Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng
-
Chương 26
Tống Thanh Di thời điểm đến, Tề Nhuận Vân đã muốn cùng Tống mẫu nói chuyện được hồi lâu.
Nhìn lướt qua Tề Nhuận Vân, hai người nhìn lướt qua ánh mắt nhau, Tống Thanh Di không nhìn ra tình tự của hắn, bất quá nhìn qua mẫu thân, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, chỉ phải vấn an mẫu thân trước: “Mẫu thân, lúc nãy nghe Lạc Phỉ nói dạo gần đây buổi tối người hay bị đau đầu, có tìm đại phu xem qua chưa?” Lạc Phỉ là đại nha hoàn bên người Tống mẫu, cùng Hồng Tụ bên người Tống Thanh Di là cùng lúc tiến vào Tống phủ, hai người quan hệ cũng tốt, bởi vậy trong phòng mẫu thân có chuyện gì, Hồng Tụ sẽ nói cho hắn nghe, đa số là gần đây Tống mẫu nghỉ ngơi như thế nào hoặc là gần đây ai lại ở trước mặt Tống mẫu tìm phiền toái. Có đôi khi Tề Nhuận Vân ở một bên cũng cùng nhau nghe, vốn muốn thời điểm Tống Thanh Di đi thỉnh an đưa tới, thật không nghĩ tới lúc này mang ra dùng.
Tống lão phu nhân vừa thấy đứa con có tâm, khí trong lòng cũng vơi đi một nửa, bất quá trên mặt vẫn là mang theo không vui: “Đoan Cẩn có tâm, mẫu thân tự nhiên vui mừng. Tuổi ngày càng lớn, thân thể cũng theo không kịp, chỉ gặp một chút sự tình, buổi tối sẽ không dễ dàng nghỉ ngơi tốt, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần đại phu, con cũng không cần lo lắng cho ta”. Tống mẫu tuy rằng trên mặt mất hứng, bất quá là phất tay khiến cho tiểu nha hoàn mang lên ghế dựa, chính chính đặt bên cạnh Tề Nhuận Vân.
“Cần phải nhìn xem”. Tống Thanh Di làm như không nhìn ra tâm tư mẫu thân, thật tự nhiên dán vào bên cạnh chính quân nhà mình ngồi xuống, cuối cùng mỉm cười với Tống mẫu.
“Bản thân ta như nào trong lòng ta đều biết, chỉ cần các ngươi hảo hảo, sớm lại sinh cho ta một đứa cháu, nương khẳng định hội hảo hảo”. Qủa thật như Tống Thanh Di đoán, Tống mẫu là vì hạ nhân hồi báo thiếu gia đi gặp vị nữ khách kia, mà thiểu quân chuyển qua thiên viện mới khiến người kêu đứa con cùng nam nhi tức đến.
Đối với nam nhi tức này, Tống lão phu nhân ngay từ đầu cũng không vui, bởi vậy Tề Nhuận Vân ở Tập Lễ Uyển nhiều năm, nàng e ngại trong lời nói Tống lão gia lễ tiết ngẫu nhiên sẽ tặng vài thứ, rất ít chiếu hắn đến nói chuyện. Bất quá quy củ dâu trưởng như thế, chính là mình năm đó cũng tiến vào cửa như vậy, bởi vậy cho dù không vui nhưng nàng cũng không muốn đày áp người vợ này, càng không để một tiểu thiếp của đứa con gây sức ép cho chính quân được. Từ xưa sủng thiếp diệt thê đều là loạn gia chi thủy, nàng một chút cũng không nghĩ để đứa con chính mình làm chuyện như vậy. Bất quá nhìn thấy hai người ở chung, thật không nghiêm trọng giống như nàng nghĩ.
“Nương ngài nhất định sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó cháu nội của ngài còn muốn tẫn hiếu”. Những lời này Tống Thanh Di nói là thực tâm, một đời trước hắn bất hiếu, liên lụy người nhà, đời này muốn cấp cha mẹ cùng chính quân toàn gia mỹ mãn. Nghĩ đến đây Tống Thanh Di quay đầu nhìn Tề Nhuận Vân, chỉ thấy người thùy tầm mắt, tựa hồ bộ dáng thờ ơ, ngay cả lỗ tai dễ dàng nhìn thấy đếu trốn ở sau tóc, chỉ tiếc chiếc cổ lộ ra lại tiết lộ một đoạn màu hồng. Tống Thanh Di cảm thấy buồn cười, đột nhiên có chút tâm tư trêu đùa, ngay tại dưới ánh mắt mỉm cười của Tống mẫu, rất vô lại cầm lấy ngón tay chính quân nhà mình, cầm ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
“Nương, ta hướng ngài cam đoan, cháu ruột rất nhanh sẽ có, ngài không cần lo lắng”. Tay trong lòng bàn tay giật giật, dùng sức muốn chạy, bất quá Tống Thanh Di nắm rất chặt, trên mặt đứng đắn đối mặt mẫu thân nói chuyện, dư quang lại chú ý chính quân nhà mình, thấy hắn muốn nắm qua tầm mắt, lộ ra lỗ tai, cái cổ, trên mặt đỏ bừng một mảnh, mới vừa lòng.
Tống mẫu cầm thuốc đứa con hiếu kính, nhìn thấy đứa con lúc trước vì sư muội mà cùng mình tranh cãi không ngừng nay lại ở trước mặt chính mình vẻ mặt vân đạm phong kinh nói: “không cần lo lắng”, đều không có không yên tâm, ngược lại túc khởi mày. Đứa con chính mình nàng hội như thế nào không hiểu, mặt dù có chút không thông sự vụ, có chút khờ dại, nhưng rất chung tình, đứa nhỏ phải thay đổi tính tình như thế nào chính là sự tình đơn giản. Tống mẫu đột nhiên nhớ tới đứa con sau khi thành thân rất ít khi nhắc đến sư muội, nếu không phải lần này người tìm đến tận cửa, bọn họ cũng không phát hiện đứa con đã một thời gian không có nhắc tới sư muội, nguyên bản nghĩ có quan hệ với việc phụ thân đồng ý cho hắn nạp thiếp, hiện tai xem đứa con biểu hiện thì không giống.
Nhìn đứa con vẻ mặt đứng đắn ở trước mặt mình đùa giỡn chính quân, khiến cho ấn tượng nam tức phụ im lặng lạnh nhạt như muốn tách rời khỏi ký ức, lại ngại ở trước mặt nàng không thể thất lễ cuối cùng chỉ có thể để cho đứa con khi dễ chính mình, Tống mẫu lần đầu tiên biết đứa con chính mình còn có một mặt vô lại như vậy.
Đứa con này của nàng, tựa hồ sau khi thành thân thân cận chính quân không ít. Nếu thật sự là vậy thì nàng liền nguôi giận. Tống mẫu thở dài, nàng trong lòng rõ ràng đứa con không phải là hạng người có mới nới cũ, tất nhiên đã có chuyện tình khác xảy ra. Hoặc là lát nữa cho người kêu gã sai vặt bên người Đoan Cẩn đến hỏi một chút.
“Khụ, được rồi, đừng ở trước mặt nương khi dễ vợ ngươi, trở về phòng nháo đi. Ngươi đã nói nương đừng lo lắng, kia nương sẽ không nhiều lời, ngươi đã trưởng thành, nên hiểu chuyện, tự mình nắm chắc chừng mực”. Đứa con đã muốn có hứa hẹn, tuy rằng để nữ nhân kia ở lại khiến nàng không vui, bất quá năm rồi hai mẫu tử trong lúc đó xung đột nhiều lắm, Tống mẫu cũng không tính toán nói nhiều. Nếu Đoan Cẩn cùng chính quân của hắn ở chung không tồi, lại ứng thừa chuyện tình cháu nội, nàng sẽ không tính toán quá mức nhiều lời, dù sao qua đoạn thời gian nạp nữ nhân kia, về sau chuyện hậu viện đều do nàng quản.
“Đúng vậy, mẫu thân, người hảo hảo nghỉ ngơi”. Tống Thanh Di nắm tay Tề Nhuận Vân đứng lên cáo lui.
Mới ra sân Tống mẫu, Tề Nhuận Vân đi trên bậc thang, cuối cùng không kiềm chế được nói, “Gia ở trước mặt mẫu thân như vậy là càn rở…”
Nói còn chưa xong đã bị ngón tay chặn ở miệng làm cho ngừng lời. “Kêu Đoan Cẩn”. Tống Thanh Di lúc này tâm tình không tồi, nhìn thấy nữ nhân kia làm cho úc khi trong lòng tản ra, hiện tại hắn nhìn thấy chính quân nhà mình nghĩ đến lời mẫu thân nói chuyện đứa nhỏ. Hắn nhở rõ đời trước đứa con chưa kịp xuất thế của hắn phát hiện là sau chuyện tiến cống, hợp với Tề Nhuận Vân cùng nhau. Khi đó Tề Nhuận Vân sắp lâm bồn, dựa theo mười tháng hoài thai, vậy đứa nhỏ này là sau lưu ly tượng tịch mà có.
Lưu ly tượng tịch còn gần nửa tháng nữa, ánh mắt Tống Thanh Di nhìn bụng chính quân nhà mình. Đứa nhỏ của hắn, hắn phải nhất định bảo hộ thật tốt, làm cho hắn khỏe mạnh an khang trưởng thành.
Đại khái là ánh mắt Tống Thanh Di đảo qua địa phương mẫn cảm, hơn nữa lúc trước Tống mẫu vừa nói qua, Tề Nhuận Vân làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức hai lỗ tai vừa rút đi đổ ửng giờ lại đỏ lên, ngay cả cổ cũng không có ngoại lệ. “Gia!” Đối với thời thiếu niên tiến vào Tập Lễ Uyển như Tề Nhuận Vân mà nói, ở trước mặt cha mẹ chồng đùa lộng, ánh mắt rõ như ban ngày quét qua hạ phúc là chuyện tình quá mức thẹn thùng, cho dù hắn xưa nay trong trẻo lạnh lùng, cũng không chịu nổi giờ phút này quát lớn một tiếng.
Kết quả đổi lấy Tống Thanh Di dán qua hôn khẽ, chờ sau khi buông ra, Tống Thanh Di phát hiện chính quân nhà mình ngày thường sắc mặt không biến giờ phút này trên mặt đã muốn nhiễm cùng màu với lỗ tai, “Xem ngươi còn gọi Gia không?” theo sau cổ họng có chút thanh thanh, “Về phòng trước đi”. Tống Thanh Di phát hiện gần đây hắn chỉ cần tới gần chính quân nhà mình trong lòng sẽ hội rục rịch.
Nghe được lời nói của Tống Thanh Di, Tề Nhuận Vân trừng mắt hắn một cái, xoay người bước đi. Thế nhưng ở trước sân mẫu thân làm chuyện như vậy, hắn thật không thể tưởng tượng hạ nhân chưa tới cơm chiều đã bị truyền khắp, thiếu gia cùng chính quân ở trước Tương Nghi viện của lão phu nhân cử chỉ ngả ngớn và vân vân.
Tống Thanh Di nhu liễu cái mũi, chạy nhanh đuổi kịp.
Đợi đến trở lại sân, Tề Nhuận Vân trực tiếp hương thiên viện đi, Tống Thanh Di nghĩ nghĩ không có trực tiếp theo đi qua, chính là ánh mắt liếc tới Lưu Quang đang ở xa xa tiến lên: “Đi, đến trong viện chính quân thông báo một tiếng, buổi tối chuyển gió, khiến Linh Bảo buổi tối lưu tâm cửa sổ”. Nói đến “cửa sổ” ngữ âm nhấn mạnh vào hai chữ này.
Lưu Quang nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia nhìn thiểu quân đi về thiên viện ngầm gật đầu, “Thiếu gia, ta cảm thấy chính quân so với tiểu thư kia dễ hầu hạ hơn, ngài nếu phải…. Như thế nào không khuyên chính quân trở về”.
Bắn cái trán của Lưu Quang một chút, Tống Thanh Di đối với gã sai vặt làm phản tức giận nói: “Thiếu gia ta đều có đạo lý, ngươi đi làm chuyện của mình là được”.
Tống Thanh Di không có giải thích, khuyên Tề Nhuận Vân quay về không khó, hắn chỉ cần lấy lý do lúc trước nói đầy đủ là được, chính là sau khi khuyên quay trở về, hắn cùng chính quân cầm sắt cùng minh, chỉ sợ có người hạ độc thủ. Tuy rằng nói nơi này là nhà chính mình, nhưng vì có trí nhớ đời trước, Tống Thanh Di một chút cũng không yên tâm. Hơn nữa thời gian này La Hạnh Quyên ở tại đây, để Tề Nhuận Vân trụ ở thiên viện cũng tốt, đỡ phải để ánh mắt của nữ nhân kia trêu chọc hắn, hắn khả nhớ đứa nhỏ sẽ không lâu sau sẽ đến trong bụng phụ thân nó, có thể làm cho Tề Nhuận Vân nương cơ hội này có mấy ngày thanh tịnh.
Chính là buổi tối một mình trông phòng và vân vân, cũng đừng suy nghĩ.
Tống Thanh Di bên này phân phó hảo Lưu Quang, sau đó đi thư phòng. Sửa sang lại bản ghi chép lúc trước chính mình tủy ý chép lại, những thứ này là hắn căn cứ theo trí nhớ kiếp trước phát hiện ra vấn đề, trong lòng tự hỏi lý do lúc trước chính mình cấp Tề Nhuận Vân, đem chuyện mình sống lại dấu mất, đem tiền căn hậu quả chải chuốt lại một lần rồi mới mang đi sân phụ thân.
“Phụ thân”. Người hầu hạ bên cạnh Tống phụ vẫn là Nam thúc, Tống Thanh Di thỉnh an xong cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, chính là thẳng tay đưa xấp giấy đi qua.
Có chút ngoài ý muốn động tác của Tống Thanh Di, Tống lão gia tiếp nhận phiên liễu phiên. Dù sao cũng là người chấp chưởng Tống gia, ánh mắt của Tống lão gia cay độc, hơn nữa đối với tình huống Tống gia, Tống lão gia so với Tống Thanh Di đời trước không muốn kế thừa lại càng quen thuộc hơn, bởi vậy liếc mắt một cái liền tìm ra vấn đề ở chỗ nào.
“Đây là ngươi theo sổ sách lúc trước nhìn ra tới?” Tống lão gia buông sổ sách xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ. Trên bản ghi chép vấn đề không tính nghiêm trọng, làm cho hắn coi trọng chính là đứa con trưởng đối với những thứ này mẫn tuệ sâu sắc lúc nào, vô luận chỉ có mấy ngày xem sổ sách là đã có thể nhìn ra dấu vết, còn bởi vì vấn đề nhỏ này xem ra là dấu vết để lại, mà Tống Thanh Di sửa sang sổ sách mới làm vấn đề này nổi lên, mấu chốt chính là, loại ánh mắt có thể tìm ra yếu điểm nắm chắc đại cục này, Tống lão gia vui mừng chính mình có người kế tục, vừa giận người này không chịu kế thừa cuối cùng cũng chịu học kế thừa gia nghiệp.
“Đúng vậy, phụ thân, đây là suy nghĩ của con”. Tống Thanh Di thật có lỗi nhìn về phía Nam thúc, hắn cũng không phải không tín nhiệm Nam thúc, đây là một thái độ, chuyện này trọng là ở chỗ nhìn đúng ý.
Quả nhiên, Tống lão gia gặp Tống Thanh Di diễn xuất, trầm tư một chút, theo sau phất tay làm cho Nam thúc đi ra ngoài, sau đó ánh mắt dừng ở trên người đứa con, mới phát hiện nửa tháng không thấy, Tống Thanh Di hình như là không giống với trước đây, nhưng là cụ thể như thế nào thì hắn không biết.
Tống Thanh Di đem lý do chính mình nói với Tề Nhuận Vân nói lại một lần, bất quá lúc này đây hắn nói thêm thân phận của tên gian phu kia nữa. Đời trước hắn từ đầu là không biết người này, cho đến thời điểm hắn cùng La Hạnh Quyên xuất hiện ở chính đường Tống phủ cũng là thời điểm bọn họ đến hái thành quả chê cười hắn, kiêu ngạo đắc ý của La Hạnh Quyên đều bị che lại trước mặt nam nhân này, Tống Thanh Di chỉ nhớ rõ hắn vẫn tươi cười thản nhiên, trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên vẻ khinh miệt. Thẳng đến sau hắn lưu lạc ở ngõ nhỏ Nam Hạng, mới nghe nói cửa hàng của Tống gia đại đa số đều đã rơi vào tay của đối thủ Tô gia, mà tiểu thiếp Tô gia mới thú kêu là La Hạnh Quyên- vốn loại chuyện tục danh nữ tử nội viện này không nên truyền lưu khắp phố phường, đáng tiếc nữ nhân này rất nổi danh, lúc trước cùng cha mẹ phản bội trên dưới Tống gia, sau đó được Tô gia thú làm tiểu thiếp. Hơn nữa thái độ làm người có chút ương ngạnh, xử phạt không ít hạ nhân Tô gia có không ít hạ nhân đã đến ngõ nhỏ Nam Hạng trụ.
“Phụ thân, con cảm thấy việc này không phải không có liên hệ, La Hạnh Quyên cùng với lão tam Tô gia sợ là đã sớm thiết cái cục này cho con nhảy vào”. Thời điểm Tống Thanh Di nói những lời này gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Tống lão gia nghe con nói tiền căn hậu quả xong, trong lòng rốt cuộc hiểu được nguyên do đứa con trước sau thành thân thay đổi, nhưng nghe xong cũng có chút tức giận: “ Hồ nháo, ngươi muốn phát giận ta không phản đối, nhưng đối phó lão tam Tô gia cần một đại thiếu gia ngươi cùng một nữ tử ngoạn thủ đoạn hậu viện sao, ngươi cho là ngươi là đại tiểu thư Tống gia sao? Ngươi đã có thể nhìn ra sổ sách này có vấn đề, như thế nào sẽ không có người biết sẽ lợi dụng cơ hội này để cho Tô gia thương gân độn cốt, ngươi dùng một nữ nhân có thể làm cho hắn tổn thất cái gì, một tiểu thiếp tương lai thì làm được gì?” này đứa con hắn phát hiện ra thì thiên phú không bình thường, kết quả vừa ra như vậy, liền là muốn chọc hắn tức chết.
Tống Thanh Di bị phụ thân quát lớn, da mặt đều giống như bị thiêu cháy. Nhưng là trong lòng hắn không có không vui, ngược lại có chút may mắn. Trong lời nói phụ thân, đánh thức hắn. Qủa thật Tô gia đối với La Hạnh Quyên có bao nhiêu coi trọng hắn cũng không rõ ràng, nhưng theo đời trước thì chỉ là một tiểu thiếp bị người ta coi thường mà thôi. Nếu muốn lợi dụng La Hạnh Quyên, làm con mồi dẫn vào bẫy rập thì có thể, mặt khác tất nhiên cũng không thể trọng yếu. Hắn bị thù hận kiếp trước che mắt, thầm nghĩ ở trên người La Hạnh Quyên bắt tay, lại ngược lại sơ sót hiện tại tất cả sự tình còn chưa phát sinh, hắn cũng đã biết tiên cơ, hoàn toàn có thể như phụ thân nói, theo thương trường đoạt lợi, tổn hại “Tô” lợi “Tống” mới là chính đạo.
“Phụ thân, là con nghĩ không chu đáo”. Tống Thanh Di cúi đầu nhận sai. Tuy rằng nghĩ thông suốt, nhưng hắn trong lòng rõ ràng, La Hạnh Quyên là người hắn sẽ lợi dụng, không chỉ vì dẫn ra Tô gia, mà còn vì nữ nhân này đã làm đủ chuyện với thê nhi của hắn!.
Trừ lần đó ra, cùng phụ thân nói chuyện, Tống Thanh Di nắm chắc so với trước kia càng nhiều thêm một ít.
Mà một ngày này, vòng luẩn quẩn bát quái của hạ nhân Tống gia có rất nhiều đề tài câu chuyện. Người trong lòng thiếu gia tìm tới cửa, đại thiếu gia vì thế từ chỗ diêu hán gấp rút trở về. Vốn mọi người nghĩ thiểu quân thất sủng, rồi lại nghe nói đại thiếu gia cùng thiểu quân ở cửa Tương Nghi viện vô cùng thân thiết, việc này còn bị Tống lão gia răn dạy cả một buổi chiều.
Nhìn lướt qua Tề Nhuận Vân, hai người nhìn lướt qua ánh mắt nhau, Tống Thanh Di không nhìn ra tình tự của hắn, bất quá nhìn qua mẫu thân, sắc mặt cũng không phải tốt lắm, chỉ phải vấn an mẫu thân trước: “Mẫu thân, lúc nãy nghe Lạc Phỉ nói dạo gần đây buổi tối người hay bị đau đầu, có tìm đại phu xem qua chưa?” Lạc Phỉ là đại nha hoàn bên người Tống mẫu, cùng Hồng Tụ bên người Tống Thanh Di là cùng lúc tiến vào Tống phủ, hai người quan hệ cũng tốt, bởi vậy trong phòng mẫu thân có chuyện gì, Hồng Tụ sẽ nói cho hắn nghe, đa số là gần đây Tống mẫu nghỉ ngơi như thế nào hoặc là gần đây ai lại ở trước mặt Tống mẫu tìm phiền toái. Có đôi khi Tề Nhuận Vân ở một bên cũng cùng nhau nghe, vốn muốn thời điểm Tống Thanh Di đi thỉnh an đưa tới, thật không nghĩ tới lúc này mang ra dùng.
Tống lão phu nhân vừa thấy đứa con có tâm, khí trong lòng cũng vơi đi một nửa, bất quá trên mặt vẫn là mang theo không vui: “Đoan Cẩn có tâm, mẫu thân tự nhiên vui mừng. Tuổi ngày càng lớn, thân thể cũng theo không kịp, chỉ gặp một chút sự tình, buổi tối sẽ không dễ dàng nghỉ ngơi tốt, cũng không phải chuyện lớn gì, không cần đại phu, con cũng không cần lo lắng cho ta”. Tống mẫu tuy rằng trên mặt mất hứng, bất quá là phất tay khiến cho tiểu nha hoàn mang lên ghế dựa, chính chính đặt bên cạnh Tề Nhuận Vân.
“Cần phải nhìn xem”. Tống Thanh Di làm như không nhìn ra tâm tư mẫu thân, thật tự nhiên dán vào bên cạnh chính quân nhà mình ngồi xuống, cuối cùng mỉm cười với Tống mẫu.
“Bản thân ta như nào trong lòng ta đều biết, chỉ cần các ngươi hảo hảo, sớm lại sinh cho ta một đứa cháu, nương khẳng định hội hảo hảo”. Qủa thật như Tống Thanh Di đoán, Tống mẫu là vì hạ nhân hồi báo thiếu gia đi gặp vị nữ khách kia, mà thiểu quân chuyển qua thiên viện mới khiến người kêu đứa con cùng nam nhi tức đến.
Đối với nam nhi tức này, Tống lão phu nhân ngay từ đầu cũng không vui, bởi vậy Tề Nhuận Vân ở Tập Lễ Uyển nhiều năm, nàng e ngại trong lời nói Tống lão gia lễ tiết ngẫu nhiên sẽ tặng vài thứ, rất ít chiếu hắn đến nói chuyện. Bất quá quy củ dâu trưởng như thế, chính là mình năm đó cũng tiến vào cửa như vậy, bởi vậy cho dù không vui nhưng nàng cũng không muốn đày áp người vợ này, càng không để một tiểu thiếp của đứa con gây sức ép cho chính quân được. Từ xưa sủng thiếp diệt thê đều là loạn gia chi thủy, nàng một chút cũng không nghĩ để đứa con chính mình làm chuyện như vậy. Bất quá nhìn thấy hai người ở chung, thật không nghiêm trọng giống như nàng nghĩ.
“Nương ngài nhất định sống lâu trăm tuổi, đến lúc đó cháu nội của ngài còn muốn tẫn hiếu”. Những lời này Tống Thanh Di nói là thực tâm, một đời trước hắn bất hiếu, liên lụy người nhà, đời này muốn cấp cha mẹ cùng chính quân toàn gia mỹ mãn. Nghĩ đến đây Tống Thanh Di quay đầu nhìn Tề Nhuận Vân, chỉ thấy người thùy tầm mắt, tựa hồ bộ dáng thờ ơ, ngay cả lỗ tai dễ dàng nhìn thấy đếu trốn ở sau tóc, chỉ tiếc chiếc cổ lộ ra lại tiết lộ một đoạn màu hồng. Tống Thanh Di cảm thấy buồn cười, đột nhiên có chút tâm tư trêu đùa, ngay tại dưới ánh mắt mỉm cười của Tống mẫu, rất vô lại cầm lấy ngón tay chính quân nhà mình, cầm ở trong lòng bàn tay thưởng thức.
“Nương, ta hướng ngài cam đoan, cháu ruột rất nhanh sẽ có, ngài không cần lo lắng”. Tay trong lòng bàn tay giật giật, dùng sức muốn chạy, bất quá Tống Thanh Di nắm rất chặt, trên mặt đứng đắn đối mặt mẫu thân nói chuyện, dư quang lại chú ý chính quân nhà mình, thấy hắn muốn nắm qua tầm mắt, lộ ra lỗ tai, cái cổ, trên mặt đỏ bừng một mảnh, mới vừa lòng.
Tống mẫu cầm thuốc đứa con hiếu kính, nhìn thấy đứa con lúc trước vì sư muội mà cùng mình tranh cãi không ngừng nay lại ở trước mặt chính mình vẻ mặt vân đạm phong kinh nói: “không cần lo lắng”, đều không có không yên tâm, ngược lại túc khởi mày. Đứa con chính mình nàng hội như thế nào không hiểu, mặt dù có chút không thông sự vụ, có chút khờ dại, nhưng rất chung tình, đứa nhỏ phải thay đổi tính tình như thế nào chính là sự tình đơn giản. Tống mẫu đột nhiên nhớ tới đứa con sau khi thành thân rất ít khi nhắc đến sư muội, nếu không phải lần này người tìm đến tận cửa, bọn họ cũng không phát hiện đứa con đã một thời gian không có nhắc tới sư muội, nguyên bản nghĩ có quan hệ với việc phụ thân đồng ý cho hắn nạp thiếp, hiện tai xem đứa con biểu hiện thì không giống.
Nhìn đứa con vẻ mặt đứng đắn ở trước mặt mình đùa giỡn chính quân, khiến cho ấn tượng nam tức phụ im lặng lạnh nhạt như muốn tách rời khỏi ký ức, lại ngại ở trước mặt nàng không thể thất lễ cuối cùng chỉ có thể để cho đứa con khi dễ chính mình, Tống mẫu lần đầu tiên biết đứa con chính mình còn có một mặt vô lại như vậy.
Đứa con này của nàng, tựa hồ sau khi thành thân thân cận chính quân không ít. Nếu thật sự là vậy thì nàng liền nguôi giận. Tống mẫu thở dài, nàng trong lòng rõ ràng đứa con không phải là hạng người có mới nới cũ, tất nhiên đã có chuyện tình khác xảy ra. Hoặc là lát nữa cho người kêu gã sai vặt bên người Đoan Cẩn đến hỏi một chút.
“Khụ, được rồi, đừng ở trước mặt nương khi dễ vợ ngươi, trở về phòng nháo đi. Ngươi đã nói nương đừng lo lắng, kia nương sẽ không nhiều lời, ngươi đã trưởng thành, nên hiểu chuyện, tự mình nắm chắc chừng mực”. Đứa con đã muốn có hứa hẹn, tuy rằng để nữ nhân kia ở lại khiến nàng không vui, bất quá năm rồi hai mẫu tử trong lúc đó xung đột nhiều lắm, Tống mẫu cũng không tính toán nói nhiều. Nếu Đoan Cẩn cùng chính quân của hắn ở chung không tồi, lại ứng thừa chuyện tình cháu nội, nàng sẽ không tính toán quá mức nhiều lời, dù sao qua đoạn thời gian nạp nữ nhân kia, về sau chuyện hậu viện đều do nàng quản.
“Đúng vậy, mẫu thân, người hảo hảo nghỉ ngơi”. Tống Thanh Di nắm tay Tề Nhuận Vân đứng lên cáo lui.
Mới ra sân Tống mẫu, Tề Nhuận Vân đi trên bậc thang, cuối cùng không kiềm chế được nói, “Gia ở trước mặt mẫu thân như vậy là càn rở…”
Nói còn chưa xong đã bị ngón tay chặn ở miệng làm cho ngừng lời. “Kêu Đoan Cẩn”. Tống Thanh Di lúc này tâm tình không tồi, nhìn thấy nữ nhân kia làm cho úc khi trong lòng tản ra, hiện tại hắn nhìn thấy chính quân nhà mình nghĩ đến lời mẫu thân nói chuyện đứa nhỏ. Hắn nhở rõ đời trước đứa con chưa kịp xuất thế của hắn phát hiện là sau chuyện tiến cống, hợp với Tề Nhuận Vân cùng nhau. Khi đó Tề Nhuận Vân sắp lâm bồn, dựa theo mười tháng hoài thai, vậy đứa nhỏ này là sau lưu ly tượng tịch mà có.
Lưu ly tượng tịch còn gần nửa tháng nữa, ánh mắt Tống Thanh Di nhìn bụng chính quân nhà mình. Đứa nhỏ của hắn, hắn phải nhất định bảo hộ thật tốt, làm cho hắn khỏe mạnh an khang trưởng thành.
Đại khái là ánh mắt Tống Thanh Di đảo qua địa phương mẫn cảm, hơn nữa lúc trước Tống mẫu vừa nói qua, Tề Nhuận Vân làm sao không biết hắn suy nghĩ cái gì, lập tức hai lỗ tai vừa rút đi đổ ửng giờ lại đỏ lên, ngay cả cổ cũng không có ngoại lệ. “Gia!” Đối với thời thiếu niên tiến vào Tập Lễ Uyển như Tề Nhuận Vân mà nói, ở trước mặt cha mẹ chồng đùa lộng, ánh mắt rõ như ban ngày quét qua hạ phúc là chuyện tình quá mức thẹn thùng, cho dù hắn xưa nay trong trẻo lạnh lùng, cũng không chịu nổi giờ phút này quát lớn một tiếng.
Kết quả đổi lấy Tống Thanh Di dán qua hôn khẽ, chờ sau khi buông ra, Tống Thanh Di phát hiện chính quân nhà mình ngày thường sắc mặt không biến giờ phút này trên mặt đã muốn nhiễm cùng màu với lỗ tai, “Xem ngươi còn gọi Gia không?” theo sau cổ họng có chút thanh thanh, “Về phòng trước đi”. Tống Thanh Di phát hiện gần đây hắn chỉ cần tới gần chính quân nhà mình trong lòng sẽ hội rục rịch.
Nghe được lời nói của Tống Thanh Di, Tề Nhuận Vân trừng mắt hắn một cái, xoay người bước đi. Thế nhưng ở trước sân mẫu thân làm chuyện như vậy, hắn thật không thể tưởng tượng hạ nhân chưa tới cơm chiều đã bị truyền khắp, thiếu gia cùng chính quân ở trước Tương Nghi viện của lão phu nhân cử chỉ ngả ngớn và vân vân.
Tống Thanh Di nhu liễu cái mũi, chạy nhanh đuổi kịp.
Đợi đến trở lại sân, Tề Nhuận Vân trực tiếp hương thiên viện đi, Tống Thanh Di nghĩ nghĩ không có trực tiếp theo đi qua, chính là ánh mắt liếc tới Lưu Quang đang ở xa xa tiến lên: “Đi, đến trong viện chính quân thông báo một tiếng, buổi tối chuyển gió, khiến Linh Bảo buổi tối lưu tâm cửa sổ”. Nói đến “cửa sổ” ngữ âm nhấn mạnh vào hai chữ này.
Lưu Quang nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia nhìn thiểu quân đi về thiên viện ngầm gật đầu, “Thiếu gia, ta cảm thấy chính quân so với tiểu thư kia dễ hầu hạ hơn, ngài nếu phải…. Như thế nào không khuyên chính quân trở về”.
Bắn cái trán của Lưu Quang một chút, Tống Thanh Di đối với gã sai vặt làm phản tức giận nói: “Thiếu gia ta đều có đạo lý, ngươi đi làm chuyện của mình là được”.
Tống Thanh Di không có giải thích, khuyên Tề Nhuận Vân quay về không khó, hắn chỉ cần lấy lý do lúc trước nói đầy đủ là được, chính là sau khi khuyên quay trở về, hắn cùng chính quân cầm sắt cùng minh, chỉ sợ có người hạ độc thủ. Tuy rằng nói nơi này là nhà chính mình, nhưng vì có trí nhớ đời trước, Tống Thanh Di một chút cũng không yên tâm. Hơn nữa thời gian này La Hạnh Quyên ở tại đây, để Tề Nhuận Vân trụ ở thiên viện cũng tốt, đỡ phải để ánh mắt của nữ nhân kia trêu chọc hắn, hắn khả nhớ đứa nhỏ sẽ không lâu sau sẽ đến trong bụng phụ thân nó, có thể làm cho Tề Nhuận Vân nương cơ hội này có mấy ngày thanh tịnh.
Chính là buổi tối một mình trông phòng và vân vân, cũng đừng suy nghĩ.
Tống Thanh Di bên này phân phó hảo Lưu Quang, sau đó đi thư phòng. Sửa sang lại bản ghi chép lúc trước chính mình tủy ý chép lại, những thứ này là hắn căn cứ theo trí nhớ kiếp trước phát hiện ra vấn đề, trong lòng tự hỏi lý do lúc trước chính mình cấp Tề Nhuận Vân, đem chuyện mình sống lại dấu mất, đem tiền căn hậu quả chải chuốt lại một lần rồi mới mang đi sân phụ thân.
“Phụ thân”. Người hầu hạ bên cạnh Tống phụ vẫn là Nam thúc, Tống Thanh Di thỉnh an xong cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, chính là thẳng tay đưa xấp giấy đi qua.
Có chút ngoài ý muốn động tác của Tống Thanh Di, Tống lão gia tiếp nhận phiên liễu phiên. Dù sao cũng là người chấp chưởng Tống gia, ánh mắt của Tống lão gia cay độc, hơn nữa đối với tình huống Tống gia, Tống lão gia so với Tống Thanh Di đời trước không muốn kế thừa lại càng quen thuộc hơn, bởi vậy liếc mắt một cái liền tìm ra vấn đề ở chỗ nào.
“Đây là ngươi theo sổ sách lúc trước nhìn ra tới?” Tống lão gia buông sổ sách xuống, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ. Trên bản ghi chép vấn đề không tính nghiêm trọng, làm cho hắn coi trọng chính là đứa con trưởng đối với những thứ này mẫn tuệ sâu sắc lúc nào, vô luận chỉ có mấy ngày xem sổ sách là đã có thể nhìn ra dấu vết, còn bởi vì vấn đề nhỏ này xem ra là dấu vết để lại, mà Tống Thanh Di sửa sang sổ sách mới làm vấn đề này nổi lên, mấu chốt chính là, loại ánh mắt có thể tìm ra yếu điểm nắm chắc đại cục này, Tống lão gia vui mừng chính mình có người kế tục, vừa giận người này không chịu kế thừa cuối cùng cũng chịu học kế thừa gia nghiệp.
“Đúng vậy, phụ thân, đây là suy nghĩ của con”. Tống Thanh Di thật có lỗi nhìn về phía Nam thúc, hắn cũng không phải không tín nhiệm Nam thúc, đây là một thái độ, chuyện này trọng là ở chỗ nhìn đúng ý.
Quả nhiên, Tống lão gia gặp Tống Thanh Di diễn xuất, trầm tư một chút, theo sau phất tay làm cho Nam thúc đi ra ngoài, sau đó ánh mắt dừng ở trên người đứa con, mới phát hiện nửa tháng không thấy, Tống Thanh Di hình như là không giống với trước đây, nhưng là cụ thể như thế nào thì hắn không biết.
Tống Thanh Di đem lý do chính mình nói với Tề Nhuận Vân nói lại một lần, bất quá lúc này đây hắn nói thêm thân phận của tên gian phu kia nữa. Đời trước hắn từ đầu là không biết người này, cho đến thời điểm hắn cùng La Hạnh Quyên xuất hiện ở chính đường Tống phủ cũng là thời điểm bọn họ đến hái thành quả chê cười hắn, kiêu ngạo đắc ý của La Hạnh Quyên đều bị che lại trước mặt nam nhân này, Tống Thanh Di chỉ nhớ rõ hắn vẫn tươi cười thản nhiên, trong ánh mắt ngẫu nhiên hiện lên vẻ khinh miệt. Thẳng đến sau hắn lưu lạc ở ngõ nhỏ Nam Hạng, mới nghe nói cửa hàng của Tống gia đại đa số đều đã rơi vào tay của đối thủ Tô gia, mà tiểu thiếp Tô gia mới thú kêu là La Hạnh Quyên- vốn loại chuyện tục danh nữ tử nội viện này không nên truyền lưu khắp phố phường, đáng tiếc nữ nhân này rất nổi danh, lúc trước cùng cha mẹ phản bội trên dưới Tống gia, sau đó được Tô gia thú làm tiểu thiếp. Hơn nữa thái độ làm người có chút ương ngạnh, xử phạt không ít hạ nhân Tô gia có không ít hạ nhân đã đến ngõ nhỏ Nam Hạng trụ.
“Phụ thân, con cảm thấy việc này không phải không có liên hệ, La Hạnh Quyên cùng với lão tam Tô gia sợ là đã sớm thiết cái cục này cho con nhảy vào”. Thời điểm Tống Thanh Di nói những lời này gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Tống lão gia nghe con nói tiền căn hậu quả xong, trong lòng rốt cuộc hiểu được nguyên do đứa con trước sau thành thân thay đổi, nhưng nghe xong cũng có chút tức giận: “ Hồ nháo, ngươi muốn phát giận ta không phản đối, nhưng đối phó lão tam Tô gia cần một đại thiếu gia ngươi cùng một nữ tử ngoạn thủ đoạn hậu viện sao, ngươi cho là ngươi là đại tiểu thư Tống gia sao? Ngươi đã có thể nhìn ra sổ sách này có vấn đề, như thế nào sẽ không có người biết sẽ lợi dụng cơ hội này để cho Tô gia thương gân độn cốt, ngươi dùng một nữ nhân có thể làm cho hắn tổn thất cái gì, một tiểu thiếp tương lai thì làm được gì?” này đứa con hắn phát hiện ra thì thiên phú không bình thường, kết quả vừa ra như vậy, liền là muốn chọc hắn tức chết.
Tống Thanh Di bị phụ thân quát lớn, da mặt đều giống như bị thiêu cháy. Nhưng là trong lòng hắn không có không vui, ngược lại có chút may mắn. Trong lời nói phụ thân, đánh thức hắn. Qủa thật Tô gia đối với La Hạnh Quyên có bao nhiêu coi trọng hắn cũng không rõ ràng, nhưng theo đời trước thì chỉ là một tiểu thiếp bị người ta coi thường mà thôi. Nếu muốn lợi dụng La Hạnh Quyên, làm con mồi dẫn vào bẫy rập thì có thể, mặt khác tất nhiên cũng không thể trọng yếu. Hắn bị thù hận kiếp trước che mắt, thầm nghĩ ở trên người La Hạnh Quyên bắt tay, lại ngược lại sơ sót hiện tại tất cả sự tình còn chưa phát sinh, hắn cũng đã biết tiên cơ, hoàn toàn có thể như phụ thân nói, theo thương trường đoạt lợi, tổn hại “Tô” lợi “Tống” mới là chính đạo.
“Phụ thân, là con nghĩ không chu đáo”. Tống Thanh Di cúi đầu nhận sai. Tuy rằng nghĩ thông suốt, nhưng hắn trong lòng rõ ràng, La Hạnh Quyên là người hắn sẽ lợi dụng, không chỉ vì dẫn ra Tô gia, mà còn vì nữ nhân này đã làm đủ chuyện với thê nhi của hắn!.
Trừ lần đó ra, cùng phụ thân nói chuyện, Tống Thanh Di nắm chắc so với trước kia càng nhiều thêm một ít.
Mà một ngày này, vòng luẩn quẩn bát quái của hạ nhân Tống gia có rất nhiều đề tài câu chuyện. Người trong lòng thiếu gia tìm tới cửa, đại thiếu gia vì thế từ chỗ diêu hán gấp rút trở về. Vốn mọi người nghĩ thiểu quân thất sủng, rồi lại nghe nói đại thiếu gia cùng thiểu quân ở cửa Tương Nghi viện vô cùng thân thiết, việc này còn bị Tống lão gia răn dạy cả một buổi chiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook