dũng mãnh mà tới. Đem Tề Nhuận Vân gây sức ép đến sắc mặt tái nhợt, chân tay vô lực, trên mặt không dễ dạng dưỡng ra một chút thịt đã sớm không thấy bóng dáng.
Làm cho Tống Thanh Di ở một bên nhìn gấp đến độ không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Nếu không, hồi phủ đi thôi. Ngươi vất vả như vậy, biết trang bên này dù sao cũng chỉ có mấy đầu bếp bình thường, tay nghề chỉ có thể làm được những món ăn thôn quê bình thường thôi”. Lúc này Tống Thanh Di đã sớm quên mất hành vi ban thưởng lúc trước của mình, không chút do dự ghét bỏ người ta.
Nằm ở trên giường thở phì phó đè nén cảm giác ghê tớm ngay ngực, thấy được Tống Thanh Di lại đây xoa ngực cho hắn, trong phòng không có những người khác, Tề Nhuận Vân cũng sẽ không ngăn trở động tác của hắn, nghe vậy nghĩ nghĩ: “Ở lại thêm hai ngày, thực không được sẽ quay về”. Trong giọng nói khó có được mang theo một tia mềm mại.
Thở dài, Tống Thanh Di sờ sờ bởi vì động tác của hắn mà khiến quần áo của người bên cạnh lộ bụng ra. Đã được gần bốn tháng, bụng Tề Nhuận Vân cũng có chút rõ ràng, cái bụng hơi hơi cứng, vuốt rất là no đủ.
“Vật nhỏ có thể gây sức ép như vậy, đi ra phụ thân khẳng định sẽ là người đầu tiên đánh mông ngươi”.
Tề Nhuận Vân nghe vậy tầm mắt chính mình cũng mềm mại- cũng không ai hiểu được bộ dạng chính mình mang thai kích động khó nhịn, vật nhỏ trong bụng đi ra sợ hắn không hạ thủ được.
Tống Thanh Di có thể hiểu được ánh mắt của Tề Nhuận Vân, lập tức sờ sờ mũi mình. Hắn có thể nói hắn đối với vật nhỏ trong bụng này chú ý như vậy, nguyên nhân thực sự rất phức tạp không? Bất quá cũng bởi vì nguyên nhân phức tạp kia, trong lòng hắn có một phần áy náy với vật nhỏ này, chờ sau khi nó được sinh ra, thật muốn đánh…. Có lẽ đúng là luyến tiếc.
Bên này đang nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên truyến đến âm thanh móng vuốt cào vào cửa, nơi phát ra hẳn là cửa phòng bọn họ, không đợi Tống Thanh Di đi thăm dò xem, hành lang đã nghe thấy thanh âm của Linh Bảo.
“Hắc, hồng quả tử ngươi thật lợi hại, còn thoát ra khỏi lồng được, nhưng hiện giờ chủ tử không thoải mái, không thể tới!”
Vừa nghe lời này Tống Thanh Di liền biết là tên nào quấy rối, động tác đứng dậy ngừng lại một chút, đang định ngồi trở lại, liền cảm giác tay áo chính mình bị kéo kéo. Ngẩng đầu, quả nhiên thấy ánh mắt Tề Nhuận Vân đang nhìn mình.
“Không được, ngươi hiện tại không thoải mái, còn nhắc tới hồng quả tử!” Tống Thanh Di đối với hồng quả tử chặt chẽ níu giữ lực chú ý của chính quân nhà mình cảm thấy rất khó chịu.
Tề Nhuận Vân vừa thấy người này đen mặt, nhớ tới mấy ngày trước còn nói lời trêu chọc không đứng đắn, làm sao lại không biết ý tứ của hắn. Nhếch miệng, Tề Nhuận Vân từ từ nhắm hai mắt ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Tống Thanh Di mà hôn nhẹ lên khóe miệng của hắn một cái.
“Tướng công….”
Một tiếng này liền chui vào lỗ tai Tống Thanh Di, còn không kịp nghe rõ câu tiếp theo, người trên giường đã chui vào trong ổ chăn chỉ chừa lại đỉnh đầu ở bên ngoài.
“Cười khúc khích” một tiếng, Tống Thanh Di bị động tác của chính quân nhà mình khiến cho nở nụ cười, người đã lớn như vậy mà xấu hổ còn chui vào trong ổ chăn so với hành vi bình thường của hắn tương phản rất lớn, khiến cho Tống Thanh Di cảm thấy tâm chính mình ngứa ngứa.
Nắm tay đưa đến trước miệng, thanh thanh giọng nói. Tống Thanh Di sợ chính quân nhà mình nghẹn trong ổ chăn không thoải mái: “Đi, đi. Ta đi đem hồng quả tử tiến vào, ngươi nhanh lên đi ra, như thế này lại không thoải mái”.
Chờ Tống Thanh Di nắm cổ hồng quả tử tiến vào, chỉ thấy chính quân nhà mình đã đoan chính dựa vào gối đầu giường, trừ bỏ lỗ tai có hơi đỏ, mặt khác đều nhìn không ra khác thường.
“Nhạ”. Hồng quả tử từ khi được Tề Nhuận Vân thu lưu, Linh Bảo mỗi ngày đều tắm cho nó sạch sẽ, cung cấp thức ăn ngon, cũng không biết có phải vì vậy hay không, sau lại có cơ hội ra khỏi lồng hồng quả tử cũng không muốn chạy. Đã nhiều ngày Tề Nhuận Vân không thoải mái không bắt nó tới chơi, còn có thể giống như hôm nay đến cào phòng bọn họ.
Đem hồng quả tử đặt ở trên chăn, Tống Thanh Di trạc trạc mũi nó: “Ngồi ngoan a, không được leo lên trên người!”
Hồng quả tử bị lóng tay của Tống Thanh Di chọc hắt xì một cái, một thân lông đều phồng lên một chút.
Bộ dáng kia làm cho ánh mắt Tề Nhuận Vân sáng lên một chút. Xem phân thượng chính quân nhà mình vui vẻ, Tống Thanh Di thành thật ngồi ở một bên xem bọn hắn ngoạn.
“Không đi diêu hán sao?” sờ sờ hồng quả tử chọc chọc cái mũi nó, Tề Nhuận Vân nghiêng đầu hỏi. Đã nhiều ngày phần lớn thời gian Tống Thanh Di đều ở bên cạnh hắn, không thể phủ nhận điều này làm cho trong lòng hắn đối với thân thể thình lình biến hóa ít đi rất nhiều không khỏe, chính là trong lòng hắn rõ ràng bên diêu hán có rất nhiều chuyện cấp bách, người bên ngoài như hổ rình mồi, hắn lo lắng làm chậm trễ chuyện tình của Tống Thanh Di.
“Ân, Quản Bích đã qua đó rồi, có chuyện gì hắn sẽ nói lại với ta, bên này cách diêu hán gần, đi qua đi lại cũng không mất bao nhiêu thời gian”. Tống Thanh Di xem chính quân nhà mình đang sờ lông ở dưới cằm của hồng quả tử, vật nhỏ cũng thật thông minh, thành thật nằm ở trên chăn, nâng cổ để cho động tác của Tề Nhuận Vân thuận tiện hơn, ngẫu nhiên còn có thể ở sườn cánh tay gãi gãi thoải mái cọ cọ vài cái.
Chính là Tống Thanh Di bị động tác của vật nhỏ làm cho nở nụ cười, huống chi Tề Nhuận Vân ngay từ đầu cũng rất thích nó. Chỉ thấy di chuyển của Tề Nhuận Vân dừng một chút, sau đó tay lại sờ vào lớp lông trên bụng hồng quả tử nhu nhu, đem vật nhỏ đang nằm thoải mái lại biến thành xù lông một lần nữa.
Tống Thanh Di bên cạnh không nín được cười ra tiếng.
“…. Đoan Cẩn như vậy, chúng ta vẫn là chọn một ngày hồi phủ đi thôi, ngươi cũng có thể yên tâm đi diêu hán”. Bị tiếng cười 囧 một chút, tuy rằng trên mặt nhìn không ra gì, Tề Nhuận Vân như cũ đứng đắn đề tài vòng vo. Vốn hắn muốn ở lại bên này một là tham mát mẻ, hai là tham thanh tĩnh mới mẻ. Bất quá nếu ảnh hưởng đến Tống Thanh Di đi làm việc, còn không bằng hồi phủ để cho mọi người chiếu cố làm cho hắn yên tâm đi. Lưu ly diêu hán cũng là chuyện tình trong lòng Tề Nhuận Vân chú ý, nếu không phải đứa nhỏ đột nhiên tới, lúc này hắn kỳ thật cũng muốn đi diêu hán.
Đang nói chuyện, Linh Bảo bưng đồ vật này nọ đến, đó là điểm tâm của Tề Nhuận Vân- một chén cháo trắng bỏ thêm một chút ô mai, đây là đồ ăn duy nhất gần đây Tề Nhuận Vân có thể ăn, mặt khác những đồ ăn có mùi hắn đều ói ra, bởi vậy Tống Thanh Di cũng không thể cùng hắn dùng cơm.
Tiếp nhận chén cháo, Tống Thanh Di bảo hắn tiếp tục, chính mính thì cầm thìa tính toán đút cho hắn ăn.
“Đoan Cẩn, ta chính mình có thể”. Hắn chính là nôn nghén tay chân có chút vô lực, cũng không tới nỗi ngay cả bát cũng không cầm được.
Tống Thanh Di cũng không cùng hắn giải thích, một bên uy hắn ăn một bên dùng chuyện tình ở diêu hắn nói với hắn- hắn biết chính quân nhà mình vô cùng quan tâm chuyện này, nếu không phải gần đây thân thể quá mức không khỏe, hắn khẳng định cũng đi diêu hán nhìn xem.
Quả nhiên sau khi bắt đầu tán gẫu, Tề Nhuận Vân cũng không nói nhiều, một bên nghe, một bên chọc chọc lông của hồng quả tử, thỉnh thoảng sẽ chọn chút quả hạch trong đĩa hoa quả khô vừa mới đưa lên cho hồng quả tử, tiểu hồ ly choai choai này cũng không kiêng ăn, uy nó cái gì cũng đều ăn, hơn nữa lại thích ăn hoa quả khô. Tống Thanh Di thường hay nói giỡn nếu không phải là khuôn mặt trương tam, hắn đều nghĩ đây là một con sóc.
Quản Bích thời điểm đi vào chính là thấy cảnh tượng như vậy, thiếu gia nhà mình đang uy thiếu quân uống cháo, mà trên giường thiếu quân còn có hồng quả tử không giống bình thường trốn tránh người, mà là đang thực bình tĩnh nằm ăn quả khô. Tiết tấu còn rất hài hòa, nuốt một ngụm cháo liền đưa một viên hoa quả khô.
Tống Thanh Di chú ý đến Quản Bích, chọn mi- này không phải canh giờ bình thường trở về.
Quản Bích nhìn thoáng qua thiếu quân cũng đồng dạng nhìn qua.
“Chuyện gì, nói thẳng”. Tống Thanh Di vô tình lại uy một ngụm.
Tề Nhuận Vân ánh mắt chợt lóe, trên tay lại theo bản năng uy hồng quả tử ăn hoa quả khô.
Quản Bích nhìn thấy, cảm thấy trán mình chảy ra một khỏa mồ hôi. “Hồi thiếu gia, có một tiểu khất cái lên núi, bất quá lần này trực tiếp đụng phải Trịnh lão đầu, gửi lại một lời nhắn”.
Tiểu khất cái? Trong lòng Tống Thanh Di vừa động. Ý bảo Quản Bích tiếp tục.
“Lời nhắn nói: ‘tư liệu đang trên đường đến Cẩm thành’”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook